Tháng năm đã có thể cảm nhận được nóng bức của đầu hạ, bất quá cũng may mấy ngày đầu tháng có một trận mưa, làm nhiệt độ giảm xuống không ít. Thành Trường An tựa hồ bị hai lễ tang lớn này ảnh hưởng, trà lâu tửu quán khắp nơi cũng an tĩnh hơn so với ngày xưa rất nhiều.



Di thể của Thái phu nhân cần phải đưa về Lan Lăng để an táng, một khắc cũng không được chậm trễ, cho nên cái chết của Lăng Tương cũng phải tạm thời gác lại.



Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan cũng không ngoại lệ mà cần phải đi trước, sau khi thái phu nhân nhập táng, thừa lúc còn trong hiếu kỳ, để Nhiễm Nhan bái từ đường, mới chính thức xem như người Tiêu gia.



Tiêu Tụng muốn đỡ quan, cần phải đi theo quan tài, mà Nhiễm Nhan thì lại đi theo các phụ nhân Tiêu thị ở đằng sau. Thời tiết nóng bức, quan tài không thể dừng lâu trên đường, cho nên lúc lên đường còn phải đồng thời bảo đảm mọi chuyện ổn thỏa, một đường vất vả tất nhiên là không cần phải nói. Nhiễm Nhan thì nhẹ nhàng hơn Tiêu Tụng, nàng giống như mấy phụ nhân khác, ngồi ở trong xe ngựa, so với mấy người Tiêu Tụng thì khỏe hơn nhiều.



Lan là hương của thánh vương, lăng là đỉnh cao. Lan Lăng có ý nghĩa là là đỉnh cao chỉ nở toàn hoa lan.



Mà sau khi đến Lan Lăng, thực sự cũng không làm Nhiễm Nhan thất vọng, hoa lan nở đầy trên một diện tích rộng lớn trong rừng sâu, hương khí thanh nhã bay khắp nơi, những nơi có thể lọt vào tầm mắt đều đẹp không sao tả xiết.



Dinh thự của Tiêu gia cũng không chen chúc ở huyện Thương Lan với những người khác, mà thật sự được xây dựng gần một nơi khá cao, bao quanh từ đường cùng chủ trạch, chung quanh có mấy nhân gia bách hộ, nghiễm nhiên tạo thành một cái thôn xóm. Người ở đây đều họ Tiêu, ngoại trừ chi này của Tiêu Tụng là hoàng duệ dòng chính có xuất thân tôn quý, những chi khác đều nằm trên Tiêu thị tộc phổ, đa số không vượt quá năm đời.



Hôm nay tộc học không nhập học, mà thỉnh cao tăng tới niệm kinh trước lăng tẩm của Hiếu Minh Hoàng đế và Tuyên Huệ Hoàng hậu Thái phu nhân, toàn bộ con cháu Tiêu thị đều phải thay phiên nhau đi.



Tiêu Tụng sau khi vừa được thay, liền mang Nhiễm Nhan đi lòng vòng quanh đó một chút.



Quy mô của tộc học Tiêu thị cực lớn, ước chừng chiếm hơn hai mươi mẫu đất, được xây trên sườn núi gần đỉnh, hoa lan tím, lam, trắng nở rộ bốn phía.



Bước vào tộc học, trong lòng Nhiễm Nhan không khỏi cảm thán, cũng không trách được Tiêu thị có thể "Hai triều thiên tử, chín Tiêu Tể tướng", địa phương mà toàn bộ gia tộc Tiêu thị tụ cư, có hai nơi là tốn nhiều tâm tư nhất, một là từ đường, một là tộc học.



Đại sảnh rộng lớn vô cùng trống trải, trên vách tường ngay phía bắc treo bức họa hoàng đế các đời của Tiêu thị, hai bên trái phải là hơn 30 vị Tể tướng xuất thân từ Tiêu thị. Phía dưới mỗi bức họa là một giá sách, bên trên xếp các tác phẩm do mỗi người soạn, bàn luận về chính trị từng thời.



Nhiễm Nhan đi qua một vòng, trong lòng chấn động đến tột đỉnh, nếu thân là con cháu Tiêu thị, nhìn những tấm bia tổ tiên đứng sừng sững này, chắc chắn sẽ tự hào từ tận đáy lòng, có khích lệ như vậy, sao có thể không hăm hở tiến bước?



Nhiễm Nhan biết, trong lịch sử, ở Đại Đường tương lai, ngoại trừ Tiêu vũ, Tiêu thị vẫn còn có tám vị Tể tướng lục tục bước lên sân khấu lịch sử.



Năm đó sau khi "Vương Tạ Viên Tiêu" đầu nhập nhà Đường, chỉ có Tiêu thị giữ được sự hiển hách như vậy, quả nhiên coi trọng giáo dục là cơ sở cường đại a!



Tiêu Tụng bỗng nhiên túm lấy Nhiễm Nhan quỳ gối lên đệm hương bồ ở tường bắc, cất cao giọng nói: "Liệt tổ liệt tông Tiêu thị, đây là phu nhân của Tiêu Việt Chi!"



Trong đại đường trống trải, thanh âm thuần hậu của Tiêu Tụng tạo nên tiếng vang xa xôi, khí thế hơi lớn, dù cho Nhiễm Nhan luôn bình tĩnh, cũng bị thanh âm thình lình của hắn làm cho hết hồn, "Tiêu Việt Chi, ngươi phát điên gì nữa?"



Tiêu Tụng cười rạng rỡ, nhanh chóng cúi đầu hôn một cái trên trán nàng, "Chờ khi chúng ta đều già rồi, thì về Lan Lăng đi?"



"Được." Nhiễm Nhan tay thì đẩy hắn ra, miệng lại đáp ứng hắn.



Hai người dạo một vòng trong tộc học, rồi đi tiếp lên sườn núi.



Tới chỗ cao nhất của sườn núi, một vùng rộng lớn trước mặt, hoa lan mọc thành cụm, mới nhìn như là một biển hoa lan, trên một mảnh đất rộng như vậy mà hương thơm tràn ngập, vương vấn mãi không tiêu tan. Đứng ở trên này, còn có thể nhìn bao quát tộc học và thôn xóm bên dưới, mái khắc hoa san sát nhau, góc mái cong vươn lên trời, thấp thoáng giữa đám cây xanh, hết sức mỹ lệ.



"Cánh rừng kia thuộc trong tộc, mặt sau là núi, tuy không cao, nhưng những người không biết điều muốn vào đây từ bên kia thì vào không được đâu." Tiêu Tụng chỉ vào cánh rừng rậm ở xa xa nói.



Nhân lúc Nhiễm Nhan nhìn ra xa, Tiêu Tụng cởi áo ngoài ra, trải trên một tảng đá bằng phẳng, "Nghỉ một lát đi."



Nhiễm Nhan ngồi xuống, hỏi hắn, "Ngươi không ngủ từ tối hôm qua, không buồn ngủ à?"



"Buồn ngủ." Tiêu Tụng ngồi xuống bên nàng, cười nói: "Nhưng chỉ sợ qua mấy ngày nữa chúng ta phải quay về Trường An, vốn dĩ nói là muốn đi quan ải, lại không thực hiện được, nơi này có cảnh đẹp, tạm thời dùng để đền bù một chút."



Nhất cử nhất động của Tiêu Tụng nhìn như rất không quy củ, lại cực kỳ tiêu sái, ngắm cũng cảnh đẹp ý vui, so với Tiêu Duệ Chi có nề nếp thì nhìn thư thái hơn nhiều, Nhiễm Nhan nghĩ như thế.



"Nằm trong chốc lát đi." Nhiễm Nhan vỗ vỗ chân mình.



"Cảnh đẹp như thế, giai nhân như thế..." Tiêu Tụng thuận thế nằm lên, vùi mặt vào bụng nàng, dùng sức ngửi ngửi, "Nhan Nhan thơm hơn cả hoa."



Nhiễm Nhan thanh âm bình bình nói: "Ngươi lo mà ngủ đi."



Khóe môi Tiêu Tụng hơi cong lên, nằm nhích lên trên, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại.



Trên tảng đá sau giờ ngọ vẫn còn hơi ấm, nằm lên cũng không lo lạnh hư thân mình, chỉ là không thể nào thoải mái mà thôi. Bất quá đối với Tiêu Tụng đã bảy tám ngày đều không có một giấc ngủ ngon, như vậy đã là quá tốt.



Nhiễm Nhan tạm thời quên đi cảm giác nặng nề trong lòng nhiều ngày qua, hưởng thụ thanh tĩnh lúc này.



Nhớ đến lần đầu tiên gặp Tiêu Tụng.



Là ở trong rừng rậm, Tiêu Tụng đang truy bắt Tô Phục, lúc ấy chỉ nghe thấy giọng nói, nàng khi ấy trên cổ còn gác kiếm, đang bên bờ sinh tử, bởi vậy vẫn chưa quá chú ý đến hắn, chỉ cảm thấy giọng nói kia rất êm tai.



Lần thứ hai, bắt đầu vẫn chỉ là nghe thấy giọng nói, bọn họ làm oan gia ngõ hẹp, đều không muốn thoái nhượng... cũng là đêm đó, lần đầu tiên nàng nhìn thấy dung mạo hắn.



Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.



Kỳ thật khi nhìn kỹ, dung mạo hắn tuy tuấn lãng, nhưng luận tinh xảo lại kém xa Tô Phục, chỉ là không biết vì cái gì, nàng lúc ấy chỉ cảm thấy hắn "Thế vô kỳ nhị".



Nhiễm Nhan cúi đầu, ngắm gương mặt tuấn lãng của hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao thẳng của hắn. Có lẽ nơi đây đẹp đến quá mức không chân thật, đáy lòng Nhiễm Nhan lại có chút bất an, nếu đây chỉ là một giấc mộng hoàng lương, nên làm cái gì bây giờ? Ngủ một giấc dậy, phát hiện bản thân mình vẫn đang ngủ gục trên bàn làm việc như bình thường, không có Tiêu Tụng, không có Đại Đường...



Phảng phất như muốn xác minh hắn tồn tại, Nhiễm Nhan cúi đầu hôn lên trán hắn, giống như hắn thường ngày vẫn làm với nàng. Tiêu Tụng hiển nhiên ngủ thật sự say, nếu không lúc này sẽ bắt đầu nháo lên.



Nhiễm Nhan liền yên tâm mà hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng miêu tả hình dạng đôi môi của hắn.



Nàng bên này đang hôn đến quên trời đất, chờ đến khi nghe được tiếng bước chân, thì đã muộn, gã sai vặt đã đứng ở trên sườn núi, nói một nửa đang há miệng không nói tiếp, "Cửu..."



Động tác của Nhiễm Nhan khựng lại, ngẩng đầu lên, trong lòng xấu hổ đến không biết làm như thế nào cho phải, trên mặt vẫn bảo trì trấn định, hơi nghiêng người quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi gã sai vặt kia: "Chuyện gì?"



Gã sai vặt sửng sốt một chút mới có phản ứng, vội vàng nhỏ giọng, "Là Trường An bên kia có tin, Quốc công đang tìm Cửu Lang."



Hôm nay Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan dù một sai vặt hay thị tỳ cũng không mang theo, trộm chạy ra ngoài, nếu thật lâu không thấy người về, chỉ sợ với tính tình kia của Tống Quốc Công, lại muốn nổi trận lôi đình! Nhiễm Nhan lập tức nhẹ nhàng đẩy đẩy Tiêu Tụng, "Phu quân! Tỉnh, tỉnh!"



Gọi vài tiếng, Tiêu Tụng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, giọng nói khàn khàn ngái ngủ hàm hồ hỏi: "Làm sao vậy?"



"A ông tìm ngươi." Nhiễm Nhan lời ít ý nhiều nói.



Tiêu Tụng lập tức tỉnh một nửa, xoa xoa giữa mày, ngồi dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện