Tống Đàm bỗng nhiên nghiêm túc như vậy khiến Ngô Linh có chút hồi hộp.
Nhưng đồng thời, trong lòng cô ta lại dấy lên một cảm giác vui sướng kỳ quặc. Tới rồi! Tới rồi! Chắc chắn chị ấy cũng phát hiện ra khuyết điểm của c.ung Tâm Chí rồi đúng không? Có phải sắp khuyên mình chia tay không? Thế nhưng nếu thật sự chia tay, nhỡ sau này tìm được người còn tệ hơn thì sao? Huống chi, nếu chẳng có chuyện gì mà đã chia tay, nói ra thì bản thân chẳng có chút lý lẽ nào cả...
Trong đầu cô ta suy nghĩ miên man, nhưng người lại ngoan ngoãn đi theo Tống Đàm lên lầu, vào phòng rồi mới khẽ há miệng kinh ngạc thầm thốt lên.
Hôm qua cô ta và c.ung Tâm Chí ở phòng khách dành cho khách, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi như khách sạn, cô đã cảm thấy căn biệt thự này rất tiện nghi rồi.
Nhưng giờ nhìn phòng của Tống Đàm…
Phòng khách, ban công, phòng ngủ… rõ ràng là thứ gì cũng có! Một mình chị ấy chiếm gần nửa tầng hai, đúng là sướng quá chừng!
Không biết khi nào nhà mình mới xây được một căn biệt thự thế này, nghĩ đến thôi đã không dám tưởng tượng sẽ vui sướng thế nào rồi.
Thở dài một tiếng, lại nghĩ đến căn nhà của c.ung Tâm Chí ở huyện, không biết rộng bao nhiêu nhỉ? Chắc cũng rộng lắm ha, nhà ở huyện thì giá đâu có đắt đến mức khó tin…
Cô ta nghĩ đông nghĩ tây, người thì cứ cứng đờ căng thẳng, ngồi xuống ghế sofa cũng chẳng thể thả lỏng.
Mãi cho đến khi Tống Đàm hỏi:
“Linh Linh, sau khi tốt nghiệp em tính sang huyện chỗ c.ung Tâm Chí, thì thường sẽ tìm việc gì ở đó?”
Ngô Linh là cô gái có kế hoạch, giờ mở lời rất có trình tự:
“Ở chỗ anh ấy, thị trấn không có môi trường việc làm tốt lắm, cùng lắm chỉ làm mấy việc như chăm sóc khách hàng online hay thu ngân, sắp xếp hàng hóa ở siêu thị thôi. Còn những công việc khác đa số là do người ta tự làm, không cần thuê thêm người.”
“Lương chắc không cao lắm nhỉ?”
“Không cao đâu.” Ngô Linh nói thật: “Hai ngàn tệ là cùng. Nhưng vấn đề không nằm ở tiền, mà là ở đó có cha mẹ anh ấy chăm lo c.uộc sống hàng ngày. Em thì có thể yên tâm ôn thi, thi công chức hay biên chế đều được.”
“Chị cũng biết mà, nhà em cách thị trấn hơi xa, đã tốt nghiệp rồi mà về quê tìm việc thì ai ai cũng nói này nói nọ, em không muốn nghe.”
“Nếu ôn thi ở nhà, mẹ em… ấy, mẹ em kiểu gì cũng gọi em đi hái rau, rồi lại giặt đồ, rồi dọn sân… Bà ấy không chịu ngồi yên được, nên em có ở nhà cũng bị sai tới sai lui suốt.”
Nói đến đây, cô ta hơi ngại ngùng, bởi vì những điều Tống Đàm nói về mẹ của c.ung Tâm Chí trước đó, nghe như không thật lắm.
Nhưng khi cô ta hỏi lại, Tống Đàm lại thở dài bảo là nói đùa thôi, dặn cô ta đừng lo, mẹ chồng nào chẳng vậy…
Thao Dang
Khiến cô ta bây giờ cứ thấy thấp thỏm không yên.
Tống Đàm gật đầu, suy nghĩ của Ngô Linh tuy hơi mơ mộng, nhưng chuyện bị người làng bàn ra tán vào thì đúng là thật, còn chuyện mợ Hai không chịu ngơi tay cũng là sự thật.
Thật sự là năm lần bảy lượt sai việc, cô có thể mường tượng ra vì sao Ngô Linh lại chẳng phản cảm chuyện sang quê c.ung Tâm Chí sống.
Có lẽ cô ấy cảm thấy, đối phương thể hiện quá đỗi ân cần, chắc cũng sẽ chăm sóc cô ấy giống như con trai họ thôi.
Chậc, hơi ngốc, nhưng vẫn còn kéo lại được.
Tống Đàm nói:
“Ở Thanh Thành cơ hội việc làm chắc cũng nhiều mà, nếu em chỉ cần mức lương 2 ngàn tệ, làm thu ngân siêu thị cũng chịu, thì kiếm việc ở đó còn dễ hơn nhiều, mà còn có thời gian nghỉ thoải mái nữa.”
“Biết đâu lương còn cao hơn ấy chứ.”
“Sao em không nghĩ ở lại Thanh Thành để ôn thi? Thỉnh thoảng còn có thể gặp gỡ những người cùng ôn thi, trao đổi kinh nghiệm, tìm hiểu thêm thông tin, biết đâu lại có nhiều cơ hội hơn?”
Hả?
Ngô Linh sững người.
Ở lại Thanh Thành… à ờ, cô ta chưa từng nghĩ tới thật!
Hình như cô ta chỉ có hai lựa chọn trong đầu, một là về Vân Thành tìm việc, hai là sau khi quen biết với c.ung Tâm Chí thì đi theo anh ta về huyện ôn thi…
Đúng rồi nhỉ, tại sao không chọn ở lại Thanh Thành?
Hơn nữa nếu hai người cùng ở lại Thanh Thành, thuê một căn nhà…
Nghĩ tới đây, Ngô Linh hơi ngượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta đang suy nghĩ có phải là vì c.ung Tâm Chí nói cha mẹ đã lớn tuổi rồi, thì đã thấy Tống Đàm thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy tiếc nuối:
“Haiz…”
“Linh Linh à, c.ung Tâm Chí thì… thật ra cũng được. Là kiểu người… ừm kiểu người…”
Cô ấp a ấp úng mãi mới nghĩ ra được cách diễn đạt: “Kiểu người sống tạm cũng được, coi như ổn.”
Ngô Linh lập tức tối sầm mặt, “sống tạm cũng được” là thế nào chứ? Vừa mâu thuẫn vừa khó hiểu.
Cô ta nhìn bộ dạng lúng túng của Tống Đàm, dứt khoát hỏi thẳng: “Chị cứ nói thẳng đi! Có phải c.ung Tâm Chí có vấn đề gì lớn mà mấy người phát hiện rồi không chịu nói với em không?”
“Nói đi! Có chia tay hay không là chuyện của em, không trách mọi người đâu!”
Cô ta tức giận, thật ra trong lòng cũng đã bắt đầu khó chịu: Hay thật đấy! Tôi đã nói mấy ngày nay có gì đó không đúng rồi, hóa ra các người đều phát hiện ra nhược điểm của anh ta đúng không? Thật ra tôi chỉ cần người đối xử tốt với tôi, mấy thứ khác đâu có quan trọng!
Nói thì nói đi! Nói gì cũng được!
Cô ta đâu thể vì vài ba câu của người ngoài mà buông tay chứ? Như thế thì quá thiếu nghiêm túc với tình cảm rồi.
Còn Tống Đàm thì ung dung nói: “Linh Linh à, có phải c.ung Tâm Chí… khắc em không?”
Hả?
Câu đó khiến Ngô Linh ngớ người ra.
Cô ta hoang mang: “Anh ấy… anh ấy khắc em ở chỗ nào?”
Tống Đàm thong thả phân tích: “Em xem, trong làng mình, chẳng phải em là người thi đại học tốt nhất à?”
Thật ra cũng không đến mức là giỏi nhất, người khác cũng có thi tốt, nhưng đúng là mấy năm cô ta thi thì cô ta giỏi nhất.
“Thi tốt thế chứng tỏ em không hề ngu, hơn nữa còn biết chủ động đi làm thêm, tìm việc hè… Em kiếm tiền rất có đầu óc đó!”
“Em còn chưa tốt nghiệp đã lên kế hoạch đâu ra đấy, sau này đi làm chắc chắn cũng không kém… Chị cảm thấy ít nhất cũng phải kiếm được 5 ngàn tệ một tháng.”
Cô ta còn sẵn sàng làm thu ngân, làm kho bãi, làm chăm sóc khách hàng cơ mà, thì 5 ngàn sao lại không kiếm nổi? Salon tóc, spa còn trả được mức ấy mà.
Ngô Linh nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu: “Khách sạn gần đại học bọn em, làm phục vụ tháng nào cũng trả 4 ngàn rưỡi rồi.”
Cô ta hiểu rõ như vậy, chắc chắn là từng cân nhắc tới rồi. Tống Đàm thì không vì là họ hàng mà tô hồng, mà là nhận ra Ngô Linh một khi đã muốn kiếm tiền thì không để ý tới danh phận hay bằng cấp nữa.
Cô ta không kén chọn, cái gì cũng làm.
Người khác học đại học bốn năm, học đến sứt đầu mẻ trán, ra trường tìm đúng ngành đúng nghề khó như lên trời, cô ta thì không, vì cái gì cũng sẵn sàng làm!
Đúng là một lao động tốt!
Tống Đàm bắt đầu có cảm tình thật sự rồi.
Cô càng nói càng kiên nhẫn phân tích:
“5 ngàn một tháng, một năm là 6 vạn. Em có thể đăng ký khóa học luyện thi công chức, học toàn thời gian hai năm cũng được!”
“Kết quả thì sao? Quen với c.ung Tâm Chí xong, tự dưng đầu óc rối tung, quên béng cả khả năng ở lại Thanh Thành… Chị thấy là do hai người lệch tần số, anh ta toàn mang năng lượng tiêu cực cho em, làm vận trình sự nghiệp và tài lộc của em bị khắc mất rồi!”
“Em nghĩ kỹ lại xem, từ lúc yêu nhau, có phải hay mơ hồ, đầu óc lơ mơ không?”
Chỉ cần nhìn mấy đánh giá dưới lá trà nhà cô thôi là biết, bây giờ bọn trẻ hai mươi tuổi thôi đã mệt mỏi rã rời rồi. Không tin Ngô Linh vừa làm thêm, vừa yêu đương, vừa ôn thi mà không thấy đuối sức!
Ngô Linh khỏi cần nhớ lại, ngay lúc này cô ta đã thấy mình lú lẫn không còn tỉnh táo nữa rồi!
Chưa kể Tống Đàm còn hỏi thêm: “Em thử tính đi, sau khi yêu đương, có phải tiền tiết kiệm không còn được như trước nữa?”
Chính xác luôn, Ngô Linh cảm thấy không thể để bạn trai chịu thiệt được, anh ta tặng cô gì, cô cũng sẽ tặng lại. Hai người hẹn hò, người thì trả tiền ăn, người thì mua vé xem phim…
Nhưng nếu chỉ một mình cô, rõ ràng cô hoàn toàn có thể không xem phim cũng chẳng cần ra ngoài ăn.
Vô hình trung, chi tiêu tất nhiên là tăng lên rồi.
Lúc này, những chuyện như c.ung Tâm Chí tốt hay xấu, mẹ anh ta có dịu dàng hiền hậu đến mức nào… tất cả đều không còn quan trọng nữa!
Cô ta chỉ nhìn Tống Đàm một cách nghiêm túc: “Ý chị là, anh ấy thật sự khắc em sao?”
Nhưng đồng thời, trong lòng cô ta lại dấy lên một cảm giác vui sướng kỳ quặc. Tới rồi! Tới rồi! Chắc chắn chị ấy cũng phát hiện ra khuyết điểm của c.ung Tâm Chí rồi đúng không? Có phải sắp khuyên mình chia tay không? Thế nhưng nếu thật sự chia tay, nhỡ sau này tìm được người còn tệ hơn thì sao? Huống chi, nếu chẳng có chuyện gì mà đã chia tay, nói ra thì bản thân chẳng có chút lý lẽ nào cả...
Trong đầu cô ta suy nghĩ miên man, nhưng người lại ngoan ngoãn đi theo Tống Đàm lên lầu, vào phòng rồi mới khẽ há miệng kinh ngạc thầm thốt lên.
Hôm qua cô ta và c.ung Tâm Chí ở phòng khách dành cho khách, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi như khách sạn, cô đã cảm thấy căn biệt thự này rất tiện nghi rồi.
Nhưng giờ nhìn phòng của Tống Đàm…
Phòng khách, ban công, phòng ngủ… rõ ràng là thứ gì cũng có! Một mình chị ấy chiếm gần nửa tầng hai, đúng là sướng quá chừng!
Không biết khi nào nhà mình mới xây được một căn biệt thự thế này, nghĩ đến thôi đã không dám tưởng tượng sẽ vui sướng thế nào rồi.
Thở dài một tiếng, lại nghĩ đến căn nhà của c.ung Tâm Chí ở huyện, không biết rộng bao nhiêu nhỉ? Chắc cũng rộng lắm ha, nhà ở huyện thì giá đâu có đắt đến mức khó tin…
Cô ta nghĩ đông nghĩ tây, người thì cứ cứng đờ căng thẳng, ngồi xuống ghế sofa cũng chẳng thể thả lỏng.
Mãi cho đến khi Tống Đàm hỏi:
“Linh Linh, sau khi tốt nghiệp em tính sang huyện chỗ c.ung Tâm Chí, thì thường sẽ tìm việc gì ở đó?”
Ngô Linh là cô gái có kế hoạch, giờ mở lời rất có trình tự:
“Ở chỗ anh ấy, thị trấn không có môi trường việc làm tốt lắm, cùng lắm chỉ làm mấy việc như chăm sóc khách hàng online hay thu ngân, sắp xếp hàng hóa ở siêu thị thôi. Còn những công việc khác đa số là do người ta tự làm, không cần thuê thêm người.”
“Lương chắc không cao lắm nhỉ?”
“Không cao đâu.” Ngô Linh nói thật: “Hai ngàn tệ là cùng. Nhưng vấn đề không nằm ở tiền, mà là ở đó có cha mẹ anh ấy chăm lo c.uộc sống hàng ngày. Em thì có thể yên tâm ôn thi, thi công chức hay biên chế đều được.”
“Chị cũng biết mà, nhà em cách thị trấn hơi xa, đã tốt nghiệp rồi mà về quê tìm việc thì ai ai cũng nói này nói nọ, em không muốn nghe.”
“Nếu ôn thi ở nhà, mẹ em… ấy, mẹ em kiểu gì cũng gọi em đi hái rau, rồi lại giặt đồ, rồi dọn sân… Bà ấy không chịu ngồi yên được, nên em có ở nhà cũng bị sai tới sai lui suốt.”
Nói đến đây, cô ta hơi ngại ngùng, bởi vì những điều Tống Đàm nói về mẹ của c.ung Tâm Chí trước đó, nghe như không thật lắm.
Nhưng khi cô ta hỏi lại, Tống Đàm lại thở dài bảo là nói đùa thôi, dặn cô ta đừng lo, mẹ chồng nào chẳng vậy…
Thao Dang
Khiến cô ta bây giờ cứ thấy thấp thỏm không yên.
Tống Đàm gật đầu, suy nghĩ của Ngô Linh tuy hơi mơ mộng, nhưng chuyện bị người làng bàn ra tán vào thì đúng là thật, còn chuyện mợ Hai không chịu ngơi tay cũng là sự thật.
Thật sự là năm lần bảy lượt sai việc, cô có thể mường tượng ra vì sao Ngô Linh lại chẳng phản cảm chuyện sang quê c.ung Tâm Chí sống.
Có lẽ cô ấy cảm thấy, đối phương thể hiện quá đỗi ân cần, chắc cũng sẽ chăm sóc cô ấy giống như con trai họ thôi.
Chậc, hơi ngốc, nhưng vẫn còn kéo lại được.
Tống Đàm nói:
“Ở Thanh Thành cơ hội việc làm chắc cũng nhiều mà, nếu em chỉ cần mức lương 2 ngàn tệ, làm thu ngân siêu thị cũng chịu, thì kiếm việc ở đó còn dễ hơn nhiều, mà còn có thời gian nghỉ thoải mái nữa.”
“Biết đâu lương còn cao hơn ấy chứ.”
“Sao em không nghĩ ở lại Thanh Thành để ôn thi? Thỉnh thoảng còn có thể gặp gỡ những người cùng ôn thi, trao đổi kinh nghiệm, tìm hiểu thêm thông tin, biết đâu lại có nhiều cơ hội hơn?”
Hả?
Ngô Linh sững người.
Ở lại Thanh Thành… à ờ, cô ta chưa từng nghĩ tới thật!
Hình như cô ta chỉ có hai lựa chọn trong đầu, một là về Vân Thành tìm việc, hai là sau khi quen biết với c.ung Tâm Chí thì đi theo anh ta về huyện ôn thi…
Đúng rồi nhỉ, tại sao không chọn ở lại Thanh Thành?
Hơn nữa nếu hai người cùng ở lại Thanh Thành, thuê một căn nhà…
Nghĩ tới đây, Ngô Linh hơi ngượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta đang suy nghĩ có phải là vì c.ung Tâm Chí nói cha mẹ đã lớn tuổi rồi, thì đã thấy Tống Đàm thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy tiếc nuối:
“Haiz…”
“Linh Linh à, c.ung Tâm Chí thì… thật ra cũng được. Là kiểu người… ừm kiểu người…”
Cô ấp a ấp úng mãi mới nghĩ ra được cách diễn đạt: “Kiểu người sống tạm cũng được, coi như ổn.”
Ngô Linh lập tức tối sầm mặt, “sống tạm cũng được” là thế nào chứ? Vừa mâu thuẫn vừa khó hiểu.
Cô ta nhìn bộ dạng lúng túng của Tống Đàm, dứt khoát hỏi thẳng: “Chị cứ nói thẳng đi! Có phải c.ung Tâm Chí có vấn đề gì lớn mà mấy người phát hiện rồi không chịu nói với em không?”
“Nói đi! Có chia tay hay không là chuyện của em, không trách mọi người đâu!”
Cô ta tức giận, thật ra trong lòng cũng đã bắt đầu khó chịu: Hay thật đấy! Tôi đã nói mấy ngày nay có gì đó không đúng rồi, hóa ra các người đều phát hiện ra nhược điểm của anh ta đúng không? Thật ra tôi chỉ cần người đối xử tốt với tôi, mấy thứ khác đâu có quan trọng!
Nói thì nói đi! Nói gì cũng được!
Cô ta đâu thể vì vài ba câu của người ngoài mà buông tay chứ? Như thế thì quá thiếu nghiêm túc với tình cảm rồi.
Còn Tống Đàm thì ung dung nói: “Linh Linh à, có phải c.ung Tâm Chí… khắc em không?”
Hả?
Câu đó khiến Ngô Linh ngớ người ra.
Cô ta hoang mang: “Anh ấy… anh ấy khắc em ở chỗ nào?”
Tống Đàm thong thả phân tích: “Em xem, trong làng mình, chẳng phải em là người thi đại học tốt nhất à?”
Thật ra cũng không đến mức là giỏi nhất, người khác cũng có thi tốt, nhưng đúng là mấy năm cô ta thi thì cô ta giỏi nhất.
“Thi tốt thế chứng tỏ em không hề ngu, hơn nữa còn biết chủ động đi làm thêm, tìm việc hè… Em kiếm tiền rất có đầu óc đó!”
“Em còn chưa tốt nghiệp đã lên kế hoạch đâu ra đấy, sau này đi làm chắc chắn cũng không kém… Chị cảm thấy ít nhất cũng phải kiếm được 5 ngàn tệ một tháng.”
Cô ta còn sẵn sàng làm thu ngân, làm kho bãi, làm chăm sóc khách hàng cơ mà, thì 5 ngàn sao lại không kiếm nổi? Salon tóc, spa còn trả được mức ấy mà.
Ngô Linh nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu: “Khách sạn gần đại học bọn em, làm phục vụ tháng nào cũng trả 4 ngàn rưỡi rồi.”
Cô ta hiểu rõ như vậy, chắc chắn là từng cân nhắc tới rồi. Tống Đàm thì không vì là họ hàng mà tô hồng, mà là nhận ra Ngô Linh một khi đã muốn kiếm tiền thì không để ý tới danh phận hay bằng cấp nữa.
Cô ta không kén chọn, cái gì cũng làm.
Người khác học đại học bốn năm, học đến sứt đầu mẻ trán, ra trường tìm đúng ngành đúng nghề khó như lên trời, cô ta thì không, vì cái gì cũng sẵn sàng làm!
Đúng là một lao động tốt!
Tống Đàm bắt đầu có cảm tình thật sự rồi.
Cô càng nói càng kiên nhẫn phân tích:
“5 ngàn một tháng, một năm là 6 vạn. Em có thể đăng ký khóa học luyện thi công chức, học toàn thời gian hai năm cũng được!”
“Kết quả thì sao? Quen với c.ung Tâm Chí xong, tự dưng đầu óc rối tung, quên béng cả khả năng ở lại Thanh Thành… Chị thấy là do hai người lệch tần số, anh ta toàn mang năng lượng tiêu cực cho em, làm vận trình sự nghiệp và tài lộc của em bị khắc mất rồi!”
“Em nghĩ kỹ lại xem, từ lúc yêu nhau, có phải hay mơ hồ, đầu óc lơ mơ không?”
Chỉ cần nhìn mấy đánh giá dưới lá trà nhà cô thôi là biết, bây giờ bọn trẻ hai mươi tuổi thôi đã mệt mỏi rã rời rồi. Không tin Ngô Linh vừa làm thêm, vừa yêu đương, vừa ôn thi mà không thấy đuối sức!
Ngô Linh khỏi cần nhớ lại, ngay lúc này cô ta đã thấy mình lú lẫn không còn tỉnh táo nữa rồi!
Chưa kể Tống Đàm còn hỏi thêm: “Em thử tính đi, sau khi yêu đương, có phải tiền tiết kiệm không còn được như trước nữa?”
Chính xác luôn, Ngô Linh cảm thấy không thể để bạn trai chịu thiệt được, anh ta tặng cô gì, cô cũng sẽ tặng lại. Hai người hẹn hò, người thì trả tiền ăn, người thì mua vé xem phim…
Nhưng nếu chỉ một mình cô, rõ ràng cô hoàn toàn có thể không xem phim cũng chẳng cần ra ngoài ăn.
Vô hình trung, chi tiêu tất nhiên là tăng lên rồi.
Lúc này, những chuyện như c.ung Tâm Chí tốt hay xấu, mẹ anh ta có dịu dàng hiền hậu đến mức nào… tất cả đều không còn quan trọng nữa!
Cô ta chỉ nhìn Tống Đàm một cách nghiêm túc: “Ý chị là, anh ấy thật sự khắc em sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương