"Phải suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy trả lời."

Hứa Tịch Ngôn ngồi xếp bằng dưới đất, điếu thuốc đã sớm bị dập tắt trong gạt tàn.

Cô nhìn Văn Nhiễm, vừa định mở miệng.

Văn Nhiễm khẽ lắc đầu: "Đừng nói vào lúc này."

Đừng nói khi đôi môi vẫn còn sưng đỏ sau nụ hôn.

Đừng nói khi trong cơ thể vẫn còn dư âm của cuộc ân ái.

Đừng nói khi trong đầu vẫn còn đầy ắp những chấn động sâu sắc.

Văn Nhiễm nhẹ giọng: "Mình đã mất mười năm để thích cậu, cho nên cũng không ngại bỏ thêm chút thời gian nữa để cậu nghĩ cho thật kỹ."

Giọng nàng bị tiếng mưa che lấp một nửa, khiến Hứa Tịch Ngôn muốn đứng dậy bước đến gần, áp tai lại gần hơn để nghe rõ hơn, một tay đỡ lấy má nàng, để nàng ghé môi thì thầm bên tai mình.

Ngay lúc Hứa Tịch Ngôn định đứng dậy, Văn Nhiễm lại xoay người, lần nữa kéo ngăn bàn làm việc ra.

Lần này nàng lấy ra bản hợp đồng hai người đã ký về việc làm "người tình" trong hai năm.

Văn Nhiễm cầm tờ giấy mỏng manh ấy, lại bước tới trước mặt cô, đôi chân trắng ngần xếp gọn, ngồi xổm xuống.

Trong tay vẫn cầm chiếc bật lửa, nàng mở tờ giấy ra, trên tên của hai người là dấu ấn trang trọng. Dấu vân tay của Văn Nhiễm là sau khi nàng dùng ngón tay miết lên vết son của Hứa Tịch Ngôn rồi đóng lên, còn của Hứa Tịch Ngôn thì căn bản là dùng son môi còn sót lại để in thành dấu môi.

Khoác lên danh nghĩa trang trọng, kỳ thực rất diễm lệ.

Lúc này, Văn Nhiễm nhấc một góc tờ giấy, bật lửa xẹt ra tia lửa, châm vào góc kia, giống như thắp sáng một cánh hoa tường vi đang đung đưa trong buổi tối mùa hè.

Tờ giấy cuộn lại không ngừng, cháy dần, tàn tro rơi vào gạt tàn, giống như ánh trăng màu bạc xám.

Văn Nhiễm cất tiếng: "Hứa Tịch Ngôn, cậu hiểu rõ chưa? Điều mình đang nói với cậu bây giờ là một sự mãi mãi không có đường lui."

Giọng nàng rất nhẹ, nhưng lại nặng nề nện thẳng vào tim Hứa Tịch Ngôn. Nàng đang nói rằng nàng không định để lại đường lui cho mình, cũng không để lại đường lui cho Hứa Tịch Ngôn.

"Cho nên..." nàng vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi: "Làm ơn hãy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy trả lời."

Nói xong nàng đứng dậy, thu dọn hộp sắt và gạt tàn thuốc đặt lại bàn làm việc.

Chỉ còn lại Hứa Tịch Ngôn ngồi xếp bằng dưới đất: "Thế còn bây giờ?"

"Bây giờ thì cậu về đi." Văn Nhiễm quay người lại: "Cho bản thân chút thời gian để suy nghĩ."

Hứa Tịch Ngôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lại đuổi mình đi khi trời còn đang mưa lớn."

Văn Nhiễm khẽ cong môi.

Hứa Tịch Ngôn đứng dậy khỏi sàn: "Mình hiểu ý cậu rồi, vậy mình đi trước."

Văn Nhiễm gật đầu: "Ừ."

******

Trần Hi không biết đã chờ trong xe bao lâu, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Hứa Tịch Ngôn: "Đến đón chị."

Trần Hi lập tức bảo tài xế lái xe qua.

Tòa nhà cũ nơi Văn Nhiễm thuê trọ, Trần Hi thực ra đã quá quen thuộc. Hứa Tịch Ngôn đứng trong bóng tối dưới tòa nhà, một đoạn mái tôn nhô ra miễn cưỡng che được cơn mưa cho cô.

Không biết cô đang ngẩn người nghĩ về điều gì.

Cho đến khi Trần Hi hạ kính xe, định khẽ gọi một tiếng: "Chị Ngôn Ngôn." Nhưng lại sợ bị mấy ông bà già lầu trên còn chưa ngủ say sẽ nghe thấy.

Đang định mở cửa xuống xe đón cô thì Hứa Tịch Ngôn đã đi đến bên xe.

Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, Trần Hi lập tức bảo tài xế: "Lái xe đi."

Cho đến khi chiếc xe trầm ổn lao vào màn mưa như trút nước, Trần Hi mới dám đưa mắt lén nhìn Hứa Tịch Ngôn đang ngồi ở ghế sau.

Rõ ràng vẫn chưa vào giữa hè, chẳng hiểu vì sao trời lại đổ mưa lớn như vậy.

Từ dưới nhà đến xe rõ ràng chẳng có mấy bước, vậy mà nửa bờ vai của Hứa Tịch Ngôn đã ướt đẫm.

Vết nước như vậy, lại không thể che đi vết nhăn trên áo sơ mi của Hứa Tịch Ngôn, chỉ có cổ áo là vẫn cài kín như cũ, như thể cố ý che giấu điều gì đó.

Trần Hi thầm nghĩ: Thật, thật quá kích thích...

Hai người họ, rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi? Nếu không có gì, thì tại sao áo lại nhăn nhúm thế kia?

Nếu đã có gì, thì trong cơn mưa tầm tã thế này, sao Hứa Tịch Ngôn lại không ngủ lại nhà Văn Nhiễm?

Lại bị đuổi đi rồi à?

Trần Hi len lén nhìn Hứa Tịch Ngôn ở ghế sau, thầm nghĩ: Cô gái tên Văn Nhiễm này, đúng là có bản lĩnh.

******

Sau một đêm mưa lớn, hôm sau bỗng chốc trời quang mây tạnh.

Văn Nhiễm đang ngủ say, bị chuông điện thoại đánh thức. Nàng lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, chưa mở mắt đã mò lấy điện thoại: "Alo?"

Giọng Đào Mạn Tư vang lên: "Nhiễm Nhiễm, cậu tới đâu rồi?"

"Cái gì tới đâu..."

"Hôm nay tụi mình hẹn nhau đi công viên Tần Thôn, cậu không quên đấy chứ?"

Văn Nhiễm lập tức bật dậy khỏi giường: "Mình tới ngay!"

Nàng vội vã đánh răng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo rồi ra cửa. Áo sơ mi vải lanh màu xanh dương nhạt và quần vải lanh màu be hôm qua vẫn còn vứt trên sàn. Nàng thực sự quá mệt, Hứa Tịch Ngôn đi rồi thì nàng lăn ra ngủ luôn, hoàn toàn chưa dọn dẹp gì.

Vốn nghĩ hôm nay là ngày phép, có thể nghỉ ngơi thoải mái, lại hoàn toàn quên mất hôm nay Đào Mạn Tư cũng hiếm hoi được nghỉ, hai người đã hẹn nhau từ sớm, nhân ngày thường ít người để cùng nhau đi công viên Tần Thôn mới xây.

Trên tàu điện ngầm, Văn Nhiễm xoa xoa gương mặt sưng phồng, thể lực vẫn chưa hồi phục, tay nắm vòng treo, nghe hai cô gái bên cạnh bàn tán: "Sao Hứa Tịch Ngôn có thể vừa quyến rũ vừa lạnh lùng thế chứ."

"Cô ấy luôn nhìn mọi người qua hàng mi rũ, cảm giác xa cách quá."

"Cô ấy không giống kiểu thần tiên tỷ tỷ như Hằng Nga, giống gì nhỉ..."

"Giống mấy nữ thần Hy Lạp cổ đại."

"Đúng đúng đúng!"

Đầy đặn, quyến rũ, tràn đầy sức sống. Cô cũng biết cười, nhưng nụ cười dù chân thành rạng rỡ đến đâu vẫn có khoảng cách với thế gian. Trong thâm tâm bạn biết rõ cô là nữ thần trong điện thờ, không phải người mà bạn có thể đưa tay là với tới.

Chỉ có Văn Nhiễm, một mình đứng nắm vòng treo suy nghĩ: Thật ra, không phải như vậy.

Tối qua, lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn ấn lên phía dưới eo nàng, truyền đến cảm giác rất chân thật.

Nàng gần như đứng không vững, cả người mềm nhũn dựa vào Hứa Tịch Ngôn, nàng biết trán Hứa Tịch Ngôn tựa vào trán nàng, cô đang quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của nàng.

Ban đầu nàng nhắm mắt, sau lại không kìm được mà mở ra. Giống như Hứa Tịch Ngôn muốn nhìn phản ứng của nàng, nàng cũng muốn nhìn Hứa Tịch Ngôn lúc đó.

Đầu lông mi Hứa Tịch Ngôn vương mồ hôi mỏng từ trên má nàng, nhìn qua như có một lớp sương mù. Làn da trắng lạnh lẽo nổi bật lên một sắc đỏ, như ánh chiều tà lan ra trên trán.

Đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Không biết là Hứa Tịch Ngôn xâm nhập vào thế giới của nàng, hay là thế giới mềm mại và bao la như nước của nàng đang nhấn chìm Hứa Tịch Ngôn.

*******

Chạy vội vã, cuối cùng Văn Nhiễm cũng đến kịp giờ hẹn với Đào Mạn Tư.

Đeo túi vải bố và chạy bước nhỏ đến cổng công viên, Văn Nhiễm chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Đứng làm chuyện đó... đúng là thực sự đòi hỏi phải có thể lực.

Đào Mạn Tư gọi nàng ở cổng: "Từ từ thôi, không vội."

Nàng thở hồng hộc.

Đào Mạn Tư hỏi: "Hôm qua cậu làm gì vậy?"

Nàng giật mình: "Hả?"

"Nhìn cậu có vẻ rất mệt."

"Ờ... tập thể dục."

"Cậu tìm được phòng gym rồi à?" Hai người trước đây từng nói chuyện này.

"Chưa, chỉ là... tự vận động linh tinh thôi."

Khi nói câu ấy, lại nhớ đến đêm qua lúc dựa vào Hứa Tịch Ngôn, vòng eo không kìm được mà khẽ lắc lư.

May mà lúc này nàng đang xõa tóc, bằng không để bạn thân thấy tai mình đỏ lên thì thật xấu hổ.

Hai người cùng đổi vé vào cổng, đi vào trong công viên.

Dòng chảy thời gian luôn vô hình, ngoại trừ việc người ta đã trưởng thành trong vô thức.

Thời gian trôi qua không để lại dấu vết, có lẽ chỉ có thể tìm trong nhịp điệu của thành phố. Ví như công viên hải dương mà thế hệ các nàng từng thường xuyên lui tới nay đã đóng cửa, còn một nhà máy bỏ hoang ngày xưa thì được cải tạo thành công viên phong cách punk hiện đại, thu hút vô số bạn trẻ đến check-in, liên tục chia sẻ trên một ứng dụng mạng xã hội.

*Punk style là phong cách thể hiện sự tự do và cá tính, phát triển mạnh mẽ ở những năm 70, dễ thấy nhất là cách ăn mặc của các rock band.

Văn Nhiễm và Đào Mạn Tư dạo bước bên trong.

Không được rồi, chân vẫn mềm nhũn.

Không chỉ khi chạy mới thấy mỏi chân.

Ngay cả đi bộ bình thường như bây giờ, cũng mỏi chân vô cùng...

Hứa Tịch Ngôn quả thực có đôi tay khéo léo, mạnh mẽ, chuẩn xác, đôi tay của một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu thế giới.

Văn Nhiễm nhìn thấy một chiếc xe bán tải bán cà phê bên đường, hỏi Đào Mạn Tư: "Uống cà phê không?"

Đào Mạn Tư lắc đầu: "Chẳng phải lát nữa mình sẽ đi nhảy bungee sao?"

Văn Nhiễm lại rất cần được hồi sức, liền đi tới gọi một ly cappuccino.

Rồi cùng Đào Mạn Tư tiến đến khu vực nhảy bungee.

Công viên Tần Thôn bỗng nhiên nổi tiếng, chính bởi dàn nhảy bằng kim loại này, phong cách đậm chất tương lai, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, trông rất ngầu.

Cuối tuần rất khó đặt lịch, nên Đào Mạn Tư chọn lịch vào ngày thường.

Văn Nhiễm tự biết mình không phải người gan dạ, nên không đặt lịch cùng Đào Mạn Tư.

Lúc Đào Mạn Tư tiến đến quét mã, nghe nhân viên nói hiếm hoi lắm hôm nay là thứ Hai mà vẫn còn dư một suất trải nghiệm.

Đào Mạn Tư vừa buộc dây an toàn vừa hỏi Văn Nhiễm: "Cậu muốn nhảy không?"

Văn Nhiễm ôm ly cà phê lắc đầu.

"Thôi, không ép." Đào Mạn Tư cười: "Thật ra mình cũng không phải kiểu người thích mấy trò này."

Chỉ là muốn trước khi tỏ tình với Trương Triết Văn, vượt qua giới hạn của bản thân mình.

Đào Mạn Tư buộc xong dây, Văn Nhiễm ôm cà phê bước xuống khỏi bệ nhảy, ngồi ở khu vực ngắm cảnh bên cạnh, chờ xem bạn thân thực hiện một cú nhảy lao xuống.

Nàng mơ hồ thấy Đào Mạn Tư vẫy tay về phía mình.

Nàng vội vàng giơ tay, mạnh mẽ vẫy lại.

Với một tiếng hét chói tai, Đào Mạn Tư lao vút xuống từ bệ nhảy.

Khi sợi dây bật ngược trở lại, Đào Mạn Tư mở mắt, giữa không trung bắt đầu vang lên tiếng cười.

Thật ra Đào Mạn Tư cũng là người hướng nội như Văn Nhiễm. Hai người quen nhau từ tiểu học, một người học dương cầm, một người thích viết văn. Trong khi cả lớp học tràn ngập tiếng líu ríu trò chuyện của học sinh, hai người luôn là những kẻ lặng yên co mình trong góc.

Hiếm khi nghe Đào Mạn Tư cười sảng khoái như vậy.

Đào Mạn Tư bắt đầu được hạ xuống, Văn Nhiễm vội chạy tới.

Đào Mạn Tư tháo dây an toàn, bước về phía nàng.

Hai người ôm nhau, Đào Mạn Tư vỗ vỗ vai Văn Nhiễm: "Sợ chết đi được, tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài rồi"

"Nhiễm Nhiễm, lúc nào đó cậu cũng thử một lần chơi mấy thứ kích thích thế này đi, thật sự rất đã."

Cô buông Văn Nhiễm ra, thấy nàng mỉm cười dịu dàng.

Văn Nhiễm nghĩ: Nàng không cần nhảy bungee.

Không cần lặn biển.

Không cần chơi dù lượn.

Nàng đã làm chuyện kích thích nhất đời này rồi.

Hứa Tịch Ngôn nhất định không biết, nếu không phải tay đang cầm và nghịch điếu thuốc, thì nàng đã căng thẳng đến mức móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Nhưng đúng như Đào Mạn Tư nói, khi làm điều gì đó kích thích, quả thật rất sảng khoái.

Nàng mang theo mười năm can đảm tích tụ, không màng tất cả, lao một cú không thể quay đầu.

Vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trái tim đập thình thịch, chăm chú quan sát từng phản ứng của Hứa Tịch Ngôn.

Thật ra chẳng nhìn thấy được gì.

Hứa Tịch Ngôn tối qua bị nhấn chìm trong đủ thứ chấn động, không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc.

Nàng đã để Hứa Tịch Ngôn suy nghĩ cho thật kỹ.

Hứa Tịch Ngôn nửa đùa nửa thật: "Lại đuổi mình đi khi trời còn đang mưa lớn."

Lúc đó nàng mới nhận ra, Hứa Tịch Ngôn nhìn có vẻ tự do phóng khoáng, nhưng thực ra cô là một người vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

Lúc này nàng đứng trong ánh nắng công viên, cùng Đào Mạn Tư đi dạo nửa ngày.

Mới cảm thấy hơi ẩm đêm qua và những ướt át trong thân thể, cuối cùng cũng được hong khô.

Không biết Hứa Tịch Ngôn lúc rời khỏi nhà nàng, bị mưa thấm ướt, giờ đã hong khô chưa.

Hứa Tịch Ngôn giữ đúng lời hứa, không vội liên lạc với Văn Nhiễm.

Bên phía Đậu Thần tìm đến Hứa Tịch Ngôn: "Lần trước em giới thiệu cho chị nghệ sĩ đàn kalimba đó, chuyện hợp tác xem ra đã có tiến triển, tối nay cùng đến gặp mặt trao đổi đi."

"Được."

"Hôm nay anh ấy có buổi diễn thuyết ở trường đại học, đợi anh ấy kết thúc, chị tìm một phòng họp cao cấp."

Hứa Tịch Ngôn bất chợt hỏi: "Trường đại học nào vậy?"

Đậu Thần đọc ra một cái tên.

Thật trùng hợp, đó chính là ngôi trường mà Văn Nhiễm từng học.

Hứa Tịch Ngôn nói: "Không cần phòng họp cao cấp gì đâu, chúng ta đến thẳng trường là được."

Đậu Thần dặn dò: "Nhỏ giọng một chút, đừng để lộ thân phận."

Hứa Tịch Ngôn cười cười: "Biết rồi, không gây phiền phức cho chị đâu."

Sao ai ai cũng sợ cô bước vào cuộc sống của họ.

Tối đó Hứa Tịch Ngôn giữ lời, ăn mặc rất kín đáo, đội mũ lưỡi trai kéo thấp, còn đeo khẩu trang.

Đậu Thần đi cùng cô. Nghệ sĩ đàn kalimba đợi sẵn ở cổng trường, anh vốn thuộc lĩnh vực kén người nghe, cũng không sợ bị "đuổi theo thần tượng".

Ba người chọn một giảng đường bậc thang, ngồi đó chuyện trò.

Trên bảng trắng vẫn còn nét bút giáo viên ban ngày để lại, viết mấy khái niệm lý luận âm nhạc phương Tây.

Hứa Tịch Ngôn tựa vào bàn học phía sau, một tay chống mép bàn, gỡ mũ lưỡi trai xuống, mái tóc dài xoăn rũ một bên vai, ánh trăng rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt lúc nào cũng mang vẻ uể oải của cô.

Nghệ sĩ đàn kalimba ngồi bên cạnh mỉm cười với cô.

Cô nâng mí mắt: "Cười gì thế?"

"Ban đầu muốn nói dáng vẻ cô trông như hoa khôi đại học." Anh ta cười nói: "Nhưng câu đó vừa hiện lên trong đầu đã cảm thấy buồn cười, cô đâu có từng trải qua một cuộc đời sinh viên bình thường."

Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Anh nói đúng."

Cô tốt nghiệp trung học xong vào thẳng Học viện Âm nhạc Hoàng gia Bách Lệ Tư, thậm chí cuộc sống đại học cũng khác với những sinh viên khác. Cô được giáo sư đích thân chọn, mỗi ngày đều đóng cửa luyện đàn, thậm chí còn được miễn thi nhiều môn.

Nói theo cách văn chương thì Hứa Tịch Ngôn thật ra luôn cách rất xa với thế gian này.

Căn phòng nơi cô luôn một mình luyện đàn, giống như một môi trường chân không. Cô nhìn ra thế giới xanh lam bên ngoài từ cửa sổ tròn giống phi thuyền vũ trụ.

Vì thế, cô muốn chị Đậu dẫn cô đến đây, đến với nhân gian.

Đúng lúc tan học buổi chiều, sinh viên ôm sách vở bước qua, có người than phiền giáo sư thật sự cố tình làm khó khi giao nhiều bài tập, có người nói muốn ra cổng trường ăn lẩu cay vỉa hè, có người bàn chuyện sinh hoạt câu lạc bộ, một tấm màn được giăng ở sân bóng  chiếu bộ phim Ý tên là 《Mùa hè tươi đẹp¹》, cô gái khiến lòng người rung động không biết có xuất hiện trong chiếc váy trắng tinh khôi hay không.

Hứa Tịch Ngôn nghĩ, cô gái khiến lòng cô rung động rất hiếm khi mặc váy trắng, nàng toàn mặc màu xanh dương.

Nàng cũng từng như những sinh viên trẻ kia, ôm sách lý thuyết âm nhạc, đi dưới hàng cây long não thẳng tắp, gió cuối xuân đầu hè nhẹ nhàng lướt qua, lay động khuôn mặt tươi cười an nhiên của tuổi trẻ.

Hứa Tịch Ngôn không biết vì sao bỗng nghĩ: Nếu chưa từng gặp mình, Văn Nhiễm sẽ sống cuộc đời thế nào?

Tốt nghiệp đại học, tìm một công việc hiệu chỉnh âm thanh mà nàng yêu thích. Đây là thành phố nàng quen thuộc, có bạn bè lớn lên cùng nàng, cuối tuần về nhà mẹ ăn cơm, người phụ nữ ấy hơi nói nhiều nhưng tốt bụng ấy, thỉnh thoảng cãi nhau vì chuyện vụn vặt, cãi xong thì một tuần đã trôi qua.

Biết đâu nàng sẽ quen một cô gái cũng thuần khiết, dịu dàng, ấm áp như nàng, cùng nhau lặng lẽ đắm mình trong thế gian náo nhiệt.

Đậu Thần hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Chỉ là chợt nghĩ," Hứa Tịch Ngôn bóp nhẹ ngón tay, nụ cười vẫn lười nhác: "Từ bé đến lớn, hình như em chưa từng có một thành phố thân quen nào thuộc về mình."

Luôn theo ba mẹ di chuyển khắp nơi, nên khi lớn lên thì yêu thích du lịch.

Cô có dáng vẻ tự do phóng túng của một cô gái du mục, có lẽ vì cô thật sự chưa từng dừng chân lâu ở bất cứ nơi đâu.

Nói chuyện xong, ba người rời khỏi khuôn viên trường Đại học. May mà hôm nay Hứa Tịch Ngôn rất hiểu chuyện, sinh viên chắc cũng không ngờ sẽ có ngôi sao tầm cỡ bất ngờ xuất hiện, nên không ai nhận ra cô.

Đậu Thần làm việc luôn chu đáo, sắp xếp tài xế đưa nghệ sĩ đàn kalimba đi trước.

Bản thân thì hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Uống rượu không?"

"Gì cơ?" Hứa Tịch Ngôn vuốt vuốt tóc, nghiêng đầu trông rất uể oải.

Chị Đậu đi trước mở cửa xe: "Chỉ là cảm thấy, đêm nay nhìn em rất cần một ly."

Hứa Tịch Ngôn bật cười.

Rồi cúi đầu, theo Đậu Thần chui vào xe.

Chị Đậu dẫn Hứa Tịch Ngôn đến một câu lạc bộ tư nhân, không lo bị nhận ra.

Hứa Tịch Ngôn nghiêng người dựa vào quầy bar, trước mặt là một ly cocktail có màu sắc đẹp đẽ, xanh nhung và vàng lô quất trong có vẻ hòa quyện nhưng cũng đối chọi với nhau, giống như màu xanh vào lúc hoàng hôn.

Hứa Tịch Ngôn nhấp một ngụm: "Gọi em tới uống rượu, lại chẳng hỏi gì cả."

Đậu Thần nhún vai: "Chị là cộng sự của em, hỏi những chuyện vượt giới hạn, chỉ tổ chuốc lấy phiền não."

Hứa Tịch Ngôn hừ một tiếng.

Ngón tay thon nhẹ gõ lên vân gỗ cũ kỹ của quầy bar, cô mở miệng: "Chị Đậu."

"Sao vậy?"

"Chị quen em lâu như vậy, chị nghĩ chúng ta có thể hợp tác mãi mãi không?"

Đậu Thần lắc đầu: "Chị sẽ không nói chuyện 'mãi mãi' với người như em."

"Tại sao?"

"Em có tin không?" Đậu Thần hỏi ngược lại: "Vào từ 'mãi mãi' ấy."

Hứa Tịch Ngôn mím môi, rồi nhẹ buông lỏng, đưa ly rượu lên môi, cười nói: "Em chưa từng cảm thấy có thứ gì là mãi mãi. Giống như cho dù tiếng đàn trên sân khấu có sôi động đến đâu, kết cục cuối cùng vẫn là ánh đèn tắt lịm, hàng ghế trống không. Phòng hòa nhạc vừa rồi còn chen chúc người giờ bỗng yên lặng như tờ."

Lúc này trong quầy bar đột nhiên vang lên một tiếng phù, lửa bùng lên.

Hứa Tịch Ngôn theo phản xạ rụt vai lại, ngẩng đầu nhìn, thấy bartender cầm thiết bị phun lửa chuyên nghiệp, đẩy đến trước mặt cô một ly cocktail với miệng ly đang bốc cháy dữ dội: "Cô Hứa, đây là món mới chúng tôi vừa pha chế, tên là 「Burning」, chắc cô sẽ thích."

Đậu Thần liếc qua, dời ly rượu ra khỏi phía trước mặt Hứa Tịch Ngôn: "Cô ấy không thích vị rượu rum kiểu này, đưa tôi đi."

"Chị có lúc cảm thấy, em chưa bao giờ thật sự tồn tại trong thế giới này." Đậu Thần nâng ly nói.

"Em như đi men theo rìa thế giới, nhìn ngắm hết những điều hoa lệ, những giận dữ, những nụ cười. Em như đứng trên phi thuyền vũ trụ, nhìn thế giới này từ nơi xa xôi, cho nên em không thực sự bận tâm, cũng không thực sự buồn."

"Tịch Ngôn, người càng hiểu em, càng không thể nói với em cái gọi là 'mãi mãi'. Em giống như một khán giả quá đỗi tỉnh táo, nói thẳng ra thì em là kiểu người lạnh nhạt từ tận trong xương tủy."

Đậu Thần nói, nửa như đùa: "Chị chỉ nghĩ xem làm sao trong thời gian hợp tác với em kiếm được nhiều tiền nhất mà thôi."

Hứa Tịch Ngôn hé môi, rồi khép lại.

Cô thích đá lạnh, thấy ly rượu vừa rồi đá đã tan một nửa, cảm thấy chưa đủ lạnh, liền dùng kẹp gắp thêm vài viên, uống một ngụm.

"Nhưng mà," giọng cô trầm thấp kết hợp với hơi lạnh từ rượu, nghe càng giống như một chiếc đĩa than cũ kỹ: "Có một người đã quan sát em suốt mười năm, lại nói với em về 'mãi mãi'."

"Vậy cô ấy lợi hại thật đấy." Đậu Thần đặt ly xuống: "Cô gái nhỏ của em đó."

Hứa Tịch Ngôn liếc chị Đậu một cái.

"Sao vậy?" Đậu Thần nhếch môi cười: "Ngoài cô Văn ra, còn ai dám nói với em câu đó?"

"Từ lúc cô ấy một mình bay đến Maroc và bắt cóc em đi, chị đã biết, cô ấy tuyệt đối không phải kiểu ngoan hiền như vẻ bề ngoài đâu."

Hứa Tịch Ngôn nhếch môi.

Đậu Thần lườm cô — Khen Văn Nhiễm thì em đắc ý cái gì chứ?

Đậu Thần lại hỏi: "Vậy em trả lời thế nào?"

"Cậu ấy nói không cần em trả lời ngay lập tức, cậu ấy muốn em suy nghĩ cho kỹ." Thật ra Hứa Tịch Ngôn cảm thấy, nếu đêm đó Văn Nhiễm cho cô trả lời ngay, e là trong phút bốc đồng cô đã đồng ý rồi.

"Vậy em nghĩ kỹ chưa?"

Hứa Tịch Ngôn dùng ngón tay vuốt đi vuốt lại những giọt sương lạnh đọng trên thành ly.

"Sao, bây giờ đến lượt em sợ rồi à?"

Sợ? Hứa Tịch Ngôn dùng đầu lưỡi khẽ chạm vào răng, nghiền ngẫm từ đó một lúc.

Một từ rất xa lạ.

Trước đây cô từng có cảm giác sợ hãi chưa? Hình như thật sự chưa từng có.

Ngay cả khi trước buổi diễn ở Maroc tay phải cô đột nhiên gặp vấn đề, cô rất hoang mang, rất mất phương hướng.

Nhưng đó không phải là nỗi sợ thật sự.

Trẻ con mới sợ. Nhưng Hứa Tịch Ngôn nghĩ, nỗi sợ của cô, trong những chuyến di chuyển không bao giờ ngừng lại từ bé, trong tiếng cãi vã không bao giờ dứt của ba mẹ, nỗi sợ đó đã bị cô chặn lại từ lâu rồi.

Khi những chiếc đĩa sứ bay sát bên tai cô rồi vỡ toang trên tường, cô vẫn có thể bình tĩnh trở lại phòng đàn, mở nắp dương cầm.

Tiếng nhạc lên xuống nhịp nhàng, lấn át hoàn toàn tiếng ồn ào bên ngoài.

Về sau thế giới của cô trở nên náo nhiệt, cô đi trượt tuyết, leo núi, lặn biển, chơi đủ loại thể thao mạo hiểm, có lẽ vì cô tự hào rằng bản thân chẳng sợ bất kỳ thứ gì.

Nhưng lần này, cô nhìn chằm chằm vào ly rượu có màu như hoàng hôn, khẽ gật đầu.

Có lẽ cô thật sự đang sợ.

Chị Đậu ngạc nhiên khẽ kêu một tiếng: "Em sợ điều gì?"

Phải rồi, cô sợ điều gì chứ.

Hứa Tịch Ngôn suy nghĩ rất lâu, khẽ nói: "Sợ sẽ làm hỏng."

Trước đây cô từng nghĩ Văn Nhiễm không hiểu cô, nên mới từ chối cô. Nhưng giờ nghĩ lại, Văn Nhiễm đã dùng mười năm để âm thầm dõi theo, căn bản nàng là người hiểu rõ bản chất của cô nhất.

Thế nhưng — "Nàng rõ ràng biết tôi là kiểu người như thế, vậy mà vẫn muốn nói với tôi về mãi mãi."

Như một kẻ tỉnh táo tự mình dấn thân vào mê cung.

Mang theo sự dũng cảm ngông cuồng dù biết rõ điều đó là không thể.

Đậu Thần nhớ lại cô gái lúc nào cũng có vẻ mặt dịu dàng và điềm tĩnh kia, cụng nhẹ ly với Hứa Tịch Ngôn: "Nói thật, chị rất khâm phục cô ấy. Em nên suy nghĩ cho kỹ, đời người có được mấy lần mười năm?"

Đó là một trọng lượng nặng nề quá mức.

******

Trần Hi cảm thấy, dạo gần đây, cô đang đối mặt với thử thách lớn nhất kể từ lúc làm trợ lý cho Hứa Tịch Ngôn đến nay.

Không chỉ là chuyện của Văn Nhiễm.

Còn có một người phụ nữ khác tìm đến: "Xin hỏi cô là Tiểu Trần? Trợ lý của Tịch Ngôn?"

Trần Hi biết, người có thể lấy được số điện thoại của cô chắc chắn là người trong giới, lại còn gọi thân mật "Tịch Ngôn", thế nên cô vội giữ thái độ cung kính: "Vâng, là tôi. Xin hỏi bà là..."

"Tôi là mẹ của Tịch Ngôn, tôi đã về nước, muốn hỏi xem khi nào con bé rảnh, tôi muốn đến thăm nó."

Trần Hi kinh ngạc suýt buột miệng "Hả?!", nhưng đã cố gắng nuốt xuống.

Này này này, làm trợ lý cho Hứa Tịch Ngôn bao năm, chưa từng nghe cô nhắc đến ba mẹ, sao lại đột ngột đến tìm tận cửa thế này?

Hai chữ "Tịch Ngôn" thân mật kia, lọt vào tai Trần Hi lại thấy có chút không thoải mái.

Làm gì có người mẹ nào nếu thật sự thân thiết với con gái, lúc muốn đến thăm lại phải liên hệ qua trợ lý?

Cô thăm dò hỏi: "Xin hỏi bà biết số điện thoại của tôi từ đâu vậy?"

"Đậu Thần cho tôi, cô ấy bảo muốn biết lịch trình cụ thể của Tịch Ngôn thì cứ liên hệ với cô."

Trần Hi cẩn trọng đáp: "Vâng, để tôi xem lại lịch trình rồi sẽ gọi lại cho bà."

Cúp máy, cô lập tức gọi cho Đậu Thần: "Chị Đậu, mẹ của chị Ngôn Ngôn vừa liên hệ với em."

"Ừ, em xem lịch trình của Tịch Ngôn, rồi gọi lại cho bà ấy."

Trần Hi nghe là hiểu ngay.

Xem ra chuyện người mẹ này tìm đến cũng không phải lần đầu, ít nhất Đậu Thần đã từng xử lý qua.

Chẳng qua là cực kỳ hiếm, ít nhất từ khi cô làm trợ lý cho Hứa Tịch Ngôn đến nay,  chuyện này chưa từng xảy ra.

"Vậy... em có nên hỏi trước ý chị Ngôn Ngôn không?"

"Có thể hỏi thử."

Trần Hi dè dặt dò hỏi: "Chị Ngôn Ngôn với mẹ chị ấy, quan hệ thế nào ạ?"

"Chị không biết."

"Ơ?"

"Mỗi lần Tịch Ngôn gặp bà ấy xong, cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt." Đậu Thần nói: "Không nổi giận, cũng không ném ly vào em đâu, cứ yên tâm."

"......"

Trần Hi chọn lúc Hứa Tịch Ngôn tâm trạng có vẻ tốt để nói chuyện này với cô.

Quả nhiên Hứa Tịch Ngôn vẫn rất bình tĩnh: "Ừ, em xem lịch rồi để bà ấy đến đi."

Trần Hi còn nhớ rất rõ, đó là một buổi chiều hoàng hôn cuối tháng Sáu, mẹ của Hứa Tịch Ngôn hẹn đến thăm, mà bản tin thời tiết lại đang rầm rộ đưa tin cơn bão số 6 mang tên "Perseus" đã mạnh lên cấp siêu bão.

Còn vài ngày nữa bão mới đổ bộ, nhưng bầu trời bên ngoài đã u ám, cát bụi bay mù mịt.

Trần Hi hỏi Hứa Tịch Ngôn có muốn dời lịch không.

Hứa Tịch Ngôn bảo: "Không cần. Còn chưa đến lúc bão tiến vào đất liền."

Thế là Trần Hi xuống đón, một chiếc Bentley chạy tới, bước xuống là một quý bà quý phái đeo chuỗi ngọc trai: "Cô là Tiểu Trần phải không? Chào cô."

Trần Hi vội chào lại: "Chào bà."

Bà ấy bảo dưỡng rất tốt. Nếu không biết trước, thật khó mà đoán được bà có cô con gái lớn như Hứa Tịch Ngôn.

Trần Hi dẫn bà đi vào thang máy riêng lên lầu, bấm chuông phòng của Hứa Tịch Ngôn.

Bên trong có giọng trầm trầm đáp lại: "Vào đi."

Trần Hi có thẻ dự phòng, quẹt mở cửa, đưa bà ấy vào: "Tôi ở phòng kế bên, có gì bà cứ gọi tôi."

Người phụ nữ mỉm cười: "Cảm ơn cô."

Cánh cửa có hệ thống trợ lực chậm rãi khép lại.

Trần Hi thở ra một hơi, trở về phòng mình ở bên cạnh, sợ bị gọi bất chợt nên cũng không dám chơi game, chỉ mở WeChat lướt vòng bạn bè.

Ai nấy đều đang đăng hình ảnh cảnh báo siêu bão sắp tới.

Cô xem một vòng, lại thoát ra, dọn dẹp hộp thoại trò chuyện.

Kéo xuống gần cuối, thấy avatar của Văn Nhiễm — Một màu xanh nhạt như nước biển.

Văn Nhiễm chưa từng đăng gì lên vòng bạn bè.

Trần Hi chợt nghĩ: Không biết lúc này, trong thời tiết cận kề cơn bão sắp đến, Văn Nhiễm đang làm gì.

******

Ghi chú:

¹Tên tiếng Ý là "La bella estate", tiếng Anh là "The beautiful summer", sản xuất năm 2023. Phim có trên nền tảng Apple TV+, bản lậu trên Dailymotion. Chắc cuối tuần mình coi thử, mấy phim LGBT châu Âu dòng chính kịch đa số là BE 🥹
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện