Mộ Nguyệt Sâm mở to mắt, cô đang tỏ tình với mình sao? “Anh cũng thích em!” Anh vui vẻ đáp.
Hạ Băng Khuynh vẫn coi pháo hoa, không chú ý đến lời tỏ tình của anh. Chỉ là, ánh sáng khác thường trong mắt cô vẫn khiến Mộ Nguyệt Sâm hài lòng.
Cô tuy không đáp nhưng câu “em thích anh” cũng đủ chứng minh tâm ý cô rồi.
2 người đứng chung, im lặng thưởng thức phong cảnh phi phàm.
Khác với sự kích động của Hạ Băng Khuynh, Mộ Nguyệt Sâm bình thản hơn nhiều. Cho đến khi pháo hoa kết thúc, Hạ Băng Khuynh vẫn có chút hưng phấn.
“Thời gian 10 phút, sao anh tìm được pháo hoa đẹp vậy?” Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu nhìn anh, quả thật đáng yêu đến cực điểm.
Tâm trạng bình thản của Mộ Nguyệt Sâm vui vẻ, mở miệng nói: “Thực ra cái này anh sớm chuẩn bị. Lúc đó muốn đợi em xem xong mới giải thích rõ chuyện đứa bé. Ai ngờ sau đó xảy ra nhiều chuyện quá. Nhưng cũng tốt, pháo hoa cũng không bị bỏ lỡ.”
Anh nhìn đám đông, giọng bình thản.
“Tại sao anh không nói sớm cho tôi biết?” Nếu nói sớm, cô có thể chuẩn bị tinh thần, không kinh ngạc như vậy, biểu hiện như bị thiểu não.
“Nếu nói sớm không còn kinh hỉ nữa?” Anh xoa đầu cô, lòng thỏa mãn vui vẻ.
“Cũng đúng” Hạ Băng Khuynh gật đầu, hiểu lời anh nói.
“Nhưng, sao anh có thể yêu cầu mọi người không bắn pháo hoa? Ở đây ít nhất cũng vạn người? Sao anh làm được?”
Về câu hỏi này Hạ Băng Khuynh thật rất tò mò.
Tuy cô luôn biết Mộ Nguyệt Sâm rất có bản lĩnh, nhưng cô không thể hiểu sao anh có thể khiến vạn người dừng hoạt động.
Nghe câu hỏi của cô, Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm có chút kì lạ.
“Có thể không nói không?” Anh hiếm khi từ chối khiến Hạ Băng Khuynh sinh nghi.
“Không được! Cần phải nói! Anh nếu không nói, chuyện anh đi trễ em phải tính sổ đó.” Hạ Băng Khuynh ngữ khí từ tốn khiến Mộ Nguyệt Sâm cảm nhận được chút uy hiếp.
Loại uy hiếp này không giống trên thương trường.
Trong uy hiếp của cô có phần chân tình có phần giận dỗi.
Mộ Nguyệt Sâm suy nghĩ 1 chút lựa chọn cách lí trí hơn.
“Thực ra người tổ chức bắn pháo hoa là nhà Cố gia. Anh gọi cho cậu ta kêu trong 10 phút cần giải quyết vấn đề này. Còn về cậu ta dùng cách nào anh không biết.”
Sự thừa nhận của Mộ Nguyệt Sâm khiến Hạ Băng Khuynh nghi ngờ nhìn anh mấy cái.
“Liên quan gì đến Cố đại ca? Nếu chỉ như vậy sao anh lại ngại!” Hạ Băng Khuynh không ngốc biết Mộ Nguyệt Sâm còn có lời chưa nói.
“Éc” Mộ Nguyệt Sâm hiếm khi bị chặn họng, càng khiến Hạ Băng Khuynh nghi ngờ.
“Nói! Có phải đáp ứng điều kiện gì không thể cho người ta biết?” Hạ Băng Khuynh đến gần anh, mắt đẹp đầy nghi ngờ và kì quái.
Mộ Nguyệt Sâm vốn bình tĩnh bây giờ lại ấp úng, nhất định chịu lỗ gì ở chỗ Cố Quân Thụy rồi.
Đùa à, không dễ nắm được điểm yếu của Mộ Nguyệt Sâm, không nắm bắt không phải phong cách của Hạ Băng Khuynh.
“Anh xem đóa pháo hoa đó, rất giống bộ dạng em trước đây” Anh chỉ pháo hoa trên trời, chuyển chủ đề.
Hạ Băng Khuynh nâng trán.
Cái gì chứ?
Trên trời nhiều đóa như vậy, cô sao biết anh nói đóa nào?
- -------- ----------
Hạ Băng Khuynh vẫn coi pháo hoa, không chú ý đến lời tỏ tình của anh. Chỉ là, ánh sáng khác thường trong mắt cô vẫn khiến Mộ Nguyệt Sâm hài lòng.
Cô tuy không đáp nhưng câu “em thích anh” cũng đủ chứng minh tâm ý cô rồi.
2 người đứng chung, im lặng thưởng thức phong cảnh phi phàm.
Khác với sự kích động của Hạ Băng Khuynh, Mộ Nguyệt Sâm bình thản hơn nhiều. Cho đến khi pháo hoa kết thúc, Hạ Băng Khuynh vẫn có chút hưng phấn.
“Thời gian 10 phút, sao anh tìm được pháo hoa đẹp vậy?” Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu nhìn anh, quả thật đáng yêu đến cực điểm.
Tâm trạng bình thản của Mộ Nguyệt Sâm vui vẻ, mở miệng nói: “Thực ra cái này anh sớm chuẩn bị. Lúc đó muốn đợi em xem xong mới giải thích rõ chuyện đứa bé. Ai ngờ sau đó xảy ra nhiều chuyện quá. Nhưng cũng tốt, pháo hoa cũng không bị bỏ lỡ.”
Anh nhìn đám đông, giọng bình thản.
“Tại sao anh không nói sớm cho tôi biết?” Nếu nói sớm, cô có thể chuẩn bị tinh thần, không kinh ngạc như vậy, biểu hiện như bị thiểu não.
“Nếu nói sớm không còn kinh hỉ nữa?” Anh xoa đầu cô, lòng thỏa mãn vui vẻ.
“Cũng đúng” Hạ Băng Khuynh gật đầu, hiểu lời anh nói.
“Nhưng, sao anh có thể yêu cầu mọi người không bắn pháo hoa? Ở đây ít nhất cũng vạn người? Sao anh làm được?”
Về câu hỏi này Hạ Băng Khuynh thật rất tò mò.
Tuy cô luôn biết Mộ Nguyệt Sâm rất có bản lĩnh, nhưng cô không thể hiểu sao anh có thể khiến vạn người dừng hoạt động.
Nghe câu hỏi của cô, Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm có chút kì lạ.
“Có thể không nói không?” Anh hiếm khi từ chối khiến Hạ Băng Khuynh sinh nghi.
“Không được! Cần phải nói! Anh nếu không nói, chuyện anh đi trễ em phải tính sổ đó.” Hạ Băng Khuynh ngữ khí từ tốn khiến Mộ Nguyệt Sâm cảm nhận được chút uy hiếp.
Loại uy hiếp này không giống trên thương trường.
Trong uy hiếp của cô có phần chân tình có phần giận dỗi.
Mộ Nguyệt Sâm suy nghĩ 1 chút lựa chọn cách lí trí hơn.
“Thực ra người tổ chức bắn pháo hoa là nhà Cố gia. Anh gọi cho cậu ta kêu trong 10 phút cần giải quyết vấn đề này. Còn về cậu ta dùng cách nào anh không biết.”
Sự thừa nhận của Mộ Nguyệt Sâm khiến Hạ Băng Khuynh nghi ngờ nhìn anh mấy cái.
“Liên quan gì đến Cố đại ca? Nếu chỉ như vậy sao anh lại ngại!” Hạ Băng Khuynh không ngốc biết Mộ Nguyệt Sâm còn có lời chưa nói.
“Éc” Mộ Nguyệt Sâm hiếm khi bị chặn họng, càng khiến Hạ Băng Khuynh nghi ngờ.
“Nói! Có phải đáp ứng điều kiện gì không thể cho người ta biết?” Hạ Băng Khuynh đến gần anh, mắt đẹp đầy nghi ngờ và kì quái.
Mộ Nguyệt Sâm vốn bình tĩnh bây giờ lại ấp úng, nhất định chịu lỗ gì ở chỗ Cố Quân Thụy rồi.
Đùa à, không dễ nắm được điểm yếu của Mộ Nguyệt Sâm, không nắm bắt không phải phong cách của Hạ Băng Khuynh.
“Anh xem đóa pháo hoa đó, rất giống bộ dạng em trước đây” Anh chỉ pháo hoa trên trời, chuyển chủ đề.
Hạ Băng Khuynh nâng trán.
Cái gì chứ?
Trên trời nhiều đóa như vậy, cô sao biết anh nói đóa nào?
- -------- ----------
Danh sách chương