Mộ Nguyệt Sâm toàn là ghét bỏ khiến Hạ Băng Khuynh âm thầm thương tiếc cho Quản Dung Khiêm mấy phút.

Sau đó, 2 người nói rất lâu rồi đi ra khỏi sân bắn pháo hoa.

Người ở đây ít hơn trong sân quá nhiều.

“Pháo hoa sắp kết thúc rồi, chúng ta đi đâu?” Hạ Băng Khuynh nhìn anh, giao quyền quyết định vào tay anh.

Anh nhìn về trước sau đó quay đầu nhìn cô, “Em muốn ở riêng với anh, hay đi cùng mọi người?”

Lời anh hỏi khiến mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh bất giác đỏ lên. Cô cảm thấy Mộ Nguyệt Sâm như vô tình như cố ý trêu ghẹo mình.

Nam nhân này, thật đáng ghét! Nhưng, ý trong lời của anh khiến cô nhìn về hướng lúc nãy anh nhìn.

Mấy người Mộ gia đang dần đi về phía họ.

Mà cô, nhìn đúng chạm vào đôi mắt Mộ Nguyệt Bạch ném qua. Đôi mắt chứa cả sự ôn nhu và nguy hiểm, khiến cô bất giác lùi 2 bước.

Mộ Nguyệt Sâm phát giác, lập tức nhìn theo hướng cô nhìn. Kết quả, Mộ Nguyệt Bạch vừa thu ánh nhìn lại lướt qua đôi mắt của anh.

Tuy không phát hiện nguyên nhân rụt lại của cô, Mộ Nguyệt Sâm vẫn chu đáo ôm eo Hạ Băng Khuynh.

“Không sao chứ?” Anh lo lắng hỏi.

Cô lắc đầu thể hiện mình không sao.

Nhưng trong lòng, đối với ánh nhìn lúc nãy của Mộ Nguyệt Bạch vẫn còn canh cánh. Nam nhân này, là nỗi đau khó biến mất trong lòng cô.

Nếu không vì anh, trước đây cô sẽ không bị tổn thương kịch liệt như vậy. Nếu không vì anh, cô cũng sẽ không trải qua những giai đoạn trưởng thành không nên có.

Cho nên cô hận anh!

Nhưng loại hận này, bây giờ lại có quá nhiều tâm trạng khác, khiến cô không thể đơn thuần mà hận anh.

“Nguyệt Sâm, thì ra 2 người bỏ nhóm là vì muốn ở riêng.” Mộ Nguyệt Bạch trêu cười khiến mặt Mộ Nguyệt Sâm lập tức lạnh lẽo.

“Xin anh ba chú ý thân phận.” Cảnh cáo trong lời nói khiến sự ôn nhu của Mộ Nguyệt Bạch không còn nữa.

Nhưng, ôn nhu là vũ khí lớn nhất của anh.

“Anh vì chú ý thân phận mới quan tâm hai người. Nếu không, một người xa lạ sẽ quan tâm hành động của 2 người sao?”

Trả lời của Mộ Nguyệt Bạch có đạo lí, Chỉ là sắc mặt của Mộ Nguyệt Sâm không hề ôn nhu đi tí nào.

“Nếu anh ba đã nói vậy, tôi cũng không gì để nói. Nhưng sau này xin khách khí với Băng Khuynh một tí, cô ấy bây giờ là người phụ nữ của tôi. Tay của anh, xin xa ra tí.”

Mộ Nguyệt Sâm vẫn được tính là khuyên bảo khách khí, khiến Hạ Băng Khuynh giảm bớt sự không vui.

Lúc mấy người đang cứng đờ đứng đó thì đại đội Mộ gia đã đi đến.

“Băng Khuynh, bọn em đang nói gì vậy?” Hạ Vân Khuynh nói xong liền đi đến bên Hạ Băng Khuynh, 2 tay khoác tay cô.

Thuận tiện, chắn tầm nhìn của Mộ Nguyệt Bạch.

Hạ Băng Khuynh cảm nhận được tâm tư của Hạ Vân Khuynh, có chút bất lực cũng có chút cảm động.

Chị mình luôn làm chuyện ngu ngốc mà dễ thương, khiến người khác không thể hận được.

“Bọn em đang nói chuyện Nguyệt Sâm và Băng Khuynh tách riêng.” Mộ Nguyệt Bạch cướp lời khiến Hạ Băng Khuynh bị chặn họng, nói không ra.

Hạ Vân Khuynh ngây người, nhưng sau khi thấy ánh mắt không vui của em liền biết nên nói tiếp thế nào.

“Băng Khuynh thích ở chung với Nguyệt Sâm, là chuyện của họ. Cậu làm anh sao quản nhiều vậy? Đi thôi đi thôi, mọi người chuẩn bị về khách sạn.”

Hạ Vân Khuynh buông Hạ Băng Khuynh ra, đi qua hối Mộ Nguyệt Bạch rời đi.

Dù gì cũng là chị dâu, Mộ Nguyệt Bạch sẽ không giận ra mặt. Chỉ là ánh mắt của anh trước khi đi thể hiện quyền uy của anh.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn bóng lưng anh, mắt như con dao giết anh đến không chừa đường lui.

“Đi thôi.” Hạ Băng Khuynh kéo anh về xe.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện