Thủ đoạn Tiêu Tụng xử lý vụ án tuy rằng thập phần cường ngạnh, nhưng đối đãi với đồng liêu tương đối nhu hòa khéo đưa đẩy, đây cũng là nguyên nhân hắn ở trên phố có thanh danh "Trường An Quỷ Kiến Sầu", nhưng triều thần đánh giá hắn lại rất tốt.



Thời điểm Nhiễm Nhan vào trong phòng, Hà tự chính đang khoanh tay đứng ở ven tường đông, thưởng thức tranh chữ trên tường.



Đó là bức hồng mai đồ do Tiêu Tụng vẽ, nghe nói là sau khi nghe xong bài thơ hồng mai Nhiễm Nhan làm, nửa đêm nằm mơ cười đến tỉnh, lại khó ngủ lại, liền vẽ tranh để tống cổ thời gian, khi đó hai người còn chưa thành thân.



Sau khi thành hôn, Tiêu Tụng khăng khăng muốn treo bức họa này trong phòng, Nhiễm Nhan thấy bên trên không có viết bài thơ kia của nàng, nên cũng mặc kệ.



"Để Hà tự chính chờ lâu, thật sự thất lễ." Nhiễm Nhan hơi khom người nói.



Hà tự chính quay đầu lại, thấy Nhiễm Nhan hơi ngẩn ra một chút, rồi cười chắp tay nói: "Hiến Lương phu nhân nói quá lời, hẳn là hạ quan tới muộn, để Hiến Lương phu nhân bị sợ hãi."



Hai người hàn huyên một hai câu, liền mời nhau ngồi xuống, Hà tự chính nhấp ngụm nước trà, nói: "Tiêu Thị lang xưa nay công vụ bận rộn, không nghĩ tới họa kỹ lại tinh vi như thế, hạ quan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bản vẽ, thật sự rất kinh ngạc."



Nhiễm Nhan ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức hồng mai kia, khẽ cười nói: "Hà tự chính quá khen."



Khuôn mặt vẫn luôn tử khí trầm trầm đột nhiên tràn ra một nụ cười nhẹ, thực sự làm người kinh diễm. Hà tự chính lúc này mới chân chính cảm thấy, vị nương tử trước mặt kỳ thật là cực phẩm mỹ nhân, nụ cười kia, thật sự lệnh người không rời được mắt, cũng không trách được Tiêu Thị lang khuynh tâm như thế.



"Đâu có, hạ quan ăn ngay nói thật thôi." Hà tự chính thấy Nhiễm Nhan cũng không bài xích chuyện mình bày tỏ thiện ý, liền vào chính đề nói: "Hạ quan hôm nay tới, là vì chuyện Hầu phủ bị tập kích, không biết Hiến Lương phu nhân có manh mối gì về thân phận những kẻ tập kích đó hay không?"



"Hà tự chính nói sai rồi, những người đó tập kích cũng không phải là Hầu phủ, mà là Đông Dương phu nhân." Nhiễm Nhan lập tức đem Hầu phủ bài trừ ra. Nàng thấy Hà tự chính kinh ngạc, liền tiếp tục nói: "Những việc này...gia phu ra ngoài chưa về, ta cũng không biết nên xử lý ra sao, cũng không biết việc này nên nói thế nào."



"Hiến Lương phu nhân biết cái gì thì nói không sao, tra án này chính là chức trách của hạ quan, việc liên lụy đến mấu chốt, tất nhiên sẽ không nhiều lời." Hà tự chính bảo đảm.



Nhiễm Nhan cũng chính là muốn nhìn một chút thái độ của Hà tự chính, thấy hắn như thế, thân mình hơi chồm về phía trước, hạ giọng nói: "Nghe nói là đại bá mẫu không biết từ nơi nào có được một phong tín hàm cơ mật của Ngụy Vương, hiện giờ a ông là người đang trong hiếu kỳ, bất luận chính sự, đại bá mẫu liền muốn đến hỏi ý kiến gia phu một câu, không khéo gia phu không ở nhà...bà ấy trò chuyện vài câu với ta, liền chuẩn bị trở về, ai biết ở cửa liền lọt vào tập kích."



Nhiễm Nhan che giấu một chút sự tình, đơn giản mà nói đầu đuôi trôi chảy. Nghĩ sơ cũng biết lời của nàng không hoàn toàn là thật, nhưng những cái đó đều là thứ yếu, chủ yếu là Hà tự chính đã biết chuyện Ngụy Vương bởi vì một phong tín hàm cơ mật mà giết Đông Dương phu nhân.



"Chuyện này..." sắc mặt Hà tự chính có chút khó xử, tuy rằng bản thân hắn kiên định mà cho rằng trữ vị hẳn là lập con trưởng, công khai nói qua Thái Tử kỳ thật rất tài đức sáng suốt, nhưng cũng không phải tâm tâm niệm niệm, một hai phải bảo đảm không phải Thái Tử thì không được, địa vị của Ngụy Vương, còn không phải một quan viên ngũ phẩm như hắn có thể lay động.



"Đại bá mẫu cũng là sợ Ngụy Vương trả thù, cho nên hy vọng ta không cần lộ ra, ta lúc này đã hoang mang lo sợ, gia phu lại không ở, cho nên thỉnh Hà tự chính cho cái chủ ý." Nhiễm Nhan thấy hắn có vẻ cũng không muốn bởi vì vậy mà đắc tội Ngụy Vương, không muốn đem việc này nháo đại, liền yên tâm đem quyền chủ động nhường cho hắn.



"Việc này..." Hà tự chính trầm ngâm một chút, nói: "Ngài có chứng cứ không? Tỷ như lá thư kia..."



Nhiễm Nhan cũng không hiểu rõ Hà tự chính, chẳng qua là nghe Lưu Thanh Tùng đơn giản nói qua, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, đều không phải là người kiên định theo Thái Tử đảng, Nhiễm Nhan sao có thể tùy tiện đem tín hàm giao ra?



Nhưng Hà tự chính có khả năng nhận ra Nhiễm Nhan chính là 'tiểu sư muội' kia của Lưu Thanh Tùng, cho nên nàng cũng không thể giả ngu, chỉ có thể nói: "Hà tự chính cũng biết, xuất thân của ta xem như trèo cao Tiêu gia, chuyện cơ mật như thế, nếu không phải xảy ra lần tập kích này, ta không có khả năng biết đến, chuyện quan trọng hơn, ta lại không được biết."



Nhiễm Nhan nói chính là sự thật, trong lòng Hà tự chính đã tin bảy phần, "Việc này liên lụy quá sâu, nếu không có chứng cứ liền không thể tùy tiện nháo lớn, chờ hạ quan trình bẩm thánh thượng lại lập án, Hiến Lương phu nhân nghĩ như thế nào?"



"Hà tự chính quyết định là được." Nhiễm Nhan không muốn dính vào chuyện này, cho dù đến lúc đó có bị điều tra ra là tín hàm đã qua tay nàng, nàng cũng không sợ. Trừ bỏ mấy người Lưu Thanh Tùng, cũng không có ai khác có thể chứng minh tín hàm Đông Dương phu nhân đưa cho nàng thì nhất định là thật.



"Một khi đã như vậy, kia hạ quan lập tức trở về viết tấu chương." Hà tự chính nói.



Hắn đang muốn đứng dậy, lại bị Nhiễm Nhan mở miệng cản lại, "Hà tự chính chậm đã."



"Hiến Lương phu nhân còn có việc?" Hà tự chính hơi kinh ngạc, lại ngồi trở về.



Nhiễm Nhan ra vẻ khó xử nói: "Ta còn có một chuyện muốn cầu Hà tự chính giúp đỡ."



"Phu nhân cứ nói đừng ngại." Hà tự chính nói.



Nhiễm Nhan chần chờ một chút, từ trong tay áo móc ra một phong thư, sai Ca Lam đưa qua.



"Đây là..." Hà tự chính thấy trên bao thư viết "Hiến Lương phu nhân khải", mới yên lòng, nhưng mà vừa nhìn xong, không khỏi trố mắt, "Bắt cóc Tùy Viễn tiên sinh!"



"Đúng vậy." Nhiễm Nhan nhíu mày nói: "Hà tự chính chắc cũng biết, trước khi ta thành thân, Tùy Viễn tiên sinh đã từng đi Nhiễm phủ cầu thân, nếu báo quan, khó tránh khỏi sẽ nháo đến ồn ào huyên náo, mặt mũi Tiêu gia cũng khó nói...Thêm nữa, ta còn không rõ ràng người làm chuyện này là ai, vì sao phải nhằm vào ta, sợ là có người cố ý muốn cho ta xấu mặt nan kham, cũng không biết nên làm sao bây giờ, cho nên muốn thỉnh Hà tự chính giúp đỡ âm thầm điều tra một chút, miễn cho Tùy Viễn tiên sinh vô tội bị hại."



Nhiễm Nhan nói rất quanh co, ra vẻ thật sự so ra thì khả năng có người cố ý muốn cho nàng bị xấu mặt nan kham lớn hơn một chút, rốt cuộc ai sẽ thật sự đi bắt cóc Tang Tùy Viễn? Nếu thật có mưu đồ khác, bắt cóc thân nhân của Nhiễm Nhan không phải càng có hiệu quả hơn sao?



Hà tự chính cũng không khỏi nghĩ như thế, bởi vậy nghĩ qua một cái liền đáp ứng, "Việc này hạ quan chắc chắn tận lực!"



"Vậy đa tạ Hà tự chính." Nhiễm Nhan thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục nói: "Vì mau chóng giải quyết việc này, ta muốn trong tối nay theo ý bọn bắt cóc chạy đến địa chỉ trong thư, Hà tự chính âm thầm đi theo ta, nếu có trá, liền làm phiền Hà tự chính cứu ta một mạng."



"Như vậy cũng được. Hiến Lương phu nhân chuẩn bị trước một chút, cho hạ quan đi bố trí một phen." Hà tự chính đứng dậy chắp tay nói.



Nhiễm Nhan cũng vội vàng đáp lễ, "Làm phiền."



Nhiễm Nhan cũng không có gì để chuẩn bị, chỉ mang trên người các loại độc dược, ngân châm, chủy thủ linh tinh để ngừa vạn nhất.



Hà tự chính cùng Nhiễm Nhan bàn xong kế hoạch, liền lập tức khởi hành. Nhiễm Nhan để lại Lưu Thanh Tùng ở bên trong phủ, cũng cho hắn mười ám vệ, nếu có chuyện đột xuất, cũng không đến mức không có viện binh.



Trên thư viết chính là ở Đông Giao, nơi đó gần biệt viện của Ba Lăng công chúa. Nhiễm Nhan đã đi qua một lần, rất dễ dàng tìm được địa điểm.



Đó là ở trong rừng trúc giữa sườn núi, xe ngựa ngừng dưới chân núi, Nhiễm Nhan lệnh cho Ca Lam cùng Vãn Lục chờ ở trong xe, còn mình một mình lên núi. Ca Lam cùng Vãn Lục tuy rằng tìm mọi cách khuyên can, nhưng Nhiễm Nhan tâm ý đã quyết, thì mười đầu trâu cũng kéo không lại.



Kỳ thật trong ba người, bỏ qua quan hệ chủ tớ, vẫn là Nhiễm Nhan đi thì thích hợp nhất.



Ca Lam từ khi bị giam giữ ở trong phòng tối hai năm, thân thể vẫn luôn không được tốt, điều dưỡng nửa năm mới hơi có chút khởi sắc, nàng tuy trí tuệ có thừa, nhưng sức lực không đủ, nếu là gặp tình huống phải chạy nhanh, khả năng ứng phó không tới, mà Vãn Lục thì hoàn toàn tương phản. Nhiễm Nhan mặc dù lên được đến đai đen Tae Kwon Do chỉ nhờ đầu cơ trục lợi, thể lực lại không tệ, hành động cũng nhanh nhạy hơn nương tử bình thường.



Ánh trăng như sương, trên núi bóng cây nặng nề, nhưng tầm nhìn cũng không tốt. Nhiễm Nhan biết bên người mình có ám vệ, cũng có người của Hà tự chính theo dõi bảo hộ, nhưng vẫn bảo trì cực độ cảnh giác.



Đi chừng hai chén trà, mới ẩn ẩn thấy một mảnh rừng trúc, cũng có thể nghe thấy thanh âm thác nước ầm ầm.



Nếu là ban ngày, nơi này có lẽ là chỗ ngắm cảnh cực tốt, nhưng trong mắt Nhiễm Nhan, bọn bắt cóc thập phần khôn khéo, tại nơi tạp âm lớn như vậy, lại là vùng hoang vu, mặc dù ban ngày có xảy ra chém giết vật lộn, cũng sẽ không có ai chú ý.



Nhiễm Nhan đi lòng vòng trong rừng trúc một hồi, rốt cuộc theo tiếng tìm được tới thác nước như trong thư.



Đằng trước thác nước có một khoảng đất trống nhỏ, bên cạnh dựng một gian nhà cỏ.



Ở ngay cạnh thác nước sao? Cũng không sợ ù tai à! Nhiễm Nhan đứng tại chỗ đợi một lát, sau khi cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn phía, mới mở miệng gọi lớn: "Có ai không?"



Sau một lúc lâu, không có người nào trả lời.



"Ta là Nhiễm Thập Thất." Nhiễm Nhan tiếp tục lớn tiếng gọi.



Nhiễm Nhan cẩn thận nghe, ngoại trừ tiếng nước ào ào, cùng tiếng côn trùng kêu, vẫn không có bất luận động tĩnh gì. Nhiễm Nhan đi vài bước về hướng nhà cỏ, rồi lại dừng chân.



Bốn phía trống trải, nếu nàng tới quá gần nhà cỏ, ám vệ rất khó ở gần bảo hộ, hơn nữa không biết trong nhà cỏ có mai phục hay không, nàng không biết ý đồ của đối phương, vạn nhất muốn mạng của nàng, thì trúng chiêu quá dễ dàng.



Nhiễm Nhan đang định thương lượng với bọn bắt cóc, trong phòng liền truyền ra thanh âm nghẹn nghẹn của một nam nhân, "Đi vào trong."



"Tang Tùy Viễn ở đâu? Ta muốn nghe hắn nói." Nhiễm Nhan nói.



Trong phòng khôi phục một mảnh yên lặng, một lát sau, chỉ nghe 'phịch' một tiếng, trong phòng truyền ra một tiếng kêu thảm ẩn nhẫn, giọng nói người nọ mang vẻ không kiên nhẫn nói: "Nghe thấy rồi đó, còn không mau cút vào đây, ngươi nếu không nghe rõ, có thể tiếp tục nghe."



"Nghe thấy rồi." Nhiễm Nhan lập tức nói. Khẳng định là con thỏ Tang Thần kia cố chấp không chịu phát ra tiếng, bị người đánh.



Nhiễm Nhan cảm thấy tiếng kêu đau đớn vừa rồi kia rất giống Tang Thần, liền thử thương lượng cùng bọn bắt cóc, "Ta một nữ tử đến đây một mình, các ngươi sao còn trốn trốn tránh tránh, ngươi đưa Tang Tùy Viễn ra, muốn cái gì, chúng ta có thể thương lượng."



"Không cần vô nghĩa, nếu không tiến vào, lão tử huỷ luôn mặt mũi của tiểu bạch kiểm này!" người trong phòng quát lên.



Nhiễm Nhan quýnh lên, nhịn không được bước về phía hai bước, trong lòng không khỏi nghi hoặc: Tiểu bạch kiểm? Nếu nói Tang Thần trước kia là tiểu bạch kiểm thì còn giống một chút, có điều nàng mới thấy qua Tang Thần, nửa năm qua hắn thay đổi rất lớn, dù dáng người hay mặt mũi, đều không phải là loại nhu nhu nhược nhược, chỉ là thoạt nhìn tương đối ôn nhã. Hơn nữa Tang Thần luôn bị lạc đường, thường xuyên ở bên ngoài phơi cả ngày, không thể nói là đen thui, nhưng tuyệt đối không trắng trẻo.



Chẳng lẽ mãng phu chỉ cần thấy người đọc sách đều nói là tiểu bạch kiểm? Nhiễm Nhan không thể bài trừ khả năng này, nên vừa chậm rãi tới gần nhà cỏ, vừa suy nghĩ đối sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện