Ôn Tử Tích nhìn bà cũng không miễn cưỡng. Chỉ cần bà không hoàn toàn phủ định mình là đủ rồi.

Môi Ôn Tử Tích động đậy, cười khổ.

“Xin lỗi mọi người, mang nhiều phiền phức như vậy. Đợi sau khi con tĩnh dưỡng lại, rời khỏi Ôn gia lần nữa sẽ đến xin lỗi chính thức. Xin lỗi!”

Cô cúi đầu sâu, bộ dạng thành khẩn hơn Ôn Nhã Liên trước đó.

Không ai đáp lại, cái cong lưng của cô không có dấu hiệu muốn thẳng lưng lại.

Ôn Nhã Liên nhìn cơ thể cô khẽ run, tuy đau lòng nhưng nhiều hơn là sự không muốn can thiệp.

Nếu hôm nay Mộ gia không ai tha thứ cho cô, anh cảm thấy Ôn Tử Tích từ nay về sau không thể thẳng lưng nhìn người nữa. Phần xin lỗi này sẽ áp đến người cô không thẳng nổi.

Nhưng anh không thể giúp! Đây là lỗi Ôn Tử Tích phạm phải thì cô phải tự giải quyết. Nếu bản thân cứ giúp đỡ thì có thể khiến cô mất đi sự quyết đoán.

Anh cắn răng, nhịn cảm xúc muốn đi lên vài bước, mặc cô cong lưng thể hiện sự xin lỗi của mình.

Từng giây từng phút trôi qua, Mộ gia vẫn không ai mở miệng.

Đến Tân Viên Thường hay mềm lòng cũng đanh mặt, không chút nhường bước.

Thấy vậy, Hạ Băng Khuynh thở dài, đột nhiên lên tiếng.

“Cô đừng cong lưng nữa, không tốt cho xương.” Giọng của cô như nước chảy ra từ khe núi. Khiến người khác không chút phòng bị nhưng vẫn đủ vui mừng.

Ôn Tử Tích dần chống cơ thể dậy, lưng đau khiến cô híp mắt lại, nhếch miệng.

“Cảm ơn” Cô tuy không biết tại sao Hạ Băng Khuynh muốn giúp mình nhưng vẫn nói lời cảm ơn như cũ.

Hạ Băng Khuynh xua tay, đầy không quan tâm: “Cô nên cảm ơn không phải tôi mà là anh cô! Nếu không phải anh ấy nhíu chặt mày kêu tôi giúp, tôi mới không đại phát từ bi đỡ cô dậy.”

Ý trong lời của Hạ Băng Khuynh khiến Ôn Tử Tích nhìn Ôn Nhã Liên ở phía sau.

“Cảm ơn anh” Mắt cô cong cong, rất hạnh phúc vì bản thân có một người anh tốt nhất thế giới.

Ôn Nhã Liên ôn nhu đáp 1 tiếng, mắt nhìn sang Hạ Băng Khuynh.

Haha, xem ra mắt nhìn người của Mộ Nguyệt Sâm không sai. Hạ Băng Khuynh không chỉ thông mình còn lương thiện.

Vừa nãy, anh thực sự không biểu hiện gì. 1 là muốn Ôn Tử Tích học cách xin lỗi, 2 là vì là anh em của Mộ Nguyệt Sâm, Mộ Bác Minh là trưởng bối. Nếu anh mở miệng xin, nhất định không thích hợp.

Mà lời đó của Hạ Băng Khuynh vừa hay giải quyết cả 2 vấn đề.

Anh khẽ mím môi, gật đầu với Hạ Băng Khuynh, ý là cảm ơn nhưng không nói ra miệng.

Hạ Băng Khuynh chớp mắt, bộ dạng đáng yêu khiến Ôn Nhã Liên nhịn không được cười ra tiếng.

“Được rồi, chúng ta về thôi.” Anh kéo tay Ôn Tử Tích, chuẩn bị đưa cô đi.

Đợi lát trên đường về, anh còn phải nghĩ nói chuyện này với nhà như thế nào. Sợ lần này Ôn Tử Tích thật phải ở nhà mấy tháng.

Dù sao, chuyện ảnh hưởng quá lớn, ba mẹ cũng không thể không dùng hành động xin lỗi Mộ gia.

“Uhm” Ôn Tử Tích cười, đầy chân thành tự tin.

Cô khi buông bỏ Mộ Nguyệt Sâm, vẫn như cũ mỗi động tác đều ưu nhã trí tuệ.

Hoặc là, cô bây giờ, càng giống trước đây.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện