Độc Cô thị hơi vung tay áo, đi về hướng phòng nghị sự.



"A gia, nhi đi cùng ngài." Nhiễm Nhan chạy vài bước đuổi theo bà.



Độc Cô thị dừng bước chân, liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi đi làm cái gì, định xem ta bị chê cười?"



"Thanh giả tự thanh, nhi tin a gia sẽ không làm loại sự tình này, chỉ là có chút lo lắng." Nhiễm Nhan ánh mắt bằng phẳng nhìn thẳng bà.



Độc Cô thị nhìn nàng giây lát, rồi quay đầu đi tiếp, không nói là đáp ứng, cũng không nói là không cho phép đi theo, cho nên Nhiễm Nhan cho là bà đồng ý, dẫn Vãn Lục theo sau.



Phòng nghị sự ở tiền viện, phía bắc của thư phòng. Nhiễm Nhan vừa vào tiền viện liền nhìn thấy khắp nơi lụa trắng phiêu phiêu, rất nhiều sai vặt còn đang treo cờ trắng, không khí ngưng trọng đột nhiên ập vào mặt. Cửa phòng nghị sự có hai hàng hộ vệ, nhìn thấy Độc Cô thị đến, đều cúi đầu thi lễ, cũng không có ai ngăn cản Nhiễm Nhan.



Trong phòng có hơn hai mươi người mặc y phục trắng, tộc trưởng ngồi ở thủ tọa, mà không phải là dựa theo chức quan phẩm cấp bên ngoài tới xếp chỗ ngồi. Nhìn tình hình này, trong lòng Độc Cô thị hơi căng thẳng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tống Quốc Công.



Tống Quốc Công mặt mũi nghiêm nghị, biểu tình rất không vui, thấy ánh mắt thê tử nhìn qua, lại hơi gật đầu. Độc Cô thị mới thoáng yên tâm, chỉ cần phu quân còn tin tưởng bà, đứng về phía bà, thì có gì để sợ nữa, Độc Cô thị bà từ trước đến này cũng không dễ dàng để cho người khác tính toán.



Ánh mắt tộc trưởng dừng trên người Nhiễm Nhan, chậm rãi nói: "Nhiễm thị, nơi này không có chuyện của ngươi."



Ý là không có chuyện của ngươi, ngươi có thể đi ra ngoài.



Nhiễm Nhan nếu đã tới, thì không định ra ngoài, đang muốn mở miệng, Tiêu Tụng đã tiếp lời: "Tứ bá, khi tổ mẫu dặn dò di ngôn, ngoại trừ Lăng Tương và mấy thị tỳ, Thập Thất Nương cũng có mặt, vì cẩn thận, nhân chứng vật chứng vẫn phải đầy đủ mới được."



Nhiễm Nhan đi hay ở vốn là việc nhỏ, huống hồ đây là xử trí mẫu thân người ta, đương nhiên cũng phải cho người ta cơ hội biện bạch, Tiêu Cảnh gật đầu tỏ vẻ tán đồng, "Cửu Lang nói có lý, Nhiễm thị, vậy ngươi ngồi đi."



Hai bên Tiêu Tụng đều là nam nhân, Nhiễm Nhan đương nhiên không thể bước qua, đành phải chọn ngồi ở vị trí cuối cùng trong tịch.



Sai vặt mang tịch lên giữa sảnh cho Độc Cô thị, Độc Cô thị bình tĩnh quỳ ngồi xuống, "Không biết tộc trưởng cùng các vị tộc lão hành động như thế, kêu ta tới là vì chuyện gì?"



"Cái chết của Lăng Tương có quá nhiều nghi vấn, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi có nhờ Đại Ninh quận phu nhân tiến cung hay không?" Tiêu Cảnh hỏi.



Lời này vừa hỏi ra, ánh mắt mọi người đều tập trung tới trên người Độc Cô thị. Độc Cô thị chính là môn phiệt đích nữ, trận nào lớn mà chưa thấy qua, đương nhiên sẽ không sợ hãi, nhìn thẳng Tiêu Cảnh, bình tĩnh nói: "Không có."



"Người đâu, thỉnh Đại Ninh quận phu nhân tới, để các ngươi giáp mặt đối chất." tổ huấn của Tiêu gia là trung trực, công chính, cho nên Tiêu Cảnh cũng trực tiếp đưa ra chứng cứ.



Đại Ninh quận phu nhân cũng chính là bà vú của Tiêu Tụng, Thư nương. Cả Trường An không ai không biết tính Thư nương, đanh đánh hiếu chiến tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối là người thẳng tính, trọng nghĩa khí.



Không lâu sau, bên ngoài liền vang lên một tiếng 'phịch', ngay sau đó là giọng nói vang dội chỉ của riêng Thư nương, "Ngươi con mẹ nó tính chơi trò gì hả, đừng nói lão nương hiện tại không có tội, dù có tội thì có thể để cho ngươi áp giải sao?"



Nhiễm Nhan nhìn ra cửa, chỉ thấy Thư nương kéo hai hộ vệ miệng đổ máu tới ném ở cạnh cửa, bước vào.



Thư nương hơi nhún người hành lễ, lập tức đã có sai vặt nơm nớp lo sợ đưa tịch lên.



Thư nương quỳ ngồi xuống xong, Tiêu Cảnh cũng không để ý nàng vô lễ, nàng là thổ phỉ, cần gì phải tính toán chi li so đo lễ tiết với nàng, dù sao người ta cũng không phải người Tiêu gia, nghĩ chắc cũng là hai hộ vệ kia mạo phạm nàng nên mới bị đánh, nên trực tiếp tiến vào chính đề, "Hộ vệ Tiêu gia chúng ta vô lễ, thỉnh Đại Ninh phu nhân bớt giận, lão phu lát nữa sẽ xử trí bọn họ. Chỉ là hiện giờ chuyện của Lăng Tương quan trọng, thỉnh Đại Ninh phu nhân hiệp trợ, lão phu cùng huynh đệ Tiêu gia đều vô cùng cảm kích."



Thư nương từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, thấy Tiêu Cảnh hữu lễ như thế, thì cũng không làm dáng nữa, lập tức nói: "Các ngươi có chuyện gì cứ việc hỏi, Thư nương ta từ trước đến nay có một nói một có hai nói hai, chưa bao giờ hãm hại lừa gạt ai."



Tiêu Cảnh dừng một chút, liền hỏi: "Đại Ninh phu nhân nói là Độc Cô thị thỉnh ngươi mang tráp nam mộc tơ vàng đưa vào trong cung, là đưa cho ai?"



"Đương nhiên là Tiêu nương nương." Thư nương nói.



"Là ai cầm hộp giao cho ngươi? Ngươi vì cái gì sẽ tin tưởng nhất định là Độc Cô thị thỉnh ngươi đi làm việc này?" Tiêu Cảnh hỏi tiếp.



Thư nương đột nhiên hiểu được đây không phải là chuyện nhỏ, rất có thể manh mối muốn chỉ hướng Độc Cô thị, nhưng nàng vẫn không dấu diếm, nhíu mày nói: "Là một thị tỳ bên người phu nhân tên Tang Du."



Những lời này, hiển nhiên đã hỏi qua trước đó, mọi người cũng không tỏ thái độ gì nhiều. Tiêu Cảnh nhìn về phía Độc Cô thị, "Ngươi có lời gì để nói không?"



Độc Cô thị nghe Thư nương nói, tâm đã sớm treo lên, bà nhận thức Thư nương rất nhiều năm, tuy quan hệ vẫn luôn không quá thân thiết, nhưng Thư nương là Đại Ninh quận phu nhân, tính cách ra sao bà rõ ràng, căn bản không cần phải hãm hại bà...



"Thỉnh tộc trưởng gọi Tang Du tới đối chất." Đây cũng là biện pháp duy nhất của Độc Cô thị, Tang Du chỉ là thị tỳ nhị đẳng trong viện của bà, được mua vào lúc khoảng 10 tuổi, theo bà cũng có sáu bảy năm, là bị ai lợi dụng? Hay căn bản chính là một gian tế?



"Tang Du đã mất tích, nàng là thị tỳ của ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết?" Tiêu Cảnh hỏi.



Đối với vấn đề này, mọi người nhất trí tỏ vẻ hoài nghi, hơn nữa vốn dĩ Độc Cô thị vì muốn chứng minh trong sạch mà quyết đoán yêu cầu đối chất, dưới tình huống như vậy, có vẻ có nội tình khác.



Độc Cô thị thẳng lưng, trong lòng biết việc này hôm nay chỉ sợ không dễ dàng chấm dứt, nếu đối phương muốn giá họa cho bà, còn dám kinh động nhiều người như vậy, tất nhiên là đã nắm chắc tuyệt đối, mà hiện tại bà cũng không có bất luận chứng cứ đáng giá nào chứng mình bà không phân phó Tang Du làm chuyện này, trừ phi tìm được người đối chất.



"Ai nói Tang Du là thị tỳ của ta thì nhất định chuyện nàng ta làm là do ta phân phó? Chuyện ta không làm, thì tuyệt đối sẽ không thừa nhận." Độc Cô thị hít sâu một hơi, nói từng câu từng chữ: "Ta không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ đối chất, ta tin tưởng tộc trưởng cùng với các vị tộc lão sẽ trả trong sạch lại cho ta!"



Tống Quốc Công vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên cũng mở miệng nói: "Ta cũng tin tưởng phu nhân sẽ không làm ra những chuyện như vậy."



Độc Cô thị hơi mỉm cười.



Nhiễm Nhan ngồi hơi chếch đằng sau bà, chỉ có thể thấy một chút sườn mặt, nhưng có thể cảm giác được, nụ cười của bà lúc này đương nhiên rất đẹp.



"Tuy là vậy..." Tiêu Cảnh trầm ngâm một lát, nói: "Nhưng chúng ta không thể tin vào lời phiến diện của bất kỳ ai, thời gian tới ủy khuất ngươi ở trong viện không được liên hệ với bên ngoài."



"Khoan đã!"



"Khoan đã!"



"Khoan đã!"



Tiêu Cảnh định gọi người tới mang Độc Cô thị đi, Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan cùng Tống Quốc Công lại cùng lúc lên tiếng ngăn cản. Tạm thời xử trí như vậy thì không có bất luận vấn đề gì, nhưng đường đường Quốc công phu nhân lại bị cấm túc, người cao ngạo lại trọng thể diện như Độc Cô thị, việc này một khi truyền ra, kết quả không cần nói cũng biết.



Thay đổi bất thình lình làm mọi người sửng sốt, Tiêu Cảnh phản ứng đầu tiên, "Còn lời gì muốn nói?"



Cha con người ta đều đã ra mặt, nên Nhiễm Nhan định ngồi xuống, lại thấy Tiêu Tụng dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng. Nhiễm Nhan tức khắc minh bạch, đây là thời cơ tốt để nàng biểu hiện lấy lòng Độc Cô thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện