“Ôi ôi ôi!”

Trương Yến Bình lộ vẻ không thể tin nổi:

“Cậu mà cũng có tư cách nói câu đó hả? Hồi trước dẫn Lệ Lệ đến vườn đào nhà Đàm Đàm, không chỉ định đá cây đào con mà suýt nữa giẫm nát cả dây dưa hấu nữa đấy!”

Ngô Lôi lập tức ngậm miệng.

Làm sao đây? Hai anh em họ đều có “tiền án”, lại toàn gây phiền phức cho nhà họ Tống, giờ ngoài im lặng ra, cũng chẳng có gì để biện minh.

Một lúc sau mới chột dạ nói:

“Thôi đi, để em đưa anh về trước.”

Anh ta mở cửa xe, lại nghe Trương Yến Bình thở dài:

“Sớm biết tối nay nhà cậu lắm chuyện thế này, tôi đã đưa Quách Đông về ăn cơm tất niên rồi. Tối cô ấy không muốn ở lại thành phố, cậu tiện đường có thể chở cô ấy về luôn.”

Giờ thì hay rồi, bạn gái mới đang lúc mặn nồng thì lại phải một mình đón Tết ở quê. Nếu không phải vì muộn quá không tiện, anh ta cũng muốn về cùng rồi.

Dù giờ có bạn gái rồi, nhưng Tết đến nơi mà cha mẹ cũng đâu có bớt càm ràm.

Chẳng qua là đề tài từ “thi công chức – tìm đối tượng” chuyển sang “kế hoạch cưới xin – sửa sang nhà cửa” mà thôi…

Ngô Lôi nghe vậy càng thêm cạn lời:

“Ai mà ngờ được chuyện lại thành ra thế này? Cả nhà em chuẩn bị suốt hai ngày, chỉ để dàn dựng vở kịch chia tay giữa hai người đấy!”

Kết quả chẳng làm nên trò trống gì, còn không bằng để Đại Vương gầm lên một tiếng là xong.

Nói mới nhớ, nuôi con ch.ó này đúng là có linh tính thật. Sau này nhà mình mà nuôi bò, chắc cũng nên có một con ch.ó canh giữ.

Ban đêm có động tĩnh gì, còn có thể báo động cho người nhà kịp biết.

Anh ta lặng lẽ ghi nhớ trong đầu, rồi không nhịn được lại tò mò:

“Chó nhà Đàm Đàm đều chưa triệt sản đúng không? Sao quanh năm không thấy có chó con?”

“Vì kén chọn đó.”

Trương Yến Bình thầm nghĩ: cậu hỏi tôi làm gì? Tôi còn lo chưa xong chuyện tình cảm của mình, sao biết được tâm sự của chó? “Bạn anh ở trại chó còn đặc biệt mang đến vài con đẹp mã, mà đừng nói tới Đại Vương, mấy đứa khác cũng chẳng buồn liếc mắt. Thà đi đào đậu nành trong ruộng còn hơn.”

“Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Anh ta nghi hoặc hỏi.

Ngô Lôi thành thật:

“Chó nhà Đàm Đàm thông minh lắm, đặc biệt là hai con Border Collie, còn thông minh hơn trẻ con. Mấy con khác trông cũng oai phong. Tôi tính xem sang năm có chó con thì mua một con về trông nhà.”

“Cậu đừng mơ mộng nữa.”

Trương Yến Bình trợn mắt:

“Chắc cậu chưa nhìn kỹ khẩu phần ăn của tụi nó nhỉ?”

“Cơm thừa canh cặn thì khỏi nói, trong bếp còn có một cái nồi sắt to chuyên dùng để ninh xương hầm thịt cho tụi nó, ngày nào cũng có.”

“Chó càng to thì càng ăn khỏe. Giống đẹp như vậy, cậu mang về rồi có nỡ cho ăn như vậy không? Đừng có mà ngày nào cũng cơm chan nước rau nhé.”

Ngô Lôi nghĩ ngợi một lúc, quả nhiên im luôn.

Thôi bỏ đi, nhặt đại con ch.ó cỏ nào đó người ta không cần cũng được. Ngày nào cũng xương thịt đầy đủ thì đúng là mình không nuôi nổi thật…

Và nhà họ Tống, lúc này ông ngoại và Tống Hữu Đức đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được mà thở dài một tiếng:

“Chơi mạt chược không đủ người rồi.”

Ngô Lan nhìn mấy chậu nhân bánh còn sót lại trên bàn, liền đặt đũa xuống:

“Đàm Đàm, con với Kiều Kiều qua gói bánh, gói hết chỗ hoành thánh để mai ăn sáng, rồi làm thêm ít bánh bao. Mẹ với ba con qua đó phụ một tay.”

Tống Đàm: …???

“Con á?”

Cô chỉ vào chính mình, nói đầy lý lẽ:

“Con không biết làm đâu!”

“Không sao!” Ngô Lan đã bắt đầu xoa tay chơi mạt chược, lúc này vừa thờ ơ nói:

“Hoành thánh thì bóp c.h.ặ.t mép vỏ là được, bánh bao mà không túm được mép thì cứ vo tròn trong tay, ăn được là xong.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước đó họ đã làm sẵn một đống để đông lạnh, giờ chỉ còn ba chậu rưỡi nhân bánh, hai đứa nhỏ lết thế nào cũng làm xong trước mười hai giờ.

Thôi được!

Thao Dang

Mẹ ruột đã chẳng thèm khó tính, rảnh thì rảnh, làm thì làm chứ sao!

Ngược lại Kiều Kiều thì đắc ý ra mặt:

“Chị ơi, em biết làm! Em dạy chị nhé!”

“Không học.” Tống Đàm từ chối thẳng thừng.

Cô không có hứng thú gì với nấu nướng cả. May mà lúc này bà ngoại và bà nội cũng ngồi vào, hai bà làm mấy chuyện này cực kỳ thuần thục, nhanh chóng gánh vác hết phần việc chính.

Có điều, âm thanh nền là chương trình Xuân Vãn trên TV thì đúng là quá chán, đến mức bà nội phải mở Douyin lên:

“Bà già kia, bà có coi Douyin không? Ở đây có người đang kể về chương trình đó, kể hay lắm.”

Bà ngoại cái gì cũng tò mò, lúc này ghé đầu lại gần:

“Kể cái gì?”

Tống Đàm cũng tò mò:

“Kể gì vậy? Để con tìm lên TV cho bà coi, màn hình to coi cho sướng.”

“Thôi thôi thôi, cái đó rề rà quá, mất thời gian.” Bà nội dứt khoát từ chối, rồi chỉnh âm lượng điện thoại lớn lên.

[Chú ý nha, cô gái này tên là Tiểu Mỹ, là một người tu tiên…]

Tống Đàm: …

“Tu tiên là gì vậy ạ?” Kiều Kiều bên cạnh tò mò hỏi, Tống Đàm nghĩ bụng: cái này thì chị hiểu rõ quá mà, liền giải thích ngay:

“Là thông qua rèn luyện, học các phương pháp tu hành, để trở thành người có thể cưỡi mây đạp gió như thần tiên ấy.”

“Ồ…” Kiều Kiều gật gật đầu kiểu nửa hiểu nửa không, rồi lại tò mò:

“Chị ơi, chị từng tu chưa? Tu kiểu gì vậy? Chị có biết bay không?”

Tống Đàm bật cười:

“Tất nhiên rồi! Chị tu giỏi lắm ấy! Có điều không phải ngày nào cũng bay trên trời đâu, mà là…”

Cô bỗng khựng lại một chút, sau đó thản nhiên nói:

“Chuyện kiếp trước rồi, không nhớ rõ lắm. Khi nào nhớ ra thì chị kể cho.”

Kiều Kiều gật gù, vừa gói bánh vừa nghiêng đầu về phía bà nội nghe ké.

Chỉ còn lại Tống Đàm ngồi đó, khẽ nhíu mày.

Tu tiên… tu như nào nhỉ?

Tu luyện thì cô biết, hấp thu linh khí cũng biết, thậm chí còn nhớ mình từng ở Vấn Thiên Tông của Thương Huyền Giới.

Nhưng… những thứ khác thì sao?

Ngoài vài ký ức lẻ tẻ về việc dùng tiên thuật trồng linh thảo, sao những sinh hoạt khác cô lại không nhớ nổi? Thậm chí trước giờ cô chưa từng hồi tưởng hay nhung nhớ gì cả.

Thật kỳ lạ.

Cô khẽ động ngón tay, linh khí như thường lệ tụ về quanh đầu ngón, dường như ngoài việc không nhớ được c.uộc sống tu tiên là thế nào, thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới c.uộc sống hiện tại.

Vậy nên cô cũng sảng khoái bỏ qua nghi vấn này.

Hồi tưởng quá khứ thì có ích gì?

Điều cô thực sự quan tâm, vĩnh viễn chỉ là người thân trước mắt.

~~~~~~~~

Lời tác giả:

Viết không nổi chuyện tu tiên thì bỏ luôn, nhắc đến đây là đủ rồi.

Đàm Đàm có thể trở về, cũng đã phải trả một cái giá nho nhỏ.

Nhưng không quan trọng đâu, bản chất vẫn chỉ là c.uộc sống làm nông bình dị thôi.

Nếu mọi người thật sự muốn biết, nguyên nhân sẽ nói rõ trong phần ngoại truyện. Không liên quan gì đến mạch truyện chính cả.

Tiện thể yên tâm đi, còn lâu mới đến ngoại truyện cơ. Quyển này không chừng còn viết đến c.uối năm…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện