"Muốn biết người mà mình đã thích thầm nhiều năm là ai không?"
Thế nhưng cơn mưa được dự báo suốt cả buổi tối ấy, cuối cùng lại không rơi xuống.
Văn Nhiễm rời khỏi bar khá sớm, vẫn kịp giờ bắt tàu điện ngầm. Chỉ là quán bar ở nơi hẻo lánh, phải đi một đoạn khá dài mới đến trạm. Nàng bước đi lặng lẽ, tay nắm lấy chiếc ô mà Hứa Tịch Ngôn đã mua cho mình.
Tàu điện sắp hết chuyến, nhưng ở Hải Thành thì chẳng có khái niệm giờ hết cao điểm. Trong khoang vẫn không còn chỗ ngồi, chỉ là không cần phải chen chúc.
Văn Nhiễm nắm lấy cột tay vịn gần cửa, nhìn hình bóng mơ hồ của mình phản chiếu trên kính.
Một gương mặt rất nhạt nhòa. Nàng từng bị cậu mắng khi còn nhỏ: "Con nít gì mà mặt mày lúc nào cũng u ám như đưa đám vậy hả!" Lên trung học, có bạn gái không quá thân từng nửa đùa nửa thật nói với nàng: "Văn Nhiễm, mình thấy cậu sâu lắng thật đó!"
Hình như nàng đã quen với việc giấu mọi suy nghĩ và thói quen của mình, lặng lẽ, hướng nội.
Nàng bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc là vì sao lại hình thành nên thói quen ấy.
Trên đường, nàng nhắn cho Bách Huệ Trân một tin: [Mẹ ngủ chưa?]
Bà Bách nhận được tin nhắn con gái vào giờ này thì giật mình, lập tức gọi điện lại: "Con bé này, có chuyện gì vậy con? Khuya vậy rồi đừng làm mẹ sợ nha!"
"Làm gì mà có chuyện gì..." Văn Nhiễm bật cười: "Tối nay con đi ăn với Mạn Tư, cậu ấy đem cho con ít rượu nếp mẹ cậu ấy tự nấu, con tranh thủ còn mới muốn mang cho mẹ."
Từ nhỏ nàng và Đào Mạn Tư đã là lá chắn cho nhau.
Bà Bách vỗ ngực: "Con hù mẹ sợ chết khiếp luôn. Mẹ còn chưa ngủ, vậy con đem qua đi."
Nào có rượu nếp gì đâu, Văn Nhiễm chỉ nhớ lờ mờ gần một trạm tàu nào đó có tiệm nhỏ bán rượu nếp và bánh bao. Nàng từng mua một lần thấy vị cũng ổn, giờ chẳng rõ còn mở cửa không.
Nếu không mua được... thì chỉ cần nói là làm đổ dọc đường.
May là tiệm ấy vẫn còn mở, thậm chí còn đông người, đa phần là dân ông sở mới tan ca. Bà chủ thấy nàng thì niềm nở: "Mua bữa sáng ngày mai à?"
Nàng cười đáp khẽ.
Sau đó quay lại trạm tàu điện ngầm, đi thêm ba trạm nữa, vứt bỏ túi nylon in tên tiệm, chỉ xách hộp nhựa trong suốt, theo con hẻm nhỏ quen thuộc từ thuở bé, quay về nhà cậu.
Bách Huệ Trân khoác một chiếc áo len mỏng đứng đợi ở cửa. Dù sắp vào hè, người lớn tuổi vẫn luôn sợ lạnh.
Thấy nàng cầm hộp rượu nếp đi tới: "Sắp mưa rồi mà còn lặn lội mang tới."
"Tranh thủ còn mới." Nàng đưa hộp qua: "Vả lại, trời cứ thế này suốt mà không đổ mưa."
Nàng cũng mất đi cơ hội kiểm chứng xem đường mưa có thật sự khó đi không.
"Vào đi, mẹ nấu cho con chén rượu nếp rồi hẵng về."
Trong nhà vọng ra tiếng cậu gào lên: "Bách Tùng! Bách Tùng, mau giảm tiếng game xuống, không hàng xóm lại qua mắng vốn bây giờ!"
"Phòng khách chất đầy máy game của mày, xuống dọn dẹp ngay!"
Lại có tiếng mợ vang lên: "Huệ Trân à."
Bách Huệ Trân đứng ở cửa cùng Văn Nhiễm, đáp: "Ở đây."
"Cái khăn lụa em quàng hôm nay đẹp lắm đó, cho chị mượn nha, mai chị phối với cái váy xanh táo."
Bách Huệ Trân cao giọng: "Tí nữa em đưa cho, mượn gì mà mượn, cho luôn đó."
Lúc nói, bà nắm lấy cổ tay Văn Nhiễm, quay lại nhỏ giọng: "Con đừng có giận dỗi với cậu mợ, mẹ quen rồi mà."
Văn Nhiễm hiếm khi không phản ứng, chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ.
Bà Bách hơi ngạc nhiên liếc nhìn con gái: "Hôm nay con không có chuyện gì thiệt chứ?"
Văn Nhiễm cong môi: "Có chuyện gì được chứ ạ? Con không phải đang bình thường đứng đây sao?"
Bà Bách nhìn con gái từ đầu đến chân: "Không có thì tốt rồi, tính tình hôm nay của con tốt đến nỗi độ dọa mẹ sợ chết khiếp luôn."
"Con không vào uống rượu nếp đâu. Trễ rồi, mai con còn đi làm, mẹ vào ngủ sớm đi."
"Này, chiếc ô trên tay con để lại đi, ô của mẹ bữa đi chợ bị hư rồi."
Văn Nhiễm khựng lại: "Sáng mai mẹ ra ngoài mua cái mới là được mà."
"Trời ơi, có cái ô thôi." Bà Bách cười: "Con về ghé ngang trạm tàu điện mua một cái là xong, chưa tới hai chục tệ, tính toán gì."
Tạm biệt Bách Huệ Trân, Văn Nhiễm rời khỏi nhà cậu.
Nàng chưa vội đi, chờ mẹ mình vào nhà, khóa cửa sắt nhỏ. Sau đó, nàng ngồi xuống băng ghế gần đó, để chiếc ô bên cạnh, châm một điếu thuốc.
Từ đây có thể nhìn thấy căn phòng từng là của nàng, vẫn còn sáng đèn, giờ đã thành phòng chơi game của em họ.
Khi còn nhỏ, cậu em họ này từng nói thẳng: "Giá mà không có chị thì hay rồi, phòng chị có thể làm phòng chơi game của em. Bạn em đứa nào cũng có phòng riêng, nhà mình to vậy mà em không có."
Khi đó Văn Nhiễm cũng còn nhỏ, cãi lại: "Đây là nhà của bà ngoại, cả nhà chị cũng có quyền ở đây."
Em họ hừ một tiếng: "Chị nhìn tên trên sổ đỏ đi, bà ngoại sớm đã sang tên cho ba em rồi."
Ai mà chẳng muốn đấu tranh. Văn Nhiễm cảm thấy, ba mẹ nàng trước kia cũng từng muốn. Chỉ là họ không có khiếu kinh doanh. Sau khi bị sa thải, tiền đền bù đem mở quán ăn thì lỗ gần hết, phần còn lại cũng không dám mạo hiểm nữa, dẫu sao cũng là anh em ruột, nên đành nhẫn nhịn ở nhà cậu suốt bao năm.
Lòng tự tôn và chí khí của con người, cứ thế bị bào mòn từng chút một.
Văn Nhiễm lớn lên trong môi trường như thế, không gian sống bị xâm lấn từng phần. Bất cứ thứ gì để bên ngoài cũng có thể bị em họ hay mợ lấy đi. Nàng chỉ còn biết lùi, lùi mãi, lùi đến mức chỉ còn căn phòng nhỏ đến nỗi không xoay người được là thuộc về mình, bên trong chất đầy đồ của riêng nàng.
Nhớ nhất là mỗi ngày được cho năm tệ tiền tiêu vặt, nàng mua một chiếc bánh bơ mới ra lò ở tiệm bánh nơi góc đường, giấu vào cặp sách mang về phòng, cũng phải hé cửa sổ một khe nhỏ, đứng bên cửa sổ lén ăn.
Chỉ sợ em họ ngửi được mùi thơm, lại gõ cửa rầm rầm: "Văn Nhiễm! Văn Nhiễm! Chị đang ăn gì đó?"
Lúc này Văn Nhiễm ngồi bên ngoài tòa nhà cũ kỹ với tường gạch đỏ, nhìn đám dây thường xuân đeo bám trên tường bắt đầu chuyển xanh, khẽ nheo mắt, từ tốn nhả ra một làn khói.
Có lẽ, thói quen giấu tất cả mọi thứ, đã bắt đầu từ khi ấy.
Chỉ khi giấu đi, mới cảm thấy an toàn.
Nàng mang chiếc ô ấy về nhà, sáng hôm sau vẫn đi làm như thường lệ. Đến trưa, cơn mưa tích tụ suốt bao lâu cuối cùng cũng trút xuống, trời tối sầm như buổi chiều tà, mưa đổ ào ạt.
Hề Lộ và Trịnh Luyến chen nhau ra cửa sổ nhìn: "Chà, khu này lại sắp ngập nữa rồi."
Văn Nhiễm ngồi một mình trước bàn làm việc, chống cằm nhìn ra bầu trời âm u ngoài cửa sổ.
Trong lòng chỉ văng vẳng câu nói tối qua của Hứa Tịch Ngôn: "Đường những ngày mưa, thật không dễ đi."
Hề Lộ và Trịnh Luyến ngắm mưa một lúc cũng chán, quay lại sofa lướt Weibo. Trịnh Luyến nói với Hề Lộ: "Hôm nay Hứa Tịch Ngôn đi sự kiện mặc bộ vest đen, đúng là siêu ngầu!"
"Đúng đó." Hề Lộ gật đầu lia lịa: "Một giọt mưa rơi trên vai cô ấy cũng như điểm xuyết, phối hợp với gương mặt lạnh lùng kia, đúng là có thể lên phim luôn đó."
"Chiếc đồng hồ tourbillon cô ấy đeo hôm nay bao nhiêu tiền thế nhỉ? Đến vài chục triệu không?"
"Thương hiệu này thì đồng hồ nào bán ra cũng phải từ mấy trăm nghìn tệ trở lên, chiếc của cô ấy là được đặt làm riêng cao cấp, chắc chắn phải mấy chục triệu rồi. Dù gì cũng là đại sứ thương hiệu, phải cần khí thế như vậy."
Văn Nhiễm vẫn ngồi trước bàn làm việc, chống cằm, một ngón tay thon mảnh gõ nhẹ trên mặt bàn.
Hề Lộ và Trịnh Luyến đang bàn tán về Hứa Tịch Ngôn, chính là Hứa Tịch Ngôn mà nàng từng vẽ nên trong lòng:
Một nghệ sĩ dương cầm đương đại nổi danh toàn cầu.
Con cưng của các thương hiệu xa xỉ lớn.
Độ nổi tiếng vượt mặt vô số minh tinh lưu lượng trong giới giải trí, chỉ cần một tấm ảnh chụp đường phố cũng đủ khiến blogger thời trang phân tích cả chục lý do.
Nữ nghệ sĩ gốc Hoa góp mặt trong bảng xếp hạng thu nhập người nổi tiếng Forbes toàn cầu.
......
Nàng từng nét từng nét, tô vẽ nên vô số dáng hình cho Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng lại duy nhất quên mất một điều, khiến tối qua sau khi nghe Hứa Tịch Ngôn nói câu đó, nàng mới chấn động đến vậy——
Hứa Tịch Ngôn cũng là một con người.
Không thể nói cô là người bình thường, nhưng dường như nàng đã quên rằng, cho dù Hứa Tịch Ngôn có lộng lẫy đến đâu, thành công, giàu có, tài năng đến đâu đi nữa...
Cô vẫn là một người bình thường, có cảm xúc và sự bất an.
Văn Nhiễm tự biết mình là một người quá đỗi bình thường, nên khi đối diện với một người như Hứa Tịch Ngôn, nàng có quen thói đặt bản thân vào vị trí "yếu thế", chỉ muốn cố thủ để bảo vệ bản thân.
Hóa ra Hứa Tịch Ngôn không phải là không có cảm xúc, không phải không cần cảm giác an toàn.
Trong mối quan hệ giữa hai người họ, Hứa Tịch Ngôn cũng từng có lúc yếu đuối.
Tan làm, cơn mưa lớn vẫn chưa dứt. Hôm nay Văn Nhiễm không mang chiếc ô trong suốt Hứa Tịch Ngôn mua, mà cầm chiếc ô kẻ caro xanh trắng của mình.
Nàng cùng Hề Lộ và Trịnh Luyến đứng ở cửa studio đã khóa để đợi xe. Nhưng mưa quá to, hàng trăm người đã xếp hàng gọi xe trước. Hề Lộ và Trịnh Luyến quyết định bỏ cuộc: "Đi tàu điện ngầm về thôi."
"Nhưng từ khu Văn Hóa Sáng Tạo ra đến ga tàu điện cũng mất hơn bốn mươi phút."
Đúng lúc đó, một chiếc Mercedes trượt đến trước cửa studio, cửa kính hạ xuống, lộ ra một gương mặt có đội mũ lưỡi trai, gọi nàng: "Văn Nhiễm, tối nay chúng ta không phải hẹn ăn cơm sao?"
Văn Nhiễm lập tức nhận ra là Trần Hi.
Tuy Trần Hi cũng từng xuất hiện vài lần trong ảnh chụp đường phố của Hứa Tịch Ngôn, nhưng độ nhận diện vẫn không nổi bật bằng Hứa Tịch Ngôn. Hôm nay cô đội mũ, đeo khẩu trang, Hề Lộ và Trịnh Luyến chắc chắn không nhận ra.
Xe cũng là xe khác với những lần Trần Hi đến tìm nàng.
Văn Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, Trần Hi đã chủ động nói: "Tôi đưa đồng nghiệp của cô về trước nhé, người khác cũng đang đến, tôi đưa hai người về, rồi đến tìm mọi người sau."
Hề Lộ vội khách sáo: "Không cần đâu không cần đâu, bọn tôi quyết định đi tàu điện rồi."
"Mưa to quá rồi." Trần Hi nói qua khẩu trang, "Lên xe đi."
Hề Lộ và Trịnh Luyến nhìn về phía Văn Nhiễm.
"Lên đi." Văn Nhiễm giải thích: "Là... bạn học của mình."
Người địa phương có mấy bạn học nhà giàu cũng là chuyện thường.
Hề Lộ và Trịnh Luyến không nghi ngờ gì thêm, cảm ơn rồi lên xe.
Chỉ còn lại Văn Nhiễm đứng trước cửa studio, cầm chiếc ô kẻ caro xanh trắng.
Chẳng bao lâu, lại một chiếc Mercedes tiến tới, biển số cũng chưa từng thấy.
Xe dừng trước mặt Văn Nhiễm hai giây, rồi cửa kính sau mới từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt của Hứa Tịch Ngôn ngồi phía trong.
Qua màn mưa màu thiên thanh, trông thật xa xăm.
Cô mặc bộ vest đen đã diện ở sự kiện thương hiệu hôm nay. Lớp trang điểm trên mặt đã tẩy đi, ngược lại càng làm nổi bật những đường nét sắc sảo bẩm sinh. Hàng mi dày bị mưa làm ẩm ướt, càng thêm nặng nề. Ngoài ra cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm đối mắt với cô một lúc, rồi bước về phía xe cô.
Trước khi nàng bước ra khỏi mái hiên, Hứa Tịch Ngôn khẽ lên tiếng, nói hai chữ đầu tiên trong ngày hôm nay: "Che ô."
Thật ra chẳng có mấy bước, nhưng Hứa Tịch Ngôn dường như đang đồng cảm với sự lạnh lẽo của cơn mưa lớn.
Văn Nhiễm bung ô ra, bước tới, cô nghiêng người từ phía trong mở cửa, đợi Văn Nhiễm lên xe rồi mới ngồi thẳng lại.
Ánh mắt cô liếc xuống chiếc ô được gấp gọn để bên thảm dưới chân Văn Nhiễm.
Có lẽ cô muốn hỏi vì sao nàng không dùng chiếc ô cô mua tối qua? Nhưng cuối cùng cô chẳng hỏi gì, lại quay đầu nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.
Không khí trong xe như đã bật sẵn điều hòa từ trước khi vào tháng Sáu.
Tài xế vẫn là người quen thuộc ngày trước, cũng chẳng hỏi Hứa Tịch Ngôn đi đâu, cứ thế rời khỏi khu Văn Hóa Sáng Tạo.
Văn Nhiễm cũng không hỏi.
Chạy một đoạn, nàng dần nhận ra đây là đường về khu nhà thuê của nàng.
Hứa Tịch Ngôn định đưa nàng về, hay là...
Đúng lúc đó, Hứa Tịch Ngôn bất chợt lên tiếng, làm Văn Nhiễm tưởng cô đọc được suy nghĩ của mình, giật bắn người.
Cô vẫn nhìn ra cửa sổ, làn mưa nhẹ dập dờn bên hàng mi cô: "Đừng lo, hôm nay mình bận rộn cả ngày."
"Chỉ là đến nhà cậu uống tách trà thôi. Chính là loại bạch trà cậu từng mua đó."
Văn Nhiễm siết chặt quai túi vải, khẽ đáp một tiếng "Ừ."
Thật ra chẳng phải trà ngon gì, chỉ là loại mua từ phòng livestream nhân dịp ngày 11/11, rất rẻ. Văn Nhiễm vốn không có thói quen uống trà, từ khi Hứa Tịch Ngôn dọn vào, mới pha được hai lần, rồi cùng nhau vừa uống trà vừa xem 《Điềm mật mật》 và vài bộ phim cũ rất cũ khác.
Hứa Tịch Ngôn không nói gì thêm.
Trên đường cũng không ai mở lời.
Tới dưới khu trọ của Văn Nhiễm, lần này không cần nàng nhắc, Hứa Tịch Ngôn tự lấy khẩu trang từ túi ra đeo, cùng Văn Nhiễm xuống xe.
Văn Nhiễm mở ô, đi cạnh cô. Cô đón lấy chiếc ô từ tay nàng.
Mỗi lần thấy Hứa Tịch Ngôn đeo khẩu trang, đều có cảm giác "mặc áo gấm đi đêm". Dù che đi gương mặt quá mức xinh đẹp, nhưng vóc dáng cao ráo, bờ vai xuất chúng, ánh mắt lạnh lùng lộ ra phía trên khẩu trang, mái tóc dài bị mưa làm xoăn hơn... những khí chất ấy đều không thể che giấu được.
Huống hồ hôm nay cô còn mặc vest đen và đi giày cao gót mảnh, phong thái toát ra cực kỳ giống chị đại.
May mà trên đường không gặp ai.
Cô theo Văn Nhiễm lên lầu, đứng ở lối vào, giữ khoảng cách với Văn Nhiễm. Nhưng khi Văn Nhiễm mở tủ giày lấy dép đi trong nhà, cô liếc mắt vào trong một cái.
Nhìn xem Văn Nhiễm có cất đôi dép của cô đi chưa.
Văn Nhiễm không cất.
Hai người thay giày rồi bước vào, Hứa Tịch Ngôn cũng không đợi nàng mời, tự ngồi xuống sofa, tháo khẩu trang.
Nhìn về phía ban công nhỏ, chiếc ô trong suốt cô mua hôm qua, rõ ràng không bị ướt mưa, vậy mà vẫn được mở ra dựng ở đó.
Văn Nhiễm mang chiếc ô kẻ caro xanh trắng dùng hôm nay, đi đến mở ra dựng bên cạnh, rồi hỏi cô: "Giờ mình đi pha trà nhé?"
Hứa Tịch Ngôn đáp một tiếng "Ừ."
Văn Nhiễm vào bếp nấu nước. Trong lúc chờ nước sôi, nàng không quay lại sofa, chỉ chống tay lên mép bồn rửa, lặng lẽ nhìn ấm nước bắt đầu bốc hơi.
Cho đến khi nghe tiếng "ù ù" báo hiệu nước đã sôi, nàng lấy hai túi trà ra pha, mỗi tay cầm một tách sứ, bước ra phòng khách.
Đặt lên bàn trà, Hứa Tịch Ngôn cầm lấy chiếc tách cô từng quen dùng khi ở đây.
Chưa bước sang hè, một trận mưa khiến không khí trở nên hơi se lạnh. Cô cầm tách trà trong tay để sưởi ấm, Văn Nhiễm ngồi phía đối diện, giữ một khoảng cách.
"Văn Nhiễm."
Vai nàng giật bắn.
"Cậu căng thẳng vậy để làm gì." Hứa Tịch Ngôn cụp mắt, ngón tay mảnh mai lắc nhẹ sợi chỉ của túi trà trong tách: "Mình đâu có ép cậu cho mình cơ hội."
Một người phụ nữ với khí chất "chị đại" có thể bị kéo vào một bộ phim bất cứ lúc nào, trong ngày mưa lớn, ngồi trên sofa nhỏ bé ở khu nhà trọ, đôi chân dài khép lại có chút ủy khuất, thấp giọng nói: "Mình đâu có ép cậu cho mình cơ hội."
Cô đang yếu đuối.
Văn Nhiễm rất khó nói rõ tâm trạng của mình khi ấy.
Sau đó Hứa Tịch Ngôn không nói thêm lời nào. Cơn mưa nặng hạt đập mạnh lên cửa kính, bạch trà trong tách dần nguội đến nhiệt độ có thể uống được. Hứa Tịch Ngôn chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, như thể cô đã bỏ rất nhiều công sức ra để sắp xếp một trận mưa to như vậy, chỉ vì muốn ngồi đây uống một tách trà.
Một tách trà mua trong phòng livestream dịp 11/11, chẳng phải loại thượng hạng.
Uống xong, Hứa Tịch Ngôn đặt tách xuống, đứng dậy: "Vậy mình về trước."
Trà của Văn Nhiễm vẫn chưa uống xong, nàng cầm trên tay, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ.
Cả trời đất như đang giúp nàng níu chân khách ở lại. Chỉ cần một câu "Mưa lớn thế này, hay đợi tạnh bớt rồi hãy đi" là có thể tháo gỡ được tâm tư của Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng không hiểu sao, nàng không nói nên lời.
Cũng bởi vì những lời tối qua của Hứa Tịch Ngôn khiến nàng bị chấn động mạnh.
Trước đó, cho dù nàng và Hứa Tịch Ngôn từng ký hợp đồng "người tình" hai năm, nàng chưa từng thật sự nghĩ tới khả năng yêu đương giữa hai người.
Thế nhưng một đoạn tự bộc bạch đầy yếu đuối của Hứa Tịch Ngôn đã bất ngờ đặt cả hai lên một mặt phẳng ngang bằng.
"Bắt đầu một mối quan hệ yêu đương thật sự", chuyện ấy trở nên rõ ràng và chân thật.
Điều này đột nhiên chui vào đầu Văn Nhiễm, nàng không thể nói mình đã nghĩ thông suốt, cũng không thể nói mình đã sẵn sàng.
Vì Văn Nhiễm không lên tiếng, nên bước chân của Hứa Tịch Ngôn về phía lối vào cũng chẳng có lý do để dừng lại, cô thay giày, rời khỏi nhà Văn Nhiễm.
Đúng vậy, Hứa Tịch Ngôn đã nói quá nhiều vào tối qua, nhiều đến mức không giống một Hứa Tịch Ngôn kiêu ngạo như mọi khi.
Hôm nay ngoài việc uống một tách trà, cô cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa.
Sau đó, Hứa Tịch Ngôn không làm phiền Văn Nhiễm thêm.
Một tuần sau, Đào Mạn Tư hẹn Văn Nhiễm đi uống rượu.
Văn Nhiễm đoán là chuyện liên quan đến Trương Triết Văn. Quả nhiên, lần này họ hẹn ở một quán bar nhỏ uống bia. Sau vài ly bia vào bụng, Đào Mạn Tư hỏi: "Cậu nói xem, mình có nên tỏ tình với Trương Triết Văn không?"
Văn Nhiễm đáp ngay: "Đừng."
"Tại sao?"
"Cậu cứ bày tỏ thành ý một cách kín đáo là được. Nếu cậu ấy cũng có tình cảm với cậu, cậu ấy sẽ chủ động tỏ tình."
"Thật sao?"
Văn Nhiễm khuyên bạn thân: "Nếu cậu chủ động mà bị từ chối, sẽ tổn thương lắm đấy."
Không chỉ tổn thương trái tim, mà còn cả lòng tự trọng.
Đào Mạn Tư lại uống một ngụm bia, đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, cười nói: "Bị tổn thương thì đã sao chứ?"
Văn Nhiễm khựng lại.
Từ hơn một tuần trước, nàng đã trải qua quá nhiều cú sốc.
Từ ý câu nói "Đường ngày mưa không dễ đi" của Hứa Tịch Ngôn, đến câu nói "Bị tổn thương thì đã sao chứ?" của Đào Mạn Tư.
Nàng khuyên Đào Mạn Tư đừng tỏ tình là bởi niềm tin và kinh nghiệm của chính mình.
Giống như câu hát kinh điển trong 《Hoa hồng trắng》, [Đã ở vào thế yếu, sao có thể không dùng đòn tâm lý].
Nàng đã quá quen với việc đặt mình vào vị trí một người yếu thế cần tự bảo vệ.
Đối với Hứa Tịch Ngôn, nàng luôn dò xét, do dự, nói lời trái với lòng mình, làm ra vẻ dửng dưng.
Tuy nhiên không có khoảnh khắc nào nàng dũng cảm dùng tình cảm thật của mình để đối đãi với Hứa Tịch Ngôn.
Nếu tình cảm giữa họ đặt trong một chiến trường, nàng luôn đứng trên thành cao quan sát từ xa, còn Hứa Tịch Ngôn là người đơn độc bước vào giữa trận chiến, thậm chí chẳng tìm nổi đối thủ.
Khi trong lòng chất chứa quá nhiều tâm sự, quả thật rất dễ uống say. Điều này không phải nói về Văn Nhiễm, mà là Đào Mạn Tư.
Hai người họ vốn không dám uống nhiều, bởi sợ cảm giác mệt mỏi sau cơn say, trước giờ họ hiếm khi uống quá chén. Duy chỉ lần này ra ngoài uống bia, vậy mà Đào Mạn Tư lại say mất.
Đào Mạn Tư cũng sống một mình, Văn Nhiễm không yên tâm để cô tự về, nên bắt taxi đưa cô đến nhà mình.
Dọc đường hỏi cô: "Muốn nôn không?"
Đào Mạn Tư lắc đầu.
Xuống xe, Văn Nhiễm đỡ cô đi vào khu nhà thuê. Gọng kính viền vàng trên sống mũi cô lắc lư như sắp rơi, Văn Nhiễm sợ làm rớt mất, bèn tháo ra cất vào túi mình.
Cô mơ màng nói với Văn Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, nhiều năm nay cậu luôn có người mình thích như vậy, cậu chưa từng một lần muốn tỏ tình với người đó sao?"
"Cho dù hoàn toàn không có hy vọng, sao cậu giỏi chịu đựng vậy?"
Văn Nhiễm vốn không có kinh nghiệm chăm sóc người say, vừa dồn tâm trí đỡ lấy Đào Mạn Tư, chỉ để lại một bên tai lắng nghe những lời lảm nhảm của cô. Chính là vào khoảnh khắc Đào Mạn Tư nói ra câu ấy, nàng mới nhận ra dưới mái hiên của tòa nhà cũ kỹ, có một người đang đứng đó.
Văn Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn.
Có lẽ vì lần trước dáng vẻ mặc vest đen được khen ngợi quá nhiều, hôm nay Hứa Tịch Ngôn lại mặc một bộ vest đen kiểu khác, eo thon được may ôm hơn, bên trong không mặc sơ mi, cổ áo khoét sâu, nhưng trong khí chất lạnh lùng mạnh mẽ ấy, làn da trắng hiện ra lại càng khiến người ta có cảm giác bị đẩy xa vạn dặm.
Vẻ đẹp của Hứa Tịch Ngôn luôn mang theo sự mâu thuẫn như thế, giống như cô son môi đỏ khi để mặt mộc, đuôi mắt vương nét lạnh lùng mỏi mệt.
Cô cứ thế lặng lẽ nhìn Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm chợt hiểu ra trong khoảnh khắc đó: Hứa Tịch Ngôn đã nghe thấy lời vừa rồi của Đào Mạn Tư.
Hứa Tịch Ngôn nghe xong những lời đó, hẳn sẽ nghĩ như thế này——
Văn Nhiễm chỉ chịu làm người tình trên hợp đồng hai năm với cô, luôn giữ thái độ dửng dưng, không đặt tình cảm vào, là vì trong lòng nàng đã có một người khác, người mà nàng đã yêu nhiều năm nhưng không thể với tới. Có lẽ khi Văn Nhiễm đưa ra mối quan hệ "người tình" này, nàng căn bản chỉ coi cô là người thay thế.
Lông mi Hứa Tịch Ngôn khẽ run lên.
Cô cứ đứng dưới mái hiên, trong khi đầu óc Văn Nhiễm trống rỗng, vẫn theo quán tính đỡ lấy Đào Mạn Tư đi tiếp.
Hứa Tịch Ngôn không giận dữ rời đi, phép lịch sự cùng sự giáo dưỡng khiến cô thậm chí còn hỏi một câu: "Cần giúp không?"
Văn Nhiễm lắc đầu.
Cô bèn tránh sang một bên nhường lối vào, để Văn Nhiễm đưa Đào Mạn Tư vào trong.
Còn bản thân thì lặng lẽ quay lưng rời đi, không ngoảnh lại.
Văn Nhiễm đưa Đào Mạn Tư lên tầng, lại đỡ cô nằm ổn định trên giường mình. Làm xong hết thảy, tim nàng đập loạn nhịp, hiển nhiên không chỉ vì mệt.
Nàng đi đến bếp, rót cho mình một ly nước, uống cạn trong một hơi.
Dựa theo tính cách của Hứa Tịch Ngôn, nếu biết Văn Nhiễm đã có một người mà nàng yêu sâu đậm nhiều năm, chắc chắn cô sẽ không bao giờ liên lạc lại nữa.
Vậy thì...
Mối quan hệ này có thể gọn gàng kết thúc, đúng như nàng từng hình dung. Từ nay về sau, Hứa Tịch Ngôn là ngôi sao dương cầm sáng lấp lánh của thế giới, còn nàng chỉ là một kỹ thuật viên hiệu chỉnh âm bình thường, chen chúc trên tàu điện ngầm với chiếc hộp đồ nghề.
Từ nay về sau, nàng chỉ có thể nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn qua màn hình, trong tin tức, trên sân khấu, hay qua những tấm poster.
Hứa Tịch Ngôn sẽ không bao giờ "quấy nhiễu" cuộc sống của nàng nữa, chiếc ô trong suốt vẫn còn dựng nơi ban công ấy, sẽ là thứ cuối cùng Hứa Tịch Ngôn để lại cho nàng.
Văn Nhiễm lại quay vào phòng ngủ xem Đào Mạn Tư, thấy bạn mình đã ngủ yên.
Nàng khép cửa, đi ra ban công, đứng cạnh chiếc ô trong suốt đã bung sẵn, cầm lấy điện thoại, gọi cho Hứa Tịch Ngôn.
Nàng nghĩ Hứa Tịch Ngôn sẽ không nghe máy.
Trong đầu lại nhớ đến lần đó, Hứa Tịch Ngôn gọi cho nàng mười tám cuộc.
Vậy nàng cũng phải gọi đủ mười tám cuộc cho cô sao?
Không ngờ chuông mới vang được vài tiếng, Hứa Tịch Ngôn đã bắt máy.
Một tiếng "alo" trầm thấp khàn khàn vọng thẳng vào tai Văn Nhiễm, khiến nàng hoàn toàn không kịp phòng bị.
Nàng chưa kịp nói gì, Hứa Tịch Ngôn đã cất giọng: "Văn Nhiễm."
"Thì ra là vậy."
Hứa Tịch Ngôn không nói "cậu đang đùa giỡn mình" hay "cậu lừa mình".
Từ đầu đến cuối, chỉ là một câu "Thì ra là vậy", đầy kiềm chế.
Lúc này trong xe Mercedes, Trần Hi ngồi ở ghế phụ, lặng lẽ nhìn Hứa Tịch Ngôn qua gương chiếu hậu, vẫn là tư thế ngồi như mọi khi, tựa vào ghế, mi mắt cụp xuống, nhìn vào màn đêm đen ngoài cửa sổ.
Trần Hi biết cô đang nói chuyện điện thoại với Văn Nhiễm, vì đã gọi ra tên nàng.
Sau đó nói một câu: "Thì ra là vậy."
Trần Hi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy Hứa Tịch Ngôn rõ ràng không có biểu hiện gì trên mặt, nhưng lại toát ra nỗi buồn sâu sắc.
Văn Nhiễm từng nói Hứa Tịch Ngôn là kiểu người không biết buồn. Cô có vô vàn cảm xúc dữ dội, chỉ là ẩn sâu dưới vẻ ngoài lạnh lùng trời sinh ấy.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi đi theo Hứa Tịch Ngôn, Trần Hi thấy được một Hứa Tịch Ngôn đang thu mình lại, u sầu. Đến cả chính Hứa Tịch Ngôn cũng không biết phải đối mặt thế nào với một nỗi buồn như thế.
Văn Nhiễm nói ở đầu dây bên kia: "Hứa Tịch Ngôn."
"Có lẽ, cậu muốn biết người mình đã thích thầm suốt bao nhiêu năm, rốt cuộc là ai phải không?"
Ngón tay cầm điện thoại của Hứa Tịch Ngôn siết chặt thêm một chút.
Tay kia, những đầu ngón tay thon dài, đang nhẹ nhàng xoa nhẹ lên nếp gấp của chiếc quần tây.
Thế nhưng cơn mưa được dự báo suốt cả buổi tối ấy, cuối cùng lại không rơi xuống.
Văn Nhiễm rời khỏi bar khá sớm, vẫn kịp giờ bắt tàu điện ngầm. Chỉ là quán bar ở nơi hẻo lánh, phải đi một đoạn khá dài mới đến trạm. Nàng bước đi lặng lẽ, tay nắm lấy chiếc ô mà Hứa Tịch Ngôn đã mua cho mình.
Tàu điện sắp hết chuyến, nhưng ở Hải Thành thì chẳng có khái niệm giờ hết cao điểm. Trong khoang vẫn không còn chỗ ngồi, chỉ là không cần phải chen chúc.
Văn Nhiễm nắm lấy cột tay vịn gần cửa, nhìn hình bóng mơ hồ của mình phản chiếu trên kính.
Một gương mặt rất nhạt nhòa. Nàng từng bị cậu mắng khi còn nhỏ: "Con nít gì mà mặt mày lúc nào cũng u ám như đưa đám vậy hả!" Lên trung học, có bạn gái không quá thân từng nửa đùa nửa thật nói với nàng: "Văn Nhiễm, mình thấy cậu sâu lắng thật đó!"
Hình như nàng đã quen với việc giấu mọi suy nghĩ và thói quen của mình, lặng lẽ, hướng nội.
Nàng bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc là vì sao lại hình thành nên thói quen ấy.
Trên đường, nàng nhắn cho Bách Huệ Trân một tin: [Mẹ ngủ chưa?]
Bà Bách nhận được tin nhắn con gái vào giờ này thì giật mình, lập tức gọi điện lại: "Con bé này, có chuyện gì vậy con? Khuya vậy rồi đừng làm mẹ sợ nha!"
"Làm gì mà có chuyện gì..." Văn Nhiễm bật cười: "Tối nay con đi ăn với Mạn Tư, cậu ấy đem cho con ít rượu nếp mẹ cậu ấy tự nấu, con tranh thủ còn mới muốn mang cho mẹ."
Từ nhỏ nàng và Đào Mạn Tư đã là lá chắn cho nhau.
Bà Bách vỗ ngực: "Con hù mẹ sợ chết khiếp luôn. Mẹ còn chưa ngủ, vậy con đem qua đi."
Nào có rượu nếp gì đâu, Văn Nhiễm chỉ nhớ lờ mờ gần một trạm tàu nào đó có tiệm nhỏ bán rượu nếp và bánh bao. Nàng từng mua một lần thấy vị cũng ổn, giờ chẳng rõ còn mở cửa không.
Nếu không mua được... thì chỉ cần nói là làm đổ dọc đường.
May là tiệm ấy vẫn còn mở, thậm chí còn đông người, đa phần là dân ông sở mới tan ca. Bà chủ thấy nàng thì niềm nở: "Mua bữa sáng ngày mai à?"
Nàng cười đáp khẽ.
Sau đó quay lại trạm tàu điện ngầm, đi thêm ba trạm nữa, vứt bỏ túi nylon in tên tiệm, chỉ xách hộp nhựa trong suốt, theo con hẻm nhỏ quen thuộc từ thuở bé, quay về nhà cậu.
Bách Huệ Trân khoác một chiếc áo len mỏng đứng đợi ở cửa. Dù sắp vào hè, người lớn tuổi vẫn luôn sợ lạnh.
Thấy nàng cầm hộp rượu nếp đi tới: "Sắp mưa rồi mà còn lặn lội mang tới."
"Tranh thủ còn mới." Nàng đưa hộp qua: "Vả lại, trời cứ thế này suốt mà không đổ mưa."
Nàng cũng mất đi cơ hội kiểm chứng xem đường mưa có thật sự khó đi không.
"Vào đi, mẹ nấu cho con chén rượu nếp rồi hẵng về."
Trong nhà vọng ra tiếng cậu gào lên: "Bách Tùng! Bách Tùng, mau giảm tiếng game xuống, không hàng xóm lại qua mắng vốn bây giờ!"
"Phòng khách chất đầy máy game của mày, xuống dọn dẹp ngay!"
Lại có tiếng mợ vang lên: "Huệ Trân à."
Bách Huệ Trân đứng ở cửa cùng Văn Nhiễm, đáp: "Ở đây."
"Cái khăn lụa em quàng hôm nay đẹp lắm đó, cho chị mượn nha, mai chị phối với cái váy xanh táo."
Bách Huệ Trân cao giọng: "Tí nữa em đưa cho, mượn gì mà mượn, cho luôn đó."
Lúc nói, bà nắm lấy cổ tay Văn Nhiễm, quay lại nhỏ giọng: "Con đừng có giận dỗi với cậu mợ, mẹ quen rồi mà."
Văn Nhiễm hiếm khi không phản ứng, chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ.
Bà Bách hơi ngạc nhiên liếc nhìn con gái: "Hôm nay con không có chuyện gì thiệt chứ?"
Văn Nhiễm cong môi: "Có chuyện gì được chứ ạ? Con không phải đang bình thường đứng đây sao?"
Bà Bách nhìn con gái từ đầu đến chân: "Không có thì tốt rồi, tính tình hôm nay của con tốt đến nỗi độ dọa mẹ sợ chết khiếp luôn."
"Con không vào uống rượu nếp đâu. Trễ rồi, mai con còn đi làm, mẹ vào ngủ sớm đi."
"Này, chiếc ô trên tay con để lại đi, ô của mẹ bữa đi chợ bị hư rồi."
Văn Nhiễm khựng lại: "Sáng mai mẹ ra ngoài mua cái mới là được mà."
"Trời ơi, có cái ô thôi." Bà Bách cười: "Con về ghé ngang trạm tàu điện mua một cái là xong, chưa tới hai chục tệ, tính toán gì."
Tạm biệt Bách Huệ Trân, Văn Nhiễm rời khỏi nhà cậu.
Nàng chưa vội đi, chờ mẹ mình vào nhà, khóa cửa sắt nhỏ. Sau đó, nàng ngồi xuống băng ghế gần đó, để chiếc ô bên cạnh, châm một điếu thuốc.
Từ đây có thể nhìn thấy căn phòng từng là của nàng, vẫn còn sáng đèn, giờ đã thành phòng chơi game của em họ.
Khi còn nhỏ, cậu em họ này từng nói thẳng: "Giá mà không có chị thì hay rồi, phòng chị có thể làm phòng chơi game của em. Bạn em đứa nào cũng có phòng riêng, nhà mình to vậy mà em không có."
Khi đó Văn Nhiễm cũng còn nhỏ, cãi lại: "Đây là nhà của bà ngoại, cả nhà chị cũng có quyền ở đây."
Em họ hừ một tiếng: "Chị nhìn tên trên sổ đỏ đi, bà ngoại sớm đã sang tên cho ba em rồi."
Ai mà chẳng muốn đấu tranh. Văn Nhiễm cảm thấy, ba mẹ nàng trước kia cũng từng muốn. Chỉ là họ không có khiếu kinh doanh. Sau khi bị sa thải, tiền đền bù đem mở quán ăn thì lỗ gần hết, phần còn lại cũng không dám mạo hiểm nữa, dẫu sao cũng là anh em ruột, nên đành nhẫn nhịn ở nhà cậu suốt bao năm.
Lòng tự tôn và chí khí của con người, cứ thế bị bào mòn từng chút một.
Văn Nhiễm lớn lên trong môi trường như thế, không gian sống bị xâm lấn từng phần. Bất cứ thứ gì để bên ngoài cũng có thể bị em họ hay mợ lấy đi. Nàng chỉ còn biết lùi, lùi mãi, lùi đến mức chỉ còn căn phòng nhỏ đến nỗi không xoay người được là thuộc về mình, bên trong chất đầy đồ của riêng nàng.
Nhớ nhất là mỗi ngày được cho năm tệ tiền tiêu vặt, nàng mua một chiếc bánh bơ mới ra lò ở tiệm bánh nơi góc đường, giấu vào cặp sách mang về phòng, cũng phải hé cửa sổ một khe nhỏ, đứng bên cửa sổ lén ăn.
Chỉ sợ em họ ngửi được mùi thơm, lại gõ cửa rầm rầm: "Văn Nhiễm! Văn Nhiễm! Chị đang ăn gì đó?"
Lúc này Văn Nhiễm ngồi bên ngoài tòa nhà cũ kỹ với tường gạch đỏ, nhìn đám dây thường xuân đeo bám trên tường bắt đầu chuyển xanh, khẽ nheo mắt, từ tốn nhả ra một làn khói.
Có lẽ, thói quen giấu tất cả mọi thứ, đã bắt đầu từ khi ấy.
Chỉ khi giấu đi, mới cảm thấy an toàn.
Nàng mang chiếc ô ấy về nhà, sáng hôm sau vẫn đi làm như thường lệ. Đến trưa, cơn mưa tích tụ suốt bao lâu cuối cùng cũng trút xuống, trời tối sầm như buổi chiều tà, mưa đổ ào ạt.
Hề Lộ và Trịnh Luyến chen nhau ra cửa sổ nhìn: "Chà, khu này lại sắp ngập nữa rồi."
Văn Nhiễm ngồi một mình trước bàn làm việc, chống cằm nhìn ra bầu trời âm u ngoài cửa sổ.
Trong lòng chỉ văng vẳng câu nói tối qua của Hứa Tịch Ngôn: "Đường những ngày mưa, thật không dễ đi."
Hề Lộ và Trịnh Luyến ngắm mưa một lúc cũng chán, quay lại sofa lướt Weibo. Trịnh Luyến nói với Hề Lộ: "Hôm nay Hứa Tịch Ngôn đi sự kiện mặc bộ vest đen, đúng là siêu ngầu!"
"Đúng đó." Hề Lộ gật đầu lia lịa: "Một giọt mưa rơi trên vai cô ấy cũng như điểm xuyết, phối hợp với gương mặt lạnh lùng kia, đúng là có thể lên phim luôn đó."
"Chiếc đồng hồ tourbillon cô ấy đeo hôm nay bao nhiêu tiền thế nhỉ? Đến vài chục triệu không?"
"Thương hiệu này thì đồng hồ nào bán ra cũng phải từ mấy trăm nghìn tệ trở lên, chiếc của cô ấy là được đặt làm riêng cao cấp, chắc chắn phải mấy chục triệu rồi. Dù gì cũng là đại sứ thương hiệu, phải cần khí thế như vậy."
Văn Nhiễm vẫn ngồi trước bàn làm việc, chống cằm, một ngón tay thon mảnh gõ nhẹ trên mặt bàn.
Hề Lộ và Trịnh Luyến đang bàn tán về Hứa Tịch Ngôn, chính là Hứa Tịch Ngôn mà nàng từng vẽ nên trong lòng:
Một nghệ sĩ dương cầm đương đại nổi danh toàn cầu.
Con cưng của các thương hiệu xa xỉ lớn.
Độ nổi tiếng vượt mặt vô số minh tinh lưu lượng trong giới giải trí, chỉ cần một tấm ảnh chụp đường phố cũng đủ khiến blogger thời trang phân tích cả chục lý do.
Nữ nghệ sĩ gốc Hoa góp mặt trong bảng xếp hạng thu nhập người nổi tiếng Forbes toàn cầu.
......
Nàng từng nét từng nét, tô vẽ nên vô số dáng hình cho Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng lại duy nhất quên mất một điều, khiến tối qua sau khi nghe Hứa Tịch Ngôn nói câu đó, nàng mới chấn động đến vậy——
Hứa Tịch Ngôn cũng là một con người.
Không thể nói cô là người bình thường, nhưng dường như nàng đã quên rằng, cho dù Hứa Tịch Ngôn có lộng lẫy đến đâu, thành công, giàu có, tài năng đến đâu đi nữa...
Cô vẫn là một người bình thường, có cảm xúc và sự bất an.
Văn Nhiễm tự biết mình là một người quá đỗi bình thường, nên khi đối diện với một người như Hứa Tịch Ngôn, nàng có quen thói đặt bản thân vào vị trí "yếu thế", chỉ muốn cố thủ để bảo vệ bản thân.
Hóa ra Hứa Tịch Ngôn không phải là không có cảm xúc, không phải không cần cảm giác an toàn.
Trong mối quan hệ giữa hai người họ, Hứa Tịch Ngôn cũng từng có lúc yếu đuối.
Tan làm, cơn mưa lớn vẫn chưa dứt. Hôm nay Văn Nhiễm không mang chiếc ô trong suốt Hứa Tịch Ngôn mua, mà cầm chiếc ô kẻ caro xanh trắng của mình.
Nàng cùng Hề Lộ và Trịnh Luyến đứng ở cửa studio đã khóa để đợi xe. Nhưng mưa quá to, hàng trăm người đã xếp hàng gọi xe trước. Hề Lộ và Trịnh Luyến quyết định bỏ cuộc: "Đi tàu điện ngầm về thôi."
"Nhưng từ khu Văn Hóa Sáng Tạo ra đến ga tàu điện cũng mất hơn bốn mươi phút."
Đúng lúc đó, một chiếc Mercedes trượt đến trước cửa studio, cửa kính hạ xuống, lộ ra một gương mặt có đội mũ lưỡi trai, gọi nàng: "Văn Nhiễm, tối nay chúng ta không phải hẹn ăn cơm sao?"
Văn Nhiễm lập tức nhận ra là Trần Hi.
Tuy Trần Hi cũng từng xuất hiện vài lần trong ảnh chụp đường phố của Hứa Tịch Ngôn, nhưng độ nhận diện vẫn không nổi bật bằng Hứa Tịch Ngôn. Hôm nay cô đội mũ, đeo khẩu trang, Hề Lộ và Trịnh Luyến chắc chắn không nhận ra.
Xe cũng là xe khác với những lần Trần Hi đến tìm nàng.
Văn Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, Trần Hi đã chủ động nói: "Tôi đưa đồng nghiệp của cô về trước nhé, người khác cũng đang đến, tôi đưa hai người về, rồi đến tìm mọi người sau."
Hề Lộ vội khách sáo: "Không cần đâu không cần đâu, bọn tôi quyết định đi tàu điện rồi."
"Mưa to quá rồi." Trần Hi nói qua khẩu trang, "Lên xe đi."
Hề Lộ và Trịnh Luyến nhìn về phía Văn Nhiễm.
"Lên đi." Văn Nhiễm giải thích: "Là... bạn học của mình."
Người địa phương có mấy bạn học nhà giàu cũng là chuyện thường.
Hề Lộ và Trịnh Luyến không nghi ngờ gì thêm, cảm ơn rồi lên xe.
Chỉ còn lại Văn Nhiễm đứng trước cửa studio, cầm chiếc ô kẻ caro xanh trắng.
Chẳng bao lâu, lại một chiếc Mercedes tiến tới, biển số cũng chưa từng thấy.
Xe dừng trước mặt Văn Nhiễm hai giây, rồi cửa kính sau mới từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt của Hứa Tịch Ngôn ngồi phía trong.
Qua màn mưa màu thiên thanh, trông thật xa xăm.
Cô mặc bộ vest đen đã diện ở sự kiện thương hiệu hôm nay. Lớp trang điểm trên mặt đã tẩy đi, ngược lại càng làm nổi bật những đường nét sắc sảo bẩm sinh. Hàng mi dày bị mưa làm ẩm ướt, càng thêm nặng nề. Ngoài ra cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm đối mắt với cô một lúc, rồi bước về phía xe cô.
Trước khi nàng bước ra khỏi mái hiên, Hứa Tịch Ngôn khẽ lên tiếng, nói hai chữ đầu tiên trong ngày hôm nay: "Che ô."
Thật ra chẳng có mấy bước, nhưng Hứa Tịch Ngôn dường như đang đồng cảm với sự lạnh lẽo của cơn mưa lớn.
Văn Nhiễm bung ô ra, bước tới, cô nghiêng người từ phía trong mở cửa, đợi Văn Nhiễm lên xe rồi mới ngồi thẳng lại.
Ánh mắt cô liếc xuống chiếc ô được gấp gọn để bên thảm dưới chân Văn Nhiễm.
Có lẽ cô muốn hỏi vì sao nàng không dùng chiếc ô cô mua tối qua? Nhưng cuối cùng cô chẳng hỏi gì, lại quay đầu nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.
Không khí trong xe như đã bật sẵn điều hòa từ trước khi vào tháng Sáu.
Tài xế vẫn là người quen thuộc ngày trước, cũng chẳng hỏi Hứa Tịch Ngôn đi đâu, cứ thế rời khỏi khu Văn Hóa Sáng Tạo.
Văn Nhiễm cũng không hỏi.
Chạy một đoạn, nàng dần nhận ra đây là đường về khu nhà thuê của nàng.
Hứa Tịch Ngôn định đưa nàng về, hay là...
Đúng lúc đó, Hứa Tịch Ngôn bất chợt lên tiếng, làm Văn Nhiễm tưởng cô đọc được suy nghĩ của mình, giật bắn người.
Cô vẫn nhìn ra cửa sổ, làn mưa nhẹ dập dờn bên hàng mi cô: "Đừng lo, hôm nay mình bận rộn cả ngày."
"Chỉ là đến nhà cậu uống tách trà thôi. Chính là loại bạch trà cậu từng mua đó."
Văn Nhiễm siết chặt quai túi vải, khẽ đáp một tiếng "Ừ."
Thật ra chẳng phải trà ngon gì, chỉ là loại mua từ phòng livestream nhân dịp ngày 11/11, rất rẻ. Văn Nhiễm vốn không có thói quen uống trà, từ khi Hứa Tịch Ngôn dọn vào, mới pha được hai lần, rồi cùng nhau vừa uống trà vừa xem 《Điềm mật mật》 và vài bộ phim cũ rất cũ khác.
Hứa Tịch Ngôn không nói gì thêm.
Trên đường cũng không ai mở lời.
Tới dưới khu trọ của Văn Nhiễm, lần này không cần nàng nhắc, Hứa Tịch Ngôn tự lấy khẩu trang từ túi ra đeo, cùng Văn Nhiễm xuống xe.
Văn Nhiễm mở ô, đi cạnh cô. Cô đón lấy chiếc ô từ tay nàng.
Mỗi lần thấy Hứa Tịch Ngôn đeo khẩu trang, đều có cảm giác "mặc áo gấm đi đêm". Dù che đi gương mặt quá mức xinh đẹp, nhưng vóc dáng cao ráo, bờ vai xuất chúng, ánh mắt lạnh lùng lộ ra phía trên khẩu trang, mái tóc dài bị mưa làm xoăn hơn... những khí chất ấy đều không thể che giấu được.
Huống hồ hôm nay cô còn mặc vest đen và đi giày cao gót mảnh, phong thái toát ra cực kỳ giống chị đại.
May mà trên đường không gặp ai.
Cô theo Văn Nhiễm lên lầu, đứng ở lối vào, giữ khoảng cách với Văn Nhiễm. Nhưng khi Văn Nhiễm mở tủ giày lấy dép đi trong nhà, cô liếc mắt vào trong một cái.
Nhìn xem Văn Nhiễm có cất đôi dép của cô đi chưa.
Văn Nhiễm không cất.
Hai người thay giày rồi bước vào, Hứa Tịch Ngôn cũng không đợi nàng mời, tự ngồi xuống sofa, tháo khẩu trang.
Nhìn về phía ban công nhỏ, chiếc ô trong suốt cô mua hôm qua, rõ ràng không bị ướt mưa, vậy mà vẫn được mở ra dựng ở đó.
Văn Nhiễm mang chiếc ô kẻ caro xanh trắng dùng hôm nay, đi đến mở ra dựng bên cạnh, rồi hỏi cô: "Giờ mình đi pha trà nhé?"
Hứa Tịch Ngôn đáp một tiếng "Ừ."
Văn Nhiễm vào bếp nấu nước. Trong lúc chờ nước sôi, nàng không quay lại sofa, chỉ chống tay lên mép bồn rửa, lặng lẽ nhìn ấm nước bắt đầu bốc hơi.
Cho đến khi nghe tiếng "ù ù" báo hiệu nước đã sôi, nàng lấy hai túi trà ra pha, mỗi tay cầm một tách sứ, bước ra phòng khách.
Đặt lên bàn trà, Hứa Tịch Ngôn cầm lấy chiếc tách cô từng quen dùng khi ở đây.
Chưa bước sang hè, một trận mưa khiến không khí trở nên hơi se lạnh. Cô cầm tách trà trong tay để sưởi ấm, Văn Nhiễm ngồi phía đối diện, giữ một khoảng cách.
"Văn Nhiễm."
Vai nàng giật bắn.
"Cậu căng thẳng vậy để làm gì." Hứa Tịch Ngôn cụp mắt, ngón tay mảnh mai lắc nhẹ sợi chỉ của túi trà trong tách: "Mình đâu có ép cậu cho mình cơ hội."
Một người phụ nữ với khí chất "chị đại" có thể bị kéo vào một bộ phim bất cứ lúc nào, trong ngày mưa lớn, ngồi trên sofa nhỏ bé ở khu nhà trọ, đôi chân dài khép lại có chút ủy khuất, thấp giọng nói: "Mình đâu có ép cậu cho mình cơ hội."
Cô đang yếu đuối.
Văn Nhiễm rất khó nói rõ tâm trạng của mình khi ấy.
Sau đó Hứa Tịch Ngôn không nói thêm lời nào. Cơn mưa nặng hạt đập mạnh lên cửa kính, bạch trà trong tách dần nguội đến nhiệt độ có thể uống được. Hứa Tịch Ngôn chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, như thể cô đã bỏ rất nhiều công sức ra để sắp xếp một trận mưa to như vậy, chỉ vì muốn ngồi đây uống một tách trà.
Một tách trà mua trong phòng livestream dịp 11/11, chẳng phải loại thượng hạng.
Uống xong, Hứa Tịch Ngôn đặt tách xuống, đứng dậy: "Vậy mình về trước."
Trà của Văn Nhiễm vẫn chưa uống xong, nàng cầm trên tay, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ.
Cả trời đất như đang giúp nàng níu chân khách ở lại. Chỉ cần một câu "Mưa lớn thế này, hay đợi tạnh bớt rồi hãy đi" là có thể tháo gỡ được tâm tư của Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng không hiểu sao, nàng không nói nên lời.
Cũng bởi vì những lời tối qua của Hứa Tịch Ngôn khiến nàng bị chấn động mạnh.
Trước đó, cho dù nàng và Hứa Tịch Ngôn từng ký hợp đồng "người tình" hai năm, nàng chưa từng thật sự nghĩ tới khả năng yêu đương giữa hai người.
Thế nhưng một đoạn tự bộc bạch đầy yếu đuối của Hứa Tịch Ngôn đã bất ngờ đặt cả hai lên một mặt phẳng ngang bằng.
"Bắt đầu một mối quan hệ yêu đương thật sự", chuyện ấy trở nên rõ ràng và chân thật.
Điều này đột nhiên chui vào đầu Văn Nhiễm, nàng không thể nói mình đã nghĩ thông suốt, cũng không thể nói mình đã sẵn sàng.
Vì Văn Nhiễm không lên tiếng, nên bước chân của Hứa Tịch Ngôn về phía lối vào cũng chẳng có lý do để dừng lại, cô thay giày, rời khỏi nhà Văn Nhiễm.
Đúng vậy, Hứa Tịch Ngôn đã nói quá nhiều vào tối qua, nhiều đến mức không giống một Hứa Tịch Ngôn kiêu ngạo như mọi khi.
Hôm nay ngoài việc uống một tách trà, cô cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa.
Sau đó, Hứa Tịch Ngôn không làm phiền Văn Nhiễm thêm.
Một tuần sau, Đào Mạn Tư hẹn Văn Nhiễm đi uống rượu.
Văn Nhiễm đoán là chuyện liên quan đến Trương Triết Văn. Quả nhiên, lần này họ hẹn ở một quán bar nhỏ uống bia. Sau vài ly bia vào bụng, Đào Mạn Tư hỏi: "Cậu nói xem, mình có nên tỏ tình với Trương Triết Văn không?"
Văn Nhiễm đáp ngay: "Đừng."
"Tại sao?"
"Cậu cứ bày tỏ thành ý một cách kín đáo là được. Nếu cậu ấy cũng có tình cảm với cậu, cậu ấy sẽ chủ động tỏ tình."
"Thật sao?"
Văn Nhiễm khuyên bạn thân: "Nếu cậu chủ động mà bị từ chối, sẽ tổn thương lắm đấy."
Không chỉ tổn thương trái tim, mà còn cả lòng tự trọng.
Đào Mạn Tư lại uống một ngụm bia, đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, cười nói: "Bị tổn thương thì đã sao chứ?"
Văn Nhiễm khựng lại.
Từ hơn một tuần trước, nàng đã trải qua quá nhiều cú sốc.
Từ ý câu nói "Đường ngày mưa không dễ đi" của Hứa Tịch Ngôn, đến câu nói "Bị tổn thương thì đã sao chứ?" của Đào Mạn Tư.
Nàng khuyên Đào Mạn Tư đừng tỏ tình là bởi niềm tin và kinh nghiệm của chính mình.
Giống như câu hát kinh điển trong 《Hoa hồng trắng》, [Đã ở vào thế yếu, sao có thể không dùng đòn tâm lý].
Nàng đã quá quen với việc đặt mình vào vị trí một người yếu thế cần tự bảo vệ.
Đối với Hứa Tịch Ngôn, nàng luôn dò xét, do dự, nói lời trái với lòng mình, làm ra vẻ dửng dưng.
Tuy nhiên không có khoảnh khắc nào nàng dũng cảm dùng tình cảm thật của mình để đối đãi với Hứa Tịch Ngôn.
Nếu tình cảm giữa họ đặt trong một chiến trường, nàng luôn đứng trên thành cao quan sát từ xa, còn Hứa Tịch Ngôn là người đơn độc bước vào giữa trận chiến, thậm chí chẳng tìm nổi đối thủ.
Khi trong lòng chất chứa quá nhiều tâm sự, quả thật rất dễ uống say. Điều này không phải nói về Văn Nhiễm, mà là Đào Mạn Tư.
Hai người họ vốn không dám uống nhiều, bởi sợ cảm giác mệt mỏi sau cơn say, trước giờ họ hiếm khi uống quá chén. Duy chỉ lần này ra ngoài uống bia, vậy mà Đào Mạn Tư lại say mất.
Đào Mạn Tư cũng sống một mình, Văn Nhiễm không yên tâm để cô tự về, nên bắt taxi đưa cô đến nhà mình.
Dọc đường hỏi cô: "Muốn nôn không?"
Đào Mạn Tư lắc đầu.
Xuống xe, Văn Nhiễm đỡ cô đi vào khu nhà thuê. Gọng kính viền vàng trên sống mũi cô lắc lư như sắp rơi, Văn Nhiễm sợ làm rớt mất, bèn tháo ra cất vào túi mình.
Cô mơ màng nói với Văn Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, nhiều năm nay cậu luôn có người mình thích như vậy, cậu chưa từng một lần muốn tỏ tình với người đó sao?"
"Cho dù hoàn toàn không có hy vọng, sao cậu giỏi chịu đựng vậy?"
Văn Nhiễm vốn không có kinh nghiệm chăm sóc người say, vừa dồn tâm trí đỡ lấy Đào Mạn Tư, chỉ để lại một bên tai lắng nghe những lời lảm nhảm của cô. Chính là vào khoảnh khắc Đào Mạn Tư nói ra câu ấy, nàng mới nhận ra dưới mái hiên của tòa nhà cũ kỹ, có một người đang đứng đó.
Văn Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn.
Có lẽ vì lần trước dáng vẻ mặc vest đen được khen ngợi quá nhiều, hôm nay Hứa Tịch Ngôn lại mặc một bộ vest đen kiểu khác, eo thon được may ôm hơn, bên trong không mặc sơ mi, cổ áo khoét sâu, nhưng trong khí chất lạnh lùng mạnh mẽ ấy, làn da trắng hiện ra lại càng khiến người ta có cảm giác bị đẩy xa vạn dặm.
Vẻ đẹp của Hứa Tịch Ngôn luôn mang theo sự mâu thuẫn như thế, giống như cô son môi đỏ khi để mặt mộc, đuôi mắt vương nét lạnh lùng mỏi mệt.
Cô cứ thế lặng lẽ nhìn Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm chợt hiểu ra trong khoảnh khắc đó: Hứa Tịch Ngôn đã nghe thấy lời vừa rồi của Đào Mạn Tư.
Hứa Tịch Ngôn nghe xong những lời đó, hẳn sẽ nghĩ như thế này——
Văn Nhiễm chỉ chịu làm người tình trên hợp đồng hai năm với cô, luôn giữ thái độ dửng dưng, không đặt tình cảm vào, là vì trong lòng nàng đã có một người khác, người mà nàng đã yêu nhiều năm nhưng không thể với tới. Có lẽ khi Văn Nhiễm đưa ra mối quan hệ "người tình" này, nàng căn bản chỉ coi cô là người thay thế.
Lông mi Hứa Tịch Ngôn khẽ run lên.
Cô cứ đứng dưới mái hiên, trong khi đầu óc Văn Nhiễm trống rỗng, vẫn theo quán tính đỡ lấy Đào Mạn Tư đi tiếp.
Hứa Tịch Ngôn không giận dữ rời đi, phép lịch sự cùng sự giáo dưỡng khiến cô thậm chí còn hỏi một câu: "Cần giúp không?"
Văn Nhiễm lắc đầu.
Cô bèn tránh sang một bên nhường lối vào, để Văn Nhiễm đưa Đào Mạn Tư vào trong.
Còn bản thân thì lặng lẽ quay lưng rời đi, không ngoảnh lại.
Văn Nhiễm đưa Đào Mạn Tư lên tầng, lại đỡ cô nằm ổn định trên giường mình. Làm xong hết thảy, tim nàng đập loạn nhịp, hiển nhiên không chỉ vì mệt.
Nàng đi đến bếp, rót cho mình một ly nước, uống cạn trong một hơi.
Dựa theo tính cách của Hứa Tịch Ngôn, nếu biết Văn Nhiễm đã có một người mà nàng yêu sâu đậm nhiều năm, chắc chắn cô sẽ không bao giờ liên lạc lại nữa.
Vậy thì...
Mối quan hệ này có thể gọn gàng kết thúc, đúng như nàng từng hình dung. Từ nay về sau, Hứa Tịch Ngôn là ngôi sao dương cầm sáng lấp lánh của thế giới, còn nàng chỉ là một kỹ thuật viên hiệu chỉnh âm bình thường, chen chúc trên tàu điện ngầm với chiếc hộp đồ nghề.
Từ nay về sau, nàng chỉ có thể nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn qua màn hình, trong tin tức, trên sân khấu, hay qua những tấm poster.
Hứa Tịch Ngôn sẽ không bao giờ "quấy nhiễu" cuộc sống của nàng nữa, chiếc ô trong suốt vẫn còn dựng nơi ban công ấy, sẽ là thứ cuối cùng Hứa Tịch Ngôn để lại cho nàng.
Văn Nhiễm lại quay vào phòng ngủ xem Đào Mạn Tư, thấy bạn mình đã ngủ yên.
Nàng khép cửa, đi ra ban công, đứng cạnh chiếc ô trong suốt đã bung sẵn, cầm lấy điện thoại, gọi cho Hứa Tịch Ngôn.
Nàng nghĩ Hứa Tịch Ngôn sẽ không nghe máy.
Trong đầu lại nhớ đến lần đó, Hứa Tịch Ngôn gọi cho nàng mười tám cuộc.
Vậy nàng cũng phải gọi đủ mười tám cuộc cho cô sao?
Không ngờ chuông mới vang được vài tiếng, Hứa Tịch Ngôn đã bắt máy.
Một tiếng "alo" trầm thấp khàn khàn vọng thẳng vào tai Văn Nhiễm, khiến nàng hoàn toàn không kịp phòng bị.
Nàng chưa kịp nói gì, Hứa Tịch Ngôn đã cất giọng: "Văn Nhiễm."
"Thì ra là vậy."
Hứa Tịch Ngôn không nói "cậu đang đùa giỡn mình" hay "cậu lừa mình".
Từ đầu đến cuối, chỉ là một câu "Thì ra là vậy", đầy kiềm chế.
Lúc này trong xe Mercedes, Trần Hi ngồi ở ghế phụ, lặng lẽ nhìn Hứa Tịch Ngôn qua gương chiếu hậu, vẫn là tư thế ngồi như mọi khi, tựa vào ghế, mi mắt cụp xuống, nhìn vào màn đêm đen ngoài cửa sổ.
Trần Hi biết cô đang nói chuyện điện thoại với Văn Nhiễm, vì đã gọi ra tên nàng.
Sau đó nói một câu: "Thì ra là vậy."
Trần Hi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy Hứa Tịch Ngôn rõ ràng không có biểu hiện gì trên mặt, nhưng lại toát ra nỗi buồn sâu sắc.
Văn Nhiễm từng nói Hứa Tịch Ngôn là kiểu người không biết buồn. Cô có vô vàn cảm xúc dữ dội, chỉ là ẩn sâu dưới vẻ ngoài lạnh lùng trời sinh ấy.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi đi theo Hứa Tịch Ngôn, Trần Hi thấy được một Hứa Tịch Ngôn đang thu mình lại, u sầu. Đến cả chính Hứa Tịch Ngôn cũng không biết phải đối mặt thế nào với một nỗi buồn như thế.
Văn Nhiễm nói ở đầu dây bên kia: "Hứa Tịch Ngôn."
"Có lẽ, cậu muốn biết người mình đã thích thầm suốt bao nhiêu năm, rốt cuộc là ai phải không?"
Ngón tay cầm điện thoại của Hứa Tịch Ngôn siết chặt thêm một chút.
Tay kia, những đầu ngón tay thon dài, đang nhẹ nhàng xoa nhẹ lên nếp gấp của chiếc quần tây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương