"Nương tử." Một thanh âm khàn khàn vang lên ở cửa.



Nhiễm Nhan cùng Vãn Lục đều sửng sốt, quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi mặt bộ áo váy màu lam, búi tóc hai bên, mặt mũi thanh tú, đúng là Ca Lam.



Lặng im một lát, Vãn Lục mới có phản ứng, bước nhanh ra bắt lấy tay nàng, vui mừng nói: "Ca Lam, ngươi có thể nói chuyện rồi?"



"Ừm." Bởi vì bị thương, thanh âm Ca Lam nghe rất trung tính, trầm thấp mà nghẹn ngào, làm người nghe có cảm giác hơi cố sức.



"Vừa rồi còn nhắc ngươi đó!" Vãn Lục cười nói.



Ca Lam vỗ vỗ tay nàng, nhún người hành lễ với Nhiễm Nhan, "Nương tử, nô tỳ đã trở lại."



Dây thanh của Ca Lam đã sớm khôi phục lại bình thường, Nhiễm Nhan vẫn luôn đem nguyên nhân nàng không thể nói chuyện quy kết cho tâm lý, cho nên mặc dù hiện giờ nàng bỗng mở miệng nói chuyện, Nhiễm Nhan cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, biểu tình như thường duỗi tay nhẹ đỡ nàng dậy, nói: "Không cần đa lễ, Tô Châu bên kia tốt không?"



"Nương tử yên tâm, Tô Châu hết thảy đều tốt, chỉ là Cao phu nhân quá nhớ thương nữ nhi, gần đây thân thể không được tốt." Ca Lam hiểu Nhiễm Nhan hỏi câu này là có ý gì, có lẽ là muốn biết trong cái chết của Nhiễm Thập Bát nương, có lưu lại sơ hở gì hay không.



Lúc nói đến thân thể không được tốt, trong mắt Ca Lam hiện lên một tia khoái ý.



Vừa nhìn liền biết, đây cũng là việc nàng làm.



"Cao thị mang thai." Ca Lam bình đạm ném ra một tin tức làm người kinh ngạc.



Nhiễm Nhan gật đầu, Nhiễm Văn mới bất quá 40 tuổi, Cao thị cũng mới hơn 30 tuổi, có thể thụ thai hài tử là chuyện rất bình thường.



Vãn Lục oán hận nói: "Ông trời chính là nhân từ, ác phụ như vậy, sao lại có thể hậu đãi bà ta chứ?"



Còn chưa nói xong, Ca Lam đã ngắt lời nàng: "Tuy rằng đã từng có mang, nhưng hiện tại lại không có."



Cũng chính là vào mấy ngày đầu thất của Nhiễm Mỹ Ngọc, Cao thị khóc đến chết ngất, y sinh lúc này mới nghiệm ra bà ta mang thai đã gần hai tháng, làm Cao thị đang tuyệt vọng thấy được tia sáng, bà ta cảm thấy đứa nhỏ này nhất định là nữ nhi còn muốn tiếp tục tình cảm mẹ con với bà ta, nên mới đầu thai vào, cho nên cũng được an ủi không ít, thường ngày bảo vệ rất kỹ càng.



Ca Lam cũng là thừa lúc rối loạn trong ngày đưa tang Nhiễm Mỹ Ngọc, tẩm lượng lớn xạ hương vào trong giấy tiền vàng mã, Cao thị rất cảnh giác, hầu như là vừa cầm giấy tiền vàng mã lên chưa tới 2 giây đã ngửi ra mùi không đúng, nhanh chóng vứt bỏ, nhưng bà ta trong khoảng thời gian này đau thương quá độ, đã làm thai nhi không ổn định, hơn nữa lại quá để ý đứa nhỏ này, ngửi thấy xạ hương thì đâm ra kinh hãi khẩn trương quá mức, cuối cùng bị sinh non.



Nhiễm Nhan trầm mặc một lát, đối lập với Ca Lam hạ thủ ngoan độc, nàng thật sự xem như người lương thiện. Tô Phục nói không sai, bản lĩnh giết người không cần dạy, chỉ cần ngươi đối với người kia có đủ thống hận, thì sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để diệt trừ hắn. Ca Lam bị Cao thị hại đến cửa nát nhà tan, cừu hận chất chồng đến mười mấy năm, chỉ còn chờ lần này phát tiết.



"Kết quả như thế nào?" Nhiễm Nhan hỏi.



Ca Lam hơi mím môi, quỳ xuống trước mặt Nhiễm Nhan, "Nô tỳ đáng chết, là vì biết Lưu Thứ Sử sẽ bao che, mới dám thẳng tay làm chuyện này."



Nhiễm Nhan thở dài, bản thân nàng làm pháp y chính là cung cấp chứng cứ giúp cho việc phá án, đương nhiên biết, làm bất cứ chuyện gì cũng không thể không để lại dấu vết, chỉ có bí mật hay không bí mật mà thôi, Ca Lam làm được đủ bí mật, nhưng Nhiễm thị yêu cầu quan phủ nghiêm tra, nếu Lưu Phẩm Nhượng mặc dù tra được chân tướng, lại nể mặt mũi Nhiễm Nhan, tìm hung thủ khác, muốn giấu thì dễ dàng hơn nhiều.



"Ngươi thật ra rất có khả năng nhìn người." Nhiễm Nhan rũ mắt nói: "Đứng lên đi."



Lưu Phẩm Nhượng nhìn qua như là quan phụ mẫu chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ biết bá tánh, nhưng thật ra cũng không phải là người cương trực công chính.



Ca Lam lại chưa đứng dậy, "Ta vốn dĩ vẫn chưa định động thủ, nhưng đoạn thời gian đó ta vừa vặn nghe nói thư điều nhiệm của Lưu Thứ Sử đã xuống, sẽ về kinh thành, người có hôn phối với nương tử là Tiêu Thị lang, tương lai khó tránh khỏi còn phải giao tiếp, lúc trước nương tử cũng tặng Lưu Thứ Sử không ít chỗ tốt, giữa Nhiễm thị và nương tử, nô tỳ liền đánh cuộc ông ta nhất định sẽ lựa chọn giúp nương tử."



"Ta không trách ngươi. Ta đã hứa sẽ cho ngươi trợ lực, với ta mà nói, ngoại trừ độc dược cùng thân phận cũng không còn gì khác có thể trợ giúp được ngươi, cho nên chỉ cần ngươi không làm ảnh hưởng đến an nguy của ta, những chuyện khác thì tùy ngươi." Nhiễm Nhan quỳ ngồi xuống tịch kế bên cửa sổ, duỗi tay rót cho mình chén nước, "Ta gần đây cũng thấy, trảm thảo không trừ căn khi trúng gió thổi lại sinh sôi."



Ca Lam sửng sốt, mới đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Nương tử nói phải."



Cho nên Ca Lam mới thừa lúc Cao thị đẻ non thể nhược, bí mật bỏ thêm một lần độc, tuy không đến mức chết, nhưng tổn thương cũng không nhỏ.



"Đang nói cái gì vậy?" Tiêu Tụng bước vào.



Ca Lam cùng Vãn Lục đồng thời khom người thi lễ, "Lang quân."



Tiêu Tụng nhàn nhạt ừ một tiếng, đi đến tịch đối diện Nhiễm Nhan quỳ ngồi xuống, "Lưu xá nhân mấy ngày nữa có lẽ là sẽ tới bái phỏng Nhiễm phủ."



"Lưu xá nhân?" Nhiễm Nhan khựng lại một chút mới có phản ứng, "Lưu Thứ Sử?"



"Ừm." Tiêu Tụng nghiêng đầu nói với Ca Lam cùng Vãn Lục: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi."



Vãn Lục đang vui vẻ vì được gặp lại Ca Lam, đi ra ngoài đúng là hợp ý nàng, nên vui vẻ thi lễ, cùng Ca Lam đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.



"Giang Nam có một giai đoạn bắt đầu từ năm ngoái luôn lần lượt có quan viên hoặc chết bất đắc kỳ tử hoặc bệnh chết, ngươi còn nhớ rõ lúc trước đã nghiệm qua một khối thi thể, Tô Châu Dương phán tư hay không?" Tiêu Tụng trầm giọng hỏi.



Nhiễm Nhan đương nhiên nhớ rõ, lúc ấy Lưu Phẩm Nhượng thần thần bí bí mà nhờ nàng nghiệm thi, hơn nữa tình nguyện mổ ra cũng muốn điều tra cho rõ nguyên nhân chết. Nàng gật đầu nói: "Dương phán tư trước khi chết bị người tập kích qua hạ thân, làm cho hắn nháy mắt mất đi năng lực phản kháng, ngay sau đó bị người dùng một cây ngân châm dài ba tấc đâm từ đỉnh đầu thẳng vào trong đầu."



Nhiễm Nhan rót cho hắn chén nước, hỏi tiếp: "Chẳng lẽ cái chết của Dương phán tư..."



Tiêu Tụng tiếp chén nước, "Ngươi có lẽ không biết xuất thân của Dương phán tư, hắn là tiến sĩ năm Trinh Quán thứ Mười, nhưng xuất thân bần hàn, mà trong triều cũng không có bất luận quan hệ gì đáng nói tới, sĩ tử nhà nghèo có tài hoa nhưng lại không phải kinh tài tuyệt diễm, trong tình huống bình thường chỉ có thể được một chức quan ngoại phóng ở một chỗ hẻo lánh, bất quá hắn rất thông minh, trước khoa cử cũng không giống như sĩ tử bình thường, đưa hành quyển cho danh gia đại nho, mà hắn đưa vào phủ Ngụy Vương."



Chế độ khoa cử ở Đường triều không hoàn thiện như thời Tống, cũng không thực hành chế độ hồ danh*, hơn nữa thanh danh của thí sinh sẽ ảnh hưởng thứ hạng khảo thí cuối cùng, cho nên thời điểm chuẩn bị tham gia khoa cử thì sẽ mang theo hai phần văn chương tự bản thân thấy tương đối vừa lòng, nộp cho Lễ Bộ gọi là 'công quyển', mà chuẩn bị để xin lời bình của danh gia đại nho thì gọi là 'hành quyển'.



*hồ danh là một hình thức thi cử phổ biến thời Tống, giống kiểu thi ĐH ở mình vào thời của lão tui, phần tên thí sinh không để cùng với bài thi, để tránh hiện tượng tiêu cực đút lót trong thi cử, hồ danh đại khái là bôi cái tên đi.



"Nói cách khác, Dương phán tư là dựa vào quan hệ với Lý Thái mới được nhậm chức quan ngoại phóng ở Tô Châu?" Nhiễm Nhan đã dần dần hiểu ra, vì sao Lưu Phẩm Nhượng lại để ý nguyên nhân chết của Dương phán tư đến như vậy. Ở trong quan trường có thể giả bộ hồ đồ, lại không thể thật sự hồ đồ, những chuyện nên biết nội tình, thì cần phải bí mật tìm hiểu không sót một chút nào.



Tiêu Tụng gật đầu nói: "Đúng vậy, có thể nói, Dương phán tư ngay từ lúc đầu đã đứng trên thuyền Lý Thái, ta gần đây mới nghĩ ra nguyên nhân thật sự trong cái chết của hắn."



Nhiễm Nhan nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, Tiêu Tụng thấy nàng hứng thú, mới nói: "Những người ngoại phóng này, nhất định sẽ lo lắng bản thân mình bị coi như quân cờ để hy sinh, bởi vậy bọn họ có khả năng sẽ lưu lại chứng cứ có quan hệ với những âm mưu của Lý Thái, mà Lý Thái thì trước khi còn chưa lợi dụng xong Dương phán tư, thì sẽ không dễ dàng giết chết hắn, rất có khả năng là Ngô Vương Khác vì muốn vặn đổ hắn cho nên mới phái người đi tìm chứng cứ kia."



"Nghĩ như vậy cũng rất đạo lý." Nhiễm Nhan cầm ấm trà lên châm thêm cho hắn, trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh.



Ngày mưa Tô Châu đó, lang quân bước đi nhẹ nhàng, một cây dù giấy trơn đưa ra trước mặt nàng...



Gã sai vặt kia khắc nghiệt nói: Tô dược sư là hôn phu nương tử nhà ta định ra, tốt xấu gì cũng mua được dù...



Nương tử nhà kia...là Dương gia đại nương.



"Có lẽ, suy đoán của ngươi đã rất gần sự thật." Nhiễm Nhan chậm rãi buông ấm trà xuống. Lúc trước Tô Phục làm việc cho Lý Khác, dựa theo suy luận của Tiêu Tụng, là Tô Phục phụng mệnh đi tìm chứng cứ, cũng giết chết luôn Dương phán tư.



Theo lời Lưu Phẩm Nhượng, Dương phán tư ngày thường tập võ, nghĩ chắc công phu cũng không yếu, cho nên Tô Phục cũng không nắm chắc có thể làm hắn một kích trí mạng, nếu để lộ sơ hở, nhất định sẽ làm Lý Thái cảnh giác, cho nên có thể Lý Khác yêu cầu phải làm Dương phán tư chết thần không biết quỷ không hay, hơn nữa tìm chứng cứ thì yêu cầu phải hiểu biết Dương phủ, cho nên Tô Phục mới ra vào Dương phủ chữa bệnh cho Dương Đại nương.



Tô Phục từng nói qua, hắn không đáp ứng phải làm con rể Dương phủ, sợ là Dương đại nương kia đơn phương tình nguyện coi trọng hắn.



Nhiễm Nhan đem những chuyện này kể tỉ mỉ lại cho Tiêu Tụng.



"Nói như vậy, có vài chuyện đều có quan hệ với Ngụy Vương." Ngón tay thon dài của Tiêu Tụng gõ vài lần theo tiết tấu, một lát sau mới nhàn nhạt nói: "Thật chẳng ra gì."



Lý Thái ở trong mắt Lý Thế Dân, là nhi tử có đủ nhân nghĩa lễ hiếu, văn tài lại phi phàm, bởi vậy đặc biệt cưng chiều, làm nhi tử mà nói, thì phần yêu thương này còn sâu sắc hơn so với Lý Khác. Hắn sớm đã tới tuổi nên đi đất phong, lại phá lệ được lưu lại Trường An, hơn nữa còn được phép thành lập văn quán, chiêu nạp hiền tài, chi tiêu hàng năm còn nhiều hơn cả Thái Tử. Bởi vậy cũng dưỡng thành tính tình kiêu ngạo của hắn, không ngừng chiêu nạp hiền tài, lại không biết cao điệu như vậy, rất dễ dàng dẫn tới bất mãn trong đám quyền thần.



Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.



Nhiễm Nhan tạm thời gạt những chuyện này qua một bên, hưởng thụ những ngày thanh nhàn hiếm có này, vì theo ý Tiêu Tụng, Lưu Phẩm Nhượng đã đến, cũng có nghĩa là khoảng cách tới lúc nàng tiến cung chữa bệnh cho Tấn Dương công chúa đã thu ngắn lại một bước.



Nhiễm Nhan đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Ta hiện giờ đã minh bạch, các đời lịch đại, đám hoàng tử công chúa được sủng ái không có một ai ra hồn. Mặc kệ bọn họ, ngươi đi thăm Thập ca với ta đi."



"Được." Tiêu Tụng đứng dậy, nắm tay nàng, khi đi tới cửa phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, hai người theo hành lang đi đến nơi Nhiễm Vân Sinh ở.



"Hm, ta quên nói, nếu Giang Nam bên kia không có cách gì, có lẽ chờ ta vừa xong hiếu kỳ, sẽ lập tức bị phái đi điều tra." Tiêu Tụng nói.



Nhiễm Nhan hừ hừ nói: "Cả Đại Đường không còn ai sao, một cái Hình Bộ to như vậy, lại tìm không ra một người biết tra án, mà bắt ngươi đường đường một Thị Lang phải đích thân tới, bây giờ còn là Huyện hầu nữa..."



Tiêu Tụng nghe nàng nói, ý cười đầy mặt, "Hình Bộ người biết tra án đương nhiên nhiều, bất quá án này cũng không phải ai cũng dám đi gánh, mọi người trong lòng đều rõ ràng, đẩy tới đẩy lui chung quy vẫn là để Trương Thượng thư cùng với ta gánh...bất quá, A Nhan, ngươi luyến tiếc ta sao?"



Nhiễm Nhan quay mặt đi, nhìn ra vườn hoa ngoài hành lang, "Tiểu biệt thắng tân hôn, tạm biệt một thời gian cũng tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện