Không ngờ Hứa Tịch Ngôn lại đuổi theo.
Văn Nhiễm lúc này rời đi sẽ quá đột ngột, đành phải ngồi lại bên cạnh Đậu Thần, chờ Hứa Tịch Ngôn bước vào.
Có lẽ nàng nên kiếm cớ chuồn đi sớm hơn, ít nhất tránh xa Đậu Thần, để đến khi Hứa Tịch Ngôn tìm Đậu Thần thì nàng có thể âm thầm rời khỏi quán bar.
Nhưng quán bar chỉ lớn từng ấy, nàng mà rời đi bây giờ, Hứa Tịch Ngôn lại đang đi vào, ở rất gần, có thể sẽ bắt gặp bóng lưng nàng đang vội vã trốn chạy.
Nhưng tại sao nàng phải trốn? Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hứa Tịch Ngôn sai Trần Hi đưa cho nàng năm mươi vạn, vẫn nuốt không trôi cục tức này.
Đã gặp thì cứ gặp. Thế là nàng đặt ly thủy tinh trong tay trở lại quầy, yên lặng ngồi đó, cụp mắt nhìn bọt khí nhỏ lặng lẽ ngưng tụ trên thành ly nước dưa hấu.
Một căn phòng đầy tiếng cười nói và mùi hương, đó luôn là cảm giác quán bar mang lại cho Văn Nhiễm, tiếng cười náo nhiệt cùng mùi nước hoa của mọi người hòa quyện vào nhau, tai và mũi không nơi nào thoát được, rất ồn ào.
Nhưng khi Hứa Tịch Ngôn bước vào.
Tiếng ồn và mùi nước hoa ấy vẫn còn, nhưng tất cả trở thành phông nền mờ nhạt. Hào quang độc đáo và mùi hương phức hợp trên người cô, như một thanh kiếm. Bạn biết đấy, ánh nắng mặt trời rực rỡ đôi khi giống như một thanh kiếm, chém tan mọi thứ còn lại trên thế gian.
Khiến bạn phải mở rộng toàn bộ trái tim mình, để chống chọi lại vầng hào quang và vẻ đẹp của cô.
Phải, khi đối diện với Hứa Tịch Ngôn, chỉ có thể dùng từ "chống chọi".
Văn Nhiễm nghĩ, có lẽ điều này không hẳn vì nàng đã yêu thầm Hứa Tịch Ngôn gần mười năm. Chỉ cần Hứa Tịch Ngôn xuất hiện, với bất kỳ ai đều bị tác động tương tự. Văn Nhiễm cụp mắt, nghe cả căn phòng tĩnh lặng trong một thoáng, có người khẽ "A" lên, ngay lập tức bị bạn bên cạnh kéo lại.
Chắc Hứa Tịch Ngôn đã quen với sự chú ý như vậy, vì Văn Nhiễm nghe tiếng bước chân cô không hề dừng lại, đi thẳng về phía Đậu Thần.
Hôm nay cô đi giày cao gót.
Từng tiếng "cộp cộp", như nhịp trống gõ thẳng vào tim người ta.
Rồi bước chân bỗng khựng lại trong chốc lát. Khi đó căn phòng đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt bình thường, ai nấy đều đang giả vờ không quan tâm đến Hứa Tịch Ngôn, vậy nên sự khựng lại này chắc chắn không phải vì ngoại cảnh.
Vậy là do cô đã nhìn thấy Văn Nhiễm giữa đám đông sao?
Văn Nhiễm vẫn cụp mắt nhìn ly nước dưa hấu, lòng nghĩ: Hứa Tịch Ngôn đến đây tối nay, rốt cuộc có biết nàng cũng ở đây không?
Bây giờ quan hệ giữa họ là như thế nào, với người kiêu ngạo như Hứa Tịch Ngôn, lẽ nào cô đến đây chỉ vì tình cờ thấy tên nàng thay cho Hà Vu Già trong danh sách?
Tiếng giày cao gót lại vang lên, tiếp tục tiến về phía trước, sự khựng lại ngắn ngủi kia tựa như ảo giác.
Cho đến khi bước chân dừng lại trước mặt Đậu Thần, Văn Nhiễm không ngẩng đầu, chỉ thấy người trước mặt mặc quần tây ống rộng.
Đậu Thần gật đầu với Hứa Tịch Ngôn: "Đến rồi à."
Hứa Tịch Ngôn chỉ "Ừm" một tiếng, giọng khàn khàn mang theo chút uể oải hờ hững, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra cô đang đứng đó với một tay đút túi, mái tóc xoăn dài buông xuống vai, dáng đứng cao gầy.
Văn Nhiễm bỗng nghĩ: Hứa Tịch Ngôn đến đây tối nay, không phải là vì vẫn nghĩ đến việc sẽ làm bạn với nàng đó chứ?
Làm bạn cũng tốt, bao nhiêu rung động, tiếc nuối, không cam lòng và oán giận trong quá khứ, tất cả hóa giải chỉ bằng một nụ cười. Khi gặp lại có thể thoải mái uống rượu, trò chuyện, cười đùa, kể về những cuộc gặp gỡ mới, rồi vẫy tay nói lời tạm biệt thật nhẹ nhàng.
Văn Nhiễm nhìn bọt khí trên thành ly vỡ "tách" một tiếng.
Trong lòng nghĩ: Bạn cái gì mà bạn.
Nàng với Hứa Tịch Ngôn, tuyệt đối tuyệt đối không thể làm bạn.
Văn Nhiễm với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nàng nghe Đậu Thần hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Em uống gì?"
Quán bar thật sự quá ồn, Hứa Tịch Ngôn một tay đút túi quần, hơi cúi người trong tư thế quen thuộc của cô, cánh tay lộ ra một mảng da trắng như tuyết, câu nói buông ra lọt vào tai Văn Nhiễm:
"Cho em một ly nước ép dưa hấu."
Giọng Hứa Tịch Ngôn hơi khàn, Văn Nhiễm nghi ngờ, có lẽ dạo này cô hút không ít thuốc lá.
Đậu Thần liếc nhìn Văn Nhiễm một cái.
Cô thấy rất rõ, từ lúc Hứa Tịch Ngôn bước vào đến giờ, không hề nhìn Văn Nhiễm một lần, Văn Nhiễm cũng vậy.
Trần Hi đi theo Hứa Tịch Ngôn đến, đây là cơ hội tốt để lên tiếng: "Chị Ngôn Ngôn, để em đi lấy!"
Cô thật sự muốn ở lại hóng chuyện, nhưng không khí giữa hai người này căng đến mức khiến cô cũng căng thẳng theo.
Cô đâu có nội lực mạnh mẽ như Đậu Thần, quả dưa này không phải ai muốn ăn cũng nuốt trôi.
Đậu Thần chỉ nhấp ly rượu, vẻ mặt dửng dưng. Dĩ nhiên cô hiểu rõ dòng chảy ngầm giữa hai người kia, nhưng trên vẻ mặt lại bất động và vững chãi, cứ xem như đối phương không tồn tại.
Trần Hi nhanh chóng quay lại: "Chị Ngôn Ngôn, nước dưa hấu đây."
"Cảm ơn." Hứa Tịch Ngôn nhận lấy: "Em đi chơi đi, tối nay không phải tiệc xã giao gì đâu."
"Vâng, vâng ạ."
Vậy là cơ hội hóng chuyện tan thành mây khói.
Đậu Thần không nói gì, ngược lại là Hứa Tịch Ngôn chủ động mở miệng: "Tối nay làm phiền chị Đậu tới đây, có một người bạn chơi đàn kalimba¹, chị gặp chưa?"
"Chưa."
"Vậy để em giới thiệu cho."
Đậu Thần lại liếc Văn Nhiễm một cái, đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy: "Vậy đi thôi."
Thực ra trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Biết Hứa Tịch Ngôn bao lâu nay, chưa từng thấy cô... trẻ con như vậy.
Mãi đến lúc này, Văn Nhiễm mới ngẩng đầu. Nét mặt nàng vốn nhạt nhòa, dưới ánh đèn mờ mịt của quán bar, trông như một bức tranh thủy mặc lặng lẽ chìm vào sương lam mù mịt, không hề nổi bật.
Nàng chỉ như đang quan sát quán bar trong vô định, ánh mắt lướt một vòng, rồi dừng lại ở Hứa Tịch Ngôn.
Vừa hay thấy được một góc nghiêng của cô.
Cô có vẻ vừa từ một sự kiện thời trang tới, mặc áo quây không tay màu đen, phối với quần tây tối màu, thời tiết thế này cô đã bắt đầu ăn mặc mát mẻ, đến áo vest cũng không khoác.
Làn da trên người cô trắng như tuyết, như ánh nắng chói chang khiến người ta phải nheo mắt. Vẻ quyến rũ của cô là vẻ đẹp nặng trĩu, không lả lơi, không tầm thường, giống như hàng mi dày luôn rủ xuống kia, chỉ có thế gian đến để làm vừa lòng cô.
Lớp trang điểm đã tẩy đi, chỉ còn màu môi tự nhiên, vậy nên ly nước dưa hấu trong tay trở thành màu đỏ duy nhất trên người Hứa Tịch Ngôn, màu đỏ thuộc về cô.
Cô nghiêm túc trò chuyện cùng nghệ sĩ trình diễn, tư thế vẫn mang nét uể oải quen thuộc. Khi kết thúc một chủ đề, mọi người cùng bật cười, cô cũng cười theo, xoay nhẹ cổ tay, chất lỏng đỏ trong ly nước dưa hấu lắc lư, rồi cô đưa lên môi.
Khi nhấp một ngụm, cô quay đầu nhìn về phía Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm lập tức thu lại ánh mắt.
Thế nên ánh nhìn của hai người chưa từng va chạm thật sự. Nếu ví như hai cánh chim, thì chính là chiếc lông đuôi trong ánh mắt của Văn Nhiễm khẽ khàng quệt qua đôi cánh đang vỗ của Hứa Tịch Ngôn.
Hai con chim lướt qua nhau.
Văn Nhiễm thở phào.
Trong lòng nghĩ: Tiểu thuyết toàn viết vớ vẩn, nào là thất tình thì "vì nàng tiều tụy thân tàn", nào là đầu bù tóc rối, gầy đến trơ xương.
Dù là Hứa Tịch Ngôn hay là nàng, chẳng ai như thế cả. Hứa Tịch Ngôn vẫn rực rỡ chói lòa như thường, còn nàng vẫn nhạt nhòa điềm đạm, mặc chiếc áo len cơ bản mỏng manh, lặng lẽ ẩn mình trong đám đông.
Ngay cả cái đêm ngồi uống rượu bên lề đường với Đào Mạn Tư, cái đêm mà nàng quyết tâm dứt khoát với Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm cũng không uống say, hôm sau vẫn tỉnh táo đi làm.
Có lẽ đó chính là con người hiện đại.
Chỉ cần qua được đêm nay, lần tới gặp Hứa Tịch Ngôn, có lẽ là lúc cô tổ chức tour diễn trong nước, lúc đó quy mô sẽ lớn đến mức không thể né tránh, dù Văn Nhiễm có chặn tên cô thế nào, chắc chắn cũng vẫn sẽ thấy.
Trên poster. Trên sân khấu. Trong bản tin.
Còn nàng thì ở bên Hề Lộ hoặc Đào Mạn Tư, trở lại làm một người bình thường giữa đám đông.
Lúc đó ga trải giường đơn của nàng có lẽ đã giặt qua không biết bao nhiêu lần, mềm hơn, mỏng hơn, mùi hương đặc biệt của Hứa Tịch Ngôn trên đó hẳn đã sớm phai mờ.
Văn Nhiễm nghĩ thông suốt, lòng chùng xuống. Với tính cách của nàng, nhất định sẽ phụ lòng tốt của Hà Vu Già, không cố gắng đi tạo mối quan hệ với bất kỳ ai, chỉ ngồi lại đến một thời điểm không quá bất lịch sự, rồi rời đi.
Tác hại của uống nhiều nước dưa hấu là cứ muốn đi vệ sinh.
Mà ở buổi tiệc này, người uống nước dưa hấu còn có Hứa Tịch Ngôn.
Khi Văn Nhiễm cúi đầu vội vã đi vào nhà vệ sinh, thì một làn da trắng sáng lướt qua, Hứa Tịch Ngôn từ bên trong bước ra.
Y như lần tụ tập lần trước, hôm đó họ cũng tình cờ gặp nhau trước cửa nhà vệ sinh.
Lúc đó, Hứa Tịch Ngôn giả vờ không quen, đi lướt qua trước cửa, mãi đến sau này, trước mặt bao người, mới lần đầu gọi nàng với giọng mơ hồ đầy ám muội—— "Cô Văn."
Nhưng lần này Hứa Tịch Ngôn dừng lại.
Không nói gì, cũng không cố ý nhìn nàng, chỉ là đỡ cửa giúp nàng, để nàng không cần dùng tay đẩy, cứ thế mà đi vào.
Nàng cũng không nói gì, cúi đầu lướt qua người cô, ngửi thấy mùi hương trên người Hứa Tịch Ngôn.
Bao lâu rồi nàng chưa gặp lại Hứa Tịch Ngôn? Có lẽ khi nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp trời ban của Hứa Tịch Ngôn, trong vẻ kinh diễm kỳ thật có pha lẫn chút xa lạ.
Chỉ có mùi hương. Tại sao khứu giác lại là trí nhớ lâu nhất của con người?
Dù mùi trên ga giường và áo ngủ đã giặt đến phai nhạt, nhạt đến mức như thể Hứa Tịch Ngôn chưa từng xuất hiện trong căn hộ bốn mươi mét vuông của nàng, nhưng bây giờ ngửi được, bản năng vẫn thấy quen thuộc.
Đã từng hít thở cùng nhau. Đã từng quấn quýt. Đã từng hôn nhau. Đã từng cọ nhẹ vào nhau.
Văn Nhiễm cụp mắt bước vào nhà vệ sinh, biết rõ Hứa Tịch Ngôn đang đứng phía sau chăm chú nhìn nàng.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn không nói gì, một giây, hai giây, Văn Nhiễm chẳng còn cảm giác về thời gian nữa. Không biết đã bao lâu trôi qua, ánh nhìn ấy mới biến mất, Văn Nhiễm quay đầu nhìn lại, Hứa Tịch Ngôn đã không còn ở đó.
Chỉ còn cánh cửa được cô giữ trong thời gian dài ấy, dưới tác dụng của hệ thống trợ lực tự động, khẽ đong đưa.
Như một chiếc xích đu lâu ngày không có ai ngồi, khẽ lay động trong gió.
******
Sau lần chạm mặt tình cờ ấy, Văn Nhiễm đến cả phép lịch sự tối thiểu cũng chẳng muốn giữ nữa. Từ nhà vệ sinh bước ra, nàng chỉ muốn lấy túi rồi rời đi.
Nhưng trùng hợp thay, vị trí Hứa Tịch Ngôn và Đậu Thần cùng bạn bè đang đứng trò chuyện lại gần ngay cửa ra vào, Văn Nhiễm muốn rời đi, nhất định phải đi ngang qua.
Nàng cũng mặc kệ, đi ngang qua thì thôi.
Nàng vội vã lướt qua bên cạnh Hứa Tịch Ngôn, có lẽ chiếc áo len trên người nàng trong chớp mắt còn khẽ chạm vào cánh tay Hứa Tịch Ngôn đang buông thõng.
"Này."
Khi chất giọng khàn đặc ấy của Hứa Tịch Ngôn vang lên, tim Văn Nhiễm khẽ giật thót.
Lần này, Hứa Tịch Ngôn không còn giả vờ xa cách mà dùng giọng điệu ám muội gọi nàng là "Cô Văn" như trước. Hứa Tịch Ngôn từng gọi nàng bằng nhiều cách, như "cô Văn", "cô chủ", "A Nhiễm". Mỗi cách gọi đều gắn với một hoàn cảnh và giọng điệu đặc biệt. Có lẽ đến tận bây giờ, chính Hứa Tịch Ngôn cũng chẳng biết nên gọi nàng thế nào.
Văn Nhiễm giả vờ không nghe thấy, bước chân không dừng lại.
"Sao đi sớm vậy?" Câu này vừa cất lên, ai cũng biết Hứa Tịch Ngôn đang nói với Văn Nhiễm, tất cả đều nhìn về phía nàng.
Văn Nhiễm đành phải quay sang nhìn Hứa Tịch Ngôn.
"Cô Hứa." Văn Nhiễm mỉm cười, nét cười không hề để lộ cảm xúc: "Ngày mai tôi còn phải đi làm."
Nghe nàng bình thản gọi "cô Hứa", hàng mi Hứa Tịch Ngôn khẽ cụp xuống.
Rồi lại ngẩng lên, nhìn nàng: "Bây giờ còn sớm mà, bọn tôi chuẩn bị chơi trò Quốc vương, tham gia nhé?"
Văn Nhiễm đứng yên, trong lòng nghĩ cách từ chối.
Nàng đâu có ý định làm bạn với Hứa Tịch Ngôn, sao phải nghe lời cô?
Hứa Tịch Ngôn nhìn nét mặt nàng, chắc chắn biết nàng đang nghĩ gì, khẽ nói một câu: "Bên ngoài gió nổi lên rồi, không biết có mưa không, đợi một lát rồi hãy đi."
Câu này thật kỳ lạ. Hứa Tịch Ngôn sao biết bên ngoài có gió?
Có lẽ khi Văn Nhiễm ở trong nhà vệ sinh lấy lại bình tĩnh, cô đã một mình ra ngoài hút điếu thuốc, khoanh tay đứng dưới tán cây sòi, đầu ngón tay giữ lấy đốm đỏ lập lòe, gió đêm thổi qua đôi vai trắng ngần của cô.
Điều kỳ lạ hơn là: Nếu sắp mưa, Văn Nhiễm càng nên rời đi sớm, ở lại làm gì? Chờ đến khi mưa đổ xuống thật sao?
Nhưng giọng điệu của Hứa Tịch Ngôn khi nói câu ấy khiến Văn Nhiễm chợt nhớ tới đêm mưa ấy. Lúc đó, Hứa Tịch Ngôn vừa từ Tây Ban Nha trở về, cô đến căn phòng trọ nhỏ của nàng.
Sau khi ân ái, Hứa Tịch Ngôn hút một điếu thuốc, khoác hờ áo sơ mi trên vai, vén rèm cửa sổ: "Ngoài kia mưa lớn quá."
Cô nửa đùa nửa thật quay đầu hỏi Văn Nhiễm: "Mình có thể không đi không?"
Lúc ấy Văn Nhiễm lắc đầu: "Không được."
Hứa Tịch Ngôn rũ hàng mi dày: "Vậy à."
Người xưa hay mượn cớ trời mưa để giữ khách lại. Hứa Tịch Ngôn vốn là người thẳng thắn, nhưng đã hơn một lần, nhắc đến cơn mưa với nàng.
Không rõ điều gì khiến lòng nàng lay động, Văn Nhiễm không tiếp tục rời đi nữa: "Được thôi."
Thế là nhóm người tìm một chiếc sofa ngồi xuống chơi trò chơi.
Văn Nhiễm không ngồi cạnh Hứa Tịch Ngôn.
Tựa như từ lần làm nến thủ công hồi cuối cấp ba, nàng đã quen ngồi đối diện thật xa với Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn cũng không nói gì.
Luật chơi của trò chơi Quốc vương rất đơn giản, rút nắp chai, trên đó có vẽ hai kí hiệu đặc biệt, là "Quốc vương" và "Thần dân". "Thần dân" phải trả lời bất cứ câu hỏi nào mà "Quốc vương" đặt ra, hoặc làm bất kỳ việc gì người đó yêu cầu.
Mọi thứ phụ thuộc vào vận may, Hứa Tịch Ngôn không thể gian lận được.
Nên qua mấy vòng chơi, Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm vẫn chưa đụng độ.
Cả hai có vẻ đều không may mắn lắm, mỗi người chỉ làm "Thần dân" một lần.
Người làm "Quốc vương" trong lượt của Hứa Tịch Ngôn là trợ lý của nghệ sĩ chơi đàn kalimba, rõ ràng là fan của cô. Cô gái nhỏ kích động đến đỏ cả mặt, nắm chặt tay hỏi: "Chị ghét nhất điều gì?"
Các buổi phỏng vấn thường hỏi Hứa Tịch Ngôn thích gì, nhưng cô gái thật sự rất muốn biết cô ghét gì.
Hứa Tịch Ngôn đáp: "Tôi ghét nhất là bị người ta chặn liên lạc."
Cô gái nhỏ sững người, theo phản xạ hỏi luôn: "Ai vậy ạ?"
Hứa Tịch Ngôn: "Đó là câu hỏi thứ hai rồi."
Cô chỉ nhấp một ngụm nước dưa hấu. Ngược lại, Đậu Thần liếc nhìn Văn Nhiễm.
Lượt của Văn Nhiễm, "Quốc vương" rõ ràng đã uống nhiều, trực tiếp dùng lại câu hỏi của vòng trước: "Cô ghét nhất điều gì?"
Văn Nhiễm đáp: "Ghét nhất là có người ném tiền vào mặt tôi."
Ban đầu chẳng ai chú ý đến câu trả lời của nàng, dù sao thì họ cũng không quen nàng. Nhưng câu ấy vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều đồng cảm: "Chuẩn luôn! Bọn khách hàng đáng ghét!"
Dù họ không còn là nhân viên bình thường, nhưng một khi cần kiếm tiền, ai cũng phải đối mặt với khách hàng.
Có người đùa: "Tất nhiên, còn phải xem ném bao nhiêu tiền, nếu là năm triệu, ném kiểu nào cũng được hết."
Năm triệu.
Chính là con số hôm Trần Hi mang năm mươi vạn tới, Văn Nhiễm đã hỏi: "Cậu ấy sao không đưa luôn cho tôi năm triệu đi?"
Lúc này, nàng không nói rõ cảm xúc, chỉ nhìn thẳng về phía Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn bắt gặp ánh mắt ấy, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt trong chốc lát, rồi lại cùng quay đi.
Trò chơi tiếp tục.
Không ít người đã ngà ngà say, lượt này người làm "Quốc vương" nheo mắt hỏi: "Tịch Ngôn, câu này bình thường tôi không dám hỏi, cậu từng làm hành động thân mật nhất với ai chưa?"
Ai cũng biết Hứa Tịch Ngôn ngoài mặt thì náo nhiệt nhưng bản tính lại xa cách.
Hứa Tịch Ngôn không trả lời ngay, ánh mắt rơi về phía Văn Nhiễm, lướt qua sống mũi cao, đôi môi mỏng, cuối cùng dừng lại ở viền môi mềm mại hình cánh chim hải âu của Văn Nhiễm.
Cô rũ hàng mi dày xuống, không ai nhận ra cô đang nhìn Văn Nhiễm. Nhưng Văn Nhiễm thì biết, theo phản xạ siết chặt quai túi vải bố.
Hứa Tịch Ngôn rõ ràng chỉ uống nước dưa hấu, không hiểu sao, giọng nói lúc mở miệng lại mang theo men say, khàn khàn: "Hành động thân mật nhất à?"
Văn Nhiễm thầm nghĩ: Hành động thân mật nhất, thật ra không phải là làm tình, mà là hôn.
Khi làm tình có quá nhiều kích thích của các giác quan, còn hôn thì thuần khiết hơn. Chỉ khi hai người phụ nữ hôn nhau mới thân mật và đẹp đến thế. Hàng mi giao nhau, trao đổi từng hơi thở dịu dàng, nhịp thở hòa cùng nhịp tim.
Âm thanh của nụ hôn nhỏ và dày như tằm ăn lá dâu, hai người cùng nhấm nháp sự rung động trong trẻo nhất trong tim.
Rõ ràng Văn Nhiễm cũng uống nước dưa hấu, nhưng mùi rượu trong phòng làm đầu óc lâng lâng. Ánh nhìn của Hứa Tịch Ngôn lúc này khiến nàng bất giác nghĩ:
Chẳng lẽ Hứa Tịch Ngôn sẽ vượt qua đám đông và đi thẳng đến chỗ nàng?
Nếu vậy, cô sẽ ngồi xuống bên cạnh nàng, chiếc sofa mềm nhẹ nhàng lún xuống. Cô sẽ nâng cằm nàng, tay kia đặt lên vai nàng, khẽ cúi người, ôm lấy vòng eo mảnh mai, đầu lưỡi đưa ra cho một nụ hôn sâu, giống như bao lần trong căn hộ thuê nhỏ, nàng ngồi bên giường hoặc trên sofa, Hứa Tịch Ngôn từng bước lại gần và làm như thế.
Còn nàng sẽ ngửa cổ đón nhận, một tay theo thói quen đặt sau lưng cô.
Dù lý trí tỉnh táo ra sao, cơ thể nàng đã quá quen với sự tồn tại của Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn chỉ dừng lại trên đôi môi nàng một lát, rồi thu lại, thản nhiên nói: "Không cho mọi người biết đâu."
"Đó là bí mật riêng của tôi, nên tôi chịu phạt."
Trên quầy bày đầy những ly rượu nhỏ, toàn whisky nguyên chất không pha không đá, dùng để phạt người. Hứa Tịch Ngôn cầm một ly lên, đó là ly rượu đầu tiên trong đêm nay của cô. Sau một ngày tham gia sự kiện thời trang, tiệc trà và đồ ăn nhẹ tuy hảo hạng nhưng không đủ lấp bụng. Dạ dày cô trống không, cả ly rượu nặng tràn vào, lông mày cô khẽ nhíu lại.
Văn Nhiễm không thể tả nổi tâm trạng lúc đó, nắm chặt quai túi đứng dậy: "Muộn thật rồi."
"Tôi phải về trước, xin lỗi mọi người, chúc mọi người chơi vui."
Nàng không nhìn Hứa Tịch Ngôn lần nào nữa, quay người rảo bước rời khỏi.
Bên ngoài quả thực đã nổi gió.
Cây sòi vừa nở lác đác những chùm hoa xanh vàng, lá lay động trong gió đêm phát ra âm thanh xào xạc, khiến người ta nghĩ đến cảnh Hứa Tịch Ngôn hút thuốc dưới tán cây khi nãy, không biết cô có bị phấn hoa dính đầy người không.
Văn Nhiễm bước đi thật nhanh.
Cho đến khi phía sau vang lên một tiếng gọi—— "Văn Nhiễm."
Văn Nhiễm thật sự khựng lại một chút, nàng không ngờ người kiêu ngạo độc lập như Hứa Tịch Ngôn, lại có thể đuổi theo.
Nhưng nàng vẫn không dừng bước.
Nàng bướng, Hứa Tịch Ngôn còn bướng hơn, bước theo sau lưng nàng: "Văn Nhiễm."
"Nếu cậu còn không dừng lại, mình sẽ kéo tay cậu đấy."
Văn Nhiễm xoay người, nhìn cô.
Cô vẫn giữ phép tắc, đứng cách nàng một sải tay, thậm chí còn giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, ra hiệu mình sẽ không đến gần nữa, ý bảo nàng đừng căng thẳng.
Gió lớn thật rồi, thổi tà quần ống rộng của cô bay phần phật, cả mái tóc xoăn dày cũng tung bay, che lấp nửa gương mặt sắc sảo.
Cô bật cười, đưa tay vén tóc, nhưng vô ích, gió đêm lại khiến nó rối tung ngay sau đó.
Khiến cả gương mặt lẫn nụ cười của cô trở nên hư ảo không chân thật.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Cậu trừng mình làm gì? Rõ ràng là cậu bỏ mình."
Văn Nhiễm: "Mình không trừng cậu."
"Có đấy." Hứa Tịch Ngôn nói, "Chẳng lẽ mình nhìn không ra."
Văn Nhiễm nín thở.
Phải, nàng không thể nói rằng Hứa Tịch Ngôn chẳng hiểu gì về nàng cả. Ở một mức độ nào đó, Hứa Tịch Ngôn hiểu nàng vô cùng, thậm chí có thể đọc được từng biểu cảm nhỏ nhất.
"Chuyện tiền bạc, mình xin lỗi, thật sự mình không có ý đó."
Văn Nhiễm chỉ lắc đầu. Nàng gầy quá, mỏng như tờ giấy, dường như chỉ một cơn gió cũng đủ cuốn bay đi.
Hứa Tịch Ngôn trông như muốn bước lên giữ lấy nàng, tay hơi nhấc lên rồi lại buông xuống. Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Cậu muốn nói, giờ nói những điều này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?"
Văn Nhiễm vẫn lắc đầu: "Mình không định tranh đúng sai với cậu, đến giờ mình cũng không cảm thấy cậu sai. Chỉ là... chúng ta là hai người quá khác biệt."
"Cậu không thấy mình sai." Hứa Tịch Ngôn bật cười, "Nhưng mình lại thấy cậu có đấy."
Văn Nhiễm ngẩn người.
"Cậu biết cảm giác cậu luôn mang đến cho mình là gì không?" Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng: "Giống như cậu luôn đứng trong một trận gió đêm như lúc này, gió thổi rối mái tóc dài của cậu, gần như che hết cả gương mặt, mọi nụ cười, mọi biểu cảm, mọi phản ứng của cậu đều giấu sau mái tóc ấy. Mình chưa bao giờ nhìn rõ được, và cậu cũng chưa bao giờ muốn mình nhìn rõ."
"Văn Nhiễm, cậu luôn nói tụi mình là hai người quá khác biệt. Câu nói đó giống như dựa trên việc cậu rất hiểu rõ bản thân, cũng rất hiểu mình. Nhưng mình thì, mình không dám nói những lời như vậy." Cô khẽ nhếch môi: "Mình không dám nói tụi mình giống nhau hay khác nhau, bởi vì mình chưa từng hiểu cậu, cậu cũng chưa bao giờ cho mình cơ hội ấy."
"Tụi mình đã ở bên nhau lâu như vậy, cậu thật sự không có một chút cảm giác nào với mình sao? Cậu có thể nói thế, vì cậu luôn lạnh nhạt với mình, mình thật sự không thể hiểu được cậu."
"Ý muốn yêu đương cùng cậu của mình là chân thành. Nhưng cậu luôn nói yêu một người nổi tiếng rất phiền phức, cho rằng mình sẽ là một người yêu tệ hại. Hôm đó cậu gọi điện nói mình chưa từng chủ động chia sẻ cuộc sống và tâm trạng với cậu, lúc đó mình mới nhận ra vấn đề này."
"Mỗi người là một cá thể khác nhau, nếu cậu không nói ra, làm sao tụi mình có thể dung hòa?"
Văn Nhiễm cuối cùng cũng lên tiếng: "Bởi vì mình biết, cậu không phải là người có thể dung hòa."
"Cậu dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?" Hứa Tịch Ngôn hỏi.
"Chỉ dựa vào nửa năm tụi mình học cùng cấp ba sao? Hay dựa vào chút ít thời gian tụi mình tiếp xúc gần đây? Hay dựa vào tưởng tượng của cậu về mình? Dựa vào những gì cậu biết từ miệng người khác, từ dân mạng, từ truyền thông? Cậu thật sự có từng cho mình cơ hội nào chưa, có từng mở lòng thử xem tụi mình có hợp nhau không?"
"Cậu chưa từng, trong mắt mình, cậu trước sau vẫn là một bức tường đồng vách sắt, rồi cứ thế rời đi."
Văn Nhiễm đứng im lặng tại chỗ.
Hứa Tịch Ngôn nói tiếp: "Cậu quá nhát gan, luôn nghĩ cách rút lui khỏi mình. Vì vậy cậu sẽ chẳng bao giờ thấy được mình vẫn luôn đứng ở đây, chờ cậu tiến một bước về phía mình."
Văn Nhiễm không nói gì, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng.
Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời, phấn hoa bị gió thổi bay vào mắt cô, cô không đưa tay dụi, chỉ khẽ chớp hàng mi dày: "Sắp mưa thật rồi, mình đi mua cho cậu một chiếc ô."
"Này..."
Văn Nhiễm muốn nói rằng cô không sợ bị người ta nhận ra sao?
Hứa Tịch Ngôn lôi ra một chiếc khẩu trang từ túi quần tây, giơ lên về phía Văn Nhiễm: "Thấy không, cậu cực kỳ sợ mình bị người khác phát hiện, sợ mình bước vào cuộc sống của cậu."
Cô cảm thấy lạc lõng, môi khẽ nhếch lên: "Cậu cực kỳ sợ người khác phát hiện rằng mình sẽ thật sự bước vào cuộc sống của cậu."
Quán bar nằm ở góc khuất giữa thành phố, xung quanh yên tĩnh, cửa hàng tiện lợi 24 giờ nằm ở phía bên kia đường. Văn Nhiễm từ xa nhìn Hứa Tịch Ngôn đứng chờ đèn đỏ, băng qua đường, đi vào cửa hàng tiện lợi, rồi quay lại, không tháo khẩu trang, khiến mọi ánh nhìn đều tập trung vào đôi mắt đen sâu thẳm của cô.
Cô đưa cho Văn Nhiễm một chiếc ô gấp trong suốt: "Đường ngày mưa khó đi, cẩn thận nhé."
Không chỉ một lần cô bị "đuổi" ra khỏi căn hộ thuê của Văn Nhiễm vào những ngày mưa. Cô nhớ có hôm mưa rất to, cô ngồi ở ghế sau xe, ánh mắt mệt mỏi sau cuộc ân ái nhìn ra kính chắn gió, cần gạt nước chuyển động quá nhanh khiến cô gần như chẳng thấy rõ con đường phía trước.
Khi ấy cô nghĩ: Văn Nhiễm có biết không?
Con đường vào những ngày mưa, quả thật rất khó đi.
******
Ghi chú:
¹Kalimba hay Mbira là nhạc cụ truyền thống của dân tộc Shona ở Zimbabwe
Văn Nhiễm lúc này rời đi sẽ quá đột ngột, đành phải ngồi lại bên cạnh Đậu Thần, chờ Hứa Tịch Ngôn bước vào.
Có lẽ nàng nên kiếm cớ chuồn đi sớm hơn, ít nhất tránh xa Đậu Thần, để đến khi Hứa Tịch Ngôn tìm Đậu Thần thì nàng có thể âm thầm rời khỏi quán bar.
Nhưng quán bar chỉ lớn từng ấy, nàng mà rời đi bây giờ, Hứa Tịch Ngôn lại đang đi vào, ở rất gần, có thể sẽ bắt gặp bóng lưng nàng đang vội vã trốn chạy.
Nhưng tại sao nàng phải trốn? Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hứa Tịch Ngôn sai Trần Hi đưa cho nàng năm mươi vạn, vẫn nuốt không trôi cục tức này.
Đã gặp thì cứ gặp. Thế là nàng đặt ly thủy tinh trong tay trở lại quầy, yên lặng ngồi đó, cụp mắt nhìn bọt khí nhỏ lặng lẽ ngưng tụ trên thành ly nước dưa hấu.
Một căn phòng đầy tiếng cười nói và mùi hương, đó luôn là cảm giác quán bar mang lại cho Văn Nhiễm, tiếng cười náo nhiệt cùng mùi nước hoa của mọi người hòa quyện vào nhau, tai và mũi không nơi nào thoát được, rất ồn ào.
Nhưng khi Hứa Tịch Ngôn bước vào.
Tiếng ồn và mùi nước hoa ấy vẫn còn, nhưng tất cả trở thành phông nền mờ nhạt. Hào quang độc đáo và mùi hương phức hợp trên người cô, như một thanh kiếm. Bạn biết đấy, ánh nắng mặt trời rực rỡ đôi khi giống như một thanh kiếm, chém tan mọi thứ còn lại trên thế gian.
Khiến bạn phải mở rộng toàn bộ trái tim mình, để chống chọi lại vầng hào quang và vẻ đẹp của cô.
Phải, khi đối diện với Hứa Tịch Ngôn, chỉ có thể dùng từ "chống chọi".
Văn Nhiễm nghĩ, có lẽ điều này không hẳn vì nàng đã yêu thầm Hứa Tịch Ngôn gần mười năm. Chỉ cần Hứa Tịch Ngôn xuất hiện, với bất kỳ ai đều bị tác động tương tự. Văn Nhiễm cụp mắt, nghe cả căn phòng tĩnh lặng trong một thoáng, có người khẽ "A" lên, ngay lập tức bị bạn bên cạnh kéo lại.
Chắc Hứa Tịch Ngôn đã quen với sự chú ý như vậy, vì Văn Nhiễm nghe tiếng bước chân cô không hề dừng lại, đi thẳng về phía Đậu Thần.
Hôm nay cô đi giày cao gót.
Từng tiếng "cộp cộp", như nhịp trống gõ thẳng vào tim người ta.
Rồi bước chân bỗng khựng lại trong chốc lát. Khi đó căn phòng đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt bình thường, ai nấy đều đang giả vờ không quan tâm đến Hứa Tịch Ngôn, vậy nên sự khựng lại này chắc chắn không phải vì ngoại cảnh.
Vậy là do cô đã nhìn thấy Văn Nhiễm giữa đám đông sao?
Văn Nhiễm vẫn cụp mắt nhìn ly nước dưa hấu, lòng nghĩ: Hứa Tịch Ngôn đến đây tối nay, rốt cuộc có biết nàng cũng ở đây không?
Bây giờ quan hệ giữa họ là như thế nào, với người kiêu ngạo như Hứa Tịch Ngôn, lẽ nào cô đến đây chỉ vì tình cờ thấy tên nàng thay cho Hà Vu Già trong danh sách?
Tiếng giày cao gót lại vang lên, tiếp tục tiến về phía trước, sự khựng lại ngắn ngủi kia tựa như ảo giác.
Cho đến khi bước chân dừng lại trước mặt Đậu Thần, Văn Nhiễm không ngẩng đầu, chỉ thấy người trước mặt mặc quần tây ống rộng.
Đậu Thần gật đầu với Hứa Tịch Ngôn: "Đến rồi à."
Hứa Tịch Ngôn chỉ "Ừm" một tiếng, giọng khàn khàn mang theo chút uể oải hờ hững, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra cô đang đứng đó với một tay đút túi, mái tóc xoăn dài buông xuống vai, dáng đứng cao gầy.
Văn Nhiễm bỗng nghĩ: Hứa Tịch Ngôn đến đây tối nay, không phải là vì vẫn nghĩ đến việc sẽ làm bạn với nàng đó chứ?
Làm bạn cũng tốt, bao nhiêu rung động, tiếc nuối, không cam lòng và oán giận trong quá khứ, tất cả hóa giải chỉ bằng một nụ cười. Khi gặp lại có thể thoải mái uống rượu, trò chuyện, cười đùa, kể về những cuộc gặp gỡ mới, rồi vẫy tay nói lời tạm biệt thật nhẹ nhàng.
Văn Nhiễm nhìn bọt khí trên thành ly vỡ "tách" một tiếng.
Trong lòng nghĩ: Bạn cái gì mà bạn.
Nàng với Hứa Tịch Ngôn, tuyệt đối tuyệt đối không thể làm bạn.
Văn Nhiễm với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nàng nghe Đậu Thần hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Em uống gì?"
Quán bar thật sự quá ồn, Hứa Tịch Ngôn một tay đút túi quần, hơi cúi người trong tư thế quen thuộc của cô, cánh tay lộ ra một mảng da trắng như tuyết, câu nói buông ra lọt vào tai Văn Nhiễm:
"Cho em một ly nước ép dưa hấu."
Giọng Hứa Tịch Ngôn hơi khàn, Văn Nhiễm nghi ngờ, có lẽ dạo này cô hút không ít thuốc lá.
Đậu Thần liếc nhìn Văn Nhiễm một cái.
Cô thấy rất rõ, từ lúc Hứa Tịch Ngôn bước vào đến giờ, không hề nhìn Văn Nhiễm một lần, Văn Nhiễm cũng vậy.
Trần Hi đi theo Hứa Tịch Ngôn đến, đây là cơ hội tốt để lên tiếng: "Chị Ngôn Ngôn, để em đi lấy!"
Cô thật sự muốn ở lại hóng chuyện, nhưng không khí giữa hai người này căng đến mức khiến cô cũng căng thẳng theo.
Cô đâu có nội lực mạnh mẽ như Đậu Thần, quả dưa này không phải ai muốn ăn cũng nuốt trôi.
Đậu Thần chỉ nhấp ly rượu, vẻ mặt dửng dưng. Dĩ nhiên cô hiểu rõ dòng chảy ngầm giữa hai người kia, nhưng trên vẻ mặt lại bất động và vững chãi, cứ xem như đối phương không tồn tại.
Trần Hi nhanh chóng quay lại: "Chị Ngôn Ngôn, nước dưa hấu đây."
"Cảm ơn." Hứa Tịch Ngôn nhận lấy: "Em đi chơi đi, tối nay không phải tiệc xã giao gì đâu."
"Vâng, vâng ạ."
Vậy là cơ hội hóng chuyện tan thành mây khói.
Đậu Thần không nói gì, ngược lại là Hứa Tịch Ngôn chủ động mở miệng: "Tối nay làm phiền chị Đậu tới đây, có một người bạn chơi đàn kalimba¹, chị gặp chưa?"
"Chưa."
"Vậy để em giới thiệu cho."
Đậu Thần lại liếc Văn Nhiễm một cái, đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy: "Vậy đi thôi."
Thực ra trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Biết Hứa Tịch Ngôn bao lâu nay, chưa từng thấy cô... trẻ con như vậy.
Mãi đến lúc này, Văn Nhiễm mới ngẩng đầu. Nét mặt nàng vốn nhạt nhòa, dưới ánh đèn mờ mịt của quán bar, trông như một bức tranh thủy mặc lặng lẽ chìm vào sương lam mù mịt, không hề nổi bật.
Nàng chỉ như đang quan sát quán bar trong vô định, ánh mắt lướt một vòng, rồi dừng lại ở Hứa Tịch Ngôn.
Vừa hay thấy được một góc nghiêng của cô.
Cô có vẻ vừa từ một sự kiện thời trang tới, mặc áo quây không tay màu đen, phối với quần tây tối màu, thời tiết thế này cô đã bắt đầu ăn mặc mát mẻ, đến áo vest cũng không khoác.
Làn da trên người cô trắng như tuyết, như ánh nắng chói chang khiến người ta phải nheo mắt. Vẻ quyến rũ của cô là vẻ đẹp nặng trĩu, không lả lơi, không tầm thường, giống như hàng mi dày luôn rủ xuống kia, chỉ có thế gian đến để làm vừa lòng cô.
Lớp trang điểm đã tẩy đi, chỉ còn màu môi tự nhiên, vậy nên ly nước dưa hấu trong tay trở thành màu đỏ duy nhất trên người Hứa Tịch Ngôn, màu đỏ thuộc về cô.
Cô nghiêm túc trò chuyện cùng nghệ sĩ trình diễn, tư thế vẫn mang nét uể oải quen thuộc. Khi kết thúc một chủ đề, mọi người cùng bật cười, cô cũng cười theo, xoay nhẹ cổ tay, chất lỏng đỏ trong ly nước dưa hấu lắc lư, rồi cô đưa lên môi.
Khi nhấp một ngụm, cô quay đầu nhìn về phía Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm lập tức thu lại ánh mắt.
Thế nên ánh nhìn của hai người chưa từng va chạm thật sự. Nếu ví như hai cánh chim, thì chính là chiếc lông đuôi trong ánh mắt của Văn Nhiễm khẽ khàng quệt qua đôi cánh đang vỗ của Hứa Tịch Ngôn.
Hai con chim lướt qua nhau.
Văn Nhiễm thở phào.
Trong lòng nghĩ: Tiểu thuyết toàn viết vớ vẩn, nào là thất tình thì "vì nàng tiều tụy thân tàn", nào là đầu bù tóc rối, gầy đến trơ xương.
Dù là Hứa Tịch Ngôn hay là nàng, chẳng ai như thế cả. Hứa Tịch Ngôn vẫn rực rỡ chói lòa như thường, còn nàng vẫn nhạt nhòa điềm đạm, mặc chiếc áo len cơ bản mỏng manh, lặng lẽ ẩn mình trong đám đông.
Ngay cả cái đêm ngồi uống rượu bên lề đường với Đào Mạn Tư, cái đêm mà nàng quyết tâm dứt khoát với Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm cũng không uống say, hôm sau vẫn tỉnh táo đi làm.
Có lẽ đó chính là con người hiện đại.
Chỉ cần qua được đêm nay, lần tới gặp Hứa Tịch Ngôn, có lẽ là lúc cô tổ chức tour diễn trong nước, lúc đó quy mô sẽ lớn đến mức không thể né tránh, dù Văn Nhiễm có chặn tên cô thế nào, chắc chắn cũng vẫn sẽ thấy.
Trên poster. Trên sân khấu. Trong bản tin.
Còn nàng thì ở bên Hề Lộ hoặc Đào Mạn Tư, trở lại làm một người bình thường giữa đám đông.
Lúc đó ga trải giường đơn của nàng có lẽ đã giặt qua không biết bao nhiêu lần, mềm hơn, mỏng hơn, mùi hương đặc biệt của Hứa Tịch Ngôn trên đó hẳn đã sớm phai mờ.
Văn Nhiễm nghĩ thông suốt, lòng chùng xuống. Với tính cách của nàng, nhất định sẽ phụ lòng tốt của Hà Vu Già, không cố gắng đi tạo mối quan hệ với bất kỳ ai, chỉ ngồi lại đến một thời điểm không quá bất lịch sự, rồi rời đi.
Tác hại của uống nhiều nước dưa hấu là cứ muốn đi vệ sinh.
Mà ở buổi tiệc này, người uống nước dưa hấu còn có Hứa Tịch Ngôn.
Khi Văn Nhiễm cúi đầu vội vã đi vào nhà vệ sinh, thì một làn da trắng sáng lướt qua, Hứa Tịch Ngôn từ bên trong bước ra.
Y như lần tụ tập lần trước, hôm đó họ cũng tình cờ gặp nhau trước cửa nhà vệ sinh.
Lúc đó, Hứa Tịch Ngôn giả vờ không quen, đi lướt qua trước cửa, mãi đến sau này, trước mặt bao người, mới lần đầu gọi nàng với giọng mơ hồ đầy ám muội—— "Cô Văn."
Nhưng lần này Hứa Tịch Ngôn dừng lại.
Không nói gì, cũng không cố ý nhìn nàng, chỉ là đỡ cửa giúp nàng, để nàng không cần dùng tay đẩy, cứ thế mà đi vào.
Nàng cũng không nói gì, cúi đầu lướt qua người cô, ngửi thấy mùi hương trên người Hứa Tịch Ngôn.
Bao lâu rồi nàng chưa gặp lại Hứa Tịch Ngôn? Có lẽ khi nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp trời ban của Hứa Tịch Ngôn, trong vẻ kinh diễm kỳ thật có pha lẫn chút xa lạ.
Chỉ có mùi hương. Tại sao khứu giác lại là trí nhớ lâu nhất của con người?
Dù mùi trên ga giường và áo ngủ đã giặt đến phai nhạt, nhạt đến mức như thể Hứa Tịch Ngôn chưa từng xuất hiện trong căn hộ bốn mươi mét vuông của nàng, nhưng bây giờ ngửi được, bản năng vẫn thấy quen thuộc.
Đã từng hít thở cùng nhau. Đã từng quấn quýt. Đã từng hôn nhau. Đã từng cọ nhẹ vào nhau.
Văn Nhiễm cụp mắt bước vào nhà vệ sinh, biết rõ Hứa Tịch Ngôn đang đứng phía sau chăm chú nhìn nàng.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn không nói gì, một giây, hai giây, Văn Nhiễm chẳng còn cảm giác về thời gian nữa. Không biết đã bao lâu trôi qua, ánh nhìn ấy mới biến mất, Văn Nhiễm quay đầu nhìn lại, Hứa Tịch Ngôn đã không còn ở đó.
Chỉ còn cánh cửa được cô giữ trong thời gian dài ấy, dưới tác dụng của hệ thống trợ lực tự động, khẽ đong đưa.
Như một chiếc xích đu lâu ngày không có ai ngồi, khẽ lay động trong gió.
******
Sau lần chạm mặt tình cờ ấy, Văn Nhiễm đến cả phép lịch sự tối thiểu cũng chẳng muốn giữ nữa. Từ nhà vệ sinh bước ra, nàng chỉ muốn lấy túi rồi rời đi.
Nhưng trùng hợp thay, vị trí Hứa Tịch Ngôn và Đậu Thần cùng bạn bè đang đứng trò chuyện lại gần ngay cửa ra vào, Văn Nhiễm muốn rời đi, nhất định phải đi ngang qua.
Nàng cũng mặc kệ, đi ngang qua thì thôi.
Nàng vội vã lướt qua bên cạnh Hứa Tịch Ngôn, có lẽ chiếc áo len trên người nàng trong chớp mắt còn khẽ chạm vào cánh tay Hứa Tịch Ngôn đang buông thõng.
"Này."
Khi chất giọng khàn đặc ấy của Hứa Tịch Ngôn vang lên, tim Văn Nhiễm khẽ giật thót.
Lần này, Hứa Tịch Ngôn không còn giả vờ xa cách mà dùng giọng điệu ám muội gọi nàng là "Cô Văn" như trước. Hứa Tịch Ngôn từng gọi nàng bằng nhiều cách, như "cô Văn", "cô chủ", "A Nhiễm". Mỗi cách gọi đều gắn với một hoàn cảnh và giọng điệu đặc biệt. Có lẽ đến tận bây giờ, chính Hứa Tịch Ngôn cũng chẳng biết nên gọi nàng thế nào.
Văn Nhiễm giả vờ không nghe thấy, bước chân không dừng lại.
"Sao đi sớm vậy?" Câu này vừa cất lên, ai cũng biết Hứa Tịch Ngôn đang nói với Văn Nhiễm, tất cả đều nhìn về phía nàng.
Văn Nhiễm đành phải quay sang nhìn Hứa Tịch Ngôn.
"Cô Hứa." Văn Nhiễm mỉm cười, nét cười không hề để lộ cảm xúc: "Ngày mai tôi còn phải đi làm."
Nghe nàng bình thản gọi "cô Hứa", hàng mi Hứa Tịch Ngôn khẽ cụp xuống.
Rồi lại ngẩng lên, nhìn nàng: "Bây giờ còn sớm mà, bọn tôi chuẩn bị chơi trò Quốc vương, tham gia nhé?"
Văn Nhiễm đứng yên, trong lòng nghĩ cách từ chối.
Nàng đâu có ý định làm bạn với Hứa Tịch Ngôn, sao phải nghe lời cô?
Hứa Tịch Ngôn nhìn nét mặt nàng, chắc chắn biết nàng đang nghĩ gì, khẽ nói một câu: "Bên ngoài gió nổi lên rồi, không biết có mưa không, đợi một lát rồi hãy đi."
Câu này thật kỳ lạ. Hứa Tịch Ngôn sao biết bên ngoài có gió?
Có lẽ khi Văn Nhiễm ở trong nhà vệ sinh lấy lại bình tĩnh, cô đã một mình ra ngoài hút điếu thuốc, khoanh tay đứng dưới tán cây sòi, đầu ngón tay giữ lấy đốm đỏ lập lòe, gió đêm thổi qua đôi vai trắng ngần của cô.
Điều kỳ lạ hơn là: Nếu sắp mưa, Văn Nhiễm càng nên rời đi sớm, ở lại làm gì? Chờ đến khi mưa đổ xuống thật sao?
Nhưng giọng điệu của Hứa Tịch Ngôn khi nói câu ấy khiến Văn Nhiễm chợt nhớ tới đêm mưa ấy. Lúc đó, Hứa Tịch Ngôn vừa từ Tây Ban Nha trở về, cô đến căn phòng trọ nhỏ của nàng.
Sau khi ân ái, Hứa Tịch Ngôn hút một điếu thuốc, khoác hờ áo sơ mi trên vai, vén rèm cửa sổ: "Ngoài kia mưa lớn quá."
Cô nửa đùa nửa thật quay đầu hỏi Văn Nhiễm: "Mình có thể không đi không?"
Lúc ấy Văn Nhiễm lắc đầu: "Không được."
Hứa Tịch Ngôn rũ hàng mi dày: "Vậy à."
Người xưa hay mượn cớ trời mưa để giữ khách lại. Hứa Tịch Ngôn vốn là người thẳng thắn, nhưng đã hơn một lần, nhắc đến cơn mưa với nàng.
Không rõ điều gì khiến lòng nàng lay động, Văn Nhiễm không tiếp tục rời đi nữa: "Được thôi."
Thế là nhóm người tìm một chiếc sofa ngồi xuống chơi trò chơi.
Văn Nhiễm không ngồi cạnh Hứa Tịch Ngôn.
Tựa như từ lần làm nến thủ công hồi cuối cấp ba, nàng đã quen ngồi đối diện thật xa với Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn cũng không nói gì.
Luật chơi của trò chơi Quốc vương rất đơn giản, rút nắp chai, trên đó có vẽ hai kí hiệu đặc biệt, là "Quốc vương" và "Thần dân". "Thần dân" phải trả lời bất cứ câu hỏi nào mà "Quốc vương" đặt ra, hoặc làm bất kỳ việc gì người đó yêu cầu.
Mọi thứ phụ thuộc vào vận may, Hứa Tịch Ngôn không thể gian lận được.
Nên qua mấy vòng chơi, Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm vẫn chưa đụng độ.
Cả hai có vẻ đều không may mắn lắm, mỗi người chỉ làm "Thần dân" một lần.
Người làm "Quốc vương" trong lượt của Hứa Tịch Ngôn là trợ lý của nghệ sĩ chơi đàn kalimba, rõ ràng là fan của cô. Cô gái nhỏ kích động đến đỏ cả mặt, nắm chặt tay hỏi: "Chị ghét nhất điều gì?"
Các buổi phỏng vấn thường hỏi Hứa Tịch Ngôn thích gì, nhưng cô gái thật sự rất muốn biết cô ghét gì.
Hứa Tịch Ngôn đáp: "Tôi ghét nhất là bị người ta chặn liên lạc."
Cô gái nhỏ sững người, theo phản xạ hỏi luôn: "Ai vậy ạ?"
Hứa Tịch Ngôn: "Đó là câu hỏi thứ hai rồi."
Cô chỉ nhấp một ngụm nước dưa hấu. Ngược lại, Đậu Thần liếc nhìn Văn Nhiễm.
Lượt của Văn Nhiễm, "Quốc vương" rõ ràng đã uống nhiều, trực tiếp dùng lại câu hỏi của vòng trước: "Cô ghét nhất điều gì?"
Văn Nhiễm đáp: "Ghét nhất là có người ném tiền vào mặt tôi."
Ban đầu chẳng ai chú ý đến câu trả lời của nàng, dù sao thì họ cũng không quen nàng. Nhưng câu ấy vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều đồng cảm: "Chuẩn luôn! Bọn khách hàng đáng ghét!"
Dù họ không còn là nhân viên bình thường, nhưng một khi cần kiếm tiền, ai cũng phải đối mặt với khách hàng.
Có người đùa: "Tất nhiên, còn phải xem ném bao nhiêu tiền, nếu là năm triệu, ném kiểu nào cũng được hết."
Năm triệu.
Chính là con số hôm Trần Hi mang năm mươi vạn tới, Văn Nhiễm đã hỏi: "Cậu ấy sao không đưa luôn cho tôi năm triệu đi?"
Lúc này, nàng không nói rõ cảm xúc, chỉ nhìn thẳng về phía Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn bắt gặp ánh mắt ấy, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt trong chốc lát, rồi lại cùng quay đi.
Trò chơi tiếp tục.
Không ít người đã ngà ngà say, lượt này người làm "Quốc vương" nheo mắt hỏi: "Tịch Ngôn, câu này bình thường tôi không dám hỏi, cậu từng làm hành động thân mật nhất với ai chưa?"
Ai cũng biết Hứa Tịch Ngôn ngoài mặt thì náo nhiệt nhưng bản tính lại xa cách.
Hứa Tịch Ngôn không trả lời ngay, ánh mắt rơi về phía Văn Nhiễm, lướt qua sống mũi cao, đôi môi mỏng, cuối cùng dừng lại ở viền môi mềm mại hình cánh chim hải âu của Văn Nhiễm.
Cô rũ hàng mi dày xuống, không ai nhận ra cô đang nhìn Văn Nhiễm. Nhưng Văn Nhiễm thì biết, theo phản xạ siết chặt quai túi vải bố.
Hứa Tịch Ngôn rõ ràng chỉ uống nước dưa hấu, không hiểu sao, giọng nói lúc mở miệng lại mang theo men say, khàn khàn: "Hành động thân mật nhất à?"
Văn Nhiễm thầm nghĩ: Hành động thân mật nhất, thật ra không phải là làm tình, mà là hôn.
Khi làm tình có quá nhiều kích thích của các giác quan, còn hôn thì thuần khiết hơn. Chỉ khi hai người phụ nữ hôn nhau mới thân mật và đẹp đến thế. Hàng mi giao nhau, trao đổi từng hơi thở dịu dàng, nhịp thở hòa cùng nhịp tim.
Âm thanh của nụ hôn nhỏ và dày như tằm ăn lá dâu, hai người cùng nhấm nháp sự rung động trong trẻo nhất trong tim.
Rõ ràng Văn Nhiễm cũng uống nước dưa hấu, nhưng mùi rượu trong phòng làm đầu óc lâng lâng. Ánh nhìn của Hứa Tịch Ngôn lúc này khiến nàng bất giác nghĩ:
Chẳng lẽ Hứa Tịch Ngôn sẽ vượt qua đám đông và đi thẳng đến chỗ nàng?
Nếu vậy, cô sẽ ngồi xuống bên cạnh nàng, chiếc sofa mềm nhẹ nhàng lún xuống. Cô sẽ nâng cằm nàng, tay kia đặt lên vai nàng, khẽ cúi người, ôm lấy vòng eo mảnh mai, đầu lưỡi đưa ra cho một nụ hôn sâu, giống như bao lần trong căn hộ thuê nhỏ, nàng ngồi bên giường hoặc trên sofa, Hứa Tịch Ngôn từng bước lại gần và làm như thế.
Còn nàng sẽ ngửa cổ đón nhận, một tay theo thói quen đặt sau lưng cô.
Dù lý trí tỉnh táo ra sao, cơ thể nàng đã quá quen với sự tồn tại của Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn chỉ dừng lại trên đôi môi nàng một lát, rồi thu lại, thản nhiên nói: "Không cho mọi người biết đâu."
"Đó là bí mật riêng của tôi, nên tôi chịu phạt."
Trên quầy bày đầy những ly rượu nhỏ, toàn whisky nguyên chất không pha không đá, dùng để phạt người. Hứa Tịch Ngôn cầm một ly lên, đó là ly rượu đầu tiên trong đêm nay của cô. Sau một ngày tham gia sự kiện thời trang, tiệc trà và đồ ăn nhẹ tuy hảo hạng nhưng không đủ lấp bụng. Dạ dày cô trống không, cả ly rượu nặng tràn vào, lông mày cô khẽ nhíu lại.
Văn Nhiễm không thể tả nổi tâm trạng lúc đó, nắm chặt quai túi đứng dậy: "Muộn thật rồi."
"Tôi phải về trước, xin lỗi mọi người, chúc mọi người chơi vui."
Nàng không nhìn Hứa Tịch Ngôn lần nào nữa, quay người rảo bước rời khỏi.
Bên ngoài quả thực đã nổi gió.
Cây sòi vừa nở lác đác những chùm hoa xanh vàng, lá lay động trong gió đêm phát ra âm thanh xào xạc, khiến người ta nghĩ đến cảnh Hứa Tịch Ngôn hút thuốc dưới tán cây khi nãy, không biết cô có bị phấn hoa dính đầy người không.
Văn Nhiễm bước đi thật nhanh.
Cho đến khi phía sau vang lên một tiếng gọi—— "Văn Nhiễm."
Văn Nhiễm thật sự khựng lại một chút, nàng không ngờ người kiêu ngạo độc lập như Hứa Tịch Ngôn, lại có thể đuổi theo.
Nhưng nàng vẫn không dừng bước.
Nàng bướng, Hứa Tịch Ngôn còn bướng hơn, bước theo sau lưng nàng: "Văn Nhiễm."
"Nếu cậu còn không dừng lại, mình sẽ kéo tay cậu đấy."
Văn Nhiễm xoay người, nhìn cô.
Cô vẫn giữ phép tắc, đứng cách nàng một sải tay, thậm chí còn giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, ra hiệu mình sẽ không đến gần nữa, ý bảo nàng đừng căng thẳng.
Gió lớn thật rồi, thổi tà quần ống rộng của cô bay phần phật, cả mái tóc xoăn dày cũng tung bay, che lấp nửa gương mặt sắc sảo.
Cô bật cười, đưa tay vén tóc, nhưng vô ích, gió đêm lại khiến nó rối tung ngay sau đó.
Khiến cả gương mặt lẫn nụ cười của cô trở nên hư ảo không chân thật.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Cậu trừng mình làm gì? Rõ ràng là cậu bỏ mình."
Văn Nhiễm: "Mình không trừng cậu."
"Có đấy." Hứa Tịch Ngôn nói, "Chẳng lẽ mình nhìn không ra."
Văn Nhiễm nín thở.
Phải, nàng không thể nói rằng Hứa Tịch Ngôn chẳng hiểu gì về nàng cả. Ở một mức độ nào đó, Hứa Tịch Ngôn hiểu nàng vô cùng, thậm chí có thể đọc được từng biểu cảm nhỏ nhất.
"Chuyện tiền bạc, mình xin lỗi, thật sự mình không có ý đó."
Văn Nhiễm chỉ lắc đầu. Nàng gầy quá, mỏng như tờ giấy, dường như chỉ một cơn gió cũng đủ cuốn bay đi.
Hứa Tịch Ngôn trông như muốn bước lên giữ lấy nàng, tay hơi nhấc lên rồi lại buông xuống. Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Cậu muốn nói, giờ nói những điều này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?"
Văn Nhiễm vẫn lắc đầu: "Mình không định tranh đúng sai với cậu, đến giờ mình cũng không cảm thấy cậu sai. Chỉ là... chúng ta là hai người quá khác biệt."
"Cậu không thấy mình sai." Hứa Tịch Ngôn bật cười, "Nhưng mình lại thấy cậu có đấy."
Văn Nhiễm ngẩn người.
"Cậu biết cảm giác cậu luôn mang đến cho mình là gì không?" Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng: "Giống như cậu luôn đứng trong một trận gió đêm như lúc này, gió thổi rối mái tóc dài của cậu, gần như che hết cả gương mặt, mọi nụ cười, mọi biểu cảm, mọi phản ứng của cậu đều giấu sau mái tóc ấy. Mình chưa bao giờ nhìn rõ được, và cậu cũng chưa bao giờ muốn mình nhìn rõ."
"Văn Nhiễm, cậu luôn nói tụi mình là hai người quá khác biệt. Câu nói đó giống như dựa trên việc cậu rất hiểu rõ bản thân, cũng rất hiểu mình. Nhưng mình thì, mình không dám nói những lời như vậy." Cô khẽ nhếch môi: "Mình không dám nói tụi mình giống nhau hay khác nhau, bởi vì mình chưa từng hiểu cậu, cậu cũng chưa bao giờ cho mình cơ hội ấy."
"Tụi mình đã ở bên nhau lâu như vậy, cậu thật sự không có một chút cảm giác nào với mình sao? Cậu có thể nói thế, vì cậu luôn lạnh nhạt với mình, mình thật sự không thể hiểu được cậu."
"Ý muốn yêu đương cùng cậu của mình là chân thành. Nhưng cậu luôn nói yêu một người nổi tiếng rất phiền phức, cho rằng mình sẽ là một người yêu tệ hại. Hôm đó cậu gọi điện nói mình chưa từng chủ động chia sẻ cuộc sống và tâm trạng với cậu, lúc đó mình mới nhận ra vấn đề này."
"Mỗi người là một cá thể khác nhau, nếu cậu không nói ra, làm sao tụi mình có thể dung hòa?"
Văn Nhiễm cuối cùng cũng lên tiếng: "Bởi vì mình biết, cậu không phải là người có thể dung hòa."
"Cậu dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?" Hứa Tịch Ngôn hỏi.
"Chỉ dựa vào nửa năm tụi mình học cùng cấp ba sao? Hay dựa vào chút ít thời gian tụi mình tiếp xúc gần đây? Hay dựa vào tưởng tượng của cậu về mình? Dựa vào những gì cậu biết từ miệng người khác, từ dân mạng, từ truyền thông? Cậu thật sự có từng cho mình cơ hội nào chưa, có từng mở lòng thử xem tụi mình có hợp nhau không?"
"Cậu chưa từng, trong mắt mình, cậu trước sau vẫn là một bức tường đồng vách sắt, rồi cứ thế rời đi."
Văn Nhiễm đứng im lặng tại chỗ.
Hứa Tịch Ngôn nói tiếp: "Cậu quá nhát gan, luôn nghĩ cách rút lui khỏi mình. Vì vậy cậu sẽ chẳng bao giờ thấy được mình vẫn luôn đứng ở đây, chờ cậu tiến một bước về phía mình."
Văn Nhiễm không nói gì, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng.
Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời, phấn hoa bị gió thổi bay vào mắt cô, cô không đưa tay dụi, chỉ khẽ chớp hàng mi dày: "Sắp mưa thật rồi, mình đi mua cho cậu một chiếc ô."
"Này..."
Văn Nhiễm muốn nói rằng cô không sợ bị người ta nhận ra sao?
Hứa Tịch Ngôn lôi ra một chiếc khẩu trang từ túi quần tây, giơ lên về phía Văn Nhiễm: "Thấy không, cậu cực kỳ sợ mình bị người khác phát hiện, sợ mình bước vào cuộc sống của cậu."
Cô cảm thấy lạc lõng, môi khẽ nhếch lên: "Cậu cực kỳ sợ người khác phát hiện rằng mình sẽ thật sự bước vào cuộc sống của cậu."
Quán bar nằm ở góc khuất giữa thành phố, xung quanh yên tĩnh, cửa hàng tiện lợi 24 giờ nằm ở phía bên kia đường. Văn Nhiễm từ xa nhìn Hứa Tịch Ngôn đứng chờ đèn đỏ, băng qua đường, đi vào cửa hàng tiện lợi, rồi quay lại, không tháo khẩu trang, khiến mọi ánh nhìn đều tập trung vào đôi mắt đen sâu thẳm của cô.
Cô đưa cho Văn Nhiễm một chiếc ô gấp trong suốt: "Đường ngày mưa khó đi, cẩn thận nhé."
Không chỉ một lần cô bị "đuổi" ra khỏi căn hộ thuê của Văn Nhiễm vào những ngày mưa. Cô nhớ có hôm mưa rất to, cô ngồi ở ghế sau xe, ánh mắt mệt mỏi sau cuộc ân ái nhìn ra kính chắn gió, cần gạt nước chuyển động quá nhanh khiến cô gần như chẳng thấy rõ con đường phía trước.
Khi ấy cô nghĩ: Văn Nhiễm có biết không?
Con đường vào những ngày mưa, quả thật rất khó đi.
******
Ghi chú:
¹Kalimba hay Mbira là nhạc cụ truyền thống của dân tộc Shona ở Zimbabwe
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương