“Bây giờ thì hay rồi, đã dẫn người đến nhà Đàm Đàm ở hẳn một ngày, bên đó cũng sắp xếp chu đáo, đích thân đến đón chúng ta về. Thế mà anh lại còn muốn lật lại chuyện này…”

Cậu Hai hơi đỏ mặt, vội vã giải thích:

“Mẹ à, con không có ý đó đâu, chỉ là con thấy nhà mình vốn cũng ổn mà. Nếu không phải vì Linh Linh không hiểu chuyện, thì Tết này mình cũng chẳng cần qua nhà Ngô Lan làm phiền người ta… thế này thì không tiện lắm.”

Nhưng bà ngoại lại đầy vẻ sung sướng:

“Tôi thì không thấy phiền gì hết! Đó là con gái tôi, bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng ăn Tết ở nhà nó. Giờ lớn tuổi rồi, chẳng lẽ lại không thể đến ở vài hôm?”

“Với lại, nếu không phải để giúp nhà anh chị thu xếp vườn rau ruộng dưa, tôi năm nay đã định ở lại bên Đàm Đàm luôn rồi. Ở đó ăn ngon ngủ khỏe, ông bà già như chúng tôi còn cần gì hơn nữa?”

Nói thế xong, đến cả mợ Hai cũng đỏ mặt xấu hổ.

Tống Đàm bèn nhân cơ hội nói:

“Cậu, mợ, hai người nghĩ nhiều quá rồi, người trong nhà lại còn phải phân biệt à?”

“Hơn nữa, giờ người ta sinh con ít, nếu mình không tranh thủ lúc chưa lập gia đình mà đi lại với nhau, thì mấy năm nữa, người càng ngày càng ít.”

“Chúng ta cũng không phải chỉ qua để ăn Tết không thôi. Năm sau cậu và anh Ngô Lôi nuôi bò, từ lúc chọn bò đến khi xuất chuồng, chuyện đó phải nói cho rõ ràng chứ, phải kiếm lúc nào đó ngồi lại bàn bạc kỹ lưỡng.”

“Tết rảnh rỗi, ngồi lại tính toán là vừa đúng lúc.”



Cứ thế mà trò chuyện suốt dọc đường, đến khi Tống Đàm lái xe về đến nhà, thì thấy Kiều Kiều và Tống Tam Thành đã dán xong hết cả câu đối rồi.

Trước đây chọn câu đối cho nhà cũng khá tùy tiện, chủ yếu là chọn loại giá hợp lý.

Nhưng năm nay thì khác hẳn, Tống Tam Thành từ sớm đã lên mạng coi mẫu, lúc đi chợ phiên còn lượn từ đầu phố tới c.uối phố, cùng Kiều Kiều so đi so lại mãi mới chọn được một bộ.

Không chỉ là cặp câu đối lớn ngoài cổng chính, chuồng gà, chuồng vịt, chuồng bò, chuồng dê, chuồng heo… thậm chí cả chỗ ở của Đại Bạch và Ngỗng muội cũng dán câu đối đỏ chót!

Đỏ tươi rực rỡ, tưng bừng rộn ràng.

Ngay cả mấy chú chó cũng được mua riêng câu đối thú cưng trên mạng, mấy con mèo cam mập tuy không có ổ cố định, nhưng cũng được dán câu đối ở chỗ thường nằm dưới mái hiên.

Còn mảnh ruộng lớn kia, khỏi phải nói, từ sau khi biết trên mạng có bán cả câu đối cho chuột hamster, Tống Tam Thành cứ như mở rộng tầm mắt.

Tóm lại, cả nhà từ trên xuống dưới, không ai bị bỏ sót.

À không, vẫn có một người bị sót lại, đó là Đại Hùng.

Nhưng cũng hết cách, ông đã tìm suốt mà chẳng thấy nơi nào bán câu đối phù hợp cho Đại Hùng cả. Giờ thì đang chăm chú xem livestream dạy viết thư pháp bằng bút lông, quyết định: mua ngay một khóa học!

Lại đặt thêm một bộ văn phòng tứ bảo, năm sau câu đối của Đại Hùng để ông tự tay viết.

Thím Liên Hoa xách theo một đống lớn rau củ, cùng mẹ chồng vui vẻ chuẩn bị ăn Tết. Tống Hữu Đức và Vương Lệ Phân cũng tươi cười đến nhà, chuyện trò cùng ông bà ngoại Tống Đàm.

Đừng nói, mấy người già tuổi tầm đó mà ngồi với nhau thì còn nhiều chuyện để nói hơn cả với đám con cháu.

Hai ông cụ lại châm một điếu thuốc tự quấn… ôi chao! Cả người như đang bay bổng!

Thêm một ngụm trà đậm vị, cái Tết này, cả đời chưa bao giờ thấy dễ chịu như thế!

Còn c.ung Tâm Chí thì liên tục nếm thử từng món bánh mứt ngày Tết trên bàn, vừa uống trà đậm, lại nảy ra hàng trăm ý tưởng kinh doanh.

Vì vậy mà cảm giác ngại ngùng khi ăn Tết ở nhà người khác cũng bay biến hết sạch.

Thao Dang

Trước đây anh ta chỉ cho Ngô Linh được 60 điểm. Nhưng từ hôm nay, chỉ riêng cộng thêm điểm từ gia đình thế này, phải cộng ngay 20 điểm nữa!

Anh ta quyết tâm ghi nhớ kỹ chuyện này, tối nay phải gọi điện nói với mẹ.

À không, không được. Không biết nhà này có cách âm không? Đợi mấy hôm nữa về rồi, sẽ nghiêm túc kể hết kế hoạch này với mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thật không ngờ nha!

Vừa nhón một nắm đậu nành rang vàng thơm giòn, anh ta nghĩ bụng: không hổ là mình, tùy tiện chọn bạn gái cũng chọn được một gia đình như trúng số độc đắc thế này!

Tuyệt vời!

Còn người duy nhất không vui vẻ trong cái Tết rộn ràng này, có lẽ chỉ là Ngô Linh.

Bởi vì là bạn gái, nên chỉ có cô mới thực sự cảm nhận được bạn trai mình có để tâm hay không.

Tuy mọi người đều cố gắng hết sức tìm cách, tìm góc độ để khen ngợi anh ta, nhưng cô đâu có ngốc, tất nhiên nhận ra được những lời khen kia đều miễn cưỡng.

Nghĩ thử xem, mắt nhìn người của mình là thế nào chứ? Tìm được một người đến cả lời khen cũng khiến người ta phải vắt óc suy nghĩ mới ra được.

Bạn trai kiểu này, sau này dẫn ra ngoài có khi lại thật sự không dám mang ra khoe mất? Lại nhìn sang Tống Đàm, cô đang cầm điện thoại, bên trong là người bạn trai vô cùng điển trai, đang lễ phép nghiêm túc chào hỏi từng người lớn trong nhà.

So sánh như vậy…

A a a a a a!

Ngay giữa Tết nhất thế này, Ngô Linh sắp bị chính mình làm cho phát điên rồi!



Còn bên này, sau khi cùng mọi người xem vài tiết mục nhàm chán của chương trình Xuân Vãn, Tống Đàm cũng lên lầu với điện thoại trong tay.

Trong video, Lục Xuyên đang yên lặng chờ cô về phòng, sau đó mới mở lời:

“Anh nhờ người giành được vé mùng Hai rồi, khoảng 4 giờ sáng sẽ đến ga. Ga tàu đông người quá, anh lại mang theo quà cáp, đứng đó không tiện nên chắc sáng sớm sẽ tới nhà luôn, có tiện không? Nhà em mấy giờ thì thức dậy?”

“Giờ nào cũng được.” Tống Đàm bật cười: “Thật ra mùng Hai không cần phải đến đâu. Từ thủ đô xuống đây xa xôi như vậy, phiền phức lắm.”

Lục Xuyên mỉm cười: “Dù sao mẹ anh cũng nhắc chuyện này suốt mà. Với lại, là bạn trai em, anh cũng nên có chút thể hiện chứ.”

“Còn nữa là……”

Anh kéo dài giọng: “Nhà em chẳng phải cũng đang chờ anh xuất hiện sao?”

“Đó là không nên để tài năng bị lãng phí.”

Tống Đàm thở dài bất đắc dĩ: “Can thiệp chuyện tình cảm người khác vốn không nên, nhưng khổ nỗi người ta thật sự không ổn. Anh không cần nói gì cả, chỉ cần đứng đó thôi, em đảm bảo, Linh Linh chắc chắn sẽ hạ quyết tâm.”

Lục Xuyên bật cười: “Được rồi. Anh sẽ nhớ ăn mặc tươm tất một chút.”

Tống Đàm mới cười đáp: “Cũng không cần nghiêm túc đến mức đó, làm thế chẳng phải là cho cậu ta thể diện sao?”

“Anh yên tâm, em còn có một chiêu sát thủ định để dành dùng c.uối cùng.”

“Chiêu gì cơ?” Lục Xuyên tò mò.

Tống Đàm cười đầy ẩn ý.

Khi cô từ trên lầu đi xuống, vừa vặn thấy Ngô Linh đang cùng c.ung Tâm Chí gọi video ở ngoài sân.

Trong điện thoại là một người phụ nữ nhìn không rõ mặt, đang ân cần hỏi han Ngô Linh, giọng điệu vô cùng khách sáo…

Đó chắc là mẹ của c.ung Tâm Chí?

Chỉ nghe qua lời kể của anh ta thôi đã biết đây là người không đơn giản, không thì sao chỉ qua màn hình mà đã khiến Ngô Linh bị dỗ cho lú lẫn như vậy?

Nhìn xem, Ngô Linh giờ cười vẫn thật lòng như thế còn gì?

Nhưng hạt giống đã được gieo xuống, Tống Đàm kiên nhẫn chờ họ nói chuyện xong, sau đó mới gọi cô ấy lại, vẻ mặt nghiêm túc:

“Linh Linh, chị vừa mới nghĩ ra một chuyện.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện