Khoảng thời gian Nhiễm Vân Sinh mất tích này, cả nhà ngày đêm đã ưu tư thành bệnh, bởi vậy cũng ở lại nông trang cùng nghỉ ngơi với hắn.



Thời gian này trôi qua đối với Nhiễm Nhan thật sự thích ý, tháng Sáu, Bảy là mùa của rất nhiều trái cây, thu hoạch được không ít dưa lạnh, dưa lê. Vì làm sinh ý, Nhiễm Bình Dụ quen biết khá nhiều thương nhân từ phiên bang, bởi vậy cũng có được không ít nho Tây Vực và thạch lựu chất lượng tốt nhất.



Dưa lạnh chính là dưa hấu, vì nó có tính hàn giải nhiệt, cho nên gọi là dưa lạnh.



Đem dưa lạnh cùng với những loại trái cây linh tinh khác đặt vào trong nước giếng làm lạnh một chút, lấy ra mát lạnh ngon miệng, lại tuyệt đối thuần thiên nhiên.



Thời gian nhàn hạ, Nhiễm Nhan cơ bản đều dùng cho phối dược và hỏi thăm tình huống trong cung, hoặc cùng Lưu Thanh Tùng, Nhiễm Vận thương lượng chuyện mở y quán ở chợ đông.



Thiên phú, thật sự là thứ thần kỳ, sự nhạy cảm của Nhiễm Vận đối thương nghiệp làm Nhiễm Nhan bái phục, Lưu Thanh Tùng nhân cơ hội này dạy cho nàng ta rất nhiều thủ đoạn kinh doanh của thương nhân đời sau, nàng ta đều có thể hiểu rất nhanh, còn suy một ra ba.



Nhiễm gia vẫn chưa đặt chân vào giới buôn dược liệu, nhưng bằng vào quan hệ nhân tế của Nhiễm Bình Dụ trong giới thương nhân, muốn mua được dược liệu thượng đẳng giá cả hợp lý cũng không có vấn đề, thêm chỗ dựa lớn là Tiêu Tụng, cũng không sợ có người chán sống chạy tới kiếm chuyện.



Nhiễm Nhan cũng không trông cậy vào chuyện y quán sẽ sớm có lợi nhuận, cho nên mới định ra phương hướng là 'trị liệu bệnh cho phụ nữ và dưỡng nhan'.



Lưu Thanh Tùng làm y sinh ngồi khám bệnh lại cao hứng đến hỏng rồi, vỗ đùi nói: "Nhiễm Nhan, ngươi đúng là rất hiểu tình yêu, quảng đại đồng bào phụ nữ đặc biệt yêu cầu quan ái, cái này thì ta rất có kinh nghiệm..."



Nhiễm Nhan mặt vô biểu tình nhìn hắn, Nhiễm Vận nhàn nhã dựa lên lưng dựa ghế cong, bưng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chợt hớn hở nói với Nhiễm Nhan: "Thập Thất tỷ, nhà ta tính ra có thể giảm bớt một miệng ăn."



Lưu Thanh Tùng vội vàng thu hồi vẻ mặt hưng phấn, lấy tay áo che mặt, giống như lau nước mắt, "A Vận, ta đây là vì kiếm tiền, không tiếc hy sinh nhan sắc...ta còn không phải là vì cái nhà này sao!"



Nói đến kiếm tiền, thì lại gãi đúng chỗ ngứa của Nhiễm Vận, nhưng Nhiễm Vận trên dưới đánh giá hắn một lần, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Ngươi có nhan sắc để bán sao?"



"Tư sắc của tại hạ kỳ thật cũng tốt đi!" Lưu Thanh Tùng nói vẻ không xác định.



"Khụ..." Nhiễm Nhan đang uống nước, nghe hắn nói như vậy bị sặc một cái, Ca Lam vội đưa khăn qua nàng mới bớt chật vật.



Thở dốc trong chốc lát, Nhiễm Nhan gật đầu nói: "Tư sắc như thế nào ta không thể bình luận, nhưng lòng tự tin thật sự rất tốt."



Lưu Thanh Tùng nhìn chung thì rất có phong cách riêng, ném vào giữa đám người tuyệt đối sẽ nổi bật, nhưng đặc biệt thì đặc biệt, nhưng không hề quan hệ tới chuyện đẹp.



"Phụ nữ đã kết hôn không có quyền lên tiếng." Lưu Thanh Tùng chẳng hề để ý phất phất tay, "Tại hạ trước kia còn được trên phố tôn xưng là ngọc diện thánh thủ đó."



"Những người đó mắt mù sao." Nhiễm Vận nói ngay.



Lưu Thanh Tùng thấy Nhiễm Vận đã hơi bớt giận, liền quyết đoán nói sang chuyện khác: "Các ngươi mấy ngày nay không vào thành, đặc biệt là ngươi a!"



Lưu Thanh Tùng nhìn Nhiễm Nhan, mang vẻ mặt đáng khinh cười nói: "Có biết tên hiệu Trường An quỷ kiến sầu của Tiêu Việt Chi nhà các ngươi gần đây đã bị 'thê quản nghiêm' thay thế, chậc chậc, Tiêu Việt Chi nhà các ngươi vừa được quang vinh mà gia nhập gia tộc sợ vợ."



Đây là di chứng lưu lại từ chuyện trước đó Tiêu Tụng dùng mấy nhãn tuyến theo dõi hắn kia để tạo chứng cớ ngoại phạm cho hắn đi, Nhiễm Nhan nói: "Chuyện khi nào vậy?"



"Phỏng chừng cũng khá lâu, ta hôm qua đi chợ tây a, ha, đã truyền tới đó rồi, có thể là chuyện một ngày hai ngày sao!" Lưu Thanh Tùng có vẻ vui sướng khi người gặp họa, "Bất quá, phỏng chừng Phòng tướng gần đây nhìn Cửu Lang thấy thập phần thuận mắt."



Phòng Huyền Linh là có tiếng thê quản nghiêm, trên có Hoàng Thượng, dưới có phụ nữ và trẻ em trên phố, không ai không biết phu nhân của người này vô cùng bưu hãn, thậm chí đôi khi khó ở còn đánh Phòng Huyền Linh một trận cũng có.



"Người có thể trấn trụ Trường An Quỷ kiến sầu, ngươi hiện tại còn lợi hại hơn Lư phu nhân." Lưu Thanh Tùng nói.



Ánh mắt Nhiễm Vận sáng lên, "Không bằng chúng ta mở y quán cũng treo tên của Thập Thất tỷ lên đi, thuận tiện bán chút dược đuổi quỷ trấn tà, chắc không lo nguồn tiêu thụ."



Nhiễm Nhan đen mặt, "Các ngươi quả nhiên là một đôi do trời đất tạo nên."



Nhiễm Vận nhìn thần sắc Nhiễm Nhan, đôi mắt càng sáng, "Ta dĩ vãng thật đúng là không phát hiện Thập Thất tỷ có thể dọa người như vậy."



Dứt lời, cũng không để ý tới Nhiễm Nhan nữa, quay đầu hứng thú bừng bừng bắt đầu đàm luận về dược đuổi quỷ trấn tà cùng Lưu Thanh Tùng.



Cùng thời gian, người đàm luận về Nhiễm Nhan cũng không chỉ mình bọn họ, cả trong hoàng cung cũng không ngoại lệ.



Thư phòng Cam Lộ Điện, Lý Thế Dân mặc một thân thường phục viên lãnh màu vàng dựa trên lưng Hồ sàng, nhìn Lý Thừa Càn ở đối diện, cười ha ha lên, "Thật sự là đem Tiêu Thị lang nhốt ở ngoài cửa một đêm à?"



"Đúng vậy, nhi thần đã sớm nghe về thanh danh của Nhiễm phu nhân, lại không nghĩ rằng là lợi hại đến thế." Lý Thừa Càn thấy Lý Thế Dân cao hứng, trong lòng có vài phần tự tin, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng hơn.



"Ồ? Ngoại trừ chuyện này, còn gì nữa?" tâm tình Lý Thế Dân hôm nay hiển nhiên không tồi, rất có hứng thú hỏi.



Lý Thừa Càn nói: "Trung xá nhân mới lần trước phụ hoàng ban cho Đông Cung từng nhậm chức ở Tô Châu, Lưu xá nhân, có kể cho nhi thần rất nhiều chuyện về phong cảnh con người ở Tô Châu, cũng có nhắc tới Nhiễm phu nhân, nói là Nhiễm phu nhân bệnh lâu thành y, sư phụ là thần y thánh thủ, khi còn dưỡng bệnh ở Nhiễm gia biệt viện, từng cứu sống một đứa trẻ đã bị chìm dưới nước cả đêm, được người ở Tô Châu tôn sùng là thần y đó!"



"Ồ? Còn có chuyện như vậy? Có thể tin không?" biểu tình Lý Thế Dân nghiêm túc hơn rất nhiều, chuyện này nghe có vẻ mơ hồ, nhưng ông tin rằng nếu Lý Thừa Càn không thể bảo đảm tin tức đáng tin cậy, thì cũng sẽ không đi kể lung tung trước mặt ông.



"Lưu xá nhân chắc sẽ không nói bậy trước mặt nhi thần đi!" Lý Thừa Càn vẫn chưa trực tiếp khẳng định, dù sao chuyện như vậy, nghe thấy rất huyền diệu khó giải thích, nếu đến lúc đó chứng thực là giả, hắn cũng dễ giải vây cho mình.



Thái giám phía sau Lý Thế Dân khom người nói: "Bệ hạ, việc này nô tỳ cũng có nghe nói qua."



"Ngươi cũng nghe nói qua? Như thế nào lại không kể với trẫm?" trước đó Lý Thế Dân vì bệnh của Tấn Dương công chúa mà gấp như lửa đốt, lúc này khó tránh khỏi có chút không vui.



Thái giám sợ hãi nói: "Nô tỳ cũng chỉ là nghe thuộc hạ đồn đãi, tâm cảm thấy là đồn quá mức, nô tỳ cũng vô pháp đi Tô Châu chứng thực, bởi vậy không dám ở trước mặt thánh nhân hồ ngôn loạn ngữ."



Ở Tùy Đường, cũng không phải toàn bộ hoạn quan đều có tư cách nhận là thái giám, đầu thời Đường hoạn quan cũng không nhiều, Nội Thị Tỉnh Thiết hữu giám hai người, Thiếu giám hai người, nội thị bốn người, nội thường thị sáu người, bên dưới còn có chức nội cấp sự, tự nhân v.v.*, mỗi chức quan đều có nhân số cố định, bình thường sẽ không vượt quá hai mươi người. Cái gọi là thái giám, cũng chính là chức vị tối cao trong Nội Thị Tỉnh, tôn xưng là giám.



*thực ra chữ 'tự nhân' ở mấy chương trước Lão tui dịch là 'thái giám', theo từ điển hiện đại, có vẻ không quá chính xác trong ngữ cảnh đó, làm tới đây mới biết a...kệ đi nha...căn bản là đều là ko có ciu mà



Lý Thế Dân trầm ngâm nói: "Chờ hiếu kỳ của Tiêu Thị lang chấm dứt, ta liền gọi hắn tới hỏi xem, nếu Nhiễm phu nhân thật sự có thần kỹ như vậy, Hủy Tử sẽ không cần lại chịu khổ vì bệnh."



Nghĩ đến bệnh tình của ái nữ tái đi tái lại, giữa mày Lý Thế Dân thêm một tia buồn bực, bản thân Lý Thế Dân đã có bệnh về hô hấp, có mấy vị công chúa khác cũng bị di truyền bệnh này, nhưng có lẽ là bởi vì Tấn Dương công chúa tuổi nhỏ, bệnh tình nghiêm trọng hơn nhiều so với bọn họ, còn thường hay tái phát, quanh năm suốt tháng dùng dược, hiện giờ đã bảy tuổi, lại nhỏ bé hơn rất nhiều các tiểu hài tử cùng tuổi.



"Thánh thượng, Ngụy Vương tới." Cửa có nội thị bẩm báo.



Lý Thế Dân cười nói: "Để hắn vào."



Lý Thừa Càn thấy biểu tình của Lý Thế Dân như thế, trong lòng phát nghẹn, cũng càng thêm cảnh giác, sủng ái phụ thân dành cho đệ đệ đã vượt xa Thái Tử là hắn đây, nếu còn tiếp tục như vậy, trữ vị này của hắn sớm muộn gì cũng đổi chủ.



"Phụ hoàng." Lý Thái mặt mũi vui vẻ bước vào, gương mặt mập mạp mướt mồ hôi.



Ngũ quan của Lý Thái vô cùng giống Lý Thế Dân, chỉ là quá béo nên không có chút oai hùng gì, hơn nữa hắn không giống như mấy huynh đệ khác thích săn bắn, mà thích vũ văn lộng mặc, hàng năm ru rú ở trong nhà, da trắng như chi, lại có chút nho nhã.



"Thanh Tước sao lại đi gấp như thế?" Lý Thế Dân hỏi xong, cũng không đợi hắn trả lời, liền quay qua thái giám nói: "Trung Thụy, mau lấy khăn tới cho Ngụy Vương."



"Dạ." Trung Thụy khom người lui ra ngoài, hắn bất quá cũng chỉ cần đi tới cửa, bên ngoài tất nhiên có nội thị chuẩn bị tốt mọi thứ.



Lý Thái thấy Lý Thừa Càn, vội vàng chắp tay hành lễ, "Thái Tử."



Lý Thừa Càn chưa trả lời, Lý Thế Dân liền nói: "Hôm nay phụ tử chúng ta nhàn thoại, không để bụng chuyện quân thần chi lễ, ngươi ngồi xuống nói chuyện."



Lý Thừa Càn vội khiêm tốn nói: "Đúng vậy, Tứ đệ không cần đa lễ."



Lý Thái lại thi lễ, mới ngồi lên tịch, tiếp nhận khăn tay do thái giám đưa qua, một bên chà lau một bên gấp không chờ nổi mà nói với Lý Thế Dân: "Phụ hoàng, nhi thần hôm nay có cái tin tức tốt muốn nói cho ngài."



Lý Thế Dân ha hả cười nói: "Ngươi mặt mũi vui mừng, ta liền biết có chuyện tốt, ngươi nghỉ một chút rồi nói sau."



Thái giám Trung Thụy bưng một chung canh giải nhiệt đặt trên bàn trước mặt Lý Thái, "Đây là canh giải nhiệt ngự trù mới nấu ra hè năm nay, điện hạ nếm thử."



Lý Thái bưng lên nhấp một ngụm, gật đầu nói: "Xác thật ngon miệng hơn so với dĩ vãng." Hắn tuy khen, lại chưa uống tiếp, gấp gáp nói: "Phụ hoàng, chuyện đáng mừng lớn nhi thần hôm nay muốn nói không thể nhịn nữa, nếu không nhi thần muốn nghẹn chết."



Lý Thế Dân ha ha cười nói: "Cho phép ngươi nói."



Lý Thái vui vẻ nói: "Nhi thần lần trước nghe nói có một vị danh y, đã sớm phái người đi Tô Châu chứng thực, hôm nay mới có được tin tức, nghĩ bệnh của hoàng muội sẽ có hy vọng, liền vội tới nói cho phụ hoàng."



"Hửm? Chẳng lẽ vị danh y ngươi muốn tiến cử này cũng là đến từ Tô Châu?" Lý Thế Dân nói.



Chẳng lẽ cũng định đề cử Nhiễm thị? Lý Thừa Càn không lộ ra mặt, trong lòng lại có chút đắc ý, tốt xấu gì cũng có một lần qua mặt hắn, đè đầu hắn, không khỏi cảm thấy sảng khoái rất nhiều.



"Đúng là." Lý Thái kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ đại huynh cũng là tới tiến cử danh y sao?"



Lý Thừa Càn cười ung dung rộng lượng, rất có phong phạm trữ quân của một quốc gia, "Thật đúng là trùng hợp, không biết Tứ đệ đề cử là vị danh y nào?"



"Phụ hoàng, nhi thần tiến cử Nhị Lang của Dược Vương gia ở Tô Châu, Tô Tử Kỳ. Hắn thừa kế toàn bộ gia truyền, so với Tô ngự y năm đó có thể nói là tốt hơn, có điều hắn làm người quái gở, thường ở trong núi, cho nên không được thế nhân biết đến. Nhi thần cũng là khoảng thời gian trước ngẫu nhiên phát hiện hắn vậy mà lại nhậm chức ở trong Thái Y Thự, lúc này mới vội vàng phái người đi Tô Châu xác nhận." Lý Thái dứt lời, cười tủm tỉm nhìn về phía Lý Thừa Càn nói: "Người đại huynh muốn tiến cử, sẽ không trùng hợp cũng là Tô Tử Kỳ đi?"



Lý Thừa Càn trong lòng thầm hận, bộ dáng kia của Lý Thái, hiển nhiên đã sớm biết người hắn chuẩn bị tiến cử, vừa rồi cố ý muốn cười nhạo hắn! Hơn nữa Dược Vương Tô gia này, so với đồn đãi về Nhiễm thị kia thì đáng tin cậy hơn nhiều.



"Dược Vương Tô gia." Lý Thế Dân quả nhiên cảm thấy rất hứng thú, không khỏi ngồi dậy, nói: "Không phải nghe nói đời này của Dược Vương lại không được như xưa sao?"



"Phụ hoàng có điều không biết, Tô Tử Kỳ chính là thứ tử của Tô gia, y thuật cao không thua gì cha mình, Tô Dược Vương đã từng tính toán để hắn làm gia chủ đời kế tiếp, bất quá Tô Tử Kỳ chỉ thích vân du khắp nơi, nghiên cứu thu thập y thuật trong thiên hạ, cho nên đã uyển chuyển từ chối."Lý Thái nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện