Trên đời này chẳng có con ch.ó nào có thể chống đỡ nổi sự tán dương chân thành của Kiều Kiều, ít nhất hiện tại Đại Vương đã lâng lâng đến choáng váng, gánh nặng trên vai quá lớn rồi!

Nó hạnh phúc đến mức suýt nữa ngất đi vì sung sướng.

Lúc này, nó lắc lắc mình, như một dã thú không tên đang chậm rãi di chuyển trong khu rừng đen ngòm, sau đó há miệng, phát ra một tiếng sủa có lực uy h.i.ế.p cực mạnh.

“Gâu!!!”

Nhưng trùng vào tiếng sủa đó, lại là một tiếng hét chói tai, gần như rách cả cổ họng của một người đàn ông:

“A a a a a!!!”

“c.ung Tâm… Ái da!”

Kiều Kiều giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy trong khu rừng đen kịt phía trước, một ánh đèn pin đang chiếu loạng choạng từ sườn núi rơi xuống, còn một bóng người đàn ông thì loạng choạng, hoảng loạn tháo chạy xuống núi trong bộ dạng cực kỳ chật vật.

Trong bụi cỏ, Đại Vương tò mò khịt khịt mũi.

Ở phía trước bụi cỏ, Ngô Linh vẫn còn ngơ ngác ngồi bệt trên đất, hồi lâu không lấy lại được tinh thần.

Chỉ nghe thấy Kiều Kiều ngơ ngác hỏi bóng người mờ mờ phía trước:

“Chị Linh Linh, hai người đang làm gì thế ạ?”

Ngô Linh “ái da” một tiếng:

“Kiều Kiều, mau lại đỡ chị một chút, chị ngã đau xương cụt quá!”

Kiều Kiều vội vã chạy đến, còn hỏi:

“Thật sự đau lắm à? Hay để em cõng chị nhé?”

“Không cần đâu.”

Ngô Linh nhăn nhó xoa eo với m.ô.n.g, lúc này nghiến răng nghiến lợi nói:

“Quả nhiên chị em nói đúng! Nhưng vẫn chưa đủ toàn diện, em nhìn c.ung Tâm Chí đi, anh ta đâu chỉ khắc tài vận của chị? Rõ ràng còn khắc cả mấy cái vận khác nữa, ái da ái da! Đau c.h.ế.t mất!”

Hả? Kiều Kiều càng nghe càng không hiểu.

Nhưng Ngô Linh đã lần nữa hạ quyết tâm, lúc này ấn thử xương cốt không thấy đau lắm nữa, bèn bám vào tay Kiều Kiều, tập tễnh đi xuống núi.

Đại Vương ngoan ngoãn theo sau, còn chạy ra ven đường nhặt lại cái đèn pin.

Lúc quay về nhà, liền thấy Tống Đàm bọn họ đều đã ra ngoài:

“Sao vậy sao vậy?”

“Đúng đấy? Có chuyện gì thế? Sao c.ung Tâm Chí lại chạy về một mình hớt ha hớt hải vậy?”

“Linh Linh, em bị sao thế?”

Ngô Linh tức tối:

“Em với c.ung Tâm Chí cùng lên núi xem Kiều Kiều, kết quả là Đại Vương chỉ sủa có một tiếng, anh ta lập tức đẩy em ra, rồi vừa hét vừa chạy mất!”

“Xì xì xì! Đúng là khắc thật rồi! Làm em ngã một phát đau điếng!”

Người ta thường nói, gặp chuyện thì mới thấy bạn trai có thật lòng hay không, chẳng phải cô ta vừa gặp chuyện sao?

Giữa đêm hôm khuya khoắt, Đại Vương đúng là có hơi đáng sợ thật, nhưng nó chỉ mới sủa một cái, còn chưa lao lên cắn người kia mà!

Vậy mà c.ung Tâm Chí đã hoảng loạn bỏ chạy, còn đẩy cô ta ngã là sao? Người ta có câu “đại nạn đến nơi, mạnh ai nấy chạy”, cũng không phải đạp bạn mình ngã theo chứ.

Cô ta có cản đường anh ta đâu!

Ngô Linh nghiến răng:

“Đến giờ mà còn không chia tay, em giữ anh ta lại làm gì? Để đón Tết à?”

Nhà Tống: …

Ờm, bọn họ chuẩn bị bao lâu, dựng lên biết bao nhiêu tình huống, Tống Đàm còn bịa đủ thứ… Kết quả là Đại Vương chưa thèm ló mặt, đã phá xong luôn rồi?

Mọi người mấy hôm nay còn phải cố nhịn, cố gắng khen ngợi hai câu!

Từ đằng xa, một ánh sáng chậm rãi đi tới.

Đại Vương ngoan ngoãn bước vào sân, lúc này cúi đầu, nhẹ nhàng đặt đèn pin xuống đất, khẽ rên một tiếng.

Trông vô cùng vô tội.

Ngô Lan im lặng một lúc, mới nhặt đèn pin lên tắt đi, tiện tay lau nước dãi của Đại Vương vào tay áo, rồi vẻ mặt phức tạp nói:

“Thế… khi nào chia tay?”

“Tất nhiên là bây giờ!!!”

Ngô Linh quả thật không thể nhịn thêm một giây nào nữa, lúc này móc điện thoại ra, lạch cạch lạch cạch gõ một tràng dài, đăng ngay chuyện này lên vòng bạn bè và đủ các nhóm xã giao!

Sau đó xóa bạn, chặn liên lạc c.ung Tâm Chí một mạch, rồi quay sang hỏi Tống Đàm:

“Chị nói xem, bây giờ có ai chịu chở anh ta về thành phố không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dựa theo cái tính kia của c.ung Tâm Chí, nếu là người trong nhà đưa ra tận bến xe, chưa biết chừng anh ta lại dính c.h.ặ.t như sam thì sao!

Chia tay là chia tay, giữa cái Tết giữ một người thế này ở lại thì khó chịu biết mấy!

Aiz...

Tống Đàm thật sự hết cách:

“Phí xe một nghìn chắc sẽ có người chịu làm.”

Ngô Linh: …

Cô ta càng thêm tức giận:

“Đúng là khắc tôi thật! Khắc tài vận! Một ngàn của tôi á á á!!!”

Thấy cô ta đến cả số tiền này cũng sẵn sàng chi ra, mọi người trong lòng thật sự rất phức tạp.

Tống Đàm thở dài, móc điện thoại ra:

“Để chị hỏi thử xem ai chịu chở…”

“Không cần hỏi!”

Ngô Lôi chen ra khỏi đám người:

“Ngô Linh, dù gì chúng ta cũng có quan hệ huyết thống, anh lấy em tám trăm thôi.”

Nhà họ Tống ai nấy tròn xoe mắt nhìn, chỉ thấy Ngô Linh chẳng chần chừ, chuyển khoản 800 dứt khoát!

Còn Ngô Lôi lập tức chuyển cho Tống Đàm 200 đồng:

“Con mượn xe của dượng một chút.”

Anh ta lái chiếc kia của Tống Tam Thành quen tay rồi.

Tống Đàm: …

Tống Tam Thành: …

Cô nhìn thấy Tống Tam Thành đưa chìa khóa xe ra, không khỏi hỏi một câu đầy lo lắng:

“Nhỡ đến nơi anh ta nhất quyết không chịu xuống xe thì sao?”

Sớm biết thế này, đáng lẽ không nên để anh ta nếm qua mấy món ngon nhà mình làm gì, giờ thì hay rồi, chắc chắn dính c.h.ặ.t chẳng buông ra nữa cho xem.

Ngô Lôi đang cúi đầu bấm điện thoại, nghe vậy cũng không ngẩng lên:

“Anh đang nhắn với Trương Yến Bình, hẹn anh ấy đợi ở lối vào thành phố. Chuyến này ra ngoài anh trả anh ấy 200, chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi bên cạnh c.ung Tâm Chí là được.”

Tết nhất mà lặn lội đi một chuyến thế này, bản thân chỉ giữ lại có 400, ai dám nói đây không phải tình cảm anh em chân thành chứ?

Ngô Linh cảm động đến rơi nước mắt:

“Anh ơi! Cái điện thoại mới em mua cho anh coi như không uổng công rồi!”

Ngô Lôi lo xong xuôi, lúc này phất tay gọi em gái:

“Đi! Em đi thu dọn đồ đạc của hắn đi! Anh sẽ lôi người ra xe, à mà, lúc anh lái xe, hắn có phát điên không đấy?”

Ngô Linh bĩu môi:

“Anh xem anh ta có tiếc mạng không thôi. Với cả, anh ta cũng đâu đánh lại anh.”

Đúng là thế, bị Đại Vương sủa một tiếng đã đẩy bạn gái bỏ chạy tán loạn, thử hỏi ai dám nói anh ta không sợ c.h.ế.t?

Một người như c.ung Tâm Chí, vai không vác nổi, tay không xách nổi, làm sao địch lại Ngô Lôi suốt ngày xúc phân bò, vác phân bò, ủ phân bò lên men?

Đợi đến thành phố rồi, để Trương Yến Bình mặt lạnh như băng ngồi cạnh hắn nữa…

Đêm khuya, không gian xe kín mít, bạn trai cũ vừa bị đá, bên cạnh là một người trông như đại ca xã hội đen…

Ngô Lôi dám đảm bảo, c.ung Tâm Chí thở cũng không dám thở mạnh!

Thao Dang

Ngô Linh vừa xoa m.ô.n.g vừa theo anh trai lên lầu, mọi người đứng trong sân ngẩng đầu nhìn về phía tầng ba đang bắt đầu phát ra tiếng cãi vã, lúc này ai cũng im lặng.

Một lúc lâu, Tống Đàm mới nhìn mợ Hai, chân thành khen một câu:

“Mợ Hai, anh Lôi với Linh Linh có cái sự dứt khoát gọn gàng thế này, chắc là di truyền từ mợ đúng không ạ?”

Mẹ cô với cậu cô làm việc thì đâu có tốc độ này đâu!

Mợ Hai cũng lộ vẻ phức tạp:

“Chắc vậy ha?”

Chỉ có Tống Tam Thành cúi xuống nhìn đồng hồ, lúc này không nhịn được mà cười:

“Mới có mười giờ! Đợi Ngô Lôi quay xe về, Tết nhà mình vẫn chưa hết đâu! Vừa vặn!”

Mợ Hai giật mình một cái, lập tức lôi kéo cậu Hai:

“Vừa khéo vừa khéo! Ban đầu là vì chuyện của Linh Linh mới ghé nhà làm phiền, giờ cái người kia sắp đi rồi, chúng ta cũng có thể về nhà rồi!”

“Tết mà, vẫn là ở nhà mình mới có không khí!”

“Đàm Đàm, để ông bà ngoại con ở đây chơi thêm mấy hôm nha!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện