Tô Phục ẩn cư trong núi, vốn là vì che dấu thân phận sát thủ, ở trong miệng Lý Thái, lại biến đổi thành cao nhân ẩn cư sơn gian, thêm xuất thân Dược Vương thế gia Tô Châu, lời giải thích của Lý Thái liền có vẻ vô cùng đáng tin.



"Nếu không muốn danh lợi, sao lại tới Thái Y Thự nhậm chức chứ?" Lý Thừa Càn tỏ vẻ khiêm tốn tò mò.



Lý Thái cười cười nói: "Chuyện này ta thật sự chưa từng hỏi qua hắn, bất quá...hắn đã có thói quen vân du nghiên cứu sưu tập y thuật, mà Thái Y Thự lại là nơi tập trung y thuật của Đại Đường, vào Thái Y Thự cũng không coi là kỳ quái."



Sự cuồng nhiệt của y sinh thời Tùy Đường đối với phương thuốc, đời sau căn bản vô pháp tưởng tượng, cho nên Lý Thế Dân cũng không nghi ngờ hắn, quay đầu nói với Trung Thụy: "Truyền triệu Tô dược sư Tử Kỳ."



Lý Thừa Càn âm thầm cắn răng, tay đặt bên chân không tự giác mà nắm chặt lại. Hắn tới trước một bước thì đã sao, còn không phải vẫn không thắng nổi Lý Thái diễn trò một lần? Trong lòng Lý Thừa Càn cũng đồng thời nổi lên oán hận đối với Lưu Phẩm Nhượng, Lưu Phẩm Nhượng đã từng là Thứ Sử Tô Châu, đối với chuyện ở Tô Châu khẳng định là rõ như lòng bàn tay, sao lại không biết trong Dược Vương Tô gia còn có một Tô Tử Kỳ?



Lý Thế Dân hôm nay cao hứng, lại hỏi Lý Thừa Càn và Lý Thái về những việc họ đã làm. Lý Thừa Càn vẫn luôn trầm mê tửu sắc, căn bản không có chuyện gì đáng giá để nói tỉ mỉ cho Lý Thế Dân nghe, cũng may trước khi tới, vì sợ bị hỏi việc này, Lưu Phẩm Nhượng đã nghĩ ra vài cái đáp án, trả lời đến khéo léo, rất có tư thái trữ quân.



Lý Thừa Càn cũng biết, phụ hoàng đối với mình chính là mong đợi như vậy, cũng minh bạch những câu trả lời vừa rồi làm ông vô cùng vừa lòng, nhưng nhìn hai cha con nói chuyện kinh sử, tranh chữ, nói đến vô cùng vui vẻ, trong lòng hắn vẫn không biết là tư vị gì, may mà thời trẻ hắn thông minh hơn người, cũng đọc qua một lượt sách kinh sử, rất có văn tài, thường xuyên có thể chen vào vài câu, nên không đến mức bị gạt hoàn toàn qua một bên.



Lý Thế Dân cực kỳ thích chữ của Vương Hi Chi, nói đến cao hứng, liền muốn viết mấy chữ để Lý Thái cùng Lý Thừa Càn bình luận một chút.



Đầu hai người tức khắc to như cái đấu, cho dù là phụ tử, nhưng Lý Thế Dân dù gì cũng là vua một nước, loại chuyện bình luận tài nghệ của hoàng đế này thật sự rất khó, đặc biệt là với một hoàng đế khôn khéo như Lý Thế Dân, không thể chỉ lo ca ngợi, lại không thể thật sự chỉ ra nhược điểm của ông ra, dù là đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh cũng cực kỳ không thích gặp phải chuyện này, so ra đám con cháu như bọn họ non nớt hơn nhiều.



Cố tình Lý Thế Dân lại đặc biệt thích gọi người bình luận.



Trùng hợp ngay lúc này nội thị tiến vào thông báo, "Thánh thượng, Tô dược sư được triệu đã chờ ngoài điện."



Dù sao thân thể nữ nhi cũng quan trọng hơn, Lý Thế Dân lúc này mới từ bỏ, "Cho hắn tiến vào."



Trong lòng Lý Thừa Càn và Lý Thái đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.



Sau bình phong lưu li hơi tối lại, ba người liền thấy một lang quân trong bộ bào phục viên lãnh màu xanh bích, đầu đội bộc đầu màu đen hơi cúi đầu đi vào. Dáng người hắn thon dài, vai rộng eo thon, mặc dù đầu hơi cúi, cũng có thể nhìn ra đây là một nam nhân có dung mạo cực kỳ xuất sắc.



"Vi thần tham kiến thánh thượng." Tô Phục khom mình hành lễ.



"Miễn lễ." Lý Thế Dân đối với lang quân có dung mạo khí độ làm người cực kỳ kinh diễm này có ấn tượng không tồi, bởi vậy ngữ khí khá hiền hoà, "Ngẩng đầu lên."



Tô Phục hơi ngẩng đầu, nhưng chỉ cùng Lý Thế Dân nhìn nhau một tích tắc, lại rũ mắt xuống.



Nhưng Lý Thế Dân vẫn nhìn thấy toàn bộ diện mạo của hắn, sửng sốt một lát, mới nói: "Thật là diện mạo thần tiên!"



Sẽ không có người dám ở trước mặt Tô Phục mà khen như vậy, đương nhiên là người nhìn thấy dung mạo hắn đã ít lại càng ít, mà hắn còn có thói quen tránh khỏi đám đông, trong Thái Y Thự đều là mấy ông già tuổi tác đã cao, sẽ không suốt ngày mở miệng ra là mỹ nam tử, mà tính cách của Tô Phục cũng không làm cho người ta thích, bởi vậy trong Thái Y Thự cũng hoàn toàn không có ai chỉ vì hắn tuấn tiếu mà chiếu cố nhiều hơn.



Lý Thái cũng ít gặp Tô Phục, vì giấu tai mắt người khác, hầu như lần nào cũng triệu kiến vào đêm khuya, hơn nữa Tô Phục phần lớn thời gian đều che mặt, giờ phút này mới coi như được nhìn rõ ràng, vừa kinh diễm nhưng cũng đồng thời lập tức bắt lấy cơ hội cực tốt này, "Phụ hoàng, dù cho nhi thần biết trông mặt mà bắt hình dong là không đúng, nhưng có câu nói 'Phúc hữu thi thư khí tự hoa', nhìn khí độ của Tô dược sư thấy đây không phải là thường nhân."



Lý Thừa Càn hầu như đã hết hy vọng, mắt thấy Tô Phục vô luận là xuất thân hay là khí độ, đều thập phần xuất sắc, dù còn chưa thấy được y thuật của hắn, nhưng có thể nghĩ người mà Lý Thái dám mạnh mẽ đề cử, y thuật tất nhiên sẽ không kém.



Lý Thế Dân cho Tô Phục ngồi xong rồi hỏi: "Bệnh suyễn của Tấn Dương công chúa, ngươi có nắm chắc sẽ chữa khỏi không?"



Tô Phục vẫn rũ mắt, đáp: "Phổi khí nóng, đến lượt tâm khí, gan khí mát, mũi khí ấm áp, thận khí lạnh, gan mật lọc thứ bẩn*, có người tinh thần hư nhược rồi tâm khí bất an, có người bệnh gan bất ổn hay gan khí quá vượng, cũng có những chứng bệnh mà mật khí bất ổn khác nhau. Vi thần chưa từng chẩn qua bệnh của công chúa một cách cẩn thận, bởi vậy không thể vọng ngôn."



*đầu Lão tui cũng to như cái đấu rồi, Tô Tô nói tiếng thần tiên nghe ko hiểu, nên dịch ra đọc giống như ăn thịt ba chỉ mà còn bị mắc cổ. Khúc đầu có liên quan tới Hoàng Đế Nội Kinh nghe, giải thích dài lê thê, theo Hoàng Đế và bộ sậu của ổng thì phổi đứng đầu, được coi như tể tướng của các nội tạng, 24 tiết khí đều do nó điều tiết, nó không ổn thì cả đám còn lại cạp đất, uống thuốc gì cũng vô dụng, cho nên phải ăn nhiều đồ bổ phổi...thời đại Covid rồi, cái này không cần nói ha, phổi khí nóng đó, phải giữ ấm, giữ ấm, giữ ấm...phải nín ho...gan phải mát, gan nóng là nổi mụn...



Tô Phục vẫn luôn rũ mắt, đương nhiên không phải là không dám nhìn thẳng Lý Thế Dân, mà là sát khí trên người hắn quá nặng, ánh mắt quá mức lạnh lẽo, phàm là người có chút trải đời, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hắn đã từng giết người như ma. Nhưng giọng nói quá lạnh so với người thường của hắn cũng vẫn khiến cho Lý Thế Dân chú ý, trầm mặc một lát, Lý Thế Dân nói: "Lát nữa trẫm sai người đem bệnh tình Tấn Dương công chúa ghi chép lại kỹ càng tỉ mỉ rồi giao cho ngươi, ngươi trước tiên nhìn xem."



"Dạ." Tô Phục đáp.



Lý Thế Dân gật nhẹ đầu, nói: "Được rồi, ngươi lui ra đi."



Chờ cho Tô Phục lui ra, Lý Thế Dân mới quay đầu nói với Lý Thừa Càn: "Một lát nữa cũng sai Thái Y Thự chuẩn bị một phần giao cho Nhiễm thị."



"Dạ." thay đổi đột ngột như vậy, Lý Thừa Càn đè nén vui sướng trong lòng, trầm ổn ứng tiếng.



Trong lòng Lý Thái hơi kinh hãi, hắn ngàn tính vạn tính, lại tính sót một chuyện, đó là người thường xuyên tắm máu thì toàn thân đều có một cổ lệ khí, dù Tô Phục đã che dấu, nhưng phụ hoàng hắn trước giờ không phải là người dễ qua mặt.



Lý Thế Dân vốn đã gần quyết định để Tô Phục đi bắt mạch cho Tấn Dương công chúa, nhưng khi nhìn thấy khí chất quá mức lạnh lẽo của hắn, liền hoãn lại, dù sao hiện tại Tấn Dương cũng đã tạm thời an toàn vượt qua lần phát bệnh vừa rồi, người tiếp cận nàng, nhất định phải cẩn thận tra một chút mới được.



Một y sinh mà các phương diện thoạt nhìn đều thực xuất sắc, bản thân lại hơi làm người ta nghi ngờ, một người khác là phụ nhân mà phương diện y thuật còn chưa thể xác định, nhưng lại tuyệt đối an toàn, đều phải cẩn thận suy tính một chút.



Lý Thế Dân nói thêm vài câu cùng hai nhi tử, rồi để cho bọn hắn trở về nghỉ ngơi.



Lý Thế Dân không trực tiếp để Tô Phục đi khám bệnh, coi như bảo toàn mặt mũi cho Lý Thừa Càn. Lý Thừa Càn trở lại Đông Cung, tâm tình rất tốt gọi Lưu Phẩm Nhượng tới, nói: "Ngươi làm trung xá nhân thật sự là ủy khuất, bất quá vừa mới được điều nhậm không lâu, không tiện lập tức lên chức, sau này sẽ bàn lại."



Chẳng qua là xếp vào diện khảo sát mà thôi.



Lưu Phẩm Nhượng không ôm hy vọng thăng quan trong thời gian ngắn, từ khi Lý Thừa Càn tới Cam Lộ điện, ông ta vẫn luôn chú ý, nghe nói thánh thượng triệu kiến Thái Y Thự Tô dược sư, trong lòng đã cảm thấy không ổn, nghe khẩu khí này của Lý Thừa Càn liền biết chuyện hôm nay coi như thuận lợi, bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra.



Lý Thừa Càn thỉnh ông ta ngồi xuống, hỏi: "Ngụy Vương cũng tiến cử một người, chính là Dược Vương Tô gia, ngươi có cảm thấy phụ hoàng sẽ chọn Nhiễm phu nhân để trị liệu cho hoàng muội không?"



Chuyện này khó trả lời nha! Lưu Phẩm Nhượng âm thầm lau mồ hôi, nếu cho một câu trả lời xác thực, thì sẽ bị coi là hiểu rõ thánh ý, nếu giả bộ ngớ ngẩn để qua mặt, có lẽ sẽ làm hình tượng mà ông ta mạo hiểm tạo ra trong lòng Lý Thừa Càn bị hủy hoại.



Suy nghĩ qua một chút, Lưu Phẩm Nhượng nói:"Trong tình huống bình thường, nhất định là vậy. Nếu không phải kết quả như vậy, điện hạ ngài hẳn là đáng lo rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện