"Chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ, không có nhiều chi tiết có thể chứng minh là do a gia làm." Nhiễm Nhan nói.



Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nàng, nhưng họ suy nghĩ lại, có thể là tức phụ xuất thân không cao này đang nóng lòng muốn lấy lòng a gia, mới đứng ra lên tiếng, bởi vậy nhất thời cũng không ai để ý lời nàng nói.



Nhiễm Nhan hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ, vẫn hít sâu, dùng ngữ điệu vững vàng nói: "Thứ nhất, từ sáng sớm đến bây giờ, a gia vẫn luôn ở trong tầm mắt của mọi người, vội vàng xử lý hậu sự cho tổ mẫu, không có thời gian để mưu hoa chuyện này; thứ hai, động cơ a gia làm như vậy là gì? Tổ mẫu đã nói rõ, vật này là để Lăng Tương chuyển giao cho a gia, để a gia đưa vào cung cho cô mẫu, dù có muốn động tay động chân với đồ trong hộp, thì dù sao cái hộp sớm muộn gì cũng sẽ đến tay a gia, bà hoàn toàn có thể bất động thanh sắc mà làm, vì sao phải giết người đoạt vật? Thứ ba, có lẽ mọi người cho rằng, có một số việc không nhất định phải do a gia đích thân làm, nhưng ngay từ đầu vụ giết người này rõ ràng là được tính toán trước, tổ mẫu mất đúng là ngoài dự đoán, a gia sao có thể làm ra việc như vậy trong thời gian ngắn ngủi? Sao có thể sau khi giết người xong, còn thoải mái dùng thị tỳ của mình đi ủy thác Thư nương?"



Nhiễm Nhan trình bày từng điểm đáng ngờ ra, nhưng những chuyện này, mọi người cũng có thể nghĩ ra, chỉ là không hỏi tới động cơ. Chủ yếu là bởi vì còn chưa định tội Độc Cô thị, thì sao có thể thật sự coi đường đường Quốc công phu nhân như phạm nhân mà thẩm vấn? Tống Quốc Công tuyệt đối sẽ không đồng ý.



Khi Nhiễm Nhan trình bày có trật tự như thế, dư quang của tất cả mọi người không khỏi liếc qua Tiêu Tụng, hiển nhiên đang hoài nghi những lời này là hắn dạy nàng.



Trên thi thể còn nhiều chứng cứ hơn, nhưng Nhiễm Nhan biết bản thân mình hiện tại không thể nói những chuyện này ra trước mặt mọi người, đành phải nói: "Hung thủ dùng phương pháp vụng về này để giá họa, đến tột cùng là cảm thấy a gia không đủ thông minh? Hay là hoài nghi trí tuệ của chư vị trưởng bối là chuyện như vậy sẽ không nghĩ ra? Thêm nữa, Lưu y sinh nói trên di thể của Lăng Tương còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, các vị tiền bối có thể hỏi kỹ hắn."



Mọi người thần sắc khác nhau, Tiêu Cảnh cũng phát hiện bản thân mình bị buộc vào một cái góc chết. Nhiễm Nhan kia nói đến xinh đẹp, giống như nếu cấm túc Độc Cô thị lại, ông chẳng khác nào kẻ ngu, nhưng nếu còn có hiềm nghi, thì cũng không thể mặc kệ.



Trong phòng an tĩnh một lát, Tiêu Tụng bỗng nhiên nói: "Tiêu phủ chúng ta gần đây không quá thái bình, xem ra cần phải tăng mạnh thủ vệ cho Tiêu phủ."



Đơn giản là toàn bộ Tiêu phủ cùng nhau cấm túc đi, Tiêu Cảnh cùng những người khác cũng đang có ý này, tuy ông biết tính tình Tống Quốc Công ghét cái ác như kẻ thù, nhưng dù sao thân phận của người trong phủ này đều không bình thường, quốc công, quốc phu nhân, công chúa, huyện chủ...làm gì có chuyện họ muốn toàn diện theo dõi thì toàn diện theo dõi?



Bởi vậy về kiến nghị do Tiêu Tụng đưa ra, mọi người đều nhìn phía Tống Quốc Công.



"Không cần thượng triều thì đều ở nhà đợi đi!" Tống Quốc Công ghét nhất là những chuyện rối loạn như vậy, lại càng thống hận tiểu nhân âm u đê tiện, hung thủ làm ra chuyện này ngay dưới mắt ông, hiển nhiên đã chạm vào nghịch lân của ông, dù hiện tại có lật úp toàn bộ Tiêu phủ, chỉ cần người ngoài không biết, ông cũng không có bất luận ý kiến gì.



Tiêu Cảnh thấy Tống Quốc Công đồng ý, liền dời đề tài, "Việc này tạm thời định như thế, trước mắt chuẩn bị hậu sự cho mẫu thân vẫn là quan trọng nhất, mẫu thân hiện giờ được hạ táng với thân phận hoàng hậu một nước, cho dù với bên ngoài thì chỉ có thể theo lễ chế mai táng nhất phẩm quốc phu nhân để xử lý, nhưng khi hạ táng vẫn dựa theo phẩm cấp Hoàng Hậu trong Chu lễ mà làm, các vị có dị nghị gì không?"



Tất cả mọi người tỏ vẻ không có ý kiến. Dù sao cũng muốn đem Tiêu thái phu nhân hợp táng cùng Hiếu Minh hoàng đế, mở lăng tẩm hoàng đế, sao có thể dùng lễ nghĩa cấp thấp để đối phó? Huống hồ thánh thượng nếu đã ban thụy hào "Tuyên Huệ Lương Quốc Hoàng Hậu", cũng đã chấp nhận thân phận của bà, sẽ không để ý bọn họ bí mật dùng lễ gì.



Bọn họ còn cần thương lượng chi tiết, liền để người trẻ tuổi đi trước.



Từ trong phòng nghị sự bước ra, Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan sóng vai đi về viện ở tạm, hắn mới cầm tay nàng, mỉm cười nói: "Phu nhân thật là làm người kinh ngạc."



Tiêu Tụng vẫn luôn biết thời điểm Nhiễm Nhan đối mặt thi thể rất bình tĩnh, nhưng gia pháp nghiêm khắc không thua gì quốc pháp, cho nên những tình huống nghiêm túc như vậy, con cháu Tiêu thị ai cũng muốn hạ cảm giác tồn tại của mình đến thấp nhất, nhưng Nhiễm Nhan vẫn cứ thản nhiên, một khắc kia thật sự là phong thái bức người.



Dù tộc nhân Tiêu thị đều không có vẻ tán thưởng gì đối với những điểm đáng ngờ Nhiễm Nhan đưa ra, cũng không biểu lộ kinh ngạc, nhưng đáy lòng bọn họ sợ là sẽ không xem nhẹ biểu hiện hôm nay của nàng.



"Kỳ thật vụ này muốn tra được hung thủ cũng không khó, chứng cứ đáng ngờ rất hiều." Theo kinh nghiệm nhiều năm tham gia phá án của Nhiễm Nhan, mặc dù không cần dùng đến chứng cứ do nghiệm thi cung cấp, cũng vẫn có biện pháp dựa vào các manh mối để tìm được hung thủ.



Tiêu Tụng ngồi xuống, ôm lấy nàng nói: "Nhưng có một chiêu bỏ tốt giữ xe, vô luận ngươi truy tra thế nào, cuối cùng toàn bộ chứng cứ đều tập trung ở quân cờ kia, bởi vì quân cờ này chỉ nhận được một mệnh lệnh, là toàn bộ chuyện đều do hắn làm."



Thí dụ như chuyện này, có thể hung thủ chỉ là một quân cờ đã mai phục rất sâu, hắn cùng chủ mưu không có chút liên quan gì, quân cờ này có khả năng chỉ nhận được một mệnh lệnh mù mờ là hãm hại Độc Cô thị. Còn lại thì toàn bộ do quân cờ này lên kế hoạch, trong tay quân cờ này có lẽ còn có quân cờ khác, cho nên hết thảy chứng cứ, đều sẽ không tra được đến chủ mưu chân chính kia.



"Có lẽ thời gian nhận được mệnh lệnh quá gấp, cho nên kế hoạch hấp tấp, mới để lại nhiều sơ hở như vậy." Nhiễm Nhan thở dài, quá nhiều vụ mưu sát vì quyền vì tiền vì tình, chỉ là, "Trước khi gả cho ngươi đã biết chuyện không đơn giản, nhưng không nghĩ tới nước lại sâu như vậy."



Hắn ôm lấy eo nàng, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Hối hận rồi?"



Không đợi Nhiễm Nhan trả lời, liền chôn mặt ở hõm cổ nàng, cười nói: "Quá muộn rồi."



Nhiễm Nhan vỗ nhẹ hắn một cái, "Mau thả ta ra, hôm nay trong phủ nhiều người như vậy, ngươi còn động tay động chân."



"A Nhan, ta sợ hãi." Tiêu Tụng không muốn ngẩng đầu, nhẹ giọng thì thầm.



Nam nhân luôn nắm chắc mọi chuyện, vô cùng tự tin kiêu ngạo, bỗng nhiên nói ra lời như vậy, Nhiễm Nhan cho rằng mình nghe lầm, ngẩn ra một chút, mới nhận ra hắn thật sự nói những lời này, tâm cho rằng chắc là hắn vì Tiêu thái phu nhân mất nên sinh ra cảm giác bất an, liền duỗi tay ôm lấy đầu của hắn, "Đừng sợ, chúng ta ở bên nhau mà."



A Nhan, đúng là bởi vì ngươi ở bên ta, cho nên ta mới sợ ngươi chịu thương tổn a! Tiêu Tụng nghĩ trong lòng.



Trước khi thành hôn Tiêu Tụng đã từng suy xét có nên kéo Nhiễm Nhan vào chuyện này không, nhưng Nhiễm Nhan đã tới tuổi kết hôn, lại có người có ý với nàng, nếu hắn vẫn luôn đi phá hôn sự của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác biết được tâm ý, đến lúc đó sẽ sinh ra ngăn cách, vậy còn không bằng cưới về nhà bảo hộ.



Nhưng hắn càng ngày càng hãm sâu vào tình yêu sâu sắc này, thì sẽ càng ngày càng để ý.



Người bởi vì có người để ý hoặc chuyện để ý, cho nên có nhược điểm, bởi vì có nhược điểm, cho nên sẽ sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện