"Mau lên!" người trong nhà gầm nhẹ.



Nhiễm Nhan nương theo ánh trăng cẩn thận đánh giá nhà cỏ, bốn phía hình như là mành cỏ, mà không phải là vách tường, không cửa lớn không cửa sổ, nếu đem mành cỏ bốn phía cuốn hết lên, chỗ này nguyên bản giống cái đình.



Kiến trúc như vậy, nếu đi vào, cơ hội chạy ra chắc hẳn là rất nhiều đi?



Nhiễm Nhan bước một chân lên thềm đá, chủy thủ đã nắm trong tay, bỗng nhiên nhận thấy mành cỏ bên tay phải hơi động, ánh mắt nàng hơi đổi, liền nhìn thấy có mũi tên thò ra từ bên trong.



Nhiễm Nhan cả kinh, nghĩ cũng không nghĩ liền nằm rạp xuống đất, ngay trong nháy mắt kia, mũi tên nọ 'viu' một tiếng bắn ra, cách một tất sượt qua lưng nàng, nàng thậm chí có thể cảm giác được gió lạnh do vũ tiễn tạo ra.



Trốn ở chỗ tối Hà tự chính đang bị muỗi cắn đến tâm phiền ý loạn, hắn vốn cho rằng bất quá là tiểu kỹ xảo nữ tắc nhân gia đấu tới đấu lui, chỉ để bại hoại thanh danh của Nhiễm Nhan, vẫn chưa nghĩ nhiều, cho nên mới cho nàng một cái nhân tình, hiện giờ vừa thấy có mũi tên bắn ra, trong lòng đột nhiên minh bạch là bị Nhiễm Nhan lừa, bất quá tới cũng đã tới rồi, nếu không tiễn Phật đến Tây Thiên, hắn cũng cảm thấy xin lỗi chính mình đã ở chỗ này nuôi muỗi lâu như vậy!



Lệnh "Bảo hộ Hiến Lương phu nhân!" vừa ra, từ trong rừng trúc lao ra rất nhiều quan binh.



Mũi tên mới vừa rồi kia nếu không phải Nhiễm Nhan phản ứng nhanh, đã sớm cắm trên người nàng, hộ vệ Tiêu phủ đều đổ mồ hôi lạnh, nhưng bọn hắn thuộc về ám vệ, không thể dễ dàng bại lộ trước mặt người khác, huống hồ, bọn hắn hiện tại lao ra, nói không chừng sẽ bị người của quan phủ coi như bọn bắt cóc, bởi vậy chỉ có thể lặng lẽ tới gần, âm thầm che chở Nhiễm Nhan.



Trong đám người quan phủ có hơn mười người bảo hộ Nhiễm Nhan, những người khác lao vào nhà cỏ.



Từ bên trong mành cỏ vươn ra hơn mười đầu mũi tên, không ngừng bắn ra ngoài, hơn nữa lực độ và tốc độ bắn ra lúc này không giống vừa rồi, vừa mới bắn Nhiễm Nhan chính là cung tiễn, mà lần này rõ ràng là nỏ.



Mưa tên rào rạt, không ít người trúng tên.



"Thập Thất Nương!"



Bỗng dưng, một thanh âm quen thuộc truyền ra từ phía nam trong rừng trúc, Nhiễm Nhan ngẩng đầu nhìn qua, thấy ngay một bộ hoa phục màu xanh ngọc, búi tóc đã rời rạc rơi xuống, như tùy ý cột lại đằng sau, người nọ đứng bên trong đám trúc, ánh trăng màu bạc chiếu qua rừng trúc, tạo nên từng quầng sáng nhỏ vụn trên người hắn, phản chiếu mông lung lên khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhã kia.



"Tang Thần?" Nhiễm Nhan vừa nhìn lại không nhận ra người tuấn nhã như thế, lại là con thỏ ngốc kia!



Tang Thần thấy nơi nơi đều là máu, sắc mặt trắng bệch, một tay vịn lên cây trúc, miễn cưỡng để không té xỉu. Hắn nôn nóng nhìn Nhiễm Nhan, không biết phải làm sao, bởi vì trên khoảng đất trống nơi nơi đều là huyết, dưới ánh trăng cách hơi xa còn nhìn không rõ ràng, nếu đến gần Tang Thần biết thứ mình thấy là máu, không biết có phải chưa đến được trước mặt Nhiễm Nhan liền ngất đi luôn hay không!



"Đứng ở chỗ đó đừng cử động!" Nhiễm Nhan cao giọng gọi. Nàng gọi xong, nói với người xung quanh: "Tang Tùy Viễn không ở trong nhà cỏ, chúng ta đi!"



Nhiều người cũng đã sớm phát hiện Tang Thần, nhưng không phải ai cũng biết hắn, lần này nghe thấy lời Nhiễm Nhan, nên vừa đề phòng tên bắn vừa lùi lại.



Nhiễm Nhan ở sau mấy người, chậm rãi đi về hướng rừng trúc bên kia.



"Nương tử!" Tang Thần bỗng nhiên kinh hô một tiếng.



Nhiễm Nhan nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người vọt đến, còn chưa kịp phản ứng liền bị xô ngã trên mặt đất, lưng Nhiễm Nhan bị đá cộm đến, nàng đau đến hít hà một hơi, hơi động đậy, người đè lên trên người nàng phát ra tiếng kêu rên.



Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp theo cổ nàng chậm rãi chảy xuống.



"Tang Thần!" Nhiễm Nhan kinh hãi, muốn ngồi dậy, lại đẩy không nổi hắn.



"Hiến Lương phu nhân đừng động, Tùy Viễn tiên sinh trúng tên rồi!" không biết là ai lên tiếng nhắc nhở một câu.



Nhiễm Nhan cũng không có tâm đi quản chuyện khác, nàng nhìn không thấy đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, đành phải hỏi: "Tang Thần, ngươi bị thương ở đâu?"



Tang Thần không trả lời, một lát sau, lại nở nụ cười.



Tiếng thác nước giống như sét đánh, nhưng lúc này Nhiễm Nhan cảm thấy thực an tĩnh, an tĩnh đến nỗi nàng có thể nghe ra trong tiếng cười của Tang Thần có nhiều loại cảm xúc, là vui mừng, là nhẹ nhàng, là bi thương.



"Tang Thần, ngươi trả lời ta, ngươi bị thương ở đâu?" trong lòng Nhiễm Nhan một mảnh lạnh lẽo, cũng quản không được tình hình chung quanh ra sao, giương giọng hô: "Người đâu!"



"Thập Thất Nương..." Tang Thần nhẹ nhàng nói. Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, hơi run rẩy, "Ta...thật cao hứng..."



"Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện." Nhiễm Nhan không biết hắn trúng tên ở đâu, không dám tùy tiện lộn xộn, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về cánh tay hắn, không biết là đang an ủi hắn hay là an ủi chính mình, "Tang Thần, sẽ không có việc gì, tin ta, tin ta, ta sẽ không làm ngươi xảy ra chuyện, muốn nói cái gì chờ về rồi nói."



Nhiễm Nhan nói chuyện, lại cảm giác rõ rệt trên tay mình dính rất nhiều chất lỏng sền sệt, nàng giơ tay lên nhìn, theo ánh trăng thấy tay đầy máu tươi. Trong lòng nàng rất rõ ràng, từ lúc ngã xuống đến bây giờ cũng không bao lâu, máu lại chảy nhiều đến như thế, tất nhiên là đã tổn thương tới động mạch chủ, động mạch chủ ở thân trên...



"Thật cao hứng, ta chung quy sẽ không...vĩnh viễn đều...chạy ngược hướng với ngươi..." thanh âm Tang Thần vang lên bên tai Nhiễm Nhan, có thể cảm giác được hơi thở trầm trọng của hắn, "Ta...đưa cho ngươi mỗi một nghiên mực bùn lắng...phía dưới...ta đều có viết xuống..."



Tầm mắt Tang Thần bắt đầu trở nên mông lung, đầu óc cũng có chút hôn mê, hắn không biết mình có thể chết hay không, chỉ là cảm thấy bản thân hiện tại có dũng khí nói hết những gì trong lòng với nàng, liền muốn một hơi đều nói cho xong, hắn sợ bản thân vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, hoặc là lúc tỉnh lại cũng không còn dũng khí nói với nàng.



Thập Thất Nương, rõ ràng là ta gặp ngươi trước, rõ ràng là ta bày tỏ tâm ý đối với ngươi nhiều lần như vậy...



Trong đầu Tang Thần vẫn còn nhớ kỹ, cuối xuân ở Tô Châu, trên cây cầu đá, nương tử kia túm lấy hắn, kỳ thật lúc ấy nói cái gì, hắn cũng không có nhớ quá kĩ, chỉ là khi cơn gió vén lên lớp tạo sa màu đen dưới mịch li, hắn nhìn thấy được một dung nhan mà cả cuộc đời này sẽ không quên.



Tay chân Nhiễm Nhan lạnh lẽo, thì ra là vậy, bên dưới nghiên mực bùn lắng còn có chữ viết, nhưng còn nàng khi lần đầu tiên nhìn thấy nghiên mực bùn lắng chỉ nghĩ tới có thể dùng nó để xuyên trở về hay không, nếu không thể, không bằng hủy đi, không duyên cớ giữ lại chỉ tổ bất an, vì vậy chữ bên trên đều chưa từng nghĩ kỹ.



Không biết tại sao, Nhiễm Nhan bỗng nhiên nghĩ đến nghiên mực mình vẫn luôn để trên bàn làm việc kia, bên dưới đích xác có hai hàng chữ: mang rượu chúc đông phong, thả cộng thong dong...



Nhiễm Nhan ngơ ngẩn nhìn sao sáng đầy trời, thẳng đến khi trên người nhẹ hẫng, mới phục hồi tinh thần lại. Nàng vội vàng đứng lên, thấy ngay một mũi tên lộ ra nửa tấc từ ngực Tang Thần, máu tươi đã ướt đẫm áo ngoài.



"Tang Thần..." mắt Nhiễm Nhan cay xè, cường ép bản thân trấn định xuống dưới, quay đầu nhìn bốn phía, đạo tặc đã sớm đào tẩu.



"Mấy tên trong nhà cỏ kia có hai tên chạy thoát, còn lại uống thuốc độc tự sát."



Không biết là thanh âm của ai, Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy giống như đến từ phía chân trời. Nàng nhìn xong, duỗi tay, xem xét mạch cổ của Tang Thần.



Có người kéo nàng rồi dùng sức lay mấy cái, "Nhiễm Nhan! Ngươi thanh tỉnh một chút đi!"



Nhiễm Nhan đưa mắt qua, thấy gương mặt nôn nóng của Lưu Thanh Tùng, thanh âm nàng bình bình: "Ta rất thanh tỉnh!"



"Đem hắn vào nhà cỏ." Nhiễm Nhan phân phó xong, quay đầu hỏi Lưu Thanh Tùng, "Ngươi có mang công cụ tới không?"



"Có mang tới, chỉ là Nhiễm Nhan, hắn đã..."



Lưu Thanh Tùng còn chưa dứt lời đã bị Nhiễm Nhan lạnh giọng cắt ngang, "Hắn không có chết! Hắn còn có mạch!"



Dứt lời, đi theo quân sĩ đang nâng Tang Thần vào trong nhà cỏ, Lưu Thanh Tùng tóm lấy nàng, "Nhiễm Nhan ngươi thanh tỉnh một chút, nơi này là Đại Đường, Đại Đường a! Bị thương như hắn...chú định mệnh tuyệt tại đây!"



"Cái gì là mệnh! Ta dựa vào cái gì phải chịu nó bài bố! Mệnh của Tang Thần ở trong tay ta, không ở trong tay vận mệnh!" ánh mắt Nhiễm Nhan tối đen đến không thấy được một tia sáng.



Lưu Thanh Tùng bị nàng hung hăng hất ra, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn dưới thác nước đang đổ ào ào kia, một lúc sau, mới xốc lại cái rương lớn vẫn treo trên người vội vàng chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện