"Cậu muốn xem bản gốc không?"

Văn Nhiễm nắm chặt điện thoại.

Nàng không biết nếu lúc này Hứa Tịch Ngôn trả lời "Không muốn", liệu nàng còn có đủ dũng khí để tiếp tục chủ đề này nữa không.

Chiếc ô ở ngay bên chân, đúng như Bách Huệ Trân đã nói, là ô mua từ cửa hàng tiện lợi, dù giá cao hơn một chút so với ở ga tàu điện ngầm, chất lượng cũng nhỉnh hơn đôi chút, nhưng cũng không đến mức phải cố tình mang trả lại.

Giống như lần trước Hứa Tịch Ngôn đến uống trà, ánh mắt dừng trên chiếc ô trong suốt dựng ngoài ban công, nhưng cũng không yêu cầu nàng trả lại.

Nếu Hứa Tịch Ngôn nói "Không muốn", dũng khí trong nàng sẽ hoàn toàn cạn kiệt, có lẽ nàng sẽ cúp máy ngay lập tức.

Như vậy, mối quan hệ giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn, cũng như sự liên kết giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn trong suốt cả đời này, sẽ chấm dứt tại đây.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng.

Nàng dùng đầu ngón tay miết dọc theo viền điện thoại, lặp đi lặp lại.

Mãi cho đến khi Hứa Tịch Ngôn nói: "Một tuần nữa, mình đến tìm cậu."

Cuộc gọi bị ngắt.

******

Sáng sớm hôm sau, Đào Mạn Tư mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường đơn hẹp của cô bạn thân.

Cô không có nhiều kinh nghiệm sau khi say rượu, vừa bật dậy liền bị cảm giác trời đất chao đảo cuốn lấy, buộc phải ngồi yên, xoa xoa thái dương.

Đợi cơ thể ổn định lại mới xuống giường đi ra phòng khách, thấy Văn Nhiễm đang gấp chăn gối trên sofa. Thật ra chiếc sofa đó quá hẹp, quá nhỏ, không thích hợp để ngủ.

Nghe thấy tiếng động, Văn Nhiễm đứng thẳng dậy: "Tỉnh rồi à? Vừa định gọi cậu, sợ cậu đi làm muộn."

Đào Mạn Tư vô cùng áy náy: "Tối qua cậu ngủ trên sofa sao?"

Văn Nhiễm khẽ cười: "Sofa cũng được mà."

Dù gì nàng cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.

Đào Mạn Tư xoa thái dương: "Mình không ngờ mình lại uống nhiều đến thế. Mình có nôn không? Lúc cậu dìu mình về, mình có đánh cậu không?"

Văn Nhiễm bật cười.

"Trong phim truyền hình toàn diễn mấy cảnh như thế."

"Không đâu. Để mình pha cho cậu ly nước mật ong, mang theo đến chỗ làm rồi uống."

Đào Mạn Tư đi theo nàng đến cửa bếp: "Nhiễm Nhiễm, mình thật sự không gây phiền phức cho cậu chứ?"

Văn Nhiễm cụp mi.

Không gây phiền phức. Chỉ là... gợi lên trong lòng nàng rất nhiều chuyện cũ.

Văn Nhiễm ngẩng đầu, quay lại mỉm cười với Đào Mạn Tư, đưa chiếc bình giữ nhiệt qua: "Tối qua vui không?"

Đào Mạn Tư: "Gì cơ?"

"Dù uống say rồi đau đầu, nhưng cậu có thấy vui không?"

"Ở thời điểm hiện tại thì vui..."

"Thế là được rồi." Văn Nhiễm nói, "Dù sau này có lúc không vui nữa, thì đầu gối của mình vẫn có thể cho cậu mượn."

Giống như đêm đó nàng đã tựa đầu lên đầu gối của Đào Mạn Tư vậy.

Đào Mạn Tư cười: "Nhiễm Nhiễm."

"Ừm?"

"Hai đứa mình sắp trễ làm đến nơi rồi đó."

"Chết rồi."

Hai người vội vã thu xếp, rồi mỗi người một ngả ra khỏi nhà.

Sau khi tan làm, trong lòng Văn Nhiễm bỗng nảy ra một ý nghĩ, nàng muốn đến trường cấp ba cũ một chuyến.

Tìm lịch học xem thử, theo thói quen trước đây của trường, lúc này đang là giai đoạn mượn phòng học làm điểm thi tuyển sinh trung học, mà kỳ thi sẽ bắt đầu từ thứ hai tuần sau, nên cuối tuần này, sân trường đã được bố trí xong, chắc sẽ chẳng có ai.

Chỉ tiếc là trời lại đổ mưa.

Cơn mưa cuối xuân kéo dài suốt hai ngày, đến chiều Chủ nhật mới le lói lộ ra một chút ánh nắng. Văn Nhiễm chỉ thấy chăn ga giặt xong sắp mốc tới nơi, nhưng phòng trọ quá nhỏ, không có điều kiện phơi thẳng ra, đành lôi máy sưởi mùa đông, đặt phía dưới hong khô.

Cứ bồn chồn trong lòng, không có tâm trạng nấu cơm, nàng nấu một tô bún Quế Lâm ăn cho xong bữa tối.

Dọn dẹp nhà bếp xong, nàng ra ngoài, quét mã thuê một chiếc xe đạp công cộng. Nàng lấy khăn giấy trong túi vải ra lau khô nước đọng trên yên, rồi mới leo lên ngồi.

Thật ra từ căn hộ thuê của nàng đến trường cấp ba, quãng đường không hề gần.

Hôm trước đuổi theo bóng lưng Hứa Tịch Ngôn suốt quãng đường đó, nàng lại không cảm thấy dài.

Lần này tự mình đạp xe thì thấy rất lâu, ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên bầu trời, ánh trăng bị đèn tín hiệu giao thông bên kia vạch sang đường nhuộm thành những mảng màu đỏ xanh đan xen, chỉ cảm thấy quãng đường này dường như không bao giờ tới được đích.

Đạp đến cổng sau trường cấp ba, khóa xe đạp công cộng ở ven đường, Văn Nhiễm hơi thở gấp.

Đeo theo chiếc túi vải, nàng đi đến cạnh bức tường, ngẩng đầu nhìn lên.

Những ai từng học ở đây chắc đều có ký ức sâu đậm với bức tường này. Không nói đến chuyện mỗi lần trốn học đều phải trèo qua, ngay cả những học sinh ngoan không trốn học cũng vì bức tường làm từ những tảng đá to, mặt đá được mài nhẵn, mà xem đây như một bảng "lưu bút" thiên nhiên.

Có người dùng bút nước, có người dùng viên đá nhỏ, viết từng hàng chữ ở góc tường:

[Chiến thôi chiến thôi, cho giấc mơ nhỏ bé nhất!]

[Vương Lỗi là đồ ngốc.]

Rất nhanh lại bị chữ mới đè lên. Khi tốt nghiệp, Văn Nhiễm cũng từng nghĩ, có nên nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ viết tên 「Hứa Tịch Ngôn」 lên đó.

Rốt cuộc vẫn không làm.

Bí mật chỉ khi giữ trong tim mới thực sự an toàn.

Lúc này ánh đèn đường từ xa rọi đến, mặt tường xám nhạt còn chưa khô dấu mưa, ẩm ướt, lấp lánh ánh trăng, biến thành một mảng biển dựng đứng. Văn Nhiễm ngẩng đầu nhìn bụi cây hồng hoa kỉ mộc¹ rậm rạp vươn ra từ mép tường. Nàng cảm thấy với khả năng vận động của mình, e là không trèo qua nổi, huống hồ hôm nay tường lại đặc biệt trơn trượt.

Thế nhưng nàng không biết vì sao, vẫn không rời đi.

Chưa đầy một tuần nữa sẽ gặp Hứa Tịch Ngôn, nàng thật sự có dũng khí để thổ lộ mười năm yêu thầm này sao? Mười năm có nghĩa là gì?

Là mười lần bốn mùa xoay vần. Là mười lần lá non đâm chồi rồi úa vàng rơi rụng, từng lớp từng lớp phủ lên nắp giếng trong tim, cùng với ánh nắng và cơn mưa, tiếng chim hoàng anh hót trong đêm trăng sáng, cho đến khi những lớp sâu nhất mục rữa lên men, biến điều đang giấu kín dưới giếng kia thành bí mật vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.

Văn Nhiễm có chút muốn rút một điếu thuốc ra hút.

Nhưng tâm trạng rối bời khiến nàng không động đậy, chỉ theo quán tính mà ngẩng đầu nhìn lên.

Cho đến khi giữa bóng tối của tường và lùm cây hiện ra một bóng người.

Văn Nhiễm giật mình, theo phản xạ lùi nửa bước.

Nàng cứ tưởng là bảo vệ.

Nhưng thần kinh của nàng dường như phản ứng nhanh hơn cả thị giác, tim nàng đã bắt đầu đập thình thịch.

Là Hứa Tịch Ngôn.

Cô mặc áo sơ mi đen, gương mặt trắng như tường vi hiện ra trong đêm. Rõ ràng là dung mạo thiên về quyến rũ, nhưng cũng dễ hiểu vì sao mọi người đều nói Hứa Tịch Ngôn lạnh lùng.

Đôi mắt lười biếng mang nét cuốn hút, kết hợp với hàng mi dày luôn rũ xuống, khiến ánh nhìn lúc nào cũng có vẻ thờ ơ, trời sinh đã cách biệt ngàn dặm so với người khác.

Cô đứng đó, có vẻ cũng không ngờ Văn Nhiễm lại xuất hiện đúng lúc vào đêm nay, nhưng cũng chẳng tỏ ra bất ngờ.

Khẽ mím môi, cứ thế đứng im, cúi mắt nhìn Văn Nhiễm.

Văn Nhiễm muốn quay người bỏ đi, nhưng tay vẫn siết chặt quai túi, cố giữ cho giọng không run rẩy: "Hứa Tịch Ngôn."

"Cậu có thể kéo mình lên không?"

Lại là một khoảng lặng kéo dài.

Cuối cùng, Hứa Tịch Ngôn đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, chìa tay ra với Văn Nhiễm đang ở trong bóng tối dưới tường.

Khả năng vận động của Văn Nhiễm đúng là không khá khẩm gì.

Dù đã từng được Hứa Tịch Ngôn kéo lên một lần, lần thứ hai vẫn không thuần thục hơn bao nhiêu. Khi nhảy từ đỉnh tường xuống vẫn loạng choạng. Có điều do mối quan hệ giữa hai người giờ đã vi diệu hơn, nàng rất cẩn thận không ngã vào lòng Hứa Tịch Ngôn.

Cho nên lúc tiếp đất, cổ chân nàng hơi bị trẹo.

Hứa Tịch Ngôn đỡ lấy nàng, nói câu đầu tiên trong đêm nay: "Không sao chứ?"

"Không sao." Văn Nhiễm đứng vững, hỏi: "Cậu tham quan trường xong rồi à? Sắp về rồi sao?"

Hứa Tịch Ngôn liếc nàng một cái.

Nàng hỏi tiếp: "Có muốn đi dạo thêm chỗ ở phòng dương cầm không?"

Hứa Tịch Ngôn vẫn không nói gì, khoác lên người áo sơ mi đen và quần bò, nét cao quý và phóng khoáng hòa quyện trên người cô một cách tự nhiên. Cô xoay người, bước về phía phòng dương cầm.

Văn Nhiễm bước theo.

Hai người đi cách nhau một đoạn, không nói gì, chỉ có mặt đường bê tông đọng lại những vũng nước nông sau cơn mưa, phản chiếu ánh trăng vào trong đó.

Dãy lớp học chuẩn bị dùng làm phòng thi, họ không làm phiền, chỉ hướng về phía phòng nhạc không người.

Văn Nhiễm vẫn nhớ lần trước Hứa Tịch Ngôn mở cửa phòng bằng cách nào, nàng bắt chước cách của cô, thử kéo cửa sổ.

Quả nhiên mở ra được.

Hứa Tịch Ngôn hẳn đã vào đây rồi, nên mở cửa ra không có cảm giác bí bách vì đóng lâu ngày. Nhưng Hứa Tịch Ngôn là người lịch sự, đi rồi sẽ đóng cửa lại, vết giày trên bậu cửa sổ cũng được lau sạch.

Lần này Văn Nhiễm phải trèo vào.

Nàng đo chiều cao bậu cửa một chút.

Hứa Tịch Ngôn vốn đứng khá xa ở hành lang, lúc này nói một câu: "Tránh ra một chút."

Văn Nhiễm xoay người nhìn cô, cô bước lên, không nhìn nàng, cách một lớp tay áo sơ mi khẽ nắm lấy cánh tay nàng, độ ấm ở đầu ngón tay xuyên qua lớp vải mỏng truyền tới.

Chỉ trong khoảnh khắc, cô kéo nàng ra, rồi lập tức rút tay lại, tự mình nhảy nhẹ nhàng qua bậu cửa.

Chỉ thấy mái tóc dài và dày trượt qua mắt, mang theo ánh trăng cùng hương thơm thoang thoảng.

Cô đi đến cửa phòng, mở cửa ra, cũng không gọi Văn Nhiễm, chỉ quay lưng ngồi xuống ghế đàn.

Cô đã ngồi đó một lúc rồi, nhưng chưa đàn gì cả.

Lúc này nghe thấy bước chân nhẹ nhàng của Văn Nhiễm từ sau đi tới, tiến vào trong phòng, có tiếng ghế xê dịch nhẹ, hẳn nàng đã ngồi xuống chiếc ghế kê gần tường.

Văn Nhiễm nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn, thấy cô mở nắp đàn.

Ánh đèn hòa lẫn cùng ánh trăng rọi qua cửa sổ, không khí phảng phất hơi mưa chưa tan, mờ mờ tạo thành làn sương màu sữa nhạt, như mặt sông lặng lẽ sau nhiều năm sương mù giăng kín.

Hứa Tịch Ngôn quay lưng lại với nàng, mái tóc dài buông xuống.

Ngồi rất lâu, mới giơ tay lên, đánh phím đầu tiên.

Chỉ dùng một ngón tay, chậm rãi dạo trên các phím trắng đen, từng nốt nhạc rời rạc vang lên.

Văn Nhiễm nghe một lúc, mới nhận ra cô đang đàn bản 《Sonata ánh trăng》.

Đàn dương cầm dường như có lực hút tự nhiên với Hứa Tịch Ngôn, chỉ dạo vài nốt tản mạn, rồi cô chính thức giơ cả hai tay lên.

Người hâm mộ của cô chắc chắn rất quen với tư thế này.

Vô số lần cô bắt đầu biểu diễn bằng tư thế ấy, dâng lên từng khúc nhạc trần gian hiếm khi có thể nghe thấy.

Lúc này vai cô khẽ nhấp nhô, nhưng ngón tay rơi xuống lại rất nhẹ nhàng.

Tai Văn Nhiễm nóng bừng, bởi nàng nghe ra Hứa Tịch Ngôn đang dùng cách cô từng chơi năm cuối cấp ba, để đánh lên bản 《Sonata ánh trăng》 này.

Khi đó Văn Nhiễm phát hiện cây dương cầm ở phòng nhạc có một phím không chuẩn, Hứa Tịch Ngôn đã tin lời nàng, liền tránh phím đó khi đàn.

Điều đó khiến tiết tấu bản nhạc của Hứa Tịch Ngôn thay đổi một chút, giai điệu mềm mại hơn thường ngày rất nhiều.

Lúc này cô vẫn tránh đúng phím đó, đánh theo cách của ngày xưa.

Tim Văn Nhiễm như bị bóp nghẹt. Lúc nãy hai người cùng đi tới phòng dương cầm, khó tránh khỏi dẫm phải nước trên mặt đường, hôm nay cả hai đều đi giày Converse, mặc quần bò, khi bước vào, dấu mưa văng lên mắt cá chân đến giờ vẫn chưa khô.

Nghe bản 《Sonata ánh trăng》 mơ hồ như màn sương kia, hơi ẩm nơi cổ chân lan dần đến trái tim nàng.

Văn Nhiễm không biết phải xua đi cảm giác đó bằng cách nào, nàng rút từ túi vải ra một điếu thuốc.

Nhưng nghĩ đang ở trong phòng nhạc, nàng không châm lửa, chỉ kẹp giữa hai ngón tay.

Giai điệu của Hứa Tịch Ngôn càng lúc càng chậm, như màn sương mỗi lúc một tan đi. Văn Nhiễm đứng dậy, bước tới phía sau cô, dừng lại.

Nàng bước rất nhẹ, nhưng Hứa Tịch Ngôn chắc chắn nhận ra nàng đến gần, tuy giai điệu không ngừng, nhưng vai cô khẽ khựng lại một chút.

Văn Nhiễm cúi người, một cánh tay vòng qua vai Hứa Tịch Ngôn.

Tựa đầu lên vai cô, mái tóc dài mềm buông xuống bên cổ.

Đến lúc này, giai điệu hoàn toàn dừng lại. Hứa Tịch Ngôn để tay lơ lửng trên phím đàn, khẽ hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Văn Nhiễm không đáp, tay kia đang cầm điếu thuốc cũng vòng qua, tạo thành một cái ôm trọn vẹn, ôm lấy vai cô.

Trong vòng tay Văn Nhiễm, Hứa Tịch Ngôn ngửi được mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ. Nhẹ nhàng và thuần khiết, dầu gội là loại cô từng dùng, hương sen dịu nhẹ.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Văn Nhiễm, cậu biết vì sao mình hẹn cậu một tuần sau gặp lại không?"

"Vì mình rất khó kiềm chế tính khí của mình. Tối hôm đó khi cậu gọi, có khoảnh khắc mình rất muốn bảo Trần Hi quay đầu xe lại, mình muốn đến gặp cậu, hỏi thẳng, người mà cậu thích nhiều năm, chỉ vì người đó mà cậu chịu làm người tình hợp đồng hai năm với mình, rốt cuộc là ai."

"Nhưng mình nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chọn hẹn sau một tuần. Vì mình sợ nếu lúc đó quay lại thật, mình sẽ không kiềm chế được, sẽ nói ra những lời rất khó nghe."

Hứa Tịch Ngôn cười khẽ: "Thì ra một người như cậu, cũng thực sự từng vì một người mà phát điên, chỉ là người đó không phải mình."

"Cậu từng nói với chị Đậu rằng một người như mình, chắc chắn sẽ không thật sự biết buồn đúng không?"

"Tối đó Trần Hi rất cẩn thận hỏi mình, chị Ngôn Ngôn, chị đang buồn à? Mình chỉ cười cười bảo mình cũng không rõ."

Hứa Tịch Ngôn vừa nói vừa cười: "Cậu làm mình rối cả lên rồi, Văn Nhiễm. Cậu nói đi, nếu cảm giác tối đó không phải là buồn, thì như thế nào mới là buồn?"

Văn Nhiễm cứ thế ôm vai cô từ phía sau, rất lâu không nói gì.

Điếu Marlboro chưa đốt vẫn kẹp giữa hai ngón tay, hương thuốc nhè nhẹ lan ra.

Không biết ôm bao lâu, nàng khẽ hỏi: "Hứa Tịch Ngôn."

"Cậu có thể đi với mình đến một nơi không?"

******

Hứa Tịch Ngôn theo Văn Nhiễm ra khỏi phòng dương cầm.

Động tác của Văn Nhiễm xưa nay luôn chậm rãi, giống như khi nàng lên dây đàn, luôn có nhịp điệu riêng. Lúc này Hứa Tịch Ngôn đứng cách một đoạn trong hành lang, nhìn nàng từ từ khóa cửa, từ từ lấy khăn giấy ra lau sạch vết giày trên bậu cửa sổ.

Rồi khẽ gọi: "Đi thôi."

Hai người đi thêm một đoạn, Hứa Tịch Ngôn nhận ra, Văn Nhiễm đang dẫn cô tới nhà lưu trữ lịch sử gần phòng dương cầm.

Hứa Tịch Ngôn vẫn còn ấn tượng với tòa nhà ba tầng này. Mỗi lần đi ngang qua phòng dương cầm, cô đều thấy nó từ xa, sừng sững giữa ánh hoàng hôn màu cam nhạt, lặng lẽ như Văn Nhiễm.

Lúc này Văn Nhiễm nói: "Chờ mình dưới lầu."

Rồi một mình nàng bước vào bên trong.

Phòng trưng bày lịch sử trường đều đã khóa, nhưng tòa nhà thì vẫn có thể leo lên được. Rất nhanh, Văn Nhiễm xuất hiện ở góc lan can tầng ba, cúi đầu nhìn xuống Hứa Tịch Ngôn.

Đây là một tòa nhà bê tông cốt thép, nhưng lan can lại dùng gỗ sẫm màu, kiểu dáng cổ, qua năm tháng nước sơn cũng đã bong tróc, trở thành dáng vẻ cũ kỹ thật sự.

Đồ vật cũ kỹ luôn trầm lặng. Nhưng người phụ nữ đang đứng một mình dưới ánh trăng bên góc lan can kia, nàng vẫn còn trẻ, vì sao cũng trầm lặng đến thế.

Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Văn Nhiễm.

Thấy tay nàng siết lại rất chặt nơi viền quần bò, rồi buông ra rất nhanh.

Sau đó cất tiếng.

Văn Nhiễm không gọi tên cô, chỉ từ xa nhìn vào mắt cô: "Loài hoa hướng dương là loài rất cực đoan."

"Sau khi yêu mặt trời, đến đêm thì đầu gục xuống. Cho dù ánh trăng có dịu dàng vỗ về đến đâu, nó cũng không chịu tiếp nhận dù chỉ một chút."

"Cho nên thi sĩ mới nói, hướng dương đều chết vào ban đêm."

"Nhưng mình nghĩ, hướng dương sẽ không bao giờ hối hận."

"Đợi đến một ngày yêu một người giống như mặt trời, mình nghĩ ai cũng sẽ hiểu được tâm tình của hướng dương."

Ánh mắt Hứa Tịch Ngôn nhìn Văn Nhiễm dần thay đổi.

Cùng với từng câu từng chữ mà Văn Nhiễm nhẹ giọng thốt ra, ký ức trong Hứa Tịch Ngôn cũng từng chút được đánh thức.

Cô nhớ lại buổi chiều hôm đó hồi năm cuối cấp ba, khi  cô tới tòa nhà lưu trữ lịch sử để tìm chút yên tĩnh. Lúc đó cô vừa nhận được một bức thư tình, cách viết rất khác biệt, cô tùy ý tựa vào lan can tầng ba, nhìn thấy Văn Nhiễm đi đến gần tòa nhà.

Có lẽ cũng định trốn đến đây, nhưng vừa thấy cô, nàng đã dừng bước.

"Văn Nhiễm." Cô hỏi xuống dưới: "Bức  thư tình đó, không phải cậu viết đó chứ?"

Khi đó Văn Nhiễm mười bảy tuổi, dùng vẻ mặt hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì mà hỏi lại: "Thư tình nào cơ?"

Lúc này Văn Nhiễm hai mươi bảy tuổi, đứng dưới ánh trăng, đọc ra những câu chữ đó, vẻ mặt rất bình thản, nhưng mỗi khi đọc xong một câu lại khẽ mím môi. Điều này khiến Hứa Tịch Ngôn dựa vào hiểu biết của mình về nàng, rất muốn vén mái tóc dài nàng lên xem thử, chóp tai trắng như sứ kia, chắc chắn đã đỏ đến bỏng rát rồi.

Mười bảy đến hai mươi bảy, mười năm đã trôi qua.

Ánh hoàng hôn ngày ấy giờ đã đổi thành ánh trăng. Cô thiếu nữ trầm lặng thu mình năm xưa, đã trở thành một người phụ nữ trẻ gầy gò và tĩnh mịch.

Văn Nhiễm đọc xong những câu chữ năm xưa, những dòng được một nam sinh chép tay lên giấy kẻ ô nhạc bằng nét bút hơi thô, âm cuối cùng đã không còn run nữa.

Nàng hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Cậu muốn xem bản gốc của bức thư tình đó không?"

******

Hứa Tịch Ngôn dẫn Văn Nhiễm rời khỏi trường bằng cách trèo tường như trước.

Hôm nay cô không đi xe đạp công cộng, Trần Hi và tài xế đang chờ ở gần đó. Gọi một cuộc điện thoại, Trần Hi liền bảo tài xế lái xe tới.

Thấy Văn Nhiễm đứng sau lưng Hứa Tịch Ngôn, cô hơi ngạc nhiên.

Trước tiên liếc nhìn sắc mặt Hứa Tịch Ngôn, gương mặt trời sinh lạnh nhạt kia, mãi vẫn không thể đọc ra chút tâm tình.

Cô thăm dò, trước tiên chào Văn Nhiễm: "Chào cô Văn."

Văn Nhiễm khẽ cười đáp lại.

Hứa Tịch Ngôn mở cửa xe, tay vẫn giữ cửa, chờ Văn Nhiễm lên xe.

Nhưng khi chính cô cũng chui vào hàng ghế sau, hai người mỗi người dựa vào một bên cửa sổ, khoảng cách giữa hai ghế xa vời vợi như con sông La Plata ở Nam Mỹ.

Trần Hi không đoán nổi quan hệ giữa hai người hiện giờ đã đi đến đâu.

Cho đến khi đưa cả hai về dưới nhà trọ của Văn Nhiễm, Trần Hi nói: "Chị Ngôn Ngôn, bọn em sẽ chờ chị gần đây nhé."

Hứa Tịch Ngôn "ừ" một tiếng, không rõ cảm xúc.

Văn Nhiễm đã đi vào trong trước, Trần Hi thấy Hứa Tịch Ngôn đi theo mới bảo tài xế lái xe đi.

******

Hứa Tịch Ngôn chợt nhận ra, cô và Văn Nhiễm quen biết bao nhiêu năm, hình như rất ít khi nhìn thấy bóng lưng của nàng.

Thật sự rất gầy, đã là tháng Sáu, chất liệu áo sơ mi dài tay đã rất mỏng, hình dáng xương bả vai lộ ra rõ mồn một. Chiếc áo sơ mi này của Văn Nhiễm mang một sắc trời xanh nhạt sau cơn mưa đầu hè, chất liệu vải lanh, tay áo xắn nhẹ lên một đoạn đến giữa cẳng tay, lộ ra cổ tay mảnh dẻ, trên đó đeo một chiếc đồng hồ mặt rất nhỏ.

Dù nhìn thế nào, cũng là một người phụ nữ dịu dàng, quy củ, hướng nội.

Bước chân nàng nhẹ nhàng bước lên cầu thang, gần như không phát ra một tiếng động, như một dải lụa xanh, lướt qua trong ánh trăng.

Hứa Tịch Ngôn nghĩ: Vậy trước kia, phải chăng luôn là Văn Nhiễm dõi theo bóng lưng cô?

Văn Nhiễm trước kia, dường như đến cả bóng lưng của mình cũng không muốn để cô thấy.

Là sợ cô nhìn ra điều gì chăng?

Văn Nhiễm lấy chìa khóa mở cửa, âm thanh chùm chìa khoá cạ lên cửa chống trộm hơi hoen gỉ giống như tiếng mưa rơi. Nàng không gọi Hứa Tịch Ngôn, nhưng đã lấy sẵn dép đi trong nhà cho cô từ tủ giày.

Hứa Tịch Ngôn bước vào, Văn Nhiễm bình thản đặt túi xuống, đi đến chiếc bàn làm việc đặt bên tường.

Trên đó bày la liệt đủ thứ: tạp chí, gạt tàn, một nửa lon khoai tây chiên vị dưa chuột, cùng máy tính xách tay của nàng.

Văn Nhiễm không quan tâm đến mớ bừa bộn ấy, mở ngăn kéo.

Lấy ra một chiếc hộp thiếc nhỏ.

Nhìn như đã nhiều năm, nhưng không gỉ sét, chỉ là nước sơn mang vẻ trầm tối theo năm tháng, không còn bóng bẩy. Văn Nhiễm mở nắp hộp, lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn, sau đó tự lùi ra.

Ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc cho mình.

Chính là điếu thuốc vừa rồi nàng kẹp giữa hai ngón tay trong phòng dương cầm. Vì không muốn lãng phí, nàng nhét lại vào túi, giờ mới lôi ra, cuối cùng châm lửa.

Điếu thuốc nhét trong túi nên bị gập, hơi nhăn nhúm.

Nàng rít một hơi thuốc, nhìn thẳng về phía trước, không nói thêm câu nào với Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn bước đến bàn, với lấy tờ giấy.

Là một tờ bị xé từ cuốn sổ kẻ dòng nhạc, theo năm tháng mà ngả sang màu vàng. Nét chữ thanh tú của thiếu nữ, dùng mực màu xanh nhạt, viết liền mạch: 「Loài  hoa hướng dương là loài rất cực đoan...」

Giờ đọc lại những câu chữ ấy, có chút non nớt.

Nhưng điều gây chấn động chính là cảm xúc ẩn chứa bên trong.

Chỉ ở tuổi mười bảy mười tám, khi thế giới còn chưa kịp mở ra, tất cả đều bị giam giữ bên trong cơ thể mình, mới có thể lên men thành một loại tâm tư như thế. Yêu một người như hướng dương yêu mặt trời, yêu đến cực đoan.

Không cần ánh trăng, chỉ cần ánh dương, nên chấp nhận héo úa trong đêm tối.

Hứa Tịch Ngôn dần nhớ lại cảm giác rung động khi đọc bức thư tình ấy năm xưa.

Thế giới thì tầm thường, cực đoan mới phi thường.

Lúc này cô cầm tờ giấy, nhìn nét chữ thanh thoát của thiếu nữ trên khuông nhạc, phong cách thư pháp tiểu Khải rất đẹp, càng tôn lên sự quyết liệt bất chấp.

Hứa Tịch Ngôn nhớ năm đó tiếng Trung của cô chưa giỏi lắm, còn từng nói đùa sai một thành ngữ: "Nếu được ai đó yêu nghiêm túc như vậy, thì chết cũng không hối tiếc."

Khi đó còn bị Văn Nhiễm chỉnh lại: "Thành ngữ 'chết cũng không hối tiếc' không dùng như vậy đâu."

Lúc này Hứa Tịch Ngôn vẫn rũ hàng mi dài, đọc lại bức thư tình ấy, Văn Nhiễm hút gần hết điếu thuốc, đứng dậy đi đến sau lưng cô, vòng tay ôm lấy eo cô.

Đợi cô đọc xong, khẽ kéo cô xoay người lại.

Cả hai đều đi dép cùng kiểu, Văn Nhiễm thấp hơn cô nửa cái đầu, mỗi lần hôn đều phải ngẩng mặt lên, lưỡi thâm nhập vào môi cô. Vừa mới hút Marlboro, khói rất nồng, mang theo vị khô hăng của thuốc lá, theo cổ họng Hứa Tịch Ngôn tràn xuống, cay xè.

Hứa Tịch Ngôn vừa muốn ho vừa hơi choáng: "Văn Nhiễm, đợi chút, ý cậu là..."

Văn Nhiễm vẫn còn kẹp điếu thuốc, để giữ thăng bằng cho cả hai nên chống tay lên mép bàn, Hứa Tịch Ngôn lo tàn thuốc rơi lên bức thư tình năm xưa, còn cẩn thận dời thư về sau một chút.

Văn Nhiễm ôm lấy eo cô xoay cô lại, như hơi trách cô không tập trung.

Lưỡi lại tiến vào, tay siết lấy eo cô. Hôn xong rồi mới lên tiếng, giọng của Văn Nhiễm lúc này không còn run rẩy như khi ở nhà lưu trữ lịch sử, từng động tác chậm rãi, bình tĩnh, càng khiến người ta mê mẩn.

Lúc này Văn Nhiễm, mang một vẻ quyết liệt giống hệt như trong bức thư tình năm xưa, vừa hôn Hứa Tịch Ngôn vừa hỏi: "Cậu chưa từng nghĩ, người mình thích chính là cậu sao?"

"Nhưng lúc tụi mình ở gần nhau, cậu luôn... còn hồi năm cuối cấp ba, cậu rất bài xích mình."

"Vậy để mình nói cho cậu một bí mật, Hứa Tịch Ngôn."

Văn Nhiễm nhìn vào đôi mắt đen của cô: "Thật ra người trầm lặng rất giỏi nói dối."

Nói xong lại tiếp tục hôn, tay kẹp điếu thuốc nắm lấy tay Hứa Tịch Ngôn, đặt lên thắt lưng của mình.

Văn Nhiễm rất gầy, nhưng nàng lại có đường cong đáng ngạc nhiên.

Nàng khẽ nói bên tai Hứa Tịch Ngôn: "Mình biết nói dối."

"Nhưng chẳng lẽ cậu chưa từng phát hiện sao? Cơ thể mình thì không biết nói dối."

Khoảnh khắc ấy, trận mưa giông đầu tiên của mùa hè năm nay, bỗng đổ xuống ào ạt.

******

Ghi chú:

¹红花檵木: Hồng hoa kỉ mộc hay tên tiếng Anh là Loropetalum chinense
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện