Khi ấy, lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực.
Tiêu Như vốn đã sớm ngấm ngầm dùng thuốc trị bệnh, căn bệnh của thị đã kéo dài từ lâu.
Ấy thế mà, thị lại muốn kéo ta cùng chìm xuống vũng bùn, không ngần ngại uống thêm thuốc để bệnh tình trở nên trầm trọng hơn.
Ta không tài nào hiểu nổi vì sao thị lại căm hận ta đến nhường ấy, mãi cho đến khi thị thốt ra những lời giống hệt Tạ Húc.
“Vị trí đó, vốn dĩ phải thuộc về ta.”
“Ngươi đã chiếm giữ nó quá lâu rồi, ngay cả nữ nhi của ta cũng chỉ đành phận thứ nữ, ngươi có biết ta hận ngươi đến mức nào không?”
Đó là lần sau cùng thị lén đến gặp ta.
Sau đó, thị tự hành hạ bản thân, khiến cho thân thể ngày một suy kiệt, bệnh tình càng thêm nguy kịch.
Trước khi nhắm mắt, thị không chịu gặp Tạ Húc lần cuối, chỉ một mực thanh minh cho nỗi oan khuất ngày ấy, rồi để lại một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thiếp thân này phận bạc duyên đơn, nếu có kiếp sau, chỉ nguyện không bao giờ gặp lại chàng nữa.”
2
Cánh cửa phòng bị một lực mạnh đá tung ra, Tạ Húc đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt hằn rõ nỗi đau xen lẫn căm hận ngút trời.
Sự thù địch trong mắt hắn như muốn trào ra ngoài, bàn tay siết chặt lấy chuôi kiếm, gân xanh nổi rõ.
“Tiện phụ, hôm nay ta sẽ g.i.ế.c ngươi, để ngươi xuống hoàng tuyền bầu bạn cùng Như Nhi!”
Ta hoàn toàn có thể tránh được nhát kiếm kia, nhưng không hiểu vì sao, ngay khoảnh khắc ấy, ta bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Thế nên, ta chẳng hề cử động, chỉ lặng lẽ đối diện với ánh mắt của Tạ Húc, lòng tĩnh lặng tựa mặt hồ thu.
Nhưng đúng vào lúc đó, mũi kiếm của hắn lại chệch đi.
Ngay giây tiếp theo, từ phía sau lưng, một người nào đó bất ngờ đẩy mạnh ta một cái, khiến ta vừa vặn lao thẳng vào lưỡi kiếm sắc lạnh.
Nghe thấy tiếng Tạ Húc kinh hoàng kêu lên, ta chỉ cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn chủ động dồn thêm chút sức lực, để mũi kiếm cắm sâu hơn nữa.
Tiêu Như vốn đã sớm ngấm ngầm dùng thuốc trị bệnh, căn bệnh của thị đã kéo dài từ lâu.
Ấy thế mà, thị lại muốn kéo ta cùng chìm xuống vũng bùn, không ngần ngại uống thêm thuốc để bệnh tình trở nên trầm trọng hơn.
Ta không tài nào hiểu nổi vì sao thị lại căm hận ta đến nhường ấy, mãi cho đến khi thị thốt ra những lời giống hệt Tạ Húc.
“Vị trí đó, vốn dĩ phải thuộc về ta.”
“Ngươi đã chiếm giữ nó quá lâu rồi, ngay cả nữ nhi của ta cũng chỉ đành phận thứ nữ, ngươi có biết ta hận ngươi đến mức nào không?”
Đó là lần sau cùng thị lén đến gặp ta.
Sau đó, thị tự hành hạ bản thân, khiến cho thân thể ngày một suy kiệt, bệnh tình càng thêm nguy kịch.
Trước khi nhắm mắt, thị không chịu gặp Tạ Húc lần cuối, chỉ một mực thanh minh cho nỗi oan khuất ngày ấy, rồi để lại một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thiếp thân này phận bạc duyên đơn, nếu có kiếp sau, chỉ nguyện không bao giờ gặp lại chàng nữa.”
2
Cánh cửa phòng bị một lực mạnh đá tung ra, Tạ Húc đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt hằn rõ nỗi đau xen lẫn căm hận ngút trời.
Sự thù địch trong mắt hắn như muốn trào ra ngoài, bàn tay siết chặt lấy chuôi kiếm, gân xanh nổi rõ.
“Tiện phụ, hôm nay ta sẽ g.i.ế.c ngươi, để ngươi xuống hoàng tuyền bầu bạn cùng Như Nhi!”
Ta hoàn toàn có thể tránh được nhát kiếm kia, nhưng không hiểu vì sao, ngay khoảnh khắc ấy, ta bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Thế nên, ta chẳng hề cử động, chỉ lặng lẽ đối diện với ánh mắt của Tạ Húc, lòng tĩnh lặng tựa mặt hồ thu.
Nhưng đúng vào lúc đó, mũi kiếm của hắn lại chệch đi.
Ngay giây tiếp theo, từ phía sau lưng, một người nào đó bất ngờ đẩy mạnh ta một cái, khiến ta vừa vặn lao thẳng vào lưỡi kiếm sắc lạnh.
Nghe thấy tiếng Tạ Húc kinh hoàng kêu lên, ta chỉ cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn chủ động dồn thêm chút sức lực, để mũi kiếm cắm sâu hơn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương