Mộ Nguyệt Sâm chuyển chủ đề thành công, còn quá sớm.

“Ê, đại ca, anh chỉ cột điện à.” Hạ Băng Khuynh trách.

Mộ Nguyệt Sâm gaaso gáo nhìn, phát hiện tay mình độ cao đã hạ xuống vị trí cột điện.

Lập tức, mồ hôi lạnh chảy trên trán anh.

“Nói đi, đáp ứng Cố đại ca gì, nói không chừng nói ra em có thể cười 1 tí.” Hạ Băng Khuynh trêu chọc khiến Mộ Nguyệt Sâm ngại vô cùng.

Thật là.

“Anh không không được cười! Nếu cười sau này không cho kinh hỉ nữa” Mộ Nguyệt Sâm nhắc nhở khiến Hạ Băng Khuynh chút nữa cười phụt.

Bây giờ cô rất tò mò, rốt cuộc anh đáo ứng Cố Quân Thụy cái gì mà nghiêm trọng đến vậy? “Em đáp ứng! Nhưng anh cũng phải chắc chắn không lừa em!”

Mộ Nguyệt Sâm “uhm” 1 tiếng, cúi đầu bắt đầu điều chỉnh tâm trạng.

Hạ Băng Khuynh cũng không gấp, im lặng đợi anh trả lời.

Lâu sau, Mộ Nguyệt Sâm mới ngẩng đầu.

“Khụ khụ thực ra, anh đồng ý đợi sau khi anh theo đuổi em xong, thì kêu em giới thiệu vài chị em tốt cho cậu ta. Cậu ta nói, sau khi nhìn thấy tình cảm của chúng ta cũng muốn ổn định một tí”

“Chị em tốt? Anh biết bạn thân nhất của em chỉ có Tiêu Nhân, sao giới thiệu cho anh ta?” Hạ Băng Khuynh bất lực.

Tính cách dửng dưng của cô chỉ có người vô tâm vô phế như Tiêu Nhân mới chịu được. Người khác không chán ghét thì nói cô lạnh nhạt quá, hoặc là không hài lòng cô không có thời gian đi mua sắm chung.

Cô làm gì còn chị em tốt khác?

“Cho nên anh mới ngại. Đương nhiên biết con nhóc Tiêu Nhân là bạn tốt duy nhất của em. Cho nên mới bỏ qua lương tâm đồng ý Cố Quân Thụy. Dù sao cậu ta ngốc vậy đến lúc tùy tiện giới thiệu cô nào là được.”

Mộ Nguyệt Sâm giải thích lời hứa của mình, vừa không quan tâm vừa khinh thường trí khôn của Cố Quân Thụy.

Hạ Băng Khuynh quả thật cạn lời.

Có anh em như vậy sao?

“Anh không sợ sau khi Cố đại ca biết sự thật tính sổ với anh?”

Nếu Cố Quân Thụy đã chỉ đích danh là chị em tốt của cô nói rõ anh thật rất muốn an ổn rồi. Nếu tìm đại không phải là lừa dối tình cảm anh ấy sao?

Hạ Băng Khuynh cảm thấy, cái này không đạo đức.

Nhưng Mộ Nguyệt Sâm không lo lắng như cô, anh luôn cho rằng Cố Quân Thụy không thể thay đổi tính thích chơi gái.

Nếu vậy, tại sao phải nghiêm túc chọn, dù sao qua thời gian cậu ấy sẽ chán.

Anh mới không muốn tạo nghiệt.

“Dù sao nữ nhân trong tay cậu ta đều tốn thanh xuân. Nếu như vậy không bằng tùy tiện tìm. Cô gái ưu tú bên em vẫn để dành cho đàn ông tốt như Nhã Liên đi.”

“Sao có thể lờ Quản đại ca?” Hạ Băng Khuynh có chút mắc cười.

Mộ Nguyệt Sâm, Cố Quân Thụy, Ôn Nhã Liên, Quản Dung Khiêm 1 người, tuyệt đối là bạn bè sống chết có nhau. Bây giờ đã nói 2 người rồi, sao lại bỏ qua Quản Dung Khiêm?

Chỉ thấy Mộ Nguyệt Sâm dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, ý là sao có thể nói lời khó hình dung vậy.

“Em xác định mình không nói đùa? Em muốn Quản Dung Khiêm ổn định?”

Hạ Băng Khuynh bĩu môi: “Anh có ý kiến sao?”

Mộ Nguyệt Sâm cười: “Anh không ý kiến, nhưng tên Dung Khiêm hoàn toàn là tên đào hoa, cho nên kêu cậu ta ổn định tìm 1 người, em vẫn nên từ bỏ đi, đời này đều không thể.”

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện