“Tôi đi xem trước, nếu không tìm thấy người tôi sẽ điện thoại báo.” Sở Hạ mặc xong áo mưa liền cầm theo đèn pin rời đi.

Màn mưa dày đặc từ bầu trời xám xịt đổ xuống mặt đất, mặc dù rừng cây xum xuê tươi tốt nhưng vẫn không ngăn được những hạt mưa to bằng hạt đậu lần lượt rơi rào rào khỏi kẽ lá.

Trời rất tối, mưa và sương bao phủ khiến rừng cây chìm trong mờ ảo, tầm nhìn cũng bị hạn chế.

Sở Hạ men dọc theo con đường, xung quanh bốn phía hoàn toàn không thấy bóng dáng Lương Thi Vận đâu.

“Thi Vận…” Anh hô to.

Cây cối xào xạc, tiếng mưa lẫn tiếng gió át cả giọng nói của anh.

Anh chỉ có thể dùng đèn pin rọi khắp cánh rừng, cứ như vậy tìm hơn nửa giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy Lương Thi Vận đang ôm chân ngồi co ro trong một căn chòi nghỉ mát.

“Thi Vận…” Sở Hạ gọi, suốt một đường lớn tiếng gào thét nên giọng của anh lúc này đã bị khan.

Lương Thi Vận loáng thoáng nghe thấy có ai gọi tên mình, cô quay đầu lại: “Sao anh lại tới đây?”

Buổi chiều Tề Phàm nhận được cuộc gọi nên tránh đi, Lương Thi Vận đứng tại chỗ chờ cậu ấy, trong rừng không biết từ đâu lại xuất hiện một con khỉ tới cướp đồ của cô.

Lương Thi Vận bèn đuổi theo con khỉ kia.

Con khỉ giống như đang chơi đùa với cô, nhảy nhót lung tung. Chờ đến khi Lương Thi Vận đuổi theo kịp cô mới phát hiện bản thân đã bị lạc đường.

Sau đó mưa lớn, cô bị nhốt ở trong này.

“Không sao chứ?” Sở Hạ nhanh chóng bước tới.

“Không sao.” Lương Thi Vận đáp, nhưng cô không đứng dậy.

Sở Hạ tưởng cô bị lạnh, anh cởi áo mưa ra rồi cởi áo khoác ngoài đưa cho cô, vừa cúi đầu nhìn lại phát hiện ống quần của cô xắn lên một đoạn, từ cổ chân hướng lên trên một tấc, dùng khăn tay cột chặt lại.

“Sao thế này?”

“Bị rắn cắn.” Lương Thi Vận giải thích, “Không biết là rắn gì, cũng không biết có độc hay không, nên chỉ có thể cột chặn lại trước.”

Còn chưa kịp nói xong cổ chân đã lạnh ngắt, là Sở Hạ ngồi xổm xuống kiểm tra miệng vết thương cho cô.

Hai mắt vết thương hơi sưng đỏ, nhưng không có chuyển màu rõ ràng.

“Chắc không phải là rắn độc…” Lương Thi Vận cũng đã xem qua miệng vết thương, giọng điệu rất bình tĩnh, như là đang nói chuyện ăn cơm uống nước thường ngày.

Sở Hạ lập tức nhíu mày.

Anh nhanh chóng giúp cô mặc áo mưa vào, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em về.”

“Mưa quá lớn, chờ chút nữa đi…”

“Nhanh lên đi! Có rất nhiều vết thương do rắn độc cắn không có phản ứng ở giai đoạn đầu, thế nên đừng bất cẩn.”

Sở Hạ cắt ngang lời cô, hơi cong đầu gối, hạ thấp thắt lưng.

Lương Thi Vận thấy anh kiên quyết, đành phải cúi người bò lên lưng anh.

Mưa vẫn không ngừng rơi.

Trên đường trở về trời càng lúc càng tối, hơi nước bao phủ, toàn bộ khu rừng như lạc vào một bộ phim ảo tưởng.

Cơn gió cuốn lấy những hạt mưa giống như nai con bị hoảng loạn, hết húc đông rồi húc tây——

Sở Hạ cõng Lương Thi Vận đi trong cơn mưa, chẳng mấy chốc vạt áo trước và phần đùi của anh đã bị tạt ướt. Lương Thi Vận duỗi tay đè chặt áo mưa giúp Sở Hạ, nhưng gió vẫn tiếp tục lùa vào bên trong.

Sở Hạ bị gió thổi đến nhăn mặt.

“Nếu không đợi tạnh mưa rồi hãy đi tiếp.” Lương Thi Vận vùi đầu vào vai Sở Hạ, “Chân em không sao đâu.”

Sở Hạ nghe cô nói thế, không chỉ không dừng lại mà ngược lại còn đi nhanh hơn lúc nãy.

Đối với Lương Thi Vận, từ trước tới nay nếu cô nói ‘không sao’ tức là ‘có sao’.

Lúc trước đau dạ dày tới nhăn mặt cô cũng nói không sao cả; khi bị Phương Nguyên không chút khách khí phê bình đến uể oải cả ngày cô cũng nói không có gì.

Cô vẫn luôn như vậy, vừa hiếu thắng vừa cậy mạnh, chưa bao giờ sẵn sàng để lộ ra một tia yếu đuối nào.

Năm đó chia tay, dĩ nhiên anh biết được yêu xa sẽ không có kết quả, thế nên sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định, nhưng không phải là anh không hy vọng cô tìm được một người bạn đồng hành để chăm sóc cho cô.

Sở Hạ không ngừng đi nhanh về phía trước, chưa tới nửa giờ hai người đã trở về khu nghỉ dưỡng.

Trình Kiều vội vàng lái xe đưa cô tới bệnh viện.

May mà miệng vết thương của Lương Thi Vận thật sự không có gì đáng lo ngại, bác sĩ kê đơn thuốc rồi cho người về.

Sau một hồi lăn lộn, tốt xấu gì cũng không làm chậm trễ chuyện chính, ngày hôm sau hôn lễ vẫn diễn ra theo đúng lịch trình.

Khu ngoại cảnh sau cơn mưa, đồi cỏ xanh mướt, không khí trong lành, bạn bè người thân đều khen đám cưới này rất độc đáo.

Nhưng dù độc đáo cũng không ngoài những hình thức: bố cô dâu giao người vào tay chú rể, cô dâu chú rể trao nhau lời thề yêu thương, người dẫn chương trình đọc một bài cảm nghĩ ấm áp, bên dưới mọi người náo nhiệt, cuối cùng ở trong bầu không khí đẫm nước mắt kia, đôi tân lang và tân giai nhân cùng nguyện thề bên nhau trọn đời, trước sự hiện diện của mọi người trao nhau cái hôn nồng thắm, sau đó ném hoa cưới——

Trình Kiều có lòng muốn giúp Lương Thi Vận, cô ấy cố ý ném hoa cưới về phía Lương Thi Vận, nhưng nhắm không chuẩn, hoa cưới không biết làm sao lại rơi trúng vào người Sở Hạ.

Sở Hạ duỗi tay đón lấy.

Anh mặc một bộ vest được ủi là thẳng thớm, vừa trang trọng lại tươm tất, cực kỳ phong độ——

Nhưng bước chân lại cứng đờ, giống như đã uống say rồi vậy, đầu nặng chân nhẹ, duỗi tay ra nhận lấy bó hoa cưới mà cả người cứ lắc lư, lảo đảo hết trái sang phải, sau đó ngã thẳng xuống đất.

“Sở Hạ…” Lương Thi Vận thấy thế vội vàng chạy tới đỡ anh. Sở Hạ gục đầu vào vai cô, cái trán cứ thế cọ qua mặt cô.

Quá trình chỉ chớp nhoáng nhưng Lương Thi Vận vẫn cảm giác được cái trán của anh nóng tới dọa người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện