"Ngủ sớm đi!" Lưu Thanh Tùng bồi thêm một câu, rồi xoa eo về phòng đi bóp thuốc.



Nhiễm Nhan cởi guốc giày dưới hành lang, vào phòng.



Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, lo lắng là một chuyện, mà nàng mới gần đây, đã hình thành thói quen ngủ bên cạnh một người, mỗi khi gặp ác mộng thì sẽ có đôi cánh tay hữu lực kéo nàng vào trong lồng ngực, sưởi ấm.



Trăng lên ở hướng đông rồi lặn xuống ở hướng tây, Nhiễm Nhan trợn mắt nhìn ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ lên mặt đất lặng lẽ thay đổi vị trí, trong lòng càng thêm nôn nóng.



Thẳng đến canh ba, khi nàng sắp ngủ, cửa sổ phát ra tiếng vang nhỏ, có người đang nhẹ nhàng cạy cửa sổ ra, nhảy vào phòng.



Nhiễm Nhan có thể nghe thấy tiếng vải vóc sột soạt, rất nhanh người nọ đã mang theo hơi thở hơi lạnh lên giường, chồm sát vào nàng, duỗi tay giúp nàng vén tóc tán loạn trên mặt đi, tựa hồ là đang lẳng lặng quan sát nàng trong chốc lát, rồi định nằm xuống.



Nhiễm Nhan không cần mở mắt cũng biết là Tiêu Tụng. Nàng lật người lại, duỗi tay ra ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.



"Còn chưa ngủ sao?" Tiêu Tụng kéo gối đầu qua, lót dưới đầu nàng.



Nhiễm Nhan không lên tiếng, chỉ ôm chặt hắn. Thật lâu sau, mới mở mắt ra, ngẩng đầu lên liền đối diện với cặp mắt đen láy kia, đang mang ý cười nhàn nhạt mà nhìn nàng.



"A Nhan, ngươi có lo lắng cho ta không?" Tiêu Tụng nhẹ giọng hỏi.



"Ừm." Nhiễm Nhan lên tiếng.



"Là lo lắng ta nhiều hơn một ít sao?" Tiêu Tụng không xác định nói. Nhiễm Nhan là một người không giỏi che giấu tình cảm của mình, Tiêu Tụng từ khi nhìn thấy nàng ở Tàng Nguyệt Các, đã chú ý đến biểu tình của nàng, rất rõ ràng là nàng có nghĩ tới chuyện về Tô Phục.



Nhiễm Nhan buông tay ra, ngồi dậy, thanh âm phẳng lặng: "Ngươi hoài nghi ta."



"A Nhan, ta chưa từng hỏi qua ngươi về chuyện với Tô Phục, chỉ là muốn biết ta ở trong tim ngươi, là có vị trí như thế nào." Tiêu Tụng nhìn thẳng nàng.



"Ta không biết ngươi có vị trí như thế nào trong tim ta." Ánh mắt Nhiễm Nhan không chút lảng tránh.



Ánh sáng trong mắt Tiêu Tụng rõ ràng ảm đạm đi, hắn chậm rãi nằm xuống, lại nghe Nhiễm Nhan nói tiếp: "Bởi vì từ khi ta lựa chọn ngươi, đã giao tim cho ngươi, là chính ngươi nhìn không rõ thôi."



Nhiễm Nhan đưa lưng về phía hắn nằm xuống, cũng không nói gì nữa. Nàng vì hắn mà đứng ngồi không yên cả đêm, trở về lại có vấn đề như vậy, nói không tức giận là không có khả năng.



Phía sau sột sột soạt soạt, Nhiễm Nhan cảm giác được ấm áp sau lưng, một cánh tay đem nàng ôm vào ngực, "Phu nhân, đừng tức giận hại thân."



Nhiễm Nhan tránh hắn ra, nhích qua bên cạnh, Tiêu Tụng lại tiếp tục dán lên, thanh âm mềm nhũn gọi nàng: "Nhan Nhan!"



Lại làm nũng! Thanh âm của hắn vốn mị người còn thuần hậu, lúc này mang theo chút lấy lòng cùng làm nũng, lực sát thương đối với Nhiễm Nhan có thể nói là huỷ diệt.



Tiêu Tụng duỗi tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nhiễm Nhan, thấy nàng vẫn không bài xích, liền biết ngữ khí vừa rồi của mình có tác dụng, liền chồm chồm ra trước, dùng chóp mũi cọ cọ lên mặt nàng, không ngừng cố gắng: "Nhan Nhan, đừng bực."



"Đừng náo loạn, ngứa." Nhiễm Nhan đẩy hắn ra.



Tuy là giọng điệu vẫn không quá tốt, nhưng Tiêu Tụng có thể rõ ràng phát hiện ra thái độ của nàng có biến hóa, liền đơn giản duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, bắt đầu đi con đường khổ tình, "Nhan Nhan, ta bị thương rồi."



Nhiễm Nhan quay lại, thanh âm căng thẳng, "Bị thương ở đâu?"



Tiêu Tụng chỉ chỉ lên đùi.



"Bị thương còn bảy hỏi tám hỏi." Nhiễm Nhan đứng dậy, thắp sáng đèn trong phòng, từ đầu giường lấy ra một ít thuốc trị thương vốn mang ở trên người, lấy vải sạch tới, nhìn Tiêu Tụng một cái, trên người hắn chỉ có trung y, tóc đen còn ẩm ướt, có lẽ vừa mới tắm gội xong, tình trạng thương tật hẳn là không quá nặng.



Nàng hơi nhẹ nhàng thở phào, mặt vô biểu tình nói: "Cởi quần ra."



Dù cho nữ tử Trường An luôn luôn bưu hãn, nhưng Nhiễm Nhan có thể nói là đứng đầu trong số đó, Tiêu Tụng ho khan một tiếng, "Không có gì trở ngại, không cần cởi đi, phu nhân."



"Không trở ngại thì nói với ta làm chi?" Nhiễm Nhan quỳ ngồi trên giường, trong tay nắm cây kéo có vẻ muốn động thủ cắt ống quần hắn, Tiêu Tụng vội vàng ngăn cản: "Ta cởi, ta chỉ mặc có một kiện trung y này lại đây."



Nói rồi duỗi tay kéo quần xuống.



Bên trong lại không có loại quần lót giống như đời sau, một khi cởi quần, thì chỉ còn áo trên không dài không ngắn che đậy, như ẩn như hiện, Nhiễm Nhan liếc mắt một cái, rồi vội vàng dời lực chú ý đến trên đùi.



Trên đầu gối chân trái khoảng ba tấc được qua loa băng bó bằng vải, tới gần bên ngoài đầu gối còn đang rỉ máu. Nhiễm Nhan dùng kéo nhẹ nhàng cắt băng ra, "Có đau hay không?"



"Không sao." Tiêu Tụng thấy bộ dạng lo lắng của Nhiễm Nhan, khóe môi hơi nhếch lên. Hắn cũng không khỏi nghĩ lại, bản thân Nhiễm Nhan không phải là một người nhiệt tình, toàn bộ tình cảm biểu lộ ra đều rất nhỏ nhoi, lại thêm hắn biết Nhiễm Nhan có tình cảm không tầm thường với Tô Phục, cho nên vô cùng thiếu tự tin. Nói cho cùng, hắn ngoài mặt không hỏi đến chuyện Tô Phục, cũng có vẻ thập phần hào phóng, kỳ thật trong lòng vẫn có gút mắc. Hôm nay phát hiện ra Tô Phục cũng ở đó, trong lòng hắn rất là bực bội.



"Bị đao chém trúng? Đã xảy ra chuyện gì?" Nhiễm Nhan nhíu mày, vết thương này cũng không sâu, nhưng rất dài, kỳ thật vết thương như loại này mới càng đau hơn.



"Cuối cùng cũng để ta tóm được cái đuôi." Trên mặt Tiêu Tụng mang ý cười, ánh mắt lại phát lạnh, "Lý Thái cùng Ba Lăng công chúa liên thủ gài bẫy ta. Ba Lăng công chúa sai người bắt chước bút tích của ta muốn dụ đám người Bạch Nghĩa vào bẫy rập, mà Lý Thái còn cho mai phục trên đường Bạch Nghĩa đi qua, không chỉ muốn lấy một đống chứng cứ, còn muốn bắt sống Bạch Nghĩa."



Tiêu Tụng hừ lạnh một tiếng, "Chỉ tiếc, còn non một chút. Lý Thái tuy mời chào rất nhiều sĩ tử vào phủ, nhưng hầu như đều là đám chỉ am hiểu chút kinh sử, bày mưu tính kế vẫn còn thua xa mấy thuộc hạ của Lý Khác, chỉ bằng những người đó mà muốn đối phó với ta, ngây thơ đến buồn cười."



Thật ra giống với suy đoán của Nhiễm Nhan đến tám chín không rời mười, động tác nàng giúp Tiêu Tụng băng bó hơi mạnh tay, "Ba Lăng công chúa cũng vì ngươi thật sự dám bỏ hết vốn gốc."



Tiêu Tụng đau đến hít hà một hơi, cười nói: "Ngươi muốn mưu sát thân phu a...Lúc đầu nàng ta bất quá là cảm thấy hứng thú với ta, sau đó bị ta chơi một cú, huỷ hoại toàn bộ đức hạnh mà nàng ta khó khăn lắm mới sắm được trước mặt thánh thượng, cho nên ghi hận trong lòng, chỉ sợ nằm mơ cũng muốn lật đổ ta, đạp dưới chân hung hăng tra tấn một phen, đối với ta cũng không có tình cảm gì đáng nói."



Nhiễm Nhan hừ hừ nói: "Theo lời ngươi, thì ra Ba Lăng công chúa treo bức họa của ngươi là để quăng phi đao làm nhục hằng ngày!"



"Ha, cách nói này của ngươi khá mới mẻ. Nếu không phải như vậy, ngươi cho rằng nàng ta sao chép nhiều hồ sơ ta từng phê duyệt qua như vậy để làm gì? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nàng ta bất quá là muốn moi móc sai lầm của ta mà thôi." Tiêu Tụng vừa mặc quần, vừa nói.



Nhiễm Nhan xuy một tiếng, "Có điều là ta dám chắc chắn, Ba Lăng công chúa đối với ngươi tất nhiên có tình, nàng ta muốn chinh phục ngươi."



"Ngửi được mùi giấm lâu năm rồi." Tiêu Tụng chồm sát vào nàng ngửi ngửi, chợt nhẹ giọng nói vào tai nàng: "Nàng ta không thể chinh phục được ta, chỉ có ngươi có thể."



Hắn duỗi tay cầm lấy tay Nhiễm Nhan, dẫn nàng sờ lên chỗ đã sớm nóng bỏng kia. Nhiễm Nhan kinh ngạc, nàng vẫn chưa có khiêu khích gì hắn a! Hơn nữa y phục trên người vẫn mặc đàng hoàng, chẳng lẽ Tiêu Tụng thấy nàng liền nghĩ tới chuyện đó?



Ý nghĩ này vừa toát ra, Tiêu Tụng nói chuyện còn thở lên tai Nhiễm Nhan, nhiệt độ muốn phỏng nơi tay, làm má nàng nóng lên, nhẹ mắng: "Không chút đứng đắn."



Tiêu Tụng thở dài một tiếng, buông tay ra, ngã lên trên giường, trước kia không có phu nhân phải nhẫn, hiện tại đã có, nhẫn càng thống khổ. Kỳ thật hẳn nên phân phòng ngủ, nhưng hắn tình nguyện chịu đựng, cũng không muốn phân phòng.



"Đuôi của ngươi giấu tới đâu rồi?" Nhiễm Nhan cũng không chọc hắn, nằm cách hắn không xa, nói chuyện dời chú ý của hắn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện