"Em cứ bình tĩnh nhớ lại đi! Chắc chắn phải có ấn tượng chứ?"
Thanh âm như dụ hoặc, không phải tự dưng hắn lại công khai như thế, mà đơn giản chỉ muốn coi cô diễn trò mất trí thật hay giả, lòng nghi ngờ của hắn rất cao, đâu đó vẫn còn đinh ninh cô đang lừa hắn. Chỉ cần có biểu hiện khác lạ, hắn sẽ lập tức nắm được sơ hở vạch trần cô.
Cộng thêm, nội tâm của hắn nhen nhóm lên ý định thuần phục cô ngay từ lúc này, để cô ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn. Bởi hắn lo, nếu giấu sự thật, một lần nữa cô biết e rằng lúc đó hậu quả còn khó lường hơn trước.
Chẳng thà, hắn công khai ngoại tình ngay từ ban đầu, mượn cơ hội nếu cô mất trí thật sẽ thay đổi quá khứ. Còn nếu là giả, hắn đành phải chấp nhận kiếp này để cô hận.
Vỹ Điệp làm sao không nhận ra mưu tính của hắn, thoát chết một lần cô đã thông tuệ hơn, không còn bồng bột như trước, mỗi nước bước đều kĩ lưỡng, đoán xa gần nước cờ của kẻ đang giăng bẫy.
Cô không làm ầm lên như trước đây, 10 phần hoang mang thì có 1 phần nóng giận bày ra trước những cặp phán xét, cô ngồi trên ghế phức tạp suy nghĩ, khuôn miệng trái tim làu bàu rõ ràng từng tiếng.
"Sống chung! Hòa thuận? Ấn tượng..."
Cứ như người mất hồn, cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại cả chục lần.
Cả ba nhìn cô gái mỗi người một vẻ, Yên Đới Nam cực kì ranh ma, điềm nhiên vuốt lên tóc cô, thều thào dụ hoặc.
"Đúng rồi, em và họ sống rất hòa thuận."
"Hòa thuận như chị em ruột thịt, như thể chân tay!"
Thanh âm nói ra như có mê lực, ở nơi người không nhìn thấy làn môi bạc dần câu lên một đường nham hiểm. Hắn vuốt tóc Vỹ Điệp chậm rãi, sau đó xoay gương mặt đờ đẫn của cô sang đối mặt, trơ trẽn nói.
"Vỹ Điệp, em và họ đều là vợ của anh, chúng ta từ trước giờ đều hòa thuận với nhau."
- Hòa thuận! Đúng là không có liêm sỉ!
Đôi mắt mèo thơ thẩn đáng thương, Vỹ Điệp cười cay đắng trong lòng, xác thực mối hận trong lòng cô càng lúc càng tăng, người đàn ông này vẫn không dứt bỏ được sự tham lam, vì muốn có cô và hai người kia mà không ngại lừa dối.
- Yên Đới Nam, trái tim của anh rốt cuộc có bao nhiêu ngăn? - Chỉ 3 người, còn bên ngoài còn có người khác mà anh không dám đem về?
- Thật dơ bẩn, thật kinh tởm!
Cô khinh bỉ kẻ này đến tột cùng, nhưng hiện giờ cô thể chống đối. Muốn thoát khỏi hắn không phải chuyện dễ, huống chi cô còn muốn hắn trả giá, muốn phần đời còn lại của hắn ngồi trong ngục tối.
Vậy cho nên, cô nhẫn nhịn chiều theo ý hắn, "hòa thuận" theo đúng lời nói.
Cái miệng chúm chím không làu bàu nữa, cô im thinh thích cúi đầu trầm tư, hắn lại tăng phần phòng hờ, không rõ cô đang âm mưu hay đang tìm lại kí ức, hắn bèn đá mắt ra hiệu cho hai người kia thử lòng.
Uyên Hà kéo ghế gần một chút, trên mặt nở ra nụ cười thân thiết, tự nhiên choàng tay Vỹ Điệp, làm cho cô giật mình có vài phần phản ứng né ra. Nhưng cô không thái quá tới mức hất tay chửi bới, ngón tay chạm nhẹ lên làn da mịn màng của Uyên Hà, mấp máy làn môi mọng.
"Cô làm gì vậy?"
"Chị cả, em đâu có làm gì chị đâu!
Chúng ta từ trước giờ đều như thế đấy!
Anh Đới Nam không nói dối đâu, chúng ta đều rất hòa thuận, chị thân với em lắm."
Giọng nói ngọt ngào uyển chuyển, Uyên Hà chưng diện ra hết sự nồng nhiệt của mình, bên trong lại ngấm ngầm chửi bới.
- Con tiện nhân, nếu không phải tại mày tao đâu cần phải diễn trò thân thiết với mày!
- Đồ thứ chuột hôi hám.
Biểu tình trên khuôn mặt niềm nở không đổi, thật sự nhìn không ra độ độc ác của cô gái này từ trong sắc thái.
Vỹ Điệp còn chưa kịp phản ứng thì Tịch Nhan ngồi cạnh người đàn ông chủ động bước sang, gác tay lên vai cô, 10 phần hòa đồng hết 9 phần độc địa. Trước mặt cô, dịu dàng giới thiệu.
"Chị cả, em là Tịch Nhan, em ấy là Uyên Hà.
Em làm hai, em ấy làm ba, trước giờ chúng ta đều cùng hầu hạ anh Đới Nam.
Chúng ta luôn thân với nhau như vậy đó! Chị không nhớ sao?"
Làm sao mà nhớ được! Tất cả đều là vở kịch của họ dựng lên, vừa muốn nhử mồi vừa muốn khống chế Vỹ Điệp. Tâm địa của kẻ đứng sau thật quá độc ác, cô thật không ngờ bản thân cũng có lúc phải nhu thuận với những người dơ bẩn này. Về sau còn thảm hơn, cô phải chịu hy sinh cả thân thể chỉ để trả mối hận.
Liệu như vậy có đáng không? Có lẽ đâu đó trong lòng Vỹ Điệp sẽ trả lời cho là không, nhưng cô không có lựa chọn, hoặc là đứng lên trả thù, hoặc là chấp nhận chết già với kẻ mình hận.
Trong 2 chỉ chọn 1, đương nhiên Vỹ Điệp sẽ chọn cách trả thù, vì cam chịu chỉ khiến cuộc đời cô mãi mãi nằm dưới đáy đại dương, không có ngày thấy ánh mặt trời.
Cô đối mặt với họ bằng vẻ ngẩn ngơ, nhìn từ người này sang người khác, nhả giọng nho nhỏ.
"Tôi không nhớ...tất cả đều không nhớ..."
Không phải biểu cảm khó chịu hay ngờ vực mà là mị thái yếu nhược đáng thương, Vỹ Điệp không gạt tay Uyên Hà ra, chưng diện đôi mắt mèo to tròn long lanh như mặt biển, hơi nước trong khóe phiếm hồng, quay sang Yên Đới Nam như ngầm hỏi ý hắn.
"Vỹ Điệp, anh và mọi người không lừa em đâu! Anh là chồng em, chúng ta có giấy đăng ký kết hôn làm chứng.
Em là lớn, họ là nhỏ, em đồng ý thì anh mới cho họ sống chung chứ!"
Hắn vuốt lên mái tóc đen tuyền mềm mại của cô gái, không biết xấu hổ mà bịa đặt, rồi nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, áp môi xuống, thì thầm.
"Em yên tâm, Yên Đới Nam này chỉ có 3 người là đủ, anh không có thêm người khác đâu!
Mong em sẽ chấp nhận họ như trước đây, đừng giận anh có được không?"
Trong lòng Vỹ Điệp nóng như lửa đốt, hận đến mấy thì giờ cũng phải nhẫn nhịn, cô chấp nhận sống "hòa thuận" với họ, lấy được lòng hắn thì mới có cơ hội tống hắn vào tù.
Còn, Tịch Nhan và Uyên Hà, những gì họ từng ban cho cô nhất định một ngày nào đó cô sẽ trả lại, còn phải gấp trăm lần.
Vỹ Điệp để khóe mắt đỏ hoen tội nghiệp, hơi bĩu môi gật đầu, như cũng đã ngoan ngoãn nghe theo hắn.
Yên Đới Nam trong lòng hân hoan, nhưng làm gì có chuyện hắn tin cô dễ dàng thuần phục như vậy? Ngoài mặt tươi cười ở nơi Vỹ Điệp không nhìn thấy lại ra hiệu cho hai người kia diễn trò.
Vào giờ ăn, Tịch Nhan tự tay gắp thức ăn cho cô, chọn những món cô thích, cực kì thân thiết. Vỹ Điệp có khó chịu cũng phải không ngừng nén buồn nôn, nuốt vào bụng những thứ cô cho là kinh tởm, nuốt luôn cả ấm ức vào lòng.
Thanh âm như dụ hoặc, không phải tự dưng hắn lại công khai như thế, mà đơn giản chỉ muốn coi cô diễn trò mất trí thật hay giả, lòng nghi ngờ của hắn rất cao, đâu đó vẫn còn đinh ninh cô đang lừa hắn. Chỉ cần có biểu hiện khác lạ, hắn sẽ lập tức nắm được sơ hở vạch trần cô.
Cộng thêm, nội tâm của hắn nhen nhóm lên ý định thuần phục cô ngay từ lúc này, để cô ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn. Bởi hắn lo, nếu giấu sự thật, một lần nữa cô biết e rằng lúc đó hậu quả còn khó lường hơn trước.
Chẳng thà, hắn công khai ngoại tình ngay từ ban đầu, mượn cơ hội nếu cô mất trí thật sẽ thay đổi quá khứ. Còn nếu là giả, hắn đành phải chấp nhận kiếp này để cô hận.
Vỹ Điệp làm sao không nhận ra mưu tính của hắn, thoát chết một lần cô đã thông tuệ hơn, không còn bồng bột như trước, mỗi nước bước đều kĩ lưỡng, đoán xa gần nước cờ của kẻ đang giăng bẫy.
Cô không làm ầm lên như trước đây, 10 phần hoang mang thì có 1 phần nóng giận bày ra trước những cặp phán xét, cô ngồi trên ghế phức tạp suy nghĩ, khuôn miệng trái tim làu bàu rõ ràng từng tiếng.
"Sống chung! Hòa thuận? Ấn tượng..."
Cứ như người mất hồn, cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại cả chục lần.
Cả ba nhìn cô gái mỗi người một vẻ, Yên Đới Nam cực kì ranh ma, điềm nhiên vuốt lên tóc cô, thều thào dụ hoặc.
"Đúng rồi, em và họ sống rất hòa thuận."
"Hòa thuận như chị em ruột thịt, như thể chân tay!"
Thanh âm nói ra như có mê lực, ở nơi người không nhìn thấy làn môi bạc dần câu lên một đường nham hiểm. Hắn vuốt tóc Vỹ Điệp chậm rãi, sau đó xoay gương mặt đờ đẫn của cô sang đối mặt, trơ trẽn nói.
"Vỹ Điệp, em và họ đều là vợ của anh, chúng ta từ trước giờ đều hòa thuận với nhau."
- Hòa thuận! Đúng là không có liêm sỉ!
Đôi mắt mèo thơ thẩn đáng thương, Vỹ Điệp cười cay đắng trong lòng, xác thực mối hận trong lòng cô càng lúc càng tăng, người đàn ông này vẫn không dứt bỏ được sự tham lam, vì muốn có cô và hai người kia mà không ngại lừa dối.
- Yên Đới Nam, trái tim của anh rốt cuộc có bao nhiêu ngăn? - Chỉ 3 người, còn bên ngoài còn có người khác mà anh không dám đem về?
- Thật dơ bẩn, thật kinh tởm!
Cô khinh bỉ kẻ này đến tột cùng, nhưng hiện giờ cô thể chống đối. Muốn thoát khỏi hắn không phải chuyện dễ, huống chi cô còn muốn hắn trả giá, muốn phần đời còn lại của hắn ngồi trong ngục tối.
Vậy cho nên, cô nhẫn nhịn chiều theo ý hắn, "hòa thuận" theo đúng lời nói.
Cái miệng chúm chím không làu bàu nữa, cô im thinh thích cúi đầu trầm tư, hắn lại tăng phần phòng hờ, không rõ cô đang âm mưu hay đang tìm lại kí ức, hắn bèn đá mắt ra hiệu cho hai người kia thử lòng.
Uyên Hà kéo ghế gần một chút, trên mặt nở ra nụ cười thân thiết, tự nhiên choàng tay Vỹ Điệp, làm cho cô giật mình có vài phần phản ứng né ra. Nhưng cô không thái quá tới mức hất tay chửi bới, ngón tay chạm nhẹ lên làn da mịn màng của Uyên Hà, mấp máy làn môi mọng.
"Cô làm gì vậy?"
"Chị cả, em đâu có làm gì chị đâu!
Chúng ta từ trước giờ đều như thế đấy!
Anh Đới Nam không nói dối đâu, chúng ta đều rất hòa thuận, chị thân với em lắm."
Giọng nói ngọt ngào uyển chuyển, Uyên Hà chưng diện ra hết sự nồng nhiệt của mình, bên trong lại ngấm ngầm chửi bới.
- Con tiện nhân, nếu không phải tại mày tao đâu cần phải diễn trò thân thiết với mày!
- Đồ thứ chuột hôi hám.
Biểu tình trên khuôn mặt niềm nở không đổi, thật sự nhìn không ra độ độc ác của cô gái này từ trong sắc thái.
Vỹ Điệp còn chưa kịp phản ứng thì Tịch Nhan ngồi cạnh người đàn ông chủ động bước sang, gác tay lên vai cô, 10 phần hòa đồng hết 9 phần độc địa. Trước mặt cô, dịu dàng giới thiệu.
"Chị cả, em là Tịch Nhan, em ấy là Uyên Hà.
Em làm hai, em ấy làm ba, trước giờ chúng ta đều cùng hầu hạ anh Đới Nam.
Chúng ta luôn thân với nhau như vậy đó! Chị không nhớ sao?"
Làm sao mà nhớ được! Tất cả đều là vở kịch của họ dựng lên, vừa muốn nhử mồi vừa muốn khống chế Vỹ Điệp. Tâm địa của kẻ đứng sau thật quá độc ác, cô thật không ngờ bản thân cũng có lúc phải nhu thuận với những người dơ bẩn này. Về sau còn thảm hơn, cô phải chịu hy sinh cả thân thể chỉ để trả mối hận.
Liệu như vậy có đáng không? Có lẽ đâu đó trong lòng Vỹ Điệp sẽ trả lời cho là không, nhưng cô không có lựa chọn, hoặc là đứng lên trả thù, hoặc là chấp nhận chết già với kẻ mình hận.
Trong 2 chỉ chọn 1, đương nhiên Vỹ Điệp sẽ chọn cách trả thù, vì cam chịu chỉ khiến cuộc đời cô mãi mãi nằm dưới đáy đại dương, không có ngày thấy ánh mặt trời.
Cô đối mặt với họ bằng vẻ ngẩn ngơ, nhìn từ người này sang người khác, nhả giọng nho nhỏ.
"Tôi không nhớ...tất cả đều không nhớ..."
Không phải biểu cảm khó chịu hay ngờ vực mà là mị thái yếu nhược đáng thương, Vỹ Điệp không gạt tay Uyên Hà ra, chưng diện đôi mắt mèo to tròn long lanh như mặt biển, hơi nước trong khóe phiếm hồng, quay sang Yên Đới Nam như ngầm hỏi ý hắn.
"Vỹ Điệp, anh và mọi người không lừa em đâu! Anh là chồng em, chúng ta có giấy đăng ký kết hôn làm chứng.
Em là lớn, họ là nhỏ, em đồng ý thì anh mới cho họ sống chung chứ!"
Hắn vuốt lên mái tóc đen tuyền mềm mại của cô gái, không biết xấu hổ mà bịa đặt, rồi nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, áp môi xuống, thì thầm.
"Em yên tâm, Yên Đới Nam này chỉ có 3 người là đủ, anh không có thêm người khác đâu!
Mong em sẽ chấp nhận họ như trước đây, đừng giận anh có được không?"
Trong lòng Vỹ Điệp nóng như lửa đốt, hận đến mấy thì giờ cũng phải nhẫn nhịn, cô chấp nhận sống "hòa thuận" với họ, lấy được lòng hắn thì mới có cơ hội tống hắn vào tù.
Còn, Tịch Nhan và Uyên Hà, những gì họ từng ban cho cô nhất định một ngày nào đó cô sẽ trả lại, còn phải gấp trăm lần.
Vỹ Điệp để khóe mắt đỏ hoen tội nghiệp, hơi bĩu môi gật đầu, như cũng đã ngoan ngoãn nghe theo hắn.
Yên Đới Nam trong lòng hân hoan, nhưng làm gì có chuyện hắn tin cô dễ dàng thuần phục như vậy? Ngoài mặt tươi cười ở nơi Vỹ Điệp không nhìn thấy lại ra hiệu cho hai người kia diễn trò.
Vào giờ ăn, Tịch Nhan tự tay gắp thức ăn cho cô, chọn những món cô thích, cực kì thân thiết. Vỹ Điệp có khó chịu cũng phải không ngừng nén buồn nôn, nuốt vào bụng những thứ cô cho là kinh tởm, nuốt luôn cả ấm ức vào lòng.
Danh sách chương