Chương 5137

Vậy nên cho dù xét từ uy lực hay là độ tinh xảo của chiêu thức thì mười tám chiêu thức Ngự Kiếm của Lý Bạch đều không phải là thứ mà ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm của Chư Thiên Thần Giới có thể so bì!

Vào khoảnh khắc Thiên Trần Tử ngẩn ra, bóng dáng của Lý Bạch đột nhiên biến mất, một giây sau ông ta đã xuất hiện phía sau lưng Thiên Trần Tử!

Không để cho Thiên Trần Tử hoàn hồn trở lại, Lý Bạch đã khẽ khàng tung ra một nhát kiếm!

“Phập!”

Kiếm khí không chút động tĩnh lao thẳng về phía lưng của Thiên Trần Tử, nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đang có mặt đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Không chỉ có mười tám chiêu thức Ngự Kiếm của Lý Bạch cực kỳ tinh xảo mà ngay cả thân pháp của ông ta cũng khiến cho người ta chẳng thể lý giải được!

Nếu như Lý Bạch sử dụng trận pháp không gian để di chuyển vị trí thì bọn họ còn có thể lý giải, thế nhưng ban nãy bọn họ đều nhìn thấy rất rõ, Lý Bạch không hề sử dụng trận pháp không gian mà đơn thuần chỉ dựa vào thân pháp để thay đổi vị trí!

Tất cả những việc này nhìn thì đơn giản, nhưng lại không phải vậy, bình thường cho dù thân pháp của một người có nhanh tới cực điểm thì cũng không thể sản sinh ra hiệu quả di chuyển tức thì giống như vậy!

Cùng lúc này, Thiên Trần Tử cảm nhận được điềm không lành phía sau lưng cũng sợ tới độ cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, thậm chí không dám quay người đối địch, sải chân tiến lên trước một bước lớn để tránh đòn chí mạng này của Lý Bạch.

Cho dù Thiên Trần Tử đã dùng hết giải thuật toàn thân, thế nhưng vẫn bị thanh kiếm dài của Lý Bạch chém vào canh khí hộ thể phía sau lưng!

“Ầm!”

Ngay tức thì, ánh lửa loé ra khắp bốn bề, nhưng tới cuối cùng Lý Bạch vẫn chưa thể khiến cho Thiên Trần Tử bị thương dù chỉ là một chút, dẫu sao cách biệt cảnh giới của đôi bên vẫn phơi bày ra đó, cho dù Thiên Trần Tử đứng ở đó không nhúc nhích thì Lý Bạch cũng chẳng thể giết được ông ta!

Dù là như vậy Thiên Trần Tử vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, nếu như ở cùng một bậc cảnh giới thì lúc này ông ta đã là một cái xác luôn rồi!

“Vị huynh đệ này, không cần phải đấu nữa, trận đấu này Thiên Trần Tử tôi nhận thua!”, Thiên Trần Tử quay người lại chắp tay nói với Lý Bạch.

Nghe thấy Thiên Trần Tử nhận thua, đám thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới cũng không hề cảm thấy bất ngờ, chuyện này vốn dĩ là điều đương nhiên, ai dám nặng tay với người của Tiêu Chính Văn chứ?

Huống hồ trong số những người đang có mặt, gần như ai nấy đều là cao thủ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, bất cứ ai đều nhìn ra được Thiên Trần Tử chỉ có lợi thế về mặt cảnh giới, nếu như ở cùng một bậc cảnh giới giống nhau thì cỏ trên mộ Thiên Trần Tử đã cao hơn cả mét rồi.

Chỉ là bên phía Chư Thiên Thần Giới không nói gì, ngược lại mấy người bên phía phủ thành chủ của thành Huyền Thiên đều ngẩn cả ra.

Thiên Trần Tử – một trong số bảy thiên tài lại nhận thua sao?

Âu Dương Trí đầu tiên hơi sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra nguyên nhân bên trong, tám mươi phần trăm người ta nể mặt thành Huyền Thiên nên mới không nặng tay mà thôi.

Dẫu sao thành Huyền Thiên vẫn là thế lực thuộc về địa cầu, nếu phủ thành chủ công khai giết người bên phía địa cầu, thể diện của thành Huyền Thiên cũng khó mà giữ nổi.

Từ đó có thể thấy được, mấy người thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới không chỉ khiêm tốn nhún nhường mà còn hiểu rõ đại nghĩa, so với bọn họ, Tiêu Chính Văn quá là không biết trời cao đất dày!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện