Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, vô vàn ký ức chợt ùa về trong tâm trí ta, nỗi hối hận dâng đầy nơi đáy mắt.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải gặp lại bọn chúng.
Mối thù này không trả, ta c.h.ế.t không nhắm mắt.
“Tiểu thư! Tiểu thư mau tỉnh lại!”
Một lần nữa nghe thấy thanh âm quen thuộc đến nao lòng ấy, tim ta bất giác run lên từng hồi.
Ngay trước mắt ta, Lục La – người thị nữ trung thành đã vì bảo vệ ta mà bỏ mạng – đang đứng đó, không ngừng lay gọi.
“Tiểu thư, người mau dậy đi ạ, hai vị công tử đều đã đến chính sảnh rồi, chủ nhân cũng đã sai người đến thúc giục mấy lượt, chúng ta phải nhanh chóng trang điểm thôi!”
Ta còn chưa kịp định thần lại đã bị Lục La kéo đến bên chậu nước để rửa mặt.
Mãi cho đến khi bước chân vào chính sảnh, ta mới hoàn toàn ý thức được tình cảnh hiện tại của mình.
Ta đã sống lại.
Thời khắc tái sinh này, quả thực quá đỗi diệu kỳ.
Ấy chính là ngày phụ thân định đoạt phu quân cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mạn Nhi, đây là công tử của Tạ gia, còn đây là Kỷ thiếu tướng quân.”
Phụ thân ta cất giọng giới thiệu từ tốn.
Lần nữa đối diện với hai gương mặt quen thuộc đến ám ảnh kia, cơn hận thù trong ta lại cuộn trào, suýt chút nữa không thể kìm nén nổi.
Chính là Tạ Húc và Kỷ Thiệu An.
Cũng chẳng thể trách kiếp trước ta mắt mù, lòng dạ u mê.
Dẫu là ai đi chăng nữa, e rằng cũng chẳng thể ngờ được, bất luận ta chọn người nào trong số họ, đều sẽ dẫn đến con đường chết.
Kiếp trước, sau khi thành thân cùng Tạ Húc, suốt năm năm trời, Tiêu Như chưa một lần xuất hiện, ta đã từng ngây thơ tin rằng mình đã gặp được đúng người.
Mãi cho đến khi Tạ Húc được điều vào trung ương, thăng đến chức quan nhị phẩm, thì ngay ngày hôm sau, Tiêu Như liền được nạp vào phủ làm thiếp.
“Như Nhi vì ta mà cam chịu phận lẽ mọn, đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Mạn Nhi, nàng xuất thân từ võ tướng thế gia, vốn không phải người khéo léo, tỉ mỉ, từ nay về sau, việc quản lý trung quỹ trong nhà cứ giao cho Như Nhi đi.”
Chỉ một câu nói của Tạ Húc, đã phủ sạch công lao năm năm ta quán xuyến gia đình, đổi lại chỉ là một câu “không đủ chu toàn, cẩn trọng”.
Kể từ lúc Tiêu Như vào phủ, mọi chuyện đều do một tay Tạ Húc sắp đặt, đến cả thân thế của thị ta cũng chẳng hề hay biết, chỉ nghe thị tự xưng là đích nữ của một gia đình thư hương danh giá.
Thế nhưng, một lần tình cờ, ta phát hiện ra thị vốn xuất thân nô tịch.
Thân phận bần tiện ấy, đừng nói là làm thiếp, dù có bị đem bán đi cũng chỉ là chuyện một lời nói.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải gặp lại bọn chúng.
Mối thù này không trả, ta c.h.ế.t không nhắm mắt.
“Tiểu thư! Tiểu thư mau tỉnh lại!”
Một lần nữa nghe thấy thanh âm quen thuộc đến nao lòng ấy, tim ta bất giác run lên từng hồi.
Ngay trước mắt ta, Lục La – người thị nữ trung thành đã vì bảo vệ ta mà bỏ mạng – đang đứng đó, không ngừng lay gọi.
“Tiểu thư, người mau dậy đi ạ, hai vị công tử đều đã đến chính sảnh rồi, chủ nhân cũng đã sai người đến thúc giục mấy lượt, chúng ta phải nhanh chóng trang điểm thôi!”
Ta còn chưa kịp định thần lại đã bị Lục La kéo đến bên chậu nước để rửa mặt.
Mãi cho đến khi bước chân vào chính sảnh, ta mới hoàn toàn ý thức được tình cảnh hiện tại của mình.
Ta đã sống lại.
Thời khắc tái sinh này, quả thực quá đỗi diệu kỳ.
Ấy chính là ngày phụ thân định đoạt phu quân cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mạn Nhi, đây là công tử của Tạ gia, còn đây là Kỷ thiếu tướng quân.”
Phụ thân ta cất giọng giới thiệu từ tốn.
Lần nữa đối diện với hai gương mặt quen thuộc đến ám ảnh kia, cơn hận thù trong ta lại cuộn trào, suýt chút nữa không thể kìm nén nổi.
Chính là Tạ Húc và Kỷ Thiệu An.
Cũng chẳng thể trách kiếp trước ta mắt mù, lòng dạ u mê.
Dẫu là ai đi chăng nữa, e rằng cũng chẳng thể ngờ được, bất luận ta chọn người nào trong số họ, đều sẽ dẫn đến con đường chết.
Kiếp trước, sau khi thành thân cùng Tạ Húc, suốt năm năm trời, Tiêu Như chưa một lần xuất hiện, ta đã từng ngây thơ tin rằng mình đã gặp được đúng người.
Mãi cho đến khi Tạ Húc được điều vào trung ương, thăng đến chức quan nhị phẩm, thì ngay ngày hôm sau, Tiêu Như liền được nạp vào phủ làm thiếp.
“Như Nhi vì ta mà cam chịu phận lẽ mọn, đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Mạn Nhi, nàng xuất thân từ võ tướng thế gia, vốn không phải người khéo léo, tỉ mỉ, từ nay về sau, việc quản lý trung quỹ trong nhà cứ giao cho Như Nhi đi.”
Chỉ một câu nói của Tạ Húc, đã phủ sạch công lao năm năm ta quán xuyến gia đình, đổi lại chỉ là một câu “không đủ chu toàn, cẩn trọng”.
Kể từ lúc Tiêu Như vào phủ, mọi chuyện đều do một tay Tạ Húc sắp đặt, đến cả thân thế của thị ta cũng chẳng hề hay biết, chỉ nghe thị tự xưng là đích nữ của một gia đình thư hương danh giá.
Thế nhưng, một lần tình cờ, ta phát hiện ra thị vốn xuất thân nô tịch.
Thân phận bần tiện ấy, đừng nói là làm thiếp, dù có bị đem bán đi cũng chỉ là chuyện một lời nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương