“Tôi phát hiện mình làm nhiều chuyện khủng bố. Các người ghét tôi, ghê tởm tôi là đương nhiên.” Cô tự giễu, khiến Ôn Nhã Liên khẽ nhíu mày.
“Cho đến khắc trước, tôi đều cho rằng Nguyệt Sâm nên thích tôi, đương nhiên nên thích tôi. Vì chúng tôi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, mà Băng Khuynh xuất thân bình thường, chẳng qua là nha đầu thối tham ăn, phương diện nào thì tôi cũng xứng với anh ấy nhất.”
Giọng cô vừa dứt, Hạ Băng Khuynh bĩu môi.
Cái gì chứ? Tình cảm của Ôn Tử Tích khiến cô xuống nước làm gì? Xuất thân bình thường thì sao? Tham ăn thì sao? Không phải là biểu hiện bề ngoài thôi sao?
Cô tự cảm thấy nội tâm được nuôi dưỡng tốt hiện biểu hiện bề ngoài.
Hừ!
Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô, biết cô đang khó chịu cái gì.
Anh lấy tay mình nhẹ chạm vào tay anh.
Cảm giác chặt chẽ như cũ, khá tốt.
Hạ Băng Khuynh phát giác sự đến gần của cô, cũng không từ chối. Trước đó cô coi video rồi, nó khiến cô có đủ dũng khí.
Khi họ âm thầm chuyển động, Ôn Tử Tích tiếp tục nói.
“Thực ra, trước đây tôi nói chuyện mọi người không biết, quả thật như Hạ Băng Khuynh nói, liên quan đến đứa con.”
Ôn Tử Tích vừa dứt lời, Tân Viên Thường lập tức nói: “Tuyên Nhất thật không phải con của Nguyệt Sâm?”
Câu hỏi của bà, khiến Ôn Tử Tích cười khổ, sau đó khó khăn gật đầu.
“Thực ra trước đó nói đều là thật, lúc đầu quả thật có con của Nguyệt Sâm. Mà t*ng trùng là Mộ Nguyệt Bạch đưa, lúc đó tôi nghĩ, mẹ sống nhờ con, có thể mình dựa vào cái này thành vợ của Nguyệt Sâm cũng không chừng.”
“Nhưng kết quả Nguyệt Sâm ngoài dùng tôi để chọc tức Hạ Băng Khuynh ra, không hề nhìn thẳng vào tôi. Hôm đó tôi bị tiêu cực đến cực điểm liền đi bar uống rượu.”
“Sau đó con mất rồi. Tôi sợ Nguyệt Sâm phát hiện, cho nên nói đi Ý du học, sau đó liền rời đi. Vốn tôi muốn ở Ý sống cả đời, không về nữa. Nhưng tôi nghe Nguyệt Sâm tái hợp với Hạ Băng Khuynh, tôi liền khó chịu không thôi. Tôi cần về! Cần phải!”
Ôn Tử Tích nắm chặt tay, bộ dạng hận sâu đậm, khiến Hạ Băng Khuynh cảm thấy bất lực.
Nhiều lúc cô vô tình thành đối tượng ghi hận của người khác.
Nhưng cô không phát hiện.
Ôn Tử Tích nhìn Hạ Băng Khuynh, tay dần thả lỏng. Biểu cảm khó chịu cũng dần biến mất.
“Trước khi về tôi đặc biệt tìm đứa bé, tuổi giống với con mình. Đến lông mày cũng chọn giống Nguyệt Sâm.”
Vừa nói đến đây, Tân Viên Thường có chút khó nhịn.
Bà không ngờ, Ôn tử Tích gan đến lấy đứa bé không liên quan gì đến Mộ gia để gạt họ.
Nữ nhân này, vì Mộ Nguyệt Sâm mà không từ thủ đoạn!
Ôn Tử Tích đã bình tĩnh lại, không ngu như trước nữa.
Cô cảm nhận được sự oán hận của Tân Viên Thường.
Thế là, quay qua, đối diện với bà, nói: “Bác gái, đối với chuyện gạt mọi người con rất xin lỗi. Nếu không phải con hồ đồ, căn bản không có chuyện này. Xin tha thứ cho con.”
Cô khẽ cúi đầu, biểu cảm có chân thành và xin lỗi.
Tức giận của Tân Viên Thường bị động tác của cô làm cho không phát ra được. Chỉ quay đầu đi, mắt như không thấy gì.
- -------- ----------
“Cho đến khắc trước, tôi đều cho rằng Nguyệt Sâm nên thích tôi, đương nhiên nên thích tôi. Vì chúng tôi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, mà Băng Khuynh xuất thân bình thường, chẳng qua là nha đầu thối tham ăn, phương diện nào thì tôi cũng xứng với anh ấy nhất.”
Giọng cô vừa dứt, Hạ Băng Khuynh bĩu môi.
Cái gì chứ? Tình cảm của Ôn Tử Tích khiến cô xuống nước làm gì? Xuất thân bình thường thì sao? Tham ăn thì sao? Không phải là biểu hiện bề ngoài thôi sao?
Cô tự cảm thấy nội tâm được nuôi dưỡng tốt hiện biểu hiện bề ngoài.
Hừ!
Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô, biết cô đang khó chịu cái gì.
Anh lấy tay mình nhẹ chạm vào tay anh.
Cảm giác chặt chẽ như cũ, khá tốt.
Hạ Băng Khuynh phát giác sự đến gần của cô, cũng không từ chối. Trước đó cô coi video rồi, nó khiến cô có đủ dũng khí.
Khi họ âm thầm chuyển động, Ôn Tử Tích tiếp tục nói.
“Thực ra, trước đây tôi nói chuyện mọi người không biết, quả thật như Hạ Băng Khuynh nói, liên quan đến đứa con.”
Ôn Tử Tích vừa dứt lời, Tân Viên Thường lập tức nói: “Tuyên Nhất thật không phải con của Nguyệt Sâm?”
Câu hỏi của bà, khiến Ôn Tử Tích cười khổ, sau đó khó khăn gật đầu.
“Thực ra trước đó nói đều là thật, lúc đầu quả thật có con của Nguyệt Sâm. Mà t*ng trùng là Mộ Nguyệt Bạch đưa, lúc đó tôi nghĩ, mẹ sống nhờ con, có thể mình dựa vào cái này thành vợ của Nguyệt Sâm cũng không chừng.”
“Nhưng kết quả Nguyệt Sâm ngoài dùng tôi để chọc tức Hạ Băng Khuynh ra, không hề nhìn thẳng vào tôi. Hôm đó tôi bị tiêu cực đến cực điểm liền đi bar uống rượu.”
“Sau đó con mất rồi. Tôi sợ Nguyệt Sâm phát hiện, cho nên nói đi Ý du học, sau đó liền rời đi. Vốn tôi muốn ở Ý sống cả đời, không về nữa. Nhưng tôi nghe Nguyệt Sâm tái hợp với Hạ Băng Khuynh, tôi liền khó chịu không thôi. Tôi cần về! Cần phải!”
Ôn Tử Tích nắm chặt tay, bộ dạng hận sâu đậm, khiến Hạ Băng Khuynh cảm thấy bất lực.
Nhiều lúc cô vô tình thành đối tượng ghi hận của người khác.
Nhưng cô không phát hiện.
Ôn Tử Tích nhìn Hạ Băng Khuynh, tay dần thả lỏng. Biểu cảm khó chịu cũng dần biến mất.
“Trước khi về tôi đặc biệt tìm đứa bé, tuổi giống với con mình. Đến lông mày cũng chọn giống Nguyệt Sâm.”
Vừa nói đến đây, Tân Viên Thường có chút khó nhịn.
Bà không ngờ, Ôn tử Tích gan đến lấy đứa bé không liên quan gì đến Mộ gia để gạt họ.
Nữ nhân này, vì Mộ Nguyệt Sâm mà không từ thủ đoạn!
Ôn Tử Tích đã bình tĩnh lại, không ngu như trước nữa.
Cô cảm nhận được sự oán hận của Tân Viên Thường.
Thế là, quay qua, đối diện với bà, nói: “Bác gái, đối với chuyện gạt mọi người con rất xin lỗi. Nếu không phải con hồ đồ, căn bản không có chuyện này. Xin tha thứ cho con.”
Cô khẽ cúi đầu, biểu cảm có chân thành và xin lỗi.
Tức giận của Tân Viên Thường bị động tác của cô làm cho không phát ra được. Chỉ quay đầu đi, mắt như không thấy gì.
- -------- ----------
Danh sách chương