Trước khi phẫu thuật, Nhiễm Nhan kiểm tra toàn bộ cái rương lớn bình thường vẫn không rời thân của Lưu Thanh Tùng.



"Nhiễm Nhan, đây là chỉ ruột dê, ta tự chế." Lưu Thanh Tùng thật cẩn thận lấy ra một cái hộp dài bằng kim loại từ một thùng lạnh làm bằng gỗ, lại từ bên trong lấy ra một món đồ được gói kỹ lại bằng khăn lụa. Chỉ bằng ruột dê chỉ có hai sợi, thứ này mảnh như sợi tóc, lại rất khô cứng, như cành khô, nhưng Nhiễm Nhan biết đây là thứ cực kỳ tốt, là loại chỉ có thể được cơ thể người hấp thụ, thích hợp dùng để khâu lại những chỗ không thể cắt chỉ như mạch máu, cần phải được bảo tồn thường xuyên dưới nhiệt độ thấp, nếu không rất dễ bị biến chất.



Trong rương còn có các loại thuốc trị thương Lưu Thanh Tùng tự pha chế, nước thuốc tiêu độc, cùng với bộ đao phẫu thuật hầu như đầy đủ, thậm chí còn có kính lúp!



Hốc mắt Nhiễm Nhan hơi ướt, tại đây một khắc nàng mới cảm thấy sự tồn tại của Lưu Thanh Tùng thập phần cần thiết. Có người nhàm nhán như Lưu Thanh Tùng này đi chế những món đồ "nhàm chán" đó, Nhiễm Nhan mới có thêm vài phần tin tưởng.



Mặc dù có mấy thứ này, Lưu Thanh Tùng cũng cảm thấy giải phẫu có xác xuất thành công rất hữu hạn, Tang Thần bị thương như vậy, dù ở trong phòng giải phẫu có thiết bị hoàn thiện, cũng không phải là một ca mổ đơn giản, ở dưới hoàn cảnh như vậy, đối với bác sĩ mổ chính, là khiêu chiến vô tận, bốn phần dựa vào thực lực, sáu phần dựa vào vận khí.



Tuy là nghĩ như thế, nhưng hành động của Lưu Thanh Tùng lại không có chút ẩu tả nào mà còn tích cực phối hợp. Hắn đem chỉ ruột dê thả vào nước muối ngâm cho mềm, sau đó quay lại làm trợ thủ cho Nhiễm Nhan.



Vì ở ngoài trời, điều kiện chiếu sáng lại vô cùng kém, chỉ có thể đốt lên hết tất cả các cây đuốc, để quan binh đứng bốn phía nhà cỏ giơ lên.



Rửa sạch sẽ bên trong nhà cỏ, hai quan binh đỡ Tang Thần, Nhiễm Nhan đã đem quần áo trên người hắn cắt ra, lộ ra nửa người trên trần trụi, từng chút một mà kéo mũi tên ra.



Vừa mới bắt đầu, mỗi một cử động, Tang Thần liền đau đến kêu lên một tiếng, nhưng không đến nửa khắc, đã không nghe thấy tiếng hắn nữa.



Nhiễm Nhan nhìn lượng máu chảy ra quá lớn, thanh âm phát khẩn, "Lưu Thanh Tùng, ngươi có thể thử ra nhóm máu không?"



"Có thể." Lưu Thanh Tùng lập tức nói, hắn đến Đại Đường này mười mấy năm, một chuyện lớn đều không làm nổi, ngược lại lại làm ra một đống phát minh rất không đáng tin cậy, mà trích xuất huyết thanh là chuyện thành công hiếm thấy trong số đó. Bởi vì trong tình huống bình thường, tự nhiên lắng đọng máu lại cũng có thể trích xuất được huyết thanh.



Bất quá, tác dụng quan trọng nhất của việc trích ra huyết thanh là tìm nhóm máu, trong tình huống không có Tây y, người ta muốn biết nhóm máu của mình để làm cái gì? Cho nên kỹ thuật này, cũng chỉ có thể để Lưu Thanh Tùng ngẫu nhiên đi làm xiếc để lừa mấy tiểu nương tử.



"Có huyết thanh?" Nhiễm Nhan vẫn luôn chuyên chú vào miệng vết thương, thanh âm dò hỏi mang chút vui mừng.



Huyết thanh nếu được bảo tồn trong điều kiện tốt, bất quá cũng chỉ được một tuần, trong điều kiện bình thường chỉ cần năm sáu tiếng đồng hồ là bốc mùi, nếu hiện tại có huyết thanh, khẳng định là ý trời muốn Tang Thần sống.



"Không có, bất quá ta trước kia đã xem qua một báo cáo học thuật, có thể nhanh chóng lấy ra huyết thanh, ta trước kia đã làm nhiều lần, tỷ lệ thành công rất lớn." Lưu Thanh Tùng nói, liền đứng dậy lấy từ trong rương ra một cái chai, chần chờ một chút, mới nói: "Ta còn tự chế ra một ít huyết thanh kháng độc, bất quá chưa từng làm thực nghiệm..."



Huyết thanh kháng độc có tác dụng quan trọng nhất là phòng uốn ván, tình huống này Tang Thần rất cần.



Lưu Thanh Tùng nơi này đã cướp đoạt được một cây ống tiêm từ chỗ Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan ngừng cũng không ngừng, nói: "Để Vãn Lục dùng nước sôi tiêu độc ống tiêm và kim tiêm."



Lưu Thanh Tùng đối với kháng độc huyết thanh do chính mình chế ra không có chút tin tưởng gì, nhưng hắn cảm thấy ống tiêm này là chính tay Tang Thần làm ra, nói không chừng vận mệnh chú định là hôm nay sẽ cứu hắn một mạng, cho nên cũng không nói gì nữa, đi ra ngoài chuẩn bị.



Trong phòng không khí ngưng trọng, mọi người liền hô hấp cũng bất giác bị ép chậm lại, hơn mười cặp mắt nháy cũng không nháy mà nhìn chằm chằm động tác của Nhiễm Nhan.



Nàng mang khẩu trang, dưới ánh lửa nhảy múa có thể thấy mồ hôi đọng thành giọt trên trán, Ca Lam ở bên cạnh đang không ngừng lau cho nàng.



Nhiễm Nhan đã rất nhiều năm không giải phẫu người sống, chỉ có đoạn thời gian sắp tốt nghiệp kia có thực tập qua ở khoa não bệnh viện, cả bác sĩ mổ chính cũng chưa từng làm, ba năm sau đó đứng mổ chính, lại chỉ mổ thi thể. Nhưng hôm nay mệnh Tang Thần ở ngay trước mắt nàng, còn có vãn hồi đường sống, dù chỉ có tỷ lệ một phần mười vạn, nàng cũng tuyệt đối không từ bỏ.



Tang Thần, kiên trì thêm một chút...Nhiễm Nhan âm thầm nói.



Dụng cụ gì cũng không có, Nhiễm Nhan chỉ có thể dựa vào quan sát miệng vết thương cùng dấu hiệu biến hóa sự sống của Tang Thần.



Mũi tên được cắt xuống, Nhiễm Nhan chuyển ra sau lưng Tang Thần, hít sâu một hơi, hai tay nắm lấy đuôi vũ tiễn, kéo mạnh ra. Máu tươi văng khắp nơi, phun đầy người đầy mặt Nhiễm Nhan, nhưng biểu tình của nàng cũng không hề biến hóa, thanh âm cũng bình lặng, "Để hắn nằm thẳng xuống."



Nhiễm Nhan nhanh chóng thay đổi một đôi bao tay sạch sẽ, "Dao số 4."



Trong rương của Lưu Thanh Tùng có một bộ dao dùng cho giải phẫu tương đối hoàn chỉnh, tuy ngày thường cũng không có cơ hội gì để dùng đến, nhưng hắn mỗi ngày đều nghiêm túc sát trùng. Trên mỗi chuôi đao cùng thân đao đều đánh dấu kích cỡ, Ca Lam có thể tìm được rất dễ dàng.



Sau khi Nhiễm Nhan nhổ mũi tên ra, cũng không lập tức khâu lại, mà trước tiên dùng dao phẫu thuật cắt miệng vết thương ra, dùng vải bông chấm nước sát trùng lau sạch bên trong một chút.



"Số 7." Nhiễm Nhan buông dao phẫu thuật trong tay, duỗi tay tiếp dao phẫu thuật dài hơn Ca Lam đưa qua.



Dao phẫu thuật số 7, là dùng để cắt rộng, Nhiễm Nhan đối với cơ thể người có hiểu biết sâu hơn so với bác sĩ bình thường, hầu như mỗi bộ phận cơ thể người nàng đều mổ qua, ngực bụng lại càng là nơi pháp y giải phẫu thường xuyên nhất, Nhiễm Nhan dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm pháp y, căn cứ vào mấy nhân tố như vị trí vết thương và lượng máu chảy ra, phán đoán ra vị trí động mạch bị thương của Tang Thần, theo miệng vết thương cắt rộng ra làn da cùng với tổ chức cơ thịt, rất nhanh thấy được động mạch kia giữa một đám huyết nhục mơ hồ.



"Cái nhíp." Nàng tiếp nhận cái nhíp, tay phải cầm đao, tay trái cầm nhíp, vừa nhanh vừa chuẩn bóc tách mạch máu, sau đó dùng tơ tằm tạm thời buộc động mạch lại trước, để tránh mất máu quá nhiều gây shock.



Trong lúc đó, nàng dùng một lượng vải bông lớn thấm máu, làm mạch máu lộ ra rõ ràng hơn.



Động mạch này cũng không có hoàn toàn bị đứt, chỉ là khi mũi tên cắt qua, cứa ra một cái miệng. May mắn là Nhiễm Nhan phán đoán không lầm, trước đó đã nghĩ biện pháp cắt mũi tên rồi mới rút ra, nếu không cứ vậy mà kéo ra, chỉ cần tay run cực nhẹ, cũng có khả năng cắt đứt hẳn thành động mạch.



Hà tự chính cũng ngồi quỳ ở cách đó không xa, nhìn một màn này, mồ hôi trên trán chảy còn nhiều hơn Nhiễm Nhan, đôi tay gắt gao nắm lại ở bên chân, trong lòng vừa khẩn trương, vừa kinh dị, nhưng hắn không dám tới gần, bởi vì Nhiễm Nhan trước đó đã nói qua, mọi người trong phòng không được tùy tiện di động, bởi vì ánh sáng thay đổi sẽ làm ảnh hưởng tầm nhìn của nàng.



Từ vị trí của hắn chỉ có thể thấy một mảnh huyết nhục mơ hồ, cùng với biểu tình bình tĩnh của Nhiễm Nhan.



Làm xong hết thảy những việc này, Nhiễm Nhan xem xét mạch đập của Tang Thần, hơi thở của hắn đang dần dần suy yếu, vừa rồi khi Nhiễm Nhan kẹp lấy mạch máu, cảm giác rõ ràng nhịp tim cùng lượng máu chảy ra đã vô cùng mỏng manh. Nhiễm Nhan hít sâu một hơi, cởi bao tay, lại thay một bộ khác, lấy chỉ ruột dê đã ngâm mềm từ trong nước muối ra, sai Ca Lam nâng kính lúp lên, xỏ qua một cách dễ dàng.



Khâu lại mạch máu tốt nhất phải được tiến hành dưới kính hiển vi, nhưng điều kiện hữu hạn, cũng chỉ có thể dùng kính lúp.



Nhiễm Nhan kết thúc việc giải phẫu thi thể, bình thường khâu lại chỉ cần nhìn chỉnh tề là được, căn bản không cần suy xét sau khi khâu lại có thể có ảnh hưởng gì với cơ thể hay không, mà lúc này ở đây, nàng so ra lại kém bác sĩ giải phẫu có nhiều năm kinh nghiệm, có điều thường ngày luyện thêu hoa đối với việc này lại trợ giúp nàng rất nhiều, đường khâu tinh mịn để khâu mạch máu, nàng có thể thoải mái hoàn thành.



"Cho đèn lồng tới gần." thanh âm Nhiễm Nhan không có cảm xúc gì, làm người nghe thấy nghiêm túc, mấy quan binh cầm đèn kia căn bản không cần Hà tự chính nhắc nhở, liền lập tức lại gần.



Bốn phía ngoại trừ đuốc, còn có bốn cái đèn lồng, làm công vụ trong đêm, hai món đồ khác biệt này đương nhiên không thể thiếu.



Điều chỉnh đến vị trí chiếu sáng tốt nhất, Nhiễm Nhan liền sai Ca Lam cầm kính lúp đưa lên trên miệng vết thương, nàng một tay dùng cái nhíp cố định mạch máu, một tay dùng châm cúi đầu bắt đầu khâu lại.



Hà tự chính ở trong một góc nhìn Nhiễm Nhan, nàng giờ phút này mang bộ dạng chật vật, toàn thân dính máu, quỳ trên mặt đất, khom người, mang vẻ nghiêm nghị lại thành kính, đôi mày thanh tú vẫn luôn nhíu lại chưa từng thả lỏng chút nào, nhưng đôi mắt đen kịt chỉ có bình tĩnh cùng chuyên chú.



Ca Lam cũng rất vất vả, nàng đứng một bên cầm kính lúp không để tay run, một tay khác lại không ngừng lau mồ hôi cho Nhiễm Nhan, không thể để mồ hôi ảnh hưởng tầm nhìn của nàng, hoặc nhỏ giọt lên miệng vết thương.



Dưới tình huống ác liệt lại không có các thứ như mặt nạ dưỡng khí, Nhiễm Nhan cần phải mau chóng khâu lại hoàn tất.



May mà vết rách cũng không lớn, khâu toàn bộ cũng không tốn quá nhiều thời gian, nhưng mỗi người đều cảm thấy như đã trải qua vài thập niên, cả người thoát lực. Những quan binh cầm đèn lồng hai chân đã cứng còng, chống đỡ không cho tay run, giờ này khắc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Nhiễm Nhan đều tràn đầy kính nể, bởi vì nàng từ đầu đến cuối, tư thế quỳ trên mặt đất một chút cũng không thay đổi.



Sau khi khâu xong mạch máu, Nhiễm Nhan nhanh chóng rửa sạch miệng vết thương, tháo ra nút thắt tơ tằm, sau đó bắt đầu khâu lại miệng vết thương bên ngoài. Việt này so với khâu lại mạch máu, đối với Nhiễm Nhan thật sự là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.



Nhưng Tang Thần không có khả năng giống một khối thi thể không có biến hóa gì, thời gian càng trôi qua, dấu hiệu sự sống của hắn cũng dần dần đình trệ.



Nhiễm Nhan chỉ còn nước nhanh chóng khâu lại miệng vết thương, sau đó tiến hành kích thích tim phổi của hắn.



Những việc như vậy, nếu là tình huống thông thường, hẳn là do trợ thủ làm, nhưng Lưu Thanh Tùng cần phải đi chuẩn bị khâu cấp cứu tiếp theo, hắn phải thử máu, rút máu, phải tìm kiếm ống dẫn máu thích hợp để truyền máu, những chuyện đó không ai có thể thay thế được. Cho nên hiện tại, Nhiễm Nhan cũng chỉ có thể tự làm.



Mạch máu gần tim của Tang Thần vừa mới được khâu lại, Nhiễm Nhan không dám dùng sức ấn, chỉ có thể dùng hình thức xoa bóp.



Còn có khâu rất quan trọng là hô hấp nhân tạo. Ngay khi Nhiễm Nhan nâng đầu Tang Thần lên, cúi đầu dùng miệng đối miệng, người xung quanh hoàn toàn đờ đẫn, khiếp sợ đến không biết phải có phản ứng gì, chỉ biết trợn mắt nhìn chằm chằm một màn này.



Nhưng Nhiễm Nhan cũng không phải hôn môi, không đến vài cái, mọi người đã cơ bản nhìn ra, nàng là đang hít vào không khí sau đó độ khí cho Tang Thần. Dù cho như vậy thật sự làm người khiếp sợ, cũng chưa từng có ai đi làm những chuyện này, nhưng Nhiễm Nhan giải phẫu không phải cũng là thần thuật trong truyền thuyết chỉ có Hoa Đà mới biết làm đó thôi sao?



Nhiễm Nhan không ngừng nghỉ chút nào, cứ tuần hoàn lặp lại mà xoa bóp tim phổi, hô hấp nhân tạo.



Lúc này Lưu Thanh Tùng tiến vào, thấy tình trạng này, vội vàng tiến tới phối hợp với nàng, Lưu Thanh Tùng làm hô hấp nhân tạo, Nhiễm Nhan xoa bóp tim.



Ước chừng sau hai khắc, Nhiễm Nhan kiểm tra hơi thở và mạch đập của Tang Thần, rốt cuộc cũng có phản ứng yếu ớt.



Hai người lại giằng co thêm thời gian một chén trà nhỏ, thẳng đến khi Tang Thần có thể khôi phục tự chủ hô hấp, dù là cực kỳ mỏng manh, nhưng vẫn có hy vọng sống sót.



"Ống tiêm sát trùng xong chưa?" Nhiễm Nhan hỏi.



Lưu Thanh Tùng gọi Vãn Lục đem ống tiêm và kim tiêm đưa vào.



Nhiễm Nhan cởi bao tay, tiếp nhận ống tiêm, rút một chút huyết thanh khánh độc do Lưu Thanh Tùng phối chế, cuốn tay áo của mình lên, vì vừa rồi liên tục giải phẫu, tay nàng nắm ống tiêm không ngừng run rẩy.



Lưu Thanh Tùng tóm lấy tay nàng, "Nhiễm Nhan, ngươi muốn làm cái gì! Thứ này có thể tùy tiện thử nghiệm sao?"



"Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại dấu hiệu sống của hắn mỏng manh, chịu không nổi thí nghiệm!" Nhiễm Nhan hất tay hắn ra, thanh âm bình bình nói.



Lời editor: chap này ảo quá ha, đọc như đọc 'Bác sĩ quái dị' của Tezuka =]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện