Mấy người gần như cả năm không được ngồi xuống bàn mạt chược, giờ đây tụ tập một chỗ, dù ông nội và ông ngoại tuổi đã cao, nhưng vẫn kiên trì chiến đấu đến tận ba giờ sáng.

c.uối cùng gần như bị Tống Đàm cưỡng chế đuổi về, họ mới luyến tiếc tan c.uộc.

Nói về kết quả trận chiến…

Chỉ có Ngô Lan là thắng, thắng được 230 tệ.

Mà kết quả của một đêm quần chiến chính là: sáng sớm hôm sau, trừ Kiều Kiều, thì chẳng ai dậy nổi sớm cả.

Nhưng Kiều Kiều chẳng bận tâm chuyện đó! Ông chú Bảy không có nhà, chị gái cũng chưa dậy, vậy thì hôm nay nhà này cậu làm chủ!

Lúc này, cậu cực kỳ có kế hoạch: đầu tiên ra sau vườn thêm củi vào lò sưởi, rồi sang phòng sưởi nhóm bếp lên.

Khi lửa trong lò bốc cháy rừng rực, cậu có hơi sững lại, Tết rồi, ai cũng về nhà mình cả, giờ đâu còn ai ngồi đây vừa chuyện trò vừa sưởi lửa vừa ăn vặt đâu.

Nhưng bếp đã nhóm rồi, Kiều Kiều bèn lấy mấy củ khoai lang để lên trên nướng từ từ. Chín hay không cũng không quan trọng, miễn là lò nóng rực không bị uổng phí là được.

Mấy con mèo cam kêu “meo meo” bu quanh chân cậu, con mèo Đại Cam thì c.uộn mình nằm trên nệm lông dưới mái che, tiếng kêu cũng nũng nịu hết cỡ.

Kiều Kiều dừng lại một lúc, rồi lấy khay của tụi nó, lén mở tủ bảo quản, cắt mấy miếng thịt heo bỏ vào, lại “tách” một cái đập thêm hai quả trứng gà tươi.

Lòng trắng bao lấy lòng đỏ óng ánh lắc lư trên mấy miếng thịt heo, mềm mại run rẩy, quyến rũ khỏi phải bàn.

Cái kiểu xa xỉ như này mà bị ông chủ Thường biết thì thể nào cũng quyết tử với gia tộc mèo cam này!

Nhưng Kiều Kiều vừa bưng khay vừa tự trấn an nho nhỏ:

“Mèo Đại Cam tối qua đâu có ăn được bữa tất niên tử tế, có hai con cá thì tính gì là tiệc tất niên chứ! Hôm nay mồng Một cho ăn ngon tí cũng là hợp lý nhỉ?”

Cho mèo ăn xong thì trên tường rào lại có một hàng sóc xám run rẩy đứng chen chúc, chắc vì mùa đông tới nên bộ lông dày thêm, nhìn cũng dễ coi hơn mùa hè loang lổ rất nhiều.

Chúng lanh lẹ nhảy qua nhảy lại trên tường, đôi mắt ngó chăm chăm vào Kiều Kiều, trông cũng tội lắm.

Kiều Kiều không nhịn được lại học theo giọng Ngô Lan lẩm bẩm một câu:

“Tết mà…”

Rồi quay người vào kho, chẳng bao lâu lại ôm ra một hộp hạt ngô khô, hơn chục hạt dẻ cứng ngắc, thêm một nắm đậu nành, một nắm gạo, sau đó rướn người đặt hộp lên tường rào.

Đám sóc nhanh chóng bu lại, chẳng bao lâu sau, hộp rỗng đong đưa trong gió sớm, “phạch” một tiếng rơi xuống đất.

Kiều Kiều giấu hộp đi, rồi vào bếp lấy ra cái xô đỏ cũ kỹ.

Xô đỏ đầy ụ, bên trong không chỉ có bẹ cải thừa, đầu và vỏ củ cải bị gọt, vỏ dưa hấu, một đống cám gạo, khoai lang nhỏ không ăn được, một ít ngô khô và bí khô, còn có cả vỏ trứng linh tinh v.v…

Một xô nặng trĩu như vậy mà cậu xách lên nhẹ như không, sau đó nhanh nhẹn đi ra sau núi.

Ở đó, lũ heo rừng đã nghe động tĩnh trong sân, bắt đầu réo lên ầm ĩ như thể ba ngày liền chưa ăn miếng nào.

Đại Vương vẫn kiên quyết canh gác ca c.uối cùng của nó, lúc này đang nằm trong chuồng, nghe tiếng Kiều Kiều đến, nó chỉ khẽ động tai một chút, rồi lại ngủ tiếp.

Con heo rừng lớn đã được nuôi béo núc đang nhanh chóng trèo lên hàng rào, trông hung tợn cực kỳ.

Mùa đông thế này, vốn dĩ Kiều Kiều phải nhóm bếp heo bên cạnh để nấu mềm toàn bộ đống thức ăn này thành một nồi hỗn hợp, rồi mới cho heo ăn.

Nhưng giờ chuồng heo chỉ còn ba con, một lớn hai nhỏ, một đực một cái, một con heo nái trắng lớn.

Với thể trạng của tụi nó, căn bản chẳng cần hâm nóng gì. Chờ nấu xong thì cái miệng to kia đã gọi hết cả nhà họ Tống dậy rồi.

Ngay cả con heo nái trắng to đó cũng thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì là giống heo trắng, con này giờ nhìn còn to hơn cả heo rừng mẹ bên cạnh một vòng, không biết sau này sẽ lớn tới cỡ nào nữa.

Ngô Lan đặt hết kỳ vọng về đàn heo con mùa xuân năm sau lên nó, tốt nhất là đẻ một lứa 12 con, như vậy nhà họ khỏi phải mua heo giống nữa.

Còn heo đực giống thì…

Thì đấy, con heo rừng con mà Đại Vương mang về lúc trước, giờ cũng đã lớn và trưởng thành rồi.

Hơn nữa thể trạng heo rừng nhỏ hơn nhiều so với heo trắng, như vậy khi sinh heo con cũng sẽ không bị khó đẻ do con quá to.

Còn heo rừng mẹ bên cạnh thì tốt nhất nên phối với heo đen, như vậy heo con sinh ra không quá to, nhưng thịt lại rất thơm, đúng là hoàn hảo!

Từng chi tiết nhỏ như vậy, Ngô Lan sớm đã tính toán kỹ càng cả rồi.

Kiều Kiều bây giờ cho heo ăn cũng rất thuần thục, xách xô nghiêng vào máng cám một cái, ba con heo lập tức dí mõm vào ăn lấy ăn để, nhai nhóp nhép không ngẩng đầu lên.

Cậu đứng đó chăm chú quan sát một hồi, bỗng tò mò hỏi:

“Mẹ nói mùa xuân sẽ mua bạn trai cho heo mẹ, còn phải chia chuồng, còn phải dọn ra bờ sông nữa… Vậy thì heo con sinh ra sẽ có màu trắng, hay sẽ có hoa văn giống mấy đứa lúc nhỏ vậy nhỉ?”

“Loại heo con đó có phải nấu cám không ta?”

Câu hỏi này rõ ràng đã vượt quá phạm vi kiến thức của cậu, Kiều Kiều lẩm bẩm một mình, nhìn trái nhìn phải, vẫn không tìm được đáp án.

Thấy ba con heo ăn như lốc c.uốn sạch cám, vẫn chưa no, Kiều Kiều tạm dừng một chút, rồi quen tay dỗ dành:

“Phần còn lại chờ tụi mình ăn sáng xong sẽ mang ra cho nha.”

Sau đó cậu quay sang vẫy tay với Đại Vương:

“Đại Vương, đợi lát nữa mình đi nhà xưởng cho mấy bảo bảo khác ăn xong sẽ mang cơm cho cậu, ăn xong là lên chức mới rồi đó nha!”

“Gâu!”

Đại Vương đã sẵn sàng cho nhiệm vụ mới, lúc này đứng hiên ngang tại chỗ, chiếc yếm đỏ trước n.g.ự.c càng rực rỡ lấp lánh.

Thao Dang

Xử lý xong mấy việc này, cũng đã hơn 9 giờ sáng, Ngô Lan trong đời chưa từng ăn Tết mà dậy trễ như hôm nay, giờ được trải nghiệm, lại thấy cũng khá thư thái.

Dù sao những năm trước, mỗi dịp mùng Một Tết, cả nhà Tống Đại Phương đều về.

Một đại gia đình như vậy, chuyện nấu nướng tiếp đãi dĩ nhiên là việc của Ngô Lan và Tống Tam Thành, khiến họ phải dậy sớm tất bật từ sáng sớm.

Còn bây giờ, xem ra Tống Đại Phương sẽ không về nữa. Lũ trẻ trong làng ngày trước chưa sáng đã tung tăng đi chúc Tết khắp nơi cũng đã lớn cả rồi, chẳng còn ai chạy đến hét “Chúc Tết nha!” nữa. Bà hiếm hoi được thả lỏng, lại thấy thật sự không tệ.

Trong phòng ấm áp, bà chầm chậm thay đồ mới, lại đeo sợi dây chuyền vàng to và nhẫn vàng to, nhìn vào gương vén tóc một cái thì bỗng có chút hối hận:

“Hôm trước mẹ của Tiểu Lục rủ tôi đi làm tóc, nói tóc tôi nếu uốn lên thì chắc chắn đẹp lắm. Hồi đó tôi thấy uốn nhuộm gì đó lằng nhằng, nên không làm… Giờ nhìn lại, đúng là hơi thiếu khí chất.”

Tống Tam Thành vẫn chưa mở mắt, lười biếng “ừm” vài tiếng cho có lệ.

May mà Ngô Lan cũng chẳng thèm để ý, lúc này mở ngăn kéo lấy ra cây son mà Lục Tĩnh tặng, làm ra vẻ nghiêm túc thoa lên môi.

Môi có sắc, người trong gương lập tức trông rạng rỡ hẳn lên.

Bà khí thế ngút trời, tự tin trăm phần, mở cửa phòng ra thì thấy Kiều Kiều đang thu dọn đĩa bánh hôm qua, thấy bà liền sững người:

“Mẹ ơi, miệng mẹ đỏ quá à! Lát nữa ăn bánh sủi cảo chắc phải a…”

Kiều Kiều giơ tay mô tả cái miệng há to:

“… phải há to thế này mới ăn được á. Không thì trôi hết màu son rồi đó!”

Cái thằng nhóc này, đúng là ngốc nghếch dễ thương thật đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện