Phụ thân định cản ta lại, ta liền dứt khoát ném mạnh chén trà đang cầm trong tay về phía trước, chén trà rơi chính xác vào giữa hai người, vỡ tan tành.
“Cút hết đi!”
Ta thất lễ đến mức ấy, vậy mà phụ thân vẫn theo phản xạ tự nhiên, vội vàng xem xét tay ta có bị thương hay không.
“Tiểu nữ hôm nay thân thể không được khỏe, xin hai vị lượng thứ, mời các vị về cho.”
Dứt lời, người liền vội vã kiểm tra vết xước nhỏ trên đầu ngón tay ta.
Kỷ Thiệu An tuy có chút không vui, nhưng cũng không nói nhiều lời, chỉ chắp tay cáo từ rồi rời đi.
Ngược lại, Tạ Húc vẫn cứ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt hắn sâu thẳm khôn lường, khiến ta không kìm được mà quát lớn:
“Còn nhìn thêm một lần nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra!”
Đợi cả hai người họ đều đã rời đi, ta mới vùi đầu vào lòng phụ thân, không kìm được mà nức nở khóc lên.
“Được rồi, được rồi, nếu Mạn Nhi không muốn gả, vậy thì chúng ta không gả nữa, khóc lóc làm gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta khóc vì mình đã quá ngu muội.
Kiếp trước, những ngày tháng cuối đời, toàn bộ nha hoàn thân cận bên ta đều bị thay thế bằng tai mắt của Tiêu Như, ngay cả khi muốn khóc, ta cũng chẳng biết phải tìm ai để tựa vào.
Mà nguồn cơn của mọi bi kịch, chính là bắt đầu từ ngày hôm nay của kiếp trước.
Đối diện với hai nam nhân tài mạo tương xứng, ta đã lựa chọn Tạ Húc – kẻ mang dáng vẻ ôn nhuận như ngọc.
Ta đã ở bên hắn từ khi hắn chỉ là một thư sinh nghèo, cho đến ngày hắn được phong làm tướng, bước chân vào chốn triều đình.
Bao nhiêu năm tháng kề vai sát cánh, vậy mà lại chẳng bằng một Tiêu Như đến sau, cuối cùng mặc cho những ngày tháng tươi đẹp của ta bị hủy hoại trong đau khổ.
Còn Kỷ Thiệu An, hắn không chỉ g.i.ế.c ta, mà còn là kẻ đã sát hại Lục La.
Ngày đó, khi ta vừa bị giam cầm, chỉ còn lại một mình Lục La ở bên cạnh, thay ta chạy vạy ngược xuôi, lo liệu mọi bề.
Nhưng khi tin tức Tiêu Như bệnh nặng truyền đến tai hắn, lại đúng vào lúc phụ thân ta đang bệnh tình nguy kịch ở quê nhà, Kỷ Thiệu An đã lập tức cầm kiếm xông đến, muốn g.i.ế.c ta để hả cơn giận.
“Nếu ta không g.i.ế.c ngươi, không chỉ có lỗi với Như Nhi, mà còn có lỗi với những oan khuất ta đã phải chịu đựng bao năm qua trong phủ Thẩm các người!”
“Cút hết đi!”
Ta thất lễ đến mức ấy, vậy mà phụ thân vẫn theo phản xạ tự nhiên, vội vàng xem xét tay ta có bị thương hay không.
“Tiểu nữ hôm nay thân thể không được khỏe, xin hai vị lượng thứ, mời các vị về cho.”
Dứt lời, người liền vội vã kiểm tra vết xước nhỏ trên đầu ngón tay ta.
Kỷ Thiệu An tuy có chút không vui, nhưng cũng không nói nhiều lời, chỉ chắp tay cáo từ rồi rời đi.
Ngược lại, Tạ Húc vẫn cứ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt hắn sâu thẳm khôn lường, khiến ta không kìm được mà quát lớn:
“Còn nhìn thêm một lần nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra!”
Đợi cả hai người họ đều đã rời đi, ta mới vùi đầu vào lòng phụ thân, không kìm được mà nức nở khóc lên.
“Được rồi, được rồi, nếu Mạn Nhi không muốn gả, vậy thì chúng ta không gả nữa, khóc lóc làm gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta khóc vì mình đã quá ngu muội.
Kiếp trước, những ngày tháng cuối đời, toàn bộ nha hoàn thân cận bên ta đều bị thay thế bằng tai mắt của Tiêu Như, ngay cả khi muốn khóc, ta cũng chẳng biết phải tìm ai để tựa vào.
Mà nguồn cơn của mọi bi kịch, chính là bắt đầu từ ngày hôm nay của kiếp trước.
Đối diện với hai nam nhân tài mạo tương xứng, ta đã lựa chọn Tạ Húc – kẻ mang dáng vẻ ôn nhuận như ngọc.
Ta đã ở bên hắn từ khi hắn chỉ là một thư sinh nghèo, cho đến ngày hắn được phong làm tướng, bước chân vào chốn triều đình.
Bao nhiêu năm tháng kề vai sát cánh, vậy mà lại chẳng bằng một Tiêu Như đến sau, cuối cùng mặc cho những ngày tháng tươi đẹp của ta bị hủy hoại trong đau khổ.
Còn Kỷ Thiệu An, hắn không chỉ g.i.ế.c ta, mà còn là kẻ đã sát hại Lục La.
Ngày đó, khi ta vừa bị giam cầm, chỉ còn lại một mình Lục La ở bên cạnh, thay ta chạy vạy ngược xuôi, lo liệu mọi bề.
Nhưng khi tin tức Tiêu Như bệnh nặng truyền đến tai hắn, lại đúng vào lúc phụ thân ta đang bệnh tình nguy kịch ở quê nhà, Kỷ Thiệu An đã lập tức cầm kiếm xông đến, muốn g.i.ế.c ta để hả cơn giận.
“Nếu ta không g.i.ế.c ngươi, không chỉ có lỗi với Như Nhi, mà còn có lỗi với những oan khuất ta đã phải chịu đựng bao năm qua trong phủ Thẩm các người!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương