"Ta không giấu, chẳng qua đem đuôi của mình biến thành đuôi của người khác." Tiêu Tụng cong đôi mắt, xoay người nói với nàng.



"Hồ ly." Nhiễm Nhan hừ hừ.



Tiêu Tụng nói: "Nhiều thi thể và máu như vậy, che dấu không thôi thì kết quả cuối cùng chỉ có thể là giấy không thể gói được lửa, lại nói thời cơ tốt như vậy lại không lợi dụng, chẳng phải đáng tiếc sao? Có những người không cho bọn họ biết cái gì gọi là đùa với lửa, thì không biết đau."



"Nói như vậy ngươi đây là họa thủy đông dẫn, dẫn trở lại lên người Lý Thái cùng với Ba Lăng công chúa?" Nhiễm Nhan quay lại, đối mặt với hắn, "Chân của ngươi làm sao mà bị thương?"



"Ừm, ta chỉ là tóm được mấy tên sát thủ trong phủ của Lý Thái, nhét Hồng trần tán cho họ, rồi nhốt cùng với lang quân đẹp nhất trong phủ của công chúa kia, sau đó phóng hỏa thiêu căn phòng đó. Bất quá chỉ mới cháy được một nửa, mấy người đó đã chết ngộp. Trên đùi là sơ ý bị một thích khách chém phải." Tiêu Tụng ngữ điệu thong thả, muốn xem mặt đoán ý, sợ Nhiễm Nhan sẽ cảm thấy hắn quá ngoan độc.



Nhiễm Nhan giật mình, lại không để ý cách làm của hắn, chỉ là sát thủ trong phủ Lý Thái...hắn để ý Tô Phục như vậy...



Nhiễm Nhan hơi mím môi, im lặng rũ mắt.



"Ngươi muốn hỏi những người này có Tô Phục hay không đi." Tiêu Tụng khôi phục lại ngữ khí bình thường, mắt nhìn dáng vẻ muốn hỏi lại nhịn không hỏi của Nhiễm Nhan, thật sự vừa hận vừa đau lòng. Nhiễm Nhan trước giờ đều là người trực tiếp, nếu trong lòng nàng thật sự không có tình cảm gì khác, căn bản sẽ không ấp a ấp úng như thế.



Ở trong lòng Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng hắn có thể là quan trọng nhất, nhưng Tô Phục kia trong một chốc một lát cũng không thể xóa đi được.



Tiêu Tụng thở dài một tiếng, duỗi tay vuốt tóc nàng, "Yên tâm đi, không có hắn đâu."



Nhiễm Nhan cũng không biết phải giải thích như thế nào, nàng đối với Tô Phục đã không còn tình cảm giữa nam và nữ, thời gian gặp mặt cũng ít đến mức đáng thương, chỉ là đối với hắn lại có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu, không muốn thấy hắn xảy ra chuyện. Nói là bằng hữu cũng không đúng, yêu đương thì càng không đến trình...



"Phu quân." Nhiễm Nhan duỗi tay ôm hắn, nói không rõ, chỉ có thể dùng tứ chi để biểu đạt.



Tiêu Tụng vỗ vỗ lưng nàng, "Nghỉ ngơi sớm đi, ta muốn dưỡng đủ tinh thần, sáng mai còn tới gõ cửa phu nhân nữa."



Từ sau khi Tiêu Tụng được phong hầu, rất nhiều nhãn tuyến nhìn chằm chằm hắn, tuy những người này chưa chắc là đều có ác ý, nhưng nếu phủ công chúa phủ bị tập kích, hắn vào lúc này mà ra phủ nhập phủ đều sẽ chọc cho người khác sinh nghi, cho nên Tiêu Tụng liền lợi dụng bọn họ làm nhân chứng ngoại phạm cho hắn, hắn đầu tiên là phái một chiếc xe ngựa tới Nhiễm phủ thôn trang, tự mình đi vào thành đưa vợ chồng Nhiễm Bình Dụ ra khỏi thành, rồi sau đó lại tìm người có dáng vóc tương tự hắn giả làm hắn để dụ đám người theo dõi hắn rời đi, chờ Nhiễm Nhan trở về, liền lệnh cho người nọ tới gõ cửa thôn trang, cố ý làm cho người bị nhốt ngoài cửa, để cho người khác nghĩ phu thê hắn đang giận dỗi nhau, mà "Hắn" cả một đêm đều vì dỗ dành ái thê mà bôn ba trong tầm mắt bọn họ.



Yên lặng hồi lâu, Nhiễm Nhan mới suy xét nói: "Phu quân, ta đối với Tô dược sư không có bất luận tình yêu nam nữ gì, cùng lắm chỉ có thể xem như bằng hữu bình thường, nhưng...ta cũng không muốn thấy hắn chết ở trong tay ngươi."



Cánh tay Tiêu Tụng ôm nàng hơi siết lại, thật lâu mới nói: "Ta không thể bảo đảm. Ngươi hôm nay cũng thấy rồi, Ngụy Vương muốn đẩy ta vào chỗ chết. Ta đã từng cự tuyệt cho Ngụy Vương Thái mượn sức không chỉ một lần, con người hắn kia nhìn như khiêm khiêm quân tử, nho nhã hào phóng, kỳ thật không có lòng dạ gì, nếu hắn phái Tô Phục tới ám sát ta, ngươi muốn ta phản kháng hay là thúc thủ chịu chết?"



Ngữ khí của Tiêu Tụng tuy bình thản, nhưng là từng câu từng chữ đều ẩn chứa nộ khí.



Hắn chưa bao giờ hoài nghi nàng, chỉ là không thể chịu đựng được trong tim nàng còn có một chỗ thuộc về người khác. Mong muốn chiếm hữu thật sự của Tiêu Tụng, hoàn toàn tương phản với biểu hiện khoan dung rộng lượng.



Giờ khắc này Nhiễm Nhan đã hiểu rõ, nếu không giải quyết chuyện Tô Phục, sớm muộn gì nó cũng sẽ trở thành bế tắc giữa hai người, cho nên nhân lúc nó còn chưa nghiêm trọng, nàng cần phải đưa ra một lựa chọn.



"Nếu như vậy, ta chỉ mong ngươi bình an." Nhiễm Nhan vùi đầu vào ngực hắn, thanh âm nhẹ nhàng.



Tiêu Tụng mỉm cười, "Kỳ thật đêm nay nếu không phải hắn cố ý lộ ra sơ hở, có lẽ ta cũng thật sự khó có thể toàn thân mà lui, ta biết hắn không phải vì ta, nhưng ân tình này ta sẽ trả, ngày sau nếu phải đánh ván cờ sinh tử, ta tất nhiên sẽ không tuyệt sinh lộ."



Chuyện Tô Phục ra tay trợ giúp lần này, Tiêu Tụng vốn không muốn nói cho Nhiễm Nhan, nhưng nàng cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên có thể đoán ra, so với chuyện để nàng ghi tạc trong lòng, nếu nàng cũng đã bộc lộ chuyện với Tô Phục, hắn cũng nên nói ra.



"Thật là so đo." Nhiễm Nhan hừ một tiếng.



Tiêu Tụng bật cười, trong tiếng cười khó nén vui sướng. Hắn là người rất bắt bẻ, nhiều nữ nhân như vậy, hắn một người nhìn cũng thấy chướng mắt, chỉ duy nhất khi thấy Nhiễm Nhan vài lần, đã bị nàng hấp dẫn, thẳng cho đến độ không thể kìm chế được như hiện tại, tuy bây giờ nàng là thê tử của hắn, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn.



Hắn cả đời có thể chỉ có một nữ nhân này, cũng có thể dành cho nàng tất cả sủng ái, cho nên cũng muốn được hồi báo như vậy, hắn ở bất luận phương diện gì cũng đều không phải là một người vô tư.



Tiêu Tụng bình an quay về, thần kinh căng cứng của Nhiễm Nhan đột nhiên được thả lỏng, cơn buồn ngủ đánh úp lại, gối lên cánh tay hắn rất nhanh tiến vào giấc ngủ.



Đêm đen mộng ngọt.



Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Nhan trong lúc mơ mơ màng màng phát hiện bên người đã sớm trống không, trong chăn vẫn còn tàn lưu hơi ấm của Tiêu Tụng, nàng lại quấn chăn ngủ tiếp.



Chờ đến khi Vãn Lục tiến vào gọi nàng rời giường, bên trong phủ đều đã dùng xong đồ ăn sáng. Nhiễm Bình Dụ cùng La thị đều chiếu cố nàng tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt, đây lại là thôn trang của Nhiễm phủ, cho nên cũng không quá để tâm lễ tiết, để cho nàng ngủ.



"Lang quân đâu?" Nhiễm Nhan ngồi trước bàn trang điểm hỏi.



Vãn Lục đang chải đầu cho nàng, cười nói: "Nương tử vừa tỉnh liền nhớ thương lang quân, lang quân sáng sớm đã đến, làm nô tỳ hảo hảo khuyên ngài đừng sinh khí nữa, nương tử, ngài đừng có giận dỗi với lang quân nữa, hiện giờ lang quân là Huyện hầu, huyện hầu có thể được bao nhiêu bổng lộc thì nô tỳ không biết, nhưng biết Huyện hầu thì ngoại trừ chính phu nhân, còn có thể cưới hai trắc phu nhân, cộng thêm sáu dắng thiếp, mỹ thiếp liền càng không có hạn chế, làm người lo lắng a! Vừa nghe nói ngài giận lang quân, Hình Nương cũng lo lắng."



Vãn Lục lải nhải một hồi, Nhiễm Nhan chỉ liên tục đáp ứng.



"Đúng rồi, nương tử, lang quân nói Ca Lam về rồi, hôm qua chạng vạng đã đến Trường An, không may bỏ lỡ chúng ta. Nói vậy chắc là nghỉ ngơi một đêm, hôm nay sẽ đến đây." Vãn Lục cùng Ca Lam tình như tỷ muội, biết được Ca Lam trở về thì rất là hưng phấn.



Nhiễm Nhan cũng rất cao hứng, từ sau khi thái phu nhân qua đời, đã rất lâu không có tin tức tốt, toàn chuyện phiền toái nối tiếp nhau, giờ phút này lại có chút cảm giác liễu ám hoa minh.



"Đúng rồi, cửa hàng của ta ở chợ đông, Lưu y sinh đã đi xem qua chưa?" một khi rảnh rỗi, Nhiễm Nhan liền nhớ tới chuyện này.



"Đi nhìn một lần, bất quá Lưu y sinh nói hắn cũng không hiểu lắm, chờ Nhị Thập Nương rảnh rỗi, liền thỉnh giáo nàng ấy một chút." Vãn Lục nhanh nhẹn búi tóc Nhiễm Nhan thành một cái búi thấp đơn giản, vì thái phu nhân giữ đạo hiếu, cũng không nên quá mức hoa lệ, dùng cây trâm hoa đào của Tiêu Tụng khắc kia, một thân tố y đơn giản.



Nhiễm Nhan gật đầu, vì Nhiễm Vân Sinh mất tích, Nhiễm Vận đã rất nhiều ngày không ngủ ngon, căn bản vô tâm tư nghĩ chuyện gì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện