"Nếu có thời gian sẽ đến, không có thì thôi."
Hứa Tịch Ngôn bước đến bên cửa, mỉm cười với Trần Hi.
Trần Hi vốn không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng, chỉ là không hiểu sao, lại thấy nụ cười đó của Hứa Tịch Ngôn rất buồn.
Hứa Tịch Ngôn giữ cửa giúp cô, cô liền rụt tay lại. Hứa Tịch Ngôn nói: "Em tự xuống dưới tránh một lát đi, bọn chị không xuống đâu."
"Em không cần ở lại đây."
Trần Hi cảm thấy mình đã hiểu.
Có lẽ Hứa Tịch Ngôn thật sự hy vọng cô xuống tầng. Lần này chuyến lưu diễn trong nước quá được quan tâm, Đậu Thần càng thận trọng hơn, để tạo cho Hứa Tịch Ngôn một môi trường yên tĩnh luyện đàn, tầng này của khu phòng executive đã được bao trọn.
Chỉ cần cô xuống, cả tầng này sẽ chỉ còn lại Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm.
Cô gật đầu: "Vậy em xuống trước đây, chị Ngôn Ngôn, có chuyện gì thì gọi cho em."
Hứa Tịch Ngôn quay trở lại phòng, bóng dáng mảnh khảnh của Văn Nhiễm đã biến mất.
Phòng khách bên trái đã đóng cửa.
Hứa Tịch Ngôn ngã người xuống chiếc ghế dài, tay nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn bọc nhung, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa đóng chặt trước mặt.
Đến khoảng hơn tám giờ, bầu trời ngoài kia đã tối đen như lúc nửa đêm.
Trần Hi gọi điện cho Hứa Tịch Ngôn: "Chị Ngôn Ngôn, hai người có muốn ăn gì không?"
Bên ngoài gió mưa chập chờn, trong phòng lại ấm áp khô ráo.
Ngoài trời sấm sét rền vang, trong phòng lại yên ắng đến mức như chỉ còn mỗi Hứa Tịch Ngôn tồn tại.
Từ khi bước vào phòng khách rồi đóng cửa lại, Văn Nhiễm không phát ra chút động tĩnh nào.
Hứa Tịch Ngôn nói với Trần Hi trong điện thoại: "Đợi một chút."
Cô đứng dậy và bước đến trước cửa phòng khách, gõ nhẹ.
Văn Nhiễm không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô thở dài, trả lời Trần Hi: "Không cần đâu."
Cô cúp máy, quay lại ghế dài ngồi xuống.
Không biết mình ngủ quên từ khi nào.
Trong cơn mơ mơ màng màng, cô thấy ánh lửa cao ngút trời. Hứa Tịch Ngôn trông thấy mình khi còn nhỏ, chỉ tầm sáu tuổi. Trong giấc mơ cô đã nhận ra — Đây chỉ là mơ, đây cũng là lần đầu tiên cô mơ thấy trận hỏa hoạn nhiều năm trước.
Khi tỉnh dậy, trước mắt tối đen như mực, chỉ có trận cuồng phong bên ngoài cửa sổ vẫn đang tiếp tục đánh vào dữ dội
Hứa Tịch Ngôn đột nhiên bật dậy.
Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ Văn Nhiễm đã ra ngoài giúp cô tắt đèn, vậy Văn Nhiễm bỏ đi rồi sao? Liệu nàng có bước vào cơn bão ngoài kia không? Cô lập tức loay hoay lần tìm dây đèn bên cạnh, kéo một cái, tạch một tiếng, đèn vẫn không sáng.
Lúc đó cô mới nhận ra, đã mất điện.
Cô không bật đèn pin điện thoại lên, chỉ mò mẫm đứng dậy, đi về hướng phòng khách.
Đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, cô mới nhận thấy ở nơi xa có ánh sáng yếu ớt truyền tới, là từ khu phố khác, nơi may mắn chưa mất điện.
Cô gõ lên cửa phòng khách: "Văn Nhiễm?"
Không có phản hồi.
Cô tăng lực, gõ thêm một lần: "Văn Nhiễm?"
Với thời tiết thế này cộng thêm việc mất điện, nếu Văn Nhiễm vẫn không trả lời, cô cũng không quan tâm chuyện lịch sự, phiền hay không phiền, sẵn sàng đẩy cửa xông vào.
Đúng lúc đó, Văn Nhiễm ở bên trong truyền ra một tiếng "ừm".
Âm thanh ngái ngủ đó, vừa nghe thấy đã khiến trái tim Hứa Tịch Ngôn gần như mềm nhũn ngay lập tức.
Âm thanh ấy khiến Hứa Tịch Ngôn nhớ đến căn phòng luôn chất đầy đồ đạc của Văn Nhiễm, chiếc giường nhỏ nhưng luôn ấm áp, cả bộ đồ ngủ bằng cotton giặt đến mềm và sờn cũ mà Văn Nhiễm hay mặc. Mỗi khi cô đặt tay lên bầu ngực đầy đặn của Văn Nhiễm, ngón tay đều cảm nhận được những viên bông nhỏ li ti.
Cô quay đầu nhìn về khu phố chưa mất điện.
Gió mưa tiêu điều, chỉ nơi đó có ánh sáng ấm áp.
Giống như cảm giác mà Văn Nhiễm mang đến cho cô.
Cô dịu giọng hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Giọng Văn Nhiễm vẫn còn vẻ buồn ngủ: "Ngủ."
"Mất điện rồi, cần mình vào không?"
Lần này Văn Nhiễm không hề do dự: "Không."
Hứa Tịch Ngôn xoay người lại, hai tay vòng ra sau lưng, tựa vào bức tường bên cạnh cánh cửa.
Lại quay đầu nhìn về phía con phố đang sáng đèn.
Cô không biết mình đã nhìn bao lâu.
Chỉ cảm thấy trận cuồng phong và cơn mưa xối xả dần dần lắng xuống, siêu bão mười năm có một mang tên "Perseus", rốt cuộc cũng quét qua Hải Thành vào đêm mất điện này, rồi dần rời xa.
Bầu trời xám mịt từ từ sáng lên, bình minh sắp ló dạng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con sông uốn lượn bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời lúc rạng sáng vốn không xa lạ với Hứa Tịch Ngôn, cô thường luyện đàn đến tận lúc bình minh. Chỉ là việc thức trắng đến sáng không phải vì luyện đàn, đối với cô mà nói, thật sự rất hiếm.
Lúc ấy, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Văn Nhiễm bước ra khỏi phòng.
Nhìn nàng quả thực giống như vừa ngủ dậy. Trên người là chiếc sơ mi vải lanh màu xanh dương đậm đã nhăn nheo, cùng với gương mặt trầm tĩnh kia, lại toát ra một vẻ đẹp đặc biệt.
Nàng đi ngang qua Hứa Tịch Ngôn với túi vải đeo bên người, thậm chí không nhìn Hứa Tịch Ngôn đang tựa vào tường bên cạnh một cái.
Chỉ sau khi đi ngang qua Hứa Tịch Ngôn, nói với Hứa Tịch Ngôn từ bóng lưng: "Tối qua lười thay đồ nên cứ vậy mà ngủ, nhưng giường của phòng khách ngày nào cũng có nhân viên đến thay chăn ga, chắc không vấn đề gì đâu."
Nàng không hề dừng bước khi nói điều đó, hướng thẳng ra cửa.
Hứa Tịch Ngôn nghe tiếng bước chân ngày càng xa dần, bỗng gọi: "Văn Nhiễm."
Cô nghĩ Văn Nhiễm sẽ không dừng lại.
Bởi vì mọi cử chỉ của Văn Nhiễm đối với cô, đều mang một vẻ tỉnh táo dứt khoát.
Thế nhưng Văn Nhiễm lại dừng bước.
Bước chân nhẹ nhàng, mềm mại, như sợ làm kinh động đến ai đó khi dừng lại. Hứa Tịch Ngôn biết nàng đang đứng ở cửa, đầu hơi cúi thấp, để lộ một bóng lưng gầy gò mảnh mai, mảng da phía sau gáy trắng trẻo và sạch sẽ.
Văn Nhiễm dùng bóng lưng, nhẹ nhàng nói chuyện với cô: "Hứa Tịch Ngôn, mình xót xa cho cậu, cũng thấy cậu thật đáng thương."
Hứa Tịch Ngôn đứng nguyên tại chỗ, đầu ngón tay ấn chặt vào bức tường sau lưng, hàng mi dày nặng nề rũ xuống, khiến cô thậm chí không thể chớp mắt.
Tiếng bước chân lại vang lên, Văn Nhiễm rốt cuộc đã mở cửa, bước ra ngoài.
Hứa Tịch Ngôn vội vàng bước tới bên ghế dài, tìm chiếc điện thoại bỏ quên từ hôm qua.
Cầm trong tay, cô muốn gọi Trần Hi tìm tài xế đưa Văn Nhiễm về, nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm.
Văn Nhiễm nhất định sẽ nghĩ: Còn giả bộ tử tế làm gì nữa.
Giống như Văn Nhiễm từng nói.
Người thật sự nhát gan, chính là cô.
******
Văn Nhiễm bước ra khỏi khách sạn năm sao.
Xem ra đặc điểm của "Perseus" là kiểu gió mạnh và mưa lớn dồn dập, lượng mưa không quá nhiều, do đó chưa gây ra tình trạng ngập lụt nghiêm trọng. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm, Văn Nhiễm nhìn thấy đường phố không đọng nhiều nước, chỉ là cành khô và lá rụng nằm rải rác khắp nơi.
Không có nhiều người ra ngoài vào thời điểm này, nàng dễ dàng bắt được xe.
Lên xe, tài xế lại hỏi y hệt hôm qua: "Đi làm à?"
Nàng mỉm cười.
Đưa tay, vô thức xoa nhẹ khóe miệng. Thật lạ, nàng vẫn có thể cười được.
Mọi người đều nghĩ nàng ra ngoài là vì công việc, người hiện đại phần lớn luôn tỉnh táo. Vì một mối tình vốn định sẵn sẽ không thành mà liều mình đánh cược tất cả, thật chẳng khác gì kẻ ngốc. Có lẽ nàng đang cười chính bản thân mình.
Sáng ngày sau cơn bão, giao thông và trật tự thành phố chưa hoàn toàn khôi phục. Hà Vu Già gửi tin trong nhóm chat của studio, thông báo mọi người được nghỉ thêm một ngày.
Hề Lộ và Trịnh Luyến rủ nhau chơi game.
Còn tag nàng vào: [Nhiễm Nhiễm, hôm nay cậu làm gì vậy?]
Nàng trả lời thật: [Ngủ.]
Sau khi tắm nước nóng, rửa sạch cảm giác ẩm ướt, rồi tự ném mình lên chiếc giường nhỏ ấm áp.
Nàng không lừa Hứa Tịch Ngôn, tối qua trong phòng khách, quả thật đã ngủ li bì.
Câu "mình không dám" của Hứa Tịch Ngôn, phần lớn các âm tiết đã bị tiếng gió ngoài cửa sổ nuốt trọn, nàng đã chăm chú nhìn vào cử động môi của Hứa Tịch Ngôn, xác định được câu nói đó.
Lạ thay, nàng không muốn khóc chút nào.
Có lẽ từ lúc mới lớn đến giờ, nàng đã ngụy biện vô lý và khóc lóc không cần lý do vì Hứa Tịch Ngôn rất nhiều lần.
Lúc bấy giờ nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Cơn mệt mỏi trong cơ thể dâng lên như con sóng cuộn trào.
Nàng nằm trên chiếc giường lông ngỗng trong phòng khách, cuộn mình trong chăn, mồ hôi tuôn ra, hết giấc mơ này nối tiếp giấc mơ khác. Mơ thấy nàng đi đến Georgia khi vừa bước qua hai mươi, lần đầu tiên du lịch nước ngoài một mình, căng thẳng đến mức không dám ngủ suốt chuyến đi.
Lại mơ thấy lần trước bay sang California, mưa như trút nước ở Hải Thành, nàng ngồi trong khoang máy bay với bàn tay siết chặt, không tài nào ngủ được, không khỏi nghĩ rằng nếu thời tiết ngày càng xấu hơn, liệu có tia sét nào đó sẽ đánh rơi chuyến bay không.
Cuối cùng là mơ đến chuyến đi Maroc gần đây, cứ ngỡ mình đã quen bay đường dài, vậy mà vẫn trằn trọc suốt cả chuyến, nửa mê nửa tỉnh, nghĩ đến chấn thương ở tay phải của Hứa Tịch Ngôn, vừa mở mắt đã thấy sa mạc mênh mông bên ngoài cửa sổ.
Cơ thể như khởi động chế độ ngủ bù trả thù, muốn bù lại tất cả những đêm thiếu ngủ vì chạy theo Hứa Tịch Ngôn.
Từ nay về sau đừng mù quáng nữa, đừng tưởng rằng mình và Hứa Tịch Ngôn thật sự có thể ở bên nhau.
Nhưng...
Tại sao nàng đã ngủ suốt cả đêm.
Sáng hôm sau bước ra khỏi phòng, nàng có thể thản nhiên không nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng lúc đi đến cửa, khi Hứa Tịch Ngôn khẽ gọi "Văn Nhiễm".
Không hiểu vì sao nàng lại dừng bước.
Khoảnh khắc ấy, nàng chợt nghĩ: Tại sao lại dừng lại? Tại sao không quyết đoán hơn?
Nếu lúc đó dưới lầu là chuyến tàu không gian cuối cùng rời Trái Đất vào ngày tận thế, chỉ cần Hứa Tịch Ngôn gọi nàng một tiếng, nàng vẫn sẽ dừng bước sao?
Rồi nàng nhận ra rằng nàng sẽ như vậy.
Tình cảm của nàng dành cho Hứa Tịch Ngôn, chính là như vậy. Nàng sẽ mãi mãi dành cho Hứa Tịch Ngôn sự dịu dàng cuối cùng.
Nàng lại ngủ suốt cả ngày, đến khi hoàng hôn mới tỉnh dậy, tự nấu một tô mì trứng cà chua, ăn ngấu nghiến. Vừa ăn vừa nhận tin nhắn từ Đào Mạn Tư: [Hôm nay cậu cũng nghỉ à?]
[Ừ.]
[Phiền ghê, nhà mình hết đồ ăn rồi, lười xuống lầu, thời tiết thế này lại chẳng muốn gọi đồ ăn ngoài, đành phải nấu mì gói.]
Đào Mạn Tư gửi kèm bức ảnh tô mì cay mà cô vừa nấu, rồi hỏi tiếp: [Cậu thì sao, ăn gì vậy?]
Văn Nhiễm chụp ảnh tô mì trứng cà chua mình vừa làm, gửi qua.
Đào Mạn Tư bình luận: [Nguồn lương thực của cậu phong phú hơn mình rồi.]
Văn Nhiễm bật cười.
Cuộc sống dường như chẳng khác gì mấy. Ngủ, nấu mì, giặt ga trải giường.
Trả lời tin nhắn khách hàng, rồi tán gẫu với bạn thân đôi ba câu.
Thế nhưng đêm đó, Văn Nhiễm lại bị sốt.
Tô mì ăn lúc chiều tối, nôn ra sạch.
Nàng không muốn hành hạ bản thân, liền tìm thuốc hạ sốt trong nhà, rồi gắng gượng tự nấu một nồi cháo, ăn xong tranh thủ lúc chưa buồn nôn để uống thuốc.
Sau đó lại quay về giường, vùi mình vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cơn sốt cao đã hạ thành sốt nhẹ. Nghĩ đến việc có thể lây cho mọi người trong studio, nàng quyết định xin nghỉ phép với Hà Vu Già
Hà Vu Già lập tức đồng ý không cần do dự.
Nàng ngủ thêm nửa buổi, buổi chiều bò dậy xem phim.
Lưu ý: không phải là loại phim kia, chỉ là phim bình thường thôi.
Đến xế chiều thì có điện thoại gọi tới, nhìn tên người gọi là Trần Hi.
Nàng vốn định không bắt máy, nhưng lại sợ đối phương làm theo lệnh của Hứa Tịch Ngôn, sẽ gọi mãi không thôi.
Bản thân nàng cũng là người lao động chăm chỉ, đâu nỡ làm khó một người lao động khác, nên nàng nghe máy: "A lô."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi mới vang lên giọng nói của Trần Hi: "Cô Văn."
"Có chuyện gì vậy?" Nàng trả lời bình tĩnh và lịch sự.
"Hôm nay cô đi làm thuận lợi chứ?"
Văn Nhiễm không muốn nhắc đến việc mình bị cảm: "Thuận lợi. Giờ cũng tan ca về nhà rồi, đừng lo."
"Vậy thì tốt."
Văn Nhiễm không muốn nói thêm, liền cúp máy.
Trong lòng cảm thấy buồn cười: Cái người Hứa Tịch Ngôn này, đúng là đã thay đổi, biết cân nhắc nhiều hơn rồi.
Trước đó sợ nàng đang xúc động, nên cho nàng một khoảng thời gian để ổn định lại, không vội quấy rầy nàng. Nhưng vẫn quan tâm đến nàng, đặc biệt bảo trợ lý gọi điện hỏi han, xem sau khi cơn bão đi qua nàng có gặp trở ngại gì không.
Thế nhưng bản chất của Hứa Tịch Ngôn vẫn không thay đổi. Hứa Tịch Ngôn không cần "mãi mãi", cũng không cần nàng.
Khoảnh khắc ngập ngừng trong cuộc gọi vừa rồi, Văn Nhiễm đoán được là Hứa Tịch Ngôn đang ngồi ngay bên cạnh Trần Hi, bảo cô ấy bật loa ngoài. Nhưng nếu đã không dám đón nhận sự mãi mãi từ nàng, thì sự quan tâm này còn có nghĩa lý gì?
Nàng thà không có.
Xem phim tiếp một lúc, chuông cửa lại vang lên.
Văn Nhiễm nghĩ, chẳng lẽ là Đào Mạn Tư đã chịu ra khỏi nhà?
Mở cửa ra, không phải Đào Mạn Tư, mà là Trần Hi.
Cô cười với Văn Nhiễm, đưa cho nàng một túi giấy và một túi đựng đồ ăn: "Cô Văn, cái này gửi cho cô."
Văn Nhiễm nhận lấy, mở ra xem.
Túi đựng đồ ăn là cháo đặc sánh, kèm bánh bao nhân sữa trứng và hai món khai vị. Túi giấy thì chứa đầy thuốc, từ hạ sốt đến thuốc nghẹt mũi, đủ để đối phó mọi triệu chứng cảm cúm.
Văn Nhiễm ngước lên nhìn Trần Hi.
Trần Hi nói: "Cô cần dùng loại nào thì uống loại đó."
Văn Nhiễm hỏi: "Sao cô biết tôi bị cảm?"
"Nghe giọng cô là đoán ra thôi."
Văn Nhiễm chăm chú nhìn cô.
Trần Hi giơ tay đầu hàng: "Thôi được rồi, lúc tôi gọi điện, chị Ngôn Ngôn bảo tôi bật loa ngoài, chị ấy vẫn luôn nghe cô nói chuyện."
Người hiểu Văn Nhiễm, tất nhiên không phải Trần Hi, mà là Hứa Tịch Ngôn.
Dù sao thì họ đã từng gần gũi như vậy.
Trong lúc ái ân, mọi âm thanh đều bị xé vụn thành hơi thở và âm sắc đứt quãng. Nàng vốn kín đáo, còn Hứa Tịch Ngôn thì từ những âm thanh vụn vặt kia mà suy đoán toàn bộ phản ứng của nàng.
Cả giọng nói khi bị nghẹt mũi cũng không qua được tai Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm lấy một đôi dép của khách đưa cho Trần Hi: "Vào ngồi chút đi."
Trần Hi chưa hiểu chuyện gì. Cô đoán giữa Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm chắc chắn có vấn đề, không ngờ Văn Nhiễm vẫn rộng lượng mời cô vào nhà.
Văn Nhiễm dẫn cô vào bếp, mở nắp chiếc nồi cơm điện nhỏ, mùi cháo thơm ngào ngạt tỏa ra.
Trần Hi sửng sốt: "Tôi ăn rồi..."
Văn Nhiễm lắc đầu: "Cháo tôi tự nấu cho mình."
Rồi lại dẫn Trần Hi vào phòng khách, mở hộp thuốc nhỏ cho cô xem: "Thuốc hạ sốt, thuốc cảm, thuốc ho, băng cá nhân, dung dịch sát trùng..."
Trần Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Văn Nhiễm đóng hộp lại: "Tôi có bị cảm thật, nhưng tôi biết tự nấu cháo, trong nhà cũng có đầy đủ thuốc men."
"Trần Hi, làm phiền cô về nói lại với cô Hứa giúp tôi, tôi thích cậu ấy, chứ không phải cần cậu ấy."
Nàng giẫm lên bàn đạp thùng rác, ném túi cháo và thuốc mà Trần Hi vừa mang đến vào trong.
Bịch một tiếng.
Dứt khoát đến mức khiến Trần Hi cũng giật mình.
Văn Nhiễm bổ sung thêm một câu: "Trước kia."
Trần Hi chưa hiểu: "Gì cơ?"
"Lúc cô truyền lời lại giúp tôi, nhớ nói là, trước kia tôi đã từng thích cậu ấy."
Nói xong, nàng tiễn Trần Hi ra cửa, lại mỉm cười: "Bệnh cảm của tôi vẫn chưa khỏi hẳn, không giữ cô lại lâu được, tránh bị lây bệnh."
Trần Hi bị hành động dứt khoát của Văn Nhiễm làm cho choáng váng, lặng lẽ thay giày bước ra.
Văn Nhiễm vẫn cười, khép cửa lại một cách nhẹ nhàng.
Trần Hi âm thầm huýt sáo trong lòng: Ngầu quá!
Quay về báo cáo cho Hứa Tịch Ngôn, truyền đạt lại lời của Văn Nhiễm, đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ "trước kia".
Lúc đó Hứa Tịch Ngôn đang ngồi bên bàn trà uống cà phê, dù đã muộn cô vẫn uống Americano đậm đặc, bỏ thêm thật nhiều đá.
Cô nhấc ly cà phê khỏi đồ lót ly, đặt sang bàn trà, ngón tay vẽ vòng tròn quanh vệt nước đọng trên miếng lót ly.
Trần Hi âm thầm quan sát mọi phản ứng nhỏ nhất của cô.
Đầu tiên cô hỏi: "Cậu ấy còn bị cảm không?"
Trần Hi trả lời thật: "Trông có vẻ đỡ nhiều rồi."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Chị biết cậu ấy không cần chị. Trên đời này, ai mà thật sự cần đến người khác chứ."
Ngay cả mẹ ruột của cô, cũng đâu cần đến cô.
Trần Hi định nói: Nhưng cô ấy thích chị mà. Dù cô ấy nói trước kia từng thích chị.
Nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Hứa Tịch Ngôn ngừng xoay ngón tay quanh vệt nước, ngả người tựa vào lưng ghế sofa, nhìn lên trần nhà.
Trần Hi cũng nhìn theo, trần nhà trống trơn, chẳng biết cô đang nhìn gì.
Trong lòng Trần Hi rất muốn hỏi: Vậy còn chị thì sao? Chị thích cô ấy đến mức nào?
Nhưng vẫn không hỏi ra, vì cô thầm nghĩ: Với một người như Hứa Tịch Ngôn, cho dù thích, thì có thể thay đổi được điều gì chứ?
Có lẽ, Văn Nhiễm cũng giống như cơn gió mùa nổi lên khi Hứa Tịch Ngôn chơi dù lượn ở quần đảo Bazaruto châu Phi.
Lướt qua rồi, cũng chỉ là lướt qua.
******
Hứa Tịch Ngôn quả thật không tìm Văn Nhiễm nữa.
Thời gian tiếp theo cô rất bận. Chỉ còn một tháng nữa, buổi biểu diễn đầu tiên của chuyến lưu diễn trong nước sẽ được tổ chức tại Hải Thành.
Chủ đề của buổi biểu diễn lần này — "Trăng Đắng".
Mỗi khi cô luyện đàn, Trần Hi đứng chờ bên cạnh, nhìn hàng mi cô rũ xuống, sắc mặt khó dò.
Không biết cô đang nghĩ gì.
Cho đến ba ngày trước buổi biểu diễn, cô gọi Trần Hi đến, đưa cho Trần Hi một phong bì: "Gửi cái này cho cậu ấy."
Cô không nói rõ là ai.
Nhưng từ vẻ mặt cô, Trần Hi liền hiểu đại từ nhân xưng ngôi thứ ba ấy là ám chỉ ai.
Trong lòng thầm nghĩ: Người ta chắc gì còn muốn đến xem chị biểu diễn.
Nhưng đây là người trả lương cho cô.
Bề ngoài vẫn lễ phép nhận lấy: "Vâng, chị Ngôn Ngôn."
Sợ Văn Nhiễm từ chối, cô trực tiếp bảo tài xế đưa đến khu Văn Hóa Sáng Tạo, đến nơi mới gọi điện cho Văn Nhiễm.
Nghĩ bụng: Nếu Văn Nhiễm đang lên dây đàn cho khách, thì mình đợi thêm một chút cũng chẳng sao.
Không ngờ vừa gọi, Văn Nhiễm đã nghe máy, hỏi cô đang ở đâu.
Cô thành thật trả lời: "Ở khu Văn Hóa Sáng Tạo."
Văn Nhiễm lại bảo: "Tôi nghỉ việc rồi, nên không có ở đó."
"Gì cơ?" Trần Hi sững sờ, lỡ lời thốt ra: "Là do thất tình sao?"
Văn Nhiễm bật cười ở đầu dây bên kia.
Trần Hi vội xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không có ý đó."
Văn Nhiễm không chấp nhất: "Cô đã đến khu Văn Hóa Sáng Tạo rồi thì đợi tôi chút nhé? Ban đầu, tôi cũng định tìm lúc đến thăm nhóm Hề Lộ, sẵn dịp đỡ phải để cô đi đi lại lại."
Trần Hi đồng ý, đợi một lúc thì Văn Nhiễm tới.
Đây là lần đầu tiên Trần Hi thấy Văn Nhiễm buộc tóc lên, kiểu đuôi ngựa cột phía sau đầu, để lộ đôi tai trắng ngần.
Trên tay xách túi nhựa đựng đầy kem.
Đầu tiên đến bên cạnh Trần Hi, nàng mở túi ra và nói với cô: "Chọn một cây đi."
Trần Hi chọn kem vani hiệu Bát Hỷ, Văn Nhiễm gập túi lại: "Tôi sợ tan, để tôi đem vào cho nhóm Hề Lộ trước, phiền cô chờ thêm một lát nhé."
"Vâng, cô cứ đi đi."
Rất nhanh, Văn Nhiễm từ trong studio đi ra.
Lúc này đã là giữa mùa hè, nàng mặc sơ mi ngắn tay màu xanh dương, chất vải lanh nhẹ, phối cùng quần short lanh màu trắng, trông rất mát mẻ.
Nàng mỉm cười với Trần Hi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Hi đưa phong bì.
Văn Nhiễm nhận lấy, không hỏi là gì, cũng không mở ra xem.
Dạo gần đây tin tức về chuyến lưu diễn của Hứa Tịch Ngôn bao phủ khắp, nàng đại khái cũng đoán được đó là vé mời.
Nàng chỉ lật mặt sau của phong bì, thấy một hàng chữ nhỏ ở góc: 「Gửi Văn Nhiễm」.
Do chính tay Hứa Tịch Ngôn viết bằng bút máy, mực xanh dương như ở tận cùng của đại dương . Loại mực đó, Hứa Tịch Ngôn đã từng tặng nàng một lọ, bản thân cũng giữ lại một lọ.
Văn Nhiễm khẽ nhếch môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua hàng chữ ấy: "Cô nói xem người như cậu ấy."
"Rõ ràng cậu ấy đã từ chối tôi."
Trần Hi nghĩ: Hiện tại Văn Nhiễm đã có thể bình thản nhắc đến chuyện Hứa Tịch Ngôn từ chối mình.
Cô hỏi: "Cô sẽ đi chứ?"
Giọng Văn Nhiễm vẫn bình thản: "Tùy tình hình. Có thời gian sẽ đi, không có thì thôi."
Trần Hi gật đầu, lại hỏi: "Sao tự nhiên cô nghỉ việc vậy?"
Văn Nhiễm bật cười: "Là cô muốn hỏi thật, hay hỏi thay người khác?"
Trần Hi vội vàng xác nhận lập trường: "Tôi hỏi thật."
"Không kể lại cho cậu ấy chứ?"
"Không kể đâu!"
Xét từ mối quan hệ này, Trần Hi hoàn toàn đứng về phía Văn Nhiễm, cô dễ đồng cảm với Văn Nhiễm hơn.
Văn Nhiễm mới nói: "Không phải nghỉ đột ngột. Tôi đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, tích lũy chút kinh nghiệm, muốn tự mở studio của riêng mình, làm mấy việc thú vị hơn."
Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là: "Bây giờ tình hình không tốt, liệu có kiếm được tiền không?"
Văn Nhiễm đã nghĩ rất thấu đáo: "Không chết đói là được."
Nàng bình thản nhận lấy vé mời, Trần Hi tạm biệt rồi ra về.
Hôm sau, nàng nhận được cuộc gọi từ Đào Mạn Tư: "Nhiễm Nhiễm, tối kia cậu có rảnh không?"
"Tối kia?" Văn Nhiễm khựng lại một chút.
"Đúng rồi." Đào Mạn Tư nói, "Dù sao cũng chẳng giành được vé xem buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn, chi bằng tụi mình đi hát karaoke đi."
Buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn là sự kiện được cả thành phố chờ đón, bất kể có hiểu nhạc lý hay không cũng đều háo hức muốn tham gia, vừa mở bán đã cháy vé.
Đào Mạn Tư vừa nói, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: "Mình muốn giới thiệu một người với cậu."
Văn Nhiễm lập tức phản ứng: "Trương Triết Văn!"
Đào Mạn Tư bật cười qua điện thoại.
"Cậu tỏ tình rồi à?"
"Đúng rồi."
" Anh ấy đồng ý rồi à?"
Đào Mạn Tư ngập ngừng một lúc, kéo dài giọng: "Đúng vậy..."
Văn Nhiễm bật cười cùng cô.
"Vậy được rồi." Nàng nhận lời Đào Mạn Tư.
Trước đây nàng nói với Trần Hi rằng: Đến hay không đến buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn, còn tùy xem hôm ấy nàng có bận việc gì không.
Mà giờ Đào Mạn Tư lại hẹn với lý do quan trọng như vậy, thì tối hôm ấy coi như là "có việc" rồi.
Buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn, nàng sẽ không đi nữa.
Tối hôm đó, nàng đến cửa KTV từ sớm.
Từ xa đã thấy Đào Mạn Tư và Trương Triết Văn đi cùng nhau, nàng không nhịn được mà bật cười.
Đào Mạn Tư khẽ đẩy cánh tay nàng: "Ái chà."
Nàng bắt chước giọng điệu của Đào Mạn Tư: "Ái chà."
Ba người cùng vào phòng hát, Trương Triết Văn đặc biệt tỏ ra nhiệt tình với Văn Nhiễm.
Nàng nháy mắt với Đào Mạn Tư. Vì trước kia hai người từng cùng đọc một bình luận trên mạng: Một người có nhiệt tình với bạn bè của người yêu hay không, chính là tấm gương phản chiếu xem anh ta yêu người đó đến mức nào.
Trương Triết Văn từ hồi cấp ba đã là kiểu người trầm tính, ban đầu chỉ rót bia, bày trái cây cho họ, không chịu hát.
Đào Mạn Tư và Văn Nhiễm càng không tiện hát trước.
Cuối cùng vẫn là Trương Triết Văn đứng ra gánh trách nhiệm, chọn một bài hát của nam ca sĩ Đài Loan: "Vậy tôi hát trước nhé."
Một bài hát thường xuyên xuất hiện trong "bảng xếp hạng các ca khúc thất tình".
Nhưng có lẽ, người hạnh phúc thì chẳng sợ nghe những bản nhạc buồn.
Văn Nhiễm vừa cười vừa cùng Đào Mạn Tư lắc sa chùy¹, nhìn vào màn hình MV màu mè đậm chất cổ điển.
Giọng Trương Triết Văn dày, hát bài này lại mang hương vị đặc biệt riêng.
Văn Nhiễm ngồi bên cạnh Đào Mạn Tư, lắng nghe anh ấy hát:
"Tôi không nói dối,Là tình yêu nói dối.Nó đưa em đến,Lừa tôi rằng điều mình khao khát còn có hy vọng."
*Bài hát "Nói dối" của ca sĩ Lâm Hựu Gia
Vai Văn Nhiễm khẽ run lên.
Nàng thì thầm nói với Đào Mạn Tư: "Mình ra ngoài hút điếu thuốc."
Đào Mạn Tư hỏi: "Muốn mình đi cùng không?"
Nàng mỉm cười lắc đầu, ra hiệu về phía Trương Triết Văn: "Cậu ở lại với anh ấy đi."
Bên ngoài KTV lại có một cây long não, trông y hệt như cây ở sân trường cấp ba của họ.
Văn Nhiễm ngồi xuống ghế dài dưới gốc cây, châm một điếu thuốc cho mình.
Khi điếu thuốc gần tàn, một chiếc lá long não rơi trúng vai nàng, rồi xoay vòng rơi xuống chân.
Nàng lấy điện thoại ra, gọi cho Đào Mạn Tư: "Mạn Tư, mình cần đi đến một nơi. Bây giờ mình lặng lẽ rút lui để lại không gian cho hai người, cậu thấy có vấn đề gì không?"
Đào Mạn Tư nói: "Cậu đợi một chút."
Chưa đến hai phút, Đào Mạn Tư thật sự từ trong KTV chạy ra.
Ngó quanh một vòng, thấy Văn Nhiễm đang ngồi dưới tán long não, liền chạy tới chỗ nàng.
Văn Nhiễm ngẩn người, vừa định đứng dậy, Đào Mạn Tư vừa chạy vừa giơ tay ra hiệu, ý bảo nàng cứ ngồi yên.
Đào Mạn Tư chạy đến trước mặt Văn Nhiễm, mang theo hương vị rực rỡ của mùa hè, khiến người ta nhớ lại buổi tối tan học năm nào, không khí cũng tràn ngập hương vị như thế này.
Đào Mạn Tư nhìn cô bạn ngày xưa mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, nay ngồi dưới tán cây long não, so với mười năm trước có gầy đi đôi chút, chỉ có vẻ mặt là vẫn luôn điềm đạm như vậy.
Cô nói: "Nhiễm Nhiễm, người mà cậu thích..."
"Là Hứa Tịch Ngôn đúng không?"
Lông mi Văn Nhiễm khẽ rung lên.
Im lặng một hồi lâu, nàng giơ tay, rít một hơi từ điếu thuốc đang cầm giữa ngón tay, trong làn khói mơ hồ, nàng khẽ cười với Đào Mạn Tư: "Ừ."
******
Editor: truyện gì mà buồn dã man, chắc mình phải kiếm gì cân bằng rồi mới edit tiếp chương sau 🥹
Ghi chú:¹沙锤/ Sa chùy
Hứa Tịch Ngôn bước đến bên cửa, mỉm cười với Trần Hi.
Trần Hi vốn không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng, chỉ là không hiểu sao, lại thấy nụ cười đó của Hứa Tịch Ngôn rất buồn.
Hứa Tịch Ngôn giữ cửa giúp cô, cô liền rụt tay lại. Hứa Tịch Ngôn nói: "Em tự xuống dưới tránh một lát đi, bọn chị không xuống đâu."
"Em không cần ở lại đây."
Trần Hi cảm thấy mình đã hiểu.
Có lẽ Hứa Tịch Ngôn thật sự hy vọng cô xuống tầng. Lần này chuyến lưu diễn trong nước quá được quan tâm, Đậu Thần càng thận trọng hơn, để tạo cho Hứa Tịch Ngôn một môi trường yên tĩnh luyện đàn, tầng này của khu phòng executive đã được bao trọn.
Chỉ cần cô xuống, cả tầng này sẽ chỉ còn lại Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm.
Cô gật đầu: "Vậy em xuống trước đây, chị Ngôn Ngôn, có chuyện gì thì gọi cho em."
Hứa Tịch Ngôn quay trở lại phòng, bóng dáng mảnh khảnh của Văn Nhiễm đã biến mất.
Phòng khách bên trái đã đóng cửa.
Hứa Tịch Ngôn ngã người xuống chiếc ghế dài, tay nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn bọc nhung, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa đóng chặt trước mặt.
Đến khoảng hơn tám giờ, bầu trời ngoài kia đã tối đen như lúc nửa đêm.
Trần Hi gọi điện cho Hứa Tịch Ngôn: "Chị Ngôn Ngôn, hai người có muốn ăn gì không?"
Bên ngoài gió mưa chập chờn, trong phòng lại ấm áp khô ráo.
Ngoài trời sấm sét rền vang, trong phòng lại yên ắng đến mức như chỉ còn mỗi Hứa Tịch Ngôn tồn tại.
Từ khi bước vào phòng khách rồi đóng cửa lại, Văn Nhiễm không phát ra chút động tĩnh nào.
Hứa Tịch Ngôn nói với Trần Hi trong điện thoại: "Đợi một chút."
Cô đứng dậy và bước đến trước cửa phòng khách, gõ nhẹ.
Văn Nhiễm không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô thở dài, trả lời Trần Hi: "Không cần đâu."
Cô cúp máy, quay lại ghế dài ngồi xuống.
Không biết mình ngủ quên từ khi nào.
Trong cơn mơ mơ màng màng, cô thấy ánh lửa cao ngút trời. Hứa Tịch Ngôn trông thấy mình khi còn nhỏ, chỉ tầm sáu tuổi. Trong giấc mơ cô đã nhận ra — Đây chỉ là mơ, đây cũng là lần đầu tiên cô mơ thấy trận hỏa hoạn nhiều năm trước.
Khi tỉnh dậy, trước mắt tối đen như mực, chỉ có trận cuồng phong bên ngoài cửa sổ vẫn đang tiếp tục đánh vào dữ dội
Hứa Tịch Ngôn đột nhiên bật dậy.
Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ Văn Nhiễm đã ra ngoài giúp cô tắt đèn, vậy Văn Nhiễm bỏ đi rồi sao? Liệu nàng có bước vào cơn bão ngoài kia không? Cô lập tức loay hoay lần tìm dây đèn bên cạnh, kéo một cái, tạch một tiếng, đèn vẫn không sáng.
Lúc đó cô mới nhận ra, đã mất điện.
Cô không bật đèn pin điện thoại lên, chỉ mò mẫm đứng dậy, đi về hướng phòng khách.
Đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, cô mới nhận thấy ở nơi xa có ánh sáng yếu ớt truyền tới, là từ khu phố khác, nơi may mắn chưa mất điện.
Cô gõ lên cửa phòng khách: "Văn Nhiễm?"
Không có phản hồi.
Cô tăng lực, gõ thêm một lần: "Văn Nhiễm?"
Với thời tiết thế này cộng thêm việc mất điện, nếu Văn Nhiễm vẫn không trả lời, cô cũng không quan tâm chuyện lịch sự, phiền hay không phiền, sẵn sàng đẩy cửa xông vào.
Đúng lúc đó, Văn Nhiễm ở bên trong truyền ra một tiếng "ừm".
Âm thanh ngái ngủ đó, vừa nghe thấy đã khiến trái tim Hứa Tịch Ngôn gần như mềm nhũn ngay lập tức.
Âm thanh ấy khiến Hứa Tịch Ngôn nhớ đến căn phòng luôn chất đầy đồ đạc của Văn Nhiễm, chiếc giường nhỏ nhưng luôn ấm áp, cả bộ đồ ngủ bằng cotton giặt đến mềm và sờn cũ mà Văn Nhiễm hay mặc. Mỗi khi cô đặt tay lên bầu ngực đầy đặn của Văn Nhiễm, ngón tay đều cảm nhận được những viên bông nhỏ li ti.
Cô quay đầu nhìn về khu phố chưa mất điện.
Gió mưa tiêu điều, chỉ nơi đó có ánh sáng ấm áp.
Giống như cảm giác mà Văn Nhiễm mang đến cho cô.
Cô dịu giọng hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Giọng Văn Nhiễm vẫn còn vẻ buồn ngủ: "Ngủ."
"Mất điện rồi, cần mình vào không?"
Lần này Văn Nhiễm không hề do dự: "Không."
Hứa Tịch Ngôn xoay người lại, hai tay vòng ra sau lưng, tựa vào bức tường bên cạnh cánh cửa.
Lại quay đầu nhìn về phía con phố đang sáng đèn.
Cô không biết mình đã nhìn bao lâu.
Chỉ cảm thấy trận cuồng phong và cơn mưa xối xả dần dần lắng xuống, siêu bão mười năm có một mang tên "Perseus", rốt cuộc cũng quét qua Hải Thành vào đêm mất điện này, rồi dần rời xa.
Bầu trời xám mịt từ từ sáng lên, bình minh sắp ló dạng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con sông uốn lượn bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời lúc rạng sáng vốn không xa lạ với Hứa Tịch Ngôn, cô thường luyện đàn đến tận lúc bình minh. Chỉ là việc thức trắng đến sáng không phải vì luyện đàn, đối với cô mà nói, thật sự rất hiếm.
Lúc ấy, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Văn Nhiễm bước ra khỏi phòng.
Nhìn nàng quả thực giống như vừa ngủ dậy. Trên người là chiếc sơ mi vải lanh màu xanh dương đậm đã nhăn nheo, cùng với gương mặt trầm tĩnh kia, lại toát ra một vẻ đẹp đặc biệt.
Nàng đi ngang qua Hứa Tịch Ngôn với túi vải đeo bên người, thậm chí không nhìn Hứa Tịch Ngôn đang tựa vào tường bên cạnh một cái.
Chỉ sau khi đi ngang qua Hứa Tịch Ngôn, nói với Hứa Tịch Ngôn từ bóng lưng: "Tối qua lười thay đồ nên cứ vậy mà ngủ, nhưng giường của phòng khách ngày nào cũng có nhân viên đến thay chăn ga, chắc không vấn đề gì đâu."
Nàng không hề dừng bước khi nói điều đó, hướng thẳng ra cửa.
Hứa Tịch Ngôn nghe tiếng bước chân ngày càng xa dần, bỗng gọi: "Văn Nhiễm."
Cô nghĩ Văn Nhiễm sẽ không dừng lại.
Bởi vì mọi cử chỉ của Văn Nhiễm đối với cô, đều mang một vẻ tỉnh táo dứt khoát.
Thế nhưng Văn Nhiễm lại dừng bước.
Bước chân nhẹ nhàng, mềm mại, như sợ làm kinh động đến ai đó khi dừng lại. Hứa Tịch Ngôn biết nàng đang đứng ở cửa, đầu hơi cúi thấp, để lộ một bóng lưng gầy gò mảnh mai, mảng da phía sau gáy trắng trẻo và sạch sẽ.
Văn Nhiễm dùng bóng lưng, nhẹ nhàng nói chuyện với cô: "Hứa Tịch Ngôn, mình xót xa cho cậu, cũng thấy cậu thật đáng thương."
Hứa Tịch Ngôn đứng nguyên tại chỗ, đầu ngón tay ấn chặt vào bức tường sau lưng, hàng mi dày nặng nề rũ xuống, khiến cô thậm chí không thể chớp mắt.
Tiếng bước chân lại vang lên, Văn Nhiễm rốt cuộc đã mở cửa, bước ra ngoài.
Hứa Tịch Ngôn vội vàng bước tới bên ghế dài, tìm chiếc điện thoại bỏ quên từ hôm qua.
Cầm trong tay, cô muốn gọi Trần Hi tìm tài xế đưa Văn Nhiễm về, nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm.
Văn Nhiễm nhất định sẽ nghĩ: Còn giả bộ tử tế làm gì nữa.
Giống như Văn Nhiễm từng nói.
Người thật sự nhát gan, chính là cô.
******
Văn Nhiễm bước ra khỏi khách sạn năm sao.
Xem ra đặc điểm của "Perseus" là kiểu gió mạnh và mưa lớn dồn dập, lượng mưa không quá nhiều, do đó chưa gây ra tình trạng ngập lụt nghiêm trọng. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm, Văn Nhiễm nhìn thấy đường phố không đọng nhiều nước, chỉ là cành khô và lá rụng nằm rải rác khắp nơi.
Không có nhiều người ra ngoài vào thời điểm này, nàng dễ dàng bắt được xe.
Lên xe, tài xế lại hỏi y hệt hôm qua: "Đi làm à?"
Nàng mỉm cười.
Đưa tay, vô thức xoa nhẹ khóe miệng. Thật lạ, nàng vẫn có thể cười được.
Mọi người đều nghĩ nàng ra ngoài là vì công việc, người hiện đại phần lớn luôn tỉnh táo. Vì một mối tình vốn định sẵn sẽ không thành mà liều mình đánh cược tất cả, thật chẳng khác gì kẻ ngốc. Có lẽ nàng đang cười chính bản thân mình.
Sáng ngày sau cơn bão, giao thông và trật tự thành phố chưa hoàn toàn khôi phục. Hà Vu Già gửi tin trong nhóm chat của studio, thông báo mọi người được nghỉ thêm một ngày.
Hề Lộ và Trịnh Luyến rủ nhau chơi game.
Còn tag nàng vào: [Nhiễm Nhiễm, hôm nay cậu làm gì vậy?]
Nàng trả lời thật: [Ngủ.]
Sau khi tắm nước nóng, rửa sạch cảm giác ẩm ướt, rồi tự ném mình lên chiếc giường nhỏ ấm áp.
Nàng không lừa Hứa Tịch Ngôn, tối qua trong phòng khách, quả thật đã ngủ li bì.
Câu "mình không dám" của Hứa Tịch Ngôn, phần lớn các âm tiết đã bị tiếng gió ngoài cửa sổ nuốt trọn, nàng đã chăm chú nhìn vào cử động môi của Hứa Tịch Ngôn, xác định được câu nói đó.
Lạ thay, nàng không muốn khóc chút nào.
Có lẽ từ lúc mới lớn đến giờ, nàng đã ngụy biện vô lý và khóc lóc không cần lý do vì Hứa Tịch Ngôn rất nhiều lần.
Lúc bấy giờ nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Cơn mệt mỏi trong cơ thể dâng lên như con sóng cuộn trào.
Nàng nằm trên chiếc giường lông ngỗng trong phòng khách, cuộn mình trong chăn, mồ hôi tuôn ra, hết giấc mơ này nối tiếp giấc mơ khác. Mơ thấy nàng đi đến Georgia khi vừa bước qua hai mươi, lần đầu tiên du lịch nước ngoài một mình, căng thẳng đến mức không dám ngủ suốt chuyến đi.
Lại mơ thấy lần trước bay sang California, mưa như trút nước ở Hải Thành, nàng ngồi trong khoang máy bay với bàn tay siết chặt, không tài nào ngủ được, không khỏi nghĩ rằng nếu thời tiết ngày càng xấu hơn, liệu có tia sét nào đó sẽ đánh rơi chuyến bay không.
Cuối cùng là mơ đến chuyến đi Maroc gần đây, cứ ngỡ mình đã quen bay đường dài, vậy mà vẫn trằn trọc suốt cả chuyến, nửa mê nửa tỉnh, nghĩ đến chấn thương ở tay phải của Hứa Tịch Ngôn, vừa mở mắt đã thấy sa mạc mênh mông bên ngoài cửa sổ.
Cơ thể như khởi động chế độ ngủ bù trả thù, muốn bù lại tất cả những đêm thiếu ngủ vì chạy theo Hứa Tịch Ngôn.
Từ nay về sau đừng mù quáng nữa, đừng tưởng rằng mình và Hứa Tịch Ngôn thật sự có thể ở bên nhau.
Nhưng...
Tại sao nàng đã ngủ suốt cả đêm.
Sáng hôm sau bước ra khỏi phòng, nàng có thể thản nhiên không nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng lúc đi đến cửa, khi Hứa Tịch Ngôn khẽ gọi "Văn Nhiễm".
Không hiểu vì sao nàng lại dừng bước.
Khoảnh khắc ấy, nàng chợt nghĩ: Tại sao lại dừng lại? Tại sao không quyết đoán hơn?
Nếu lúc đó dưới lầu là chuyến tàu không gian cuối cùng rời Trái Đất vào ngày tận thế, chỉ cần Hứa Tịch Ngôn gọi nàng một tiếng, nàng vẫn sẽ dừng bước sao?
Rồi nàng nhận ra rằng nàng sẽ như vậy.
Tình cảm của nàng dành cho Hứa Tịch Ngôn, chính là như vậy. Nàng sẽ mãi mãi dành cho Hứa Tịch Ngôn sự dịu dàng cuối cùng.
Nàng lại ngủ suốt cả ngày, đến khi hoàng hôn mới tỉnh dậy, tự nấu một tô mì trứng cà chua, ăn ngấu nghiến. Vừa ăn vừa nhận tin nhắn từ Đào Mạn Tư: [Hôm nay cậu cũng nghỉ à?]
[Ừ.]
[Phiền ghê, nhà mình hết đồ ăn rồi, lười xuống lầu, thời tiết thế này lại chẳng muốn gọi đồ ăn ngoài, đành phải nấu mì gói.]
Đào Mạn Tư gửi kèm bức ảnh tô mì cay mà cô vừa nấu, rồi hỏi tiếp: [Cậu thì sao, ăn gì vậy?]
Văn Nhiễm chụp ảnh tô mì trứng cà chua mình vừa làm, gửi qua.
Đào Mạn Tư bình luận: [Nguồn lương thực của cậu phong phú hơn mình rồi.]
Văn Nhiễm bật cười.
Cuộc sống dường như chẳng khác gì mấy. Ngủ, nấu mì, giặt ga trải giường.
Trả lời tin nhắn khách hàng, rồi tán gẫu với bạn thân đôi ba câu.
Thế nhưng đêm đó, Văn Nhiễm lại bị sốt.
Tô mì ăn lúc chiều tối, nôn ra sạch.
Nàng không muốn hành hạ bản thân, liền tìm thuốc hạ sốt trong nhà, rồi gắng gượng tự nấu một nồi cháo, ăn xong tranh thủ lúc chưa buồn nôn để uống thuốc.
Sau đó lại quay về giường, vùi mình vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cơn sốt cao đã hạ thành sốt nhẹ. Nghĩ đến việc có thể lây cho mọi người trong studio, nàng quyết định xin nghỉ phép với Hà Vu Già
Hà Vu Già lập tức đồng ý không cần do dự.
Nàng ngủ thêm nửa buổi, buổi chiều bò dậy xem phim.
Lưu ý: không phải là loại phim kia, chỉ là phim bình thường thôi.
Đến xế chiều thì có điện thoại gọi tới, nhìn tên người gọi là Trần Hi.
Nàng vốn định không bắt máy, nhưng lại sợ đối phương làm theo lệnh của Hứa Tịch Ngôn, sẽ gọi mãi không thôi.
Bản thân nàng cũng là người lao động chăm chỉ, đâu nỡ làm khó một người lao động khác, nên nàng nghe máy: "A lô."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi mới vang lên giọng nói của Trần Hi: "Cô Văn."
"Có chuyện gì vậy?" Nàng trả lời bình tĩnh và lịch sự.
"Hôm nay cô đi làm thuận lợi chứ?"
Văn Nhiễm không muốn nhắc đến việc mình bị cảm: "Thuận lợi. Giờ cũng tan ca về nhà rồi, đừng lo."
"Vậy thì tốt."
Văn Nhiễm không muốn nói thêm, liền cúp máy.
Trong lòng cảm thấy buồn cười: Cái người Hứa Tịch Ngôn này, đúng là đã thay đổi, biết cân nhắc nhiều hơn rồi.
Trước đó sợ nàng đang xúc động, nên cho nàng một khoảng thời gian để ổn định lại, không vội quấy rầy nàng. Nhưng vẫn quan tâm đến nàng, đặc biệt bảo trợ lý gọi điện hỏi han, xem sau khi cơn bão đi qua nàng có gặp trở ngại gì không.
Thế nhưng bản chất của Hứa Tịch Ngôn vẫn không thay đổi. Hứa Tịch Ngôn không cần "mãi mãi", cũng không cần nàng.
Khoảnh khắc ngập ngừng trong cuộc gọi vừa rồi, Văn Nhiễm đoán được là Hứa Tịch Ngôn đang ngồi ngay bên cạnh Trần Hi, bảo cô ấy bật loa ngoài. Nhưng nếu đã không dám đón nhận sự mãi mãi từ nàng, thì sự quan tâm này còn có nghĩa lý gì?
Nàng thà không có.
Xem phim tiếp một lúc, chuông cửa lại vang lên.
Văn Nhiễm nghĩ, chẳng lẽ là Đào Mạn Tư đã chịu ra khỏi nhà?
Mở cửa ra, không phải Đào Mạn Tư, mà là Trần Hi.
Cô cười với Văn Nhiễm, đưa cho nàng một túi giấy và một túi đựng đồ ăn: "Cô Văn, cái này gửi cho cô."
Văn Nhiễm nhận lấy, mở ra xem.
Túi đựng đồ ăn là cháo đặc sánh, kèm bánh bao nhân sữa trứng và hai món khai vị. Túi giấy thì chứa đầy thuốc, từ hạ sốt đến thuốc nghẹt mũi, đủ để đối phó mọi triệu chứng cảm cúm.
Văn Nhiễm ngước lên nhìn Trần Hi.
Trần Hi nói: "Cô cần dùng loại nào thì uống loại đó."
Văn Nhiễm hỏi: "Sao cô biết tôi bị cảm?"
"Nghe giọng cô là đoán ra thôi."
Văn Nhiễm chăm chú nhìn cô.
Trần Hi giơ tay đầu hàng: "Thôi được rồi, lúc tôi gọi điện, chị Ngôn Ngôn bảo tôi bật loa ngoài, chị ấy vẫn luôn nghe cô nói chuyện."
Người hiểu Văn Nhiễm, tất nhiên không phải Trần Hi, mà là Hứa Tịch Ngôn.
Dù sao thì họ đã từng gần gũi như vậy.
Trong lúc ái ân, mọi âm thanh đều bị xé vụn thành hơi thở và âm sắc đứt quãng. Nàng vốn kín đáo, còn Hứa Tịch Ngôn thì từ những âm thanh vụn vặt kia mà suy đoán toàn bộ phản ứng của nàng.
Cả giọng nói khi bị nghẹt mũi cũng không qua được tai Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm lấy một đôi dép của khách đưa cho Trần Hi: "Vào ngồi chút đi."
Trần Hi chưa hiểu chuyện gì. Cô đoán giữa Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm chắc chắn có vấn đề, không ngờ Văn Nhiễm vẫn rộng lượng mời cô vào nhà.
Văn Nhiễm dẫn cô vào bếp, mở nắp chiếc nồi cơm điện nhỏ, mùi cháo thơm ngào ngạt tỏa ra.
Trần Hi sửng sốt: "Tôi ăn rồi..."
Văn Nhiễm lắc đầu: "Cháo tôi tự nấu cho mình."
Rồi lại dẫn Trần Hi vào phòng khách, mở hộp thuốc nhỏ cho cô xem: "Thuốc hạ sốt, thuốc cảm, thuốc ho, băng cá nhân, dung dịch sát trùng..."
Trần Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Văn Nhiễm đóng hộp lại: "Tôi có bị cảm thật, nhưng tôi biết tự nấu cháo, trong nhà cũng có đầy đủ thuốc men."
"Trần Hi, làm phiền cô về nói lại với cô Hứa giúp tôi, tôi thích cậu ấy, chứ không phải cần cậu ấy."
Nàng giẫm lên bàn đạp thùng rác, ném túi cháo và thuốc mà Trần Hi vừa mang đến vào trong.
Bịch một tiếng.
Dứt khoát đến mức khiến Trần Hi cũng giật mình.
Văn Nhiễm bổ sung thêm một câu: "Trước kia."
Trần Hi chưa hiểu: "Gì cơ?"
"Lúc cô truyền lời lại giúp tôi, nhớ nói là, trước kia tôi đã từng thích cậu ấy."
Nói xong, nàng tiễn Trần Hi ra cửa, lại mỉm cười: "Bệnh cảm của tôi vẫn chưa khỏi hẳn, không giữ cô lại lâu được, tránh bị lây bệnh."
Trần Hi bị hành động dứt khoát của Văn Nhiễm làm cho choáng váng, lặng lẽ thay giày bước ra.
Văn Nhiễm vẫn cười, khép cửa lại một cách nhẹ nhàng.
Trần Hi âm thầm huýt sáo trong lòng: Ngầu quá!
Quay về báo cáo cho Hứa Tịch Ngôn, truyền đạt lại lời của Văn Nhiễm, đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ "trước kia".
Lúc đó Hứa Tịch Ngôn đang ngồi bên bàn trà uống cà phê, dù đã muộn cô vẫn uống Americano đậm đặc, bỏ thêm thật nhiều đá.
Cô nhấc ly cà phê khỏi đồ lót ly, đặt sang bàn trà, ngón tay vẽ vòng tròn quanh vệt nước đọng trên miếng lót ly.
Trần Hi âm thầm quan sát mọi phản ứng nhỏ nhất của cô.
Đầu tiên cô hỏi: "Cậu ấy còn bị cảm không?"
Trần Hi trả lời thật: "Trông có vẻ đỡ nhiều rồi."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Chị biết cậu ấy không cần chị. Trên đời này, ai mà thật sự cần đến người khác chứ."
Ngay cả mẹ ruột của cô, cũng đâu cần đến cô.
Trần Hi định nói: Nhưng cô ấy thích chị mà. Dù cô ấy nói trước kia từng thích chị.
Nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Hứa Tịch Ngôn ngừng xoay ngón tay quanh vệt nước, ngả người tựa vào lưng ghế sofa, nhìn lên trần nhà.
Trần Hi cũng nhìn theo, trần nhà trống trơn, chẳng biết cô đang nhìn gì.
Trong lòng Trần Hi rất muốn hỏi: Vậy còn chị thì sao? Chị thích cô ấy đến mức nào?
Nhưng vẫn không hỏi ra, vì cô thầm nghĩ: Với một người như Hứa Tịch Ngôn, cho dù thích, thì có thể thay đổi được điều gì chứ?
Có lẽ, Văn Nhiễm cũng giống như cơn gió mùa nổi lên khi Hứa Tịch Ngôn chơi dù lượn ở quần đảo Bazaruto châu Phi.
Lướt qua rồi, cũng chỉ là lướt qua.
******
Hứa Tịch Ngôn quả thật không tìm Văn Nhiễm nữa.
Thời gian tiếp theo cô rất bận. Chỉ còn một tháng nữa, buổi biểu diễn đầu tiên của chuyến lưu diễn trong nước sẽ được tổ chức tại Hải Thành.
Chủ đề của buổi biểu diễn lần này — "Trăng Đắng".
Mỗi khi cô luyện đàn, Trần Hi đứng chờ bên cạnh, nhìn hàng mi cô rũ xuống, sắc mặt khó dò.
Không biết cô đang nghĩ gì.
Cho đến ba ngày trước buổi biểu diễn, cô gọi Trần Hi đến, đưa cho Trần Hi một phong bì: "Gửi cái này cho cậu ấy."
Cô không nói rõ là ai.
Nhưng từ vẻ mặt cô, Trần Hi liền hiểu đại từ nhân xưng ngôi thứ ba ấy là ám chỉ ai.
Trong lòng thầm nghĩ: Người ta chắc gì còn muốn đến xem chị biểu diễn.
Nhưng đây là người trả lương cho cô.
Bề ngoài vẫn lễ phép nhận lấy: "Vâng, chị Ngôn Ngôn."
Sợ Văn Nhiễm từ chối, cô trực tiếp bảo tài xế đưa đến khu Văn Hóa Sáng Tạo, đến nơi mới gọi điện cho Văn Nhiễm.
Nghĩ bụng: Nếu Văn Nhiễm đang lên dây đàn cho khách, thì mình đợi thêm một chút cũng chẳng sao.
Không ngờ vừa gọi, Văn Nhiễm đã nghe máy, hỏi cô đang ở đâu.
Cô thành thật trả lời: "Ở khu Văn Hóa Sáng Tạo."
Văn Nhiễm lại bảo: "Tôi nghỉ việc rồi, nên không có ở đó."
"Gì cơ?" Trần Hi sững sờ, lỡ lời thốt ra: "Là do thất tình sao?"
Văn Nhiễm bật cười ở đầu dây bên kia.
Trần Hi vội xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không có ý đó."
Văn Nhiễm không chấp nhất: "Cô đã đến khu Văn Hóa Sáng Tạo rồi thì đợi tôi chút nhé? Ban đầu, tôi cũng định tìm lúc đến thăm nhóm Hề Lộ, sẵn dịp đỡ phải để cô đi đi lại lại."
Trần Hi đồng ý, đợi một lúc thì Văn Nhiễm tới.
Đây là lần đầu tiên Trần Hi thấy Văn Nhiễm buộc tóc lên, kiểu đuôi ngựa cột phía sau đầu, để lộ đôi tai trắng ngần.
Trên tay xách túi nhựa đựng đầy kem.
Đầu tiên đến bên cạnh Trần Hi, nàng mở túi ra và nói với cô: "Chọn một cây đi."
Trần Hi chọn kem vani hiệu Bát Hỷ, Văn Nhiễm gập túi lại: "Tôi sợ tan, để tôi đem vào cho nhóm Hề Lộ trước, phiền cô chờ thêm một lát nhé."
"Vâng, cô cứ đi đi."
Rất nhanh, Văn Nhiễm từ trong studio đi ra.
Lúc này đã là giữa mùa hè, nàng mặc sơ mi ngắn tay màu xanh dương, chất vải lanh nhẹ, phối cùng quần short lanh màu trắng, trông rất mát mẻ.
Nàng mỉm cười với Trần Hi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Hi đưa phong bì.
Văn Nhiễm nhận lấy, không hỏi là gì, cũng không mở ra xem.
Dạo gần đây tin tức về chuyến lưu diễn của Hứa Tịch Ngôn bao phủ khắp, nàng đại khái cũng đoán được đó là vé mời.
Nàng chỉ lật mặt sau của phong bì, thấy một hàng chữ nhỏ ở góc: 「Gửi Văn Nhiễm」.
Do chính tay Hứa Tịch Ngôn viết bằng bút máy, mực xanh dương như ở tận cùng của đại dương . Loại mực đó, Hứa Tịch Ngôn đã từng tặng nàng một lọ, bản thân cũng giữ lại một lọ.
Văn Nhiễm khẽ nhếch môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua hàng chữ ấy: "Cô nói xem người như cậu ấy."
"Rõ ràng cậu ấy đã từ chối tôi."
Trần Hi nghĩ: Hiện tại Văn Nhiễm đã có thể bình thản nhắc đến chuyện Hứa Tịch Ngôn từ chối mình.
Cô hỏi: "Cô sẽ đi chứ?"
Giọng Văn Nhiễm vẫn bình thản: "Tùy tình hình. Có thời gian sẽ đi, không có thì thôi."
Trần Hi gật đầu, lại hỏi: "Sao tự nhiên cô nghỉ việc vậy?"
Văn Nhiễm bật cười: "Là cô muốn hỏi thật, hay hỏi thay người khác?"
Trần Hi vội vàng xác nhận lập trường: "Tôi hỏi thật."
"Không kể lại cho cậu ấy chứ?"
"Không kể đâu!"
Xét từ mối quan hệ này, Trần Hi hoàn toàn đứng về phía Văn Nhiễm, cô dễ đồng cảm với Văn Nhiễm hơn.
Văn Nhiễm mới nói: "Không phải nghỉ đột ngột. Tôi đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, tích lũy chút kinh nghiệm, muốn tự mở studio của riêng mình, làm mấy việc thú vị hơn."
Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là: "Bây giờ tình hình không tốt, liệu có kiếm được tiền không?"
Văn Nhiễm đã nghĩ rất thấu đáo: "Không chết đói là được."
Nàng bình thản nhận lấy vé mời, Trần Hi tạm biệt rồi ra về.
Hôm sau, nàng nhận được cuộc gọi từ Đào Mạn Tư: "Nhiễm Nhiễm, tối kia cậu có rảnh không?"
"Tối kia?" Văn Nhiễm khựng lại một chút.
"Đúng rồi." Đào Mạn Tư nói, "Dù sao cũng chẳng giành được vé xem buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn, chi bằng tụi mình đi hát karaoke đi."
Buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn là sự kiện được cả thành phố chờ đón, bất kể có hiểu nhạc lý hay không cũng đều háo hức muốn tham gia, vừa mở bán đã cháy vé.
Đào Mạn Tư vừa nói, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: "Mình muốn giới thiệu một người với cậu."
Văn Nhiễm lập tức phản ứng: "Trương Triết Văn!"
Đào Mạn Tư bật cười qua điện thoại.
"Cậu tỏ tình rồi à?"
"Đúng rồi."
" Anh ấy đồng ý rồi à?"
Đào Mạn Tư ngập ngừng một lúc, kéo dài giọng: "Đúng vậy..."
Văn Nhiễm bật cười cùng cô.
"Vậy được rồi." Nàng nhận lời Đào Mạn Tư.
Trước đây nàng nói với Trần Hi rằng: Đến hay không đến buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn, còn tùy xem hôm ấy nàng có bận việc gì không.
Mà giờ Đào Mạn Tư lại hẹn với lý do quan trọng như vậy, thì tối hôm ấy coi như là "có việc" rồi.
Buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn, nàng sẽ không đi nữa.
Tối hôm đó, nàng đến cửa KTV từ sớm.
Từ xa đã thấy Đào Mạn Tư và Trương Triết Văn đi cùng nhau, nàng không nhịn được mà bật cười.
Đào Mạn Tư khẽ đẩy cánh tay nàng: "Ái chà."
Nàng bắt chước giọng điệu của Đào Mạn Tư: "Ái chà."
Ba người cùng vào phòng hát, Trương Triết Văn đặc biệt tỏ ra nhiệt tình với Văn Nhiễm.
Nàng nháy mắt với Đào Mạn Tư. Vì trước kia hai người từng cùng đọc một bình luận trên mạng: Một người có nhiệt tình với bạn bè của người yêu hay không, chính là tấm gương phản chiếu xem anh ta yêu người đó đến mức nào.
Trương Triết Văn từ hồi cấp ba đã là kiểu người trầm tính, ban đầu chỉ rót bia, bày trái cây cho họ, không chịu hát.
Đào Mạn Tư và Văn Nhiễm càng không tiện hát trước.
Cuối cùng vẫn là Trương Triết Văn đứng ra gánh trách nhiệm, chọn một bài hát của nam ca sĩ Đài Loan: "Vậy tôi hát trước nhé."
Một bài hát thường xuyên xuất hiện trong "bảng xếp hạng các ca khúc thất tình".
Nhưng có lẽ, người hạnh phúc thì chẳng sợ nghe những bản nhạc buồn.
Văn Nhiễm vừa cười vừa cùng Đào Mạn Tư lắc sa chùy¹, nhìn vào màn hình MV màu mè đậm chất cổ điển.
Giọng Trương Triết Văn dày, hát bài này lại mang hương vị đặc biệt riêng.
Văn Nhiễm ngồi bên cạnh Đào Mạn Tư, lắng nghe anh ấy hát:
"Tôi không nói dối,Là tình yêu nói dối.Nó đưa em đến,Lừa tôi rằng điều mình khao khát còn có hy vọng."
*Bài hát "Nói dối" của ca sĩ Lâm Hựu Gia
Vai Văn Nhiễm khẽ run lên.
Nàng thì thầm nói với Đào Mạn Tư: "Mình ra ngoài hút điếu thuốc."
Đào Mạn Tư hỏi: "Muốn mình đi cùng không?"
Nàng mỉm cười lắc đầu, ra hiệu về phía Trương Triết Văn: "Cậu ở lại với anh ấy đi."
Bên ngoài KTV lại có một cây long não, trông y hệt như cây ở sân trường cấp ba của họ.
Văn Nhiễm ngồi xuống ghế dài dưới gốc cây, châm một điếu thuốc cho mình.
Khi điếu thuốc gần tàn, một chiếc lá long não rơi trúng vai nàng, rồi xoay vòng rơi xuống chân.
Nàng lấy điện thoại ra, gọi cho Đào Mạn Tư: "Mạn Tư, mình cần đi đến một nơi. Bây giờ mình lặng lẽ rút lui để lại không gian cho hai người, cậu thấy có vấn đề gì không?"
Đào Mạn Tư nói: "Cậu đợi một chút."
Chưa đến hai phút, Đào Mạn Tư thật sự từ trong KTV chạy ra.
Ngó quanh một vòng, thấy Văn Nhiễm đang ngồi dưới tán long não, liền chạy tới chỗ nàng.
Văn Nhiễm ngẩn người, vừa định đứng dậy, Đào Mạn Tư vừa chạy vừa giơ tay ra hiệu, ý bảo nàng cứ ngồi yên.
Đào Mạn Tư chạy đến trước mặt Văn Nhiễm, mang theo hương vị rực rỡ của mùa hè, khiến người ta nhớ lại buổi tối tan học năm nào, không khí cũng tràn ngập hương vị như thế này.
Đào Mạn Tư nhìn cô bạn ngày xưa mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, nay ngồi dưới tán cây long não, so với mười năm trước có gầy đi đôi chút, chỉ có vẻ mặt là vẫn luôn điềm đạm như vậy.
Cô nói: "Nhiễm Nhiễm, người mà cậu thích..."
"Là Hứa Tịch Ngôn đúng không?"
Lông mi Văn Nhiễm khẽ rung lên.
Im lặng một hồi lâu, nàng giơ tay, rít một hơi từ điếu thuốc đang cầm giữa ngón tay, trong làn khói mơ hồ, nàng khẽ cười với Đào Mạn Tư: "Ừ."
******
Editor: truyện gì mà buồn dã man, chắc mình phải kiếm gì cân bằng rồi mới edit tiếp chương sau 🥹
Ghi chú:¹沙锤/ Sa chùy
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương