"Vậy là cậu muốn chia tay với mình?"

Văn Nhiễm nói xong, lại đưa máy sấy lên, tiếp tục sấy khô phần tóc còn ẩm ướt của Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn mở mắt ra.

Trong lòng nghĩ: Cảm giác này thật kỳ lạ.

Tựa như cô vẫn đang chìm trong cơn say dịu nhẹ của rượu vang trắng, một chân vẫn còn nhảy múa trong lâu đài của vườn nho cổ xưa ở Pháp, còn chân kia thì đã bị kéo trở về hiện thực.

Cô hỏi: "Ý cậu là gì?"

Văn Nhiễm không trả lời, vẫn tiếp tục dịu dàng vuốt tóc cô.

Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, xoay người đối diện với Văn Nhiễm. Căn phòng này quá nhỏ, cô vừa tách khỏi chiếc giường một chút thì lưng đã tựa vào tường. Hàng mi khẽ rũ xuống, cô chỉ lặng lẽ nhìn Văn Nhiễm.

Văn Nhiễm ngồi khoanh chân trên giường, không tránh né ánh mắt của cô. Nàng tắt máy sấy, khẽ thở dài, nhìn cô nói: "Ý mình là gì, chẳng phải đã nói rõ rồi sao?"

Hứa Tịch Ngôn bật cười tức giận.

Giọng điệu của Văn Nhiễm giống như một cô giáo mẫu giáo dịu dàng đang nhẫn nại giải thích cho một đứa trẻ giận dỗi không chịu nghe lời.

Bản tính của Hứa Tịch Ngôn vốn kiêu ngạo. Nhưng lúc này cô kiềm chế cảm xúc, hỏi: "Tại sao?"

Văn Nhiễm một tay cầm máy sấy, tay còn lại với những ngón tay thon mảnh đang nhẹ nhàng vuốt ve thân máy, như đang suy nghĩ nên giải thích với cô thế nào.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Chỉ vì mình thật lòng thích cậu, nên mới như vậy phải không?"

Văn Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu: "Có thể nói vậy."

"Văn Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn lúc này không biểu cảm, không giọng nói không cảm xúc, đưa tay chống lên eo: "Rốt cuộc  là vì sao cậu luôn đề phòng mình?"

Văn Nhiễm vẫn bình tĩnh: "Vì yêu đương với một ngôi sao lớn, chuyện này rất phiền phức."

Hứa Tịch Ngôn bước đến gần, quay lại bên giường, đứng trước mặt Văn Nhiễm.

Mái tóc xoăn của cô vẫn chưa sấy khô hẳn, một nửa vẫn còn ẩm ướt và hơi rối, phảng phất mùi dầu gội giống hệt của Văn Nhiễm. Văn Nhiễm siết chặt máy sấy hơn một chút, bởi vì lúc này ngoài máy sấy ra nàng không còn gì để níu lấy, trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch.

Hứa Tịch Ngôn đưa tay nắm lấy cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên. Cô cúi đầu xuống, nhìn sâu vào mắt nàng: "Vậy ý cậu là, sau từng ấy thời gian bên nhau, cậu chưa từng thích mình, đúng không?"

Văn Nhiễm siết chặt máy sấy.

Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng bao lâu? Nửa phút, hay cả một thế kỷ, Văn Nhiễm không biết.

Hứa Tịch Ngôn buông tay ra, bật cười khẽ: "Văn Nhiễm, trái tim cậu thật sắt đá."

Văn Nhiễm chợt hỏi: "Cậu biết trong thẻ lương của mình còn bao nhiêu tiền không?"

Hứa Tịch Ngôn khựng lại.

Văn Nhiễm nói: "Trước kia mình có năm vạn tiền tiết kiệm, bây giờ trong thẻ còn lại năm ngàn một trăm tám mươi bảy."

Hứa Tịch Ngôn rõ ràng vẫn chưa hiểu Văn Nhiễm đang nói gì.

Văn Nhiễm tiếp tục hỏi: "Cậu có biết vé máy bay một chiều từ Maroc về giá bao nhiêu không? Không phải loại vé giảm giá đâu, là vé đặt gấp, cậu chắc chắn không biết."

Hứa Tịch Ngôn mấp máy môi.

Văn Nhiễm điềm đạm nói: "Mình bay đến Maroc để đưa cậu về, mua vé máy bay, thuê xe, rồi cho cậu ăn ở trong nhà mình. Còn đàn dương cầm ở studio dùng để luyện tập, vốn là mình thuê, mình đã trả bằng cách mua đồ ăn vặt cho studio, để thanh toán điện nước cho chị Vu Già."

Hứa Tịch Ngôn lập tức nói: "Xin lỗi, là mình suy nghĩ không chu toàn, mình chuyển khoản cho cậu ngay."

Cô xoay người định ra phòng khách tìm điện thoại.

"Đợi đã." Văn Nhiễm gọi cô lại.

Cô tạm dừng bước.

"Mình nói những lời này không phải để tính sổ với cậu. Chuyện này, cũng không phải do cậu suy nghĩ không chu toàn, mà do cách tư duy của cậu vốn không được cấu tạo theo kiểu đó."

"Giống như bắn pháo hoa vậy, cậu chỉ chịu trách nhiệm cho khoảnh khắc pháo hoa rực rỡ bay lên trời. Còn những mảnh giấy, tàn tro rơi xuống sau đó, dọn dẹp thế nào, từ trước đến nay đều không phải việc cậu bận tâm."

"Mình nói ra những điều này, chỉ là để nói cho cậu biết, chúng ta thật sự là hai người quá khác biệt. Yêu một ngôi sao lớn như cậu quả thật là một chuyện vô cùng phiền phức."

Hứa Tịch Ngôn lại tựa người vào vách tường, rũ hàng mi rậm, im lặng nghe nàng nói hết.

Lâu thật lâu không lên tiếng.

Không biết đã qua bao lâu, cô ngẩng mi: "Vậy là cậu nghĩ thông suốt rồi, muốn chia tay với mình?"

Văn Nhiễm điềm tĩnh đáp: "Tụi mình chưa từng yêu nhau."

Hứa Tịch Ngôn lại bật cười, không hiểu vì sao cô đưa tay vân vê đuôi tóc mình. Mái tóc dài vừa được Văn Nhiễm sấy đến gần khô, phần còn lại khô dần trong không khí, độ xoăn còn rõ nét hơn bình thường.

Hứa Tịch Ngôn nói: "Vậy mình đi đây."

Cô nhìn Văn Nhiễm. Văn Nhiễm vẫn ngồi trên giường, không nói gì.

Hứa Tịch Ngôn đi ra cửa, vừa đến ngưỡng cửa thì xoay người, dựa vào khung cửa, lại nhìn về người đang cúi đầu ngồi trên giường: "Văn Nhiễm, mình nói là mình đi thật đó."

Văn Nhiễm vẫn không lên tiếng.

Hứa Tịch Ngôn không nói gì thêm nữa, xoay người rời đi. Cô không muốn mở vali ra tìm quần áo sạch, bực bội mặc lại chiếc sơ mi và quần yếm vừa thay lúc nãy. Ngoài ra còn có một tai nghe không dây bị ném trên ghế sofa, cô nhặc lên và đeo lên tai, mái tóc dài vẫn chưa khô hẳn, dính bết vào sau gáy.

Kéo vali ra khỏi cửa, đi đến hành lang nhỏ thì đứng im hai giây, rồi lại quay trở vào.

Áo choàng tắm vứt trên sofa, cô vốn chẳng buồn xếp lại. Nhưng giờ cô phải nuốt giận, ngồi xổm xuống sàn, đặt vali nằm ngang, kéo khóa, lấy ra một chiếc hộp nhỏ gói rất kỹ, đặt lên bàn trà.

Sau đó cô kéo khóa, đứng lên, bước đến cửa phòng ngủ nhưng không bước vào: "Trên bàn trà có thứ mình mang về cho cậu."

Rồi cô xách vali, lần này thật sự rời đi.

Văn Nhiễm vẫn ngồi thêm hai giây trên giường, xoay xoay chiếc máy sấy trong tay.

Căn hộ cũ cách âm không tốt, đợi đến khi tiếng bước chân của Hứa Tịch Ngôn ngoài hành lang dần nhỏ lại, nàng mới rời giường, bước ra phòng khách.

Trên bàn trà là một chiếc hộp nhỏ được gói rất kín bằng giấy chống sốc màu xám bạc.

Chắc chắn là Hứa Tịch Ngôn tự tay gói, vì miếng băng dán được cắt không hề ngay ngắn.

Với tính cách như Hứa Tịch Ngôn, khi bận rộn là sẽ mất kiên nhẫn và thiếu kiên trì.

Văn Nhiễm ngồi lên chiếc sofa nhỏ hẹp, tìm kéo, cẩn thận tháo lớp giấy chống sốc.

Lộ ra một hộp giấy nhỏ, thiết kế cực kỳ tối giản, trên hộp in một dòng tiếng Pháp, nàng không hiểu nghĩa.

Văn Nhiễm mở hộp ra, ngạc nhiên trong thoáng chốc.

Bên trong là một lọ mực nhỏ, nàng cầm lên soi dưới ánh đèn trần phòng khách.

Lọ thủy tinh tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, dưới ánh đèn gần như trong suốt. Màu mực xanh thẳm bên trong hiện ra, lấp lánh. Người Pháp thực sự lãng mạn, vốn từ của Văn Nhiễm hạn chế, nàng không thể miêu tả đó là màu xanh như thế nào.

Chỉ cảm thấy, như bơi về nơi sâu nhất và xa nhất của đại dương.

Đến vùng biển nơi cá voi dài năm mét thường xuất hiện. Nước biển nơi đó, hẳn sẽ có một màu xanh như tận cùng của đại dương.

Văn Nhiễm cầm lọ mực, tra cứu thương hiệu trên mạng.

Không có kết quả.

Có lẽ đây một thương hiệu mực thủ công cực kỳ ít người biết đến.

Văn Nhiễm khó mà tưởng tượng được, để tìm cho nàng một lọ mực như thế, Hứa Tịch Ngôn đã tốn bao nhiêu công sức. Có lẽ cô đã phải đi xe đến một con phố lát đá nhỏ ở Pháp, đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ có treo chuông đồng phát ra tiếng "leng keng", bụi bay lơ lửng trong không khí như tiệm đũa phép trong 《Harry Potter》.

Văn Nhiễm đứng dậy, lấy điện thoại trong túi vải, tay còn lại vẫn cầm lọ mực, nàng gọi cho Hứa Tịch Ngôn.

******

Lúc ấy, Hứa Tịch Ngôn đang ngồi ở ghế sau trong xe.

Trần Hi ngồi ghế phụ. Dù vẻ ngoài của Hứa Tịch Ngôn luôn lạnh nhạt, miệng thường treo nụ cười hờ hững, rất khó nhìn ra cảm xúc thật của cô, nhưng lúc này Trần Hi có thể thấy rõ, Hứa Tịch Ngôn đang tức giận.

Trần Hi không dám nói một lời, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Hứa Tịch Ngôn tựa vào lưng ghế, ngoảnh mặt nhìn phố xá Hải Thành bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn vô cảm.

Cho đến khi điện thoại của Hứa Tịch Ngôn rung lên "rừ rừ", "rừ rừ".

Giờ Hứa Tịch Ngôn có hai chiếc điện thoại. Một cái cô nói với Trần Hi là số cá nhân. Trần Hi từng để ý, cái số đó chưa từng có ai gọi đến.

Đây là lần đầu tiên.

Nhưng Hứa Tịch Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, hàng mi rũ thấp, như thể không nghe thấy.

Trần Hi vô cùng lưỡng lự, không biết có nên nhắc cô nhận điện thoại hay không.

Ánh mắt vừa dịch lên, đã chạm ngay ánh nhìn của Hứa Tịch Ngôn từ gương chiếu hậu——

Thôi xong, cô không dám mở miệng nữa.

Cho đến khi chuông ngắt, Trần Hi đang thở phào trong lòng, lại thấy Hứa Tịch Ngôn liếc cô một cái từ gương chiếu hậu.

Trần Hi sững người.

Lẽ nào Hứa Tịch Ngôn nãy giờ là chờ cô nhắc nhở? Làm sao cô đoán trúng được kiểu logic ấy...

Hứa Tịch Ngôn ngồi thêm một phút, hơi bực bội rút điện thoại ra, liếc nhìn, rồi bật cười lạnh.

Cuộc gọi vừa rồi không phải đổ chuông đến khi tự ngắt, mà là Văn Nhiễm chủ động cúp giữa chừng vì cô không nghe máy.

Hứa Tịch Ngôn cầm điện thoại đợi thêm nửa phút, Văn Nhiễm không gọi lại.

Cô bấm gọi.

Trần Hi lén nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hàng mi cô vẫn rũ xuống, vẻ mặt vẫn thờ ơ như thường lệ.

Nhưng rồi lại thấy cô khẽ nhíu mày.

Trần Hi đoán được rằng bên kia không bắt máy.

Hứa Tịch Ngôn lại gọi thêm cuộc nữa.

Vẫn không bắt máy.

Tối hôm đó, Hứa Tịch Ngôn đã gọi bao nhiêu cuộc?

Mười tám cuộc.

Đến cuộc thứ mười tám, Văn Nhiễm mới bắt máy.

Lúc đó xe đã đậu trong bãi xe của khách sạn năm sao, Hứa Tịch Ngôn khẽ nâng cằm ra hiệu cho Trần Hi và tài xế xuống trước, Trần Hi vội vàng kéo tài xế rời khỏi xe.

Tiếng của Văn Nhiễm qua điện thoại rất nhỏ và tĩnh: "Alo."

Hứa Tịch Ngôn: "Gọi rồi cúp, có ý gì?"

"Chỉ là có một câu muốn hỏi, sau đó nghĩ tới nghĩ lui thấy không cần hỏi nữa."

Hứa Tịch Ngôn đổi điện thoại sang tay kia, ngón tay khẽ chạm lên viền cửa kính xe. Đã là tiết Cốc Vũ¹ tháng tư, bèo bắt đầu sinh sôi, chim cu rũ lông, ngoài cửa sổ không biết từ đâu bay tới một con bọ rùa nhỏ xíu, đang men theo ngón tay cô chậm rãi bò lên.

Cô nói: "Cậu hỏi đi."

Văn Nhiễm im lặng.

Ngón tay Hứa Tịch Ngôn khựng lại, con bọ rùa nhỏ kia lập tức vỗ cánh bay đi.

"Văn Nhiễm, nếu cậu không hỏi, lát nữa mình sẽ tiếp tục gọi đấy."

"Mình chỉ muốn hỏi, nếu như cậu có thể nghĩ đến chuyện tặng mình một lọ mực như vậy, thì cậu có từng nghĩ tới sau khi kết thúc buổi diễn ở Maroc, giữa lúc bận rộn bay đi khắp nơi, cậu có dành chút thời gian chia sẻ với mình cảm giác của cậu sau khi chơi bản nhạc đó không?

Hứa Tịch Ngôn sững sờ.

Văn Nhiễm nói nhỏ: "Cũng giống như số tiền đó, trong đầu cậu hoàn toàn không có khái niệm gì."

Văn Nhiễm nói xong rồi cúp máy ngay lập tức.

******

Hôm sau, Văn Nhiễm vẫn đi làm như thường lệ.

Giờ nghỉ trưa, nhận được cuộc gọi của Trần Hi: "Cô Văn, xin hỏi bây giờ cô có đang ở studio không?"

Trần Hi nhận ra không khí giữa hai người đã thay đổi, nên lại đổi cách xưng hô với Văn Nhiễm trở về thành "cô Văn".

Văn Nhiễm không chỉnh lại, chỉ đáp: "Có."

"Tôi có thể đến gặp cô một lát được không?"

"Được. Nhưng nên để qua giờ nghỉ trưa hẵng tới, lúc này trong khu vẫn còn nhiều người đi dạo."

"Được."

Khoảng ba giờ chiều, Văn Nhiễm nhận được cuộc gọi khác của Trần Hi: "Tôi đến rồi, cô có thể ra được không?"

Văn Nhiễm ra gặp Trần Hi.

Là trợ lý của Hứa Tịch Ngôn, Trần Hi đôi lúc cũng bị chụp trong ảnh đường phố, nên khi đến tìm Văn Nhiễm thì rất kín đáo, áo hoodie cùng quần jeans ống rộng, mũ lưỡi trai kéo thấp, cố gắng không gây chú ý.

Hai người ngồi xuống băng ghế giữa bụi cỏ tranh, Trần Hi nói: "Chị Ngôn Ngôn dặn tôi, nhất định phải gặp trực tiếp để giải quyết chuyện này."

Văn Nhiễm đã đoán được lý do.

Trần Hi nói: "Tôi sẽ chuyển cho cô năm mươi vạn, xin cô nhất định phải nhận."

Vì từng có hợp tác thương mại trước đó, cô có số tài khoản ngân hàng của Văn Nhiễm.

Văn Nhiễm: "Sao không phải năm triệu?"

Trần Hi ngạc nhiên.

Văn Nhiễm vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Năm mươi triệu cũng được."

"Cô Văn..."

Cô không hiểu Văn Nhiễm như hiểu Hứa Tịch Ngôn, nên thật sự không nhìn thấu được Văn Nhiễm, người đang nói những lời này với vẻ mặt thản nhiên, rốt cuộc có đang tức giận hay không.

Văn Nhiễm thật sự đang tức giận.

Điểm khiến nàng tức giận chính là Hứa Tịch Ngôn giàu như thế, vậy mà không nói sẽ đưa nàng năm mươi triệu, thậm chí không được năm triệu.

Mà lại để Trần Hi trang trọng đến trước mặt nàng, đưa ra con số năm mươi vạn.

Hứa Tịch Ngôn đã suy nghĩ kỹ, một khoản tiền không lớn không nhỏ như vậy, số tiền mà người bình thường cũng có thể tự kiếm ra, không đến mức khoa trương. Cô chỉ thành tâm muốn cảm ơn vì nàng đã vì cô mà vất vả. Hứa Tịch Ngôn nghĩ có lẽ Văn Nhiễm sẽ chấp nhận?

Hứa Tịch Ngôn cho rằng nàng có thể chấp nhận được sao?

Văn Nhiễm đứng thẳng dậy. Trần Hi chỉ là người được Hứa Tịch Ngôn cử đến, nàng không cần thiết phải giận cá chém thớt, nên vẫn mỉm cười với cô ấy: "Cô về đi."

Trần Hi gọi với theo: "Cô Văn, đợi đã."

Văn Nhiễm quay lại.

"Vậy cô đã chi bao nhiêu trong chuyến bay đến Maroc, còn chi phí sinh hoạt khi chị Ngôn Ngôn ở nhà cô, ngoài tiền tiết kiệm ra cô có khoản chi nào thêm không? Có thể nói cho tôi biết được không, tôi sẽ chuyển lại toàn bộ, không thiếu một xu."

Văn Nhiễm mỉm cười.

Chắc đây là tầng suy nghĩ thứ hai của Hứa Tịch Ngôn.

Lần này Hứa Tịch Ngôn còn biết cân nhắc sâu đến thế. Ha.

Theo lý mà nói, nàng nên nhận số tiền này. Chia tay chẳng phải vẫn là như vậy sao? Với loại " người tình trên hợp đồng" như họ cũng không khác mấy, tiền bạc rõ ràng, tình cảm kết thúc, cắt đứt hết mọi lý do và cái cớ để Hứa Tịch Ngôn đến tìm nàng về sau.

Nhưng lúc ấy, Văn Nhiễm lại có một suy nghĩ rất kỳ lạ:

Nếu nhận số tiền ấy, vậy thì tất cả những gì nàng đã bỏ ra để đến Maroc, hành trình vội vã quay về giữa đêm khi còn chưa kịp nhìn rõ sa mạc, và tất cả ký ức về việc Hứa Tịch Ngôn từng ở trong căn hộ thuê nhỏ bé của nàng, đều sẽ bị mua lại hết.

Văn Nhiễm mỉm cười nói với Trần Hi: "Tôi không nhận. Cô về nói với cô Hứa, nếu cô ấy còn đến tìm tôi vì chuyện tiền bạc, tôi sẽ chặn hết toàn bộ liên lạc của cô ấy."

Nàng khẽ mỉm cười xoay người bỏ đi.

Trần Hi nhìn theo bóng lưng nàng.

Đáng sợ, quá đáng sợ...

Dù người phụ nữ mặt mày giản dị kia đang mỉm cười bình thản, nhưng bây giờ Trần Hi đã nhìn ra, nàng chắc chắn rất tức giận.

Khí thế quá kinh người.

Trần Hi thở dài đứng dậy, quay về báo lại với Hứa Tịch Ngôn.

Bên này, Văn Nhiễm trở lại studio.

Hề Lộ hỏi: "Nhiễm Nhiễm, có bạn đến tìm cậu à?"

"Ừ, đúng rồi."

"Sao không mời người ta vào ngồi một lát?"

"Cô ấy chỉ đi ngang qua, đến nói với mình vài câu thôi."

Thấy nàng vừa vào studio đã ngồi xổm lục lọi trong tủ chứa đồ, Hề Lộ tò mò hỏi: "Cậu tìm gì thế?"

"Đỗ gõ mõ."

"Hả?" Hề Lộ tưởng mình nghe lầm.

"Đồ gõ mõ." Văn Nhiễm lặp lại lần nữa, ngẩng gương mặt bình tĩnh lên: "Trước kia có một thời gian chị Vu Già chơi game toàn thua, chẳng phải đã mua đồ gõ mõ đặt ở studio để tự nhắc mình nhìn đời nhẹ nhàng hơn sao?"

Hề Lộ bật cười: "Cậu tìm cái đó làm gì? Người như cậu, tính cách vốn điềm đạm thế rồi, mà cũng có lúc không kiềm được cảm xúc à?"

Văn Nhiễm cũng cong cong khóe môi: "Hôm nay không có việc gì, chán quá, tìm ra chơi một lát."

Nàng đúng là cố chấp thật, gõ mõ cũng bị nàng lục ra được.

Phủi một lớp bụi, nàng đặt lên bàn làm việc. Thiết kế kiểu Trung Hoa, trên mặt khắc ba dòng chữ nhỏ—— "OK / Fine / Không sao cả".

Văn Nhiễm thật sự cầm chiếc dùi nhỏ, gõ đi gõ lại.

Hề Lộ và Trịnh Luyến đứng bên cạnh phì cười.

Văn Nhiễm cũng bật cười. Thật là ngốc quá.

Nàng buông dùi, kín đáo hít sâu một hơi, tự nhủ trong lòng: Đừng tức giận, nhìn đời nhẹ nhàng.

******

Thời gian này, Hứa Tịch Ngôn chuyển trọng tâm công việc về nước, chuẩn bị cho chuyến lưu diễn tiếp theo.

Văn Nhiễm đã bỏ tên 「Hứa Tịch Ngôn」 ra khỏi danh sách chặn từ khóa, vì nàng cần biết hành tung của cô, tránh lặp lại tình huống bất ngờ chạm mặt như lần trước ở trung tâm thương mại dịp Tết.

Hồi ấy nàng dám ký hợp đồng với Hứa Tịch Ngôn, là vì biết rõ bản tính cô kiêu ngạo và lạnh nhạt.

Hứa Tịch Ngôn sẽ không quấn lấy nàng.

Khi tiết trời dịu dần, Hà Vu Già ghé studio thăm bọn họ, xách theo hai túi dâu tằm: "Mệt chết đi được, chị với bạn đi hái dâu tươi đấy, ai đó đến phụ chị với."

Văn Nhiễm nhận lấy túi trong tay cô ấy, mang ra bồn nước rửa sạch.

Dâu tằm rất dễ ra màu, rửa ra thành hai thau lớn, đầu ngón tay nàng cũng nhuốm một màu tím xanh nhàn nhạt.

Ánh sáng bên ngoài đã là tia nắng xuân thật sự, xuyên qua cửa kính tràn vào. Hà Vu Già nằm dài trên ghế lười chơi game.

Tiếng "Victory!" vang lên, Văn Nhiễm bước tới: "Chị Vu Già, chị có rảnh không? Em có chuyện muốn nói với chị."

Hà Vu Già chỉ sang ghế đối diện: "Ngồi đi, không ăn dâu à? Nãy rửa lâu thế cơ mà."

Văn Nhiễm bốc hai quả cho vào miệng, vị ngọt thanh xen chút chua nhẹ.

Nàng cân nhắc rồi mở lời: "Một thời gian nữa, có lẽ em sẽ cân nhắc rời khỏi studio. Tất nhiên không phải bây giờ, là đợi khi chị tìm được người thích hợp để thay thế. Chỉ là, em đã làm ở đây lâu rồi, đã có suy nghĩ này thì em nghĩ nên nói với chị sớm một chút."

"Muốn đi đâu? Vào studio hiệu chỉnh âm thanh lớn hơn à?" Hà Vu Già thật sự là người tốt bụng: "Người ta luôn hướng về nơi cao hơn, chị có thể nhờ bạn bè trong giới hỏi thử xem chỗ nào đang cần người."

Văn Nhiễm mỉm cười: "Không, em đang nghĩ liệu có thể mở studio của riêng mình không."

"Bây giờ kinh tế thế này, kiếm đơn hàng đâu dễ."

"Em biết. Nhưng em không có nhiều nhu cầu, chỉ cần đủ ăn là được." Văn Nhiễm cười nhạt: "Em vẫn muốn thử nhận những khách hàng khó tính một chút, điều chỉnh những cây đàn đặc biệt hơn một chút."

Hà Vu Già nhìn nàng, hoàn toàn không bất ngờ: "Chị biết là không giữ được em lâu mà."

Hà Vu Già đánh giá: "Lúc mới quen, chị tưởng em là kiểu người cái gì cũng không màng đến. Sau này tiếp xúc lâu mới biết, em cũng có dã tâm, chỉ là dã tâm ấy đặt ở những chỗ vừa quái vừa lạ."

Văn Nhiễm nói: "Chị Vu Già, sau này chị làm ăn chắc chắn sẽ rất thành công."

"Sao vậy?"

"Vì mắt chị rất tinh, nhìn người chuẩn lắm."

Hà Vu Già bật cười, huých nhẹ tay nàng: "Sau này đừng giành khách của chị là được."

Văn Nhiễm cong môi: "Em giành không lại chị đâu. Hơn nữa còn sớm lắm, em mới chỉ có suy nghĩ sơ bộ thôi."

Hà Vu Già đúng là nhìn nàng không sai.

Khi thi đại học, nàng chọn ngành hiệu chỉnh dương cầm thay vì ngành biểu diễn dương cầm, chính vì nàng là người có dã tâm. Nàng không cam lòng trở thành một nghệ sĩ dương cầm bình thường, nàng thà dùng đôi tai nhạy bén được trời phú này để hiệu chỉnh âm, để góp phần làm nên thanh âm kỳ diệu như đến từ thiên đường.

Có lẽ, trên con đường hiệu chỉnh ấy, nàng sẽ gặp một "Hứa Tịch Ngôn" tiếp theo.

Tất nhiên, không phải ai cũng sẽ giống Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn là duy nhất. Ý nàng là, biết đâu sẽ gặp được một người thật sự có thiên phú, giống Hứa Tịch Ngôn, hoặc giống nàng thuở chưa tròn mười tuổi.

Nàng nhất định sẽ dốc toàn bộ thính lực, dùng hết kiến thức và kinh nghiệm cả đời học hỏi, để hiệu chỉnh dương cầm của người đó thật hoàn hảo.

"À đúng rồi." Hà Vu Già gọi nàng: "Vừa hay hai hôm nữa có một buổi họp mặt trong giới âm nhạc, mẹ chị bảo chị đi mà chị ngại lắm, cho nên đưa luôn thiệp mời cho em. Dù studio của em chưa thành lập ngay, đi làm quen trước, tạo thêm vài mối quan hệ cũng không thiệt gì."

Chỉ có người như Hà Vu Già, từ nhỏ đã sống trong sung túc, mới có thể tốt tính như thế.

Văn Nhiễm cảm kích tấm lòng của cô: "Cảm ơn chị Vu Già."

Hai ngày sau, Văn Nhiễm cầm theo thiệp mời, đến buổi họp mặt mà Hà Vu Già giới thiệu.

Không ngờ lại tổ chức ở một quán bar, toàn là những người giống Hà Vu Già, con cháu đời hai đời ba trong giới âm nhạc. Vừa bước vào, Văn Nhiễm đã thấy mình ăn mặc quá giản dị.

Nàng là gương mặt lạ, chẳng ai chú ý, liền theo thói quen tìm một góc ngồi xuống.

Thấy được vài người trong giới dương cầm. Nếu nghĩ đến chuyện phát triển sự nghiệp sau này, lẽ ra nàng nên chủ động đến chào hỏi, mời rượu làm quen.

... Nhưng, thật sự không thể làm được.

Văn Nhiễm hơi phiền não. Lúc ấy nàng chợt không rõ, tính cách như mình, rốt cuộc có thật sự hợp để mở studio riêng hay không.

Chẳng lẽ sẽ bị đói chết...

Đúng lúc đang mải suy nghĩ, cửa quán bar bỗng náo động.

Mọi người xì xào: "Cô ấy cũng đến sao?" "Thế thì buổi tiệc tối nay đúng là có giá trị hẳn!" "Cô ấy đến chẳng phải là có nghĩa là..."

Văn Nhiễm nhìn ra cửa quán bar.

Người bước vào là Đậu Thần.

Vừa xuất hiện, mọi người đều lập tức liên tưởng đến Hứa Tịch Ngôn, ai nấy đều thì thầm, xì xào bàn tán, nhưng lại không ai dám tiến đến làm phiền.

Đậu Thần nói vài câu với bạn bè thân quen, chắc muốn kín tiếng, liền một mình đi về phía góc này.

Nhìn thấy Văn Nhiễm, Đậu Thần gật đầu.

Rồi ngồi xuống cạnh nàng: "Trùng hợp quá."

"Chị Đậu." Văn Nhiễm cười chào cô: "Buổi tiệc này vốn không tới lượt tôi đâu, là sếp đưa thiệp để tôi đi thay."

Đậu Thần gật đầu, liếc nhìn ly trên bàn nàng: "Uống gì vậy?"

"Nước ép dưa hấu."

"Không uống rượu à?"

"Bình thường tôi ít uống." Chủ yếu chỉ uống khi đi với Đào Mạn Tư, tửu lượng lại kém, nên ở mấy nơi xã giao như này nàng hầu như không uống.

Đậu Thần nói: "Vậy thì cho tôi một ly rượu đi. Làm việc mệt muốn chết, cần rượu giải sầu."

Rượu mang đến, cô nhấp một ngụm, tạm để lên quầy, rồi hỏi: "Dạo này có liên lạc với Tịch Ngôn không?"

Bar quá ồn, Văn Nhiễm không nghe rõ: "Gì cơ?"

Đậu Thần nghiêng người gần hơn, nói lại lần nữa.

Bên cạnh nàng không ai chủ động nhắc đến Hứa Tịch Ngôn cả. Mãi đến lúc này, tên "Tịch Ngôn" dán sát vành tai, lướt qua màng nhĩ, nặng nề rơi xuống tim.

Nàng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Không có."

"Tôi nghĩ..." Đậu Thần vén tóc: "Dạo này Tịch Ngôn có vẻ khá buồn."

Văn Nhiễm mím môi.

Rồi khẽ lắc đầu: "Cậu ấy không buồn đâu."

Đậu Thần liếc nhìn nàng.

Văn Nhiễm khẽ nói: "Với một người như cậu ấy, e rằng từ trước đến nay chưa từng có khái niệm gọi là 'buồn' thật sự."

Đậu Thần nhìn nàng thật lâu.

Văn Nhiễm cười hỏi: "Chị Đậu, chẳng phải chị cũng nghĩ vậy sao?"

Đậu Thần nhún vai: "Tôi chỉ là cộng sự kinh doanh của em ấy, sẽ không vượt giới hạn để thực sự thăm dò nội tâm em ấy. Như thế chỉ tự chuốc khổ thôi."

Văn Nhiễm hiểu, mỉm cười. Đậu Thần uống rượu, nàng tiếp tục uống nước ép dưa hấu.

"À đúng rồi." Đậu Thần nói: "Buổi tiệc tối nay là do Tịch Ngôn nhắc tôi, tôi nghĩ em ấy có thể sẽ đến."

Văn Nhiễm bị sặc một ngụm nước ép dưa hấu—— Nàng biết dạo này Hứa Tịch Ngôn bận đến thế nào, cô tự đến đây làm gì chứ?!

Nàng định nói: "Tôi chợt nhớ ra mình còn chút việc, xin phép đi trước."

Nhưng đúng lúc đó, Đậu Thần lấy điện thoại từ túi ra liếc nhìn, nói: "Em ấy đến cửa rồi."

******

Editor: Truyện đứng trên góc nhìn của Văn Nhiễm, nhưng nếu đặt mình vào vị trí của Hứa Tịch Ngôn, yêu một người sống nội tâm như Văn Nhiễm cũng không dễ dàng 🥹

Ghi chú:¹谷雨天/Tiết Cốc Vũ: "Cốc" là lúa hay ngũ cốc. "Vũ" là mưa. "Cốc Vũ" mang ý nghĩa là "Mưa tốt lúa/ngũ cốc". Đây là tiết khí đánh dấu thời điểm lượng mưa tăng lên đáng kể, rất quan trọng và có lợi cho sự sinh trưởng của cây trồng, đặc biệt là các loại ngũ cốc. Thời gian thường bắt đầu vào khoảng ngày 19-21 tháng 4 dương lịch hàng năm và kéo dài khoảng 15 ngày. Đây là tiết khí cuối cùng của mùa xuân, trước khi chuyển sang mùa hè (tiết Lập Hạ).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện