Lưu Thanh Tùng khi còn là thiếu niên cũng sống ở bổn gia một đoạn thời gian, cùng Tiêu Huyễn Chi có chút giao tình, hắn đối với Tiêu Huyễn Chi có ấn tượng không tồi, bởi vì trước kia toàn bộ con cháu Tiêu thị bổn gia đều đem hắn coi như người hầu mà sai sử, Tiêu Huyễn Chi lại cho hắn đủ tôn trọng.



Mới vừa rồi không có kịp thời cứu Đông Dương phu nhân, đã mất đi giao tình, nếu Tiêu Huyễn Chi đã mở miệng, Lưu Thanh Tùng bản tâm cũng không muốn cự tuyệt. Hắn liền đi đến trước mặt Đông Dương phu nhân ngồi xổm xuống, thấy mũi tên xuyên thẳng qua ngực bà ta, trên làn áo trắng tràn ra một đóa hoa máu cực lớn, ngực phập phồng mỏng manh, dấu hiệu sống đã thập phần suy nhược, hắn vẫn duỗi tay xem xét mạch đập của bà ta.



Một lát sau mới trầm giọng nói: "Thập Lang a, đại phu nhân này một kiếm đã tổn thương tới tim!"



Cụ thể là tổn thương tới tim hay là vị trí nào đó gần tim, Lưu Thanh Tùng còn không dám kết luận, nhưng tổn thương loại này ở Đại Đường không có điều kiện giải phẫu, không có máu cung ứng, hầu như phải chết không thể nghi ngờ.



Sắc mặt Tiêu Huyễn Chi hơi tái nhợt, môi mỏng mím chặt, trong mắt có nước mắt không chịu khống chế tràn ra.



Đông Dương phu nhân chậm rãi mở mắt, thanh âm suy yếu thều thào, "Đã sớm cập quan, đường đường nam nhi, khóc cái gì."



Sắc trời đã tối mịt, trước cửa Tiêu phủ đã lên đèn, tiếng trống báo hiệu sắp đóng cửa phường truyền đến.



Đông Dương phu nhân giơ tay, như muốn sờ mặt Tiêu Huyễn Chi, nhưng cuối cùng chỉ khẽ chạm đến hàm dưới của hắn đã rũ xuống, ánh mắt thanh thiển ẩn chứa cảm xúc phức tạp nhàn nhạt, "Duyên phận mẫu tử này...của ngươi ta ...đã xong rồi, ta không đối tốt...với ngươi, không đáng để ngươi bi thương."



"Mẫu thân vì ta làm rất nhiều, ta biết, mẫu thân là muốn cho ta có một vị trí nhỏ ở Tiêu thị, mà không phải làm một kẻ râu ria." Tiêu Huyễn Chi chưa từng nghĩ tới, mẫu thân sẽ quan tâm mình, hắn nhận tri đột nhiên nghịch chuyển, chấn động đến nỗi hắn đến bây giờ mới có phản ứng.



Vừa mới hiểu rõ, thì đã mất đi.



"Ta chưa bao giờ hỏi qua...ngươi có muốn những thứ đó hay không, chỉ là cảm thấy...ngươi ta...dù sao cũng là mẫu tử, ta theo lý nên vì ngươi...làm chút gì đó." Ánh mắt Đông Dương phu nhân dần dần tan rã, bà ta thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Thay ta làm một chuyện đi...cầu tông tộc thả ta...thả ta đi..."



Thanh âm của bà ta dần dần yếu xuống, cuối cùng phảng phất như bị gió đêm thổi tan, không dấu vết.



Nhiễm Nhan đứng ở trên thềm đá, có thể tinh tường thấy rõ khuôn mặt luôn bình đạm kia của Đông Dương phu nhân nổi lên ý cười như có như không.



Đông Dương phu nhân có tình yêu khắc cốt với lang quân trúc mã kia hay không, Nhiễm Nhan không biết, nhưng nàng minh bạch, một cuộc hôn nhân chính trị đã đoạt đi tự do của Đông Dương phu nhân, cũng đoạt đi cả đời bà ta. Từ lúc gả vào Tiêu thị, Đông Dương phu nhân đã lang bạc kỳ hồ mười năm, thanh quả cô tịch hơn mười năm, thứ quan trọng duy nhất trong sinh mệnh, là một nhi tử mà bà ta không biết dùng tâm tình gì để đối mặt.



Tiêu Huyễn Chi cởi áo ngoài, không nói một lời ôm Đông Dương phu nhân lên xe ngựa, trước khi tiến vào trong xe, quay đầu lại liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái. Cái liếc kia nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng Nhiễm Nhan biết, khẳng định có hận. Bởi vì lúc ấy Nhiễm Nhan bỏ đá xuống giếng. Đông Dương phu nhân đã trúng tên, mà Nhiễm Nhan không hề có ý định cứu giúp.



Nhưng Nhiễm Nhan dùng ánh mắt bằng phẳng nhìn lại, dù có quay lại thêm mười lần nữa, nàng vẫn sẽ không quan tâm Đông Dương phu nhân chết hay sống. Đông Dương phu nhân mưu tính đã không lưu một tia tình cảm, nàng cũng bất quá là từ đầu chí cuối mà hoàn trả thôi.



Việc đã đến nước này, Nhiễm Nhan cũng không mở miệng để thi thể Đông Dương phu nhân an trí bên trong phủ, tùy ý để Tiêu Huyễn Chi rời đi.



Tiêu Huyễn Chi tiến vào trong xe, nhẹ nhàng thả Đông Dương phu nhân xuống, cúi đầu một cái, lại thấy trên ống tay áo trung y của mình có ba chữ viết bằng máu tươi - Kim tú cầu.



Hắn trong lòng hơi khựng lại, chợt nhớ ra trong viện mẫu thân mình dưỡng rất nhiều hoa, trong đó có một loại hoa cúc tên gọi là kim tú cầu.



Kim tú cầu làm sao vậy? Tiêu Huyễn Chi nhìn khuôn mặt tái nhợt mà an tường của Đông Dương phu nhân, trong lòng biết, mẫu thân vẫn chưa dặn dò, mà lựa chọn phương thức bí ẩn này, ý tứ tất nhiên không phải là để hắn thay bà chăm sóc cây kim tú cầu kia, vậy là vì cái gì?



800 nhịp trống chỉ mới vang được 500-600 tiếng, khi xe ngựa của Tiêu Huyễn Chi vừa tới cửa phường, cửa chưa đóng, đúng lúc gặp thoáng qua người của quan phủ nghe tin chạy tới.



Đêm nay không có trăng, sắc trời càng thêm đen tối.



Người Lưu Thanh Tùng phái đi tìm Tang Thần cũng đã trở về, mang về tin tức bọn họ đều không muốn nghe: Tang Thần không có bên trong phủ, những nơi Lưu Thanh Tùng công đạo hắn có thể đi tới cũng đều tìm qua, ai cũng đều nói từ sau giờ Tỵ buổi sáng (9 giờ sáng) liền chưa từng gặp qua Tang Thần.



"Làm sao bây giờ?" Lưu Thanh Tùng dựa trên khung cửa, khoanh tay nhìn Nhiễm Nhan.



"Ta đi thôi." Nhiễm Nhan nói.



Lưu Thanh Tùng nhíu mày nói: "Ngươi cả ngày nói ta không đáng tin cậy, ngươi nói một chút quyết định này của ngươi đáng tin cậy chỗ nào? Cửu Lang trở về nếu biết ta để mặc kệ ngươi đi mạo hiểm, chắc chắn lột của ta mấy tầng da, không được, ngươi không thể đi."



"Nô tỳ thay phu nhân đi thôi." Ca Lam ngồi dậy nói: "Phu nhân rất ít lộ diện bên ngoài, Ngụy Vương cũng chưa từng gặp qua phu nhân, bọn họ chưa chắc có thể nhận ra."



"Biện pháp tốt." Lưu Thanh Tùng vỗ tay một cái nói: "Liền như vậy làm đi, nhanh chóng chuẩn bị đi!"



"Không được." Nhiễm Nhan thì không cho rằng Lý Thái sẽ không phân biệt được thật giả, nàng trầm ngâm một chút, nói: "Ta vẫn luôn nghĩ không ra, Lý Thái vì sao muốn bắt Tang Thần tới uy hiếp ta, có mục đích gì? Thêm nữa, sáng nay Tang Thần xem như quang minh chính đại mà đi cầu kiến Ngụy Vương, Tang Thần mất tích hắn cũng thoát không được can hệ, thật sự là hắn bắt người sao?"



Ca Lam nói: "Có thể là muốn mượn phu nhân để mưu cầu gì đó từ lang quân hay không?"



Nếu bởi vì chuyện chữa bệnh cho Tấn Dương công chúa, Lý Thái hẳn sẽ nghĩ cách làm nàng xảy ra chuyện, do đó làm Thái Tử cũng chịu liên lụy, tỷ như dùng cái chết của Đậu Tứ Nương giá họa cho nàng, mà không phải muốn diệt trừ nàng.



Thật ra lời Ca Lam vừa nói, có khả năng cao hơn một chút.



"Phu nhân, người của quan phủ tới, nói là đến điều tra chuyện vừa rồi có người tập kích Tiêu phủ." Bên ngoài bỗng nhiên có thanh âm thì tỳ đánh vỡ trầm mặc trong phòng.



Mắt Nhiễm Nhan hơi sáng lên, lập tức hỏi: "Người đến là ai?"



"Hồi bẩm phu nhân, là Đại Lý Tự, Hà tự chính." Thị tỳ đáp.



"Thỉnh Hà tự chính vào trong." Nhiễm Nhan dứt lời, thở dài một tiếng, rốt cuộc minh bạch Đông Dương phu nhân vì sao sẽ có nụ cười kia, bởi vì bà ta đã sớm đoán trước là mình sẽ chết, cũng sớm đoán được bà ta vừa chết, sẽ cho Nhiễm Nhan một cơ hội phá đi cục diện bế tắc.



Lưu Thanh Tùng minh bạch nàng muốn mượn tay Hà tự chính, không khỏi nói: "Mượn tay người khác, thật sự không quan hệ sao?"



"Đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ, trước khi sự tình được giải quyết sẽ không nháo đến ồn ào huyên náo, chờ việc này vừa qua đi, dù có nháo ra ầm ỹ, ta cũng có thể liều chết không nhận, ta chỉ hỏi ngươi, giao tình giữa Hà tự chính cùng với phu quân ta ra sao?" Nhiễm Nhan nói.



Lưu Thanh Tùng gật đầu, xem như tán thành lời Nhiễm Nhan, dù gì với lực lượng mỏng manh của bọn họ, căn bản không có nổi phần thắng, hơn nữa địch nhân ở trong tối, người trói Tang Thần đến tột cùng có phải Lý Thái hay không cũng rất khó nói, "Tính ra cũng không tệ lắm, chức quan của hắn thấp hơn Cửu Lang, trong tình huống bình thường cũng không có xung đột trực tiếp gì."



Dừng một chút, Lưu Thanh Tùng lại bổ sung: "Hơn nữa thái độ của Hà tự chính rõ ràng là ủng hộ Thái Tử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện