"Một tờ hợp đồng không thể ràng buộc được mối quan hệ giữa chúng ta."
Không có tiếng hoan hô.
Buổi biểu diễn lần này của Hứa Tịch Ngôn, không có bất kỳ một tràng vỗ tay hay hò reo nào.
Ngay từ khoảnh khắc cô dùng chiếc găng tay lụa dài che lên mắt, tất cả mọi người đều sững lại. Nhưng cô thì vẫn thản nhiên, tư thế như mọi khi, phong thái cũ vẫn như mọi khi.
Giai điệu Vũ khúc Hungary của Brahms bay lượn trên đầu ngón tay cô, tất cả đều chìm đắm trong cơn chấn động tột độ. Bất kể là người hiểu hay không hiểu về dương cầm, có hay không nắm rõ nhạc lý, thì cảm xúc ấy vẫn là một cú đánh trực diện, một vẻ đẹp khiến người ta sững sờ.
Cảm giác như bạn đang đứng trước một thác nước hùng vĩ từ trên trời đổ xuống, chắc chắn toàn thân sẽ bị làn hơi nước bắn tung tóe làm ướt đẫm.
Cơn chấn động đó nuốt chửng lấy bạn ngay lập tức.
Mãi đến khi bản nhạc của Hứa Tịch Ngôn kết thúc, Văn Nhiễm mới từ từ mở mắt ra.
Từ thời cấp ba, nàng đã quen với việc hướng về phía trước bên trái để tìm kiếm bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn. Lúc này nàng nhìn về bên trái của màn chiếu, người phụ nữ ngồi trên ghế đàn mặc lễ phục nhung đen, động tác đánh đàn của cô luôn rất mạnh mẽ, chiếc váy khẽ trượt xuống chút ít, tất nhiên không đến mức hở hang, chỉ là lộ ra thêm một khoảng bả vai mảnh mai như cánh bướm, lấm tấm mồ hôi, minh chứng cho sự xuất thần ban nãy.
Chiếc găng tay vẫn còn che trên mắt cô, chưa tháo xuống. Cô ngồi trên ghế đàn, có lẽ lâu hơn thường lệ khoảng năm giây, đầu hơi cúi, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Vẻ yên tĩnh, trang nghiêm, dứt khoát ấy, khiến người ta tin rằng cô thực sự sẵn sàng hiến tế. Dù điều bị hiến tế là đôi mắt của cô, hay là cả trái tim cô.
Rồi cô đưa tay lên, tháo chiếc găng lụa đen trước mắt xuống, lộ ra đôi mắt trong trẻo, nơi khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười ấy nhẹ tênh, như chẳng mấy để tâm, nhưng ánh mắt thì sắc bén, mang theo một vẻ gần như kiêu ngạo, chắc chắn rằng bản thân sẽ làm được.
Cô cầm hai chiếc găng trong tay, đứng dậy cúi người chào về phía khán đài. Khán giả được mời đến vẫn chưa hoàn hồn, còn ngồi im tại chỗ. Chưa ai kịp vỗ tay, nhưng cô đã đứng thẳng dậy, ánh sáng trong mắt càng rực rỡ hơn.
Cô biết lúc này ở khắp mọi ngóc ngách của thế giới, sẽ có vô số người sau khi kịp phản ứng, sẽ điên cuồng vỗ tay vì cô. Cái tên 「Hứa Tịch Ngôn」 của cô sẽ trở thành một biểu tượng.
Từ nay về sau, hễ nhắc đến dương cầm, sẽ có người nghĩ ngay đến cô - Hứa Tịch Ngôn.
Trịnh Luyến vẫn còn trong cơn chấn động kéo dài, quay đầu hỏi Hề Lộ: "Đó là tay người thật sao?"
Hề Lộ bật cười khẽ, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình: "Em nói gì thế?"
Trịnh Luyến lại thở dài: "Đó chính là thiên tài đúng không? Thật ra với những người học dương cầm mà nói, nhìn thấy một người như thế chỉ khiến người ta tuyệt vọng. Chỉ cần nghe cô ấy chơi đàn là đủ biết, cả đời này dù mình có khổ luyện đến mức nào, cũng chẳng thể bằng một phần mười của cô ấy."
"Một phần mười?" Lúc này Hứa Tịch Ngôn đã rời khỏi sân khấu, Hề Lộ mới chịu dời mắt khỏi màn hình để nhìn Trịnh Luyến: "Một phần trăm thì có."
Văn Nhiễm cùng Hề Lộ thu lại ánh nhìn, mắt nàng dừng ở dĩa đậu luộc trên bàn làm việc.
Nàng ăn ba hay bốn hạt, vỏ đậu mềm oặt nằm rải rác trên mặt bàn. Nhớ có một tối nọ, nàng và Hứa Tịch Ngôn cũng mua một hộp đậu thế này, mang về nhà ăn khi xem phim, hai lon bia đặt trên bàn, họ cùng xem bộ phim kinh điển của Audrey Hepburn 《Breakfast at Tiffany's》
Hứa Tịch Ngôn cúi người ăn đậu một lúc, rồi đi rửa tay, sau đó quay về ghế sofa.
Một tay ôm gối, tay còn lại tựa lên lưng ghế, nhắm mắt lại.
Văn Nhiễm quay đầu liếc cô một cái: "Cậu không xem à?"
Hứa TịDiamondsch Ngôn cười lười biếng: "Nghe tiếng là được rồi."
Cô khe khẽ hát theo nữ chính vài câu Diamonds Are A Girl's Best Friend, giọng trầm thấp, như thể muốn hòa tan vào bộ phim đen trắng ấy.
Văn Nhiễm ngồi kế bên cô, lặng lẽ uống bia, Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "A Nhiễm."
"Ừ?"
"Bọt khí carbon trong bia va vào lớp nhôm của lon kêu lách tách như pháo hoa vậy."
Chẳng hiểu vì sao trong khoảnh khắc ấy, Văn Nhiễm bỗng cảm thấy rất buồn.
Nàng biết Hứa Tịch Ngôn đang nhắm mắt, nên liền đánh liều quay đầu nhìn, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên người Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn tựa vào ghế sofa với một tay chống đầu, dáng vẻ nằm nghiêng như một nàng tiên cá, miệng khe khẽ ngân nga theo giai điệu cũ kỹ của bộ phim đen trắng.
Văn Nhiễm bỗng nhớ lại câu nói của cô trong ngày: "Nếu không chơi đàn nữa, sống thế này cũng tốt."
Thật sự tốt.
Một nửa lon bia lạnh. Vỏ đậu đã ăn nằm rải rác trên bàn trà. Bộ phim kinh điển đen trắng.
Khi ấy dĩa vỏ đậu trên bàn trà, đổi lại đêm nay dĩa vỏ đậu trên bàn làm việc.
Người khi ấy ngồi ngay bên cạnh, hiện tại chỉ có thể ngước nhìn người đó đang thu hút sự chú ý của toàn thế giới dưới ánh đèn sân khấu.
Văn Nhiễm phát hiện ra, trong lòng mình vẫn luôn rõ ràng.
Những hạt đậu, bia lạnh, cuốn phim cũ kia, đều chỉ là một lần duy nhất, như hoa trong gương, trăng dưới nước.
Hứa Tịch Ngôn, cuối cùng vẫn sẽ cưỡi cây chổi thần của cô để bay lên bầu trời.
******
Đào Mạn Tư cũng gửi tin nhắn cho Văn Nhiễm: [Nhiễm Nhiễm, cậu có xem chương trình phát sóng trực tiếp buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn tối nay không?]
[Mình chẳng hiểu gì về piano. Nhưng cậu ấy thật lợi hại.]
Văn Nhiễm cúi đầu gõ chữ, không trả lời câu hỏi của Đào Mạn Tư, ngược lại hỏi: [Ra ngoài uống rượu không?]
[Bây giờ á?]
[Ừ.]
[Được thôi, đúng lúc mình có chuyện muốn kể với cậu.]
Mọi người trong studio bắt đầu thu dọn, Văn Nhiễm đứng dậy, cất phần đậu còn lại vào tủ lạnh, bỏ vỏ vào thùng rác, rồi buộc túi mang ra ngoài.
Khóa cửa rồi ra bắt xe, nàng phát hiện vẫn còn rất nhiều người nán lại công ty để xem buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn, có lẽ sợ trên đường về sẽ bỏ lỡ mất. Khu Văn Hóa Sáng Tạo vốn yên ắng, lúc này đông đúc người qua kẻ lại.
Văn Nhiễm nói với Trịnh Luyến: "Chị đi chung xe với em nhé, chị cũng trên đường vào trung tâm gặp bạn, tiện đường với em."
"Hehe được ạ chị Nhiễm Nhiễm."
Hai người cùng lên xe, Trịnh Luyến vẫn chưa dứt khỏi đề tài về Hứa Tịch Ngôn: "Sau này chắc cô ấy còn nổi hơn nữa ấy nhỉ."
"Sao có người vừa có gương mặt, lại có đôi tay thế kia, ông trời thiên vị quá đi mất!"
Văn Nhiễm ngồi ở hàng ghế sau xe, phía bên cửa sổ, cửa kính kéo xuống một khe nhỏ, gió đêm ùa vào, mơn man một mảnh da nhỏ trên trán, chỗ Hứa Tịch Ngôn luôn thích hôn lên. Nàng hỏi Trịnh Luyến: "Có ghen tị không?"
Trịnh Luyến nghĩ kỹ một hồi: "Thật là... hoàn toàn không có luôn!"
Văn Nhiễm mỉm cười gật đầu, lại quay ra nhìn ánh đèn đang dần trôi qua ngoài kính cửa sổ
Không thể ghen tị. Người ta chỉ ghen với những người bình thường bên cạnh mình, ai lại đi ghen với mặt trời trên cao? Mặt trời vốn dĩ nên ở đó, phát ra ánh sáng rực rỡ, để cho tất cả mọi người ngước nhìn.
Văn Nhiễm đến trung tâm thành phố, tạm biệt Trịnh Luyến rồi xuống xe.
Quán bar này là được đồng nghiệp của Đào Mạn Tư giới thiệu. Người làm nghề viết lách thường sống nội tâm, quán bar cũng không quá hợp thời, bật vài bản jazz xưa dễ nghe, ngồi ở đây có thể thả lỏng tâm trạng trò chuyện.
Đào Mạn Tư gọi đồ uống xong, trả thực đơn lại cho phục vụ, rồi lại hỏi: "Cậu xem buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn tối nay rồi chứ?"
Chủ đề của mọi người đều xoay quanh Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm cúi đầu nhìn ánh nến nhỏ chập chờn trên bàn, rồi mới mỉm cười đáp: "Tất nhiên rồi."
"Mình biết mà, chẳng có ai không xem đâu. Nhiễm Nhiễm, cậu học dương cầm, cậu là dân chuyên nghiệp rồi, theo cậu thì cậu ấy có giỏi không?"
Văn Nhiễm chỉ nói hai chữ: "Thiên tài."
Chính vì bản thân cũng học dương cầm, nên nàng càng hiểu rõ từng nốt nhạc, từng chỗ ngắt, Hứa Tịch Ngôn đều xử lý hoàn hảo đến mức nào.
Huống chi Văn Nhiễm lại có đôi tai đặc biệt nhạy cảm, cơn địa chấn nàng nhận được, có lẽ mạnh gấp trăm lần người thường.
Rượu được mang lên, Đào Mạn Tư mím môi nếm lớp muối trên vành ly: "Uống thế này đúng không nhỉ?"
Vừa uống một ngụm đã cau mày ngay lập tức, liếc quanh không thấy phục vụ, nhỏ giọng than với Văn Nhiễm: "Không quen chút nào."
Văn Nhiễm bật cười.
Nàng gọi một ly margarita cà chua, mùi vị cũng lạ lùng không kém.
Nàng hỏi: "Cậu muốn kể gì với mình?"
Đào Mạn Tư bỗng ngượng ngùng một chút.
Văn Nhiễm lập tức đoán được: "Là Trương Triết Văn phải không?"
"Ừ, sau buổi họp lớp trước Tết, bọn mình bắt đầu nói chuyện."
"Thật à?"
"Hôm đó chẳng phải mọi người đều add WeChat của nhau sao, mình xem mới biết thì ra cậu ấy đã về Hải Thành làm việc. Sau đó mình chia sẻ quyển sách《Thư viện tưởng tượng》 của Terayama Shuji lên vòng bạn bè, không ngờ cậu ấy cũng thích. Vài ngày sau mình chia sẻ quán cơm cà ri mình thích, không ngờ cậu ấy cũng hay đến, thế mà chưa từng chạm mặt."
Văn Nhiễm mỉm cười nhẹ nhàng.
Uống ly margarita có vị kỳ lạ, nghe bạn thân kể về sự rung động kéo dài gần mười năm.
Thật tốt biết bao khi yêu một ai đó có cuộc sống bình thường.
Cùng nhau đọc một cuốn sách kỳ lạ khi các bạn rảnh rỗi.
Cùng nhau ghé qua một quán cà ri, bạn vừa rẽ qua góc phố, người kia từ bên kia đường bước sang.
Bạn chọn một bó diên vĩ trong tiệm hoa, đúng lúc người kia muốn mua chút sắc xanh cho ngôi nhà nên lấy đi chậu bạc hà đặt bên cạnh.
Dù mười năm qua hai người gần như không liên hệ gì, nhưng người kia vẫn luôn ở trong thế giới của bạn, chỉ cần với tay là chạm tới.
Văn Nhiễm cười hỏi: "Vậy hai người..."
"Thì bọn mình..." Đào Mạn Tư đẩy gọng kính viền vàng: "Cứ từ từ thôi."
Uống rượu xong, hai người cùng nhau rời khỏi quán bar.
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu còn việc gì không?"
"Không có, sao thế?"
Văn Nhiễm chỉ về tiệm tiện lợi bên đường: "Đi mua thêm mấy lon bia với mình nhé."
"Còn chưa đủ à? Hôm nay cậu làm sao thế." Đào Mạn Tư cười: "Sao không gọi thêm trong quán? Sợ lại gọi nhầm à?"
Văn Nhiễm thành thật đáp: "Mắc quá."
Đào Mạn Tư gật đầu đồng tình: "Thật đó, một ly cocktail hơn chín mươi tệ, uống không nổi."
Hai người cùng bước vào cửa hàng tiện lợi, Văn Nhiễm lấy ba lon bia, Đào Mạn Tư không muốn uống nhiều, chỉ lấy một lon, còn lấy thêm một gói snack trái cây.
Khi tính tiền, Văn Nhiễm nhanh tay lấy điện thoại: "Để mình."
"Sao lại mời mình?"
Văn Nhiễm nói: "Ăn mừng."
"Mừng gì cơ?"
Văn Nhiễm nghiêng đầu: "Ăn mừng Hứa Tịch Ngôn biểu diễn thành công?"
Đào Mạn Tư tưởng nàng đùa: "Thôi được, lần này cậu mời, lần sau mình mời lại."
Hai người xách túi bia bước ra ngoài, quán bar này cách nhà cả hai khá xa, giờ cũng không còn sớm, Văn Nhiễm chỉ về lề đường: "Hay ngồi ở đây đi?"
"Được nha."
Nhớ hồi họp lớp sau khi thi tốt nghiệp cấp ba, hai người cũng từng ngồi ở lề đường, làn gió cuối hè mát dịu.
"Nhưng hôm nay lãng mạn hơn." Đào Mạn Tư cùng Văn Nhiễm ngồi xuống, rụt cổ lại: "Dù trời còn lạnh, chỉ những người thật sự có tâm trạng mới chịu ngồi uống bia ngoài đường trong gió lạnh như lúc thế này."
Văn Nhiễm bật cười thành tiếng.
Chỗ này vắng vẻ, đêm đã khuya, đường không một bóng xe. Ánh đèn đường hòa cùng ánh trăng rải xuống, hắt lên ánh sáng nhàn nhạt như phủ sương, tựa mặt biển lấp lánh ánh bạc. Chỉ nghe thấy tiếng xe vụt qua từ nơi xa xăm truyền đến, khiến bầu không khí xung quanh càng thêm tĩnh lặng.
Đào Mạn Tư xé gói snack: "Không biết có tình cờ gặp Trương Triết Văn không nhỉ."
Văn Nhiễm cầm lon bia liếc cô một cái.
"Công ty cậu ấy ở gần đây mà."
"Ồ——" Văn Nhiễm kéo dài giọng: "Vậy nên cậu mới chọn quán bar này hả?"
"Không phải đâu." Đào Mạn Tư xua tay phủ nhận: "Mình nhớ ra sau khi ngồi xuống thôi. Nếu cậu ấy tan làm, lái xe qua đây, rồi thấy bọn mình ngồi uống bia bên lề đường, chắc buồn cười lắm."
Văn Nhiễm nhếch môi cười.
Thật tuyệt biết bao.
Thích một người, trong cuộc sống hàng ngày có thể tình cờ gặp được nhau.
Không cần thật sự chạm mặt, chỉ riêng niềm hy vọng mong manh ấy thôi, cũng giống như lớp đường bột rắc trên chiếc bánh quế, khiến cuộc sống nhàm chán bỗng thêm phần ngọt ngào.
Văn Nhiễm khẽ vuốt ngón tay trên lon bia, nhìn ánh đèn đường phía xa.
"Nhiễm Nhiễm."
"Ừ?"
"Tối nay... cậu có chuyện gì à?"
Văn Nhiễm mím môi.
"Mạn Tư."
"Sao thế?"
"Mình kể cho cậu một chuyện, cậu đừng mắng mình nhé." Văn Nhiễm cười cười: "Mà thôi, mắng cũng được."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Đào Mạn Tư chăm chú nhìn nàng, trông cô rất lo lắng.
"Mình..." lon bia lạnh trong cơn gió cuối đông đầu xuân khiến tay tê buốt. Đây là thói quen xấu học được từ Hứa Tịch Ngôn, trời lạnh cũng uống bia ướp lạnh, thật sự rất sảng khoái.
Không khí phảng phất vị ngọt của snack trái cây.
Văn Nhiễm vẫn nhìn về phía đèn đường xa xa: "Từ năm cuối cấp ba, thật ra mình đã thích một người."
Đào Mạn Tư ngạc nhiên: "Ai cơ?"
"Nếu là từ cuối cấp ba thì chắc không phải anh hàng xóm nhà cậu..."
Nụ cười nhàn nhạt vẫn treo trên khóe môi của Văn Nhiễm: "Mạn Tư, cậu mắng mình cũng được, dù sao mình cũng giấu cậu lâu vậy rồi. Nhưng cậu có thể tạm thời đừng hỏi người đó là ai không?"
"Mình chỉ có thể nói cho cậu biết, người đó... là con gái."
Đào Mạn Tư lại ngạc nhiên.
Hai giây sau, cô lấy lon bia trong tay Văn Nhiễm, khiến nàng khựng lại.
Đào Mạn Tư nắm lấy tay Văn Nhiễm, nhẹ nhàng xoa xoa: "Thói quen uống bia lạnh giữa mùa đông của cậu... là học từ cô ấy đúng không?"
Văn Nhiễm bất chợt bật khóc.
Nàng không phát ra âm thanh nào, đầu cúi thật thấp, vùi mặt vào đầu gối của Đào Mạn Tư, tư thế vụng về chẳng lấy gì đẹp đẽ.
Đào Mạn Tư không nói thêm câu nào, tay đặt trên lưng Văn Nhiễm, vỗ nhẹ từng nhịp, ánh mắt nhìn về ngọn đèn đường nơi nàng vừa nhìn rất lâu.
Trong bóng đêm, ngọn đèn ấy giống như một mặt trời nhỏ bé.
Một lúc lâu sau, Đào Mạn Tư mới nhẹ nhàng xoa lưng Văn Nhiễm rồi mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, mình hiểu tính cách cậu. Nếu không đến mức thật sự không chịu nổi nữa, cậu tuyệt đối sẽ không chủ động kể cho mình chuyện này."
Nước mắt của Văn Nhiễm rơi không thành tiếng, chỉ có bờ vai khẽ run lên.
"Vậy... bây giờ hai người sao rồi?"
Văn Nhiễm im lặng rất lâu, rồi mới ngẩng mặt khỏi đầu gối của Đào Mạn Tư, nhanh chóng xoay người, lục trong túi vải lấy ra mấy tờ khăn giấy lau khô nước mắt, lúc này mới quay mặt lại.
Nàng lại ôm gối, cùng Đào Mạn Tư nhìn về ngọn đèn đường, khóe môi nở một nụ cười nhạt: "Hoàn toàn không còn hy vọng."
"Tại sao?"
"Vì tình cảm mình dành cho cậu ấy, và tình cảm cậu ấy dành cho mình, mãi mãi không thể cân bằng được."
"Cậu... thích cô ấy đến mức nào?"
"Thích đến mức nào à..." Văn Nhiễm lại cầm lon bia đã ướp lạnh: "Mạn Tư, mình đâu có tài văn chương như cậu, cậu hỏi mình câu này, chỉ trong vài ba câu mình cũng không thể nói rõ. Chỉ là... mình nghĩ, có lẽ mình sẽ không thể yêu thêm bất kỳ ai trên đời này như yêu cậu ấy."
Đào Mạn Tư thở dài một hơi: "Vậy... cậu quyết định sao đây?"
"Quyết định sao..." Văn Nhiễm lại cong môi, giơ lon bia trong tay lên: "Tối nay cậu phải uống hết mấy lon này với mình rồi mới được về đấy."
******
Cuối cùng Hứa Tịch Ngôn cũng nhận được huy chương vốn thuộc về mình.
Sau đó cô thật sự tỏa sáng, bay đi khắp thế giới để tham gia các hoạt động tiếp theo.
Cho đến một ngày thứ năm nọ, sau khi tan làm, Văn Nhiễm về nhà, dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà phảng phất hơi nước cùng mùi sữa tắm hương sen mà nàng đang dùng dạo này.
Nàng điềm nhiên đẩy cửa bước vào, đặt phần cơm chiên xá xíu mua mang về lên bàn trà, cởi áo khoác, lấy một cái dĩa, xới ra một nửa cơm chiên, cho vào lò vi sóng hâm lại. Rất nhanh, mùi thơm béo ngậy lan tỏa trong không khí.
Khi Hứa Tịch Ngôn tắm xong bước ra, nhìn thấy Văn Nhiễm đang ngồi ăn cơm bên chiếc bàn nhỏ.
Căn hộ thuê của Văn Nhiễm quá nhỏ, đặt vài thứ thôi là đã chật kín. Cái bàn ăn tròn nhỏ xíu, là kiểu mặt bàn màu xanh dương của IKEA. Hồi Hứa Tịch Ngôn ở đây, hai người cùng ngồi ăn bên bàn, nếu cúi đầu cùng lúc là trán sẽ va vào nhau, rồi lại cùng bật cười ngẩng lên.
Lúc này Hứa Tịch Ngôn ngồi xuống cạnh nàng.
Cô mang theo hành lý của mình nên không mặc đồ ngủ của Văn Nhiễm, chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm của mình, vải cotton Ai Cập dệt mịn, cổ áo buông lơi, dây buộc thắt qua loa.
Tóc còn chưa kịp sấy khô, buông xuống theo đường cổ thon dài, lướt qua xương quai xanh. Từng giọt nước lấp lánh vẫn đang trượt xuống theo đó.
Văn Nhiễm cúi đầu, chăm chú ăn cơm.
Hứa Tịch Ngôn đưa tay ra, đầu ngón tay vẫn ướt nước vì không chịu dùng khăn lau khô, chạm nhẹ lên mặt bàn trước mặt Văn Nhiễm, để lại một vệt nước nhạt nhòa.
Cô lên tiếng, giọng trầm khàn như đĩa than cũ: "A Nhiễm."
"Buổi biểu diễn kết thúc, mình trở về rồi."
Văn Nhiễm không ngẩng đầu: "Đã ăn chưa? Mình chừa cho cậu nửa hộp cơm, nếu muốn thì đi hâm lại."
Hứa Tịch Ngôn ăn uống không kén chọn, khi sống ở đây, Văn Nhiễm ăn gì là cô ăn cái đó.
Cô đưa tay khều khều vành tai Văn Nhiễm: "Cơm chiên xá xíu hấp dẫn hơn mình đúng không?"
Lúc này Văn Nhiễm mới ngước mắt lên, liếc cô một cái: "Sao không sấy tóc?"
"Mệt quá." Hứa Tịch Ngôn rút tay về, chống khuỷu tay lên bàn, dùng lòng bàn tay đỡ cằm: "Biểu diễn ở Maroc xong, lại có cả đống việc sau đó. Giải quyết hết đống lặt vặt ấy, dù bận rộn vẫn quay về đây."
"Về làm gì."
"Chẳng phải đã nói rồi sao?" Hứa Tịch Ngôn: "Phải nghiêm túc nói chuyện về mối quan hệ của tụi mình. Cậu thật sự nghĩ những gì khi trong hợp đồng vẫn còn nguyên giá trị à?"
Văn Nhiễm không đáp lại chủ đề ấy, chỉ nói: "Để mình sấy tóc cho cậu."
"Nhưng phải đợi mình ăn xong đã."
Hứa Tịch Ngôn nhếch môi: "Biết ngay mà, trong mắt cậu mình vẫn thua cả cơm chiên xá xíu."
Văn Nhiễm lại im lặng. Vẫn giống như trong ấn tượng của Hứa Tịch Ngôn, nàng luôn ít nói, luôn trầm tĩnh. Dù ở giữa đám đông sôi nổi, nhìn nàng vẫn mang theo sự u buồn.
Hứa Tịch Ngôn chống cằm, quay đầu nhìn quanh căn phòng nhỏ của Văn Nhiễm.
Trên sofa phủ một tấm chăn lông, xếp lại sẽ thành hình chú chó con. Trên bàn trà có một đống tạp chí, Văn Nhiễm là số ít người thời nay còn đọc báo giấy. Còn có hai lon khoai tây chiên, vị nguyên bản và vị chanh xanh. Rèm cửa đã thay bằng một bộ màu tím nhạt, chắc lại mua do giảm giá. Rèm kéo một nửa sẽ thấy những chậu sen đá vẫn được nàng chăm sóc rất tốt qua mùa đông.
Mọi thứ đều giống như khi cô từng sống ở đây.
Hàng chân mày vốn lạnh lùng của Hứa Tịch Ngôn, vì khung cảnh nhỏ bé, ấm áp, một cuộc sống đời thường thuần túy mà ánh lên một chút dịu dàng.
Cô quay lại nhìn Văn Nhiễm, đưa tay gạt một sợi tóc rũ ra sau tai nàng: "Cậu cứ ăn từ từ nhé."
Văn Nhiễm nhìn cô.
Nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, lắng nghe tiếng nhai như chú sóc nhỏ của Văn Nhiễm, dần dần cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Cho đến khi Văn Nhiễm đứng dậy, cô mới uể oải mở mắt, nhìn theo bóng dáng nàng đang rửa chén.
Văn Nhiễm đi vào nhà tắm, xúc miệng xong rồi bước ra hỏi: "Cậu thật không ăn à?"
Cô lắc đầu, Văn Nhiễm cũng không nói gì thêm, chỉ cất phần cơm còn lại vào tủ lạnh.
Sau đó gọi cô: "Lại đây."
Cô đứng dậy, trên người vẫn còn mùi sữa tắm hương sen xen lẫn mùi bột giặt thoang thoảng, rất đời thường. Cô bước vào phòng ngủ, Văn Nhiễm đã cắm máy sấy, ra hiệu cho cô ngồi lên giường.
Mái tóc xoăn của Hứa Tịch Ngôn vừa dày vừa rậm, muốn sấy khô hoàn toàn phải mất một lúc. Văn Nhiễm thỉnh thoảng giúp cô sấy tóc, thường để cô ngồi bên giường, còn mình thì nửa quỳ sau lưng, mệt rồi sẽ bắt chéo chân ngồi xuống.
Hứa Tịch Ngôn cảm thấy mình thật sự nhớ căn phòng ngủ này của Văn Nhiễm.
Nhớ bộ ga nền trắng hoa vàng nhỏ mua lúc giảm giá, nhớ bộ đồ ngủ cotton giặt đến mềm và hơi xù lông.
Người mà cô nhớ nhung, lúc này đang ngồi khoanh chân sau lưng cô, còn giải thích: "Ga giường lát nữa sẽ thay, nên mặc quần jeans lên giường cũng không sao."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi.
Động tác sấy tóc của Văn Nhiễm rất nhẹ, khiến cô lại rơi vào cơn buồn ngủ. Ngồi trên giường, giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cô hít lấy mùi hương thoang thoảng từ người Văn Nhiễm. Nàng chưa tắm, nhưng vì không dùng nước hoa, nên trên người chỉ là một mùi rất nhẹ và ấm áp.
Cô không biết mình còn thức hay đã ngủ, cảm giác thư thái khiến người ta như đang bay bổng, như vừa uống loại vang trắng ủ từ vườn nho lâu đời trồng toàn giống nho Sauvignon Blanc ở miền nam nước Pháp.
Cô vươn tay ra sau, nắm lấy cổ tay gầy gò của Văn Nhiễm: "A Nhiễm."
"Chúng ta hãy nghiêm túc nói chuyện đi, được không?"
Câu nói này của cô rất nhẹ, nhẹ nhưng trịnh trọng.
Văn Nhiễm ở phía sau khựng lại, quên cả dời máy sấy, đầu sấy cứ thế thổi vào vành tai Hứa Tịch Ngôn, không ngừng phát ra tiếng "ù ù ù".
Cho đến khi cô nhắc nhở: "Nóng."
Văn Nhiễm dời máy sấy đi, im lặng hồi lâu, rồi lên tiếng trong tiếng ù ù đó: "Hứa Tịch Ngôn, cậu nói đúng, một tờ hợp đồng không thể ràng buộc được mối quan hệ của chúng ta."
"Vậy nên cậu đừng đến tìm mình nữa. Từ nay trở đi, chúng ta đừng có bất kỳ quan hệ gì nữa."
******
Editor: Không khí nặng nề quá!
Mình chợt nhớ ra ở Sài Gòn có một group chuyên tổ chức các buổi hòa nhạc quy mô nhỏ nhưng rất chất lượng, khoảng 2 tháng 1 lần. Mình có dịp được đi nghe hai lần và thấy rất thích, mọi người có thể tham khảo. Vì phi lợi nhuận nên hồi đó mọi người sẽ tự bỏ thùng thư tùy theo khả năng tài chính. Mấy chương trình có khách mời quốc tế thì họ sẽ set giá minimum. Giờ thì mình không rõ. Cũng có thông tin về các buổi hoà nhạc miễn phí trên đó.
Không có tiếng hoan hô.
Buổi biểu diễn lần này của Hứa Tịch Ngôn, không có bất kỳ một tràng vỗ tay hay hò reo nào.
Ngay từ khoảnh khắc cô dùng chiếc găng tay lụa dài che lên mắt, tất cả mọi người đều sững lại. Nhưng cô thì vẫn thản nhiên, tư thế như mọi khi, phong thái cũ vẫn như mọi khi.
Giai điệu Vũ khúc Hungary của Brahms bay lượn trên đầu ngón tay cô, tất cả đều chìm đắm trong cơn chấn động tột độ. Bất kể là người hiểu hay không hiểu về dương cầm, có hay không nắm rõ nhạc lý, thì cảm xúc ấy vẫn là một cú đánh trực diện, một vẻ đẹp khiến người ta sững sờ.
Cảm giác như bạn đang đứng trước một thác nước hùng vĩ từ trên trời đổ xuống, chắc chắn toàn thân sẽ bị làn hơi nước bắn tung tóe làm ướt đẫm.
Cơn chấn động đó nuốt chửng lấy bạn ngay lập tức.
Mãi đến khi bản nhạc của Hứa Tịch Ngôn kết thúc, Văn Nhiễm mới từ từ mở mắt ra.
Từ thời cấp ba, nàng đã quen với việc hướng về phía trước bên trái để tìm kiếm bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn. Lúc này nàng nhìn về bên trái của màn chiếu, người phụ nữ ngồi trên ghế đàn mặc lễ phục nhung đen, động tác đánh đàn của cô luôn rất mạnh mẽ, chiếc váy khẽ trượt xuống chút ít, tất nhiên không đến mức hở hang, chỉ là lộ ra thêm một khoảng bả vai mảnh mai như cánh bướm, lấm tấm mồ hôi, minh chứng cho sự xuất thần ban nãy.
Chiếc găng tay vẫn còn che trên mắt cô, chưa tháo xuống. Cô ngồi trên ghế đàn, có lẽ lâu hơn thường lệ khoảng năm giây, đầu hơi cúi, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Vẻ yên tĩnh, trang nghiêm, dứt khoát ấy, khiến người ta tin rằng cô thực sự sẵn sàng hiến tế. Dù điều bị hiến tế là đôi mắt của cô, hay là cả trái tim cô.
Rồi cô đưa tay lên, tháo chiếc găng lụa đen trước mắt xuống, lộ ra đôi mắt trong trẻo, nơi khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười ấy nhẹ tênh, như chẳng mấy để tâm, nhưng ánh mắt thì sắc bén, mang theo một vẻ gần như kiêu ngạo, chắc chắn rằng bản thân sẽ làm được.
Cô cầm hai chiếc găng trong tay, đứng dậy cúi người chào về phía khán đài. Khán giả được mời đến vẫn chưa hoàn hồn, còn ngồi im tại chỗ. Chưa ai kịp vỗ tay, nhưng cô đã đứng thẳng dậy, ánh sáng trong mắt càng rực rỡ hơn.
Cô biết lúc này ở khắp mọi ngóc ngách của thế giới, sẽ có vô số người sau khi kịp phản ứng, sẽ điên cuồng vỗ tay vì cô. Cái tên 「Hứa Tịch Ngôn」 của cô sẽ trở thành một biểu tượng.
Từ nay về sau, hễ nhắc đến dương cầm, sẽ có người nghĩ ngay đến cô - Hứa Tịch Ngôn.
Trịnh Luyến vẫn còn trong cơn chấn động kéo dài, quay đầu hỏi Hề Lộ: "Đó là tay người thật sao?"
Hề Lộ bật cười khẽ, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình: "Em nói gì thế?"
Trịnh Luyến lại thở dài: "Đó chính là thiên tài đúng không? Thật ra với những người học dương cầm mà nói, nhìn thấy một người như thế chỉ khiến người ta tuyệt vọng. Chỉ cần nghe cô ấy chơi đàn là đủ biết, cả đời này dù mình có khổ luyện đến mức nào, cũng chẳng thể bằng một phần mười của cô ấy."
"Một phần mười?" Lúc này Hứa Tịch Ngôn đã rời khỏi sân khấu, Hề Lộ mới chịu dời mắt khỏi màn hình để nhìn Trịnh Luyến: "Một phần trăm thì có."
Văn Nhiễm cùng Hề Lộ thu lại ánh nhìn, mắt nàng dừng ở dĩa đậu luộc trên bàn làm việc.
Nàng ăn ba hay bốn hạt, vỏ đậu mềm oặt nằm rải rác trên mặt bàn. Nhớ có một tối nọ, nàng và Hứa Tịch Ngôn cũng mua một hộp đậu thế này, mang về nhà ăn khi xem phim, hai lon bia đặt trên bàn, họ cùng xem bộ phim kinh điển của Audrey Hepburn 《Breakfast at Tiffany's》
Hứa Tịch Ngôn cúi người ăn đậu một lúc, rồi đi rửa tay, sau đó quay về ghế sofa.
Một tay ôm gối, tay còn lại tựa lên lưng ghế, nhắm mắt lại.
Văn Nhiễm quay đầu liếc cô một cái: "Cậu không xem à?"
Hứa TịDiamondsch Ngôn cười lười biếng: "Nghe tiếng là được rồi."
Cô khe khẽ hát theo nữ chính vài câu Diamonds Are A Girl's Best Friend, giọng trầm thấp, như thể muốn hòa tan vào bộ phim đen trắng ấy.
Văn Nhiễm ngồi kế bên cô, lặng lẽ uống bia, Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "A Nhiễm."
"Ừ?"
"Bọt khí carbon trong bia va vào lớp nhôm của lon kêu lách tách như pháo hoa vậy."
Chẳng hiểu vì sao trong khoảnh khắc ấy, Văn Nhiễm bỗng cảm thấy rất buồn.
Nàng biết Hứa Tịch Ngôn đang nhắm mắt, nên liền đánh liều quay đầu nhìn, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên người Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn tựa vào ghế sofa với một tay chống đầu, dáng vẻ nằm nghiêng như một nàng tiên cá, miệng khe khẽ ngân nga theo giai điệu cũ kỹ của bộ phim đen trắng.
Văn Nhiễm bỗng nhớ lại câu nói của cô trong ngày: "Nếu không chơi đàn nữa, sống thế này cũng tốt."
Thật sự tốt.
Một nửa lon bia lạnh. Vỏ đậu đã ăn nằm rải rác trên bàn trà. Bộ phim kinh điển đen trắng.
Khi ấy dĩa vỏ đậu trên bàn trà, đổi lại đêm nay dĩa vỏ đậu trên bàn làm việc.
Người khi ấy ngồi ngay bên cạnh, hiện tại chỉ có thể ngước nhìn người đó đang thu hút sự chú ý của toàn thế giới dưới ánh đèn sân khấu.
Văn Nhiễm phát hiện ra, trong lòng mình vẫn luôn rõ ràng.
Những hạt đậu, bia lạnh, cuốn phim cũ kia, đều chỉ là một lần duy nhất, như hoa trong gương, trăng dưới nước.
Hứa Tịch Ngôn, cuối cùng vẫn sẽ cưỡi cây chổi thần của cô để bay lên bầu trời.
******
Đào Mạn Tư cũng gửi tin nhắn cho Văn Nhiễm: [Nhiễm Nhiễm, cậu có xem chương trình phát sóng trực tiếp buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn tối nay không?]
[Mình chẳng hiểu gì về piano. Nhưng cậu ấy thật lợi hại.]
Văn Nhiễm cúi đầu gõ chữ, không trả lời câu hỏi của Đào Mạn Tư, ngược lại hỏi: [Ra ngoài uống rượu không?]
[Bây giờ á?]
[Ừ.]
[Được thôi, đúng lúc mình có chuyện muốn kể với cậu.]
Mọi người trong studio bắt đầu thu dọn, Văn Nhiễm đứng dậy, cất phần đậu còn lại vào tủ lạnh, bỏ vỏ vào thùng rác, rồi buộc túi mang ra ngoài.
Khóa cửa rồi ra bắt xe, nàng phát hiện vẫn còn rất nhiều người nán lại công ty để xem buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn, có lẽ sợ trên đường về sẽ bỏ lỡ mất. Khu Văn Hóa Sáng Tạo vốn yên ắng, lúc này đông đúc người qua kẻ lại.
Văn Nhiễm nói với Trịnh Luyến: "Chị đi chung xe với em nhé, chị cũng trên đường vào trung tâm gặp bạn, tiện đường với em."
"Hehe được ạ chị Nhiễm Nhiễm."
Hai người cùng lên xe, Trịnh Luyến vẫn chưa dứt khỏi đề tài về Hứa Tịch Ngôn: "Sau này chắc cô ấy còn nổi hơn nữa ấy nhỉ."
"Sao có người vừa có gương mặt, lại có đôi tay thế kia, ông trời thiên vị quá đi mất!"
Văn Nhiễm ngồi ở hàng ghế sau xe, phía bên cửa sổ, cửa kính kéo xuống một khe nhỏ, gió đêm ùa vào, mơn man một mảnh da nhỏ trên trán, chỗ Hứa Tịch Ngôn luôn thích hôn lên. Nàng hỏi Trịnh Luyến: "Có ghen tị không?"
Trịnh Luyến nghĩ kỹ một hồi: "Thật là... hoàn toàn không có luôn!"
Văn Nhiễm mỉm cười gật đầu, lại quay ra nhìn ánh đèn đang dần trôi qua ngoài kính cửa sổ
Không thể ghen tị. Người ta chỉ ghen với những người bình thường bên cạnh mình, ai lại đi ghen với mặt trời trên cao? Mặt trời vốn dĩ nên ở đó, phát ra ánh sáng rực rỡ, để cho tất cả mọi người ngước nhìn.
Văn Nhiễm đến trung tâm thành phố, tạm biệt Trịnh Luyến rồi xuống xe.
Quán bar này là được đồng nghiệp của Đào Mạn Tư giới thiệu. Người làm nghề viết lách thường sống nội tâm, quán bar cũng không quá hợp thời, bật vài bản jazz xưa dễ nghe, ngồi ở đây có thể thả lỏng tâm trạng trò chuyện.
Đào Mạn Tư gọi đồ uống xong, trả thực đơn lại cho phục vụ, rồi lại hỏi: "Cậu xem buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn tối nay rồi chứ?"
Chủ đề của mọi người đều xoay quanh Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm cúi đầu nhìn ánh nến nhỏ chập chờn trên bàn, rồi mới mỉm cười đáp: "Tất nhiên rồi."
"Mình biết mà, chẳng có ai không xem đâu. Nhiễm Nhiễm, cậu học dương cầm, cậu là dân chuyên nghiệp rồi, theo cậu thì cậu ấy có giỏi không?"
Văn Nhiễm chỉ nói hai chữ: "Thiên tài."
Chính vì bản thân cũng học dương cầm, nên nàng càng hiểu rõ từng nốt nhạc, từng chỗ ngắt, Hứa Tịch Ngôn đều xử lý hoàn hảo đến mức nào.
Huống chi Văn Nhiễm lại có đôi tai đặc biệt nhạy cảm, cơn địa chấn nàng nhận được, có lẽ mạnh gấp trăm lần người thường.
Rượu được mang lên, Đào Mạn Tư mím môi nếm lớp muối trên vành ly: "Uống thế này đúng không nhỉ?"
Vừa uống một ngụm đã cau mày ngay lập tức, liếc quanh không thấy phục vụ, nhỏ giọng than với Văn Nhiễm: "Không quen chút nào."
Văn Nhiễm bật cười.
Nàng gọi một ly margarita cà chua, mùi vị cũng lạ lùng không kém.
Nàng hỏi: "Cậu muốn kể gì với mình?"
Đào Mạn Tư bỗng ngượng ngùng một chút.
Văn Nhiễm lập tức đoán được: "Là Trương Triết Văn phải không?"
"Ừ, sau buổi họp lớp trước Tết, bọn mình bắt đầu nói chuyện."
"Thật à?"
"Hôm đó chẳng phải mọi người đều add WeChat của nhau sao, mình xem mới biết thì ra cậu ấy đã về Hải Thành làm việc. Sau đó mình chia sẻ quyển sách《Thư viện tưởng tượng》 của Terayama Shuji lên vòng bạn bè, không ngờ cậu ấy cũng thích. Vài ngày sau mình chia sẻ quán cơm cà ri mình thích, không ngờ cậu ấy cũng hay đến, thế mà chưa từng chạm mặt."
Văn Nhiễm mỉm cười nhẹ nhàng.
Uống ly margarita có vị kỳ lạ, nghe bạn thân kể về sự rung động kéo dài gần mười năm.
Thật tốt biết bao khi yêu một ai đó có cuộc sống bình thường.
Cùng nhau đọc một cuốn sách kỳ lạ khi các bạn rảnh rỗi.
Cùng nhau ghé qua một quán cà ri, bạn vừa rẽ qua góc phố, người kia từ bên kia đường bước sang.
Bạn chọn một bó diên vĩ trong tiệm hoa, đúng lúc người kia muốn mua chút sắc xanh cho ngôi nhà nên lấy đi chậu bạc hà đặt bên cạnh.
Dù mười năm qua hai người gần như không liên hệ gì, nhưng người kia vẫn luôn ở trong thế giới của bạn, chỉ cần với tay là chạm tới.
Văn Nhiễm cười hỏi: "Vậy hai người..."
"Thì bọn mình..." Đào Mạn Tư đẩy gọng kính viền vàng: "Cứ từ từ thôi."
Uống rượu xong, hai người cùng nhau rời khỏi quán bar.
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu còn việc gì không?"
"Không có, sao thế?"
Văn Nhiễm chỉ về tiệm tiện lợi bên đường: "Đi mua thêm mấy lon bia với mình nhé."
"Còn chưa đủ à? Hôm nay cậu làm sao thế." Đào Mạn Tư cười: "Sao không gọi thêm trong quán? Sợ lại gọi nhầm à?"
Văn Nhiễm thành thật đáp: "Mắc quá."
Đào Mạn Tư gật đầu đồng tình: "Thật đó, một ly cocktail hơn chín mươi tệ, uống không nổi."
Hai người cùng bước vào cửa hàng tiện lợi, Văn Nhiễm lấy ba lon bia, Đào Mạn Tư không muốn uống nhiều, chỉ lấy một lon, còn lấy thêm một gói snack trái cây.
Khi tính tiền, Văn Nhiễm nhanh tay lấy điện thoại: "Để mình."
"Sao lại mời mình?"
Văn Nhiễm nói: "Ăn mừng."
"Mừng gì cơ?"
Văn Nhiễm nghiêng đầu: "Ăn mừng Hứa Tịch Ngôn biểu diễn thành công?"
Đào Mạn Tư tưởng nàng đùa: "Thôi được, lần này cậu mời, lần sau mình mời lại."
Hai người xách túi bia bước ra ngoài, quán bar này cách nhà cả hai khá xa, giờ cũng không còn sớm, Văn Nhiễm chỉ về lề đường: "Hay ngồi ở đây đi?"
"Được nha."
Nhớ hồi họp lớp sau khi thi tốt nghiệp cấp ba, hai người cũng từng ngồi ở lề đường, làn gió cuối hè mát dịu.
"Nhưng hôm nay lãng mạn hơn." Đào Mạn Tư cùng Văn Nhiễm ngồi xuống, rụt cổ lại: "Dù trời còn lạnh, chỉ những người thật sự có tâm trạng mới chịu ngồi uống bia ngoài đường trong gió lạnh như lúc thế này."
Văn Nhiễm bật cười thành tiếng.
Chỗ này vắng vẻ, đêm đã khuya, đường không một bóng xe. Ánh đèn đường hòa cùng ánh trăng rải xuống, hắt lên ánh sáng nhàn nhạt như phủ sương, tựa mặt biển lấp lánh ánh bạc. Chỉ nghe thấy tiếng xe vụt qua từ nơi xa xăm truyền đến, khiến bầu không khí xung quanh càng thêm tĩnh lặng.
Đào Mạn Tư xé gói snack: "Không biết có tình cờ gặp Trương Triết Văn không nhỉ."
Văn Nhiễm cầm lon bia liếc cô một cái.
"Công ty cậu ấy ở gần đây mà."
"Ồ——" Văn Nhiễm kéo dài giọng: "Vậy nên cậu mới chọn quán bar này hả?"
"Không phải đâu." Đào Mạn Tư xua tay phủ nhận: "Mình nhớ ra sau khi ngồi xuống thôi. Nếu cậu ấy tan làm, lái xe qua đây, rồi thấy bọn mình ngồi uống bia bên lề đường, chắc buồn cười lắm."
Văn Nhiễm nhếch môi cười.
Thật tuyệt biết bao.
Thích một người, trong cuộc sống hàng ngày có thể tình cờ gặp được nhau.
Không cần thật sự chạm mặt, chỉ riêng niềm hy vọng mong manh ấy thôi, cũng giống như lớp đường bột rắc trên chiếc bánh quế, khiến cuộc sống nhàm chán bỗng thêm phần ngọt ngào.
Văn Nhiễm khẽ vuốt ngón tay trên lon bia, nhìn ánh đèn đường phía xa.
"Nhiễm Nhiễm."
"Ừ?"
"Tối nay... cậu có chuyện gì à?"
Văn Nhiễm mím môi.
"Mạn Tư."
"Sao thế?"
"Mình kể cho cậu một chuyện, cậu đừng mắng mình nhé." Văn Nhiễm cười cười: "Mà thôi, mắng cũng được."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Đào Mạn Tư chăm chú nhìn nàng, trông cô rất lo lắng.
"Mình..." lon bia lạnh trong cơn gió cuối đông đầu xuân khiến tay tê buốt. Đây là thói quen xấu học được từ Hứa Tịch Ngôn, trời lạnh cũng uống bia ướp lạnh, thật sự rất sảng khoái.
Không khí phảng phất vị ngọt của snack trái cây.
Văn Nhiễm vẫn nhìn về phía đèn đường xa xa: "Từ năm cuối cấp ba, thật ra mình đã thích một người."
Đào Mạn Tư ngạc nhiên: "Ai cơ?"
"Nếu là từ cuối cấp ba thì chắc không phải anh hàng xóm nhà cậu..."
Nụ cười nhàn nhạt vẫn treo trên khóe môi của Văn Nhiễm: "Mạn Tư, cậu mắng mình cũng được, dù sao mình cũng giấu cậu lâu vậy rồi. Nhưng cậu có thể tạm thời đừng hỏi người đó là ai không?"
"Mình chỉ có thể nói cho cậu biết, người đó... là con gái."
Đào Mạn Tư lại ngạc nhiên.
Hai giây sau, cô lấy lon bia trong tay Văn Nhiễm, khiến nàng khựng lại.
Đào Mạn Tư nắm lấy tay Văn Nhiễm, nhẹ nhàng xoa xoa: "Thói quen uống bia lạnh giữa mùa đông của cậu... là học từ cô ấy đúng không?"
Văn Nhiễm bất chợt bật khóc.
Nàng không phát ra âm thanh nào, đầu cúi thật thấp, vùi mặt vào đầu gối của Đào Mạn Tư, tư thế vụng về chẳng lấy gì đẹp đẽ.
Đào Mạn Tư không nói thêm câu nào, tay đặt trên lưng Văn Nhiễm, vỗ nhẹ từng nhịp, ánh mắt nhìn về ngọn đèn đường nơi nàng vừa nhìn rất lâu.
Trong bóng đêm, ngọn đèn ấy giống như một mặt trời nhỏ bé.
Một lúc lâu sau, Đào Mạn Tư mới nhẹ nhàng xoa lưng Văn Nhiễm rồi mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, mình hiểu tính cách cậu. Nếu không đến mức thật sự không chịu nổi nữa, cậu tuyệt đối sẽ không chủ động kể cho mình chuyện này."
Nước mắt của Văn Nhiễm rơi không thành tiếng, chỉ có bờ vai khẽ run lên.
"Vậy... bây giờ hai người sao rồi?"
Văn Nhiễm im lặng rất lâu, rồi mới ngẩng mặt khỏi đầu gối của Đào Mạn Tư, nhanh chóng xoay người, lục trong túi vải lấy ra mấy tờ khăn giấy lau khô nước mắt, lúc này mới quay mặt lại.
Nàng lại ôm gối, cùng Đào Mạn Tư nhìn về ngọn đèn đường, khóe môi nở một nụ cười nhạt: "Hoàn toàn không còn hy vọng."
"Tại sao?"
"Vì tình cảm mình dành cho cậu ấy, và tình cảm cậu ấy dành cho mình, mãi mãi không thể cân bằng được."
"Cậu... thích cô ấy đến mức nào?"
"Thích đến mức nào à..." Văn Nhiễm lại cầm lon bia đã ướp lạnh: "Mạn Tư, mình đâu có tài văn chương như cậu, cậu hỏi mình câu này, chỉ trong vài ba câu mình cũng không thể nói rõ. Chỉ là... mình nghĩ, có lẽ mình sẽ không thể yêu thêm bất kỳ ai trên đời này như yêu cậu ấy."
Đào Mạn Tư thở dài một hơi: "Vậy... cậu quyết định sao đây?"
"Quyết định sao..." Văn Nhiễm lại cong môi, giơ lon bia trong tay lên: "Tối nay cậu phải uống hết mấy lon này với mình rồi mới được về đấy."
******
Cuối cùng Hứa Tịch Ngôn cũng nhận được huy chương vốn thuộc về mình.
Sau đó cô thật sự tỏa sáng, bay đi khắp thế giới để tham gia các hoạt động tiếp theo.
Cho đến một ngày thứ năm nọ, sau khi tan làm, Văn Nhiễm về nhà, dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà phảng phất hơi nước cùng mùi sữa tắm hương sen mà nàng đang dùng dạo này.
Nàng điềm nhiên đẩy cửa bước vào, đặt phần cơm chiên xá xíu mua mang về lên bàn trà, cởi áo khoác, lấy một cái dĩa, xới ra một nửa cơm chiên, cho vào lò vi sóng hâm lại. Rất nhanh, mùi thơm béo ngậy lan tỏa trong không khí.
Khi Hứa Tịch Ngôn tắm xong bước ra, nhìn thấy Văn Nhiễm đang ngồi ăn cơm bên chiếc bàn nhỏ.
Căn hộ thuê của Văn Nhiễm quá nhỏ, đặt vài thứ thôi là đã chật kín. Cái bàn ăn tròn nhỏ xíu, là kiểu mặt bàn màu xanh dương của IKEA. Hồi Hứa Tịch Ngôn ở đây, hai người cùng ngồi ăn bên bàn, nếu cúi đầu cùng lúc là trán sẽ va vào nhau, rồi lại cùng bật cười ngẩng lên.
Lúc này Hứa Tịch Ngôn ngồi xuống cạnh nàng.
Cô mang theo hành lý của mình nên không mặc đồ ngủ của Văn Nhiễm, chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm của mình, vải cotton Ai Cập dệt mịn, cổ áo buông lơi, dây buộc thắt qua loa.
Tóc còn chưa kịp sấy khô, buông xuống theo đường cổ thon dài, lướt qua xương quai xanh. Từng giọt nước lấp lánh vẫn đang trượt xuống theo đó.
Văn Nhiễm cúi đầu, chăm chú ăn cơm.
Hứa Tịch Ngôn đưa tay ra, đầu ngón tay vẫn ướt nước vì không chịu dùng khăn lau khô, chạm nhẹ lên mặt bàn trước mặt Văn Nhiễm, để lại một vệt nước nhạt nhòa.
Cô lên tiếng, giọng trầm khàn như đĩa than cũ: "A Nhiễm."
"Buổi biểu diễn kết thúc, mình trở về rồi."
Văn Nhiễm không ngẩng đầu: "Đã ăn chưa? Mình chừa cho cậu nửa hộp cơm, nếu muốn thì đi hâm lại."
Hứa Tịch Ngôn ăn uống không kén chọn, khi sống ở đây, Văn Nhiễm ăn gì là cô ăn cái đó.
Cô đưa tay khều khều vành tai Văn Nhiễm: "Cơm chiên xá xíu hấp dẫn hơn mình đúng không?"
Lúc này Văn Nhiễm mới ngước mắt lên, liếc cô một cái: "Sao không sấy tóc?"
"Mệt quá." Hứa Tịch Ngôn rút tay về, chống khuỷu tay lên bàn, dùng lòng bàn tay đỡ cằm: "Biểu diễn ở Maroc xong, lại có cả đống việc sau đó. Giải quyết hết đống lặt vặt ấy, dù bận rộn vẫn quay về đây."
"Về làm gì."
"Chẳng phải đã nói rồi sao?" Hứa Tịch Ngôn: "Phải nghiêm túc nói chuyện về mối quan hệ của tụi mình. Cậu thật sự nghĩ những gì khi trong hợp đồng vẫn còn nguyên giá trị à?"
Văn Nhiễm không đáp lại chủ đề ấy, chỉ nói: "Để mình sấy tóc cho cậu."
"Nhưng phải đợi mình ăn xong đã."
Hứa Tịch Ngôn nhếch môi: "Biết ngay mà, trong mắt cậu mình vẫn thua cả cơm chiên xá xíu."
Văn Nhiễm lại im lặng. Vẫn giống như trong ấn tượng của Hứa Tịch Ngôn, nàng luôn ít nói, luôn trầm tĩnh. Dù ở giữa đám đông sôi nổi, nhìn nàng vẫn mang theo sự u buồn.
Hứa Tịch Ngôn chống cằm, quay đầu nhìn quanh căn phòng nhỏ của Văn Nhiễm.
Trên sofa phủ một tấm chăn lông, xếp lại sẽ thành hình chú chó con. Trên bàn trà có một đống tạp chí, Văn Nhiễm là số ít người thời nay còn đọc báo giấy. Còn có hai lon khoai tây chiên, vị nguyên bản và vị chanh xanh. Rèm cửa đã thay bằng một bộ màu tím nhạt, chắc lại mua do giảm giá. Rèm kéo một nửa sẽ thấy những chậu sen đá vẫn được nàng chăm sóc rất tốt qua mùa đông.
Mọi thứ đều giống như khi cô từng sống ở đây.
Hàng chân mày vốn lạnh lùng của Hứa Tịch Ngôn, vì khung cảnh nhỏ bé, ấm áp, một cuộc sống đời thường thuần túy mà ánh lên một chút dịu dàng.
Cô quay lại nhìn Văn Nhiễm, đưa tay gạt một sợi tóc rũ ra sau tai nàng: "Cậu cứ ăn từ từ nhé."
Văn Nhiễm nhìn cô.
Nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, lắng nghe tiếng nhai như chú sóc nhỏ của Văn Nhiễm, dần dần cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Cho đến khi Văn Nhiễm đứng dậy, cô mới uể oải mở mắt, nhìn theo bóng dáng nàng đang rửa chén.
Văn Nhiễm đi vào nhà tắm, xúc miệng xong rồi bước ra hỏi: "Cậu thật không ăn à?"
Cô lắc đầu, Văn Nhiễm cũng không nói gì thêm, chỉ cất phần cơm còn lại vào tủ lạnh.
Sau đó gọi cô: "Lại đây."
Cô đứng dậy, trên người vẫn còn mùi sữa tắm hương sen xen lẫn mùi bột giặt thoang thoảng, rất đời thường. Cô bước vào phòng ngủ, Văn Nhiễm đã cắm máy sấy, ra hiệu cho cô ngồi lên giường.
Mái tóc xoăn của Hứa Tịch Ngôn vừa dày vừa rậm, muốn sấy khô hoàn toàn phải mất một lúc. Văn Nhiễm thỉnh thoảng giúp cô sấy tóc, thường để cô ngồi bên giường, còn mình thì nửa quỳ sau lưng, mệt rồi sẽ bắt chéo chân ngồi xuống.
Hứa Tịch Ngôn cảm thấy mình thật sự nhớ căn phòng ngủ này của Văn Nhiễm.
Nhớ bộ ga nền trắng hoa vàng nhỏ mua lúc giảm giá, nhớ bộ đồ ngủ cotton giặt đến mềm và hơi xù lông.
Người mà cô nhớ nhung, lúc này đang ngồi khoanh chân sau lưng cô, còn giải thích: "Ga giường lát nữa sẽ thay, nên mặc quần jeans lên giường cũng không sao."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi.
Động tác sấy tóc của Văn Nhiễm rất nhẹ, khiến cô lại rơi vào cơn buồn ngủ. Ngồi trên giường, giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cô hít lấy mùi hương thoang thoảng từ người Văn Nhiễm. Nàng chưa tắm, nhưng vì không dùng nước hoa, nên trên người chỉ là một mùi rất nhẹ và ấm áp.
Cô không biết mình còn thức hay đã ngủ, cảm giác thư thái khiến người ta như đang bay bổng, như vừa uống loại vang trắng ủ từ vườn nho lâu đời trồng toàn giống nho Sauvignon Blanc ở miền nam nước Pháp.
Cô vươn tay ra sau, nắm lấy cổ tay gầy gò của Văn Nhiễm: "A Nhiễm."
"Chúng ta hãy nghiêm túc nói chuyện đi, được không?"
Câu nói này của cô rất nhẹ, nhẹ nhưng trịnh trọng.
Văn Nhiễm ở phía sau khựng lại, quên cả dời máy sấy, đầu sấy cứ thế thổi vào vành tai Hứa Tịch Ngôn, không ngừng phát ra tiếng "ù ù ù".
Cho đến khi cô nhắc nhở: "Nóng."
Văn Nhiễm dời máy sấy đi, im lặng hồi lâu, rồi lên tiếng trong tiếng ù ù đó: "Hứa Tịch Ngôn, cậu nói đúng, một tờ hợp đồng không thể ràng buộc được mối quan hệ của chúng ta."
"Vậy nên cậu đừng đến tìm mình nữa. Từ nay trở đi, chúng ta đừng có bất kỳ quan hệ gì nữa."
******
Editor: Không khí nặng nề quá!
Mình chợt nhớ ra ở Sài Gòn có một group chuyên tổ chức các buổi hòa nhạc quy mô nhỏ nhưng rất chất lượng, khoảng 2 tháng 1 lần. Mình có dịp được đi nghe hai lần và thấy rất thích, mọi người có thể tham khảo. Vì phi lợi nhuận nên hồi đó mọi người sẽ tự bỏ thùng thư tùy theo khả năng tài chính. Mấy chương trình có khách mời quốc tế thì họ sẽ set giá minimum. Giờ thì mình không rõ. Cũng có thông tin về các buổi hoà nhạc miễn phí trên đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương