"Cậu dám không?"
Lúc này trong chiếc Mercedes đen ở góc phố xa, Trần Hi cầm điện thoại trong tay, bị trận mưa lớn bất chợt ngoài cửa sổ làm giật mình.
Tài xế cất tiếng: "Mưa rồi à."
Cô mỉm cười đáp: "Ừ."
Là trợ lý của một ngôi sao, cô rất thấu hiểu nghệ thuật của sự chờ đợi. Bất kể là buổi hòa nhạc, sự kiện thương hiệu hay phỏng vấn của Hứa Tịch Ngôn, phần lớn thời gian làm việc của cô đều là chờ Hứa Tịch Ngôn.
Vì vậy cô cũng rất giỏi giết thời gian, như chơi game, đọc sách điện tử, xem video, lướt Weibo.
Nhưng giờ cô lại hơi lơ đãng, điện thoại cầm trong tay rất lâu mà không bật màn hình lên.
Trận mưa thế này, luôn khiến cô nhớ đến đêm hôm đó, cô cũng ngồi trong xe như lúc này, gần nhà Văn Nhiễm, đợi Hứa Tịch Ngôn gọi tới đón. Cô đợi bao lâu? Hai tiếng? Sau đó Hứa Tịch Ngôn gọi điện, khi bước vào hàng ghế sau thì vẫn như mọi khi, không nói một lời, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng Trần Hi biết rất rõ hôm đó đã có chuyện xảy ra.
Bởi vì những lần trước khi rời khỏi nhà Văn Nhiễm, tuy Hứa Tịch Ngôn cũng có vẻ lười nhác, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trên người cô sẽ toát ra một chút ấm áp, len lỏi từ đầu lông mi, lỗ chân lông, sợi tóc.
Đó thậm chí không thể gọi là một mùi hương mà chỉ là một cảm giác.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn vào đêm hôm đó, trên người chỉ có sự lạnh lẽo, như thể đã đứng ngoài gió lạnh dưới lầu rất lâu. Không rõ chuyện gì đã xảy ra, có lẽ Hứa Tịch Ngôn thậm chí còn chưa bước vào nhà Văn Nhiễm.
Trần Hi cẩn thận quan sát cô, im lặng cùng cô, đúng lúc ấy, điện thoại của Trần Hi rung lên. Cô liếc nhìn, nếu là điện thoại công việc thì còn đỡ, ai ngờ lại là mẹ cô.
Hứa Tịch Ngôn ở ghế sau hỏi: "Ai vậy?"
"Mẹ em."
Hứa Tịch Ngôn bật cười khẽ, khàn khàn: "Nghe đi."
Trần Hi đành phải nghe máy, hạ thấp giọng: "A lô, mẹ ạ."
Trần Hi từng du học ở California, và chính khi đó cô được tuyển làm trợ lý cho Hứa Tịch Ngôn. Cô không học quản lý nghệ sĩ mà theo ngành ít phổ biến hơn là nhân chủng học về tiến hóa, không thể tìm được bất cứ công việc nào. Khi nộp đơn làm trợ lý, cô trong tâm thế "còn nước còn tát". Nhớ rõ khi ấy, người đến phỏng vấn ngồi kín cả hành lang, toàn là những cô gái xinh xắn, hoạt bát, lanh lợi.
Vậy mà Hứa Tịch Ngôn lại chọn cô.
Về sau cô lấy hết can đảm hỏi Hứa Tịch Ngôn một lần: "Tại sao lại chọn em?"
Hứa Tịch Ngôn cười, trả lời: "Vì em trầm lặng."
Bây giờ cô đã cùng Hứa Tịch Ngôn chuyển trọng tâm công việc về nước, mẹ cô rất vui, gọi điện hỏi khi nào có thể về nhà ăn sủi cảo.
Cô đáp vài câu rồi cúp máy.
Hứa Tịch Ngôn ở hàng ghế sau hỏi: "Mẹ em nấu món gì ngon vậy?"
Trần Hi hơi bất ngờ. Vì Hứa Tịch Ngôn rất ít khi hỏi mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
Cô trả lời, Hứa Tịch Ngôn "ừm" một tiếng, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Hi chợt nhớ ra mình đã theo Hứa Tịch Ngôn bao nhiêu năm như thế, chỉ từng nghe qua từ chị Đậu kể rằng nhà Hứa Tịch Ngôn rất khá giả, nhưng chưa một lần Hứa Tịch Ngôn nhắc đến ba mẹ mình.
Trần Hi lén nhìn cô.
Mùa này mưa nhiều, mặt đường xám bạc đọng nước, ánh trăng chiếu vào, phản chiếu trong con ngươi tối màu của Hứa Tịch Ngôn.
Không hiểu sao Trần Hi lại có can đảm hỏi thêm một câu: "Chị Ngôn Ngôn, tối nay chị có phải đang rất buồn không?"
Hứa Tịch Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu.
Lâu đến mức khi Trần Hi tưởng cô không nghe thấy câu hỏi của mình, thì Hứa Tịch Ngôn bật cười khẽ: "Người như chị, thì hiểu gì là buồn chứ?"
Trần Hi không nói thêm được gì nữa.
Cơn mưa lớn đêm nay khiến Trần Hi bất chợt nhớ lại màn mưa giăng kín đôi mắt Hứa Tịch Ngôn đêm đó.
Không biết lúc này, Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm đang làm gì trong căn hộ thuê nhỏ bé kia.
Lúc này, trong căn hộ thuê.
Văn Nhiễm áp sát Hứa Tịch Ngôn, chủ động hôn cô.
Một tay nàng ôm eo Hứa Tịch Ngôn, tay còn lại kẹp điếu thuốc tì lên mép bàn, nhưng vẫn không đủ để giữ thăng bằng, thế là nàng lần tìm đến bàn tay cô, đặt lên thắt lưng mình.
Trọng tâm cơ thể nàng khiến Hứa Tịch Ngôn cứ phải nghiêng ra sau, va phải một món đồ gốm nhỏ sau lưng, dường như là một con cá nóc dùng để trang trí, nó ngã xuống mặt bàn phủ khăn caro, phát ra một tiếng "bộp" khẽ khàng.
Hứa Tịch Ngôn lúc này mới nhận ra, hóa ra Văn Nhiễm hôn rất giỏi.
Nụ hôn của nàng không thô bạo, mà dày đặc và quấn quýt, tựa như cơn gió cuối hạ đầu thu. Có mùi thuốc lá thoang thoảng giữa môi và lưỡi nàng, hoà lẫn với hương thơm tự nhiên trên người nàng, dịu dàng xâm chiếm đôi môi Hứa Tịch Ngôn.
Ai có thể chống lại cơn gió như thế? Hứa Tịch Ngôn áp bàn tay lên sống lưng Văn Nhiễm mà vuốt lên trên. Văn Nhiễm gầy đến mức gần như có thể sờ thấy từng đốt xương sống, lại khiến làn da mịn màng căng sát càng thêm mê người, mỏng manh nhưng chắc chắn, dính chặt vào khung xương.
Khiến người ta muốn cắn một cái.
Không rõ vì sao, nụ hôn của Văn Nhiễm khiến Hứa Tịch Ngôn chợt có suy nghĩ đó.
Cô đáp lại nụ hôn của Văn Nhiễm, từng ngón tay ấn nhẹ vào dọc sống lưng, như đang đàn lên những phím dương cầm. Nhưng những nốt nhạc vang lên lại không phải từ bàn phím, mà là từng hơi thở ngắn vụn vỡ rơi ra từ đôi môi Văn Nhiễm. Hứa Tịch Ngôn cảm thấy đầu lông mi mình ẩm ướt, sau đó mới nhận ra, là do lông mi cô khẽ lướt qua má Văn Nhiễm.
Gương mặt Văn Nhiễm đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Hứa Tịch Ngôn khẽ mở mắt, nhìn Văn Nhiễm gần ngay trước mặt.
Làn da trắng mịn ấy, từng vùng ửng đỏ không đều, từ vành tai, mí mắt, đến đôi môi đang hòa quyện lấy môi cô, tựa như lớp mặt nạ điềm đạm thường ngày đang bị xé rách ra từng mảnh.
Khi nãy Văn Nhiễm nói: "Mình biết nói dối. Nhưng cơ thể mình thì không."
Ngón tay Hứa Tịch Ngôn lần theo đường sống lưng ấy mà đi lên.
Khuy cài dễ dàng bung ra chỉ bằng một cái chạm nhẹ.
Một vài biến hóa rất tinh tế, dường như đang chứng minh cho câu nói vừa rồi của Văn Nhiễm.
Hôm nay nàng ăn mặc rất nghệ sĩ. Áo sơ mi vải lanh xanh dương nhạt nhăn nheo trên người, quần vải lanh màu be nhạt vứt lăn lóc dưới sàn.
Hứa Tịch Ngôn hôn lên trán nàng: "Đi tắm trước đã."
Văn Nhiễm dừng lại một chút, ngẩng mặt nhìn cô: "Nhất định phải tắm à?"
Điếu thuốc trong tay nàng vừa được dập tắt, ném vào chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn, rồi lại tiếp tục dán sát môi lên Hứa Tịch Ngôn.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn vẫn đang trút xuống, che khuất những âm thanh lẫn lộn bên trong.
Văn Nhiễm kéo ngăn bàn ra, lấy một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn.
Lúc Hứa Tịch Ngôn mở hộp, Văn Nhiễm tựa vào người cô, nghịch cổ áo sơ mi của cô.
Thế gian đều nói Hứa Tịch Ngôn hợp với màu đỏ. Nhưng Văn Nhiễm biết rằng cô mặc màu đen cũng hợp không kém. Nàng từng gặp Hứa Tịch Ngôn năm mười bảy tuổi, thiếu nữ mặc áo sơ mi đen đứng dưới tán cây long não trong sân trường, quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Màu đen khiến Hứa Tịch Ngôn càng thêm lãnh đạm, cấm dục, cảm giác muốn giữ khoảng cách.
Nhưng giờ đây, trên xương quai xanh của cô lại có một điểm đỏ rực, đó là vết hôn do Văn Nhiễm để lại vừa rồi.
So với việc Văn Nhiễm thích nhìn Hứa Tịch Ngôn mặc chiếc sơ mi đen đắt tiền này, không bằng nói nàng thích nhìn dáng vẻ chiếc áo ấy bị thấm mồ hôi, nhàu nhĩ, không còn phẳng phiu trên vai cô nữa.
Hứa Tịch Ngôn một tay ôm lấy eo nàng giữ vững trọng tâm, tay còn lại tiến vào nơi quen thuộc, theo bản năng mà thi triển sức lực, tiết tấu và kỹ năng của một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu.
Hứa Tịch Ngôn thấy đầu mình ong ong, cô là người chủ động thực hiện hành động, nhưng thật ra mọi thứ đều do Văn Nhiễm dẫn dắt.
Văn Nhiễm quả thật đang dùng hành động thực tế để chứng minh cơ thể nàng không biết nói dối.
Mưa bên ngoài ào ào đổ xuống, khiến không khí trong phòng trở nên ẩm ướt, giống như khi cơ thể họ từng quấn lấy nhau trên chiếc giường đơn chật hẹp, ga giường thấm đẫm mồ hôi bao bọc lấy cơ thể.
Hứa Tịch Ngôn cúi đầu chăm chú quan sát phản ứng của nàng: "Tại sao chưa từng nói với mình?"
"Từ năm mười bảy tuổi, đến năm hai mươi sáu gặp lại, vì sao chưa từng nói với mình, rằng cậu thích mình?"
Văn Nhiễm thường ngày quá giỏi che giấu.
Chỉ có những lúc thế này mới lộ ra đôi chút.
Trọng tâm của Văn Nhiễm càng lúc càng bất ổn, dựa lên người Hứa Tịch Ngôn, tay kia vô thức vươn ra bấu vào mép bàn. Hộp sắt khi nãy bị nàng mở ra, theo động tác của cổ tay rơi xuống đất, đồ đạc bên trong nằm rải rác khắp nơi trên sàn nhà.
Tầng dưới có người nuôi mèo, lúc này vọng lên tiếng "meo" khe khẽ, xuyên qua sàn gỗ truyền tới.
Hứa Tịch Ngôn vô thức liếc mắt nhìn.
Văn Nhiễm nâng cằm cô lên: "Không sao. Những thứ trong đó, vốn dĩ cũng định lát nữa để cậu xem."
"Hứa Tịch Ngôn, bây giờ cậu có thể tập trung một chút không?"
Chiếc áo sơ mi vải lanh màu xanh dương nhạt chỉ khoác hờ trên người nàng, vệt hồng nơi vành tai lan xuống tận vai, đến lúc này Hứa Tịch Ngôn mới cảm thấy, người như Văn Nhiễm thật ra chẳng hề nhạt nhòa chút nào.
"Mình thích cậu."
Khi cơ thể đang bày tỏ tình cảm với Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm khẽ nói ra câu ấy.
Nàng và cả cơ thể cùng bật khóc. Nàng nhắm mắt tìm kiếm môi Hứa Tịch Ngôn để hôn lên, trong miệng thấm đầy vị mặn chát của nước mắt.
Hứa Tịch Ngôn không biết đó có phải là nước mắt sinh lý hay không. Mãi sau này, cô mới biết là không phải.
Kết thúc, Hứa Tịch Ngôn muốn giúp Văn Nhiễm dọn dẹp, nhưng nàng giơ tay ngăn lại, tự mình bước vào phòng tắm.
"À đúng rồi," Văn Nhiễm đi được nửa đường thì quay đầu lại: "Đồ dưới đất cậu đừng đụng vào, lát nữa mình sẽ đưa cậu xem."
Hứa Tịch Ngôn tựa vào mép bàn, lắng nghe tiếng cửa phòng tắm khép lại. Trên bàn làm việc còn đặt hộp thuốc lá và bật lửa của Văn Nhiễm, cô rút ra một điếu, lấy chiếc Zippo màu bạc nhám ra châm lửa.
Từ sau khi Văn Nhiễm tặng cô chiếc bật lửa ấy, bản thân nàng lại quay về dùng loại bật lửa rẻ tiền mua đại ngoài tiệm tạp hóa.
Thói quen làm mất bật lửa cũng trở lại theo, phải mua mới liên tục, vỏ nhựa liên tục thay đổi màu sắc.
Hứa Tịch Ngôn nhả ra một làn khói mỏng, khoanh tay, trước tiên nhìn mưa ngoài cửa sổ, sau đó cúi mắt xuống nhìn sàn nhà lộn xộn. Ở đó là chiếc quần dài vải lanh của Văn Nhiễm, và chiếc hộp sắt rơi lăn lóc dưới đất, nắp hộp che khuất một nửa những món đồ bên trong, không nhìn rõ là gì.
Văn Nhiễm ra khỏi phòng tắm.
Nàng bước ra rất bình tĩnh, thực ra nàng vừa mới khóc, khóe mắt và chóp mũi vẫn còn chút đỏ.
Trên người đã cài lại nút áo sơ mi vải lanh, nhưng vẫn còn nhàu nhĩ, giống hệt Hứa Tịch Ngôn lúc này đang tựa vào mép bàn, chiếc sơ mi đen trên người cô cũng nhăn và mềm.
Văn Nhiễm đi tới: "Cậu trông thế này..."
Ánh mắt nàng lướt qua cổ áo sơ mi của Hứa Tịch Ngôn, chỗ đó đã mềm oặt, để lộ một đoạn xương quai xanh thẳng tắp, phía trên là một dấu đỏ mờ mờ: "Chỉ thích hợp xuất hiện trong mơ thôi."
Người ta vẫn gọi Hứa Tịch Ngôn là "nữ tư tế lạnh lùng của dương cầm", mà lúc này lại có bộ dạng thế kia, là kiểu mà ban ngày người ta không dám mơ tưởng.
Hứa Tịch Ngôn khoanh tay, nhả ra một làn khói: "Cậu từng mơ thấy chưa?"
Văn Nhiễm lướt qua bên cô: "Cậu nghĩ mình chưa từng mơ sao?"
"Từ năm mười bảy tuổi gặp cậu, mình chẳng biết đã mơ bao nhiêu lần rồi."
Nàng đi đến bên chiếc hộp sắt, ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu tựa lên một bên cánh tay mà ngước nhìn Hứa Tịch Ngôn: "Nhưng câu 'mình thích cậu'..."
Nàng mím môi, khẽ cười: "Ngay cả trong mơ, mình cũng chưa từng dám nói ra."
******
Văn Nhiễm đưa tay, bắt đầu nhặt nhạnh những món đồ trong hộp sắt.
Hứa Tịch Ngôn cũng bước tới, ngồi xổm xuống cạnh nàng.
Căn phòng thuê nhỏ bé này được Văn Nhiễm dọn dẹp rất sạch sẽ, sàn nhà vừa sạch vừa bóng. Hứa Tịch Ngôn phát hiện, sau một trận kịch liệt vừa rồi, ngồi xổm thế này thật sự rất mỏi.
Cô chẳng buồn để ý đến chiếc quần tây đắt đỏ đến mức khiến người ta phải le lưỡi của mình, cứ thế ngồi luôn xuống sàn, ôm eo Văn Nhiễm kéo lại gần, để nàng ngồi lên đùi mình.
Văn Nhiễm cúi xuống, nhặt chiếc hộp sắt lên: "Cậu còn nhớ cái hộp này không? Là cậu đưa cho mình hồi năm cuối cấp ba."
"Có ấn tượng." Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Lần đầu tiên mình đến Hải Thành dự thi, cậu cho mình mượn đôi tất da, nên mình lấy một hộp hạnh nhân phủ chocolate làm quà cảm ơn."
Hứa Tịch Ngôn bật cười hỏi: "Cậu ăn chưa?"
Văn Nhiễm liếc cô một cái: "Ăn rồi."
"Ngon không?"
Người hỏi là Hứa Tịch Ngôn, một tay cô kẹp điếu thuốc, lúc nãy khi ngồi xuống, cô đã bê gạt tàn thuốc trên bàn làm việc đặt xuống sàn bên cạnh, giờ ngón tay đưa qua gõ nhẹ một cái rũ tàn thuốc.
Tay còn lại áp nhẹ vào eo Văn Nhiễm, khẽ vuốt ve.
Văn Nhiễm dừng một chút: "Hơi đắng."
Hứa Tịch Ngôn bật cười.
"Còn gì nữa không?" Hứa Tịch Ngôn nghiêng đầu về phía chiếc hộp sắt.
"Nến thủ công, tụi mình cùng tham gia hoạt động phẩm chất ở trường hồi lớp mười hai. Đây là cái mình làm, luôn giữ trong hộp để không bám bụi. Còn cái cậu làm, tối đó đã đốt rồi."
"Cái này thì sao?"
"Là bìa tạp chí 《National Geographic》, mình cắt ra làm thành bưu thiếp." Văn Nhiễm đưa cho cô xem: "Cậu còn nhớ không?"
Hứa Tịch Ngôn ngẩn ra một thoáng.
"Là lần cậu đau bụng kinh, mẹ mình bảo cậu về nhà mình, nấu cỏ ích mẫu cho cậu uống. Lúc đó mình đang học giờ tự học buổi tối ở trường, cậu ngủ một lát trong phòng mình, khi đi để lại cho mình một quyển tạp chí 《National Geographic》."
Nàng hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Giờ cậu còn đọc 《National Geographic》 không?"
Hứa Tịch Ngôn lắc đầu: "Ít rồi, mình đi du lịch."
Bây giờ Hứa Tịch Ngôn không cần dùng đến tạp chí để hiểu thế giới, mà là dùng chính đôi chân mình để bước qua.
Văn Nhiễm khẽ cong môi: "Không phải quyển cậu để lại hôm ấy đâu, đây là sau này mình tự mua một quyển, quyển của cậu vẫn còn trong ngăn kéo của mình."
Hứa Tịch Ngôn cầm lên, cẩn thận ngắm nhìn.
Văn Nhiễm hỏi: "Pháo đài đá ở Georgia, cậu từng đi chưa?"
"Chưa từng."
Những nơi Hứa Tịch Ngôn từng đi, thường là những nơi kích thích hoặc hùng vĩ hơn.
Văn Nhiễm nhẹ giọng nói: "Mình từng đi rồi."
"Sau khi tốt nghiệp đại học mình tìm được việc, tích góp được khoản tiền đầu tiên, món quà trưởng thành mình tặng cho bản thân chính là đến pháo đài đá ở Georgia."
Văn Nhiễm vừa nói vừa đứng dậy: "Còn nữa."
Chân nàng hơi tê do ngồi trên đùi Hứa Tịch Ngôn quá lâu, đứng dậy xoa xoa đầu gối.
Nàng đi đến bên bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một chiếc điện thoại di động.
Không phải iPhone đang phổ biến bây giờ, mà là một chiếc Nokia. Hồi đó nàng còn học dương cầm, kinh tế gia đình không dư dả, chiếc điện thoại này là của cậu ruột dùng rồi định vứt đi, "bán" lại cho Bách Huệ Trân với giá rẻ, chứ không phải cho không.
Nàng đem đi cài lại phần mềm, cuối cùng cũng xóa hết dấu vết từng sử dụng qua của cậu.
Nàng vẫn giữ lại điện thoại và bộ sạc đến tận bây giờ. Năm năm trước sạc bị hỏng, nàng lên Taobao mua lại một cái cũ với giá cao. Thật ra bình thường cũng không mở máy, chỉ duy trì tần suất mỗi năm sạc vài lần, để điện thoại luôn trong trạng thái có thể khởi động.
Giờ nàng cắm sạc vào ổ cắm trên bàn, liếc nhìn biểu tượng cục pin nhỏ xíu, hiển thị đang sạc.
Nàng đặt điện thoại lên mặt bàn, quay lại, tựa vào mép bàn viết, nói với Hứa Tịch Ngôn vẫn đang ngồi dưới sàn: "Đợi một chút, cần sạc thêm một lát."
Thấy Hứa Tịch Ngôn kẹp điếu thuốc trong tay, đã cháy được hơn nửa. Văn Nhiễm xoay người, lấy hộp thuốc và bật lửa trên bàn, cũng châm cho mình một điếu.
Hứa Tịch Ngôn ngồi xếp bằng, kéo gạt tàn lại trước mặt, một tay buông trên đầu gối, nhìn Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm thì không nhìn cô, mi rũ xuống, một tay buông trước người, tay kia kẹp thuốc gác trên tay, thỉnh thoảng quay lại xem tình trạng sạc, lại quay về, tiếp tục lặng im.
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng.
Chiếc sơ mi vải lanh xanh nhạt bị hai người nhàu nát, lại càng mỏng hơn, như tờ giấy tuyên mỏng tang phủ lên thân thể nàng. Nàng vẫn chưa mặc lại quần, để lộ đôi chân thon dài, giống như cổ tay, mắt cá chân cũng thật mảnh khảnh.
Thỉnh thoảng nàng lại đưa tay lên rít một hơi thuốc.
Nàng ngắm làn khói lượn lờ, nhìn tàn thuốc rơi xuống sàn, hoặc lại liếc sang điện thoại, chỉ là không nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Mái tóc dài thường ngày mềm mại lúc này hơi rối, để lộ chóp tai vẫn còn đỏ hồng.
Hứa Tịch Ngôn hiếm khi thấy Văn Nhiễm trong trạng thái như vậy.
Như thể mồ hôi vừa rồi đã rửa sạch hết sự lạnh nhạt thường ngày, có thứ gì đó chân thực và lay động hơn đang nổi lên từ sâu thẳm linh hồn.
Tay còn lại không kẹp thuốc của Hứa Tịch Ngôn, ngón tay gõ nhẹ trên sàn gỗ. Đến khi nhận ra thì cô phát hiện mình đang đánh bản 《Cuộc đi săn》 của Liszt trong im lặng.
Đó là một bản nhạc đầy mâu thuẫn. Nhịp điệu nhanh và mãnh liệt, nhưng lại đòi hỏi phải duy trì sự tươi đẹp đặc biệt. Hoặc có thể nói ngược lại, trong giai điệu luôn tươi đẹp, phải tìm được cốt lõi của nhịp điệu nhanh và mãnh liệt ấy.
Hứa Tịch Ngôn chợt phát hiện, điều này rất giống cảm giác mà Văn Nhiễm đem lại cho cô.
Văn Nhiễm chính là kiểu người như vậy.
Bề ngoài yên lặng và hướng nội, nhưng sâu bên trong Văn Nhiễm lại có linh hồn vô cùng cực đoan. Như lúc nãy nàng áp sát hôn Hứa Tịch Ngôn, dán lên người cô, thậm chí các đường nét của cả hai cũng hòa làm một.
Lúc này Hứa Tịch Ngôn ngồi dưới sàn hút thuốc, môi vẫn còn đau rát vì bị nàng cắn mút.
Lúc này nàng phát hiện Hứa Tịch Ngôn đang nhìn mình, ngẩng mắt và mỉm cười với Hứa Tịch Ngôn.
Ngũ quan thanh tú, nụ cười ấy đầy sự mê hoặc, như thể màu sắc thật của linh hồn đang nổi lên.
Hứa Tịch Ngôn cảm thấy rung động, những ngón tay gõ nhịp trên sàn bỗng co lại.
Cô vốn luôn thích những giai điệu mâu thuẫn, để bản thân lần mò, truy tìm từng lớp một.
Có lẽ đó cũng là lý do khiến cô bị Văn Nhiễm mê hoặc.
Văn Nhiễm ngồi đó, ánh mắt lại lần nữa chuyển về phía chiếc điện thoại.
Chờ một lát, nàng rướn người tới, rút dây sạc ra, ấn giữ nút nguồn, điện thoại khẽ rung, màn hình sáng lên, biểu tượng khởi động cổ điển xuất hiện.
Văn Nhiễm cầm điện thoại, cúi người đưa cho Hứa Tịch Ngôn: "Xem album ảnh đi."
Hứa Tịch Ngôn nhận lấy.
Ngón tay lật qua từng bức ảnh, ánh mắt dần dần hiện rõ sự chấn động.
Tất cả đều là cô, cùng những năm tháng trung học của cô.
Nhưng thật ra, trong ảnh chẳng hề có cô.
Văn Nhiễm chỉ chụp tán cây long não trong sân trường. Chụp bức tường trắng xám của dãy phòng học. Chụp góc nhà xe có mái che màu xanh nhạt. Chụp vạch sang đường có lớp sơn bong tróc loang lỗ ở cổng trường.
Thế nhưng trong từng bức ảnh, lại khiến trí nhớ của Hứa Tịch Ngôn sống lại từng chút một.
Cô nhớ rõ những buổi chiều sau giờ thể dục, mình từng nép dưới tán cây ấy nghỉ ngơi; mỗi ngày đi ngang qua dãy phòng học đó để đến phòng dương cầm; những lần để xe đạp địa hình màu đen tuyền trong nhà xe, tai nghe nhét một bên, nhìn ánh nắng xuyên qua mái ngói xanh như đôi cánh ve mùa hè; và vạch sang đường kia là nơi cô hay đứng đợi taxi, ánh mắt nhảy múa theo từng ô trắng đen như đang gảy phím đàn.
Văn Nhiễm chưa từng chụp thẳng vào cô.
Vì vậy Hứa Tịch Ngôn chưa từng phát hiện.
Cô ngẩng đầu nhìn. Văn Nhiễm vẫn như ban nãy, tựa vào bàn làm việc, không còn hút thuốc, hai tay chống ra sau trên mép bàn, đón lấy ánh mắt của cô, rồi khẽ cười.
Văn Nhiễm nói: "Cậu chắc chắn không biết, cậu đối với mình có ý nghĩa thế nào."
"Nếu mỗi người đều có một cuốn lưu bút trong thời thanh xuân, thì cuốn của mình, chắc chắn mỗi trang đều viết đầy tên cậu. Viết rằng: 「Nên: Hứa Tịch Ngôn. Không nên: Hứa Tịch Ngôn」."
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu còn nhớ bức thư tình mình viết, ai là người đưa cho cậu không?"
"Chắc cậu không nhớ đâu, cậu bạn đó tên Trâu Vũ Hằng, là lớp phó thể dục của lớp mình. Cậu chắc cũng không nhớ cậu từng nói gì..." Nàng nói rồi khẽ cười: "Nhắc lại thấy cũng buồn cười."
Hứa Tịch Ngôn bỗng ngắt lời: "Mình nhớ."
Văn Nhiễm hơi ngạc nhiên.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Hồi đó mình nói, nếu được ai đó yêu thích chân thành như vậy, thì có chết cũng không hối tiếc. Cậu đã sửa mình, nói thành ngữ 'chết cũng không hối tiếc' không dùng như thế."
Văn Nhiễm gật đầu, quay người, trông như muốn lấy thêm một điếu thuốc, nhưng rồi lại thôi, quay lại đối mặt Hứa Tịch Ngôn, tay đan lại trước ngực.
Nàng nói: "Thành ngữ đó, thật sự không dùng như thế."
"Phải để mình dùng mới đúng. Trong những tháng năm thanh xuân, mình từng dốc hết sức, dâng trọn cả trái tim để yêu một người. Với mình, tuổi thanh xuân ấy ra đi không hề tiếc nuối."
"Còn cậu thì sao?" Văn Nhiễm nói, cuối cùng vẫn không nhịn được, lấy một điếu thuốc từ hộp ra, không châm, chỉ kẹp giữa hai ngón tay: "Khi nhìn thấy chiếc hộp sắt này, nhìn thấy những bức ảnh này, trong lòng cậu là cảm giác gì?"
"Có thấy đáng sợ không? Hay rùng mình?" Văn Nhiễm cong môi cười: "Nếu bỗng nhiên phát hiện có một người ám ảnh đến mức theo dõi. Cậu vốn là một ngôi sao lớn có phải sẽ cảm thấy đã gặp vận đen rồi không? Cái đó gọi là gì ấy nhỉ, fan cuồng à?"
"A Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn gọi nàng.
"Đợi đã, đừng nói gì vội, hãy nghe mình nói hết." Văn Nhiễm vuốt điếu thuốc trong tay: "Thật ra điều mình muốn nói nhất là, cậu luôn bảo mình là người lạnh nhạt, nhưng người thực sự lạnh nhạt là cậu, cậu không nhận ra sao?"
"Cậu đối với thế giới này rất nhiệt tình, nhưng sự nhiệt tình của cậu không đặt ở trong lòng. Cho nên đạt được gì, mất đi gì, cậu đều không để tâm. Ngoài dương cầm, cậu chưa từng dốc hết lòng với bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì. Khi phát hiện có người ám ảnh bởi cậu đến mức ấy, phản ứng đầu tiên của cậu liệu có phải là muốn bỏ trốn?"
"Vì cậu là người thiếu kiên nhẫn, lại rất sợ gánh vác trách nhiệm. Ngay cả nuôi mèo cậu còn không dám."
"A Nhiễm..."
"Nghe mình nói hết đã." Giọng Văn Nhiễm nghe rất bình thản, nhưng nàng lại nói: "Nếu không nói một lần cho xong, mình sợ mình sẽ không đủ dũng khí nữa."
"A Ngôn." Đây là lần đầu tiên nàng chủ động gọi Hứa Tịch Ngôn như thế, không phải lúc đắm chìm trong mê loạn: "Cậu từng nói muốn mình làm bạn gái cậu đúng không?"
"Mình không phải không muốn, nhưng mình có điều kiện."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng.
Văn Nhiễm cầm điếu thuốc, chấm nhẹ trong lòng bàn tay, mái tóc dài thường ngày ngoan ngoãn giờ rối nhẹ, vén ra sau tai, để lộ chóp tai vẫn đỏ hồng: "Bây giờ cậu đã biết mình thích cậu đến mức nào rồi."
Cuồng nhiệt.
Si mê.
Dùng hết cả tuổi thanh xuân.
Giọng Văn Nhiễm rất nhẹ nhàng, gần như bị tiếng mưa ngoài cửa sổ nuốt trọn: "Nếu chúng ta yêu nhau, một khi bắt đầu, thì đừng chia tay."
"Đừng theo kiểu trước kia của cậu nữa. Đừng cứ có thiện cảm thì bắt đầu một mối quan hệ, thiện cảm cạn rồi thì kết thúc. Đừng chia tay rồi quay lại làm bạn."
"Đừng chỉ khi nào tình cờ nhớ đến mình mới gọi cho mình. Đừng lại theo thói quen mà gạt mình ra khỏi đầu khi cậu bận rộn. Đừng cãi nhau rồi lại đi du lịch, gặp bạn bè, dùng cách ấy để trốn tránh nỗi đau."
"A Ngôn, thích một người không chỉ vì niềm vui, thích rất phức tạp." Văn Nhiễm cuối cùng cũng quay người nhặt lấy bật lửa, châm điếu thuốc giữa hai ngón tay. Cô gái mộc mạc ấy giờ đây chìm trong làn khói thuốc mơ hồ.
"Trong mười năm mình thích cậu, đau khổ, giằng xé, nhạy cảm đều nhiều hơn so với hạnh phúc. Mình từng muốn quên cậu, nhưng chưa bao giờ làm được. Đó mới là thích thật sự."
"Mình không muốn làm, cho dù là chiếc dù lượn, gậy leo núi, hay kính trượt tuyết của cậu. Mình muốn trở thành dương cầm của cậu."
"Nếu chúng ta ở bên nhau," Văn Nhiễm rít một hơi thuốc, lặng lẽ nhìn cô, "Thì mọi rung động của cậu với thế gian này đều phải dừng lại ở mình."
"Hôm đó cậu đuổi theo mình ở quán bar, cậu nói mình nhát gan." Văn Nhiễm hỏi: "Giờ mình không nhát nữa rồi, vậy còn cậu thì sao?"
"Mình muốn là mãi mãi, cậu có dám không?"
******Editor: Với một người dành cho mình tình cảm lớn như vậy, ai có thể tự tin trả lời "Dám" ngay lập tức.
Lúc này trong chiếc Mercedes đen ở góc phố xa, Trần Hi cầm điện thoại trong tay, bị trận mưa lớn bất chợt ngoài cửa sổ làm giật mình.
Tài xế cất tiếng: "Mưa rồi à."
Cô mỉm cười đáp: "Ừ."
Là trợ lý của một ngôi sao, cô rất thấu hiểu nghệ thuật của sự chờ đợi. Bất kể là buổi hòa nhạc, sự kiện thương hiệu hay phỏng vấn của Hứa Tịch Ngôn, phần lớn thời gian làm việc của cô đều là chờ Hứa Tịch Ngôn.
Vì vậy cô cũng rất giỏi giết thời gian, như chơi game, đọc sách điện tử, xem video, lướt Weibo.
Nhưng giờ cô lại hơi lơ đãng, điện thoại cầm trong tay rất lâu mà không bật màn hình lên.
Trận mưa thế này, luôn khiến cô nhớ đến đêm hôm đó, cô cũng ngồi trong xe như lúc này, gần nhà Văn Nhiễm, đợi Hứa Tịch Ngôn gọi tới đón. Cô đợi bao lâu? Hai tiếng? Sau đó Hứa Tịch Ngôn gọi điện, khi bước vào hàng ghế sau thì vẫn như mọi khi, không nói một lời, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng Trần Hi biết rất rõ hôm đó đã có chuyện xảy ra.
Bởi vì những lần trước khi rời khỏi nhà Văn Nhiễm, tuy Hứa Tịch Ngôn cũng có vẻ lười nhác, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trên người cô sẽ toát ra một chút ấm áp, len lỏi từ đầu lông mi, lỗ chân lông, sợi tóc.
Đó thậm chí không thể gọi là một mùi hương mà chỉ là một cảm giác.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn vào đêm hôm đó, trên người chỉ có sự lạnh lẽo, như thể đã đứng ngoài gió lạnh dưới lầu rất lâu. Không rõ chuyện gì đã xảy ra, có lẽ Hứa Tịch Ngôn thậm chí còn chưa bước vào nhà Văn Nhiễm.
Trần Hi cẩn thận quan sát cô, im lặng cùng cô, đúng lúc ấy, điện thoại của Trần Hi rung lên. Cô liếc nhìn, nếu là điện thoại công việc thì còn đỡ, ai ngờ lại là mẹ cô.
Hứa Tịch Ngôn ở ghế sau hỏi: "Ai vậy?"
"Mẹ em."
Hứa Tịch Ngôn bật cười khẽ, khàn khàn: "Nghe đi."
Trần Hi đành phải nghe máy, hạ thấp giọng: "A lô, mẹ ạ."
Trần Hi từng du học ở California, và chính khi đó cô được tuyển làm trợ lý cho Hứa Tịch Ngôn. Cô không học quản lý nghệ sĩ mà theo ngành ít phổ biến hơn là nhân chủng học về tiến hóa, không thể tìm được bất cứ công việc nào. Khi nộp đơn làm trợ lý, cô trong tâm thế "còn nước còn tát". Nhớ rõ khi ấy, người đến phỏng vấn ngồi kín cả hành lang, toàn là những cô gái xinh xắn, hoạt bát, lanh lợi.
Vậy mà Hứa Tịch Ngôn lại chọn cô.
Về sau cô lấy hết can đảm hỏi Hứa Tịch Ngôn một lần: "Tại sao lại chọn em?"
Hứa Tịch Ngôn cười, trả lời: "Vì em trầm lặng."
Bây giờ cô đã cùng Hứa Tịch Ngôn chuyển trọng tâm công việc về nước, mẹ cô rất vui, gọi điện hỏi khi nào có thể về nhà ăn sủi cảo.
Cô đáp vài câu rồi cúp máy.
Hứa Tịch Ngôn ở hàng ghế sau hỏi: "Mẹ em nấu món gì ngon vậy?"
Trần Hi hơi bất ngờ. Vì Hứa Tịch Ngôn rất ít khi hỏi mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
Cô trả lời, Hứa Tịch Ngôn "ừm" một tiếng, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Hi chợt nhớ ra mình đã theo Hứa Tịch Ngôn bao nhiêu năm như thế, chỉ từng nghe qua từ chị Đậu kể rằng nhà Hứa Tịch Ngôn rất khá giả, nhưng chưa một lần Hứa Tịch Ngôn nhắc đến ba mẹ mình.
Trần Hi lén nhìn cô.
Mùa này mưa nhiều, mặt đường xám bạc đọng nước, ánh trăng chiếu vào, phản chiếu trong con ngươi tối màu của Hứa Tịch Ngôn.
Không hiểu sao Trần Hi lại có can đảm hỏi thêm một câu: "Chị Ngôn Ngôn, tối nay chị có phải đang rất buồn không?"
Hứa Tịch Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu.
Lâu đến mức khi Trần Hi tưởng cô không nghe thấy câu hỏi của mình, thì Hứa Tịch Ngôn bật cười khẽ: "Người như chị, thì hiểu gì là buồn chứ?"
Trần Hi không nói thêm được gì nữa.
Cơn mưa lớn đêm nay khiến Trần Hi bất chợt nhớ lại màn mưa giăng kín đôi mắt Hứa Tịch Ngôn đêm đó.
Không biết lúc này, Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm đang làm gì trong căn hộ thuê nhỏ bé kia.
Lúc này, trong căn hộ thuê.
Văn Nhiễm áp sát Hứa Tịch Ngôn, chủ động hôn cô.
Một tay nàng ôm eo Hứa Tịch Ngôn, tay còn lại kẹp điếu thuốc tì lên mép bàn, nhưng vẫn không đủ để giữ thăng bằng, thế là nàng lần tìm đến bàn tay cô, đặt lên thắt lưng mình.
Trọng tâm cơ thể nàng khiến Hứa Tịch Ngôn cứ phải nghiêng ra sau, va phải một món đồ gốm nhỏ sau lưng, dường như là một con cá nóc dùng để trang trí, nó ngã xuống mặt bàn phủ khăn caro, phát ra một tiếng "bộp" khẽ khàng.
Hứa Tịch Ngôn lúc này mới nhận ra, hóa ra Văn Nhiễm hôn rất giỏi.
Nụ hôn của nàng không thô bạo, mà dày đặc và quấn quýt, tựa như cơn gió cuối hạ đầu thu. Có mùi thuốc lá thoang thoảng giữa môi và lưỡi nàng, hoà lẫn với hương thơm tự nhiên trên người nàng, dịu dàng xâm chiếm đôi môi Hứa Tịch Ngôn.
Ai có thể chống lại cơn gió như thế? Hứa Tịch Ngôn áp bàn tay lên sống lưng Văn Nhiễm mà vuốt lên trên. Văn Nhiễm gầy đến mức gần như có thể sờ thấy từng đốt xương sống, lại khiến làn da mịn màng căng sát càng thêm mê người, mỏng manh nhưng chắc chắn, dính chặt vào khung xương.
Khiến người ta muốn cắn một cái.
Không rõ vì sao, nụ hôn của Văn Nhiễm khiến Hứa Tịch Ngôn chợt có suy nghĩ đó.
Cô đáp lại nụ hôn của Văn Nhiễm, từng ngón tay ấn nhẹ vào dọc sống lưng, như đang đàn lên những phím dương cầm. Nhưng những nốt nhạc vang lên lại không phải từ bàn phím, mà là từng hơi thở ngắn vụn vỡ rơi ra từ đôi môi Văn Nhiễm. Hứa Tịch Ngôn cảm thấy đầu lông mi mình ẩm ướt, sau đó mới nhận ra, là do lông mi cô khẽ lướt qua má Văn Nhiễm.
Gương mặt Văn Nhiễm đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Hứa Tịch Ngôn khẽ mở mắt, nhìn Văn Nhiễm gần ngay trước mặt.
Làn da trắng mịn ấy, từng vùng ửng đỏ không đều, từ vành tai, mí mắt, đến đôi môi đang hòa quyện lấy môi cô, tựa như lớp mặt nạ điềm đạm thường ngày đang bị xé rách ra từng mảnh.
Khi nãy Văn Nhiễm nói: "Mình biết nói dối. Nhưng cơ thể mình thì không."
Ngón tay Hứa Tịch Ngôn lần theo đường sống lưng ấy mà đi lên.
Khuy cài dễ dàng bung ra chỉ bằng một cái chạm nhẹ.
Một vài biến hóa rất tinh tế, dường như đang chứng minh cho câu nói vừa rồi của Văn Nhiễm.
Hôm nay nàng ăn mặc rất nghệ sĩ. Áo sơ mi vải lanh xanh dương nhạt nhăn nheo trên người, quần vải lanh màu be nhạt vứt lăn lóc dưới sàn.
Hứa Tịch Ngôn hôn lên trán nàng: "Đi tắm trước đã."
Văn Nhiễm dừng lại một chút, ngẩng mặt nhìn cô: "Nhất định phải tắm à?"
Điếu thuốc trong tay nàng vừa được dập tắt, ném vào chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn, rồi lại tiếp tục dán sát môi lên Hứa Tịch Ngôn.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn vẫn đang trút xuống, che khuất những âm thanh lẫn lộn bên trong.
Văn Nhiễm kéo ngăn bàn ra, lấy một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn.
Lúc Hứa Tịch Ngôn mở hộp, Văn Nhiễm tựa vào người cô, nghịch cổ áo sơ mi của cô.
Thế gian đều nói Hứa Tịch Ngôn hợp với màu đỏ. Nhưng Văn Nhiễm biết rằng cô mặc màu đen cũng hợp không kém. Nàng từng gặp Hứa Tịch Ngôn năm mười bảy tuổi, thiếu nữ mặc áo sơ mi đen đứng dưới tán cây long não trong sân trường, quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Màu đen khiến Hứa Tịch Ngôn càng thêm lãnh đạm, cấm dục, cảm giác muốn giữ khoảng cách.
Nhưng giờ đây, trên xương quai xanh của cô lại có một điểm đỏ rực, đó là vết hôn do Văn Nhiễm để lại vừa rồi.
So với việc Văn Nhiễm thích nhìn Hứa Tịch Ngôn mặc chiếc sơ mi đen đắt tiền này, không bằng nói nàng thích nhìn dáng vẻ chiếc áo ấy bị thấm mồ hôi, nhàu nhĩ, không còn phẳng phiu trên vai cô nữa.
Hứa Tịch Ngôn một tay ôm lấy eo nàng giữ vững trọng tâm, tay còn lại tiến vào nơi quen thuộc, theo bản năng mà thi triển sức lực, tiết tấu và kỹ năng của một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu.
Hứa Tịch Ngôn thấy đầu mình ong ong, cô là người chủ động thực hiện hành động, nhưng thật ra mọi thứ đều do Văn Nhiễm dẫn dắt.
Văn Nhiễm quả thật đang dùng hành động thực tế để chứng minh cơ thể nàng không biết nói dối.
Mưa bên ngoài ào ào đổ xuống, khiến không khí trong phòng trở nên ẩm ướt, giống như khi cơ thể họ từng quấn lấy nhau trên chiếc giường đơn chật hẹp, ga giường thấm đẫm mồ hôi bao bọc lấy cơ thể.
Hứa Tịch Ngôn cúi đầu chăm chú quan sát phản ứng của nàng: "Tại sao chưa từng nói với mình?"
"Từ năm mười bảy tuổi, đến năm hai mươi sáu gặp lại, vì sao chưa từng nói với mình, rằng cậu thích mình?"
Văn Nhiễm thường ngày quá giỏi che giấu.
Chỉ có những lúc thế này mới lộ ra đôi chút.
Trọng tâm của Văn Nhiễm càng lúc càng bất ổn, dựa lên người Hứa Tịch Ngôn, tay kia vô thức vươn ra bấu vào mép bàn. Hộp sắt khi nãy bị nàng mở ra, theo động tác của cổ tay rơi xuống đất, đồ đạc bên trong nằm rải rác khắp nơi trên sàn nhà.
Tầng dưới có người nuôi mèo, lúc này vọng lên tiếng "meo" khe khẽ, xuyên qua sàn gỗ truyền tới.
Hứa Tịch Ngôn vô thức liếc mắt nhìn.
Văn Nhiễm nâng cằm cô lên: "Không sao. Những thứ trong đó, vốn dĩ cũng định lát nữa để cậu xem."
"Hứa Tịch Ngôn, bây giờ cậu có thể tập trung một chút không?"
Chiếc áo sơ mi vải lanh màu xanh dương nhạt chỉ khoác hờ trên người nàng, vệt hồng nơi vành tai lan xuống tận vai, đến lúc này Hứa Tịch Ngôn mới cảm thấy, người như Văn Nhiễm thật ra chẳng hề nhạt nhòa chút nào.
"Mình thích cậu."
Khi cơ thể đang bày tỏ tình cảm với Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm khẽ nói ra câu ấy.
Nàng và cả cơ thể cùng bật khóc. Nàng nhắm mắt tìm kiếm môi Hứa Tịch Ngôn để hôn lên, trong miệng thấm đầy vị mặn chát của nước mắt.
Hứa Tịch Ngôn không biết đó có phải là nước mắt sinh lý hay không. Mãi sau này, cô mới biết là không phải.
Kết thúc, Hứa Tịch Ngôn muốn giúp Văn Nhiễm dọn dẹp, nhưng nàng giơ tay ngăn lại, tự mình bước vào phòng tắm.
"À đúng rồi," Văn Nhiễm đi được nửa đường thì quay đầu lại: "Đồ dưới đất cậu đừng đụng vào, lát nữa mình sẽ đưa cậu xem."
Hứa Tịch Ngôn tựa vào mép bàn, lắng nghe tiếng cửa phòng tắm khép lại. Trên bàn làm việc còn đặt hộp thuốc lá và bật lửa của Văn Nhiễm, cô rút ra một điếu, lấy chiếc Zippo màu bạc nhám ra châm lửa.
Từ sau khi Văn Nhiễm tặng cô chiếc bật lửa ấy, bản thân nàng lại quay về dùng loại bật lửa rẻ tiền mua đại ngoài tiệm tạp hóa.
Thói quen làm mất bật lửa cũng trở lại theo, phải mua mới liên tục, vỏ nhựa liên tục thay đổi màu sắc.
Hứa Tịch Ngôn nhả ra một làn khói mỏng, khoanh tay, trước tiên nhìn mưa ngoài cửa sổ, sau đó cúi mắt xuống nhìn sàn nhà lộn xộn. Ở đó là chiếc quần dài vải lanh của Văn Nhiễm, và chiếc hộp sắt rơi lăn lóc dưới đất, nắp hộp che khuất một nửa những món đồ bên trong, không nhìn rõ là gì.
Văn Nhiễm ra khỏi phòng tắm.
Nàng bước ra rất bình tĩnh, thực ra nàng vừa mới khóc, khóe mắt và chóp mũi vẫn còn chút đỏ.
Trên người đã cài lại nút áo sơ mi vải lanh, nhưng vẫn còn nhàu nhĩ, giống hệt Hứa Tịch Ngôn lúc này đang tựa vào mép bàn, chiếc sơ mi đen trên người cô cũng nhăn và mềm.
Văn Nhiễm đi tới: "Cậu trông thế này..."
Ánh mắt nàng lướt qua cổ áo sơ mi của Hứa Tịch Ngôn, chỗ đó đã mềm oặt, để lộ một đoạn xương quai xanh thẳng tắp, phía trên là một dấu đỏ mờ mờ: "Chỉ thích hợp xuất hiện trong mơ thôi."
Người ta vẫn gọi Hứa Tịch Ngôn là "nữ tư tế lạnh lùng của dương cầm", mà lúc này lại có bộ dạng thế kia, là kiểu mà ban ngày người ta không dám mơ tưởng.
Hứa Tịch Ngôn khoanh tay, nhả ra một làn khói: "Cậu từng mơ thấy chưa?"
Văn Nhiễm lướt qua bên cô: "Cậu nghĩ mình chưa từng mơ sao?"
"Từ năm mười bảy tuổi gặp cậu, mình chẳng biết đã mơ bao nhiêu lần rồi."
Nàng đi đến bên chiếc hộp sắt, ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu tựa lên một bên cánh tay mà ngước nhìn Hứa Tịch Ngôn: "Nhưng câu 'mình thích cậu'..."
Nàng mím môi, khẽ cười: "Ngay cả trong mơ, mình cũng chưa từng dám nói ra."
******
Văn Nhiễm đưa tay, bắt đầu nhặt nhạnh những món đồ trong hộp sắt.
Hứa Tịch Ngôn cũng bước tới, ngồi xổm xuống cạnh nàng.
Căn phòng thuê nhỏ bé này được Văn Nhiễm dọn dẹp rất sạch sẽ, sàn nhà vừa sạch vừa bóng. Hứa Tịch Ngôn phát hiện, sau một trận kịch liệt vừa rồi, ngồi xổm thế này thật sự rất mỏi.
Cô chẳng buồn để ý đến chiếc quần tây đắt đỏ đến mức khiến người ta phải le lưỡi của mình, cứ thế ngồi luôn xuống sàn, ôm eo Văn Nhiễm kéo lại gần, để nàng ngồi lên đùi mình.
Văn Nhiễm cúi xuống, nhặt chiếc hộp sắt lên: "Cậu còn nhớ cái hộp này không? Là cậu đưa cho mình hồi năm cuối cấp ba."
"Có ấn tượng." Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Lần đầu tiên mình đến Hải Thành dự thi, cậu cho mình mượn đôi tất da, nên mình lấy một hộp hạnh nhân phủ chocolate làm quà cảm ơn."
Hứa Tịch Ngôn bật cười hỏi: "Cậu ăn chưa?"
Văn Nhiễm liếc cô một cái: "Ăn rồi."
"Ngon không?"
Người hỏi là Hứa Tịch Ngôn, một tay cô kẹp điếu thuốc, lúc nãy khi ngồi xuống, cô đã bê gạt tàn thuốc trên bàn làm việc đặt xuống sàn bên cạnh, giờ ngón tay đưa qua gõ nhẹ một cái rũ tàn thuốc.
Tay còn lại áp nhẹ vào eo Văn Nhiễm, khẽ vuốt ve.
Văn Nhiễm dừng một chút: "Hơi đắng."
Hứa Tịch Ngôn bật cười.
"Còn gì nữa không?" Hứa Tịch Ngôn nghiêng đầu về phía chiếc hộp sắt.
"Nến thủ công, tụi mình cùng tham gia hoạt động phẩm chất ở trường hồi lớp mười hai. Đây là cái mình làm, luôn giữ trong hộp để không bám bụi. Còn cái cậu làm, tối đó đã đốt rồi."
"Cái này thì sao?"
"Là bìa tạp chí 《National Geographic》, mình cắt ra làm thành bưu thiếp." Văn Nhiễm đưa cho cô xem: "Cậu còn nhớ không?"
Hứa Tịch Ngôn ngẩn ra một thoáng.
"Là lần cậu đau bụng kinh, mẹ mình bảo cậu về nhà mình, nấu cỏ ích mẫu cho cậu uống. Lúc đó mình đang học giờ tự học buổi tối ở trường, cậu ngủ một lát trong phòng mình, khi đi để lại cho mình một quyển tạp chí 《National Geographic》."
Nàng hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Giờ cậu còn đọc 《National Geographic》 không?"
Hứa Tịch Ngôn lắc đầu: "Ít rồi, mình đi du lịch."
Bây giờ Hứa Tịch Ngôn không cần dùng đến tạp chí để hiểu thế giới, mà là dùng chính đôi chân mình để bước qua.
Văn Nhiễm khẽ cong môi: "Không phải quyển cậu để lại hôm ấy đâu, đây là sau này mình tự mua một quyển, quyển của cậu vẫn còn trong ngăn kéo của mình."
Hứa Tịch Ngôn cầm lên, cẩn thận ngắm nhìn.
Văn Nhiễm hỏi: "Pháo đài đá ở Georgia, cậu từng đi chưa?"
"Chưa từng."
Những nơi Hứa Tịch Ngôn từng đi, thường là những nơi kích thích hoặc hùng vĩ hơn.
Văn Nhiễm nhẹ giọng nói: "Mình từng đi rồi."
"Sau khi tốt nghiệp đại học mình tìm được việc, tích góp được khoản tiền đầu tiên, món quà trưởng thành mình tặng cho bản thân chính là đến pháo đài đá ở Georgia."
Văn Nhiễm vừa nói vừa đứng dậy: "Còn nữa."
Chân nàng hơi tê do ngồi trên đùi Hứa Tịch Ngôn quá lâu, đứng dậy xoa xoa đầu gối.
Nàng đi đến bên bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một chiếc điện thoại di động.
Không phải iPhone đang phổ biến bây giờ, mà là một chiếc Nokia. Hồi đó nàng còn học dương cầm, kinh tế gia đình không dư dả, chiếc điện thoại này là của cậu ruột dùng rồi định vứt đi, "bán" lại cho Bách Huệ Trân với giá rẻ, chứ không phải cho không.
Nàng đem đi cài lại phần mềm, cuối cùng cũng xóa hết dấu vết từng sử dụng qua của cậu.
Nàng vẫn giữ lại điện thoại và bộ sạc đến tận bây giờ. Năm năm trước sạc bị hỏng, nàng lên Taobao mua lại một cái cũ với giá cao. Thật ra bình thường cũng không mở máy, chỉ duy trì tần suất mỗi năm sạc vài lần, để điện thoại luôn trong trạng thái có thể khởi động.
Giờ nàng cắm sạc vào ổ cắm trên bàn, liếc nhìn biểu tượng cục pin nhỏ xíu, hiển thị đang sạc.
Nàng đặt điện thoại lên mặt bàn, quay lại, tựa vào mép bàn viết, nói với Hứa Tịch Ngôn vẫn đang ngồi dưới sàn: "Đợi một chút, cần sạc thêm một lát."
Thấy Hứa Tịch Ngôn kẹp điếu thuốc trong tay, đã cháy được hơn nửa. Văn Nhiễm xoay người, lấy hộp thuốc và bật lửa trên bàn, cũng châm cho mình một điếu.
Hứa Tịch Ngôn ngồi xếp bằng, kéo gạt tàn lại trước mặt, một tay buông trên đầu gối, nhìn Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm thì không nhìn cô, mi rũ xuống, một tay buông trước người, tay kia kẹp thuốc gác trên tay, thỉnh thoảng quay lại xem tình trạng sạc, lại quay về, tiếp tục lặng im.
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng.
Chiếc sơ mi vải lanh xanh nhạt bị hai người nhàu nát, lại càng mỏng hơn, như tờ giấy tuyên mỏng tang phủ lên thân thể nàng. Nàng vẫn chưa mặc lại quần, để lộ đôi chân thon dài, giống như cổ tay, mắt cá chân cũng thật mảnh khảnh.
Thỉnh thoảng nàng lại đưa tay lên rít một hơi thuốc.
Nàng ngắm làn khói lượn lờ, nhìn tàn thuốc rơi xuống sàn, hoặc lại liếc sang điện thoại, chỉ là không nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Mái tóc dài thường ngày mềm mại lúc này hơi rối, để lộ chóp tai vẫn còn đỏ hồng.
Hứa Tịch Ngôn hiếm khi thấy Văn Nhiễm trong trạng thái như vậy.
Như thể mồ hôi vừa rồi đã rửa sạch hết sự lạnh nhạt thường ngày, có thứ gì đó chân thực và lay động hơn đang nổi lên từ sâu thẳm linh hồn.
Tay còn lại không kẹp thuốc của Hứa Tịch Ngôn, ngón tay gõ nhẹ trên sàn gỗ. Đến khi nhận ra thì cô phát hiện mình đang đánh bản 《Cuộc đi săn》 của Liszt trong im lặng.
Đó là một bản nhạc đầy mâu thuẫn. Nhịp điệu nhanh và mãnh liệt, nhưng lại đòi hỏi phải duy trì sự tươi đẹp đặc biệt. Hoặc có thể nói ngược lại, trong giai điệu luôn tươi đẹp, phải tìm được cốt lõi của nhịp điệu nhanh và mãnh liệt ấy.
Hứa Tịch Ngôn chợt phát hiện, điều này rất giống cảm giác mà Văn Nhiễm đem lại cho cô.
Văn Nhiễm chính là kiểu người như vậy.
Bề ngoài yên lặng và hướng nội, nhưng sâu bên trong Văn Nhiễm lại có linh hồn vô cùng cực đoan. Như lúc nãy nàng áp sát hôn Hứa Tịch Ngôn, dán lên người cô, thậm chí các đường nét của cả hai cũng hòa làm một.
Lúc này Hứa Tịch Ngôn ngồi dưới sàn hút thuốc, môi vẫn còn đau rát vì bị nàng cắn mút.
Lúc này nàng phát hiện Hứa Tịch Ngôn đang nhìn mình, ngẩng mắt và mỉm cười với Hứa Tịch Ngôn.
Ngũ quan thanh tú, nụ cười ấy đầy sự mê hoặc, như thể màu sắc thật của linh hồn đang nổi lên.
Hứa Tịch Ngôn cảm thấy rung động, những ngón tay gõ nhịp trên sàn bỗng co lại.
Cô vốn luôn thích những giai điệu mâu thuẫn, để bản thân lần mò, truy tìm từng lớp một.
Có lẽ đó cũng là lý do khiến cô bị Văn Nhiễm mê hoặc.
Văn Nhiễm ngồi đó, ánh mắt lại lần nữa chuyển về phía chiếc điện thoại.
Chờ một lát, nàng rướn người tới, rút dây sạc ra, ấn giữ nút nguồn, điện thoại khẽ rung, màn hình sáng lên, biểu tượng khởi động cổ điển xuất hiện.
Văn Nhiễm cầm điện thoại, cúi người đưa cho Hứa Tịch Ngôn: "Xem album ảnh đi."
Hứa Tịch Ngôn nhận lấy.
Ngón tay lật qua từng bức ảnh, ánh mắt dần dần hiện rõ sự chấn động.
Tất cả đều là cô, cùng những năm tháng trung học của cô.
Nhưng thật ra, trong ảnh chẳng hề có cô.
Văn Nhiễm chỉ chụp tán cây long não trong sân trường. Chụp bức tường trắng xám của dãy phòng học. Chụp góc nhà xe có mái che màu xanh nhạt. Chụp vạch sang đường có lớp sơn bong tróc loang lỗ ở cổng trường.
Thế nhưng trong từng bức ảnh, lại khiến trí nhớ của Hứa Tịch Ngôn sống lại từng chút một.
Cô nhớ rõ những buổi chiều sau giờ thể dục, mình từng nép dưới tán cây ấy nghỉ ngơi; mỗi ngày đi ngang qua dãy phòng học đó để đến phòng dương cầm; những lần để xe đạp địa hình màu đen tuyền trong nhà xe, tai nghe nhét một bên, nhìn ánh nắng xuyên qua mái ngói xanh như đôi cánh ve mùa hè; và vạch sang đường kia là nơi cô hay đứng đợi taxi, ánh mắt nhảy múa theo từng ô trắng đen như đang gảy phím đàn.
Văn Nhiễm chưa từng chụp thẳng vào cô.
Vì vậy Hứa Tịch Ngôn chưa từng phát hiện.
Cô ngẩng đầu nhìn. Văn Nhiễm vẫn như ban nãy, tựa vào bàn làm việc, không còn hút thuốc, hai tay chống ra sau trên mép bàn, đón lấy ánh mắt của cô, rồi khẽ cười.
Văn Nhiễm nói: "Cậu chắc chắn không biết, cậu đối với mình có ý nghĩa thế nào."
"Nếu mỗi người đều có một cuốn lưu bút trong thời thanh xuân, thì cuốn của mình, chắc chắn mỗi trang đều viết đầy tên cậu. Viết rằng: 「Nên: Hứa Tịch Ngôn. Không nên: Hứa Tịch Ngôn」."
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu còn nhớ bức thư tình mình viết, ai là người đưa cho cậu không?"
"Chắc cậu không nhớ đâu, cậu bạn đó tên Trâu Vũ Hằng, là lớp phó thể dục của lớp mình. Cậu chắc cũng không nhớ cậu từng nói gì..." Nàng nói rồi khẽ cười: "Nhắc lại thấy cũng buồn cười."
Hứa Tịch Ngôn bỗng ngắt lời: "Mình nhớ."
Văn Nhiễm hơi ngạc nhiên.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Hồi đó mình nói, nếu được ai đó yêu thích chân thành như vậy, thì có chết cũng không hối tiếc. Cậu đã sửa mình, nói thành ngữ 'chết cũng không hối tiếc' không dùng như thế."
Văn Nhiễm gật đầu, quay người, trông như muốn lấy thêm một điếu thuốc, nhưng rồi lại thôi, quay lại đối mặt Hứa Tịch Ngôn, tay đan lại trước ngực.
Nàng nói: "Thành ngữ đó, thật sự không dùng như thế."
"Phải để mình dùng mới đúng. Trong những tháng năm thanh xuân, mình từng dốc hết sức, dâng trọn cả trái tim để yêu một người. Với mình, tuổi thanh xuân ấy ra đi không hề tiếc nuối."
"Còn cậu thì sao?" Văn Nhiễm nói, cuối cùng vẫn không nhịn được, lấy một điếu thuốc từ hộp ra, không châm, chỉ kẹp giữa hai ngón tay: "Khi nhìn thấy chiếc hộp sắt này, nhìn thấy những bức ảnh này, trong lòng cậu là cảm giác gì?"
"Có thấy đáng sợ không? Hay rùng mình?" Văn Nhiễm cong môi cười: "Nếu bỗng nhiên phát hiện có một người ám ảnh đến mức theo dõi. Cậu vốn là một ngôi sao lớn có phải sẽ cảm thấy đã gặp vận đen rồi không? Cái đó gọi là gì ấy nhỉ, fan cuồng à?"
"A Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn gọi nàng.
"Đợi đã, đừng nói gì vội, hãy nghe mình nói hết." Văn Nhiễm vuốt điếu thuốc trong tay: "Thật ra điều mình muốn nói nhất là, cậu luôn bảo mình là người lạnh nhạt, nhưng người thực sự lạnh nhạt là cậu, cậu không nhận ra sao?"
"Cậu đối với thế giới này rất nhiệt tình, nhưng sự nhiệt tình của cậu không đặt ở trong lòng. Cho nên đạt được gì, mất đi gì, cậu đều không để tâm. Ngoài dương cầm, cậu chưa từng dốc hết lòng với bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì. Khi phát hiện có người ám ảnh bởi cậu đến mức ấy, phản ứng đầu tiên của cậu liệu có phải là muốn bỏ trốn?"
"Vì cậu là người thiếu kiên nhẫn, lại rất sợ gánh vác trách nhiệm. Ngay cả nuôi mèo cậu còn không dám."
"A Nhiễm..."
"Nghe mình nói hết đã." Giọng Văn Nhiễm nghe rất bình thản, nhưng nàng lại nói: "Nếu không nói một lần cho xong, mình sợ mình sẽ không đủ dũng khí nữa."
"A Ngôn." Đây là lần đầu tiên nàng chủ động gọi Hứa Tịch Ngôn như thế, không phải lúc đắm chìm trong mê loạn: "Cậu từng nói muốn mình làm bạn gái cậu đúng không?"
"Mình không phải không muốn, nhưng mình có điều kiện."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng.
Văn Nhiễm cầm điếu thuốc, chấm nhẹ trong lòng bàn tay, mái tóc dài thường ngày ngoan ngoãn giờ rối nhẹ, vén ra sau tai, để lộ chóp tai vẫn đỏ hồng: "Bây giờ cậu đã biết mình thích cậu đến mức nào rồi."
Cuồng nhiệt.
Si mê.
Dùng hết cả tuổi thanh xuân.
Giọng Văn Nhiễm rất nhẹ nhàng, gần như bị tiếng mưa ngoài cửa sổ nuốt trọn: "Nếu chúng ta yêu nhau, một khi bắt đầu, thì đừng chia tay."
"Đừng theo kiểu trước kia của cậu nữa. Đừng cứ có thiện cảm thì bắt đầu một mối quan hệ, thiện cảm cạn rồi thì kết thúc. Đừng chia tay rồi quay lại làm bạn."
"Đừng chỉ khi nào tình cờ nhớ đến mình mới gọi cho mình. Đừng lại theo thói quen mà gạt mình ra khỏi đầu khi cậu bận rộn. Đừng cãi nhau rồi lại đi du lịch, gặp bạn bè, dùng cách ấy để trốn tránh nỗi đau."
"A Ngôn, thích một người không chỉ vì niềm vui, thích rất phức tạp." Văn Nhiễm cuối cùng cũng quay người nhặt lấy bật lửa, châm điếu thuốc giữa hai ngón tay. Cô gái mộc mạc ấy giờ đây chìm trong làn khói thuốc mơ hồ.
"Trong mười năm mình thích cậu, đau khổ, giằng xé, nhạy cảm đều nhiều hơn so với hạnh phúc. Mình từng muốn quên cậu, nhưng chưa bao giờ làm được. Đó mới là thích thật sự."
"Mình không muốn làm, cho dù là chiếc dù lượn, gậy leo núi, hay kính trượt tuyết của cậu. Mình muốn trở thành dương cầm của cậu."
"Nếu chúng ta ở bên nhau," Văn Nhiễm rít một hơi thuốc, lặng lẽ nhìn cô, "Thì mọi rung động của cậu với thế gian này đều phải dừng lại ở mình."
"Hôm đó cậu đuổi theo mình ở quán bar, cậu nói mình nhát gan." Văn Nhiễm hỏi: "Giờ mình không nhát nữa rồi, vậy còn cậu thì sao?"
"Mình muốn là mãi mãi, cậu có dám không?"
******Editor: Với một người dành cho mình tình cảm lớn như vậy, ai có thể tự tin trả lời "Dám" ngay lập tức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương