Hai người nhanh chóng xuống núi. Vừa mới về đến phủ, thị tỳ bên người Độc Cô thị lập tức ra đón, nhỏ giọng nói: "Cửu Lang, lão phu nhân sai nô tỳ nói cho ngài, quốc công đang nổi nóng, ngài cẩn thận một chút."



Tiêu Tụng cũng không kịp đi thay y phục, chỉ vuốt vạt áo cho chỉnh tề, rồi vội vàng đi đến thư phòng.



"A Đào." Nhiễm Nhan gọi lại thị tỳ đang định rời đi, hỏi: "Có biết là chuyện gì không?"



Dù trong phủ truyền nhau là Nhiễm Nhan có xuất thân thấp, ngoại trừ một gương mặt đẹp, một chút chỗ tốt cũng không có, nhưng ngoài mặt, không ai dám làm cho nàng không thoải mái. A Đào nhún người hành lễ, "Hồi Cửu phu nhân, là chuyện về Lăng Tương tỷ, còn tình hình cụ thể, nô tỳ cũng không biết."



"Đa tạ." Nhiễm Nhan hơi gật đầu.



Đối với chuyện Nhiễm Nhan hay nói lời cảm tạ, a Đào cũng đã thấy nhiều rồi quen, khách khí một hai câu, liền rời đi.



Nhiễm Nhan không thể đi quấy rầy phụ tử bọn họ nói chuyện, đành trở về phòng, sai người nhìn một chút, nếu hai người lại đánh nhau, nàng cũng dễ đi khuyên can.



Thư phòng...



'Bang' một tiếng, Tống Quốc Công cầm tin trong tay vỗ mạnh trên án, lửa giận ngập trời, "Tiêu Việt Chi! Ngươi làm việc như vậy đó hả?!! Tiêu gia chúng ta, sao có thể có ngươi một tôn tử bất hiếu như vậy! Nói!! Tổ huấn của Tiêu gia chúng ta là cái gì?"



"Trung trực, công chính." Tiêu Tụng hiện tại phải thuận theo lời ông, nếu không, có thể sẽ lập tức lao vào đánh nhau.



Tống Quốc Công thở hồng hộc hai cái, đem tờ giấy quăng lên người hắn, tức tối nói: "Ngươi còn biết vậy! Trong tộc giao việc này cho ngươi, ngươi lại qua loa có lệ như vậy hả? Ngươi coi quy củ của Tiêu gia là cái gì?"



Tiêu Tụng đang truy tra việc này, nhưng hắn quyết định trước hết cứ án binh bất động, so với việc cứ lần lượt diệt trừ quân cờ của đối phương, thì không bằng giữ lại, tìm hiểu kỹ nguồn gốc. Nhiễm Nhan am hiểu đối phó với người chết, hắn lại am hiểu đối phó với người sống.



Vì để không rút dây động rừng, hắn cũng chỉ đành chịu đựng cơn giận này của Tống Quốc Công, hắn thật ra muốn giải thích cho đàng hoàng một chút, nhưng ai biết trên vách tường có tai của ai hay không? Tay bọn chúng còn duỗi được tới Trường An, huống chi đây còn là bổn gia!



"Nói!!" Tống Quốc Công dậm chân.



"Phụ thân, việc cấp bách là phải làm tốt hậu sự cho tổ mẫu, còn về Lăng Tương, nàng dùng danh nghĩa tuẫn chủ mà chết, thánh thượng đã truy tặng nàng làm Nhũ nhân, còn có gì để truy cứu nữa?" Tiêu Tụng vân đạm phong khinh nói vài câu, nhưng trên thực tế, Lăng Tương là người nhìn hắn trưởng thành, mỗi khi thái phu nhân giáo huấn hắn, Lăng Tương sẽ luôn trăm phương nghìn kế mà giúp hắn, ở trong lòng hắn, Lăng Tương cũng là người thân thiết như Thư Nương, thù này, hắn nhất định phải báo tới cùng.



Tống Quốc Công tuy rằng bạo nộ, nhưng dù sao cũng là phụ tử, biến hóa cảm xúc rất nhỏ của Tiêu Tụng, ông vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, lời trách móc đã lên tới miệng, lại không nói ra, chỉ thở hổn hển, ngồi xuống tịch.



Sau một lúc nhìn kỹ Tiêu Tụng, mới tức giận nói: "Ngươi tốt nhất nghĩ kỹ lại cho ta là phải giải thích ra sao với người trong tộc đi!"



Nghĩ đến đây, cơn giận của Tống Quốc Công lại bốc lên, phất phất tay nói: "Nhân lúc ta còn chưa đổi ý, biến nhanh đi, đi đi!"



Tiêu Tụng quy quy củ củ khom người thi lễ, đứng dậy lui ra ngoài. Tiêu Tụng đối nghịch cùng Tống Quốc Công không phải mới một năm hai năm, lại rất rõ ràng tính tình của ông, tính ông tuy dễ nóng giận, nhưng tuyệt đối là người cực kỳ cơ trí, sau hôm nay, chỉ cần cơn giận được bình ổn, nghĩ một chút liền minh bạch.



Khi Tiêu Tụng trở lại trong viện, Nhiễm Nhan đang đọc sách trên hành lang, thấy y phục hắn vẫn còn chỉnh tề như trước, liền biết là không có đánh nhau.



"Mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, ba ngày sau chúng ta quay về Trường An." Tiêu Tụng nhìn thấy Nhiễm Nhan, tâm tình sáng sủa hơn rất nhiều.



Nhiễm Nhan không truy vấn, chỉ ứng tiếng, ngược lại hỏi: "Hoa lan trên sườn núi đó có thể hái không?"



"Có thể." Tiêu Tụng rất hứng thú nói: "Dùng làm cái gì?"



"Tác dụng nhiều lắm, có thể làm đồ ăn, cũng có thể làm thuốc." Nhiễm Nhan vẫn là lần đầu thấy một vùng hoa lan lớn như vậy, liền phân phó Vãn Lục chuẩn bị giỏ, sáng sớm ngày mai sẽ qua đó một chuyến.



"Ta nghĩ, đơn từ quan của phụ thân đã trình lên rồi." Tiêu Tụng bỗng nhiên thở dài nói.



Nhiễm Nhan ngẩn ra, chợt nhớ ra cổ nhân có giữ đạo hiếu, thân là nhi tử phải giữ đạo hiếu ba năm, luôn mặc y phục trắng, cái gọi là ba năm, thời gian quy định ở các triều đại cũng bất đồng, kỳ thật cũng không phải ba năm liên tục, giống đời nhà Hán luật pháp quy định là 26 tháng, mà thời Đường thì quy định là 27 tháng.



Tiêu Tụng thân là tôn tử, đương nhiên không cần phục đến ba năm, hơn nữa hắn còn được xem như trọng thần triều đình.



Đối với trọng thần triều đình, nếu thánh thượng không muốn những người này rời khỏi trung tâm chính trị, thường sẽ áp dụng biện pháp "Đoạt tang", dùng một ngày thay cho một tháng*, vì thế số ngày túc trực bên linh cữu thành 27 ngày, dài hơn nữa thì thành 36 ngày.



*Chỗ này bản tiếng Trung để là '1 ngày thay cho 1 năm' nha, lão tự sửa lại thành 1 tháng, nếu ai biết về tập tục này thì có thể đề điểm một chút



Tống Quốc Công hiện giờ đã không còn ở nội các, nhưng tổng hợp công tích quá khứ của ông, không có ai có thể phủ nhận ông là trọng thần triều đình. Nhưng hiện tại ông chỉ giữ một chức quan Thứ Sử Kỳ Châu nhỏ nhoi ngoài kinh thành, hoàn toàn không cần thiết phải đoạt tang, Đại Đường một chút cũng không thiếu nhân tài, Tống Quốc Công vừa đi, lập tức có thể tìm được người thích hợp để nhậm chức. Cho nên vị trí hiện tại của ông, nên đoạt tang hay không, phải xem thánh thượng nghĩ như thế nào.



"Ngươi cảm thấy sao?" Nhiễm Nhan hỏi Tiêu Tụng. Nàng tâm cảm thấy, tâm tình hiện giờ của Tống Quốc Công nhất định rất mâu thuẫn, đoạt tang thì có nghĩa ông vẫn được đặc biệt coi trọng, nhưng nếu phóng hiếu, thì cũng là thánh thượng thành toàn cho ông một mảnh hiếu tâm.



"Sẽ không đoạt tang." Tiêu Tụng nói. Hắn thấy Nhiễm Nhan như có nghi vấn, liền nói: "Thánh thượng cũng không làm chuyện vô nghĩa, nói câu không dễ nghe, thái phu nhân vừa qua năm mới thì thân thể vẫn luôn không tốt, cũng đều do thái y chẩn trị, thánh thượng nếu muốn biết tình hình bệnh của thái phu nhân, có gì khó? Mà trong cung vẫn luôn lề mề chuyện phong phẩm cấp mệnh phụ cho ngươi, đây sợ là nằm trong kế sách lưỡng toàn mà thánh thượng đã chuẩn bị."



Lý Thế Dân năm đó tặng Tiêu Vũ một câu "Gió mạnh biết cỏ cứng, hỗn loạn biết thành thần", đương nhiên là vạn phần coi trọng ông, lòng dạ của Lý Thế Dân trong các đế vương cũng coi như là tương đối rộng lớn, dù cho sau này phát sinh vài chuyện không thoải mái, nhưng so ra, đều là chuyện nhỏ. Ông đã đoán đại nạn của thái phu nhân sắp tới, cho nên mới cố ý giữ lại chưa phong phẩm cấp mệnh phụ cho Nhiễm Nhan, coi như một cái ám chỉ.



Nếu Tống Quốc Công giữ đạo hiếu ba năm, Lý Thế Dân liền mượn cơ hội thăng quan cho Tiêu Tụng, một mặt thì thành toàn hiếu đạo cho ông, mặt khác lại nói rõ cho ông: Nhìn đi, ta còn rất coi trọng ngươi.



"Có thể nói, nếu ta thăng lên làm Hình Bộ Thượng Thư, là thánh thượng hoàn toàn nhìn mặt mũi phụ thân mới phá lệ ân sủng." Tiêu Tụng cười bất đắc dĩ. Chỉ dựa vào tư lịch hiện tại của hắn để nhập các, tất nhiên sẽ đưa tới rất nhiều phê bình, đây cũng không phải là một chuyện tốt.



Ở cổ đại, dựa vào năng lực của gia tộc để leo lên địa vị cao cũng coi như là năng lực của nam nhân, không có gì phải mất mặt, nhưng làm một người có tài năng có thủ đoạn, có lẽ càng muốn chứng minh bản thân, mà không phải chỉ cần được đến vinh hoa phú quý.



"Cửu Lang, phu nhân, ngoài cửa có một thị tỳ, đến đây thỉnh phu nhân, nói là Đông Dương phu nhân sai đến." Vãn Lục đứng dưới cầu thang bẩm báo.



"Chuyện gì?" Nhiễm Nhan nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện