Người ta nói, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình.
Vì danh tiếng của Ngô Linh, ngay dịp Tết thế này còn phải tới nhà Ngô Lan làm phiền, thật ra mợ Hai cũng thấy không thoải mái lắm.
Giờ tận mắt thấy Ngô Lôi mặt lạnh như tiền lôi người từ tầng ba xuống, Ngô Linh thì lết lết cái chân, kéo vali đi theo, lòng mợ Hai càng sốt ruột muốn về nhà cho nhanh.
Tống Tam Thành cứ đi sát phía sau chiếc xe mới rửa sáng nay, trơ mắt nhìn Ngô Lôi khởi động, không quên dặn dò:
“Lôi Lôi à, lái xe nhớ chậm một chút đấy nhé!”
Ngô Linh đóng cửa xe lại, liếc sang Tống Tam Thành, không khỏi cảm động:
“Dượng yên tâm đi! Anh con lái xe chắc tay lắm! Không sao đâu ạ!”
Tống Tam Thành liếc cô ta một cái, trong bụng nghĩ: giữa đêm thế này, đừng có mà phóng nhanh làm xước xe tôi, không thì đau lòng c.h.ế.t mất.
Với cả, nói là mượn xe giá 200 đồng, mà tiền thì vào tay Tống Đàm, chẳng thấy đưa cho ôn một xu! Thế là bị bóc lột công khai rồi!
Ngô Lan còn đang cố giữ mợ Hai lại, nhưng c.uối cùng là bà ngoại lên tiếng:
“Thôi thôi, để họ về đi. Tết nhất mà, chị dâu con đang muốn dạy dỗ con cái, ở đây lại không tiện.”
Nghe thế thì Ngô Lan cũng không nói được gì nữa.
Đúng là, lần này Ngô Linh chia tay dứt khoát thật, nhưng con cái thì vẫn cần dạy rõ ràng mới được.
Nửa đêm rồi, c.uối cùng lại là Tống Đàm tự lái xe đưa họ về, khiến mợ Hai càng thêm ngại, ngồi trên xe cứ không ngừng khách sáo.
Tống Đàm cười cười:
“Không sao đâu mợ Hai, toàn là người nhà cả mà, còn khách sáo làm gì ạ? À đúng rồi mợ, mợ nhắn với anh Ngô Lôi một tiếng, nói là xe tối nay khỏi mang về, Tết này cha con cũng không cần dùng, mùng Hai bọn con qua, lái xe về là được.”
“Được.”
Nửa đêm đen kịt lái xe, mợ Hai cũng thấy hồi hộp lắm! Giờ nghĩ lại đống chuyện đều do Ngô Linh gây ra, không khỏi thở dài:
“Con lần sau mà còn không có con mắt nhìn người, không biết lại hại cả nhà mình đến cỡ nào.”
Ngô Linh biết mình sai, nhỏ giọng lí nhí:
“Lần sau con tìm người đàng hoàng hơn là được… lần này thật sự là khắc…”
Mợ Hai nghe xong lại càng tức:
“Khắc khắc khắc! Vậy sao con không cưới luôn cái ông thầy bói kia đi? Bảo đảm không khắc luôn đấy!”
“Đêm hôm khuya khoắt thế này, người thì đã bị kéo ra tận bến xe rồi, mua được vé không thì còn chưa chắc! Đã nói sau Tết chia tay thì chờ sau Tết, sao cứ phải ngay tối nay cho bằng được?”
Ngô Linh ấp úng:
“Thì… con suýt nữa vỡ cả xương cụt rồi! Rõ ràng là từ từ lực từ trường đã không hợp nhau, giữ bên người dịp Tết chẳng phải càng xui xẻo à.”
“Với lại, gần ga tàu có khối khách sạn, mua không được vé thì đi ngủ khách sạn chứ sao, có đói đâu.”
Một lát sau, cô ta lại lo lắng:
“c.ung Tâm Chí đôi khi lì lắm, lỡ mai anh ta lại bắt xe quay về thì sao?”
Tống Đàm mỉm cười:
“Không đâu, anh ta không dám.”
…
Thao Dang
c.ung Tâm Chí thật sự không dám.
Thật ra, anh ta biết mình sai, thấy Ngô Linh bị anh trai kéo xuống, người to lớn, mặt mày căng thẳng, cơ bắp c.uồn c.uộn, anh ta chỉ kịp tranh luận vài câu rồi cụp đuôi im re.
Dù giờ chưa mua được vé, thì đi thuê khách sạn ngủ một đêm, tiện thể gọi về nhà bàn bạc thêm với cha mẹ.
Haiz! Chuyện này cũng đâu thể trách anh ta hoàn toàn được!
Chó gì mà to như con gấu, đêm hôm đen như mực mà đứng trên núi sủa ầm trời, anh ta bị dọa thì cũng bình thường thôi!
Với lại, anh ta cũng đâu cố ý đẩy Ngô Linh, chỉ là không cẩn thận thôi mà. Sao tự dưng lại thành chia tay vì chuyện nhỏ xíu như thế? Chắc chắn cô ấy chỉ nói trong lúc giận thôi!
Tách ra bình tĩnh lại cũng tốt, chứ Tết nhất mà để cả nhà họ Tống quay sang ghét anh ta thì gay to.
Dọc đường suy nghĩ miên man, nghĩ đến lúc Ngô Lôi nắm c.h.ặ.t vai, gân xanh nổi hết cả lên, c.ung Tâm Chí ngồi trên xe cũng biết điều mà im lặng hẳn.
Không ngoan cũng không được đâu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đêm hôm khuya khoắt lái xe, c.ung Tâm Chí thực sự sợ mình mà làm gì sai, lỡ đâu đối phương nổi khùng lên thì cả hai cùng gánh hậu quả chứ chẳng đùa.
Nhưng mà tính tình ông anh vợ tương lai này cũng nóng nảy quá mức, một chuyện nhỏ xíu cũng chẳng cho người ta xuống thang, cứ hằm hằm mặt như thể sắp động tay động chân vậy… Vậy mai mốt mà anh ta cưới Ngô Linh, hai vợ chồng mà có cãi nhau thì anh ta lại tới nhà đánh người sao?
Cứ nghĩ đông nghĩ tây như vậy, xe từ từ rẽ vào một con đường hơi quen mắt, Ngô Lôi dừng xe lại.
Đây chẳng phải ga tàu cao tốc, cũng không có khách sạn gì bên cạnh, c.ung Tâm Chí dè dặt nhìn ra ngoài, thầm nghĩ có khi nào anh ta muốn nói chuyện nghiêm túc với mình?
Thế là anh ta vội vàng tạo không khí hòa giải:
“Anh Ngô Lôi, thật sự là hôm nay em sai. Em chưa bao giờ thấy con ch.ó nào to như thế, nên mới hoảng loạn quá. Anh yên tâm, nhân dịp Tết này, em nhất định sẽ tự kiểm điểm, khiến Linh Linh nguôi giận!”
Anh ta tự thấy mình đã nói rất thành khẩn rồi, nhưng Ngô Lôi chỉ chăm chăm nhắn tin, chẳng buồn ngó ngàng gì.
c.ung Tâm Chí nghẹn cả bụng, đang định nói tiếp, thì nghe “cạch” một tiếng , ai đó mở cửa xe!
Anh ta theo phản xạ quay đầu lại, dưới ánh đèn xe lờ mờ, một bóng người vừa đen vừa to vừa cao đang cúi xuống sát cửa.
Khi khuôn mặt dữ tợn đó bị ánh đèn vàng hắt sáng, nửa sáng nửa tối càng làm vẻ hung dữ tăng lên gấp bội!
c.ung Tâm Chí lập tức tái mét mặt.
Nhưng điều khiến anh ta sợ lạnh cả người là: gã đàn ông to lớn đó lại nhìn anh ta cười nham hiểm, rồi cả người chui hẳn vào xe.
Theo sau là tiếng xe lắc mạnh một cái, gã kia ngồi phịch ngay bên cạnh anh ta!
“Anh… anh!”
c.ung Tâm Chí nói cũng không ra hơi, chỉ nghe thấy gã kia nói với Ngô Lôi phía trước:
“Tiền anh nhận rồi. Thằng nhóc này đúng không? Yên tâm, việc anh đảm bảo lo xong.”
c.ung Tâm Chí: …!!!
Hắn định làm gì?! Hắn định làm gì?! Hắn định làm gì?!?
Hàng loạt giả thuyết kinh dị và cảnh sát hình sự hiện lên trong đầu anh ta, khiến anh run cầm cập ngồi im thin thít.
Còn ở phía trước, ông anh vợ tương lai mà anh ta tưởng là người hiền lành ngốc nghếch, lại nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, thản nhiên gật đầu:
“Được, trông chừng hắn.”
c.ung Tâm Chí sắp phát điên rồi!
Anh ta vội vã đưa tay kéo tay nắm cửa, nhưng nghe “cạch” một tiếng, cửa xe đã bị khóa.
Ngay sau đó một bàn tay to tóm lấy cổ áo anh ta kéo giật về sau:
“Ngồi yên!”
Anh ta lập tức chụm hai chân lại, ngồi ép sát vào cửa xe, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Lúc vô tình nhìn xuống, lại thấy một phần hình xăm dữ tợn kéo dài trên cánh tay lộ ra của đối phương.
Hít… lạnh sống lưng!
Trương Yến Bình lúc này đang lướt điện thoại, đọc mấy tin buôn chuyện của bác sĩ Tiểu Quách, khoé môi cong lên, lại nở một nụ cười hung tợn.
…
c.ung Tâm Chí suốt cả quãng đường ngoan đến lạ kỳ:
Bảo xuống xe là xuống,
Bảo vào khách sạn là vào,
Bảo ở yên thì ở yên,
Chẳng dám lén lút đuổi theo hay phản kháng gì.
Ở khách sạn thì đã sao? Phải ở mấy ngày đợi vé cũng được mà!
Còn hơn là bị kẹt giữa thành phố xa lạ, cạnh một gã anh chị hắc đạo thế kia!
Ngay Tết Nguyên Đán mà, ai biết hắn có giở trò gì không?
c.ung Tâm Chí run rẩy cầm thẻ phòng đi lên lầu, trong lòng thề sống thề c.h.ế.t: từ nay không bao giờ yêu người ở xa nữa!
Còn Trương Yến Bình vừa ra khỏi khách sạn liền vươn vai một cái thật dài, thoải mái nói:
“Chỉ đi một chuyến, vào khách sạn ngồi không, mà kiếm được từng này tiền… Anh thấy hơi ngại luôn đấy.”
Ngô Lôi hiếm hoi hào phóng nói:
“Anh cứ giữ lấy, toàn là tiền mồ hôi nước mắt của Linh Linh đấy. Phải để nó nhớ đời một lần, loại người gì cũng dám dắt về nhà…”
Vì danh tiếng của Ngô Linh, ngay dịp Tết thế này còn phải tới nhà Ngô Lan làm phiền, thật ra mợ Hai cũng thấy không thoải mái lắm.
Giờ tận mắt thấy Ngô Lôi mặt lạnh như tiền lôi người từ tầng ba xuống, Ngô Linh thì lết lết cái chân, kéo vali đi theo, lòng mợ Hai càng sốt ruột muốn về nhà cho nhanh.
Tống Tam Thành cứ đi sát phía sau chiếc xe mới rửa sáng nay, trơ mắt nhìn Ngô Lôi khởi động, không quên dặn dò:
“Lôi Lôi à, lái xe nhớ chậm một chút đấy nhé!”
Ngô Linh đóng cửa xe lại, liếc sang Tống Tam Thành, không khỏi cảm động:
“Dượng yên tâm đi! Anh con lái xe chắc tay lắm! Không sao đâu ạ!”
Tống Tam Thành liếc cô ta một cái, trong bụng nghĩ: giữa đêm thế này, đừng có mà phóng nhanh làm xước xe tôi, không thì đau lòng c.h.ế.t mất.
Với cả, nói là mượn xe giá 200 đồng, mà tiền thì vào tay Tống Đàm, chẳng thấy đưa cho ôn một xu! Thế là bị bóc lột công khai rồi!
Ngô Lan còn đang cố giữ mợ Hai lại, nhưng c.uối cùng là bà ngoại lên tiếng:
“Thôi thôi, để họ về đi. Tết nhất mà, chị dâu con đang muốn dạy dỗ con cái, ở đây lại không tiện.”
Nghe thế thì Ngô Lan cũng không nói được gì nữa.
Đúng là, lần này Ngô Linh chia tay dứt khoát thật, nhưng con cái thì vẫn cần dạy rõ ràng mới được.
Nửa đêm rồi, c.uối cùng lại là Tống Đàm tự lái xe đưa họ về, khiến mợ Hai càng thêm ngại, ngồi trên xe cứ không ngừng khách sáo.
Tống Đàm cười cười:
“Không sao đâu mợ Hai, toàn là người nhà cả mà, còn khách sáo làm gì ạ? À đúng rồi mợ, mợ nhắn với anh Ngô Lôi một tiếng, nói là xe tối nay khỏi mang về, Tết này cha con cũng không cần dùng, mùng Hai bọn con qua, lái xe về là được.”
“Được.”
Nửa đêm đen kịt lái xe, mợ Hai cũng thấy hồi hộp lắm! Giờ nghĩ lại đống chuyện đều do Ngô Linh gây ra, không khỏi thở dài:
“Con lần sau mà còn không có con mắt nhìn người, không biết lại hại cả nhà mình đến cỡ nào.”
Ngô Linh biết mình sai, nhỏ giọng lí nhí:
“Lần sau con tìm người đàng hoàng hơn là được… lần này thật sự là khắc…”
Mợ Hai nghe xong lại càng tức:
“Khắc khắc khắc! Vậy sao con không cưới luôn cái ông thầy bói kia đi? Bảo đảm không khắc luôn đấy!”
“Đêm hôm khuya khoắt thế này, người thì đã bị kéo ra tận bến xe rồi, mua được vé không thì còn chưa chắc! Đã nói sau Tết chia tay thì chờ sau Tết, sao cứ phải ngay tối nay cho bằng được?”
Ngô Linh ấp úng:
“Thì… con suýt nữa vỡ cả xương cụt rồi! Rõ ràng là từ từ lực từ trường đã không hợp nhau, giữ bên người dịp Tết chẳng phải càng xui xẻo à.”
“Với lại, gần ga tàu có khối khách sạn, mua không được vé thì đi ngủ khách sạn chứ sao, có đói đâu.”
Một lát sau, cô ta lại lo lắng:
“c.ung Tâm Chí đôi khi lì lắm, lỡ mai anh ta lại bắt xe quay về thì sao?”
Tống Đàm mỉm cười:
“Không đâu, anh ta không dám.”
…
Thao Dang
c.ung Tâm Chí thật sự không dám.
Thật ra, anh ta biết mình sai, thấy Ngô Linh bị anh trai kéo xuống, người to lớn, mặt mày căng thẳng, cơ bắp c.uồn c.uộn, anh ta chỉ kịp tranh luận vài câu rồi cụp đuôi im re.
Dù giờ chưa mua được vé, thì đi thuê khách sạn ngủ một đêm, tiện thể gọi về nhà bàn bạc thêm với cha mẹ.
Haiz! Chuyện này cũng đâu thể trách anh ta hoàn toàn được!
Chó gì mà to như con gấu, đêm hôm đen như mực mà đứng trên núi sủa ầm trời, anh ta bị dọa thì cũng bình thường thôi!
Với lại, anh ta cũng đâu cố ý đẩy Ngô Linh, chỉ là không cẩn thận thôi mà. Sao tự dưng lại thành chia tay vì chuyện nhỏ xíu như thế? Chắc chắn cô ấy chỉ nói trong lúc giận thôi!
Tách ra bình tĩnh lại cũng tốt, chứ Tết nhất mà để cả nhà họ Tống quay sang ghét anh ta thì gay to.
Dọc đường suy nghĩ miên man, nghĩ đến lúc Ngô Lôi nắm c.h.ặ.t vai, gân xanh nổi hết cả lên, c.ung Tâm Chí ngồi trên xe cũng biết điều mà im lặng hẳn.
Không ngoan cũng không được đâu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đêm hôm khuya khoắt lái xe, c.ung Tâm Chí thực sự sợ mình mà làm gì sai, lỡ đâu đối phương nổi khùng lên thì cả hai cùng gánh hậu quả chứ chẳng đùa.
Nhưng mà tính tình ông anh vợ tương lai này cũng nóng nảy quá mức, một chuyện nhỏ xíu cũng chẳng cho người ta xuống thang, cứ hằm hằm mặt như thể sắp động tay động chân vậy… Vậy mai mốt mà anh ta cưới Ngô Linh, hai vợ chồng mà có cãi nhau thì anh ta lại tới nhà đánh người sao?
Cứ nghĩ đông nghĩ tây như vậy, xe từ từ rẽ vào một con đường hơi quen mắt, Ngô Lôi dừng xe lại.
Đây chẳng phải ga tàu cao tốc, cũng không có khách sạn gì bên cạnh, c.ung Tâm Chí dè dặt nhìn ra ngoài, thầm nghĩ có khi nào anh ta muốn nói chuyện nghiêm túc với mình?
Thế là anh ta vội vàng tạo không khí hòa giải:
“Anh Ngô Lôi, thật sự là hôm nay em sai. Em chưa bao giờ thấy con ch.ó nào to như thế, nên mới hoảng loạn quá. Anh yên tâm, nhân dịp Tết này, em nhất định sẽ tự kiểm điểm, khiến Linh Linh nguôi giận!”
Anh ta tự thấy mình đã nói rất thành khẩn rồi, nhưng Ngô Lôi chỉ chăm chăm nhắn tin, chẳng buồn ngó ngàng gì.
c.ung Tâm Chí nghẹn cả bụng, đang định nói tiếp, thì nghe “cạch” một tiếng , ai đó mở cửa xe!
Anh ta theo phản xạ quay đầu lại, dưới ánh đèn xe lờ mờ, một bóng người vừa đen vừa to vừa cao đang cúi xuống sát cửa.
Khi khuôn mặt dữ tợn đó bị ánh đèn vàng hắt sáng, nửa sáng nửa tối càng làm vẻ hung dữ tăng lên gấp bội!
c.ung Tâm Chí lập tức tái mét mặt.
Nhưng điều khiến anh ta sợ lạnh cả người là: gã đàn ông to lớn đó lại nhìn anh ta cười nham hiểm, rồi cả người chui hẳn vào xe.
Theo sau là tiếng xe lắc mạnh một cái, gã kia ngồi phịch ngay bên cạnh anh ta!
“Anh… anh!”
c.ung Tâm Chí nói cũng không ra hơi, chỉ nghe thấy gã kia nói với Ngô Lôi phía trước:
“Tiền anh nhận rồi. Thằng nhóc này đúng không? Yên tâm, việc anh đảm bảo lo xong.”
c.ung Tâm Chí: …!!!
Hắn định làm gì?! Hắn định làm gì?! Hắn định làm gì?!?
Hàng loạt giả thuyết kinh dị và cảnh sát hình sự hiện lên trong đầu anh ta, khiến anh run cầm cập ngồi im thin thít.
Còn ở phía trước, ông anh vợ tương lai mà anh ta tưởng là người hiền lành ngốc nghếch, lại nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, thản nhiên gật đầu:
“Được, trông chừng hắn.”
c.ung Tâm Chí sắp phát điên rồi!
Anh ta vội vã đưa tay kéo tay nắm cửa, nhưng nghe “cạch” một tiếng, cửa xe đã bị khóa.
Ngay sau đó một bàn tay to tóm lấy cổ áo anh ta kéo giật về sau:
“Ngồi yên!”
Anh ta lập tức chụm hai chân lại, ngồi ép sát vào cửa xe, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Lúc vô tình nhìn xuống, lại thấy một phần hình xăm dữ tợn kéo dài trên cánh tay lộ ra của đối phương.
Hít… lạnh sống lưng!
Trương Yến Bình lúc này đang lướt điện thoại, đọc mấy tin buôn chuyện của bác sĩ Tiểu Quách, khoé môi cong lên, lại nở một nụ cười hung tợn.
…
c.ung Tâm Chí suốt cả quãng đường ngoan đến lạ kỳ:
Bảo xuống xe là xuống,
Bảo vào khách sạn là vào,
Bảo ở yên thì ở yên,
Chẳng dám lén lút đuổi theo hay phản kháng gì.
Ở khách sạn thì đã sao? Phải ở mấy ngày đợi vé cũng được mà!
Còn hơn là bị kẹt giữa thành phố xa lạ, cạnh một gã anh chị hắc đạo thế kia!
Ngay Tết Nguyên Đán mà, ai biết hắn có giở trò gì không?
c.ung Tâm Chí run rẩy cầm thẻ phòng đi lên lầu, trong lòng thề sống thề c.h.ế.t: từ nay không bao giờ yêu người ở xa nữa!
Còn Trương Yến Bình vừa ra khỏi khách sạn liền vươn vai một cái thật dài, thoải mái nói:
“Chỉ đi một chuyến, vào khách sạn ngồi không, mà kiếm được từng này tiền… Anh thấy hơi ngại luôn đấy.”
Ngô Lôi hiếm hoi hào phóng nói:
“Anh cứ giữ lấy, toàn là tiền mồ hôi nước mắt của Linh Linh đấy. Phải để nó nhớ đời một lần, loại người gì cũng dám dắt về nhà…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương