Chương 5139

“Đầu tiên, tin tình báo mà tôi nhận được là bất luận người từ không gian nào tiến vào hành lang thời không thì đều phải thông qua thử thách của trạm gác đầu tiên rồi mới tới được nơi này!”

Thật ra trong mỗi không gian các phương thì hành lang thời không đều sẽ có một lối vào, Chư Thiên Thần Giới bao hàm không gian mười phương, ít nhất có mười mấy lối vào, mà bên phía địa cầu lại chỉ có một lối vào mà thôi.

Thế nhưng với thử thách lần này, bất luận mọi người tiến vào hành lang thời không từ lối vào nào thì đều sẽ tập trung ở thành Huyền Thiên.

Hơn nữa, con đường thử thách bên phía thành Huyền Thiên cũng sẽ trở thành điểm khởi đầu thật sự, chỉ có từ nơi này thì mới có thể tới được thành thời không sau cùng!

“Trạm gác đầu tiên này chính là Tử Vong Cốc, nơi đó có thành chủ nhà chúng tôi đích thân trấn giữ, chỉ cần có được sự công nhận của thành chủ nhà chúng tôi thì sẽ có thể qua ải!”

Thật ra ông ta nói như vậy chỉ là để đề cao thân phận của bản thân mình mà thôi, kỳ thực bên phía Tử Vong Cốc không chỉ có người bên phía thành Huyền Thiên trấn giữ mà thế lực các phương đều cài người vào bên trong Tử Vong Cốc.

“Sau khi đi qua Tử Vong Cốc thì sẽ là Phong Bạo Trường và Tu La Ngục, hơn nữa Lý Tịnh đã phải bỏ mạng ở Tu La Ngục từ nghìn năm trước!”

Khi nói ra những lời này, La Khai còn cố ý liếc nhìn Võ Anh Hào.

Lý Tịnh chết ở Tu La Ngục sao?

Mặc dù đối với người của Chư Thiên Thần Giới mà nói thì tin tức này không có gì kỳ lạ, thế nhưng đối với mấy người Võ Anh Hào thì lại hoàn toàn không phải như thế.

Lý Tịnh là nhân vật lớn dẫn dắt cả một thời đại, hơn nữa chiến lực của ông ta không hề yếu hơn bất cứ một cao thủ tài năng nào ở vùng ngoài lãnh thổ!

Thậm chí còn có người cho rằng chiến lực thật sự của Lý Tịnh đã có thể sánh ngang vai với tứ kiệt của Chiến Quốc, vậy mà một nhân tài có thực lực siêu phàm như vậy lại chết ở Tu La Ngục sao?

“Tu La Ngục thật sự nguy hiểm tới vậy sao?”, Lý Bạch cau mày hỏi một câu.

Dẫu sao ông ta và Lý Tịnh cũng đều là nhân vật ở thời kỳ Thịnh Đường, hơn nữa cả đời Lý Bạch khâm phục nhất chính là vị danh tướng trăm trận trăm thắng này!

Đáng tiếc là cả đời Lý Bạch cũng chưa thể gặp mặt Lý Tịnh một lần, nhân vật giống như vậy nếu như chết ở Tu La Ngục thì có thể thấy được rằng môi trường ở đó nguy hiểm tới mức độ nào.

Chỉ là La Khai phớt lờ sự tồn tại của Lý Bạch, vờ như không nghe thấy, rõ ràng không hề muốn nể mặt mấy người Tiêu Chính Văn.

“Theo tôi được biết, bên phía Phong Bạo Trường có không ít bảo vật xuất thế, còn về việc có thể lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của các vị rồi!”, La Khai chỉ nói tới đây chứ không nói kỹ thêm nữa.

Rõ ràng ông ta đang cố ý không muốn tiết lộ tất cả sự thực.

“Nào, các vị, vì được hội ngộ ở đây ngày hôm nay, cạn ly!”, La Khai lại nâng ly rượu lên, cười lớn nói.

Thế nhưng Kim Đồng phía bên cạnh lại nhíu mày tiến tới gần Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Anh Tiêu, rời khỏi thành Huyền Thiên cần có lệnh bài Huyền Võ!”

“Lát nữa La Khai đại nhân sẽ phát cho mỗi người một tấm lệnh bài Huyền Võ, tấm lệnh bài này phải giữ gìn cho thật kỹ đấy!”

Thật ra lệnh bài Huyền Võ không phải là do các thành chủ tuỳ ý phân phát mà phải có người bên phía thế lực mình dùng máu và tính mạng để đổi lấy.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện