Với lại tuy trước đây Ôn Tử Tích thích Mộ Nguyệt Sâm, nhưng không đến mức khủng bố như bây giờ.
Anh tin, đợi anh mang Ôn Tử Tích về tu dưỡng mấy tháng, cô lại khôi phục bộ dạng dịu dàng trước đây.
Thứ duy nhất thay đổi, chắc là tình cảm đối với Mộ Nguyệt Sâm.
Chỉ là sự cố chấp của Ôn Tử Tích vượt sự dự liệu của anh.
“Em không! Em không đi! Anh không giúp em thì đi nhanh!” Ôn Tử Tích ghét bỏ liếc anh 1 cái, sau đó mắt đầy tình yêu nhìn Mộ Nguyệt Sâm.
Động tác này không những khiến tim Ôn Nhã Liên trầm xuống, càng khiến lệ khí trong mắt Mộ Nguyệt Sâm dần sâu hơn.
Lúc Mộ Nguyệt Sâm chuẩn bị phát tiết ra, tay nhỏ lành lạnh của Hạ Băng Khuynh đột nhiên kéo anh lại.
Động tác nhỏ này, khiến tâm trạng của tiêu cực của anh quay lại điểm ban đầu.
Cô lắc đầu với anh, sau đó nhìn Ôn Tử Tích.
“Tôi nói Ôn tiểu thư, cô cảm thấy đàn ông như Mộ Nguyệt Sâm sẽ xem trọng bộ dạng bây giờ của cô sao?” Hạ Băng Khuynh vừa nói xong, Ôn Tử Tích nhanh chóng đánh giá lại bản thân.
Ôn nhu dễ thương, xinh đẹp phi phàm.
Nhưng gì đáng chê.
“Hạ Băng Khuynh có phải cô muốn châm biếm tôi? Haha, cô thấy bây giờ tôi mặc đồ đẹp đẽ không có gì để nói chứ gì?”
Lời nói tự tin của Ôn Tử Tích khiến Hạ Băng Khuynh nâng trán.
Ai nói đồ cô mặc đâu? Cô là nói, vấn đề tâm trạng của Ôn Tử Tích.
Không lẽ Ôn Tử Tích không cảm thấy tình trạng của mình giống nữ phụ không nhận được tình yêu trong phim, rất đáng thương sao? “Khụ khụ, tôi không nói về ăn mặc của cô, mà là khí chất. Cô cảm thấy, dựa vào tâm trạng tâm tê phế liệt bây giờ, Mộ Nguyệt Sâm sẽ thích sao?”
“Sao cô không bình tĩnh nghĩ lại, trước đây Mộ Nguyệt Sâm đồng ý vui vẻ nói chuyện với mình, là vì như cô nói, ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng cô nhìn bây giờ mình xứng với Mộ Nguyệt Sâm bây giờ không?”
Hạ Băng Khuynh nói rất uyển chuyển, cô không muốn chọc tức Ôn Tử Tích.
Dù thế nào cô cũng là em của Ôn Nhã Liên, Nhìn bộ dạng đau khổ của anh, cô cảm thấy giúp anh tí cũng không vấn đề.
Bạn bè mà, cô không tốn nước miếng là được.
Quả thật, sau khi Ôn Tử Tích nghe xong liền cúi đầu nghĩ tình trạng của mfinh.
Quả thật, tình yêu trước đây của cô, không biểu hiện triệt để như vậy.
Cô của trước đây, vì dần ăn mòn sự phòng bị của Mộ Nguyệt Sâm mới ngụy trang tất cả sự điên cường của mình, thể hiện bộ dạng hiểu lòng người.
Cô nghĩ, dù Mộ Nguyệt Sâm không thích cô, cuối cùng cũng vì không thích ai mà ở chung với cô.
Lúc đó, cô không quan tâm. Hoặc có lẽ vì mình có tự tin, cho nên trước giờ không nghĩ mình sẽ không thành vợ anh.
Nhưng bây giờ.
Cô còn xứng với Mộ Nguyệt Sâm sao?
Anh vẫn đẹp trai phi phàm, mà cô sớm đã không đơn thuần lương thiện.
Quả thật không xứng với anh?
Cô nghiêng nhìn Ôn Nhã Liên, nhìn ra sự đau khổ trong mắt anh.
“Anh, em rất khủng bố sao?” Cô nhẹ hỏi, dường như nghi ngờ về trước đây và hiện tại.
Ôn Nhã Liên không nói gì, mà lên 1 bước, tay lớn vỗ lên đầu cô nhẹ xoa.
Động tác này thể hiện sự khoan dung không thể nói bằng lời.
Ôn Tử Tích đột nhiên nở nụ cười, nụ cười mang sự giải thoát mơ hồ.
- -------- ----------
Anh tin, đợi anh mang Ôn Tử Tích về tu dưỡng mấy tháng, cô lại khôi phục bộ dạng dịu dàng trước đây.
Thứ duy nhất thay đổi, chắc là tình cảm đối với Mộ Nguyệt Sâm.
Chỉ là sự cố chấp của Ôn Tử Tích vượt sự dự liệu của anh.
“Em không! Em không đi! Anh không giúp em thì đi nhanh!” Ôn Tử Tích ghét bỏ liếc anh 1 cái, sau đó mắt đầy tình yêu nhìn Mộ Nguyệt Sâm.
Động tác này không những khiến tim Ôn Nhã Liên trầm xuống, càng khiến lệ khí trong mắt Mộ Nguyệt Sâm dần sâu hơn.
Lúc Mộ Nguyệt Sâm chuẩn bị phát tiết ra, tay nhỏ lành lạnh của Hạ Băng Khuynh đột nhiên kéo anh lại.
Động tác nhỏ này, khiến tâm trạng của tiêu cực của anh quay lại điểm ban đầu.
Cô lắc đầu với anh, sau đó nhìn Ôn Tử Tích.
“Tôi nói Ôn tiểu thư, cô cảm thấy đàn ông như Mộ Nguyệt Sâm sẽ xem trọng bộ dạng bây giờ của cô sao?” Hạ Băng Khuynh vừa nói xong, Ôn Tử Tích nhanh chóng đánh giá lại bản thân.
Ôn nhu dễ thương, xinh đẹp phi phàm.
Nhưng gì đáng chê.
“Hạ Băng Khuynh có phải cô muốn châm biếm tôi? Haha, cô thấy bây giờ tôi mặc đồ đẹp đẽ không có gì để nói chứ gì?”
Lời nói tự tin của Ôn Tử Tích khiến Hạ Băng Khuynh nâng trán.
Ai nói đồ cô mặc đâu? Cô là nói, vấn đề tâm trạng của Ôn Tử Tích.
Không lẽ Ôn Tử Tích không cảm thấy tình trạng của mình giống nữ phụ không nhận được tình yêu trong phim, rất đáng thương sao? “Khụ khụ, tôi không nói về ăn mặc của cô, mà là khí chất. Cô cảm thấy, dựa vào tâm trạng tâm tê phế liệt bây giờ, Mộ Nguyệt Sâm sẽ thích sao?”
“Sao cô không bình tĩnh nghĩ lại, trước đây Mộ Nguyệt Sâm đồng ý vui vẻ nói chuyện với mình, là vì như cô nói, ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng cô nhìn bây giờ mình xứng với Mộ Nguyệt Sâm bây giờ không?”
Hạ Băng Khuynh nói rất uyển chuyển, cô không muốn chọc tức Ôn Tử Tích.
Dù thế nào cô cũng là em của Ôn Nhã Liên, Nhìn bộ dạng đau khổ của anh, cô cảm thấy giúp anh tí cũng không vấn đề.
Bạn bè mà, cô không tốn nước miếng là được.
Quả thật, sau khi Ôn Tử Tích nghe xong liền cúi đầu nghĩ tình trạng của mfinh.
Quả thật, tình yêu trước đây của cô, không biểu hiện triệt để như vậy.
Cô của trước đây, vì dần ăn mòn sự phòng bị của Mộ Nguyệt Sâm mới ngụy trang tất cả sự điên cường của mình, thể hiện bộ dạng hiểu lòng người.
Cô nghĩ, dù Mộ Nguyệt Sâm không thích cô, cuối cùng cũng vì không thích ai mà ở chung với cô.
Lúc đó, cô không quan tâm. Hoặc có lẽ vì mình có tự tin, cho nên trước giờ không nghĩ mình sẽ không thành vợ anh.
Nhưng bây giờ.
Cô còn xứng với Mộ Nguyệt Sâm sao?
Anh vẫn đẹp trai phi phàm, mà cô sớm đã không đơn thuần lương thiện.
Quả thật không xứng với anh?
Cô nghiêng nhìn Ôn Nhã Liên, nhìn ra sự đau khổ trong mắt anh.
“Anh, em rất khủng bố sao?” Cô nhẹ hỏi, dường như nghi ngờ về trước đây và hiện tại.
Ôn Nhã Liên không nói gì, mà lên 1 bước, tay lớn vỗ lên đầu cô nhẹ xoa.
Động tác này thể hiện sự khoan dung không thể nói bằng lời.
Ôn Tử Tích đột nhiên nở nụ cười, nụ cười mang sự giải thoát mơ hồ.
- -------- ----------
Danh sách chương