Chương 5138

Chỉ từ phương diện làm người này, có thể thấy những người thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới đã bỏ xa mấy người Tiêu Chính Văn mấy chục con đường!

La Khai cũng phản ứng lại, e rằng là mấy thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới nể mặt ông ta nên mới không xuống tay giết chết Lý Bạch, nếu không thì nào có chuyện ông ta không phải là đối thủ của một Đế Cảnh nhỏ bé?

“Ông còn không mau cảm ơn ơn tha mạng của thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới này đi?”, Âu Dương Trí chắp hai tay sau lưng, nhếch miệng, dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện.

Lý Bạch chỉ liếc nhìn Thiên Trần Tử đã trở về chỗ ngồi, chẳng buồn bận tâm tới Âu Dương Trí, thẳng thừng coi ông ta như là không khí.

“Các vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới quả nhiên có tấm lòng rộng mở, tại hạ thực sự quá đỗi khâm phục! Tôi xin được thay tên địa cầu không biết trời cao đất dày này nhận tội với vị thiên tài ban nãy!”

La Khai nói rồi nâng ly rượu lên, đầu tiên là khom lưng cúi rạp, sau đó một hơi uống cạn cả ly.

Đặt ly rượu xuống, La Khai mới lạnh lùng lên tiếng: “Trong trận thi đấu tiếp theo, các vị căn bản không cần phải nể mặt tôi, dẫu sao đao kiếm cũng không có mắt, giết người thì cũng giết rồi!”

“Huống hồ ở trong hành lang thời không vốn dĩ là nơi sinh tồn của những kẻ phù hợp, La Khai tôi nhất định sẽ đối xử công bằng với các vị! Hơn nữa khi thi đấu, nương tay chính là một điều tối kỵ, vậy nên các vị không cần phải nương tay nữa đâu!”

La Khai nói như đúng rồi, thật ra ở trong mắt ông ta, thiên tài của Chư Thiên Thần Giới hoàn toàn đang nể mặt ông ta nên mới tha cho Lý Bạch một con đường sống.

“Tôi thay mặt ông ta xin đa tạ ơn nghĩa của La đại nhân!”, Kim Đồng vội vàng đứng dậy chắp tay nói với La Khai.

“Trong lòng hiểu là được, không cần việc gì cũng phơi bày ra!”, La Khai cười nhạt.

Sau đó lại chuyển chủ đề, nghiêm túc nói: “Chắc hẳn các vị cũng đã biết tôi mời các vị tới là vì lý do gì rồi nhỉ, tôi tin rằng các vị rất muốn biết tiếp theo đây phải đối diện với điều gì đúng không?”

Nói tới đây, La Khai lại quay đầu nhìn về phía Võ Anh Hào, nói: “Thế tử Võ, nếu như cậu chỉ xuất phát từ sự hiếu kỳ, vậy thì có thể ở lại trong thành Huyền Thiên một khoảng thời gian, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu chu toàn!”

Dụng ý của những lời này chẳng qua chính là đang khuyên giải Võ Anh Hào.

Trong mắt ông ta, đám người bao gồm cả Võ Anh Hào căn bản không xứng để tiến vào hành lang thời không, càng không xứng để tranh đoạt với những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới này!

Hơn nữa tiếp theo đây, ông ta vốn dĩ không định nói cho mấy người Võ Anh Hào nghe về một số tình báo quan trọng có liên quan tới hành lang thời không, càng không định nói cho Tiêu Chính Văn biết.

Thế nhưng nói thế nào thì ông ta cũng là một trong số những đại diện của thế lực bên phía địa cầu, không những không nói giúp cho người bên phía địa cầu mà ngược lại còn muốn đàn áp đủ kiểu, thậm chí còn muốn khuyên ngăn mọi người, sắc mặt của Võ Anh Hào lập tức sa sầm lại.

“Không làm phiền tới ông, dựa theo quy định, nên làm thế nào thì cứ làm như vậy đi!”, Võ Anh Hào nói với sắc mặt u ám.

Lời cũng đã nói tới nước này rồi, La Khai đương nhiên chẳng còn gì để nói.

“Nếu như thế tử Võ đã hạ quyết tâm rồi, vậy thì tôi cũng không nói thêm gì nữa, các vị, thật ra hành lang thời không lần này có thể không còn giống như trước kia nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện