Nhiệm vụ quan trọng mà Trình Kiều nói là bảo Sở Hạ quay lại cảnh chuẩn bị hôn lễ.
Đoàn chụp ảnh chuyên nghiệp phải đúng ngày cưới mới tới, vì vậy Sở Hạ đành cầm lấy máy ảnh đi lại khắp nơi, kết quả là chưa tới bao lâu, bầu trời trong xanh đột nhiên kéo mây đen tới.
“Không phải muốn mưa đấy chứ? Dự báo thời tiết cũng đâu có báo mưa?”
“Không sao, vẫn còn kế hoạch B.”
Nếu muốn tổ chức hôn lễ ở ngoài trời thì phải chuẩn bị tốt tất cả tình huống có thể xảy ra.
Trình Kiều lại lần nữa chỉ huy mọi người làm việc, nhưng vừa làm được một lát thì đột nhiên gió to nổi lên, sau đó là mây đen ngùn ngụt kéo tới, bầu trời biến thành xám xịt, lá cây đung đưa xào xạc kèm theo tiếng tí tách rơi —— trời đổ mưa.
“Đợi tạnh mưa rồi làm tiếp.”
Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc trở về khu nghỉ dưỡng, một trận sấm sét vang lên, hạt mưa nặng trịch lộp bộp rơi xuống, cơn mưa chậm chạp kéo đến rồi trở nên giàn giụa xối xả.
Hai người ra ngoài dán bảng chỉ đường vẫn chưa trở về.
Sở Hạ đứng ngoài ban công, nhịn không được gọi điện thoại cho Lương Thi Vận, lại nghe thấy tiếng nhắc nhở ‘Thuê bao quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng’. Anh đợi một hồi, lại quay số lần nữa, vẫn đang ngoài vùng phủ sóng.
Anh gọi Trình Kiều đang ở dưới lầu, hỏi cô ấy số điện thoại của Tề Phàm, vừa mới cất tiếng thì chợt thấy trong màn mưa có một bóng người lao đến, người đó ôm đầu vội vàng chạy về phía khu nghỉ dưỡng.
Sở Hạ lật đật đi xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Tề Phàm đang dùng khăn lông lau tóc.
“Thi Vận đâu?” Anh hỏi.
“Cô ấy vẫn chưa về sao?” Tề Phàm lau khô tóc, lại dùng khăn lau hai bên tai.
“Không phải cậu ấy đi cùng em sao?” Trình Kiều ở bên cạnh lên tiếng. Tề Phàm lúc này mới dừng động tác: “Em tưởng cô ấy về trước rồi chứ.”
Buổi chiều lúc hai người đang đi dán bảng chỉ đường thì điện thoại của cậu ấy đột nhiên vang lên, là lãnh đạo trong cục tìm cậu ấy, có chuyện muốn cậu ấy giúp đỡ.
Trong núi tín hiệu không được tốt nên cậu ấy phải đi khắp nơi bắt sóng, tìm được nơi có tín hiệu tốt hơn một chút, cậu ấy cẩn thận xác nhận lời dặn dò của lãnh đạo, xong việc quay lại thì đã không thấy Lương Thi Vận đâu.
“Giấy bút đều không thấy đâu, tôi cho rằng cô ấy đã đi tới địa điểm tiếp theo nên không tới đó nữa…” Tề Phàm nói, “Kết quả cũng không thấy cô ấy đâu, sau đó tôi thấy trời sắp mưa nên đã trở về trước.”
“Cô ấy chưa trở về sao?” Tề Phàm hỏi, cậu ấy nói xong lại chạy lên lầu gõ cửa phòng của Lương Thi Vận.
Sở Hạ và Trình Kiều cũng đi theo đến đó.
Cửa phòng Lương Thi Vận không có khóa, Tề Phàm gõ hai cái rồi đẩy cửa bước vào, bên trong căn bản không có ai, nghiễm nhiên là buổi sáng Lương Thi Vận mới vào ở, hành lý đặt ở mép giường chỉ mở một nửa.
Trình Kiều chưa từ bỏ ý định, cô ấy nhìn toilet —— cũng không có ai.
“Không xong rồi, mưa to như vậy mà cậu ấy vẫn còn ở bên ngoài.” Trình Kiều vội vàng gọi điện cho Lương Thi Vận.
Giống như Sở Hạ, trong điện thoại đều báo là không có tín hiệu.
“Cô ấy chắc là đã tìm chỗ nào đó trú mưa rồi, hoặc là đang trên đường trở về…” Tề Phàm nói, không biết là an ủi Trình Kiều hay là tự an ủi chính mình, “Tôi đi xuống lầu nhìn thử.”
“Hai người đi có xa không——” Sở Hạ giữ chặt lấy cậu ấy, “Ý tôi là lúc nãy cậu nhận điện thoại về mà không nhìn thấy cô ấy là ở đâu?”
“Chúng tôi đi cũng khá xa đấy…” Tề Phàm nhớ lại.
Sở Hạ nghe xong liền xoay người xuống lầu.
Lúc Trình Kiều đuổi theo xuống dưới, Sở Hạ đang hỏi mượn lễ tân đèn pin và áo mưa.
“Cậu muốn ra ngoài tìm Thi Vận sao? Chờ một chút nữa đi, nếu lát nữa vẫn chưa về thì mọi người cùng đi tìm.” Trình Kiều thấy bên ngoài mưa vẫn đang to, chưa có dấu hiệu ngừng lại, cũng không cho rằng bây giờ Sở Hạ ra ngoài là ý kiến hay, tuy rằng cô ấy cũng rất lo lắng cho Lương Thi Vận.
“Đợi thêm lát nữa đi, nói không chừng một chốc nữa là cậu ấy về tới đấy, hoặc là đợi mưa tạnh cậu ấy sẽ trở về. Cậu ấy đã lớn như vậy rồi, không tới nổi trời mưa cũng không biết chỗ trú chứ.” Trình Kiều nói.
“Cô ấy dĩ nhiên biết tìm chỗ trú.” Sở Hạ nhận được áo mưa liền mặc lên người, “Có điều, em họ của cậu nói cô ấy đột nhiên rời khỏi, tôi sợ là cô ấy không được thoải mái trong người.”
Anh lại nhíu mày nhìn thoáng ra bên ngoài: “Đặc biệt là trời mưa to như này.”
Sau đó, Trình Kiều nhớ tới trong phòng Lương Thi Vận có túi băng vệ sinh đã mở ra.
“Vừa rồi trong nhà vệ sinh…Cậu nhìn thấy rồi sao?” Cô ấy thử hỏi. “Ừm.” Sở Hạ đáp.
Không chỉ vậy, trên điện thoại anh cũng có nhắc nhở, mấy ngày nay đang là kỳ sinh lý của Lương Thi Vận.
Đoàn chụp ảnh chuyên nghiệp phải đúng ngày cưới mới tới, vì vậy Sở Hạ đành cầm lấy máy ảnh đi lại khắp nơi, kết quả là chưa tới bao lâu, bầu trời trong xanh đột nhiên kéo mây đen tới.
“Không phải muốn mưa đấy chứ? Dự báo thời tiết cũng đâu có báo mưa?”
“Không sao, vẫn còn kế hoạch B.”
Nếu muốn tổ chức hôn lễ ở ngoài trời thì phải chuẩn bị tốt tất cả tình huống có thể xảy ra.
Trình Kiều lại lần nữa chỉ huy mọi người làm việc, nhưng vừa làm được một lát thì đột nhiên gió to nổi lên, sau đó là mây đen ngùn ngụt kéo tới, bầu trời biến thành xám xịt, lá cây đung đưa xào xạc kèm theo tiếng tí tách rơi —— trời đổ mưa.
“Đợi tạnh mưa rồi làm tiếp.”
Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc trở về khu nghỉ dưỡng, một trận sấm sét vang lên, hạt mưa nặng trịch lộp bộp rơi xuống, cơn mưa chậm chạp kéo đến rồi trở nên giàn giụa xối xả.
Hai người ra ngoài dán bảng chỉ đường vẫn chưa trở về.
Sở Hạ đứng ngoài ban công, nhịn không được gọi điện thoại cho Lương Thi Vận, lại nghe thấy tiếng nhắc nhở ‘Thuê bao quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng’. Anh đợi một hồi, lại quay số lần nữa, vẫn đang ngoài vùng phủ sóng.
Anh gọi Trình Kiều đang ở dưới lầu, hỏi cô ấy số điện thoại của Tề Phàm, vừa mới cất tiếng thì chợt thấy trong màn mưa có một bóng người lao đến, người đó ôm đầu vội vàng chạy về phía khu nghỉ dưỡng.
Sở Hạ lật đật đi xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Tề Phàm đang dùng khăn lông lau tóc.
“Thi Vận đâu?” Anh hỏi.
“Cô ấy vẫn chưa về sao?” Tề Phàm lau khô tóc, lại dùng khăn lau hai bên tai.
“Không phải cậu ấy đi cùng em sao?” Trình Kiều ở bên cạnh lên tiếng. Tề Phàm lúc này mới dừng động tác: “Em tưởng cô ấy về trước rồi chứ.”
Buổi chiều lúc hai người đang đi dán bảng chỉ đường thì điện thoại của cậu ấy đột nhiên vang lên, là lãnh đạo trong cục tìm cậu ấy, có chuyện muốn cậu ấy giúp đỡ.
Trong núi tín hiệu không được tốt nên cậu ấy phải đi khắp nơi bắt sóng, tìm được nơi có tín hiệu tốt hơn một chút, cậu ấy cẩn thận xác nhận lời dặn dò của lãnh đạo, xong việc quay lại thì đã không thấy Lương Thi Vận đâu.
“Giấy bút đều không thấy đâu, tôi cho rằng cô ấy đã đi tới địa điểm tiếp theo nên không tới đó nữa…” Tề Phàm nói, “Kết quả cũng không thấy cô ấy đâu, sau đó tôi thấy trời sắp mưa nên đã trở về trước.”
“Cô ấy chưa trở về sao?” Tề Phàm hỏi, cậu ấy nói xong lại chạy lên lầu gõ cửa phòng của Lương Thi Vận.
Sở Hạ và Trình Kiều cũng đi theo đến đó.
Cửa phòng Lương Thi Vận không có khóa, Tề Phàm gõ hai cái rồi đẩy cửa bước vào, bên trong căn bản không có ai, nghiễm nhiên là buổi sáng Lương Thi Vận mới vào ở, hành lý đặt ở mép giường chỉ mở một nửa.
Trình Kiều chưa từ bỏ ý định, cô ấy nhìn toilet —— cũng không có ai.
“Không xong rồi, mưa to như vậy mà cậu ấy vẫn còn ở bên ngoài.” Trình Kiều vội vàng gọi điện cho Lương Thi Vận.
Giống như Sở Hạ, trong điện thoại đều báo là không có tín hiệu.
“Cô ấy chắc là đã tìm chỗ nào đó trú mưa rồi, hoặc là đang trên đường trở về…” Tề Phàm nói, không biết là an ủi Trình Kiều hay là tự an ủi chính mình, “Tôi đi xuống lầu nhìn thử.”
“Hai người đi có xa không——” Sở Hạ giữ chặt lấy cậu ấy, “Ý tôi là lúc nãy cậu nhận điện thoại về mà không nhìn thấy cô ấy là ở đâu?”
“Chúng tôi đi cũng khá xa đấy…” Tề Phàm nhớ lại.
Sở Hạ nghe xong liền xoay người xuống lầu.
Lúc Trình Kiều đuổi theo xuống dưới, Sở Hạ đang hỏi mượn lễ tân đèn pin và áo mưa.
“Cậu muốn ra ngoài tìm Thi Vận sao? Chờ một chút nữa đi, nếu lát nữa vẫn chưa về thì mọi người cùng đi tìm.” Trình Kiều thấy bên ngoài mưa vẫn đang to, chưa có dấu hiệu ngừng lại, cũng không cho rằng bây giờ Sở Hạ ra ngoài là ý kiến hay, tuy rằng cô ấy cũng rất lo lắng cho Lương Thi Vận.
“Đợi thêm lát nữa đi, nói không chừng một chốc nữa là cậu ấy về tới đấy, hoặc là đợi mưa tạnh cậu ấy sẽ trở về. Cậu ấy đã lớn như vậy rồi, không tới nổi trời mưa cũng không biết chỗ trú chứ.” Trình Kiều nói.
“Cô ấy dĩ nhiên biết tìm chỗ trú.” Sở Hạ nhận được áo mưa liền mặc lên người, “Có điều, em họ của cậu nói cô ấy đột nhiên rời khỏi, tôi sợ là cô ấy không được thoải mái trong người.”
Anh lại nhíu mày nhìn thoáng ra bên ngoài: “Đặc biệt là trời mưa to như này.”
Sau đó, Trình Kiều nhớ tới trong phòng Lương Thi Vận có túi băng vệ sinh đã mở ra.
“Vừa rồi trong nhà vệ sinh…Cậu nhìn thấy rồi sao?” Cô ấy thử hỏi. “Ừm.” Sở Hạ đáp.
Không chỉ vậy, trên điện thoại anh cũng có nhắc nhở, mấy ngày nay đang là kỳ sinh lý của Lương Thi Vận.
Danh sách chương