Buổi tối, Yên Đới Nam bỏ ra chút thời gian cũng đến thăm cô, vẫn ân cần chu đáo giúp cô xử lí vết thương. Bình thường người của hắn lúc nào cũng giám sát cô 24/24 nhưng từ lúc cô xảy ra chuyện hắn đã không còn cho ai theo đến gần.

Sống cũng thoải mái, tự do tự tại hơn, mấy ngày qua đi một cách lặng lẽ, sức khỏe của Yến Vỹ Điệp cũng dần bình phục. Những vết trầy xước trên người sớm đã lành, Yên Đới Nam rất chú ý đến thân thể cô, mỗi ngày đều dặn dò cô kĩ lưỡng, phải thoa kem trị sẹo.

Vết thương ngoài da không còn là vấn đề, chỉ có phần đầu là đáng lo ngại, cứ cách mấy hôm hắn lại bỏ thời gian đưa Yến Vỹ Điệp đến bệnh viện kiểm tra.

Xác thực cô đã ổn hắn mới nhẹ nhõm trong lòng, thời gian cứ thế trôi rất nhanh, 15 ngày vỏn vẹn tính từ lúc cô gặp tai nạn, cô ngoan ngoãn đúng với ý hắn, ở nhà rất an phận, an phận tới mức nhiều người cứ nghĩ Yên phu nhân không hề tồn tại.

Ban ngày, cô trò chuyện với Tịch Nhan và Uyên Hà rất hòa đồng, làm cho người khác phải thật sự tin cô mất trí, chỉ duy nhất người đàn ông kia chưa từ bỏ nghi ngờ.

Về đêm, hắn cũng thường xuyên đến ngủ với cô, nhưng chỉ dừng ở mức ôm nhau, cô lúc nào cũng gối đầu trên tay hắn, ngủ rất ngoan, lắm lúc hắn nhịn không được hôn khắp mặt cô.

Ban đầu Vỹ Điệp còn né tránh, nhưng dần về sau cô phải học cách tiếp nhận chuyện thân mật, cũng không còn từ chối những cái hôn của hắn.

Từ lúc cô mất đi kí ức, chưa một lần nào hắn khơi gợi lại chuyện trước đây, đa phần đều do cô tự biên tự diễn, tự mình hỏi, người trong dinh thự vẫn đáp, nửa phần đúng nửa phần giả tạo.

Đôi lúc hắn cũng cho cô nói chuyện với bố mẹ, mục đích rất rõ, lúc nào hắn cũng tìm cách nhử mồi, chỉ cần cô có điểm khác thường sẽ bị hắn lật tẩy.

....

9h tối, đồng hồ *tích tắc* âm thanh nhè nhẹ, êm đềm như dòng nước gợn sóng, trong căn phòng tối tăm, bốn phía bức tường ngọn đèn lẳng lặng soi.

Ở phía sau bức tường ngăn cách là một giường lớn hoa lệ, trải vải vóc đầy màu sắc, khác biệt với vẻ lạnh lẽo các vách tường một màu hoa mai ảm đạm.

Cô gái với mái tóc đen dài đang được chải chuốt, làn da trắng muốt xinh đẹp vô cùng, cô mặc chiếc váy ngủ ngắn thư thả ngồi ở đầu giường.

Cô khẽ động tú chân ngọc tinh tế, chỗ mắt cá chân kiều xảo đang đeo một chiếc lắc bạc, ngâm lên âm thanh nhu hòa bởi chiếc chuông nhỏ xíu gắn trên đó.

Yên Đới Nam là người đã đeo nó vào chân cô, ngoài mặt nói sợ cô đi lung tung không tìm được nhưng thực tế hắn lại biến thái xem cô như mèo nhỏ, đeo lắc như đeo vòng vào cổ.

Cánh cửa nặng nề mở ra, người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi tiến vào, trên người vẫn áo sơ mi mở vài cúc ở trước ngực, tay áo xắn cao, quần tây dài lịch sự, hắn bước vài bước nhẹ nhàng đã tới mép giường.

"Hôm nay không vui sao? Anh vào mà không thấy em cười?"

- Thấy mặt anh là tôi mất vui rồi!
Cô gái muốn trả lời như thế nhưng lại chẳng dám, hắn đứng thẳng nghiêng đầu quan sát biểu hiện, đôi tay từ đằng sau lưng đột ngột vương ra một túi đồ, tự mình mở ra cho cô xem.

"Xem nè, anh mua cho em chiếc váy mới, thích không?"

Kiểu dáng này được thiết kế riêng, là hắn bỏ tiền bỏ công mua từ một nhà thiết kế nổi tiếng, tặng cho cô gái mà không có lí do.

Màu sắc xanh trắng đan chéo, điểm thêm ngọc quý được cắt tinh xảo tạo hình bắt mắt, mộng ảo hoa mỹ, giá thành phải tính bằng triệu đô.

Yên Đới Nam tự nhiên ngồi xuống cạnh Yến Vỹ Điệp, khoe khoang lấy lòng, nhưng cô đã sống trong giàu sang hơn một năm nay, cũng không phải chưa từng thấy váy áo đắc đỏ, trang sức hoa lệ, nên cô không thấy hứng thú cho lắm.

Khắp căn phòng này toàn là váy áo cùng trân bảo người đàn ông này đem tặng đếm không xuể, mỗi ngày một món, có khi theo buổi, sáng trưa chiều một món, thấy mãi cũng chán.

Mà lý do cô không thích nhiều nhất cũng vì người đàn ông ngồi cạnh...

Vỹ Điệp không nói lời nào, biểu hiện ngoan ngoãn thuần phục, vương tay cầm váy ngắm nghía cho có lệ, rồi đích thân cô cất vào tủ.

Cô quay lại giường, hắn liền duỗi tay ôm cô, môi mỏng chưa gì đã không đợi được hôn lên khóe mắt, thỏ thẻ.

"Vỹ Điệp, em đã khỏe, chúng ta...cũng nên..."

"Em muốn mai được ra ngoài phố dạo, nếu đêm nay em ngoan ngoãn anh có cho không?"

Thanh âm nhu mềm dụ hoặc, cô ngồi yên không nhúc nhích.

Làn môi bạc khẽ động tình hôn thêm một cái, mấy nay hắn luôn nhịn để chờ cô khỏe, còn một phần muốn cho cô thoải mái, từ từ tiếp nhận hắn. Hôm nay cô chủ động, đương nhiên hắn không thể từ chối.

"Ừm, ngày mai anh sẽ nghỉ một ngày đưa vợ đi chơi nhé!"

"Hứa rồi đấy!"

"Hứa!"

Giọng gấp gáp, tay thuần thục cởi bỏ chiếc váy ngủ trên người cô gái, người không chút chống đối, cố lắm cô chỉ rùng mình như e thẹn.

Bên ngoài nhu mềm như dụ hoặc, bên trong nước mắt ngập tâm, biết không thể tránh khỏi chuyện thể xác, cô phải cắn răng chịu đựng lấy lòng hắn.

Giây phút cởi ra, toàn thân mềm mại phập phồng quyến rũ đập vào mắt, làn da tuyết trắng trần trụi mang u hương mê người.

Yết hầu khẽ nuốt nước bọt căng thằng lên xuống, tay run rẩy đẩy ngã cô gái nằm xuống giường.

"Vỹ Điệp ngoan thật, làm anh không chịu nổi nữa rồi!"

Hắn ngoài ý muốn cười nhẹ, tay vuốt mái tóc dài của cô, ngón tay lưu luyến vuốt ve xuống khuôn mặt trơn mềm.

Cô không mặc gì lại quá xinh đẹp, hắn nháy mắt thất thần, mà cô lại ra sức uốn éo bên dưới càng thêm mê luyến. Hắn vương tay nâng cằm nhỏ tinh tế lên khẽ hôn lên trán cô.

"Em thật đẹp, vợ à, anh sẽ mãi yêu em..."

Vỹ Điệp nghe đã muốn buồn nôn, từng tấc da thịt suýt không khống chế được cảm xúc mà nổi da gà, may tâm lý còn chút vững vàng, cô vẫn tỏ ra e lệ, ngượng ngùng trước lời nói.

Cánh môi phiếm hồng mím vào nhau, cô xoay mặt đi không nói tiếng nào, càng làm kẻ ở trên muốn ra sức thuần phục.

Hắn bắt đầu say mê hôn mút, khiến Vỹ Điệp nhất thời không chịu đựng nổi, dùng sức đẩy hắn ra, nếu như có thể cô tình nguyện chết đi còn hơn bị hắn làm nhục.

Thế nhưng, trong đầu cô luôn phải ghi nhớ, vì điều gì mà cô nhẫn nhịn chịu đựng, bán rẻ thân xác, tất cả đều vì muốn hắn và tình nhân của hắn phải trả giá. Cô không thể vì cảm xúc hỗn loạn trong một phút mà phá vỡ kế hoạch, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, chủ động chồm lên hôn hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện