Phòng executive suite.

*Executive Suite là phòng thường có ở khách sạn 4 hay 5 sao, điện tích từ 60 đến 120 m², được bố trí như một căn hộ cao cấp

Văn Nhiễm đang xem phim.

Đúng vậy, là loại phim đó.

Cơn bão số sáu của năm nay sức tàn phá cực lớn, mang tên "Perseus", một vị thần hủy diệt trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, ai nấy đều nghiêm túc đề phòng. Hà Vu Già thấy bản tin thời tiết, đặc biệt gọi điện bảo người trong studio tan làm sớm, không cần ở lại khu Văn Hóa Sáng Tạo.

Theo kinh nghiệm sống ở Hải Thành từ nhỏ, Văn Nhiễm chỉ cần nhìn sắc trời là biết cơn bão còn lâu mới đổ bộ.

Lúc này chỉ là gió lớn, bầu trời xám xịt, giống như trận mưa cát.

Nàng tan làm về nhà sớm, ngồi bên bàn làm việc ở phòng khách, đầu tiên pha cho mình một tách trà, hoa hồng trong chiếc ly sứ ngâm lâu đến mức cánh hoa mỏng manh cũng tan biến, nàng lại lười không uống.

Máy tính xách tay đang mở, trên màn hình là hình ảnh hai người phụ nữ quấn lấy nhau.

Văn Nhiễm ôm gối ngồi trên ghế, ngón tay kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng gõ nhẹ vào mép gạt tàn.

Mỗi khi xem loại phim này, nàng đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, như đang xem một tấm điêu khắc hay một bức họa, chỉ có đầu óc nàng là đang hỗn loạn.

Âm thanh rên rỉ ái ân của người phụ nữ trong phim bị tiếng gió rít ngoài cửa sổ cuốn trôi.

Cổ tay thon gầy của Văn Nhiễm đặt trên bàn, đầu điếu thuốc kề bên gạt tàn, tàn thuốc trắng bạc càng lúc càng dài, nàng nhìn chằm chằm vào màn hình, không chớp mắt.

Không có ngoại lệ, mỗi lần xem loại phim này, trong đầu nàng đều nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn.

Nghĩ đến việc Hứa Tịch Ngôn luôn không báo trước mà xuất hiện trong căn hộ thuê này, nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn mặc áo choàng tắm, đuôi tóc còn ướt sũng trượt vào cổ áo, nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn cùng nàng trên chiếc giường nhỏ hẹp kia.

Chiếc giường đó quá nhỏ, khi nàng và Hứa Tịch Ngôn cùng nhau làm chuyện đó, nhất định sẽ có phần nào đó chồng lên nhau. Vai nàng với cánh tay Hứa Tịch Ngôn, hoặc chân nàng và vai Hứa Tịch Ngôn.

Văn Nhiễm nâng cổ tay, hút một hơi thuốc, chầm chậm thở ra.

Nàng đang nghĩ, vì sao chuyện đó lại không xảy ra với nàng? Chính là kiểu nhiều năm theo đuổi một người mà không được, đến khi có được rồi lại phát hiện người kia cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sự si mê trong nhiều năm tan tành mây khói, cảm xúc dành cho người kia cũng nhanh chóng phai nhạt.

Nhưng với Hứa Tịch Ngôn, càng hiểu, càng tiếp xúc, nàng lại càng đắm say. Mỗi tấc da thịt và linh hồn của Hứa Tịch Ngôn, với nàng đều là một thỏi nam châm.

Có lúc nàng nghĩ, có lẽ nàng vốn xem Hứa Tịch Ngôn là một phần trong chính mình, là phần ẩn sâu trong cơ thể nàng, sự tự do và phóng túng.

Đúng lúc phim đang đến đoạn "cao trào", chiếc điện thoại trên bàn làm việc bỗng rung lên.

Văn Nhiễm hơi nhíu mày.

Nhìn tên người gọi đến, Trần Hi.

Nàng do dự một lúc, ấn tạm dừng rồi nghe máy: "Alo."

"Cô Văn." Giọng Trần Hi khi gọi nàng lộ rõ vẻ không chắc chắn, hiển nhiên cô không biết hiện tại quan hệ giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn ra sao, nên cũng chẳng biết nên xưng hô thế nào.

Văn Nhiễm lại không để tâm: "Có chuyện gì sao?"

"Là thế này." Giọng Trần Hi mang theo chút áy náy: "Cô có thể đến khách sạn một chuyến được không? Tôi sẽ cho xe đến đón cô."

"Tại sao?"

"Vì chiều nay mẹ chị Ngôn Ngôn đến thăm chị ấy." Trần Hi cân nhắc từ ngữ: "Tôi không biết tâm trạng chị ấy... là tốt hay xấu."

Văn Nhiễm chợt nhớ tới đêm cuối cùng thời cấp ba, trước khi Hứa Tịch Ngôn ra nước ngoài, nàng điên cuồng đạp xe đạp, bám theo Hứa Tịch Ngôn đến nhà cô.

Nàng dừng dưới lầu, một chân chống đất, hai tay giữ tay lái, lồng ngực vẫn chưa kịp điều hòa hơi thở, ngẩng đầu nhìn tòa chung cư cao chót vót kia.

Đó là lần đầu tiên nàng biết, thì ra sau khi chuyển về Hải Thành, Hứa Tịch Ngôn không ở với ông bà ngoại, mà vẫn luôn sống một mình trong căn hộ chung cư bình tầng.

Nàng nhớ rất rõ, lúc đó nàng đứng từ xa nhìn lên ngọn đèn nhỏ bật sáng trong căn hộ kia, như một ngôi sao rất nhỏ bé, lấp lánh mờ nhạt, ánh vàng leo lắt, mang vẻ cô đơn đến lạ.

Thế giới như một vũ trụ quá đỗi mênh mông, không đủ để soi sáng.

Ngoại trừ bà Dịch Thính Trúc gặp sau này, nàng chưa từng nghe Hứa Tịch Ngôn nhắc đến người nhà, đặc biệt là mẹ.

Nàng nhìn làn khói thuốc cuộn quanh đầu ngón tay, hỏi Trần Hi: "Là cô gọi tôi đến, hay là cậu ấy?"

"Là tôi hỏi chị Ngôn Ngôn, tôi hỏi chị ấy có muốn cô đến không, chị ấy nói có."

Lời Trần Hi kể thiếu quá nhiều chi tiết.

Ví dụ như, khi nghe Trần Hi hỏi vậy, Hứa Tịch Ngôn đã lập tức nói "muốn", hay là trầm mặc một lát rồi mới nói "muốn"? Tâm trạng của Hứa Tịch Ngôn ẩn chứa trong đó, sẽ khác nhau một trời một vực.

Nhưng Văn Nhiễm không hỏi. Nàng nghĩ dù Hứa Tịch Ngôn có trầm mặc hay không, Trần Hi chắc cũng không phân biệt được.

Nàng đáp: "Vậy tôi đến."

Trần Hi như gặp được cứu tinh: "Vậy tôi lập tức sắp xếp xe đến đón cô."

"Không cần, tôi tự gọi xe là được."

"Nhưng mà thời tiết thế này..."

"Yên tâm, dự báo thời tiết vừa nói rồi, còn khá lâu nữa bão mới đổ bộ."

Văn Nhiễm tắt máy tính, đeo ba lô vải rồi ra khỏi nhà.

Gọi xe không hề dễ dàng.

Nàng đứng chờ dưới lầu một lúc, gió lớn táp vào tấm lưng gầy mong manh của nàng, như một bàn tay vội vã xô nàng vào thế giới này.

Trước mắt là gió cuộn trắng xóa, lá cây không giống lá khô mùa thu, mà là một màu xanh biếc giữa cuối xuân đầu hạ, rõ ràng tràn đầy sức sống, vậy mà lại bị gió quật lìa cành.

Mưa như muốn rơi mà chưa thể rơi, chỉ có mây xám xịt như chì đè nặng trên bầu trời.

Xe cuối cùng cũng tới. Khi Văn Nhiễm kéo cửa xe, chỉ cảm thấy một lực đẩy ngược mạnh mẽ, như có người cố tình không muốn nàng mở cửa.

Khó khăn lắm mới lên được xe, nàng cảm thấy chiếc áo sơ mi trên người hơi ẩm, không phải vì mưa, mà như thể bị gió mang hơi nước từ Thái Bình Dương thổi đến.

Tài xế xác nhận thông tin khách xong, hỏi tiếp: "Đi làm à?"

"Sao?" Văn Nhiễm còn đang chỉnh lại cổ áo bị gió làm xộc xệch.

"Tôi vừa chở một khách đi thuyết trình với bên A, trời thế này mà cũng đi làm, ôi chao, mấy người trẻ giờ liều thật, kiếm tiền không cần màng đến mạng sống sao?" Tài xế tóc hoa râm nửa đùa nửa thật: "Nhưng dự báo nói bão có thể chuyển hướng đúng không? Lệch ra khỏi Hải Thành chúng ta."

"Ừm, đúng vậy." Văn Nhiễm chỉ đáp nửa câu sau.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa cuối cùng cũng rơi xuống.

Bão chưa tới, lúc này mưa chỉ là màn dạo đầu, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống cửa kính, nhưng không dày.

Chiếc xe dũng cảm chạy xuyên qua mưa gió hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tới khách sạn năm sao lâu đời nơi Hứa Tịch Ngôn đang ở.

Văn Nhiễm gần như bị cơn gió mạnh kéo xuống xe, gió chẳng theo quy luật gì cả. Nàng còn chưa kịp nói cảm ơn tài xế thì cửa xe đã bị gió đóng sầm một tiếng.

Trần Hi đeo khẩu trang đứng đợi ở cửa, vẫy tay với nàng.

Nàng không mang ô, dù xe dừng ngay trước cửa khách sạn có mái che, nhưng hơi nước từ phía sau vẫn hắt tới, làm ướt một mảng áo sau lưng nàng.

Hai người đi vào từ cửa bên, Trần Hi dẫn nàng tới thang máy riêng.

Sảnh lớn rộng thoáng, luôn có cảm giác gió lùa lạnh lẽo. Cho đến khi vào trong thang máy, gió mới bị chắn lại. Văn Nhiễm hạ giọng hỏi: "Mẹ cậu ấy đi rồi à?"

Trần Hi gật đầu: "Đi được một lúc rồi, chắc chỉ đến trong khoảng nửa tiếng."

Văn Nhiễm gật đầu, không nói thêm.

Lên đến tầng của phòng executive suite , Trần Hi dẫn nàng bước trên tấm thảm hoa văn mềm mại. Trần Hi cầm thẻ phòng trong tay, nhưng không quẹt ngay, mà rất nhẹ nhàng gõ cửa.

Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ.

Cánh cửa nặng nề màu nâu sẫm mở ra, hiện lên một gương mặt phụ nữ trẻ, không cười, nhưng nét mặt ôn hòa.

Trần Hi chào cô ấy: "Cô Cận."

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu: "Tịch Ngôn nói để hai người vào, tôi cũng sắp đi rồi."

Vừa nói, cô ấy vừa xách túi bước ra cửa. Trần Hi không giới thiệu gì thêm, Văn Nhiễm cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu với người phụ nữ, rồi theo Trần Hi bước vào.

Trần Hi giữ cửa, nhỏ giọng: "Cô vào đi, tôi ở ngay phòng bên cạnh."

Văn Nhiễm hơi cúi đầu, cánh cửa phía sau nàng chậm rãi khép lại.

"Cạch" một tiếng, như gõ vào lòng người.

Văn Nhiễm từ xa đã ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người Hứa Tịch Ngôn, tim nàng đã bắt đầu đập mạnh. Trong phòng không mở điều hòa, dưới áp suất không khí như thế này, lộ ra một thứ oi bức mơ hồ.

Nàng không nghe thấy Hứa Tịch Ngôn gọi, liền đứng yên nơi cửa. Những hạt mồ hôi nhỏ li ti bắt đầu rỉ ra từ khe hở giữa sống lưng.

Đêm hôm ấy có một sự thôi thúc, cuộc "tỏ tình" nếu nói là bồng bột cũng đúng, mà nói là ấp ủ suốt mười năm cũng chẳng sai, gần như đã rút cạn toàn bộ dũng khí và sức lực của nàng.

Từ sau hôm đó, nàng và Hứa Tịch Ngôn chưa thực sự trò chuyện thẳng thắn lần nào.

Nàng đeo túi vải, dịch vào nửa bước, ngước nhìn vào trong phòng.

Hứa Tịch Ngôn là kiểu người sống được cả trong dinh thự lộng lẫy lẫn lều bạt không có chỗ tắm khi đi leo núi. Bình thường ở khách sạn năm sao, cô rất ít khi đặt phòng executive suite, nhưng lần này lại đặt.

Văn Nhiễm vừa nhìn vào đã hiểu, bởi vì trong phòng khách có một khung cửa sổ ngắm cảnh cực lớn, có thể nhìn bao quát toàn cảnh dòng sông.

Hứa Tịch Ngôn xưa nay vốn yêu thích những góc nhìn rộng rãi như thế.

Trước cửa sổ đặt một chiếc ghế dài bọc nhung đỏ thẫm, phù hợp với phong cách cổ điển của khách sạn lâu đời này. Trên tấm thảm hoa văn có một cây đèn chân cao có chụp vải trắng nhạt, dây đèn như chuỗi pha lê buông rũ xuống. Trong góc phòng còn có một máy hát đĩa than cổ, cần phát đã được nâng lên, lặng lẽ không một âm thanh.

Hứa Tịch Ngôn tựa nghiêng trên chiếc ghế dài nhung đỏ ấy.

Cô mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa, màu champagne đậm, một tay chống lên tay vịn, lòng bàn tay áp vào má đến sát thái dương, đôi mắt nhắm hờ.

Chiếc ghế ấy quá xa xỉ và quá rộng.

Thực ra cả căn phòng này đều quá xa xỉ và quá rộng.

Hứa Tịch Ngôn nghiêng mình trên ghế, phía sau là bầu trời u tối và con sông mờ ảo quanh co uốn lượn. Sắc trời như sắp đổ trận mưa cát để kết nối đất trời thành một mảng mờ mịt, dãy kiến trúc hiện đại ven sông cũng đã nhòe đi, không thể nhìn rõ nữa.

Những hạt mưa nặng nề rơi lộp độp lên khung cửa kính lớn.

Văn Nhiễm vốn định chờ Hứa Tịch Ngôn lên tiếng gọi nàng, nhưng chẳng hiểu sao, nàng lại bước thẳng vào.

Chắc là vì lúc này, Hứa Tịch Ngôn như một cánh tường vi lơ lửng giữa đất trời.

Sự mỏng manh lộ ra nơi giao điểm hư ảo của bầu trời và mặt đất, đong đưa như sắp rụng rơi.

Hứa Tịch Ngôn trông thật mệt mỏi, cũng thật... cô đơn.

「Cô đơn」, Văn Nhiễm chưa bao giờ nghĩ dùng từ này để miêu tả Hứa Tịch Ngôn là thích hợp, bởi vì cuộc sống của Hứa Tịch Ngôn luôn trải đầy hoa tươi sặc sỡ.

Hứa Tịch Ngôn không hề mở mắt.

Cho đến khi Văn Nhiễm bước đến trước mặt cô.

Văn Nhiễm nghe thấy cô khẽ thở dài.

Vẫn nhắm mắt, dang rộng vòng tay, ôm lấy vòng eo thon thả của Văn Nhiễm. Văn Nhiễm gầy quá, ôm trong lòng chỉ như một tấm thân mỏng. Hai tay Hứa Tịch Ngôn vòng ra sau lưng nàng, nàng chỉ cảm thấy chiếc áo sơ mi bị cơn mưa thấm ướt cùng mồ hôi dính chặt vào lưng mình.

Hứa Tịch Ngôn vùi mặt vào trước ngực nàng.

Gọi khẽ một tiếng: "A Nhiễm."

Nàng đặt tay lên vai Hứa Tịch Ngôn. Sau này nghĩ lại, thực ra từ giây phút đó, trong lòng nàng đã có một linh cảm chẳng lành.

Hứa Tịch Ngôn ôm nàng một lúc rồi buông ra, ra hiệu cho nàng ngồi xuống chiếc ghế đơn ở đối diện.

Tới lúc ấy, Hứa Tịch Ngôn mới mở mắt, nhìn nàng, cả người cô chìm sâu trong chiếc ghế dài nhung đỏ thẫm. Cây đèn chân cao bên cạnh, ngược lại khiến Hứa Tịch Ngôn vốn đang ở gần đèn nhất, lại chìm trong một khoảng tối.

Hứa Tịch Ngôn khẽ cười với nàng.

Khoảng tối đó khiến nàng chẳng nhìn rõ được nét mặt của Hứa Tịch Ngôn, chỉ thấy khóe môi kia hơi nặng nề nhếch lên một chút.

Hứa Tịch Ngôn nói: "Không hỏi người phụ nữ vừa rồi là ai à?"

Bề ngoài Văn Nhiễm luôn bình tĩnh: "Cậu muốn nói thì sẽ nói thôi."

"Cô ấy họ Cận, là bác sĩ tâm lý tốt nghiệp Stanford, khi mình còn ở California từng có liên hệ với cô ấy. Giờ cô ấy về nước khởi nghiệp, tiện thể ghé thăm mình."

Văn Nhiễm lặng lẽ nhìn Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn lại khẽ nhếch môi, nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, một tay chống cằm, như đang chăm chú quan sát vẻ mặt Văn Nhiễm: "Cậu thương hại mình à?"

Văn Nhiễm lắc đầu: "Cậu không cần sự thương hại."

Hứa Tịch Ngôn ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào ghế: "Mình đúng là không cần. Cô ấy không đến với tư cách bác sĩ tâm lý, chỉ là chiều nay mẹ mình ghé qua, chị Đậu lo lắng nên mới gọi cô ấy đến xem sao."

"Thật ra thì, có gì đâu mà phải lo lắng."

Hứa Tịch Ngôn thả lỏng mấy đốt ngón tay: "Mình chẳng có cảm giác gì cả."

Mối quan hệ giữa nghệ sĩ và người đại diện luôn luôn tinh tế. Đặc biệt khi nói đến địa vị của Hứa Tịch Ngôn, có quá nhiều thứ Đậu Thần cần dựa vào cô. Tuy nhiên cũng có nhiều điều trong đời mà cô không bao giờ đề cập với người khác, lại hoàn toàn mở lòng với Đậu Thần.

Nói đến gia đình của Hứa Tịch Ngôn, một lời không thể nói hết.

Ba mẹ cô đều xuất thân từ gia đình có tiếng, nhưng không phải hôn nhân sắp đặt, mà là xuất phát từ tình yêu. Theo lý mà nói, đây phải là một hạnh phúc dài lâu. Nhưng đời là thế, cho dù có tiền, có tình yêu, có điều kiện thuận lợi, tất cả tưởng chừng đủ để kháng cự lại mọi sóng gió.

Khi đã ở bên nhau đủ lâu, khi đam mê bị vùi lấp bởi trách nhiệm gia đình và dần trở nên nhạt nhòa, thì tình cảm cũng dần dà bị bào mòn theo.

Họ đã thay đổi rất nhiều nơi ở, cố gắng đưa vào đời sống những cảm hứng mới mẻ, nhưng đều vô dụng

Mẹ của Hứa Tịch Ngôn trở nên mất phương hướng, cảm xúc ngày càng rối loạn.

Những cuộc cãi vã diễn ra trong nhiều năm khiến đồ sứ quý giá trong nhà bị đập vỡ không đếm xuể, số lần ba cô về nhà càng ít đi.

Năm Hứa Tịch Ngôn sáu tuổi, bên cạnh mẹ cô bắt đầu xuất hiện những người đàn ông khác.

Người gắn bó với mẹ cô lâu nhất là một quý ông người Anh lớn tuổi có tước hiệu cha truyền con nối, rất say mê văn hóa phương Đông. Ông ấy không có mâu thuẫn gì với Hứa Tịch Ngôn, luôn cư xử một cách lịch sự. Chỉ có điều, thời gian Hứa Tịch Ngôn gặp ông ấy cũng không nhiều, phần lớn thời gian, ông ấy đi cùng mẹ cô tham dự tiệc tùng, xã giao, khiêu vũ.

Để lại Hứa Tịch Ngôn và người bảo mẫu ở nhà.

Sau đó, người bảo mẫu từng nói với mẹ cô rằng: "Cô chủ nhỏ thật ra không cần tôi."

Quả thật Hứa Tịch Ngôn bé nhỏ không cần, cô đã bắt đầu học đàn, mỗi ngày như bị ám ảnh mà dành hàng giờ luyện tập. Thời gian còn lại, cô xem hoạt hình, trong nhà có kính thiên văn, thậm chí từ nhỏ cô đã thể hiện sự yêu thích với thiên văn học và sudoku.

Cô cũng không ngược đãi bản thân, sẽ nói rõ với người bảo mẫu: "Tối nay cháu muốn ăn cánh gà chiên."

Hoặc cũng có khi cô đề nghị mẹ, khi về nhà nhớ ghé tiệm bánh nổi tiếng ở góc phố mua cho cô một chiếc bánh ngàn lớp vị vani.

Hai mẹ con sống trong hoà bình. Có lẽ từ khi đó, cô đã học cách xem bản thân là người đã trưởng thành

Cho nên hôm ấy khi bảo mẫu xin nghỉ, mẹ cô không nói gì, cũng chẳng thuê người thay thế.

Trong đêm đó một ngọn lửa bùng lên.

Biệt thự nơi cô ở là một dinh thự kiểu cổ mang dáng dấp như một trang viên, những tán lá cọ to lớn rất nên thơ, nhưng hệ thống dây điện trong nhà lại cũ kỹ. Chính hàng xóm là người phát hiện đám cháy rồi gọi cứu hỏa, họ còn nói với lính cứu hỏa: "Trong nhà còn một bé gái sáu tuổi!"

Khi được lính cứu hỏa đưa ra ngoài, Hứa Tịch Ngôn nhìn thấy mẹ mình và vị quý tộc người Anh đang đứng sau ranh giới phong tỏa. Còn ba cô thậm chí không xuất hiện.

Khoảnh khắc ấy, cô bé sáu tuổi Hứa Tịch Ngôn chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc: Nếu không nhận ra khuôn mặt của mẹ mình, liệu cô có thể nhìn vào đám đông đang đứng xem đám cháy, để nhận ra ai là người mẹ đang lo lắng cho con gái không?

Có vẻ rất khó.

Chính bởi sắc mặt của mẹ cô khi ấy, dù là ngạc nhiên hay lo lắng, dường như cũng chẳng khác gì người hàng xóm đứng bên cạnh.

Cô được lính cứu hỏa dắt đến, người mẹ vòng tay ôm vai cô hỏi: "Con không sao chứ?"

Cô lắc đầu.

Nhiều năm sau, khi Hứa Tịch Ngôn ngồi trong căn phòng suite nhìn ra dòng sông của khách sạn năm sao, lần đầu tiên kể lại chuyện này với người ngoài Đậu Thần. Cô kể cho Văn Nhiễm nghe về những chuyện đã qua, một nụ cười nhàn nhạt phảng phất trên gương mặt.

Sau lưng cô là dòng sông đang cuộn trào, hòa lẫn vào màu trời như cát vàng, chẳng thể phân định rõ ranh giới. Gió mỗi lúc một mạnh hơn khiến cửa sổ rung lắc dữ dội. Gió thổi những hạt mưa và lá rụng đập mạnh vào cửa kính.

Trong phòng sáng chỉ được thắp sáng bởi một chiếc đèn vàng mờ, trông ấm áp và khô ráo, phản chiếu một nửa bóng của Hứa Tịch Ngôn in lên mặt kính.

Văn Nhiễm đứng dậy, đi tới trước mặt cô, dang rộng vòng tay, ôm lấy vai cô.

Hứa Tịch Ngôn cũng tự nhiên vòng tay ôm eo nàng: "Đó là một vụ cháy từng lên cả bản tin, nhưng sau đó, mình chưa từng mơ thấy nó một lần nào."

"Mình không sợ, cũng không buồn. Cậu hiểu không, A Nhiễm?"

Sau chuyện đó, mẹ cô từng đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý. Sau này khi vào nghề, Đậu Thần cũng giới thiệu bạn mình, bác sĩ Cận tốt nghiệp Stanford cho cô, sợ cô vì áp lực công việc mà bị bất ổn tâm lý.

Nhưng chỉ có cô mới biết, cô không hề cảm thấy mình bị tổn thương.

Lý do rất rõ ràng – Cô chưa từng đặt kỳ vọng gì vào ba mẹ mình.

Cô giống như một vết sẹo xấu xí, đại diện cho tình yêu đầy kỳ vọng của ba mẹ nhưng cuối cùng lại hoàn toàn thất bại.

Vụ cháy đó khép lại theo cách rất kỳ lạ, ba mẹ cô nhanh chóng ly hôn, từ đó ba cô biến mất khỏi cuộc đời cô, mẹ cô cắt đứt mọi liên hệ với những người đàn ông xung quanh bà, rồi đưa cô sang Mỹ.

Mẹ cô vẫn còn trẻ trung và xinh đẹp, nhanh chóng có mối quan hệ mới. Xuất thân từ một gia đình giàu có, bà lại mua một căn biệt thự kiểu trang viên ở Mỹ. Cả ngày lẫn đêm Hứa Tịch Ngôn đều bị bỏ lại một mình ở nhà. Bà dường như chẳng mảy may lo nghĩ rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể gặp một vụ cháy nguy hiểm lần nữa.

Chẳng phải tất cả các bậc cha mẹ đều yêu thương con cái của mình sao?

Với sự nhạy cảm bẩm sinh của một nghệ sĩ, Hứa Tịch Ngôn từ khi còn nhỏ đã có thể đưa ra câu trả lời dứt khoát – 「Không hề」.

Ngay cả mối liên hệ ruột thịt còn như vậy, nên Hứa Tịch Ngôn chưa từng tin vào cái gọi là 「tuyệt đối」 hay 「mãi mãi」. Cô cũng chưa từng mơ tưởng đến việc cầu xin sự ấm áp từ mẹ, cô chỉ không ngừng xây dựng linh hồn mình thành một thực thể độc lập và mạnh mẽ.

Cô rực rỡ, sôi nổi và tràn đầy sức sống.

Cô một mình bước đi giữa thế gian, không cho phép bản thân cảm thấy cô đơn hay lẻ loi. Ngoài chính cô ra, cô không cho phép mình cần đến bất kỳ ai khác.

Văn Nhiễm nhẹ nhàng vỗ lưng cô từng cái một: "Cho nên, mình cũng không thể phải không?"

"Hứa Tịch Ngôn, cậu kể cho mình nghe câu chuyện này, là vì cậu muốn từ chối mình."

Theo logic của Hứa Tịch Ngôn, chỉ cần không thật sự tiếp nhận bất kỳ ai đi vào sâu trong trái tim mình, cô sẽ không bao giờ bị tổn thương.

Văn Nhiễm nói những lời này với giọng điệu như đang cười, nhưng trong lời nói lại có một lớp hơi nước không cách nào tan biến.

Lúc này bên ngoài cửa sổ, cơn bão dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng ầm ầm trút xuống.

Cơn bão "Perseus" mà bản tin dự báo thời tiết từng hy vọng sẽ lướt qua Hải Thành, cuối cùng lại đổ bộ xuống nơi đây.

Phòng executive suite nằm ở tầng 32 của khách sạn, tòa cao ốc dường như đang chao đảo trong cơn gió mạnh. Trần Hi khẽ đẩy cửa vào xem thử, có lẽ định hỏi xem họ có sợ hay không.

Đứng ở cửa liếc thấy hai người đang ôm nhau từ xa, cô lại lặng lẽ đóng cửa rút lui.

Hứa Tịch Ngôn ôm eo Văn Nhiễm, ngẩng mặt lên nhìn nàng: "Cậu có sợ không?"

Văn Nhiễm ngước nhìn mưa gió bên ngoài cửa sổ: "Hứa Tịch Ngôn, người nhát gan là cậu mới đúng."

Nàng lại nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Tịch Ngôn, như vỗ về. Cuối cùng cũng buông Hứa Tịch Ngôn ra, một mình bước tới bên cửa sổ.

Tiếng gió đập vào cửa kính mỗi lúc một mạnh hơn, dường như cửa sổ có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Hứa Tịch Ngôn rất muốn nói Văn Nhiễm đứng lui vào trong, nhưng Văn Nhiễm lại tiến thêm một bước về phía cửa sổ.

"Cậu làm gì vậy?"

"Mình chỉ đang nghĩ," Văn Nhiễm ngoái đầu nhìn cô, gương mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng như trước: "Hứa Tịch Ngôn, vì sao cậu lại phải trải qua những chuyện như vậy?"

"Vì sao cậu lại trở thành một người như thế này?"

Nàng rõ ràng đang cười, nhưng âm cuối câu lại như tiếng thở dài.

Rõ ràng là cách một lớp kính dày, nhưng Hứa Tịch Ngôn lại cảm thấy mưa gió ngoài kia như trút thẳng lên người mình.

"Trước đây mình không biết chuyện gia đình cậu, nhưng mình cảm nhận được sự xa cách từ sâu bên trong cậu. Mình đã biết từ rất sớm, rằng yêu cậu chắc chắn sẽ khiến mình tổn thương."

"Cậu nói mình nhát gan, nói mình không dám thành thật mở lòng và thử cùng cậu. Được, vậy thì bây giờ mình dám rồi."

Nụ cười phản chiếu lên cửa kính, như bị trận cuồng phong xé nát thành từng mảnh.

Hứa Tịch Ngôn biết: Văn Nhiễm chính là đã ôm quyết tâm ấy để yêu cô——

Tự xé nát bản thân thành từng mảnh, chỉ để yêu cô.

Văn Nhiễm vẫn mang theo nụ cười đó khi nói: "Giờ đến lượt cậu không dám. Mình đã sớm nghĩ tới, thứ tình cảm sâu nặng này của mình sẽ khiến cậu lùi bước. Bởi vì cậu không dám thật sự nhảy vào thế gian này, cậu cảm thấy đau đớn nếu lộ ra cảm xúc thật của mình."

"Cậu thà làm một kẻ đứng ngoài cuộc luôn đẹp đẽ, chứ không dám mạo hiểm để bị tổn thương."

"Hứa Tịch Ngôn, mình không phải mẹ cậu. Nếu hôm ấy xảy ra trận hoả hoạn mà mình đứng giữa đám đông, thì dù mình có hành động như thế nào, cậu nhất định sẽ nhận ra mình. Bởi vì khi yêu một ai đó, bản thân điều đó đã là một kẽ hở."

"Chỉ là, cậu đã đầu hàng trước cảm giác bất an của chính mình. Cậu chọn sự an toàn, chứ không chọn mình."

Hứa Tịch Ngôn đứng dậy khỏi chiếc ghế dài: "A Nhiễm..."

Văn Nhiễm khoát tay: "Cậu đừng lại đây."

"Chúng ta đều cần bình tĩnh lại. Thật ra mình nói nhiều như vậy, chỉ muốn làm rõ một điều: mình dám rồi, còn cậu thì không dám."

Lúc này, Trần Hi lại nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, từ xa gọi một tiếng: "Chị Ngôn Ngôn."

Hứa Tịch Ngôn ngoảnh lại nhìn.

Trần Hi không bước vào hẳn, tay vẫn giữ cửa: "Cơn bão này lớn quá, em gọi xuống quầy lễ tân hỏi xem có nguy hiểm không. Họ nói bình thường thì không sao, nhưng nếu cảm thấy tòa nhà rung lắc, sợ quá thì có thể xuống tầng thấp hơn."

"Chị Ngôn Ngôn, hai người có muốn xuống không?"

Hứa Tịch Ngôn thu lại ánh nhìn, quay sang Văn Nhiễm, mới phát hiện nàng vẫn đang nhìn cô.

Nàng mấp máy môi thật khẽ giữa cơn bão, có lẽ phát ra âm tiết nào đó, nhưng đã bị tiếng mưa gió nuốt trọn.

Cuối cùng cô khẽ cười: "Cậu nói đúng, là mình không dám."

Nụ cười của Hứa Tịch Ngôn xưa nay luôn đẹp đẽ cao sang, nhưng đây là lần đầu tiên, một nụ cười mang đầy nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Phản chiếu trên cửa kính rung lắc trong cơn bão, như một đóa tường vi bị xé nát, rực rỡ mà thê lương.

Lần đầu tiên trong đầu Hứa Tịch Ngôn thoáng qua ý nghĩ như thế này: Nếu cô không phải là Hứa Tịch Ngôn, thì tốt biết bao.

Không có thiên phú đáng kinh ngạc đánh đổi bằng vụ cháy năm xưa.

Không có sân khấu nơi cô cam lòng dâng hiến cả bản thân.

Nếu cô chỉ là một người bình thường, có một người mẹ ồn ào nhưng tốt bụng như bà Bách. Nếu cô và Văn Nhiễm là bạn cùng trường đại học, cô sẽ đạp xe địa hình đến tìm nàng. Lúc đó Văn Nhiễm đang mặc áo sơ mi xanh dương nhạt và ôm cuốn sách nhạc lý đứng dưới ký túc xá, mái tóc dài vừa gội còn thơm mùi hương sen chưa kịp khô.

Trên tay lái xe đạp của cô sẽ treo một hộp bánh trứng vị vani đem cho Văn Nhiễm. Vừa xuống xe sẽ nhắc Văn Nhiễm ăn ngay khi còn nóng, rồi đưa tay lau vụn bánh dính nơi khóe môi của Văn Nhiễm. Sau đó cười nói với Văn Nhiễm về căn phòng 40 mét vuông, hai người định thuê ở ngoài trường.

Hứa Tịch Ngôn trước đây không sợ làm hỏng chuyện, vì cô chưa từng thật lòng để tâm.

Nhưng Văn Nhiễm nói đúng. Giờ đây Văn Nhiễm đã dám, còn cô thì không.

Cô rốt cuộc không kìm được mà bước từng bước tới, ôm lấy vai Văn Nhiễm, thì thầm bên tai nàng: "Vì sao cậu lại bắt mình nghĩ kỹ rồi mới trả lời? Vì sao không để mình trả lời ngay đêm đó?"

Nếu hôm đó cô cứ trả lời bất chấp sự ngăn cản của Văn Nhiễm.

Nếu cô không do dự, không tính toán từng ly từng tí.

Nếu không phải vì hôm nay mẹ cô đột ngột xuất hiện, nhắc nhở cô vì sao cô lại lớn lên thành một người như thế này.

Thậm chí, nếu không có cơn bão này.

Cô không biết nếu có bất kỳ thay đổi nào không, liệu kết cục giữa cô và Văn Nhiễm có khác đi chút nào không.

Cô chỉ siết chặt, siết thật chặt lấy Văn Nhiễm, đôi mắt nhìn qua cửa kính, chăm chú nhìn những chiếc lá bị bão cuốn bay lên giữa không trung, cứ như mãi mãi không thể đáp xuống mặt đất.

Văn Nhiễm khẽ nói trong vòng tay cô: "A Ngôn."

"Vô ích thôi. Bởi vì cậu vốn là một người như vậy."

"Buông ra đi."

Giọng nói của Văn Nhiễm khiến cô hiểu rằng, đây là lần cuối cùng Văn Nhiễm gọi cô là "A Ngôn".

Hứa Tịch Ngôn rốt cuộc cũng cúi đầu. Tay không buông ra, mà từng chút một trượt khỏi người Văn Nhiễm, như bị tách rời khỏi nàng.

Trần Hi vẫn đứng ở cửa phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Cô không nghe rõ Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm nói gì, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí trong phòng, chẳng khác nào cơn bão đang đổ bộ ngoài kia.

Tuy nhiên Văn Nhiễm đã bước tới, mỉm cười với cô: "Không cần xuống tầng dưới đâu, nếu không có nguy hiểm gì thì cứ ở lại đây."

Với thời tiết thế này, Văn Nhiễm cũng không đi đâu được, nàng lại quay sang Hứa Tịch Ngôn: "Cho mình mượn phòng khách là được rồi."

Giọng điệu của nàng bình thản đến lạ.

Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng từ xa, lại cảm thấy rằng trong cơn bão mười năm có một này, điều tan vỡ không phải là giọng nói hay nét mặt của Văn Nhiễm.

Mà là một thứ tình cảm đã ấp ủ suốt mười năm, chỉ vì câu nói nhẹ nhàng ban nãy, bị cơn bão hung tợn xé khỏi tim nàng, cuốn phăng đi.

Mắc kẹt trong cơn mưa xối xả, trong khoảnh khắc bị nhấn chìm, tan biến không còn dấu vết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện