Sở Hạ phát sốt.
Sáng sớm thức dậy anh đã cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ, đầu óc choáng váng, sau đó toàn thân mệt lả.
Hôn lễ đang được cử hành sôi nổi, tiếng ồn ào như thể hóa thành nhiệt lượng đánh úp lên người anh.
Dần dần anh cảm thấy tức ngực, đầu tiên là hai má, sau đó là tay và chân, tiếp đến như có thứ gì đó trói chặt ngực và đùi anh, lúc anh gắng gượng duỗi tay bắt lấy hoa cưới, thân thể đã nặng nề giống như thạch cao, vừa mới cất bước đã mất thăng bằng, lảo đảo chuẩn bị ngã xuống đất…
Bây giờ là lúc nào? Ban ngày hay buổi tối? Trước mắt anh là một mảnh mơ hồ, chỉ có mồ hôi đang không ngừng từ thái dương chảy xuống, vặn vẹo giống hệt như động vật nhuyễn thể*.
(*động vật nhuyễn thể: là loài động vật thân mềm, không xương, có vỏ đá vôi.)
Trong cơn mê sảng cũng không biết hôm nay là ngày tháng năm nào, anh giống như trở lại những ngày bị cách ly do Covid-19 ——thời điểm Luân Đôn đang bùng nổ dịch bệnh đầu tiên.
Ban đầu anh chỉ hơi ngứa cổ họng, ho khan, thỉnh thoảng sẽ thấy đau khi nuốt nước miếng, thân thể lúc lạnh lúc nóng.
Xét nghiệm máu, chụp X quang, mọi thứ đều hết sức bình thường, cách hai ngày lại đau ngực, giống như có cục đá đang đè nặng ở đó. Anh lại lần nữa xét nghiệm máu, kiểm tra CT, kết quả không tốt lắm —— tế bào bạch huyết thấp, ở lá phổi phải còn có những điểm lấm tấm.
Sau đó là cách ly.
Nơi cách ly được xây dựng tạm thời, tường vẫn còn sơn mới, trong nhà đã được xịt nước khử trùng, mùi nước khử trùng rất nặng, đến cả một máy lọc không khí cũng không có.
Cửa bị khóa bên ngoài, cửa sổ cũng bị nghiêm cấm không được mở, mở ra cũng vô dụng, bên ngoài hành lang đã bị phong kín, cách âm cũng không được tốt lắm, ngủ tới nửa đêm sẽ nghe thấy âm thanh ho khan của phòng bên cạnh, tiếng khụ khụ vang lên không ngừng, dường như muốn ho lòi cả phổi.
Tiếng ho khan khiến cả bệnh viện đều hoảng loạn lo lắng.
Phòng bệnh không có TV, tin tức trên điện thoại toàn bộ đều là tình hình dịch bệnh, trên các diễn đàn mỗi ngày đều bàn luận xem nơi nào có ca bệnh tăng giảm; những người chung phòng bệnh lại càng hoảng loạn bất an——
Tuy rằng việc thống kê số liệu có sự khác biệt so với thực tế, tuy rằng mặc dù bị lây nhiễm cũng có khả năng tự khỏi hoặc chữa khỏi—— Nhưng chung quy cũng là hy vọng xa vời.
Mọi người một nửa thời gian là sống trong hồi hộp lo sợ, một nửa thời gian là từ bỏ chính mình.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, Sở Hạ cũng không tham gia vào những cuộc thảo luận gây lo lắng đó.
Trong lúc người ta chán nản sẽ không kiềm chế được mà nhớ về quá khứ. Lúc ấy, người anh nghĩ tới nhiều nhất là Lương Thi Vận.
Đó cũng không phải là lần đầu tiên anh nhớ tới cô.
Trên thực tế, gần hai năm đó anh thường xuyên nhớ tới cô, cho dù lúc vừa chia tay anh không có cảm giác gì quá lớn.
Khi đó anh còn trẻ, cảm thấy quan trọng nhất vẫn là chứng minh bản thân.
Giữa tình yêu và sự nghiệp, anh dường như không cần suy nghĩ nhiều mà chọn vế sau.
Học hành và công việc bận rộn, thế nên cũng không có nhiều thời gian để nhớ tới cô. Bình thường chỉ một cái chớp mắt là anh đã vứt ra sau đầu
——
Lần đầu tiên nghiêm túc nhớ tới cô là năm thứ hai sau khi chia tay, lúc đó Dư Hiểu Mạn đi công tác, hẹn anh ra ăn cơm.
Thật ra anh vẫn luôn biết Dư Hiểu Mạn từng có chút tình ý với mình.
Lúc học đại học cô ta có rất nhiều cử chỉ kỳ lạ. Nhiều năm cách biệt lại tình cờ gặp nhau ở nước ngoài, Sở Hạ chỉ dừng lại ở mức tình nghĩa bạn cũ, muốn làm tròn bổn phận chủ nhà, không ngờ Dư Hiểu Mạn dường như vẫn còn chút tình cảm với anh ——
Phụ nữ đều là kiểu người không thực tế như vậy sao? Trong lúc nhất thời, Sở Hạ cảm thấy có chút hoang đường——
Không kể tới chuyện bọn họ ở hai nước khác nhau, mà căn bản là không có cách nào bắt đầu, cho dù cô ta được điều tới Luân Đôn làm việc——
Nhưng tình yêu phải có sự tiếp xúc mài mòn, hoặc có lẽ ngay từ đầu đã không thích hợp, thế nên chuyện này đáng để cô ta từ bỏ cả tương lai để thử sao?
Khi đó anh vừa mới nhận giải thưởng trong một cuộc thi thiết kế. Dư Hiểu Mạn ở trong bữa cơm không tiếc lời khen ngợi thiết kế của anh.
“Cô cảm thấy nó tốt ở chỗ nào?” Anh nhịn không được cất tiếng hỏi. Đối phương đột nhiên bị nghẹn lời.
Một khắc đó, vốn anh đã không có hứng thú lại càng mất hứng hơn. Ngày đó, sau khi ăn xong, anh lập tức chào tạm biệt cô ta.
Buổi tối khi nằm trên giường ký túc xá anh lại bất giác nhớ tới Lương Thi Vận, nhớ tới mỗi lần anh cho cô xem tác phẩm của mình, trong mắt cô đều là ánh sáng lung linh.
Không phải ai có khuôn mặt ưa nhìn thì linh hồn bên trong cũng khiến bạn hài lòng.
Có lẽ, muốn tìm được một người cùng chung chí hướng, cả hai đều thưởng thức được đối phương là một chuyện không dễ dàng.
Nhưng tuổi trẻ mà, ai chẳng muốn lấy sự nghiệp làm trọng.
Một đêm thương cảm này chẳng mấy chốc đã bị Sở Hạ vứt ra sau đầu.
Học hành, thực tập, làm việc; khi mà bản thiết kế đầu tiên của anh được thực hiện, Sở Hạ đã kích động cả một đêm.
Nhưng anh không có ai để chia sẻ chuyện này.
“Anh nhất định sẽ trở thành một người vô cùng ưu tú, là một kiến trúc sư vô cùng tài hoa.” Anh nhớ Lương Thi Vận đã từng nói với anh như vậy.
Anh làm được rồi, nhưng cô đã không còn bên cạnh anh. Điều này khiến anh sinh ra cảm giác trống trải từ trong sự kích động.
Có lẽ anh mong muốn có một người có thể chia sẻ niềm vui sướng với mình.
Có lẽ không nên chấp nhất chuyện sự nghiệp, anh cũng không còn nhỏ nữa, nên tính chuyện kết hôn sinh con rồi.
Vậy là sau đó, anh bắt đầu bỏ ra một khoảng thời gian để tìm kiếm người như vậy.
Nhưng khi hẹn hò với một ứng cử viên rất có tiềm năng, anh lại bất giác nhớ tới những khoảnh khắc ở bên cạnh Lương Thi Vận, như thể cô là một thước đo cho sự tiêu chuẩn.
Không xinh đẹp hơn cô, không được; không thông minh như cô, không được; thậm chí không độc lập như cô anh cũng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
“Anh thử cân nhắc tôi xem.” Một đồng nghiệp biết được anh đang dự định yêu đương đã tự mình đề cử.
Bọn họ là đồng nghiệp, cũng được coi là người cùng chung chí hướng, cô ấy là tiền bối xem trọng anh, ngoại hình cũng phù hợp với thẩm mỹ của anh…Cũng không biết vì sao, lúc cô ấy ở bên tai anh nói thầm, phát ra lời mời ám muội, anh lại đột nhiên đứng dậy.
“Chaz?”
“Tôi nhớ ra mình còn bận chút chuyện, tôi đi trước đây.”
Anh không thể nói cho cô ấy biết, lúc cơ thể mềm mại của cô ấy dán lên người anh, anh đã nhớ tới Lương Thi Vận.
Sở Hạ vội vàng rời khỏi.
Anh giống như bỏ trốn đi tới bãi đỗ xe. Anh ngồi trong xe, mở nhạc lên, chỉnh âm lượng tới mức cao nhất, muốn dùng âm thanh đàn ghi-ta điện chói tai đè ép suy nghĩ trong đầu mình.
Nhưng trong đầu anh lúc đó vẫn không kiềm chế được mà hồi tưởng về quá khứ, nếu Lương Thi Vận dán vào người anh như vậy…
Một khắc đó, anh chợt nhận ra rằng anh vẫn còn tình cảm với Lương Thi Vận, phần tình cảm đó còn nhiều hơn cảm xúc anh dành cho bất cứ ai trong mấy năm qua. Cuối cùng thì anh cũng thừa nhận, thật ra anh vẫn luôn nhớ tới cô.
Trong khi có khả năng cô đã quên mất anh rồi.
Đêm đó, Sở Hạ uống rất nhiều rượu, không ngoài dự đoán anh nằm mơ thấy Lương Thi Vận, mơ thấy cô và anh đang ân ái triền miên. Cảm giác trong mơ rõ ràng tới từng chân tơ kẽ tóc.
Những chi tiết nhỏ nhặt đó như dây leo, từng chút từng chút quấn chặt lấy anh——
Anh thức giấc trong tình trạng mồ hôi nhễ nhãi, sau khi ở trong nhà vệ sinh tự giải quyết một lúc, anh vẫn không giải tỏa được tâm trạng bồn chồn này.
Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay dính đầy dịch thể của mình đến xuất thần, cuối cùng cầm lấy điện thoại ấn một dãy số, nhấn gọi…
Sau rất nhiều năm, một cuộc gọi rất đường đột vang lên hồi lâu mới có người tiếp.
“Alo.” Đầu dây bên kia là giọng nói của Lương Thi Vận, phảng phất như đã trôi qua một cuộc đời.
“Alo…” Anh há miệng thở dốc, lại không biết nói gì.
Ngực dường như có thứ gì đó đang thắt chặt, có thứ gì đó đang bành trướng, từ bên hông đâm qua xương sườn, cho đến khi lấp đầy từng centimet trong lồng ngực anh.
Có lẽ tình yêu như nhặt vỏ sò trên bờ biển.
Lần đầu tiên nhìn thấy những vỏ sò vừa lớn vừa xinh đẹp liền quên mất ở bờ biển cũng không phải hiếm thấy vỏ sò, nhưng vỏ sò vừa lớn vừa xinh đẹp lại càng hiếm thấy.
Cơn sốt cao mãi không lùi, mỗi tấc da tấc thịt như bị ngọn lửa thiêu đốt. Sở Hạ thử giãy giụa vài cái, nhưng tay anh căn bản không nâng lên được.
Tay chân như có cục đá đè nặng, thân thể và ý thức đều đang không ngừng chìm xuống, chìm sâu vào lớp bùn dày.
Nếu đây là bị nhiễm Covid-19, nếu anh cách ly với mọi người…
Những chuyện anh từng coi trọng cũng không còn quan trọng nữa, anh đã cố gắng hết sức, cũng đã có được, không còn gì hối tiếc.
Nhưng có một chuyện nuối tiếc…
Cơn nóng ập đến khiến lồng ngực anh khó chịu, hô hấp không thông.
Chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt đến vô tận, anh đột nhiên rất muốn trở về quê hương, gặp lại cha mẹ, bạn bè, còn có…
“Thi Vận…” Anh khẩn thiết nắm lấy tay người bên cạnh.
Sở Hạ khó khăn mở mắt ra, trước giường bệnh, Cao Yến đang dùng sức tách tay anh ra.
Sáng sớm thức dậy anh đã cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ, đầu óc choáng váng, sau đó toàn thân mệt lả.
Hôn lễ đang được cử hành sôi nổi, tiếng ồn ào như thể hóa thành nhiệt lượng đánh úp lên người anh.
Dần dần anh cảm thấy tức ngực, đầu tiên là hai má, sau đó là tay và chân, tiếp đến như có thứ gì đó trói chặt ngực và đùi anh, lúc anh gắng gượng duỗi tay bắt lấy hoa cưới, thân thể đã nặng nề giống như thạch cao, vừa mới cất bước đã mất thăng bằng, lảo đảo chuẩn bị ngã xuống đất…
Bây giờ là lúc nào? Ban ngày hay buổi tối? Trước mắt anh là một mảnh mơ hồ, chỉ có mồ hôi đang không ngừng từ thái dương chảy xuống, vặn vẹo giống hệt như động vật nhuyễn thể*.
(*động vật nhuyễn thể: là loài động vật thân mềm, không xương, có vỏ đá vôi.)
Trong cơn mê sảng cũng không biết hôm nay là ngày tháng năm nào, anh giống như trở lại những ngày bị cách ly do Covid-19 ——thời điểm Luân Đôn đang bùng nổ dịch bệnh đầu tiên.
Ban đầu anh chỉ hơi ngứa cổ họng, ho khan, thỉnh thoảng sẽ thấy đau khi nuốt nước miếng, thân thể lúc lạnh lúc nóng.
Xét nghiệm máu, chụp X quang, mọi thứ đều hết sức bình thường, cách hai ngày lại đau ngực, giống như có cục đá đang đè nặng ở đó. Anh lại lần nữa xét nghiệm máu, kiểm tra CT, kết quả không tốt lắm —— tế bào bạch huyết thấp, ở lá phổi phải còn có những điểm lấm tấm.
Sau đó là cách ly.
Nơi cách ly được xây dựng tạm thời, tường vẫn còn sơn mới, trong nhà đã được xịt nước khử trùng, mùi nước khử trùng rất nặng, đến cả một máy lọc không khí cũng không có.
Cửa bị khóa bên ngoài, cửa sổ cũng bị nghiêm cấm không được mở, mở ra cũng vô dụng, bên ngoài hành lang đã bị phong kín, cách âm cũng không được tốt lắm, ngủ tới nửa đêm sẽ nghe thấy âm thanh ho khan của phòng bên cạnh, tiếng khụ khụ vang lên không ngừng, dường như muốn ho lòi cả phổi.
Tiếng ho khan khiến cả bệnh viện đều hoảng loạn lo lắng.
Phòng bệnh không có TV, tin tức trên điện thoại toàn bộ đều là tình hình dịch bệnh, trên các diễn đàn mỗi ngày đều bàn luận xem nơi nào có ca bệnh tăng giảm; những người chung phòng bệnh lại càng hoảng loạn bất an——
Tuy rằng việc thống kê số liệu có sự khác biệt so với thực tế, tuy rằng mặc dù bị lây nhiễm cũng có khả năng tự khỏi hoặc chữa khỏi—— Nhưng chung quy cũng là hy vọng xa vời.
Mọi người một nửa thời gian là sống trong hồi hộp lo sợ, một nửa thời gian là từ bỏ chính mình.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, Sở Hạ cũng không tham gia vào những cuộc thảo luận gây lo lắng đó.
Trong lúc người ta chán nản sẽ không kiềm chế được mà nhớ về quá khứ. Lúc ấy, người anh nghĩ tới nhiều nhất là Lương Thi Vận.
Đó cũng không phải là lần đầu tiên anh nhớ tới cô.
Trên thực tế, gần hai năm đó anh thường xuyên nhớ tới cô, cho dù lúc vừa chia tay anh không có cảm giác gì quá lớn.
Khi đó anh còn trẻ, cảm thấy quan trọng nhất vẫn là chứng minh bản thân.
Giữa tình yêu và sự nghiệp, anh dường như không cần suy nghĩ nhiều mà chọn vế sau.
Học hành và công việc bận rộn, thế nên cũng không có nhiều thời gian để nhớ tới cô. Bình thường chỉ một cái chớp mắt là anh đã vứt ra sau đầu
——
Lần đầu tiên nghiêm túc nhớ tới cô là năm thứ hai sau khi chia tay, lúc đó Dư Hiểu Mạn đi công tác, hẹn anh ra ăn cơm.
Thật ra anh vẫn luôn biết Dư Hiểu Mạn từng có chút tình ý với mình.
Lúc học đại học cô ta có rất nhiều cử chỉ kỳ lạ. Nhiều năm cách biệt lại tình cờ gặp nhau ở nước ngoài, Sở Hạ chỉ dừng lại ở mức tình nghĩa bạn cũ, muốn làm tròn bổn phận chủ nhà, không ngờ Dư Hiểu Mạn dường như vẫn còn chút tình cảm với anh ——
Phụ nữ đều là kiểu người không thực tế như vậy sao? Trong lúc nhất thời, Sở Hạ cảm thấy có chút hoang đường——
Không kể tới chuyện bọn họ ở hai nước khác nhau, mà căn bản là không có cách nào bắt đầu, cho dù cô ta được điều tới Luân Đôn làm việc——
Nhưng tình yêu phải có sự tiếp xúc mài mòn, hoặc có lẽ ngay từ đầu đã không thích hợp, thế nên chuyện này đáng để cô ta từ bỏ cả tương lai để thử sao?
Khi đó anh vừa mới nhận giải thưởng trong một cuộc thi thiết kế. Dư Hiểu Mạn ở trong bữa cơm không tiếc lời khen ngợi thiết kế của anh.
“Cô cảm thấy nó tốt ở chỗ nào?” Anh nhịn không được cất tiếng hỏi. Đối phương đột nhiên bị nghẹn lời.
Một khắc đó, vốn anh đã không có hứng thú lại càng mất hứng hơn. Ngày đó, sau khi ăn xong, anh lập tức chào tạm biệt cô ta.
Buổi tối khi nằm trên giường ký túc xá anh lại bất giác nhớ tới Lương Thi Vận, nhớ tới mỗi lần anh cho cô xem tác phẩm của mình, trong mắt cô đều là ánh sáng lung linh.
Không phải ai có khuôn mặt ưa nhìn thì linh hồn bên trong cũng khiến bạn hài lòng.
Có lẽ, muốn tìm được một người cùng chung chí hướng, cả hai đều thưởng thức được đối phương là một chuyện không dễ dàng.
Nhưng tuổi trẻ mà, ai chẳng muốn lấy sự nghiệp làm trọng.
Một đêm thương cảm này chẳng mấy chốc đã bị Sở Hạ vứt ra sau đầu.
Học hành, thực tập, làm việc; khi mà bản thiết kế đầu tiên của anh được thực hiện, Sở Hạ đã kích động cả một đêm.
Nhưng anh không có ai để chia sẻ chuyện này.
“Anh nhất định sẽ trở thành một người vô cùng ưu tú, là một kiến trúc sư vô cùng tài hoa.” Anh nhớ Lương Thi Vận đã từng nói với anh như vậy.
Anh làm được rồi, nhưng cô đã không còn bên cạnh anh. Điều này khiến anh sinh ra cảm giác trống trải từ trong sự kích động.
Có lẽ anh mong muốn có một người có thể chia sẻ niềm vui sướng với mình.
Có lẽ không nên chấp nhất chuyện sự nghiệp, anh cũng không còn nhỏ nữa, nên tính chuyện kết hôn sinh con rồi.
Vậy là sau đó, anh bắt đầu bỏ ra một khoảng thời gian để tìm kiếm người như vậy.
Nhưng khi hẹn hò với một ứng cử viên rất có tiềm năng, anh lại bất giác nhớ tới những khoảnh khắc ở bên cạnh Lương Thi Vận, như thể cô là một thước đo cho sự tiêu chuẩn.
Không xinh đẹp hơn cô, không được; không thông minh như cô, không được; thậm chí không độc lập như cô anh cũng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
“Anh thử cân nhắc tôi xem.” Một đồng nghiệp biết được anh đang dự định yêu đương đã tự mình đề cử.
Bọn họ là đồng nghiệp, cũng được coi là người cùng chung chí hướng, cô ấy là tiền bối xem trọng anh, ngoại hình cũng phù hợp với thẩm mỹ của anh…Cũng không biết vì sao, lúc cô ấy ở bên tai anh nói thầm, phát ra lời mời ám muội, anh lại đột nhiên đứng dậy.
“Chaz?”
“Tôi nhớ ra mình còn bận chút chuyện, tôi đi trước đây.”
Anh không thể nói cho cô ấy biết, lúc cơ thể mềm mại của cô ấy dán lên người anh, anh đã nhớ tới Lương Thi Vận.
Sở Hạ vội vàng rời khỏi.
Anh giống như bỏ trốn đi tới bãi đỗ xe. Anh ngồi trong xe, mở nhạc lên, chỉnh âm lượng tới mức cao nhất, muốn dùng âm thanh đàn ghi-ta điện chói tai đè ép suy nghĩ trong đầu mình.
Nhưng trong đầu anh lúc đó vẫn không kiềm chế được mà hồi tưởng về quá khứ, nếu Lương Thi Vận dán vào người anh như vậy…
Một khắc đó, anh chợt nhận ra rằng anh vẫn còn tình cảm với Lương Thi Vận, phần tình cảm đó còn nhiều hơn cảm xúc anh dành cho bất cứ ai trong mấy năm qua. Cuối cùng thì anh cũng thừa nhận, thật ra anh vẫn luôn nhớ tới cô.
Trong khi có khả năng cô đã quên mất anh rồi.
Đêm đó, Sở Hạ uống rất nhiều rượu, không ngoài dự đoán anh nằm mơ thấy Lương Thi Vận, mơ thấy cô và anh đang ân ái triền miên. Cảm giác trong mơ rõ ràng tới từng chân tơ kẽ tóc.
Những chi tiết nhỏ nhặt đó như dây leo, từng chút từng chút quấn chặt lấy anh——
Anh thức giấc trong tình trạng mồ hôi nhễ nhãi, sau khi ở trong nhà vệ sinh tự giải quyết một lúc, anh vẫn không giải tỏa được tâm trạng bồn chồn này.
Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay dính đầy dịch thể của mình đến xuất thần, cuối cùng cầm lấy điện thoại ấn một dãy số, nhấn gọi…
Sau rất nhiều năm, một cuộc gọi rất đường đột vang lên hồi lâu mới có người tiếp.
“Alo.” Đầu dây bên kia là giọng nói của Lương Thi Vận, phảng phất như đã trôi qua một cuộc đời.
“Alo…” Anh há miệng thở dốc, lại không biết nói gì.
Ngực dường như có thứ gì đó đang thắt chặt, có thứ gì đó đang bành trướng, từ bên hông đâm qua xương sườn, cho đến khi lấp đầy từng centimet trong lồng ngực anh.
Có lẽ tình yêu như nhặt vỏ sò trên bờ biển.
Lần đầu tiên nhìn thấy những vỏ sò vừa lớn vừa xinh đẹp liền quên mất ở bờ biển cũng không phải hiếm thấy vỏ sò, nhưng vỏ sò vừa lớn vừa xinh đẹp lại càng hiếm thấy.
Cơn sốt cao mãi không lùi, mỗi tấc da tấc thịt như bị ngọn lửa thiêu đốt. Sở Hạ thử giãy giụa vài cái, nhưng tay anh căn bản không nâng lên được.
Tay chân như có cục đá đè nặng, thân thể và ý thức đều đang không ngừng chìm xuống, chìm sâu vào lớp bùn dày.
Nếu đây là bị nhiễm Covid-19, nếu anh cách ly với mọi người…
Những chuyện anh từng coi trọng cũng không còn quan trọng nữa, anh đã cố gắng hết sức, cũng đã có được, không còn gì hối tiếc.
Nhưng có một chuyện nuối tiếc…
Cơn nóng ập đến khiến lồng ngực anh khó chịu, hô hấp không thông.
Chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt đến vô tận, anh đột nhiên rất muốn trở về quê hương, gặp lại cha mẹ, bạn bè, còn có…
“Thi Vận…” Anh khẩn thiết nắm lấy tay người bên cạnh.
Sở Hạ khó khăn mở mắt ra, trước giường bệnh, Cao Yến đang dùng sức tách tay anh ra.
Danh sách chương