Lúc này Tống Đàm thật sự cạn lời.

Cô chẳng phải chỉ xem một đoạn trên mạng rồi thuận miệng bịa ra thôi sao? Không ngờ lại chạm đúng điểm yếu của Ngô Linh như vậy!

Không chỉ Ngô Linh, chỉ nhìn vẻ mặt trợn tròn mắt của mợ Hai và mẹ ruột, là biết hai người họ cũng bị cô lừa trọn gói rồi.

Cô nhìn Ngô Linh, thầm nghĩ: với cái tính không chiếm lợi người khác như con bé, thì yêu ai mà chẳng thiệt tiền? Chẳng lẽ yêu ai cũng bị khắc chắc? Thế thì chẳng phải phản tác dụng à?

Lúc này cô đành cố gắng giải thích:

“Thật ra thì cũng không sao, yêu đương mà tốn chút tiền cũng bình thường… được rồi, có thể là c.ung Tâm Chí hơi ảnh hưởng đến tài vận của em, nhưng chị thấy cũng không đến mức nghiêm trọng lắm đâu.”

“Không nghiêm trọng gì chứ?” Ngô Linh lập tức phản bác:

“Tống Đàm, em thấy là do các người có cái nhìn tốt với anh ta, nghĩ là người này tạm được. Nhưng em nghĩ kỹ lại, căn bản không phải như vậy.”

“Chị xem, lúc em đi học, làm thêm một tháng cũng chỉ vài trăm tệ, nghỉ đông đi làm thêm một tháng cũng chỉ hơn 2000, cả năm mới để dành được 1 vạn tệ.”

“Nhưng chị xem, yêu cái là bay mất 3852 tệ! Hơn một phần ba số tiền tiết kiệm rồi đấy!”

Thao Dang

“Nếu là 100 vạn, chẳng phải anh ta khắc mất của em 40 vạn à? Đóng thuế xong em còn lại được bao nhiêu?”

“Không được không được!” Ngô Linh lắc đầu như cái trống bỏi.

“Chị có tiền nên không biết không có tiền nó khổ cỡ nào đâu. Anh em nếu có tiền mà mua được nhà ở tỉnh thành thì đã chẳng đến mức phải chia tay.”

“Nếu em có tiền, em cũng có thể mua nhà thuê nhà, không cần sống với mẹ em nữa. Mẹ em sai vặt em đủ thứ chuyện…”

Cô ta làm lụng cực khổ như vậy, chẳng lẽ không phải vì tiền, mà là vì tình yêu đích thực sao?

Tống Đàm: …

Nghe cũng hợp lý thật, nhưng Ngô Linh một năm có kiếm nổi 100 vạn đâu!

Nhưng không sao. Cô hơi cong môi, dù gì thì nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải cô đã “bóc gỡ” được mối tình này rồi sao?

Chỉ mong sau này Ngô Linh không yêu đương nữa thì mợ Hai đừng quay lại trách mình.

Cô tò mò hỏi:

“Vậy em định sao? Chia tay à?”

Ngô Linh lắc đầu:

“Cũng không thể chia ngay bây giờ được, Tết nhất mà, nhỡ đâu anh ta không chịu đi thì sao… đợi đến lúc nhập học rồi tính.”

Cô ta nhân hậu thở dài:

“Cứ để anh ta vui vẻ qua Tết đã.”

Tống Đàm: …

Khó mà đánh giá.

Đúng là anh em Ngô Linh – Ngô Lôi, không phải anh em thì không có cái lối tư duy bá đạo như thế.



Lúc này c.ung Tâm Chí vẫn chưa biết mình đã mang trên người cái “hào quang khắc tài vận”, đang ngồi thoải mái trên lầu gọi điện về nhà, tâng bốc viễn cảnh nhà họ Tống lên tận mây xanh, khiến cả nhà bên kia đều phấn khích rạo rực, sau đó mới yên tâm đi xuống tầng.

Từ nay về sau, Ngô Linh đúng là “cổ phiếu tiềm năng”, anh ta phải đối xử thật tốt mới được!

Nhưng phải xem cổ phiếu này thế nào cái đã, không nói đâu xa, chỉ cần dựa vào mấy thứ của nhà họ Tống, biết đâu lúc nhập học rồi có thể hợp tác một phen.

Dù gì thì anh ta cũng chưa từng kinh doanh, trong đầu lúc này chỉ lặp đi lặp lại một câu trống rỗng, nghĩ đi nghĩ lại chắc vẫn phải để mẹ mình định hướng, xem nên hợp tác thế nào mới được.

Ai ngờ vừa bước xuống tầng thì sững người, vì phòng khách lúc này đang rộn ràng náo nhiệt.

Chương trình Xuân Vãn đang phát như nhạc nền, còn đám người đang gói sủi cảo thì trò chuyện tưng bừng. Ngô Linh cười tươi như hoa, gương mặt rạng rỡ khác thường.

Mà bên kia, một bàn đánh mạt chược cũng được dựng lên, thỉnh thoảng lại có người hô to một tiếng, cũng náo nhiệt vô cùng.

Không ai chú ý đến anh ta, cứ như anh ta hoàn toàn không tồn tại vậy.

c.ung Tâm Chí cảm thấy có chút không thoải mái.

Nghĩ tới nghĩ lui, c.ung Tâm Chí lại cảm thấy ban ngày mình đối xử với Kiều Kiều chưa đủ cẩn trọng, thế là giờ bèn bước lên trước quan tâm:

“Kiều Kiều đâu rồi? Vẫn còn bận trong bếp à? Anh qua phụ cậu ấy một tay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ừ.”

Ngô Linh chẳng ngẩng đầu: “Cửa có đèn pin đấy, anh men theo đống củi ngoài sân đi về phía chân tường, rồi đi tiếp lên núi sau, cậu ấy đang ở đó chơi với Đại Vương. Nói là tí nữa muốn dắt Đại Vương về.”

Vừa nói, tay vừa nhanh nhẹn nặn một cái bánh sủi cảo, tò mò hỏi:

“Đại Vương trông thế nào vậy? Có thật là nhìn ghê lắm không?”

“Ừ.” Tống Đàm cũng ngẩng đầu liếc nhìn c.ung Tâm Chí:

“Cũng khá là đáng sợ đấy, đừng để bị dọa nhé.”

c.ung Tâm Chí bật cười:

“Yên tâm đi, tôi đâu phải mấy cô gái chỉ thích mấy con ch.ó nhỏ như đồ chơi đâu. Tôi thích chó to cơ! Ngầu lắm!”

Anh ta cầm đèn pin:

“Linh Linh, cùng đi nhé?”

Kiều Kiều cần có người bầu bạn, bạn gái cũng không thể bị lạnh nhạt, mấy hôm nay anh ta đúng là hơi sơ suất, giờ phải tranh thủ lấy lòng lại thôi.

Ngô Linh do dự một chút, nghĩ tới tấm hình Đại Vương mà anh trai mình chụp, c.uối cùng tò mò vẫn lấn át:

“Đi thì đi!”

Hai người cầm đèn pin, một trước một sau hướng về núi sau.



Mà ở núi sau, Kiều Kiều liếc nhìn heo rừng to đang ngủ ngon lành, cùng hai chú heo con, thôi được rồi, giờ lớn nhiều rồi, lúc này cũng xem như yên tâm phần nào.

“Thật ra có heo lớn rồi, sang năm Đại Vương chắc không cần canh chuồng heo nữa đâu.”

Heo rừng to hung dữ lắm! Kén ăn mà lại ăn nhiều, thật sự có người đến thì nó còn đáng sợ hơn Đại Vương!

Nhưng Đại Vương thì không như vậy.

Trong mắt nó, mấy con heo kia rõ ràng là báu vật do nó canh giữ, vì sao lại giao cho con heo khác?

Ban đầu còn có bảy tám con để trông, giờ nhìn đi nhìn lại chỉ còn hai ba con, nó đã hơi thất vọng rồi, giờ lại còn không cho nó trông nữa!

Đại Vương dúi cái đầu to ụ vào lòng Kiều Kiều, kêu hừ hừ, thở phì phò, tóm lại là không vui, không bằng lòng.

Làm chó là phải có công việc!

Không có việc thì không thể nuôi sống bản thân, nó ăn khỏe như thế, sẽ ăn đến mức chủ nhà phá sản mất! Giống như ông chủ trước của nó vậy…

Đại Vương cảm thấy rất thất vọng.

Kiều Kiều ôm c.h.ặ.t cổ nó. Nếu Đại Vương ở núi sau, cậu có thể đến chơi mỗi ngày. Nhưng nếu chuyển về bãi sông, chị gái nói lúc mùa xuân bận gieo trồng thì sẽ không có thời gian chơi với nó hàng ngày nữa.

Nhưng, chị gái cũng nói rồi, heo rừng kia thật sự rất dữ, còn không bằng để Đại Vương đi trông trâu bò thì hơn.

Chỗ bãi sông đất rộng, Đại Vương ở đó cũng đỡ cô đơn. Nó có thể kìm bớt hai con Border Collie (chó chăn cừu) cái gì cũng muốn trông, ít ra còn có chút quy củ.

Thế là, ngay ngày Tết, chỉ cần nghĩ đến Đại Vương, Kiều Kiều liền thấy thương quá, đêm có tí thời gian là chạy ra an ủi nó.

Cậu cũng ôm lấy cổ Đại Vương nói:

“Bên này mấy con heo cũng lợi hại lắm rồi. Bãi sông bên kia nào là trâu bò, gà vịt, ngan ngỗng cộng lại cũng mấy trăm con. Nếu không có Đại Vương ở đó, mình thật sự rất không yên tâm!”

Đừng nhìn ngoài đời Kiều Kiều vẫn còn là bé con cần người dỗ dành, nhưng khi đối mặt với mấy chú chó mèo, cậu lại như thể thiên phú bẩm sinh đã là tấm gương anh cả mẫu mực.

Giờ dỗ dành Đại Vương, cũng ngày càng thuần thục hơn:

“Cậu không biết đâu, Tiểu Thập với Tiểu Thập Nhất thông minh quá, mà lại không chững chạc, Công Chúa mấy đứa thì ngốc nghếch, ngày nào cũng nghe bọn nó chỉ đạo linh tinh.”

“Chạy chỗ này, chạy chỗ kia, còn đánh nhau với Đại Bạch, đến Đại Bạch cũng phát cáu rồi!”

Đại Vương vểnh tai lên.

Đại Bạch cũng tức rồi?

Nó khịt khịt mũi một tiếng ngắn, đối với việc Đại Bạch, người bạn lâu năm của nó, có thể bị bắt nạt, nó tỏ ra rất bất mãn.

Mà Kiều Kiều vẫn đang thì thầm bên tai nó:

“Nhưng Đại Vương thì khác.”

“Cậu lợi hại như vậy! Siêu siêu lợi hại! Vô địch thiên hạ! Nếu cậu đến đó, mình với chị nhất định sẽ yên tâm lắm luôn ấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện