“Đúng vậy!” Tống Đàm nói dứt khoát: “Em đừng chê mê tín, nếu không linh thì sao người giàu ai cũng tin vào cái này chứ?”
“Hai hôm nay thấy hai người các em ngọt ngào thân thiết, chị cứ cảm thấy có gì đó không hợp lý, mãi đến tối nay mới chợt nhớ ra chuyện này.”
“Linh Linh!”
Tống Đàm nắm lấy tay cô ta: “Chị thấy, c.ung Tâm Chí không chỉ khắc em, mà còn khắc cả tài vận của em nữa!”
Ngô Linh chỉ cảm thấy cả người lạnh toát! Cô ta âm thầm tính toán lại tiền tiết kiệm trong đầu.
Quả nhiên!!!
So với kế hoạch ban đầu ít hơn tận 3164 tệ!
Ăn uống, xem phim, uống trà sữa, đi khu trò chơi, tham quan danh thắng, rồi còn tặng quà cho nhau nữa…
Haa! Mới yêu có nửa năm mà sao tốn nhiều thế?! Rõ ràng mình đi làm cũng đâu có nghỉ nhiều!
Tống Đàm chỉ nói đến đó là đủ, lúc này nhìn biểu cảm của cô ta là đã thấy hài lòng, bèn thở dài một hơi:
“Linh Linh, em cũng đừng căng thẳng, đây chỉ là phán đoán của chị thôi, chưa chắc đã đúng, lỡ đâu chị nhìn nhầm thì sao? Em xem, c.ung Tâm Chí ấy, tuy ngoài kia kiểu người như vậy đầy đường, nhưng người khác đâu phải bạn trai em.”
“Chỉ cần em thích là được rồi, hai người thật lòng yêu nhau thì có khắc một chút cũng không sao cả.”
…
Quay lại phòng khách, chắc là vì chương trình Xuân Vãn không hấp dẫn lắm nên mọi người lại bắt đầu gói sủi cảo.
c.ung Tâm Chí đã lên lầu ba từ sớm, chắc đang ngồi bàn kế hoạch gì đó với cha mẹ anh ta. Nói thật thì anh ta không có ở đây, bầu không khí nói chuyện còn náo nhiệt hơn, nên chẳng ai gọi anh ta quay lại cả.
Lúc này trên chiếc bàn lớn đã bày ra từng thau nhân bánh.
Nhân hẹ trứng, bắp cải thịt băm, còn có nhân tam tiên nữa.
Mọi người vây quanh bàn, tay thoăn thoắt gói bánh. Ngô Lan còn khiêng thêm một sọt củ cải vào nhà, vui vẻ nói:
“Trước đây Tết mà ít người thì chán lắm, ăn cơm xong nói vài câu là đi ngủ, chẳng buồn xem TV. Hôm nay hiếm khi đông đủ thế này, vừa hay náo nhiệt náo nhiệt một phen…”
Thao Dang
Bà nội Vương Lệ Phân lại nhìn đống bột mì đặt bên cạnh lò sưởi, nói: “Bột này nở rồi đấy, lát nữa làm thêm bánh bao đi, nhân củ cải mỡ heo gói nhiều chút, món đó ta thích.”
“Gói thêm nhân thịt heo hành nữa, rồi cả bánh bao nhân mè đường nữa, gói nhiều chút, thơm ngọt!”
Tống Tam Thành ra sân sau bỏ thêm củi vào lò sưởi, xong xuôi thì xoa tay bước vào nhà, không nhịn được mà cười:
“Bảo sao ai cũng lắp sưởi, đúng là lắp vào khác hẳn! Cả ngày ấm áp, lại không như bên kia đốt lò sưởi mà khói mù mịt.”
Chuẩn luôn.
Tiền bỏ ra chỗ nào là đáng chỗ đó.
Ngô Lan thầm nghĩ, nhà thì suốt ngày không có ai, vậy mà lò vẫn phải đốt liên tục. Lúc lắp thì thấy rẻ, dùng rồi mới biết mỗi tháng tốn vài ngàn, nếu không phải bây giờ trong tay có tiền thì thật sự không chịu nổi cái chi phí này.
Tống Hữu Đức cũng lên tiếng: “Anh này, anh gói bánh bao không khéo, tí nữa đánh bài được không? Gọi cả ông chú Bảy của bọn trẻ tới luôn.”
“Chơi mạt chược đi…” ông ngoại cũng ngứa ngáy tay chân: “Loại bài mới mấy đứa chơi ta không biết, mình đánh mạt chược đi.”
Chơi mạt chược không đủ người!
Mọi người liệt kê lại người trong nhà, quay đầu gọi luôn cả cậu Hai đến.
Hay rồi, thế là phòng khách lập tức náo nhiệt hẳn lên, đến Ngô Lan cũng nghĩ thầm: “Bận bịu suốt, tôi quên cả chuyện mua máy đánh mạt chược mất rồi…”
Bình thường bà cũng thỉnh thoảng đánh vài ván mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này Tống Đàm thấy mợ Hai còn đang gói sủi cảo, bèn ghé qua ra hiệu “ok” một cái: “Mợ Hai, cơ bản là xong rồi!”
Mợ Hai ngạc nhiên: “Thật không đó?”
“Thật mà!”
Tống Đàm chắc nịch: “Yên tâm đi, lần này nắm chắc rồi! Nhưng có thể không chia tay ngay đâu, phải đợi đến khi c.ung Tâm Chí về quê đã, đến lúc đó để Linh Linh đến giúp mấy hôm, mợ Hai đừng xót nha.”
Mợ Hai cười đến mức không khép được miệng, nào có chuyện xót với không xót gì chứ:
“Cứ việc sai bảo nó! Con là chị nó, sai bảo nó là chuyện đương nhiên! Nếu nó không biết nghe lời, sau này bị người ta sai như trâu như ngựa thì có khóc cũng muộn rồi!”
Sự thay đổi thật lòng của Ngô Lôi khiến mợ Hai hoàn toàn tin tưởng Tống Đàm, lúc này vừa gói sủi cảo vừa mừng rỡ hớn hở, suýt nữa là muốn ngân nga một khúc.
Còn Ngô Lan thì đầy bụng tò mò:
“Dụ thế nào vậy? Sao mà chắc ăn thế?”
Tống Đàm thản nhiên:
“Con xem trên mạng, nói là c.ung Tâm Chí khắc con bé, khắc tài vận của nó.”
Cả đám người sửng sốt.
Một lúc sau, mợ Hai nhíu mày:
“Khắc tài vận của Linh Linh à? Thế thì không được rồi! Mợ cứ thấy lạ sao con bé tháng nào cũng than không đủ tiền tiêu!”
Ngô Lan cũng gật đầu nghiêm túc:
“Chuẩn luôn! Em đã thấy thằng nhóc kia không ổn rồi, quả nhiên là khắc người ta! May mà mình kêu Linh Linh chia tay sớm!”
Tống Đàm: …
Cô dở khóc dở cười:
“Mẹ à, mợ à, con chỉ nói bừa thôi, làm gì có chuyện khắc với không khắc chứ! Con làm sao biết được chuyện đó!”
Thứ duy nhất cô từng biết là cầu cơ, mà cầu cơ chủ yếu là kiểu trả lời cho có, nên mấy chuyện phong thủy vận mệnh, cô thật sự không hiểu gì.
“Không thể nói vậy được,” mợ Hai không đồng tình:
“Đôi khi trực giác con người rất chính xác, Đàm Đàm con xưa nay nói chuyện luôn có chừng mực, chưa từng nói mấy chuyện này. Lần này vừa gặp c.ung Tâm Chí đã nói thế… chắc chắn là có cảm giác.”
“Đúng vậy!” Ngô Lan cũng tán thành:
“Nếu con có cảm giác đó, thì chắc chắn là cái đó rồi, là cảm ứng từ trường đấy. Dù sao c.ung Tâm Chí cũng chẳng ra sao, lại còn khắc nữa, chia tay sớm là tốt nhất.”
“Em còn từng nghe kể, ở làng bên có người…”
Hai người ngồi sát lại, đủ loại tin đồn kỳ bí ở nông thôn được bật chế độ, kẻ tung người hứng, nói đến mức cả hai đều tin chắc là có chuyện thật như vậy.
Hai người họ nói chắc như đinh đóng cột, đến mức Tống Đàm không biết nên nói gì nữa.
Đúng lúc đó, ở đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân, Ngô Linh đang cầm điện thoại đi nhanh tới, vẻ mặt nghiêm túc, đảo mắt một vòng.
Thấy c.ung Tâm Chí không có ở đó, cô ta mới hạ giọng nói với Tống Đàm:
“Đàm Đàm, chị nói đúng! Anh ta thật sự khắc em!”
“Em vừa tính lại rồi, nửa năm nay em tiêu không chỉ có 3164 tệ, mà là 3852 tệ! Với lại, lúc đi làm, em đã nghỉ hết phép, lại còn xin nghỉ thêm 2 ngày để đi khu vui chơi với c.ung Tâm Chí nữa!”
“Nghỉ phép là bị trừ lương thêm đó! Em làm sao lại hồ đồ như thế được? Đúng là anh ta khắc vận của em rồi!”
Lúc này, Ngô Lan và mợ Hai cũng đồng loạt quay đầu nhìn lại.
“Hai hôm nay thấy hai người các em ngọt ngào thân thiết, chị cứ cảm thấy có gì đó không hợp lý, mãi đến tối nay mới chợt nhớ ra chuyện này.”
“Linh Linh!”
Tống Đàm nắm lấy tay cô ta: “Chị thấy, c.ung Tâm Chí không chỉ khắc em, mà còn khắc cả tài vận của em nữa!”
Ngô Linh chỉ cảm thấy cả người lạnh toát! Cô ta âm thầm tính toán lại tiền tiết kiệm trong đầu.
Quả nhiên!!!
So với kế hoạch ban đầu ít hơn tận 3164 tệ!
Ăn uống, xem phim, uống trà sữa, đi khu trò chơi, tham quan danh thắng, rồi còn tặng quà cho nhau nữa…
Haa! Mới yêu có nửa năm mà sao tốn nhiều thế?! Rõ ràng mình đi làm cũng đâu có nghỉ nhiều!
Tống Đàm chỉ nói đến đó là đủ, lúc này nhìn biểu cảm của cô ta là đã thấy hài lòng, bèn thở dài một hơi:
“Linh Linh, em cũng đừng căng thẳng, đây chỉ là phán đoán của chị thôi, chưa chắc đã đúng, lỡ đâu chị nhìn nhầm thì sao? Em xem, c.ung Tâm Chí ấy, tuy ngoài kia kiểu người như vậy đầy đường, nhưng người khác đâu phải bạn trai em.”
“Chỉ cần em thích là được rồi, hai người thật lòng yêu nhau thì có khắc một chút cũng không sao cả.”
…
Quay lại phòng khách, chắc là vì chương trình Xuân Vãn không hấp dẫn lắm nên mọi người lại bắt đầu gói sủi cảo.
c.ung Tâm Chí đã lên lầu ba từ sớm, chắc đang ngồi bàn kế hoạch gì đó với cha mẹ anh ta. Nói thật thì anh ta không có ở đây, bầu không khí nói chuyện còn náo nhiệt hơn, nên chẳng ai gọi anh ta quay lại cả.
Lúc này trên chiếc bàn lớn đã bày ra từng thau nhân bánh.
Nhân hẹ trứng, bắp cải thịt băm, còn có nhân tam tiên nữa.
Mọi người vây quanh bàn, tay thoăn thoắt gói bánh. Ngô Lan còn khiêng thêm một sọt củ cải vào nhà, vui vẻ nói:
“Trước đây Tết mà ít người thì chán lắm, ăn cơm xong nói vài câu là đi ngủ, chẳng buồn xem TV. Hôm nay hiếm khi đông đủ thế này, vừa hay náo nhiệt náo nhiệt một phen…”
Thao Dang
Bà nội Vương Lệ Phân lại nhìn đống bột mì đặt bên cạnh lò sưởi, nói: “Bột này nở rồi đấy, lát nữa làm thêm bánh bao đi, nhân củ cải mỡ heo gói nhiều chút, món đó ta thích.”
“Gói thêm nhân thịt heo hành nữa, rồi cả bánh bao nhân mè đường nữa, gói nhiều chút, thơm ngọt!”
Tống Tam Thành ra sân sau bỏ thêm củi vào lò sưởi, xong xuôi thì xoa tay bước vào nhà, không nhịn được mà cười:
“Bảo sao ai cũng lắp sưởi, đúng là lắp vào khác hẳn! Cả ngày ấm áp, lại không như bên kia đốt lò sưởi mà khói mù mịt.”
Chuẩn luôn.
Tiền bỏ ra chỗ nào là đáng chỗ đó.
Ngô Lan thầm nghĩ, nhà thì suốt ngày không có ai, vậy mà lò vẫn phải đốt liên tục. Lúc lắp thì thấy rẻ, dùng rồi mới biết mỗi tháng tốn vài ngàn, nếu không phải bây giờ trong tay có tiền thì thật sự không chịu nổi cái chi phí này.
Tống Hữu Đức cũng lên tiếng: “Anh này, anh gói bánh bao không khéo, tí nữa đánh bài được không? Gọi cả ông chú Bảy của bọn trẻ tới luôn.”
“Chơi mạt chược đi…” ông ngoại cũng ngứa ngáy tay chân: “Loại bài mới mấy đứa chơi ta không biết, mình đánh mạt chược đi.”
Chơi mạt chược không đủ người!
Mọi người liệt kê lại người trong nhà, quay đầu gọi luôn cả cậu Hai đến.
Hay rồi, thế là phòng khách lập tức náo nhiệt hẳn lên, đến Ngô Lan cũng nghĩ thầm: “Bận bịu suốt, tôi quên cả chuyện mua máy đánh mạt chược mất rồi…”
Bình thường bà cũng thỉnh thoảng đánh vài ván mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này Tống Đàm thấy mợ Hai còn đang gói sủi cảo, bèn ghé qua ra hiệu “ok” một cái: “Mợ Hai, cơ bản là xong rồi!”
Mợ Hai ngạc nhiên: “Thật không đó?”
“Thật mà!”
Tống Đàm chắc nịch: “Yên tâm đi, lần này nắm chắc rồi! Nhưng có thể không chia tay ngay đâu, phải đợi đến khi c.ung Tâm Chí về quê đã, đến lúc đó để Linh Linh đến giúp mấy hôm, mợ Hai đừng xót nha.”
Mợ Hai cười đến mức không khép được miệng, nào có chuyện xót với không xót gì chứ:
“Cứ việc sai bảo nó! Con là chị nó, sai bảo nó là chuyện đương nhiên! Nếu nó không biết nghe lời, sau này bị người ta sai như trâu như ngựa thì có khóc cũng muộn rồi!”
Sự thay đổi thật lòng của Ngô Lôi khiến mợ Hai hoàn toàn tin tưởng Tống Đàm, lúc này vừa gói sủi cảo vừa mừng rỡ hớn hở, suýt nữa là muốn ngân nga một khúc.
Còn Ngô Lan thì đầy bụng tò mò:
“Dụ thế nào vậy? Sao mà chắc ăn thế?”
Tống Đàm thản nhiên:
“Con xem trên mạng, nói là c.ung Tâm Chí khắc con bé, khắc tài vận của nó.”
Cả đám người sửng sốt.
Một lúc sau, mợ Hai nhíu mày:
“Khắc tài vận của Linh Linh à? Thế thì không được rồi! Mợ cứ thấy lạ sao con bé tháng nào cũng than không đủ tiền tiêu!”
Ngô Lan cũng gật đầu nghiêm túc:
“Chuẩn luôn! Em đã thấy thằng nhóc kia không ổn rồi, quả nhiên là khắc người ta! May mà mình kêu Linh Linh chia tay sớm!”
Tống Đàm: …
Cô dở khóc dở cười:
“Mẹ à, mợ à, con chỉ nói bừa thôi, làm gì có chuyện khắc với không khắc chứ! Con làm sao biết được chuyện đó!”
Thứ duy nhất cô từng biết là cầu cơ, mà cầu cơ chủ yếu là kiểu trả lời cho có, nên mấy chuyện phong thủy vận mệnh, cô thật sự không hiểu gì.
“Không thể nói vậy được,” mợ Hai không đồng tình:
“Đôi khi trực giác con người rất chính xác, Đàm Đàm con xưa nay nói chuyện luôn có chừng mực, chưa từng nói mấy chuyện này. Lần này vừa gặp c.ung Tâm Chí đã nói thế… chắc chắn là có cảm giác.”
“Đúng vậy!” Ngô Lan cũng tán thành:
“Nếu con có cảm giác đó, thì chắc chắn là cái đó rồi, là cảm ứng từ trường đấy. Dù sao c.ung Tâm Chí cũng chẳng ra sao, lại còn khắc nữa, chia tay sớm là tốt nhất.”
“Em còn từng nghe kể, ở làng bên có người…”
Hai người ngồi sát lại, đủ loại tin đồn kỳ bí ở nông thôn được bật chế độ, kẻ tung người hứng, nói đến mức cả hai đều tin chắc là có chuyện thật như vậy.
Hai người họ nói chắc như đinh đóng cột, đến mức Tống Đàm không biết nên nói gì nữa.
Đúng lúc đó, ở đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân, Ngô Linh đang cầm điện thoại đi nhanh tới, vẻ mặt nghiêm túc, đảo mắt một vòng.
Thấy c.ung Tâm Chí không có ở đó, cô ta mới hạ giọng nói với Tống Đàm:
“Đàm Đàm, chị nói đúng! Anh ta thật sự khắc em!”
“Em vừa tính lại rồi, nửa năm nay em tiêu không chỉ có 3164 tệ, mà là 3852 tệ! Với lại, lúc đi làm, em đã nghỉ hết phép, lại còn xin nghỉ thêm 2 ngày để đi khu vui chơi với c.ung Tâm Chí nữa!”
“Nghỉ phép là bị trừ lương thêm đó! Em làm sao lại hồ đồ như thế được? Đúng là anh ta khắc vận của em rồi!”
Lúc này, Ngô Lan và mợ Hai cũng đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương