Cho đến ngày gặp lại
Đào Mạn Tư bất ngờ ôm chầm lấy Văn Nhiễm: "Lẽ ra mình... nên đoán ra sớm hơn."
Văn Nhiễm mỉm cười ôm lại cô bạn thân, còn vỗ lưng an ủi: "Không có gì đâu."
Phải rồi, có gì đâu chứ.
Ngày tháng vẫn cứ trôi đi như thường lệ. Dù có nghe bao nhiêu bản tình ca buồn trong phòng KTV, con người vẫn có thể bước đi, có thể nhảy múa, không hề vỡ vụn thành từng mảnh.
Nàng lại nhẹ vỗ vai Đào Mạn Tư: "Cậu vào đi, có người đang chờ."
Tạm biệt Đào Mạn Tư, Văn Nhiễm xách theo túi vải và gọi taxi để rời đi.
Thành phố giữa mùa hè có một mùi hương rất đặc trưng. Cây long não bên ngoài KTV thật sự khiến nàng nhớ đến sân trường thời cấp ba. Hồi ấy Đào Mạn Tư thường ví cây long não như một con heo đất, có thể cất giữ ánh nắng ban ngày, đến đêm thì tỏa ra mùi hương ấm áp.
Thỉnh thoảng tan học muộn, nếu thấy đói, nàng sẽ mua một cái bánh mì rồi cùng Đào Mạn Tư vừa đi vừa ăn, vị ngọt béo của bánh mì hòa quyện với hương thơm ấm áp của cây long não. Nàng vừa nghe Đào Mạn Tư nói chuyện, vừa nhìn theo bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn phía trước.
Lúc ấy gió cũng lướt qua, vuốt ve tóc đuôi ngựa của nàng như vậy.
Hiện tại, nàng ngồi trong một chiếc taxi, cây long não phía sau ngày càng xa, thành phố với những tòa cao ốc san sát lại tỏa ra một hương vị khác biệt.
Tựa như ký ức năm mười mấy tuổi đã bị nàng bỏ lại phía sau.
Xuống xe, Văn Nhiễm đi về phía Trung tâm biểu diễn nghệ thuật. Từ xa đã thấy tấm poster khổng lồ của Hứa Tịch Ngôn treo trên cao.
Nàng siết chặt quai túi vải, dừng lại hai giây, ngẩng đầu nhìn lên.
Hứa Tịch Ngôn trên poster đẹp đến mức không giống người thật. Văn Nhiễm bỗng cảm thấy, cảm giác ngẩng lên nhìn cô thế này thật ra chẳng hề lạ lẫm.
Có lẽ trong căn phòng trọ nhỏ hẹp của nàng, nàng cũng từng mang tâm trạng này khi ngắm nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Nàng quá mức tỉnh táo, có lẽ từ trước đến nay chưa từng thực sự tin rằng mình có thể sở hữu Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng nàng vẫn lựa chọn tỏ tình. Vì sao vậy? Văn Nhiễm khẽ cười, đeo túi vải bước tiếp về phía trước.
******
Buổi biểu diễn đã bắt đầu từ lâu, nơi này cách âm quá tốt, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng đàn dương cầm nào vọng ra.
Trung tâm biểu diễn nghệ thuật mới xây mang một vẻ trang nghiêm như một đền thờ Hy Lạp cổ đại, Văn Nhiễm cố gắng bước nhẹ hết mức chỉ để lại tiếng vang yếu ớt.
Ngoài nàng đang ở đại sảnh thì không còn ai khác. Cũng đúng, ai mà vất vả giành được vé xem buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn, rồi lại đến trễ cơ chứ.
Nàng đưa vé cho nhân viên kiểm soát ở cửa.
Người nhân viên kia vừa nói: "Xin lỗi cô, nửa đầu buổi diễn sắp kết thúc rồi."
Ý cô ấy là, theo quy định, đến trễ quá nửa tiếng thì không được vào nữa.
Thế nhưng tay vẫn vô thức nhận lấy tấm vé, rồi ngẩn người, cô không kìm được liếc nhìn Văn Nhiễm thêm lần nữa.
Đó là một tấm vé mời.
Buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn từ trước đến nay đều không có vé mời. Hứa Tịch Ngôn không tham gia vào các mối quan hệ trong giới, cũng không muốn truyền thông tâng bốc, ngay cả ghế hàng đầu cũng để dành cho người hâm mộ luôn ủng hộ mình.
Ai hiểu rõ Hứa Tịch Ngôn đều biết thói quen không phát vé mời của cô. Thế mà trước giờ diễn hôm nay, Hứa Tịch Ngôn lại đặc biệt đến tìm nhóm kiểm soát vé, dặn rằng nếu có người cầm vé mời, thì dù đến lúc nào cũng cho người đó vào.
Khi ấy cô đã trang điểm hoàn chỉnh, lông mày và mắt không hề tô vẽ, chỉ tô mỗi đôi môi đỏ rực rỡ, nhân viên nhóm kiểm soát chỉ biết lặng lẽ nhìn cô, một lúc lâu không nói được lời nào.
Cô chỉ khẽ mỉm cười, rồi quay người bước đi.
Chờ cho khí chất của cô tan biến khỏi căn phòng, phải một hồi sau mới có người thì thầm: "Chẳng trách."
Chỉ hai chữ đó, nhưng ai cũng hiểu ý nghĩa đằng sau.
Câu đầy đủ là: Chẳng trách mọi người đều nói làng giải trí chỉ có duy nhất một Hứa Tịch Ngôn. Mà nói quá lên thì cả thế giới này cũng chỉ có duy nhất một Hứa Tịch Ngôn.
Vẻ đẹp đó đến từ sự quyến rũ, kiêu ngạo, tự tin và hờ hững của cô, tất cả hòa trộn vào nhau, trở thành một điều không thể sao chép.
Người mà khiến Hứa Tịch Ngôn đích thân căn dặn về vé mời, rốt cuộc là ai?
Mọi người đều chờ đợi, nhưng cho đến lúc buổi diễn bắt đầu, cũng không thấy ai cầm vé mời bước vào.
Trước khi buổi diễn chính thức bắt đầu, họ đi kiểm tra ghế, thấy chiếc ghế chính giữa hàng đầu vẫn trống, đối lập với dãy ghế đông nghịt khán giả, lại càng nổi bật đến mức chói mắt.
Khi Hứa Tịch Ngôn bước lên sân khấu, như thường lệ, đôi mắt vẫn mang vẻ lạnh lùng trời sinh, cúi người chín mươi độ đầy chân thành.
Cô nhìn về phía chiếc ghế còn trống ấy.
Rồi ngồi xuống, nâng tay lên, hạ mắt nhìn tám mươi tám phím đàn trắng đen mãi mãi làm nên tên tuổi của mình.
Đến khi đó, họ mới hiểu vì sao hôm nay Hứa Tịch Ngôn không kẻ mày và vẽ mắt.
Chủ đề của chuyến lưu diễn lần này là "Trăng đắng". Trên đỉnh sân khấu phủ một tấm màn xanh thẫm, là màu xanh của bầu trời đêm sau cơn mưa kéo dài, khi mặt trăng cuối cùng cũng xuất hiện từ phía chân trời.
Tựa như mọi tâm sự đều bị bào mòn trong cơn mưa dầm dề quá lâu, rồi tan thành sương mù trong đêm, chẳng thể góp nhặt nên hình thù gì nữa.
Một chùm đèn xanh thẫm chiếu lên người Hứa Tịch Ngôn. Ánh sáng ấy đọng lại trên hàng mi của Hứa Tịch Ngôn, thành một lớp trang điểm đặc biệt nhất.
Cô giống như một đóa tường vi quá rực rỡ dưới ánh mặt trời, lạc vào thế giới của đêm đen, bị ánh trăng phơi bày những tâm tư mà chính cô cũng không thể tự nhận biết.
Đối với tất cả khán giả, đây là lần đầu tiên thấy một Hứa Tịch Ngôn mang theo nỗi buồn.
Nhưng nỗi buồn ấy không nhẹ nhàng hay mềm mại. Phong cách chơi đàn của cô không thay đổi, từng động tác mạnh mẽ như bão tố, quét qua tai người nghe. Khiến người ta bị cuốn vào dòng cảm xúc của cô, nhìn cô trút hết nỗi buồn lên những phím đàn, nhìn cô vật lộn với cảm xúc của mình, nhìn cô bị bóng đêm xé nát thành từng mảnh vụn.
Cô thậm chí dốc trọn cả nỗi buồn, đến cả vị đắng của ánh trăng cũng được cô coi là một trải nghiệm. Cô không nuốt trọn vị đắng một lần như những người khác, cô nhấm nháp từng chút một và chậm rãi thưởng thức nó.
Hứa Tịch Ngôn thường im lặng vào lúc nghỉ giữa giờ, ngồi yên ở góc phòng nghỉ, thẫn thờ.
Trần Hi biết rõ thói quen này của cô, bưng cốc cà phê đứng bên cạnh, nhưng Hứa Tịch Ngôn lúc này thường sẽ chẳng uống gì cả.
Lúc bước lên sân khấu, cô cũng không còn cúi chào khán giả, chỉ đi thẳng tới trước đàn dương cầm, giữ lấy một hơi thở thật sâu.
Vì vậy cô không thấy ở hàng ghế khán giả, Văn Nhiễm đang ngồi ở vị trí trung tâm của hàng ghế đầu, nghe được tiếng đàn của Hứa Tịch Ngôn hoàn mỹ nhất.
Ngay từ khi bước qua đại sảnh tựa đền thờ Hy Lạp cổ đại, nàng đã biết buổi diễn hôm nay là một cuộc hành hương.
Trong thế giới của tiếng dương cầm, Hứa Tịch Ngôn chính là thần linh.
Những nốt nhạc từ đầu ngón tay cô là lòng thương xót của cô dành cho thế gian. Cô biến những cảm xúc không thể diễn tả được trong trái tim mỗi người, thành hình hài cụ thể.
Kết thúc mỗi buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn, thường không ai vội vã vỗ tay, vì tất cả đều chìm trong cơn chấn động.
Chỉ đến khi cô đứng dậy, rời khỏi ghế đàn, bước đến trước sân khấu, cúi mình thật sâu, tiếng vỗ tay vang lên như dải ngân hà đổ xuống.
Khi Hứa Tịch Ngôn đứng thẳng dậy, cô ngẩng người.
Khi bước lên sân khấu cô đã cố nín thở, không nhìn khán đài, nên không biết Văn Nhiễm đã đến.
Lúc này, cô gái mộc mạc ấy đang ngồi ở hàng ghế đầu, cũng như bao khán giả khác chân thành vỗ tay vì cô, chỉ là nụ cười trên mặt sâu hơn một chút nhưng lại nhạt hơn.
Văn Nhiễm lại buộc tóc đuôi ngựa, giống hệt năm cuối cấp ba.
Ánh đèn sân khấu quá sáng, quá chói, Hứa Tịch Ngôn chẳng thể nhìn rõ, cô gái cả vành tai từng đỏ bừng mỗi khi gặp cô hồi năm cuối cấp ba, bây giờ liệu vành tai có còn đỏ vì cô nữa không?
Có lẽ là không. Cho nên Văn Nhiễm mới buộc tóc, để lộ đôi tai trắng ngần ấy.
Ánh sáng sân khấu, như ánh trăng xanh xám nhạt, khiến Hứa Tịch Ngôn nhớ đến phòng dương cầm trong trường thời cấp ba. Trước mặt cô là cây đàn có một phím lệch tông, Văn Nhiễm lặng lẽ ngồi bên bức tường phía sau, nghe cô thay đổi bản nhạc, tránh dùng phím đó, đàn bản 《Sonata ánh trăng》.
Mọi người đều đang chờ Hứa Tịch Ngôn rời đi, nhưng Hứa Tịch Ngôn ngoảnh lại, hơi ngẩng cằm về phía cánh gà ra hiệu.
Chẳng mấy chốc, nhân viên đưa lên một chiếc micro.
Hứa Tịch Ngôn cầm lấy, đảo mắt nhìn quanh khán đài, mỉm cười nhàn nhạt: "Nếu mọi người không phiền, có thể dành thêm chút thời gian cho tôi."
Khán phòng lặng như tờ, rồi như chợt hiểu ra điều gì, bùng nổ tràng pháo tay vang rền.
Hứa Tịch Ngôn trả micro lại, quay về bên dương cầm, ngồi xuống.
Đó là bản 《Sonata ánh trăng》.
Rất nhiều khán giả may mắn có mặt hôm đó, khi hồi tưởng lại đều nói — "Giai điệu ấy nghe không giống do Hứa Tịch Ngôn đàn, mà như tuôn chảy ra từ ánh trăng."
Theo dòng chảy cảm xúc, biết bao rung động thời thanh xuân của vô số người được khơi dậy qua giai điệu đó:
Tiết toán nhàm chán, bạn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cô bạn lớp bên cầm bài kiểm tra đi ngang qua;
Tiết Anh văn, bạn hòa cùng tiếng đọc đồng thanh của cả lớp, nhưng lại căng tai phân biệt giữa những âm thanh, xem ngoài sân thể dục, có tiếng mọi người treo hò gọi tên cô gái bạn thích đang chơi bóng chuyền hay không;
Ánh hoàng hôn trong sân trường, bạn ngồi trên mép bàn bóng bàn, đung đưa chân, nghe trong loa phát thanh vang lên giọng điệu lạnh lùng của chị khóa trên...
Có lẽ tất cả những xúc cảm thời thanh xuân, đều mang tên "nuối tiếc".
Nhưng ánh trăng dưới đầu ngón tay Hứa Tịch Ngôn, không hề nhắc đến nuối tiếc, mà dùng tất cả dịu dàng để viết nên sự nuối tiếc ấy.
Cho đến khi khúc nhạc kết thúc, Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, lần nữa cầm micro: "Sau này, tôi sẽ không bao giờ chơi bản nhạc này ở nơi công cộng nữa."
Nói xong, cô cúi chào, rồi rời sân khấu.
Văn Nhiễm hòa cùng dòng người sau khi buổi biểu diễn kết thúc, bước ra khỏi trung tâm biểu diễn nghệ thuật. Người quá đông, không sao bắt được xe, nàng cũng chẳng vội, cứ men theo lề đường mà đi.
Nàng cũng không rõ mình đang tìm kiếm điều gì, cứ thế đi đến một hàng cây long não bên đường, nàng ngồi xuống băng ghế đối diện, châm một điếu thuốc.
Đào Mạn Tư nhắn tin cho nàng: [Cậu đang ở đâu thế?]
Nơi này... Văn Nhiễm nhìn xung quanh, bật cười: [Mình cũng chẳng biết mình đang ở đâu. Cậu sao lại rảnh rỗi nhắn tin cho mình vậy?]
[Trương Triết Văn vừa tiễn mình lên taxi.]
[Các cậu về sớm vậy à?]
[Mình lo cho cậu mà!] Đào Mạn Tư lại hỏi: [Cậu đang ở đâu vậy?]
[Mình thật sự không biết, cứ đi lang thang mãi thì tới nơi đây.]
[Vậy cậu gửi định vị cho mình, mình gọi xe tới tìm cậu.]
[Được.]
Chẳng bao lâu, Đào Mạn Tư đến nơi.
Văn Nhiễm đứng dậy, hai người men theo mép vỉa hè hẹp, gót chân nối mũi chân, thay nhau bước thật chậm. Nếu ai rơi xuống vỉa hè thì coi như "chết".
Từ nhỏ hai người vốn đã hướng nội, không chơi mấy trò tập thể cùng những cô gái khác, đây là trò chơi duy nhất của họ từ thời tiểu học. Sau này lên cấp ba, thỉnh thoảng trước giờ học buổi tối, nếu rảnh, họ vẫn chơi trò này.
Lúc này Văn Nhiễm đeo túi vải đi trước, Đào Mạn Tư theo sau. Đi được một đoạn Văn Nhiễm gọi: "Mạn Tư."
"Hử?"
"Cậu làm sao đoán ra... người mình thích là cậu ấy?"
"Phải nói sao nhỉ, một khi biết cậu có người trong lòng, hồi tưởng lại mới thấy cậu đối với cậu ấy thật khác biệt, khác biệt ở chỗ đặc biệt lạnh nhạt."
Văn Nhiễm khẽ cười ở phía trước.
Đào Mạn Tư do dự rồi vẫn hỏi: "Hai người bây giờ thế nào rồi?"
"Chấm dứt rồi." Văn Nhiễm đi thêm hai bước, quay lại, vừa cười vừa tiếp tục tiến lên bằng cách bước lùi.
Đào Mạn Tư nhắc: "Cậu cẩn thận, coi chừng ngã thật đấy."
Văn Nhiễm chỉ mỉm cười, lắc đầu.
Đào Mạn Tư bỗng thấy chua xót trong lòng — Trước đây mỗi khi nhắc đến Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm từng gục đầu trên gối cô mà khóc. Giờ nhắc đến Hứa Tịch Ngôn, nàng lại mỉm cười.
Nhưng nụ cười ấy của Văn Nhiễm, rõ ràng còn khiến người ta đau lòng hơn cả những giọt nước mắt ngày trước.
Cô không kìm được hỏi: "Vì sao lại chấm dứt?"
"Mạn Tư, cậu nghĩ xem, đến cậu còn đoán ra người mình thích là cậu ấy, vậy mà khi cậu ấy nghe nói mình đã có người trong lòng, tại sao cậu ấy lại chưa từng nghĩ rằng người đó có thể là cậu ấy?" Văn Nhiễm vẫn giữ nguyên nụ cười: "Bởi vì mình nghĩ, trong tiềm thức cậu ấy đang cố tình né tránh mọi tình cảm sâu đậm."
"Với cậu ấy, không có gì tồn tại lâu dài, vì chính cậu ấy không cho phép sự tồn tại lâu dài."
"Cậu ấy hứng thú với thế giới này, nhưng chỉ là một kiểu sở thích nhẹ mà thôi. Cậu ấy coi mọi thứ là trải nghiệm, lấp đầy vào tiếng đàn của mình. Nhưng khi cậu ấy phát hiện một tình cảm nào đó quá sâu nặng, đến mức bản thân không gánh nổi, thì cậu ấy sợ hãi."
Đào Mạn Tư khẽ hỏi: "Sợ gì?"
Văn Nhiễm mím môi, chỉ mơ hồ đáp: "Sợ tổn thương. Sợ rằng nếu cậu ấy lao đầu vào một tình cảm thật sự như thiêu thân lao vào lửa, thì ngọn lửa ấy cuối cùng sẽ thiêu cháy chính cậu ấy."
"Cậu biết không, tối nay cậu ấy tặng mình một tấm vé mời, trên sân khấu cậu ấy đàn bản 《Sonata ánh trăng》. Cậu ấy nói, từ nay về sau, sẽ không bao giờ chơi bản nhạc này trước công chúng nữa."
Văn Nhiễm vừa đi tới một tán cây long não, đưa tay vỗ nhẹ lên thân cây, cười nói với Đào Mạn Tư: "Mình đã trút hết tâm tư của mình, để lấp đầy giai điệu của cậu ấy. Ngoài ra, mình chẳng còn gì để cho cậu ấy nữa rồi."
"Cho nên, mình thật sự nên nói lời tạm biệt với cậu ấy."
Tối hôm đó, Văn Nhiễm không rơi một giọt nước mắt, cũng không nói muốn ra cửa hàng tiện lợi mua thêm vài lon bia.
Nàng chỉ cùng Đào Mạn Tư trò chuyện một lúc, rồi mỗi người bắt xe về nhà. Đào Mạn Tư định đưa nàng về, nàng nói không cần.
Đào Mạn Tư về đến nhà, mở máy tính xách tay lên, lên mạng tìm tin tức về Hứa Tịch Ngôn.
Buổi diễn cấm ghi hình nghiêm ngặt, nhưng bản 《Sonata ánh trăng》 đột xuất ấy thật sự quá lay động lòng người, có người không nhịn được đã quay lén mấy chục giây, đăng lên Weibo.
Đào Mạn Tư bấm vào xem, rồi nhắm mắt lại lắng nghe.
Không hiểu vì sao, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Văn Nhiễm dưới tán cây long não ban nãy, ánh trăng vụn vỡ qua tán lá rọi lên gương mặt Văn Nhiễm, nụ cười lặng lẽ ấy như cũng vỡ vụn thành từng mảnh.
Đào Mạn Tư bỗng nhiên hiểu ra câu nói của Văn Nhiễm — "Mình chẳng còn gì để cho cậu ấy nữa."
Văn Nhiễm thực sự đã rút cạn bản thân mình.
Nàng dâng trọn mười năm của mình, tất cả xao động và tâm tư, những đêm trằn trọc không ngủ và cả những giấc mơ, tất cả sự rụt rè và lòng can đảm, giống như nụ cười rơi xuống và vỡ tan đêm nay, xé thành từng mảnh từng mảnh, lấp đầy một bản 《Sonata ánh trăng》.
Người hâm mộ đều gọi Hứa Tịch Ngôn là "nữ tư tế dương cầm", nhưng người thực sự hiến tế cho bản nhạc đó của Hứa Tịch Ngôn, chính là Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn nói sau này sẽ không bao giờ diễn lại bản nhạc ấy, bởi cô biết, đó là một khúc tuyệt xướng chỉ có một lần trong đời. Bởi vì sau này, cô sẽ không còn gặp được một người như Văn Nhiễm nữa.
Sẽ chẳng còn ai dám xé mình ra thành từng mảnh để yêu cô thêm một lần nữa.
Đêm hôm ấy, Văn Nhiễm không khóc, nhưng khi Đào Mạn Tư gập máy tính lại, gục lên bàn, không sao kìm nén được tiếng nức nở.
Từ nhỏ cô đã quen Văn Nhiễm, biết Văn Nhiễm là người rất nhút nhát.
Nhưng một người nhút nhát nhất, vì một đoạn tình cảm, đã làm một chuyện liều lĩnh nhất.
Đào Mạn Tư nghĩ: Hứa Tịch Ngôn sẽ hối hận.
Hứa Tịch Ngôn nhất định, nhất định sẽ hối hận.
******
Kết thúc buổi diễn ở Hải Thành, Hứa Tịch Ngôn tiếp tục chuyến lưu diễn tại ba thành phố khác trong nước, không nghi ngờ gì điều này càng đẩy mức độ nổi tiếng của cô ở trong nước lên một đỉnh cao mới.
Sau khi hoàn thành công việc trong nước, cô sang châu Âu biểu diễn, rồi quay lại California, tiếp tục luyện tập cùng giáo sư Ricky.
Khi trở lại trong nước, đã là cuối xuân năm sau.
Cô vừa giành thêm một giải "Chopin", ba lần liên tiếp nhận giải, trở thành nghệ sĩ dương cầm châu Á đầu tiên làm được điều đó, cũng là người đầu tiên trên thế giới đạt được thành tích này.
Tên tuổi cô đã trở thành một biểu tượng của dương cầm, độ nổi tiếng ngày càng tăng. Lần này về nước, để đảm bảo an toàn, lịch trình không được công bố, cô đội mũ lưỡi trai vội vàng bước vào sân bay, không hiểu sao bước chân bỗng nhiên khựng lại.
Trần Hi nhìn theo ánh mắt cô, thấy đó là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Dáng người gầy gò mảnh mai, rất giống Văn Nhiễm.
Nhưng cô gái ấy lại không mang vẻ trầm lặng như Văn Nhiễm, ngay cả Trần Hi cũng nhìn ra không phải nàng, chẳng lẽ Hứa Tịch Ngôn lại không nhận ra?
Thế nhưng Hứa Tịch Ngôn vẫn dõi theo bóng lưng của cô gái kia thêm một lúc.
Gần một năm nay, Hứa Tịch Ngôn chưa từng nhắc đến Văn Nhiễm.
Đó là lần đầu tiên Trần Hi nhận ra: Hóa ra trong lòng Hứa Tịch Ngôn, vẫn luôn không ngừng nghĩ đến Văn Nhiễm sao?
******
Lần này Hứa Tịch Ngôn về nước là để tham dự hội nghị thường niên của Hội dương cầm thuộc Hiệp hội âm nhạc quốc gia.
Hội nghị được tổ chức mỗi năm một lần, năm nay diễn ra tại Bắc Thành. Theo tài liệu gửi từ hội, năm nay có ba nghệ sĩ dương cầm trẻ được đề cử vào hội. Tuy bề ngoài Hứa Tịch Ngôn luôn tỏ vẻ dửng dưng, nhưng thật ra cô rất quan tâm đến sự phát triển của nền dương cầm châu Á trên trường quốc tế.
Cho nên hội nghị năm nay, cô nhất định không bỏ lỡ.
Các giáo sư trong giới dương cầm đều đã nghỉ tại khách sạn chỉ định, Hứa Tịch Ngôn vì công việc ở California không thể thoái thác, nên đến muộn một ngày.
Cô vẫn được xem là bậc hậu bối, dù là người nổi tiếng nhất cũng không hề ra vẻ. Nhờ Trần Hi đi nhận một thẻ phòng, cô chỉ ở phòng suite tiêu chuẩn.
Khách sạn này có phóng viên, điều phiền toái là cô phải luôn đeo khẩu trang.
Cô đã quen với sự tự do trong trang viên của giáo sư Ricky, chuyện này khiến cô cảm thấy vô cùng gò bó. Ăn tối xong, đang đợi thang máy, cô cúi thấp đầu dưới vành mũ lưỡi trai, mở giao diện game trên điện thoại, xem thử vị tướng mới ra.
Thang máy cuối cùng cũng đến, cô uể oải bước vào, Trần Hi đứng trước cô nửa bước, chuẩn bị ấn nút đóng cửa.
Lúc đó "ting" một tiếng, thang máy bên cạnh cũng vừa đến.
Người trong thang bước ra rất nhanh, Trần Hi nhìn theo bóng lưng ấy, ngỡ ngàng.
Hứa Tịch Ngôn thấy động tác chần chừ của cô, ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"
Trần Hi vội vàng lắc đầu: "Không có gì." Vừa nói vừa ấn nút đóng cửa.
Có lẽ cô cũng bị ảnh hưởng bởi ánh nhìn của Hứa Tịch Ngôn ở sân bay hôm trước, thấy bóng lưng của một người phụ nữ gầy gò là liền nghĩ tới Văn Nhiễm.
Rõ ràng kiểu tóc chẳng giống nhau chút nào.
Sáng sớm hôm sau, diễn ra chương trình chính của hội nghị thường niên, ba thành viên mới sẽ lên sân khấu biểu diễn. Trong đó, người Hứa Tịch Ngôn đánh giá cao nhất là một cô gái tên Chu Bối Di.
Cô ấy còn rất trẻ, vừa ngoài hai mươi, không xuất thân chính quy từ trường nhạc, nhưng thiên phú phi thường. Khi một giáo sư của Học viện Âm nhạc Trung ương tới Hải Thành công tác, tình cờ phát hiện cô đang chơi dương cầm trong một trung tâm thương mại, xung quanh toàn là người qua đường, chẳng mấy ai thực sự lắng nghe.
Cô nhận lương năm mươi tệ một tiếng.
Nếu lần này được hội chọn, cuộc sống của cô ấy sẽ thay đổi hoàn toàn.
Để cả ba ứng viên đều thể hiện tốt nhất, ba cây đàn dương cầm được đặt riêng tại ba phòng hòa nhạc nhỏ, các giáo sư sẽ lần lượt đến từng nơi để nghe biểu diễn.
Hiện tại là thời gian chuẩn bị của ba người.
Hứa Tịch Ngôn muốn đến chào Chu Bối Di, hỏi rõ địa điểm rồi cùng Trần Hi đến đó.
Cô nhẹ gõ cửa.
Bên trong vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Chu Bối Di: "Mời vào."
Chỉ nghe giọng thì thật khó tưởng tượng cô ấy đánh đàn cùng một phong cách với Hứa Tịch Ngôn, cũng dùng những động tác mạnh mẽ, như một trận cuồng phong dữ dội.
Hứa Tịch Ngôn đẩy cửa bước vào. Chu Bối Di đang đứng bên sân khấu, ngay lập tức đi về phía Hứa Tịch Ngôn: "Hứa lão sư."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi.
Cô rất ít khi cười, từ sau khi chia tay với Văn Nhiễm lại càng ít hơn. Hôm nay vì tiếp theo có cuộc họp, cô mặc bộ âu phục đen kết hợp quần tây, tôn lên vòng eo thon thả, cùng đôi giày cao gót cùng tông. Từng đường nét đều gọn gàng chỉn chu, chỉ có mái tóc xoăn dày mềm xõa nhẹ trên vai là mang theo chút phóng khoáng. Trên gương mặt trắng như tuyết, chỉ điểm một màu son đỏ làm điểm nhấn.
Trên ngực đeo bảng tên, ngay cả ảnh thẻ cũng hiện lên vẻ đằm thắm trầm tĩnh, phía dưới in chữ Hán nghiêm chỉnh:「Hứa Tịch Ngôn」 .
Nụ cười nhẹ lúc này của cô, càng giống như lời tán thưởng sâu sắc dành cho Chu Bối Di.
Cô từng nhiều lần khen ngợi Văn Nhiễm có đôi tai nhạy cảm, nhưng trên thực tế, bản thân cô cũng vậy. Ai thực sự có thiên phú, cô chỉ cần nghe là biết.
Chẳng cần quan tâm xuất thân, cô hiểu rõ một ngày nào đó, cô gái mảnh khảnh trước mặt sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Cô hỏi Chu Bối Di: "Chuẩn bị thế nào rồi?"
Cô tới sớm là có ý nhắc nhở Chu Bối Di. Phong cách biểu diễn của hai người họ là con dao hai lưỡi. Nếu đàn tốt sẽ như cơn bão cuốn lấy người nghe, nhưng chỉ cần một chút sơ suất, sai sót sẽ bị khuếch đại gấp bội.
Chu Bối Di gật đầu: "Cũng ổn ạ, kỹ thuật viên hiệu chỉnh âm đang giúp em chỉnh lại nốt cuối cùng."
Cũng bởi cô ấy chơi cùng phong cách với Hứa Tịch Ngôn, nên chất lượng âm thanh của từng phím đều bị khuếch đại, yêu cầu về độ chuẩn xác của cao độ càng nghiêm ngặt hơn.
Hứa Tịch Ngôn cẩn thận nhắc nhở các lưu ý khi lên sân khấu.
Nhìn bề ngoài, Chu Bối Di cao, rất gầy, mắt một hơi mí, khuôn mặt nhỏ nhắn, mỗi khi cười lại có vẻ ngại ngùng, giống như nữ chính bước ra từ một bộ phim nghệ thuật. Nhưng khi nói chuyện, sẽ nhận ra cô ấy không hề rụt rè chút nào.
Cô ấy mỉm cười đón ánh nhìn có khí thế mạnh mẽ của Hứa Tịch Ngôn, hoàn toàn không né tránh.
Đến khi người đang ngồi sau cây đàn trên sân khấu, nàng bị đàn che gần hết nửa thân người, lúc này lên tiếng gọi: "Bối Di, em muốn thử đàn trước không?"
Tai Hứa Tịch Ngôn lập tức đóng băng.
Giọng nói đó, cô đã quá quen thuộc. Nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng trước khi chia tay, cô nhờ Trần Hi gọi đến, vừa nghe giọng mũi lờ mờ ở đầu dây bên kia, cô lập tức biết đối phương cảm lạnh.
Cô từng nghe giọng nói đó khi nhuốm đầy mồ hôi, tiếng rên rỉ rất khẽ, hay hơi thở nhẹ nhàng. Hứa Tịch Ngôn chưa từng có mối quan hệ thể xác nào sâu sắc đến vậy với bất kỳ ai khác, những âm thanh của linh hồn lúc trần trụi nhất ấy như thiêu đốt in hằn vào làn da cô.
Có người sẽ nhớ lâu một mùi hương. Hứa Tịch Ngôn thì nhớ rất lâu âm sắc đó.
Cô nhìn người ở sau cây đàn dương cầm đang đứng dậy, ban đầu là nhìn về phía Chu Bối Di bên cạnh cô, nghe Chu Bối Di đáp lại: "Vâng, em tới ngay."
Rồi ánh mắt người ấy mới xoay chuyển, rơi xuống gương mặt cô, sau đó môi khẽ cong lên, khách sáo gọi cô một tiếng: "Cô Hứa."
Hứa Tịch Ngôn đứng sững tại chỗ.
Thực ra cô chưa từng dám nghĩ đến việc gặp lại Văn Nhiễm. Lần thấy cô gái ở sân bay Bắc Thành, chính vì biết chắc không phải Văn Nhiễm, cô mới dám nhìn theo bóng lưng ấy.
Cô nghĩ, với tính cách của Văn Nhiễm, sau khi chia tay, nhất định sẽ né tránh tất cả những dịp có thể gặp cô.
Lần họp mặt thường niên của Hội dương cầm lần này, ảnh và tên của cô được in ngay trang đầu của cuốn sổ giới thiệu, ghi rõ 「Khách mời đặc biệt」.
Vậy mà Văn Nhiễm vẫn tới.
Trước mặt bao người, khách sáo gọi cô một tiếng: "Cô Hứa."
Văn Nhiễm đã cắt tóc.
Từ khi quen nàng hồi cấp ba, nàng luôn để tóc dài. Cấp ba thì buộc đuôi ngựa, sau này lớn lên thì xõa ngang vai, lần biểu diễn cuối cùng sau khi chia tay, cô đứng trên sân khấu nhìn xuống thấy Văn Nhiễm lại buộc tóc đuôi ngựa.
Ánh đèn rực rỡ nơi sân khấu làm cô chẳng thể nhìn rõ, không biết việc đổi kiểu tóc ấy có phải vì Văn Nhiễm sẽ chẳng vì cô mà vành tai đỏ lên nữa hay không?
Hứa Tịch Ngôn vốn là người rất ít khi nằm mơ.
Thế nhưng gần một năm nay, cô thường xuyên mơ về buổi diễn hôm ấy, mơ thấy Văn Nhiễm ngồi dưới khán đài, mỗi lần cô cố gắng để nhìn rõ, đều bị ánh đèn làm lóa mắt, chẳng thấy được màu sắc đôi tai nàng.
Rồi tỉnh giấc.
Đến bây giờ, cô mới thấy Văn Nhiễm đã đổi kiểu tóc, cắt thẳng ngang vai, trông trưởng thành hơn hẳn, đôi tai ngọc ngà trắng muốt cũng bị tóc che mất, nàng mỉm cười nhìn cô, nụ cười ấy khách khí mà nhã nhặn.
Cô mở miệng rồi lại khép lại, cuối cùng chẳng biết nên đáp lại thế nào.
Lúc này, tất cả đã đảo ngược vị trí. Đổi lại là Văn Nhiễm thẳng thắn đối diện, còn cô ôm hết tâm tư trong lòng.
******
Editor: Sắp tới không biết có được tính là truy thê không, nhưng không đến nỗi đem Hứa Tịch Ngôn đi hỏa táng.
Đào Mạn Tư bất ngờ ôm chầm lấy Văn Nhiễm: "Lẽ ra mình... nên đoán ra sớm hơn."
Văn Nhiễm mỉm cười ôm lại cô bạn thân, còn vỗ lưng an ủi: "Không có gì đâu."
Phải rồi, có gì đâu chứ.
Ngày tháng vẫn cứ trôi đi như thường lệ. Dù có nghe bao nhiêu bản tình ca buồn trong phòng KTV, con người vẫn có thể bước đi, có thể nhảy múa, không hề vỡ vụn thành từng mảnh.
Nàng lại nhẹ vỗ vai Đào Mạn Tư: "Cậu vào đi, có người đang chờ."
Tạm biệt Đào Mạn Tư, Văn Nhiễm xách theo túi vải và gọi taxi để rời đi.
Thành phố giữa mùa hè có một mùi hương rất đặc trưng. Cây long não bên ngoài KTV thật sự khiến nàng nhớ đến sân trường thời cấp ba. Hồi ấy Đào Mạn Tư thường ví cây long não như một con heo đất, có thể cất giữ ánh nắng ban ngày, đến đêm thì tỏa ra mùi hương ấm áp.
Thỉnh thoảng tan học muộn, nếu thấy đói, nàng sẽ mua một cái bánh mì rồi cùng Đào Mạn Tư vừa đi vừa ăn, vị ngọt béo của bánh mì hòa quyện với hương thơm ấm áp của cây long não. Nàng vừa nghe Đào Mạn Tư nói chuyện, vừa nhìn theo bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn phía trước.
Lúc ấy gió cũng lướt qua, vuốt ve tóc đuôi ngựa của nàng như vậy.
Hiện tại, nàng ngồi trong một chiếc taxi, cây long não phía sau ngày càng xa, thành phố với những tòa cao ốc san sát lại tỏa ra một hương vị khác biệt.
Tựa như ký ức năm mười mấy tuổi đã bị nàng bỏ lại phía sau.
Xuống xe, Văn Nhiễm đi về phía Trung tâm biểu diễn nghệ thuật. Từ xa đã thấy tấm poster khổng lồ của Hứa Tịch Ngôn treo trên cao.
Nàng siết chặt quai túi vải, dừng lại hai giây, ngẩng đầu nhìn lên.
Hứa Tịch Ngôn trên poster đẹp đến mức không giống người thật. Văn Nhiễm bỗng cảm thấy, cảm giác ngẩng lên nhìn cô thế này thật ra chẳng hề lạ lẫm.
Có lẽ trong căn phòng trọ nhỏ hẹp của nàng, nàng cũng từng mang tâm trạng này khi ngắm nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Nàng quá mức tỉnh táo, có lẽ từ trước đến nay chưa từng thực sự tin rằng mình có thể sở hữu Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng nàng vẫn lựa chọn tỏ tình. Vì sao vậy? Văn Nhiễm khẽ cười, đeo túi vải bước tiếp về phía trước.
******
Buổi biểu diễn đã bắt đầu từ lâu, nơi này cách âm quá tốt, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng đàn dương cầm nào vọng ra.
Trung tâm biểu diễn nghệ thuật mới xây mang một vẻ trang nghiêm như một đền thờ Hy Lạp cổ đại, Văn Nhiễm cố gắng bước nhẹ hết mức chỉ để lại tiếng vang yếu ớt.
Ngoài nàng đang ở đại sảnh thì không còn ai khác. Cũng đúng, ai mà vất vả giành được vé xem buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn, rồi lại đến trễ cơ chứ.
Nàng đưa vé cho nhân viên kiểm soát ở cửa.
Người nhân viên kia vừa nói: "Xin lỗi cô, nửa đầu buổi diễn sắp kết thúc rồi."
Ý cô ấy là, theo quy định, đến trễ quá nửa tiếng thì không được vào nữa.
Thế nhưng tay vẫn vô thức nhận lấy tấm vé, rồi ngẩn người, cô không kìm được liếc nhìn Văn Nhiễm thêm lần nữa.
Đó là một tấm vé mời.
Buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn từ trước đến nay đều không có vé mời. Hứa Tịch Ngôn không tham gia vào các mối quan hệ trong giới, cũng không muốn truyền thông tâng bốc, ngay cả ghế hàng đầu cũng để dành cho người hâm mộ luôn ủng hộ mình.
Ai hiểu rõ Hứa Tịch Ngôn đều biết thói quen không phát vé mời của cô. Thế mà trước giờ diễn hôm nay, Hứa Tịch Ngôn lại đặc biệt đến tìm nhóm kiểm soát vé, dặn rằng nếu có người cầm vé mời, thì dù đến lúc nào cũng cho người đó vào.
Khi ấy cô đã trang điểm hoàn chỉnh, lông mày và mắt không hề tô vẽ, chỉ tô mỗi đôi môi đỏ rực rỡ, nhân viên nhóm kiểm soát chỉ biết lặng lẽ nhìn cô, một lúc lâu không nói được lời nào.
Cô chỉ khẽ mỉm cười, rồi quay người bước đi.
Chờ cho khí chất của cô tan biến khỏi căn phòng, phải một hồi sau mới có người thì thầm: "Chẳng trách."
Chỉ hai chữ đó, nhưng ai cũng hiểu ý nghĩa đằng sau.
Câu đầy đủ là: Chẳng trách mọi người đều nói làng giải trí chỉ có duy nhất một Hứa Tịch Ngôn. Mà nói quá lên thì cả thế giới này cũng chỉ có duy nhất một Hứa Tịch Ngôn.
Vẻ đẹp đó đến từ sự quyến rũ, kiêu ngạo, tự tin và hờ hững của cô, tất cả hòa trộn vào nhau, trở thành một điều không thể sao chép.
Người mà khiến Hứa Tịch Ngôn đích thân căn dặn về vé mời, rốt cuộc là ai?
Mọi người đều chờ đợi, nhưng cho đến lúc buổi diễn bắt đầu, cũng không thấy ai cầm vé mời bước vào.
Trước khi buổi diễn chính thức bắt đầu, họ đi kiểm tra ghế, thấy chiếc ghế chính giữa hàng đầu vẫn trống, đối lập với dãy ghế đông nghịt khán giả, lại càng nổi bật đến mức chói mắt.
Khi Hứa Tịch Ngôn bước lên sân khấu, như thường lệ, đôi mắt vẫn mang vẻ lạnh lùng trời sinh, cúi người chín mươi độ đầy chân thành.
Cô nhìn về phía chiếc ghế còn trống ấy.
Rồi ngồi xuống, nâng tay lên, hạ mắt nhìn tám mươi tám phím đàn trắng đen mãi mãi làm nên tên tuổi của mình.
Đến khi đó, họ mới hiểu vì sao hôm nay Hứa Tịch Ngôn không kẻ mày và vẽ mắt.
Chủ đề của chuyến lưu diễn lần này là "Trăng đắng". Trên đỉnh sân khấu phủ một tấm màn xanh thẫm, là màu xanh của bầu trời đêm sau cơn mưa kéo dài, khi mặt trăng cuối cùng cũng xuất hiện từ phía chân trời.
Tựa như mọi tâm sự đều bị bào mòn trong cơn mưa dầm dề quá lâu, rồi tan thành sương mù trong đêm, chẳng thể góp nhặt nên hình thù gì nữa.
Một chùm đèn xanh thẫm chiếu lên người Hứa Tịch Ngôn. Ánh sáng ấy đọng lại trên hàng mi của Hứa Tịch Ngôn, thành một lớp trang điểm đặc biệt nhất.
Cô giống như một đóa tường vi quá rực rỡ dưới ánh mặt trời, lạc vào thế giới của đêm đen, bị ánh trăng phơi bày những tâm tư mà chính cô cũng không thể tự nhận biết.
Đối với tất cả khán giả, đây là lần đầu tiên thấy một Hứa Tịch Ngôn mang theo nỗi buồn.
Nhưng nỗi buồn ấy không nhẹ nhàng hay mềm mại. Phong cách chơi đàn của cô không thay đổi, từng động tác mạnh mẽ như bão tố, quét qua tai người nghe. Khiến người ta bị cuốn vào dòng cảm xúc của cô, nhìn cô trút hết nỗi buồn lên những phím đàn, nhìn cô vật lộn với cảm xúc của mình, nhìn cô bị bóng đêm xé nát thành từng mảnh vụn.
Cô thậm chí dốc trọn cả nỗi buồn, đến cả vị đắng của ánh trăng cũng được cô coi là một trải nghiệm. Cô không nuốt trọn vị đắng một lần như những người khác, cô nhấm nháp từng chút một và chậm rãi thưởng thức nó.
Hứa Tịch Ngôn thường im lặng vào lúc nghỉ giữa giờ, ngồi yên ở góc phòng nghỉ, thẫn thờ.
Trần Hi biết rõ thói quen này của cô, bưng cốc cà phê đứng bên cạnh, nhưng Hứa Tịch Ngôn lúc này thường sẽ chẳng uống gì cả.
Lúc bước lên sân khấu, cô cũng không còn cúi chào khán giả, chỉ đi thẳng tới trước đàn dương cầm, giữ lấy một hơi thở thật sâu.
Vì vậy cô không thấy ở hàng ghế khán giả, Văn Nhiễm đang ngồi ở vị trí trung tâm của hàng ghế đầu, nghe được tiếng đàn của Hứa Tịch Ngôn hoàn mỹ nhất.
Ngay từ khi bước qua đại sảnh tựa đền thờ Hy Lạp cổ đại, nàng đã biết buổi diễn hôm nay là một cuộc hành hương.
Trong thế giới của tiếng dương cầm, Hứa Tịch Ngôn chính là thần linh.
Những nốt nhạc từ đầu ngón tay cô là lòng thương xót của cô dành cho thế gian. Cô biến những cảm xúc không thể diễn tả được trong trái tim mỗi người, thành hình hài cụ thể.
Kết thúc mỗi buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn, thường không ai vội vã vỗ tay, vì tất cả đều chìm trong cơn chấn động.
Chỉ đến khi cô đứng dậy, rời khỏi ghế đàn, bước đến trước sân khấu, cúi mình thật sâu, tiếng vỗ tay vang lên như dải ngân hà đổ xuống.
Khi Hứa Tịch Ngôn đứng thẳng dậy, cô ngẩng người.
Khi bước lên sân khấu cô đã cố nín thở, không nhìn khán đài, nên không biết Văn Nhiễm đã đến.
Lúc này, cô gái mộc mạc ấy đang ngồi ở hàng ghế đầu, cũng như bao khán giả khác chân thành vỗ tay vì cô, chỉ là nụ cười trên mặt sâu hơn một chút nhưng lại nhạt hơn.
Văn Nhiễm lại buộc tóc đuôi ngựa, giống hệt năm cuối cấp ba.
Ánh đèn sân khấu quá sáng, quá chói, Hứa Tịch Ngôn chẳng thể nhìn rõ, cô gái cả vành tai từng đỏ bừng mỗi khi gặp cô hồi năm cuối cấp ba, bây giờ liệu vành tai có còn đỏ vì cô nữa không?
Có lẽ là không. Cho nên Văn Nhiễm mới buộc tóc, để lộ đôi tai trắng ngần ấy.
Ánh sáng sân khấu, như ánh trăng xanh xám nhạt, khiến Hứa Tịch Ngôn nhớ đến phòng dương cầm trong trường thời cấp ba. Trước mặt cô là cây đàn có một phím lệch tông, Văn Nhiễm lặng lẽ ngồi bên bức tường phía sau, nghe cô thay đổi bản nhạc, tránh dùng phím đó, đàn bản 《Sonata ánh trăng》.
Mọi người đều đang chờ Hứa Tịch Ngôn rời đi, nhưng Hứa Tịch Ngôn ngoảnh lại, hơi ngẩng cằm về phía cánh gà ra hiệu.
Chẳng mấy chốc, nhân viên đưa lên một chiếc micro.
Hứa Tịch Ngôn cầm lấy, đảo mắt nhìn quanh khán đài, mỉm cười nhàn nhạt: "Nếu mọi người không phiền, có thể dành thêm chút thời gian cho tôi."
Khán phòng lặng như tờ, rồi như chợt hiểu ra điều gì, bùng nổ tràng pháo tay vang rền.
Hứa Tịch Ngôn trả micro lại, quay về bên dương cầm, ngồi xuống.
Đó là bản 《Sonata ánh trăng》.
Rất nhiều khán giả may mắn có mặt hôm đó, khi hồi tưởng lại đều nói — "Giai điệu ấy nghe không giống do Hứa Tịch Ngôn đàn, mà như tuôn chảy ra từ ánh trăng."
Theo dòng chảy cảm xúc, biết bao rung động thời thanh xuân của vô số người được khơi dậy qua giai điệu đó:
Tiết toán nhàm chán, bạn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cô bạn lớp bên cầm bài kiểm tra đi ngang qua;
Tiết Anh văn, bạn hòa cùng tiếng đọc đồng thanh của cả lớp, nhưng lại căng tai phân biệt giữa những âm thanh, xem ngoài sân thể dục, có tiếng mọi người treo hò gọi tên cô gái bạn thích đang chơi bóng chuyền hay không;
Ánh hoàng hôn trong sân trường, bạn ngồi trên mép bàn bóng bàn, đung đưa chân, nghe trong loa phát thanh vang lên giọng điệu lạnh lùng của chị khóa trên...
Có lẽ tất cả những xúc cảm thời thanh xuân, đều mang tên "nuối tiếc".
Nhưng ánh trăng dưới đầu ngón tay Hứa Tịch Ngôn, không hề nhắc đến nuối tiếc, mà dùng tất cả dịu dàng để viết nên sự nuối tiếc ấy.
Cho đến khi khúc nhạc kết thúc, Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, lần nữa cầm micro: "Sau này, tôi sẽ không bao giờ chơi bản nhạc này ở nơi công cộng nữa."
Nói xong, cô cúi chào, rồi rời sân khấu.
Văn Nhiễm hòa cùng dòng người sau khi buổi biểu diễn kết thúc, bước ra khỏi trung tâm biểu diễn nghệ thuật. Người quá đông, không sao bắt được xe, nàng cũng chẳng vội, cứ men theo lề đường mà đi.
Nàng cũng không rõ mình đang tìm kiếm điều gì, cứ thế đi đến một hàng cây long não bên đường, nàng ngồi xuống băng ghế đối diện, châm một điếu thuốc.
Đào Mạn Tư nhắn tin cho nàng: [Cậu đang ở đâu thế?]
Nơi này... Văn Nhiễm nhìn xung quanh, bật cười: [Mình cũng chẳng biết mình đang ở đâu. Cậu sao lại rảnh rỗi nhắn tin cho mình vậy?]
[Trương Triết Văn vừa tiễn mình lên taxi.]
[Các cậu về sớm vậy à?]
[Mình lo cho cậu mà!] Đào Mạn Tư lại hỏi: [Cậu đang ở đâu vậy?]
[Mình thật sự không biết, cứ đi lang thang mãi thì tới nơi đây.]
[Vậy cậu gửi định vị cho mình, mình gọi xe tới tìm cậu.]
[Được.]
Chẳng bao lâu, Đào Mạn Tư đến nơi.
Văn Nhiễm đứng dậy, hai người men theo mép vỉa hè hẹp, gót chân nối mũi chân, thay nhau bước thật chậm. Nếu ai rơi xuống vỉa hè thì coi như "chết".
Từ nhỏ hai người vốn đã hướng nội, không chơi mấy trò tập thể cùng những cô gái khác, đây là trò chơi duy nhất của họ từ thời tiểu học. Sau này lên cấp ba, thỉnh thoảng trước giờ học buổi tối, nếu rảnh, họ vẫn chơi trò này.
Lúc này Văn Nhiễm đeo túi vải đi trước, Đào Mạn Tư theo sau. Đi được một đoạn Văn Nhiễm gọi: "Mạn Tư."
"Hử?"
"Cậu làm sao đoán ra... người mình thích là cậu ấy?"
"Phải nói sao nhỉ, một khi biết cậu có người trong lòng, hồi tưởng lại mới thấy cậu đối với cậu ấy thật khác biệt, khác biệt ở chỗ đặc biệt lạnh nhạt."
Văn Nhiễm khẽ cười ở phía trước.
Đào Mạn Tư do dự rồi vẫn hỏi: "Hai người bây giờ thế nào rồi?"
"Chấm dứt rồi." Văn Nhiễm đi thêm hai bước, quay lại, vừa cười vừa tiếp tục tiến lên bằng cách bước lùi.
Đào Mạn Tư nhắc: "Cậu cẩn thận, coi chừng ngã thật đấy."
Văn Nhiễm chỉ mỉm cười, lắc đầu.
Đào Mạn Tư bỗng thấy chua xót trong lòng — Trước đây mỗi khi nhắc đến Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm từng gục đầu trên gối cô mà khóc. Giờ nhắc đến Hứa Tịch Ngôn, nàng lại mỉm cười.
Nhưng nụ cười ấy của Văn Nhiễm, rõ ràng còn khiến người ta đau lòng hơn cả những giọt nước mắt ngày trước.
Cô không kìm được hỏi: "Vì sao lại chấm dứt?"
"Mạn Tư, cậu nghĩ xem, đến cậu còn đoán ra người mình thích là cậu ấy, vậy mà khi cậu ấy nghe nói mình đã có người trong lòng, tại sao cậu ấy lại chưa từng nghĩ rằng người đó có thể là cậu ấy?" Văn Nhiễm vẫn giữ nguyên nụ cười: "Bởi vì mình nghĩ, trong tiềm thức cậu ấy đang cố tình né tránh mọi tình cảm sâu đậm."
"Với cậu ấy, không có gì tồn tại lâu dài, vì chính cậu ấy không cho phép sự tồn tại lâu dài."
"Cậu ấy hứng thú với thế giới này, nhưng chỉ là một kiểu sở thích nhẹ mà thôi. Cậu ấy coi mọi thứ là trải nghiệm, lấp đầy vào tiếng đàn của mình. Nhưng khi cậu ấy phát hiện một tình cảm nào đó quá sâu nặng, đến mức bản thân không gánh nổi, thì cậu ấy sợ hãi."
Đào Mạn Tư khẽ hỏi: "Sợ gì?"
Văn Nhiễm mím môi, chỉ mơ hồ đáp: "Sợ tổn thương. Sợ rằng nếu cậu ấy lao đầu vào một tình cảm thật sự như thiêu thân lao vào lửa, thì ngọn lửa ấy cuối cùng sẽ thiêu cháy chính cậu ấy."
"Cậu biết không, tối nay cậu ấy tặng mình một tấm vé mời, trên sân khấu cậu ấy đàn bản 《Sonata ánh trăng》. Cậu ấy nói, từ nay về sau, sẽ không bao giờ chơi bản nhạc này trước công chúng nữa."
Văn Nhiễm vừa đi tới một tán cây long não, đưa tay vỗ nhẹ lên thân cây, cười nói với Đào Mạn Tư: "Mình đã trút hết tâm tư của mình, để lấp đầy giai điệu của cậu ấy. Ngoài ra, mình chẳng còn gì để cho cậu ấy nữa rồi."
"Cho nên, mình thật sự nên nói lời tạm biệt với cậu ấy."
Tối hôm đó, Văn Nhiễm không rơi một giọt nước mắt, cũng không nói muốn ra cửa hàng tiện lợi mua thêm vài lon bia.
Nàng chỉ cùng Đào Mạn Tư trò chuyện một lúc, rồi mỗi người bắt xe về nhà. Đào Mạn Tư định đưa nàng về, nàng nói không cần.
Đào Mạn Tư về đến nhà, mở máy tính xách tay lên, lên mạng tìm tin tức về Hứa Tịch Ngôn.
Buổi diễn cấm ghi hình nghiêm ngặt, nhưng bản 《Sonata ánh trăng》 đột xuất ấy thật sự quá lay động lòng người, có người không nhịn được đã quay lén mấy chục giây, đăng lên Weibo.
Đào Mạn Tư bấm vào xem, rồi nhắm mắt lại lắng nghe.
Không hiểu vì sao, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Văn Nhiễm dưới tán cây long não ban nãy, ánh trăng vụn vỡ qua tán lá rọi lên gương mặt Văn Nhiễm, nụ cười lặng lẽ ấy như cũng vỡ vụn thành từng mảnh.
Đào Mạn Tư bỗng nhiên hiểu ra câu nói của Văn Nhiễm — "Mình chẳng còn gì để cho cậu ấy nữa."
Văn Nhiễm thực sự đã rút cạn bản thân mình.
Nàng dâng trọn mười năm của mình, tất cả xao động và tâm tư, những đêm trằn trọc không ngủ và cả những giấc mơ, tất cả sự rụt rè và lòng can đảm, giống như nụ cười rơi xuống và vỡ tan đêm nay, xé thành từng mảnh từng mảnh, lấp đầy một bản 《Sonata ánh trăng》.
Người hâm mộ đều gọi Hứa Tịch Ngôn là "nữ tư tế dương cầm", nhưng người thực sự hiến tế cho bản nhạc đó của Hứa Tịch Ngôn, chính là Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn nói sau này sẽ không bao giờ diễn lại bản nhạc ấy, bởi cô biết, đó là một khúc tuyệt xướng chỉ có một lần trong đời. Bởi vì sau này, cô sẽ không còn gặp được một người như Văn Nhiễm nữa.
Sẽ chẳng còn ai dám xé mình ra thành từng mảnh để yêu cô thêm một lần nữa.
Đêm hôm ấy, Văn Nhiễm không khóc, nhưng khi Đào Mạn Tư gập máy tính lại, gục lên bàn, không sao kìm nén được tiếng nức nở.
Từ nhỏ cô đã quen Văn Nhiễm, biết Văn Nhiễm là người rất nhút nhát.
Nhưng một người nhút nhát nhất, vì một đoạn tình cảm, đã làm một chuyện liều lĩnh nhất.
Đào Mạn Tư nghĩ: Hứa Tịch Ngôn sẽ hối hận.
Hứa Tịch Ngôn nhất định, nhất định sẽ hối hận.
******
Kết thúc buổi diễn ở Hải Thành, Hứa Tịch Ngôn tiếp tục chuyến lưu diễn tại ba thành phố khác trong nước, không nghi ngờ gì điều này càng đẩy mức độ nổi tiếng của cô ở trong nước lên một đỉnh cao mới.
Sau khi hoàn thành công việc trong nước, cô sang châu Âu biểu diễn, rồi quay lại California, tiếp tục luyện tập cùng giáo sư Ricky.
Khi trở lại trong nước, đã là cuối xuân năm sau.
Cô vừa giành thêm một giải "Chopin", ba lần liên tiếp nhận giải, trở thành nghệ sĩ dương cầm châu Á đầu tiên làm được điều đó, cũng là người đầu tiên trên thế giới đạt được thành tích này.
Tên tuổi cô đã trở thành một biểu tượng của dương cầm, độ nổi tiếng ngày càng tăng. Lần này về nước, để đảm bảo an toàn, lịch trình không được công bố, cô đội mũ lưỡi trai vội vàng bước vào sân bay, không hiểu sao bước chân bỗng nhiên khựng lại.
Trần Hi nhìn theo ánh mắt cô, thấy đó là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Dáng người gầy gò mảnh mai, rất giống Văn Nhiễm.
Nhưng cô gái ấy lại không mang vẻ trầm lặng như Văn Nhiễm, ngay cả Trần Hi cũng nhìn ra không phải nàng, chẳng lẽ Hứa Tịch Ngôn lại không nhận ra?
Thế nhưng Hứa Tịch Ngôn vẫn dõi theo bóng lưng của cô gái kia thêm một lúc.
Gần một năm nay, Hứa Tịch Ngôn chưa từng nhắc đến Văn Nhiễm.
Đó là lần đầu tiên Trần Hi nhận ra: Hóa ra trong lòng Hứa Tịch Ngôn, vẫn luôn không ngừng nghĩ đến Văn Nhiễm sao?
******
Lần này Hứa Tịch Ngôn về nước là để tham dự hội nghị thường niên của Hội dương cầm thuộc Hiệp hội âm nhạc quốc gia.
Hội nghị được tổ chức mỗi năm một lần, năm nay diễn ra tại Bắc Thành. Theo tài liệu gửi từ hội, năm nay có ba nghệ sĩ dương cầm trẻ được đề cử vào hội. Tuy bề ngoài Hứa Tịch Ngôn luôn tỏ vẻ dửng dưng, nhưng thật ra cô rất quan tâm đến sự phát triển của nền dương cầm châu Á trên trường quốc tế.
Cho nên hội nghị năm nay, cô nhất định không bỏ lỡ.
Các giáo sư trong giới dương cầm đều đã nghỉ tại khách sạn chỉ định, Hứa Tịch Ngôn vì công việc ở California không thể thoái thác, nên đến muộn một ngày.
Cô vẫn được xem là bậc hậu bối, dù là người nổi tiếng nhất cũng không hề ra vẻ. Nhờ Trần Hi đi nhận một thẻ phòng, cô chỉ ở phòng suite tiêu chuẩn.
Khách sạn này có phóng viên, điều phiền toái là cô phải luôn đeo khẩu trang.
Cô đã quen với sự tự do trong trang viên của giáo sư Ricky, chuyện này khiến cô cảm thấy vô cùng gò bó. Ăn tối xong, đang đợi thang máy, cô cúi thấp đầu dưới vành mũ lưỡi trai, mở giao diện game trên điện thoại, xem thử vị tướng mới ra.
Thang máy cuối cùng cũng đến, cô uể oải bước vào, Trần Hi đứng trước cô nửa bước, chuẩn bị ấn nút đóng cửa.
Lúc đó "ting" một tiếng, thang máy bên cạnh cũng vừa đến.
Người trong thang bước ra rất nhanh, Trần Hi nhìn theo bóng lưng ấy, ngỡ ngàng.
Hứa Tịch Ngôn thấy động tác chần chừ của cô, ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"
Trần Hi vội vàng lắc đầu: "Không có gì." Vừa nói vừa ấn nút đóng cửa.
Có lẽ cô cũng bị ảnh hưởng bởi ánh nhìn của Hứa Tịch Ngôn ở sân bay hôm trước, thấy bóng lưng của một người phụ nữ gầy gò là liền nghĩ tới Văn Nhiễm.
Rõ ràng kiểu tóc chẳng giống nhau chút nào.
Sáng sớm hôm sau, diễn ra chương trình chính của hội nghị thường niên, ba thành viên mới sẽ lên sân khấu biểu diễn. Trong đó, người Hứa Tịch Ngôn đánh giá cao nhất là một cô gái tên Chu Bối Di.
Cô ấy còn rất trẻ, vừa ngoài hai mươi, không xuất thân chính quy từ trường nhạc, nhưng thiên phú phi thường. Khi một giáo sư của Học viện Âm nhạc Trung ương tới Hải Thành công tác, tình cờ phát hiện cô đang chơi dương cầm trong một trung tâm thương mại, xung quanh toàn là người qua đường, chẳng mấy ai thực sự lắng nghe.
Cô nhận lương năm mươi tệ một tiếng.
Nếu lần này được hội chọn, cuộc sống của cô ấy sẽ thay đổi hoàn toàn.
Để cả ba ứng viên đều thể hiện tốt nhất, ba cây đàn dương cầm được đặt riêng tại ba phòng hòa nhạc nhỏ, các giáo sư sẽ lần lượt đến từng nơi để nghe biểu diễn.
Hiện tại là thời gian chuẩn bị của ba người.
Hứa Tịch Ngôn muốn đến chào Chu Bối Di, hỏi rõ địa điểm rồi cùng Trần Hi đến đó.
Cô nhẹ gõ cửa.
Bên trong vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Chu Bối Di: "Mời vào."
Chỉ nghe giọng thì thật khó tưởng tượng cô ấy đánh đàn cùng một phong cách với Hứa Tịch Ngôn, cũng dùng những động tác mạnh mẽ, như một trận cuồng phong dữ dội.
Hứa Tịch Ngôn đẩy cửa bước vào. Chu Bối Di đang đứng bên sân khấu, ngay lập tức đi về phía Hứa Tịch Ngôn: "Hứa lão sư."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi.
Cô rất ít khi cười, từ sau khi chia tay với Văn Nhiễm lại càng ít hơn. Hôm nay vì tiếp theo có cuộc họp, cô mặc bộ âu phục đen kết hợp quần tây, tôn lên vòng eo thon thả, cùng đôi giày cao gót cùng tông. Từng đường nét đều gọn gàng chỉn chu, chỉ có mái tóc xoăn dày mềm xõa nhẹ trên vai là mang theo chút phóng khoáng. Trên gương mặt trắng như tuyết, chỉ điểm một màu son đỏ làm điểm nhấn.
Trên ngực đeo bảng tên, ngay cả ảnh thẻ cũng hiện lên vẻ đằm thắm trầm tĩnh, phía dưới in chữ Hán nghiêm chỉnh:「Hứa Tịch Ngôn」 .
Nụ cười nhẹ lúc này của cô, càng giống như lời tán thưởng sâu sắc dành cho Chu Bối Di.
Cô từng nhiều lần khen ngợi Văn Nhiễm có đôi tai nhạy cảm, nhưng trên thực tế, bản thân cô cũng vậy. Ai thực sự có thiên phú, cô chỉ cần nghe là biết.
Chẳng cần quan tâm xuất thân, cô hiểu rõ một ngày nào đó, cô gái mảnh khảnh trước mặt sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Cô hỏi Chu Bối Di: "Chuẩn bị thế nào rồi?"
Cô tới sớm là có ý nhắc nhở Chu Bối Di. Phong cách biểu diễn của hai người họ là con dao hai lưỡi. Nếu đàn tốt sẽ như cơn bão cuốn lấy người nghe, nhưng chỉ cần một chút sơ suất, sai sót sẽ bị khuếch đại gấp bội.
Chu Bối Di gật đầu: "Cũng ổn ạ, kỹ thuật viên hiệu chỉnh âm đang giúp em chỉnh lại nốt cuối cùng."
Cũng bởi cô ấy chơi cùng phong cách với Hứa Tịch Ngôn, nên chất lượng âm thanh của từng phím đều bị khuếch đại, yêu cầu về độ chuẩn xác của cao độ càng nghiêm ngặt hơn.
Hứa Tịch Ngôn cẩn thận nhắc nhở các lưu ý khi lên sân khấu.
Nhìn bề ngoài, Chu Bối Di cao, rất gầy, mắt một hơi mí, khuôn mặt nhỏ nhắn, mỗi khi cười lại có vẻ ngại ngùng, giống như nữ chính bước ra từ một bộ phim nghệ thuật. Nhưng khi nói chuyện, sẽ nhận ra cô ấy không hề rụt rè chút nào.
Cô ấy mỉm cười đón ánh nhìn có khí thế mạnh mẽ của Hứa Tịch Ngôn, hoàn toàn không né tránh.
Đến khi người đang ngồi sau cây đàn trên sân khấu, nàng bị đàn che gần hết nửa thân người, lúc này lên tiếng gọi: "Bối Di, em muốn thử đàn trước không?"
Tai Hứa Tịch Ngôn lập tức đóng băng.
Giọng nói đó, cô đã quá quen thuộc. Nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng trước khi chia tay, cô nhờ Trần Hi gọi đến, vừa nghe giọng mũi lờ mờ ở đầu dây bên kia, cô lập tức biết đối phương cảm lạnh.
Cô từng nghe giọng nói đó khi nhuốm đầy mồ hôi, tiếng rên rỉ rất khẽ, hay hơi thở nhẹ nhàng. Hứa Tịch Ngôn chưa từng có mối quan hệ thể xác nào sâu sắc đến vậy với bất kỳ ai khác, những âm thanh của linh hồn lúc trần trụi nhất ấy như thiêu đốt in hằn vào làn da cô.
Có người sẽ nhớ lâu một mùi hương. Hứa Tịch Ngôn thì nhớ rất lâu âm sắc đó.
Cô nhìn người ở sau cây đàn dương cầm đang đứng dậy, ban đầu là nhìn về phía Chu Bối Di bên cạnh cô, nghe Chu Bối Di đáp lại: "Vâng, em tới ngay."
Rồi ánh mắt người ấy mới xoay chuyển, rơi xuống gương mặt cô, sau đó môi khẽ cong lên, khách sáo gọi cô một tiếng: "Cô Hứa."
Hứa Tịch Ngôn đứng sững tại chỗ.
Thực ra cô chưa từng dám nghĩ đến việc gặp lại Văn Nhiễm. Lần thấy cô gái ở sân bay Bắc Thành, chính vì biết chắc không phải Văn Nhiễm, cô mới dám nhìn theo bóng lưng ấy.
Cô nghĩ, với tính cách của Văn Nhiễm, sau khi chia tay, nhất định sẽ né tránh tất cả những dịp có thể gặp cô.
Lần họp mặt thường niên của Hội dương cầm lần này, ảnh và tên của cô được in ngay trang đầu của cuốn sổ giới thiệu, ghi rõ 「Khách mời đặc biệt」.
Vậy mà Văn Nhiễm vẫn tới.
Trước mặt bao người, khách sáo gọi cô một tiếng: "Cô Hứa."
Văn Nhiễm đã cắt tóc.
Từ khi quen nàng hồi cấp ba, nàng luôn để tóc dài. Cấp ba thì buộc đuôi ngựa, sau này lớn lên thì xõa ngang vai, lần biểu diễn cuối cùng sau khi chia tay, cô đứng trên sân khấu nhìn xuống thấy Văn Nhiễm lại buộc tóc đuôi ngựa.
Ánh đèn rực rỡ nơi sân khấu làm cô chẳng thể nhìn rõ, không biết việc đổi kiểu tóc ấy có phải vì Văn Nhiễm sẽ chẳng vì cô mà vành tai đỏ lên nữa hay không?
Hứa Tịch Ngôn vốn là người rất ít khi nằm mơ.
Thế nhưng gần một năm nay, cô thường xuyên mơ về buổi diễn hôm ấy, mơ thấy Văn Nhiễm ngồi dưới khán đài, mỗi lần cô cố gắng để nhìn rõ, đều bị ánh đèn làm lóa mắt, chẳng thấy được màu sắc đôi tai nàng.
Rồi tỉnh giấc.
Đến bây giờ, cô mới thấy Văn Nhiễm đã đổi kiểu tóc, cắt thẳng ngang vai, trông trưởng thành hơn hẳn, đôi tai ngọc ngà trắng muốt cũng bị tóc che mất, nàng mỉm cười nhìn cô, nụ cười ấy khách khí mà nhã nhặn.
Cô mở miệng rồi lại khép lại, cuối cùng chẳng biết nên đáp lại thế nào.
Lúc này, tất cả đã đảo ngược vị trí. Đổi lại là Văn Nhiễm thẳng thắn đối diện, còn cô ôm hết tâm tư trong lòng.
******
Editor: Sắp tới không biết có được tính là truy thê không, nhưng không đến nỗi đem Hứa Tịch Ngôn đi hỏa táng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương