Bộ dáng sờ sợ này là lần đầu hắn thấy, bất giác cong môi thích thú, hắn không hề làm phiền cô, ngồi ở ngoài chờ đợi.
Rất lâu cô gái mới chịu chui ra, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ hôm qua, cô cẩn thận quan sát tình hình, người đàn ông đang tập trung đọc quyển tiểu thuyết.
- Tên này cũng có hứng thú với tiểu thuyết sao ? Vỹ Điệp chợt mất tập trung vài giây, suýt nữa buông thõng bản thân không tự chủ mà hỏi. May mắn, lí trí kịp thời ngăn cản, cô chóng điều chỉnh lại trạng thái, như người đi ăn trộm, rón rén sang tủ quần áo.
Mọi hành động của Vỹ Điệp đều bị hắn trộm nhìn thấy hết, hắn chỉ khẽ cười, im lặng để cô tự nhiên.
Cô gái mở tủ chọn đại một bộ đồ, lúc lấy xong vẫn còn không quên quan sát động thái của người đàn ông.
Hắn ngồi nghiêng mình chăm chú đọc sách, nhất cử nhất động đều thư thái như một người thật sự trầm luân trong văn vở. Nhưng Vỹ Điệp lại cảm thấy ghê rợn, ôm chặt đồ trước ngực rồi chạy xộc vào phòng tắm.
Bộ dạng của cô như người đi ăn trộm công khai, làm cho hắn không kiềm chế được cảm xúc cười một cách vô tri.
Cô ở bên trong gấp gáp thay đồ, khi trở ra hắn vẫn còn ngồi đó chờ đợi, cô có phần rụt rè không dám kêu, dè dặt từng bước đứng ngay trước mặt hắn.
"Xong rồi à?"
Thanh âm lãnh đạm, hắn gấp quyển sách trong tay thủng thẳng để lên bàn, ngước mắt đánh giá cô gái nhỏ.
Vỹ Điệp mím môi không nói, tú chân liên tục cọ vào nhau, dáng vẻ thẹn thùng như cún con lạ chủ làm cho hắn chỉ muốn nuốt cô vào trong bụng.
- Vội gì chứ ! Cứ từ cô ấy cũng sẽ là của mày như trước.
Hắn tự an ủi trong lòng, sau đó chẳng nói chẳng rằng kéo Vỹ Điệp qua bàn trang điểm.
Không phải làm đẹp cho cô mà hắn muốn giúp cô thay băng trên trán, hắn rất cẩn thận gở lớp băng trắng toát, cô cũng phối hợp ngồi im không động đậy.
Phần trán trầy xước vẫn còn rỉ ra chút máu, hắn chu đáo rửa vết thương, mỗi lần bông thuốc chạm vào Vỹ Điệp không nhịn cơn đau, mắt mèo nhúm lại vài phần.
Biết cô đau nên Yên Đới Nam càng phải nhẹ nhàng hơn nữa, hắn bôi thuốc lên rồi băng dán vào chỗ vết thương thay vì tiếp tục quấn quanh đầu, để đầu óc cô gái có thể thư giãn hơn tí, ít bị gò bó.
Xong xuôi, hắn dẫn cô ra ngoài dùng bữa sáng, nhưng không để cô dùng chân đi, hắn cực kì chiều chuộng bòng cô đến đó.
Trên đường, hắn nhè nhẹ nhắc nhở bên tai cô một số quy tắc, như thể hắn thật sự tin cô mất trí nhớ.
Vỹ Điệp từ đầu chí cuối không nói tiếng nào, cố lắm khi hắn nhìn cô chỉ gật đầu cho qua chuyện, chưa bao giờ hắn nói nhiều như vậy, cho đến khi hắn đưa cô vào tới phòng ăn thì tiếng nói mới ngừng hẳn.
Tịch Nhan và Uyên Hà không thiếu mặt, ngồi chống cằm tươi cười như chào đón, Vỹ Điệp vừa nhìn đã gai mắt, thế nhưng vẫn tỏ ra kinh ngạc, chỉ tay ra trước, hỏi.
"Họ là ai?"
Hai cô tình nhân bé nhỏ vẫn còn được ngồi ngang hàng, còn cùng ăn chung, gương mặt tuy vui nhưng ánh mắt hướng vào cô lóe lên từng tia nguy hiểm.
Cô có thể cảm nhận được ác ý từ họ, trong lòng dâng lên bất an lẫn bức xúc, thật sự không hiểu được người đàn ông này tham lam đến mức nào ? Hắn định giở trò gì ?
Yên Đới Nam nhìn theo hướng tay của cô chưa vội đáp, sải bước bòng cô đến vị trí thường dành cho hắn, đặt cô ngồi cạnh, bàn tay to lớn kìm hãm cổ tay nhỏ của cô, cười cười hòa nhã, rồi mới ảm đạm nói.
"Họ...chị em với em đấy!"
- Tên tra nam !
Con người quá ích kỷ, dù cho Vỹ Điệp có thật sự mất trí nhớ hay không hắn vẫn muốn bức ép cô sống chung với tình nhân của hắn, còn công khai một cách trắng trợn.
Vỹ Điệp quá rõ tình cảnh, nhưng cô vẫn phải nén cơn tức bày ra vẻ mặt ngu ngốc, môi đỏ mấp máy hỏi.
"Chị em? Tôi...làm gì có em gái hay chị gái?"
"Đúng, em không có chị hay em gái, nhưng gả cho anh thì có rồi!"
Hắn lại khẽ cười nhạt, một nụ cười tàn độc, bàn tay tùy tiện lần xuống, đan chặt chẽ vào những ngón tay khẳng khiu của cô.
Không hiểu sao Vỹ Điệp bất giác rùng mình, như bá khí ghê rợn của hắn sắp nuốt chửng cô, chợt nhận ra hắn là đang thử lòng, cô càng không dám lộ ra biểu hiện khác thường.
Yên Đới Nam bình tĩnh gấp thức ăn vào bát cho cô, hắn lựa những món cô thích nhất. Hai người kia vẫn im lặng không dám nói tiếng nào, họ cũng cười như hắn, nụ cười đầy nguy hiểm, vì họ sớm đã được hắn sắp xếp cho nhiệm vụ.
Vỹ Điệp đa nghi biết hắn giở trò nên nương theo tình thế, giả ngây giả ngô, đơn thuần thắc mắc.
"Vậy họ là chị gái hay em gái của anh sao?"
"Không!"
Hắn đặt đũa nặng nề xuống, lại mím cười một cái âm lãnh làm cho người khác phát lạnh, hôm nay sao hắn lại cười nhiều như thế ?
Ý thức suýt bị xáo trộn, may mắn tinh thần của Vỹ Điệp vẫn vững như thép, không bị biểu hiện kì lạ kia làm rối rắm.
Người đàn ông tự nhiên duỗi tay choàng lên vai nhỏ, kéo lấy một lọn tóc sương lê của cô, vân vê bình tĩnh giải thích.
"Em là vợ hợp pháp của anh, họ là vợ bé!"
"Vợ bé?"
Vỹ Điệp tỏ ra chấn động, nhanh chóng hất tay hắn ra đứng bật dậy, mày mỏng nhíu chặt phẫn nộ, nếu theo đúng tính cách của cô, dù có mất trí thật thì cũng phải có chút phản đối.
Cô ngó sang hai người phụ nữ đang tươi cười, nghiến răng quay sang người đàn ông, xấng xở.
"Nè, tôi thấy việc này vô lí lắm rồi đó, anh đã có vợ mà còn thêm 2 người nữa...như vậy là sao chứ?
Nếu bố mẹ không xác thực anh là chồng thì tôi đã không theo anh về!
Còn nữa tôi không tin trước khi mất trí lại có thể chịu cảnh chồng chung thế này!"
Giọng gắt gỏng, biểu tình trên khuôn mặt gay gắt cực độ, đôi mắt luôn tập trung cao độ chú ý biểu cảm của Yên Đới Nam.
Con người này thật ghê gớm, cô có mắng có làm loạn hắn cũng vẫn điềm nhiên cười lạnh, như sớm đoán được cô sẽ có phản ứng gì, làm cho cô cảm thấy lạnh toàn sống lưng.
"Vỹ Điệp bình tĩnh đi!
Đúng là lúc đầu em không chịu, nhưng sau này em đã hòa thuận với họ rồi.
Chúng ta sống với nhau hơn 1 năm, em và họ rất thân nhau, như chị em trong nhà.
Chẳng lẽ em không có chút ấn tượng nào sao?"
Hắn nhướng mày trơ trẽn văn vở, lời nói và hành động điều không có cái nào tiết chế lại, trông nét mặt cô gái đang hoang mang hắn tự tiện vương tay kéo cô ngồi xuống.
Danh sách chương