"Mình thích cậu."
Khi nàng cầm dây buộc tóc trở ra, Hứa Tịch Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế đứng đó, một tay chống lên mặt bếp, hàng mi dày cụp xuống.
Ánh mắt cô chẳng biết đang rơi vào đâu.
Văn Nhiễm giả vờ như không nhìn, đưa tay buộc tóc thành đuôi ngựa thấp sau gáy: "Tụi mình làm bánh quy nha."
Hứa Tịch Ngôn vẫn đứng yên tại chỗ.
Nàng quay đầu hỏi: "Cậu có muốn giúp một tay không?"
Lúc này Hứa Tịch Ngôn mới đáp một tiếng: "Tới đây."
Văn Nhiễm rất giỏi làm bánh, vì nàng là người sống quy củ, cần cắt bao nhiêu bơ, cân bao nhiêu đường bột, nàng đều làm đúng từng gam như trong công thức.
Lần duy nhất trong đời nàng làm điều vượt khỏi khuôn khổ, đó là thực hiện cuộc phiêu lưu điên rồ, giờ phút này vẫn đang đứng ngay bên cạnh nàng.
Hứa Tịch Ngôn giúp nàng trộn bột, giơ lên hỏi: "Vậy được chưa?"
"Chưa." Nàng đáp. "Cần khuấy thêm."
Hứa Tịch Ngôn khẽ bật cười: "Biết sai khiến người ta thật đấy."
Văn Nhiễm lờ đi giọng điệu đầy ý vị trong lời cô: "Chưa có ai từng sai khiến cậu à?"
Hứa Tịch Ngôn nhún vai: "Bao nhiêu cái lần đầu của mình đều dành cho cậu rồi."
Cô đưa hỗn hợp đã trộn cho Văn Nhiễm. Văn Nhiễm dùng màng bọc thực phẩm bọc lại để định hình. Bếp quá nhỏ hai người không xoay sở được nên chuyển ra bàn trong phòng khách làm.
Hứa Tịch Ngôn rửa tay xong, tựa vào cửa sổ, rút một điếu thuốc rồi châm lên.
Cô rất có ý thức của "kẻ ăn nhờ ở đậu" nên suốt thời gian này không bỏ tiền mua thuốc lá. Loại có vị bạc hà cô hay hút chắc trong nước cũng không bán, nên cô hút Marlboro của Văn Nhiễm.
Hút quen rồi, làn khói mang vị khét và đắng của nhựa thuốc khi vào miệng cũng không còn khiến cô ho nữa.
Một tay cô khoanh trước ngực, đầu hơi nghiêng theo thói quen, tóc dài buông xuống ngực, cử chỉ lười biếng ấy lại càng tôn lên đôi mắt trời sinh có vẻ lạnh nhạt: "Còn bao lâu nữa?"
Văn Nhiễm trả lời: "Phải cho vào tủ lạnh để hơi cứng một chút, chắc khoảng bốn mươi phút."
Hứa Tịch Ngôn rít một hơi thuốc: "Lúc nãy trên đường về, chẳng phải cậu bảo Đào Mạn Tư gửi cho cậu truyện ngắn mới viết, nhờ cậu đọc rồi góp ý à?"
"Ừm, mình chưa kịp xem."
"Xem bây giờ đi."
"Bây giờ?"
"Ừ." Hứa Tịch Ngôn chỉ tay đang kẹp thuốc về phía ghế sô pha: "Cậu đọc, mình nghe."
Đào Mạn Tư đúng là từng nhờ Văn Nhiễm giúp hỏi thêm vài người, nghe nhiều ý kiến khác nhau.
"Cũng được."
Tác phẩm của Đào Mạn Tư là truyện ngắn, thời gian bốn mươi phút là vừa hay đủ để nghiền ngẫm.
Văn Nhiễm lấy điện thoại ra, ngồi xuống ghế sô pha, dựa người vào một bên tay vịn.
Hứa Tịch Ngôn dựa vào bên kia, nhìn lên, rồi nằm xuống và khép mắt lại, mái tóc dài rối bời mà sinh động, cầm trong tay một chiếc gạt tàn, nửa điếu thuốc hút dở gác bên thành.
Cô vừa tắm xong, đang mặc bộ đồ ngủ trắng tinh của Văn Nhiễm. Bộ đồ này nàng mua lúc giảm giá, cổ áo hơi trễ, có hai cái nút chưa cài, ống tay cũng hơi ngắn, lộ ra cổ tay thon dài, đường xương rõ ràng, nhìn tiếp nữa là đôi tay đã mua bảo hiểm tới vài chục triệu.
Da trắng như sứ, ngón tay dài và có lực.
Một đôi tay của nghệ sĩ dương cầm hàng đầu thế giới.
Cô nằm tùy tiện như vậy, giống như trong phim. Văn Nhiễm luôn cảm thấy từng động tác của Hứa Tịch Ngôn tựa khung hình cắt ra từ thước phim nghệ thuật, chụp bừa một tấm cũng có thể làm ảnh nền.
Ghế sô pha quá nhỏ, hai người ngồi đối diện như vậy, đôi chân duỗi ra giao nhau. Nàng nhìn xuống ngón chân của Hứa Tịch Ngôn, cô không thích mang tất, có thể thấy móng chân được sơn màu đỏ như cánh sen.
Là sơn từ đêm cô "bỏ trốn" khỏi Maroc, lúc ấy còn chưa khô hẳn mà cô đã xỏ vào giày cao gót, bị lem một chút, sau đó theo thời gian bong tróc lốm đốm, tuy nhiên tạo ra vẻ đẹp phóng túng.
Hứa Tịch Ngôn nhắm mắt hỏi: "Sao không đọc?"
Văn Nhiễm thu lại ánh nhìn, lật tìm truyện mà Đào Mạn Tư gửi trong WeChat.
Giọng Văn Nhiễm đọc nhẹ nhàng.
Hứa Tịch Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế nằm đó khiến Văn Nhiễm có lúc tưởng cô ngủ mất rồi. Nhưng mỗi khi Văn Nhiễm khẽ liếc mắt nhìn sang, cô vẫn thỉnh thoảng giơ tay lên, không mở mắt mà búng tàn thuốc rơi chính xác vào gạt tàn.
Cô cũng không hút tiếp, chỉ có làn khói lượn lờ, hoà cùng mùi bơ còn vương lại sau khi trộn nguyên liệu.
Khó mà đoán được lúc này cô đang nghĩ gì.
Ánh mất Văn Nhiễm lại rơi vào từng dòng chữ, một chút khựng lại rất tinh tế.
Bởi vì câu tiếp theo là lời của nhân vật chính nói với nhân vật còn lại—— [Mình thích cậu.]
Đầu ngón tay mềm mại của Văn Nhiễm khẽ vuốt theo mép điện thoại.
[Mình thích cậu.]
Từ mười tám tuổi đến nay, gần mười năm, nàng chưa từng một lần nói thành lời câu đó.
Không chỉ với Hứa Tịch Ngôn. Cả với Đào Mạn Tư, với bất kỳ ai, nàng cũng chưa từng mở miệng nói rõ chữ "thích".
Hành động dũng cảm nhất của nàng là trên chuyến bay từ Maroc về, nàng đã lén nắm lấy tay Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn tựa đầu lên vai nàng, có lẽ đã nghe thấy trái tim nàng đập như sấm rền.
Còn hiện giờ, trong tiểu thuyết của Đào Mạn Tư, hai nhân vật chính là thương nhân đi biển và tiểu thư du học trở về vào thời Dân Quốc, giữa thời thế loạn lạc và đất nước chia cắt, cuối cùng cũng bày tỏ lòng mình: "Mình thích cậu."
Văn Nhiễm nhìn vào dòng tình cảm ồ ạt như sóng trào ấy——
"Mình thích cậu."
Gần mười năm, cuối cùng nàng cũng nói ra những chữ đó lần đầu tiên.
Hứa Tịch Ngôn đang ngồi đối diện, chân hai người còn giao nhau. Văn Nhiễm biết cô vẫn nhắm mắt nên mới dám liều lĩnh nhìn thẳng vào cô.
Khi nói ra những chữ đó, nàng đang nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Khoé môi Hứa Tịch Ngôn khẽ cong lên trong im lặng.
Chắc chắn cô tưởng nàng chỉ đang đọc một câu thoại. Dù sao thì nàng mới vừa "đuổi" Hứa Tịch Ngôn đi.
Văn Nhiễm nghĩ đó đã là tất cả sự can đảm mà nàng có.
Tình cảm của nàng không trải qua chiến tranh loạn lạc, chia núi ngăn sông, chỉ là một tình yêu thầm lặng, dù có viết thành tiểu thuyết cũng không lưu lại dấu ấn nổi bật gì.
Nhưng nàng có sự dữ dội của riêng mình.
Nàng cũng có lòng dũng cảm riêng.
Sẽ không còn nữa trong cuộc đời này, cuộc dấn thân vào mà chẳng cần để lại gì, cứ như thế yêu thích một người.
Văn Nhiễm khẽ hít vào một hơi, tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Đúng lúc ấy, Hứa Tịch Ngôn gọi nàng: "A Nhiễm."
"Ừm?" Nàng tưởng Hứa Tịch Ngôn định góp ý.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn vẫn giữ tư thế nửa nằm tựa lưng vào ghế như trước, mắt nhắm, môi như cánh tường vi nở giữa đêm đen: "Mình chưa từng thật sự nghiêm túc nói với cậu, phải không?"
"Gì cơ?"
Điếu thuốc trong tay cô đã cháy hết, cô dụi tàn thuốc vào gạt tàn, mở mắt ngồi dậy, cúi người đặt gạt tàn lên bàn trà, rồi ngồi xếp bằng đối diện Văn Nhiễm, đưa tay vén lại mái tóc dài rối bù.
Văn Nhiễm co đầu gối lại: "Cậu muốn nói gì?"
Hứa Tịch Ngôn cụp hàng mi dày xuống, dường như đang nhìn đầu gối mình.
Không biết bao nhiêu giây trôi qua, khi Văn Nhiễm sắp lên tiếng hỏi lại, thì Hứa Tịch Ngôn nâng hàng mi nặng trĩu ấy lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Văn Nhiễm bằng ánh mắt nghiêm túc nhất trong đời: "Mình thích cậu."
Trái tim Văn Nhiễm đông cứng lại ngay tại khoảnh khắc đó.
Trước đây không phải Hứa Tịch Ngôn chưa từng nói mấy câu giống lời tỏ tình, nhưng toàn là "Làm bạn gái mình nhé?" hay "Công khai với mình đi?"
Chưa từng có lần nào như bây giờ, cô ngồi xếp bằng đối diện Văn Nhiễm, dùng ánh mắt và giọng điệu trịnh trọng nhất, thốt ra câu đó: "Mình thích cậu."
Như đang dùng đúng sức nặng đó, để đáp lại lời mà Văn Nhiễm vừa dùng mười năm để nói ra.
Cả hai đang mặc đồ ngủ của Văn Nhiễm, dùng chung dầu gội và sữa tắm của Văn Nhiễm. Văn Nhiễm thường mua bất cứ mùi nào miễn là đang giảm giá ở siêu thị, nên lúc này, giữa hai người thoang thoảng một hương lựu nhè nhẹ, như một mùa thu với cua béo, rượu và hoa cúc.
Văn Nhiễm đặt điện thoại xuống.
"Hứa Tịch Ngôn." Nàng nói. "Cậu đợi mình một chút nhé."
Nàng bình thản bước xuống khỏi ghế sô pha, xỏ dép, bước về phía phòng tắm với tốc độ chẳng nhanh hơn mọi khi là bao. Thế nhưng ngay khoảnh khắc nàng vừa khép cửa lại, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống.
Giọt lệ rơi trúng nốt ruồi nâu nhạt trên cổ tay nàng ngay lúc nàng vừa rụt tay lại.
Nàng còn nhớ lần đầu gặp lại Hứa Tịch Ngôn tại biệt thự của Dịch Thính Trúc, bà dì của Hứa Tịch Ngôn. Lúc ấy nàng đến hiệu chỉnh âm thanh cho dương cầm, Hứa Tịch Ngôn vừa gội đầu xong, quấn áo choàng tắm, vì tìm một bản nhạc mà xuất hiện trước cửa phòng đàn.
Bản nhạc ấy nằm ngay trên giá nhạc ở chiếc dương cầm trước mặt Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn bước đến, khom người, mái tóc còn chưa khô rũ xuống, một giọt nước nhỏ từ đuôi tóc rơi xuống, chính xác lên nốt ruồi nâu nhạt nơi cổ tay Văn Nhiễm.
Khi đó, giọt nước lành lạnh. Còn bây giờ, nước mắt nàng nóng bỏng. Giữa hai lần ấy, thật khó nói rõ cảm xúc dâng trào trong tim nàng.
Văn Nhiễm không biết phải diễn tả tâm trạng của mình ra sao.
Nàng biết cảm xúc của Hứa Tịch Ngôn lúc này là chân thành.
Chân thành đến mức khiến người ta gần như quên mất, sẽ có một ngày Hứa Tịch Ngôn phải quay trở lại bầu trời.
Văn Nhiễm tựa lưng vào cửa, nuốt ngược dòng nước mắt còn chưa kịp rơi, rồi đứng trước gương, từ từ thở ra một hơi, điều chỉnh nhịp thở của mình, nhìn trái phải, màu đỏ nơi khóe mắt gần như đã tan biến.
Nàng mở cửa, bước ra, ngồi xuốnh co một chân lên và dựa lưng vào ghế sofa
Hứa Tịch Ngôn nghiêng người tới, quan sát biểu cảm của nàng: "Bị mình dọa sợ à?"
Cho nên người yêu thầm luôn là diễn viên giỏi nhất. Nàng nhẹ nhàng đáp: "Một chút."
"A Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn đưa tay ôm lấy má nàng, nàng theo phản xạ khép mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa vào lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu thật sự chưa từng nghĩ đến sao? Hãy thử thích mình, cũng thử chấp nhận tình cảm của mình."
Văn Nhiễm vẫn nhắm mắt, hàng mi run khẽ. Nàng biết Hứa Tịch Ngôn đang nhìn nàng bằng ánh mắt tha thiết.
Nàng không biết phải mở mắt ra thế nào, dù là diễn viên giỏi cỡ nào cũng không thể diễn được sự bình thản giả tạo trong khoảnh khắc ấy.
Nàng biết gương mặt của Hứa Tịch Ngôn đang kề sát ngay đó, vì nàng cảm thấy hơi thở dịu dàng mỗi lúc một gần, lẫn với mùi Marlboro quen thuộc. Điếu thuốc ấy Hứa Tịch Ngôn gần như không hút, nên mùi rất nhạt, nhạt đến mức giống như một tấm bưu thiếp cũ được cất giấu nhiều năm.
Nàng biết gương mặt Hứa Tịch Ngôn đã ở rất sát, đến mức khi Hứa Tịch Ngôn nói, chóp mũi cô khẽ lướt qua chóp mũi nàng, hơi thở phả lên môi nàng: "Nếu cậu không nói gì nữa."
"Thì mình sẽ hôn cậu đấy."
Kể từ khi Hứa Tịch Ngôn chuyển đến sống cùng Văn Nhiễm, đêm nào hai người cũng ngủ chung giường, nhưng chưa từng hôn nhau, cũng chưa từng ân ái. Việc nàng kéo Hứa Tịch Ngôn "bỏ trốn" như đã bất ngờ kéo gần khoảng cách giữa hai người, khiến bản hợp đồng trên danh nghĩa "người tình" trở thành một điều nực cười.
Giờ đây sự gần gũi của Hứa Tịch Ngôn không phải vì bản hợp đồng kia.
Mà vì cảm xúc không kiềm chế được.
Đầu ngón tay Văn Nhiễm bấu chặt vào khe ghế. Trong gần mười năm yêu thầm Hứa Tịch Ngôn, nàng chưa từng nghĩ đến một khoảnh khắc như thế này.
Nàng vẫn không lên tiếng, nụ hôn của Hứa Tịch Ngôn đã rơi xuống.
Ban đầu rất khẽ, chỉ mút lấy môi nàng. Có lẽ Hứa Tịch Ngôn nghĩ nàng sẽ đẩy ra.
Tiếp theo, Hứa Tịch Ngôn nâng cằm nàng lên, đầu lưỡi đưa vào.
Văn Nhiễm vừa co một chân, vừa hôn Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn nghiêng người hôn nàng, từ ôm lấy cằm cho đến khi tay vòng ra sau gáy. Không biết là đã hôn bao lâu, Văn Nhiễm chỉ cảm thấy chân đã tê cứng, lông mi của Hứa Tịch Ngôn đôi lúc chạm vào lông mi nàng.
Hương bơ trong không khí nhạt dần, chỉ còn hương thơm trên người Hứa Tịch Ngôn lan tỏa.
Trong tủ lạnh còn nguyên liệu bánh quy nam việt quất, nhưng chẳng ai nhớ đến nữa.
Hứa Tịch Ngôn kéo nàng đứng dậy, đưa vào phòng ngủ.
Văn Nhiễm cảm thấy Hứa Tịch Ngôn rất thích căn phòng ngủ nhỏ của nàng, cũng thích bộ đồ ngủ giặt nhiều lần đến mức lấm tấm những cục bông nhỏ.
Trong phòng chỉ bật chiếc đèn ngủ vàng nhạt ở đầu giường, Hứa Tịch Ngôn hôn nàng qua lớp áo ngủ, rồi dần dần tiến xuống.
Nàng giữ lấy Hứa Tịch Ngôn, không rõ là dùng giọng điệu gì để nói: "Đợi đã."
"Hứa Tịch Ngôn, đợi một chút."
Hứa Tịch Ngôn dừng lại, nơi khóe mắt đã lấp lánh ánh nước: "Sao vậy?"
Văn Nhiễm không nói rõ được bản thân bị làm sao. Lúc đó mọi cảm giác đều vượt qua lý trí, nàng để Hứa Tịch Ngôn nằm trên chiếc gối nhỏ, mớ chăn lộn xộn chất đống ở tường. Nàng biết chiếc quần ngủ Hứa Tịch Ngôn mặc bây giờ, dây thun ở eo đã bị giặt đến nhão, như vừa vặn đáp lại động tác kéo nhẹ của nàng.
Nàng ôm lấy eo Hứa Tịch Ngôn: "A Ngôn."
Rồi hôn lên nốt ruồi ở chân Hứa Tịch Ngôn: "A Ngôn."
Trước đây nàng từng bị Hứa Tịch Ngôn trêu ghẹo bắt gọi "chị". Nhưng giờ không giống, giọng điệu này, cách xưng hô đặc biệt này, dường như nói rằng Hứa Tịch Ngôn chỉ thuộc về riêng nàng.
Sân khấu đã biến mất. Ánh đèn cũng biến mất. Bao nhiêu ống kính đều biến mất. Nàng đơn độc chiến đấu với cả thế giới để đánh cắp được Hứa Tịch Ngôn.
Hơi thở gấp gáp thấp trầm của Hứa Tịch Ngôn ẩn sâu trong chiếc gối mềm mại.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn là trong cuộc thi dương cầm. Khi ấy Hứa Tịch Ngôn đang thay lễ phục phía sau cánh cửa tủ đồ trong phòng thay đồ, đôi chân thiếu nữ thon dài trắng trẻo, lúc đó Văn Nhiễm đã thấy nốt ruồi ấy ở chân Hứa Tịch Ngôn.
Nàng có từng ao ước không? Tất nhiên rồi. Tình cảm nàng dành cho Hứa Tịch Ngôn chưa từng thuần khiết.
Giọng Hứa Tịch Ngôn càng thêm khàn đục: "A Nhiễm, chỉ cần cậu muốn, có thể tiếp tục."
Văn Nhiễm hơi ngẩng đầu, nhìn vào hình ảnh Hứa Tịch Ngôn dao động dưới ánh đèn.
Thần của giới dương cầm.
Đôi mắt lạnh lùng trời sinh, tính cách có vẻ lịch sự nhưng thực ra rất khó gần.
Vậy mà cũng có lúc mang dáng vẻ thế này.
Thế nhưng Văn Nhiễm dừng lại, nghiêng người mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra chiếc hộp có vị đào nhỏ ném lên gối, rồi nằm xuống.
Hứa Tịch Ngôn hơi bất ngờ.
Văn Nhiễm: "Mình không định tiếp tục." Đó là chút lý trí cuối cùng còn sót lại của nàng.
Cuối cùng, họ vẫn quay lại trạng thái quen thuộc. Nàng không tiến thêm bước cuối cùng với Hứa Tịch Ngôn, mà là để Hứa Tịch Ngôn chiếm lấy nàng.
"A Ngôn." Nàng vẫn gọi khe khẽ, trán ướt mồ hôi.
Sự mãnh liệt cuộn trào quá sức chịu đựng của nàng, có lẽ do cơn mưa chưa dứt vào chiều hoàng hôn, mười năm thoáng qua trong chớp mắt.
*******
Hứa Tịch Ngôn giúp Văn Nhiễm dọn dẹp xong, thay ga giường, rồi tự đi mình đi tắm lần nữa.
Khi quay lại, Văn Nhiễm đang tựa vào đầu giường, hút một điếu thuốc.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu có muốn đi tắm không?"
Văn Nhiễm lắc đầu.
Không còn sức nữa.
Thấy nàng không có ý định ngủ ngay, Hứa Tịch Ngôn bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra. Ánh trăng đầu xuân thật đẹp, xuyên qua khe cửa, giống như hương sen say đắm, quẩn quanh bên người, mịt mùng như làn sương.
Hứa Tịch Ngôn quay lại ngồi bên giường, đầu ngón tay mảnh khảnh chải từng sợi tóc dài của Văn Nhiễm: "Tụi mình nói chuyện nghiêm túc một lần được không?"
"Nói gì?"
"Chuyện của tụi mình."
Tay Văn Nhiễm khựng lại một chút: "Đợi cậu hoàn thành buổi biểu diễn ở Maroc rồi nói."
"Trước đó, cậu không nên bị phân tâm." Văn Nhiễm dụi tắt điếu thuốc: "Tụi mình cứ giữ quan hệ như trên hợp đồng đi."
Hứa Tịch Ngôn hỏi Văn Nhiễm: "Muốn đi Maroc cùng mình không?"
Văn Nhiễm khẽ lắc đầu: "Mình xem chương trình phát sóng trực tiếp."
Giống như tất cả những người ngước nhìn cậu.
Hứa Tịch Ngôn: "Nếu mình thất bại, cậu có cười mình không?"
"Hứa Tịch Ngôn, đừng nói mấy lời như vậy." Văn Nhiễm chậm rãi lắc đầu, vân vê đầu ngón tay. Đã rất lâu rồi nàng không chơi đàn với cường độ nhiều thế này, đầu ngón tay đã chai cứng lên thành một lớp dày: "Người như cậu, một khi đã đứng trên sân khấu thì tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân thất bại."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười.
Chỉ cần cô cười, dù đang ngâm mình trong ánh trăng, vẫn là một mặt trời phá vỡ trực tự thời gian.
Văn Nhiễm hỏi: "Bao giờ cậu đi?"
Phải quay lại làm việc. Quay lại luyện tập. Quay lại để cố gắng thử vượt qua cơn đau thể xác và nỗi sợ trong lòng.
"Không thể nán lại thêm một thời gian sao?"
"Cái gì?"
"Những ngày như bây giờ." Hứa Tịch Ngôn nhẹ nhàng nói.
Làn khói vừa tan hòa quyện cùng ánh trăng, quẩn quanh giữa hai người.
Văn Nhiễm lắc đầu: "Không được."
Đây đã là giới hạn của nàng.
Nếu có nhiều hơn nữa, chỉ sợ rằng nàng sẽ nảy sinh lòng tham, muốn giữ lấy mặt trời ở bên mình.
******
Tết sắp đến, sự cân bằng mong manh giữa hai người chật vật được duy trì nhờ bản hợp đồng.
Hứa Tịch Ngôn đã có chìa khóa nhà trọ của Văn Nhiễm. Thỉnh thoảng, khi nàng tan làm ở Khu Văn Hóa Sáng tạo trở về, sẽ ngửi thấy hương thơm đặc trưng của Hứa Tịch Ngôn trong làn hơi nước mịt mù.
Hứa Tịch Ngôn thường cố tình nói vài câu để thăm dò. Văn Nhiễm sẽ cắn răng theo ngôn từ trong hợp đồng mà né tránh.
Cuối cùng Hứa Tịch Ngôn cũng quay lại đúng quỹ đạo, Đậu Thần không nhắc lại chuyện cô bỏ đi nữa. Nếu khi đó Hứa Tịch Ngôn không xảy ra chuyện, đội của họ vốn sẽ ở lại Maroc, cùng Hứa Tịch Ngôn thực hiện những buổi luyện tập thích nghi dài hạn.
Nhưng đến nước này rồi, Đậu Thần cũng không hối Hứa Tịch Ngôn quay về, thậm chí không nhắc đến chuyện chơi đàn trước mặt cô, chỉ âm thầm theo trật tự thúc đẩy các công việc thương mại của Hứa Tịch Ngôn.
Ngoài công việc, Hứa Tịch Ngôn luôn tự nhốt mình trong phòng dương cầm, ngay cả Trần Hi cũng không được phép ở bên cạnh.
Không ai biết cô đang luyện tập như thế nào.
Thậm chí không ai biết cô có đang luyện tập hay không.
Thời gian đã bước sang tháng ba, nếu Hứa Tịch Ngôn còn không đến Maroc thì đồng nghĩa với việc cô thực sự sẽ để lỡ buổi biểu diễn này.
Cuối cùng, ba ngày trước buổi diễn, Hứa Tịch Ngôn nói với Đậu Thần: "Chúng ta lên đường thôi."
Tối hôm trước ngày xuất phát, Hứa Tịch Ngôn ở lại nhà Văn Nhiễm.
Sáng hôm sau, cô thức dậy thay đồ, trời còn chưa sáng hẳn, Văn Nhiễm co ro trong chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu mềm mại.
Hứa Tịch Ngôn biết Văn Nhiễm đã tỉnh, cô đứng ở góc phòng thay áo sơ mi, vừa đưa cánh tay thon dài luồn vào tay áo, vừa hỏi: "Muốn tiễn mình không?"
Văn Nhiễm vẫn vùi đầu trong chăn, quay lưng về phía cô: "Không."
"Vậy... Thậm chí cũng không muốn dậy à?"
Văn Nhiễm im lặng.
Hứa Tịch Ngôn bước lại xoa xoa đỉnh đầu nàng: "Mình đi đây."
"Ừm."
Lần này Hứa Tịch Ngôn rời đi, mặc trên người một chiếc áo sơ mi, một chiếc quần jean và một chiếc áo len của Văn Nhiễm, ba sắc xanh dương đậm nhạt khác nhau.
Khi cô chuẩn bị khép cửa phòng ngủ lại giúp Văn Nhiễm, nàng lên tiếng: "Hứa Tịch Ngôn."
Hứa Tịch Ngôn dừng tay.
Văn Nhiễm nói: "Mình sẽ ngồi trước máy tính xem chương trình phát sóng trực tiếp."
Hứa Tịch Ngôn khựng lại một lúc lâu, gật đầu: "Được, cậu hãy nhìn mình."
Trước khi đóng cửa, cô đưa mắt nhìn quanh căn hộ thuê chỉ vỏn vẹn bốn mươi mét vuông của Văn Nhiễm.
Giống như một chiếc thuyền bé nhỏ, nâng cô lên trong lúc khốn cùng nhất.
******
Sau khi Hứa Tịch Ngôn rời đi, Văn Nhiễm lập tức ngồi dậy khỏi giường.
Nàng bước đến bên cửa sổ phòng khách, vén một góc rèm, châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn Hứa Tịch Ngôn đang đứng ven đường chờ xe.
Ánh sáng ban mai dịu nhẹ, bao bọc lấy cô như lớp sương mỏng manh.
Đó là một khí chất vô cùng mạnh mẽ.
Về sau, nhờ sự thăng tiến trong sự nghiệp, Văn Nhiễm đã gặp không ít người tài giỏi.
Nhưng chỉ có Hứa Tịch Ngôn.
Cô luôn mang nét thờ ơ và hàng mi rũ nhẹ khi bước vào phòng, chẳng cần nói một lời, không khí của cả căn phòng đã thay đổi vì sự hiện diện của cô.
Đó chính là một ngôi sao trời sinh.
Đó chính là Hứa Tịch Ngôn.
******
Hứa Tịch Ngôn cùng đoàn của Đậu Thần bay đến Maroc.
Cô mặc nguyên bộ đồ của Văn Nhiễm, ngủ rất lâu trên máy bay. Tóc xoăn rối bời mà trông như đã được tạo kiểu, khẩu trang che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt vừa lạnh lùng vừa thâm tình.
Cô đề xuất với Đậu Thần rằng lần này muốn chọn lại lễ phục biểu diễn.
Chỉ cần cô chịu lên sân khấu, Đậu Thần tự nhiên không phản đối gì. Bộ váy ban đầu là chiếc đầm nhung đỏ đậm kinh điển của Hứa Tịch Ngôn, sang trọng và ngây ngất.
Lần này, Đậu Thần cùng cô đến một thương hiệu xa xỉ, người quản lý đích thân tiếp đón, trưng bày toàn bộ mẫu váy mới nhất của mùa này.
Đậu Thần ngồi trên ghế sofa, nhìn Hứa Tịch Ngôn từ giữa một dãy váy kéo ra một chiếc: "Chính là nó."
******
Buổi biểu diễn tuyển chọn của Hiệp hội Nghệ thuật Quốc tế không phải buổi biểu diễn thương mại, thời gian được xếp vào buổi trưa
Khi Hứa Tịch Ngôn chờ đến lượt lên sân khấu, Đậu Thần cuối cùng cũng thở phào: "Chỉ cần em chịu tiếp tục chơi đàn là tốt rồi."
Hứa Tịch Ngôn lắc đầu: "Không phải tiếp tục."
Đậu Thần nhìn cô.
Thấy cô đang nhìn cây dương cầm ở giữa sân khấu: "Là có người đã cho em một khởi đầu mới."
Giữa hai người lại rơi vào im lặng.
Mãi đến khi Đậu Thần nói: "Lợi hại thật... Cô gái nhỏ của em đó."
"Dám chạy đến tận Maroc để đánh cắp người."
Hứa Tịch Ngôn bật cười, nụ cười chân thành hiếm hoi, chứ không phải nụ cười xã giao thường ngày mà đáy mắt không hề có ý cười. Lúc này đến cả lông mày cũng cong lên: "Ừm."
Cô nhìn ánh đèn lần lượt thắp sáng trên sân khấu, nói: "Rất lợi hại."
******
Maroc chênh lệch với trong nước bảy tiếng đồng hồ. Khi buổi diễn sắp bắt đầu, ở Trung Quốc đang là chiều tối.
Tại Studio Nốt Móc Đơn, sau giờ tan ca, Hề Lộ và Trịnh Luyến cùng mọi người đều chưa về vội.
Trịnh Luyến thậm chí còn đạp xe công cộng đi mua đậu luộc và bia, không ai muốn bỏ lỡ buổi biểu diễn lần này của Hứa Tịch Ngôn.
Hề Lộ gọi Văn Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, tuy cậu không hứng thú với Hứa Tịch Ngôn, nhưng ít nhất hôm nay hãy ở lại xem cùng mọi người đi. Cậu mà đi nữa thì không hòa đồng chút nào đâu đấy."
Văn Nhiễm mỉm cười: "Mình không đi đâu, mình ở lại ăn đậu."
Nàng thật sự lấy một chiếc dĩa sứ hoa màu lam của studio, đổ một ít đậu ra, rồi ngồi xuống bàn làm việc.
Những người khác quây quần bên sofa lười, mở máy chiếu mà Hà Vu Già thường dùng để chơi game. Hề Lộ quay đầu hỏi: "Cậu ngồi lệch vậy có nhìn rõ không?"
Văn Nhiễm: "Xem qua thôi."
Có lẽ nàng đã quen với điều này.
Luôn hướng về phía trước bên trái, tìm kiếm Hứa Tịch Ngôn, dõi theo Hứa Tịch Ngôn.
Thậm chí không cần dùng mắt, mà bằng tất cả những dây thần kinh nhạy bén trong cơ thể.
Tám giờ tối, buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn chính thức bắt đầu.
Trịnh Luyến lay tay Hề Lộ, nói liên tục: "Tới rồi tới rồi tới rồi!"
Khi cô phấn khích như thế, Hứa Tịch Ngôn thật ra còn chưa xuất hiện. Người được mọi người chú ý, người rực rỡ đến chói mắt, luôn luôn đến muộn. Hứa Tịch Ngôn chính là như thế, khi cô chậm rãi bước lên sân khấu, khiến mọi người đều sững sốt
Cô không mặc chiếc váy nhung đỏ thẫm vốn đã trở thành biểu tượng từ khi nổi tiếng.
Bộ lễ phục hôm nay cũng là nhung, nhưng là màu đen tuyền, kiểu dáng tối giản, ôm trọn thân hình mảnh mai, để lộ chiếc cổ thiên nga và đôi vai trắng như tuyết.
Những ai quen thuộc với cô đều nhìn ra được, hôm nay cô để mặt mộc không trang điểm, chỉ thoa một chút son đỏ thắm trên môi, như ngọn lửa dịu dàng, thiêu đốt những đóa tường vi để đánh thức hương xuân vừa chớm.
Hôm nay cô đặc biệt đeo một đôi găng tay cũng bằng nhung đen tuyền, đủ dài che qua khuỷu tay, mang đến cảm giác như bức tượng "Venus mất tay".
Hôm nay cô mang một vẻ đẹp của sự đoạn tuyệta, bi tráng và trang nghiêm.
Cô vốn được mệnh danh là "nữ tư tế dương cầm", bởi vì những ai từng nghe cô chơi một bản nhạc đều như bị lấy mất linh hồn. Mà hôm nay, cô thật sự mang theo khí chất của một "tư tế", không ai biết cô sắp hiến tế điều gì.
Chỉ có Văn Nhiễm biết.
Hứa Tịch Ngôn ngồi vào ghế đàn, nhẹ nhàng siết bàn tay phải của mình.
Văn Nhiễm dõi theo không chớp mắt.
Trịnh Luyến hỏi: "Những nghệ sĩ dương cầm đỉnh cao thế giới như thế này, đeo găng tay chơi đàn chẳng phải sẽ ảnh hưởng cảm giác tay sao?"
Đúng lúc cô hỏi, trên màn hình, Hứa Tịch Ngôn từ từ tháo găng tay ra.
Một chiếc đặt bên cạnh ghế đàn, một chiếc nắm trong tay, rồi cô nâng tay lên.
Tất cả mọi người trước màn hình đồng loạt khe khẽ thốt lên một tiếng—— Hứa Tịch Ngôn dùng chiếc găng như dải lụa, che ngang qua mắt mình, rồi buộc thành nút ở sau đầu.
Đến lúc này Văn Nhiễm mới hiểu.
Với những nghệ sĩ dương cầm đỉnh cao đã chuẩn bị kỹ càng thì không nhìn bản nhạc không phải chuyện gì lạ, mọi nốt nhạc đều đã thuộc lòng trong tâm trí. Hứa Tịch Ngôn mất đi sự kiểm soát bàn tay phải do tình trạng tê liệt và đau đớn bởi bệnh viêm dây thần kinh. Giờ đây cô cố gắng loại bỏ mọi giác quan khác để tập trung toàn bộ tinh thần.
Để tất cả cảm giác đều dồn vào đôi tay.
Để bản thân không bị xao nhãng, cảm nhận trọn vẹn bàn tay phải của mình.
Chỉ có Hứa Tịch Ngôn mới dám đánh cược như vậy. Chỉ có Hứa Tịch Ngôn mới có sự dứt khoát đến thế.
Trong khoảng thời gian bệnh viêm dây thần kinh của Hứa Tịch Ngôn chưa khỏi hẳn, cô thật ra chưa từng luyện tập nghiêm túc. Cô chỉ ngồi trong phòng đàn, đối diện một cây dương cầm im lìm, nghe đi nghe lại bản thu âm tiếng đàn của Văn Nhiễm.
Ngày đêm không nghỉ, không ngủ không ăn.
"Ting——!"
Khi nốt nhạc đầu tiên rơi xuống như cơn mưa bão quét qua, Văn Nhiễm vô thức nhắm mắt lại.
Đã bay lên.
Người ấy mang theo quyết tâm phi thường, một lần nữa tìm lại phép màu của mình, cưỡi lên cây chổi thần, rời xa cuộc sống tầm thường đầy phiền toái.
Một lần nữa bay lên, cao đến mức chẳng ai có thể chạm tới.
Khi nàng cầm dây buộc tóc trở ra, Hứa Tịch Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế đứng đó, một tay chống lên mặt bếp, hàng mi dày cụp xuống.
Ánh mắt cô chẳng biết đang rơi vào đâu.
Văn Nhiễm giả vờ như không nhìn, đưa tay buộc tóc thành đuôi ngựa thấp sau gáy: "Tụi mình làm bánh quy nha."
Hứa Tịch Ngôn vẫn đứng yên tại chỗ.
Nàng quay đầu hỏi: "Cậu có muốn giúp một tay không?"
Lúc này Hứa Tịch Ngôn mới đáp một tiếng: "Tới đây."
Văn Nhiễm rất giỏi làm bánh, vì nàng là người sống quy củ, cần cắt bao nhiêu bơ, cân bao nhiêu đường bột, nàng đều làm đúng từng gam như trong công thức.
Lần duy nhất trong đời nàng làm điều vượt khỏi khuôn khổ, đó là thực hiện cuộc phiêu lưu điên rồ, giờ phút này vẫn đang đứng ngay bên cạnh nàng.
Hứa Tịch Ngôn giúp nàng trộn bột, giơ lên hỏi: "Vậy được chưa?"
"Chưa." Nàng đáp. "Cần khuấy thêm."
Hứa Tịch Ngôn khẽ bật cười: "Biết sai khiến người ta thật đấy."
Văn Nhiễm lờ đi giọng điệu đầy ý vị trong lời cô: "Chưa có ai từng sai khiến cậu à?"
Hứa Tịch Ngôn nhún vai: "Bao nhiêu cái lần đầu của mình đều dành cho cậu rồi."
Cô đưa hỗn hợp đã trộn cho Văn Nhiễm. Văn Nhiễm dùng màng bọc thực phẩm bọc lại để định hình. Bếp quá nhỏ hai người không xoay sở được nên chuyển ra bàn trong phòng khách làm.
Hứa Tịch Ngôn rửa tay xong, tựa vào cửa sổ, rút một điếu thuốc rồi châm lên.
Cô rất có ý thức của "kẻ ăn nhờ ở đậu" nên suốt thời gian này không bỏ tiền mua thuốc lá. Loại có vị bạc hà cô hay hút chắc trong nước cũng không bán, nên cô hút Marlboro của Văn Nhiễm.
Hút quen rồi, làn khói mang vị khét và đắng của nhựa thuốc khi vào miệng cũng không còn khiến cô ho nữa.
Một tay cô khoanh trước ngực, đầu hơi nghiêng theo thói quen, tóc dài buông xuống ngực, cử chỉ lười biếng ấy lại càng tôn lên đôi mắt trời sinh có vẻ lạnh nhạt: "Còn bao lâu nữa?"
Văn Nhiễm trả lời: "Phải cho vào tủ lạnh để hơi cứng một chút, chắc khoảng bốn mươi phút."
Hứa Tịch Ngôn rít một hơi thuốc: "Lúc nãy trên đường về, chẳng phải cậu bảo Đào Mạn Tư gửi cho cậu truyện ngắn mới viết, nhờ cậu đọc rồi góp ý à?"
"Ừm, mình chưa kịp xem."
"Xem bây giờ đi."
"Bây giờ?"
"Ừ." Hứa Tịch Ngôn chỉ tay đang kẹp thuốc về phía ghế sô pha: "Cậu đọc, mình nghe."
Đào Mạn Tư đúng là từng nhờ Văn Nhiễm giúp hỏi thêm vài người, nghe nhiều ý kiến khác nhau.
"Cũng được."
Tác phẩm của Đào Mạn Tư là truyện ngắn, thời gian bốn mươi phút là vừa hay đủ để nghiền ngẫm.
Văn Nhiễm lấy điện thoại ra, ngồi xuống ghế sô pha, dựa người vào một bên tay vịn.
Hứa Tịch Ngôn dựa vào bên kia, nhìn lên, rồi nằm xuống và khép mắt lại, mái tóc dài rối bời mà sinh động, cầm trong tay một chiếc gạt tàn, nửa điếu thuốc hút dở gác bên thành.
Cô vừa tắm xong, đang mặc bộ đồ ngủ trắng tinh của Văn Nhiễm. Bộ đồ này nàng mua lúc giảm giá, cổ áo hơi trễ, có hai cái nút chưa cài, ống tay cũng hơi ngắn, lộ ra cổ tay thon dài, đường xương rõ ràng, nhìn tiếp nữa là đôi tay đã mua bảo hiểm tới vài chục triệu.
Da trắng như sứ, ngón tay dài và có lực.
Một đôi tay của nghệ sĩ dương cầm hàng đầu thế giới.
Cô nằm tùy tiện như vậy, giống như trong phim. Văn Nhiễm luôn cảm thấy từng động tác của Hứa Tịch Ngôn tựa khung hình cắt ra từ thước phim nghệ thuật, chụp bừa một tấm cũng có thể làm ảnh nền.
Ghế sô pha quá nhỏ, hai người ngồi đối diện như vậy, đôi chân duỗi ra giao nhau. Nàng nhìn xuống ngón chân của Hứa Tịch Ngôn, cô không thích mang tất, có thể thấy móng chân được sơn màu đỏ như cánh sen.
Là sơn từ đêm cô "bỏ trốn" khỏi Maroc, lúc ấy còn chưa khô hẳn mà cô đã xỏ vào giày cao gót, bị lem một chút, sau đó theo thời gian bong tróc lốm đốm, tuy nhiên tạo ra vẻ đẹp phóng túng.
Hứa Tịch Ngôn nhắm mắt hỏi: "Sao không đọc?"
Văn Nhiễm thu lại ánh nhìn, lật tìm truyện mà Đào Mạn Tư gửi trong WeChat.
Giọng Văn Nhiễm đọc nhẹ nhàng.
Hứa Tịch Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế nằm đó khiến Văn Nhiễm có lúc tưởng cô ngủ mất rồi. Nhưng mỗi khi Văn Nhiễm khẽ liếc mắt nhìn sang, cô vẫn thỉnh thoảng giơ tay lên, không mở mắt mà búng tàn thuốc rơi chính xác vào gạt tàn.
Cô cũng không hút tiếp, chỉ có làn khói lượn lờ, hoà cùng mùi bơ còn vương lại sau khi trộn nguyên liệu.
Khó mà đoán được lúc này cô đang nghĩ gì.
Ánh mất Văn Nhiễm lại rơi vào từng dòng chữ, một chút khựng lại rất tinh tế.
Bởi vì câu tiếp theo là lời của nhân vật chính nói với nhân vật còn lại—— [Mình thích cậu.]
Đầu ngón tay mềm mại của Văn Nhiễm khẽ vuốt theo mép điện thoại.
[Mình thích cậu.]
Từ mười tám tuổi đến nay, gần mười năm, nàng chưa từng một lần nói thành lời câu đó.
Không chỉ với Hứa Tịch Ngôn. Cả với Đào Mạn Tư, với bất kỳ ai, nàng cũng chưa từng mở miệng nói rõ chữ "thích".
Hành động dũng cảm nhất của nàng là trên chuyến bay từ Maroc về, nàng đã lén nắm lấy tay Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn tựa đầu lên vai nàng, có lẽ đã nghe thấy trái tim nàng đập như sấm rền.
Còn hiện giờ, trong tiểu thuyết của Đào Mạn Tư, hai nhân vật chính là thương nhân đi biển và tiểu thư du học trở về vào thời Dân Quốc, giữa thời thế loạn lạc và đất nước chia cắt, cuối cùng cũng bày tỏ lòng mình: "Mình thích cậu."
Văn Nhiễm nhìn vào dòng tình cảm ồ ạt như sóng trào ấy——
"Mình thích cậu."
Gần mười năm, cuối cùng nàng cũng nói ra những chữ đó lần đầu tiên.
Hứa Tịch Ngôn đang ngồi đối diện, chân hai người còn giao nhau. Văn Nhiễm biết cô vẫn nhắm mắt nên mới dám liều lĩnh nhìn thẳng vào cô.
Khi nói ra những chữ đó, nàng đang nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Khoé môi Hứa Tịch Ngôn khẽ cong lên trong im lặng.
Chắc chắn cô tưởng nàng chỉ đang đọc một câu thoại. Dù sao thì nàng mới vừa "đuổi" Hứa Tịch Ngôn đi.
Văn Nhiễm nghĩ đó đã là tất cả sự can đảm mà nàng có.
Tình cảm của nàng không trải qua chiến tranh loạn lạc, chia núi ngăn sông, chỉ là một tình yêu thầm lặng, dù có viết thành tiểu thuyết cũng không lưu lại dấu ấn nổi bật gì.
Nhưng nàng có sự dữ dội của riêng mình.
Nàng cũng có lòng dũng cảm riêng.
Sẽ không còn nữa trong cuộc đời này, cuộc dấn thân vào mà chẳng cần để lại gì, cứ như thế yêu thích một người.
Văn Nhiễm khẽ hít vào một hơi, tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Đúng lúc ấy, Hứa Tịch Ngôn gọi nàng: "A Nhiễm."
"Ừm?" Nàng tưởng Hứa Tịch Ngôn định góp ý.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn vẫn giữ tư thế nửa nằm tựa lưng vào ghế như trước, mắt nhắm, môi như cánh tường vi nở giữa đêm đen: "Mình chưa từng thật sự nghiêm túc nói với cậu, phải không?"
"Gì cơ?"
Điếu thuốc trong tay cô đã cháy hết, cô dụi tàn thuốc vào gạt tàn, mở mắt ngồi dậy, cúi người đặt gạt tàn lên bàn trà, rồi ngồi xếp bằng đối diện Văn Nhiễm, đưa tay vén lại mái tóc dài rối bù.
Văn Nhiễm co đầu gối lại: "Cậu muốn nói gì?"
Hứa Tịch Ngôn cụp hàng mi dày xuống, dường như đang nhìn đầu gối mình.
Không biết bao nhiêu giây trôi qua, khi Văn Nhiễm sắp lên tiếng hỏi lại, thì Hứa Tịch Ngôn nâng hàng mi nặng trĩu ấy lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Văn Nhiễm bằng ánh mắt nghiêm túc nhất trong đời: "Mình thích cậu."
Trái tim Văn Nhiễm đông cứng lại ngay tại khoảnh khắc đó.
Trước đây không phải Hứa Tịch Ngôn chưa từng nói mấy câu giống lời tỏ tình, nhưng toàn là "Làm bạn gái mình nhé?" hay "Công khai với mình đi?"
Chưa từng có lần nào như bây giờ, cô ngồi xếp bằng đối diện Văn Nhiễm, dùng ánh mắt và giọng điệu trịnh trọng nhất, thốt ra câu đó: "Mình thích cậu."
Như đang dùng đúng sức nặng đó, để đáp lại lời mà Văn Nhiễm vừa dùng mười năm để nói ra.
Cả hai đang mặc đồ ngủ của Văn Nhiễm, dùng chung dầu gội và sữa tắm của Văn Nhiễm. Văn Nhiễm thường mua bất cứ mùi nào miễn là đang giảm giá ở siêu thị, nên lúc này, giữa hai người thoang thoảng một hương lựu nhè nhẹ, như một mùa thu với cua béo, rượu và hoa cúc.
Văn Nhiễm đặt điện thoại xuống.
"Hứa Tịch Ngôn." Nàng nói. "Cậu đợi mình một chút nhé."
Nàng bình thản bước xuống khỏi ghế sô pha, xỏ dép, bước về phía phòng tắm với tốc độ chẳng nhanh hơn mọi khi là bao. Thế nhưng ngay khoảnh khắc nàng vừa khép cửa lại, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống.
Giọt lệ rơi trúng nốt ruồi nâu nhạt trên cổ tay nàng ngay lúc nàng vừa rụt tay lại.
Nàng còn nhớ lần đầu gặp lại Hứa Tịch Ngôn tại biệt thự của Dịch Thính Trúc, bà dì của Hứa Tịch Ngôn. Lúc ấy nàng đến hiệu chỉnh âm thanh cho dương cầm, Hứa Tịch Ngôn vừa gội đầu xong, quấn áo choàng tắm, vì tìm một bản nhạc mà xuất hiện trước cửa phòng đàn.
Bản nhạc ấy nằm ngay trên giá nhạc ở chiếc dương cầm trước mặt Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn bước đến, khom người, mái tóc còn chưa khô rũ xuống, một giọt nước nhỏ từ đuôi tóc rơi xuống, chính xác lên nốt ruồi nâu nhạt nơi cổ tay Văn Nhiễm.
Khi đó, giọt nước lành lạnh. Còn bây giờ, nước mắt nàng nóng bỏng. Giữa hai lần ấy, thật khó nói rõ cảm xúc dâng trào trong tim nàng.
Văn Nhiễm không biết phải diễn tả tâm trạng của mình ra sao.
Nàng biết cảm xúc của Hứa Tịch Ngôn lúc này là chân thành.
Chân thành đến mức khiến người ta gần như quên mất, sẽ có một ngày Hứa Tịch Ngôn phải quay trở lại bầu trời.
Văn Nhiễm tựa lưng vào cửa, nuốt ngược dòng nước mắt còn chưa kịp rơi, rồi đứng trước gương, từ từ thở ra một hơi, điều chỉnh nhịp thở của mình, nhìn trái phải, màu đỏ nơi khóe mắt gần như đã tan biến.
Nàng mở cửa, bước ra, ngồi xuốnh co một chân lên và dựa lưng vào ghế sofa
Hứa Tịch Ngôn nghiêng người tới, quan sát biểu cảm của nàng: "Bị mình dọa sợ à?"
Cho nên người yêu thầm luôn là diễn viên giỏi nhất. Nàng nhẹ nhàng đáp: "Một chút."
"A Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn đưa tay ôm lấy má nàng, nàng theo phản xạ khép mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa vào lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu thật sự chưa từng nghĩ đến sao? Hãy thử thích mình, cũng thử chấp nhận tình cảm của mình."
Văn Nhiễm vẫn nhắm mắt, hàng mi run khẽ. Nàng biết Hứa Tịch Ngôn đang nhìn nàng bằng ánh mắt tha thiết.
Nàng không biết phải mở mắt ra thế nào, dù là diễn viên giỏi cỡ nào cũng không thể diễn được sự bình thản giả tạo trong khoảnh khắc ấy.
Nàng biết gương mặt của Hứa Tịch Ngôn đang kề sát ngay đó, vì nàng cảm thấy hơi thở dịu dàng mỗi lúc một gần, lẫn với mùi Marlboro quen thuộc. Điếu thuốc ấy Hứa Tịch Ngôn gần như không hút, nên mùi rất nhạt, nhạt đến mức giống như một tấm bưu thiếp cũ được cất giấu nhiều năm.
Nàng biết gương mặt Hứa Tịch Ngôn đã ở rất sát, đến mức khi Hứa Tịch Ngôn nói, chóp mũi cô khẽ lướt qua chóp mũi nàng, hơi thở phả lên môi nàng: "Nếu cậu không nói gì nữa."
"Thì mình sẽ hôn cậu đấy."
Kể từ khi Hứa Tịch Ngôn chuyển đến sống cùng Văn Nhiễm, đêm nào hai người cũng ngủ chung giường, nhưng chưa từng hôn nhau, cũng chưa từng ân ái. Việc nàng kéo Hứa Tịch Ngôn "bỏ trốn" như đã bất ngờ kéo gần khoảng cách giữa hai người, khiến bản hợp đồng trên danh nghĩa "người tình" trở thành một điều nực cười.
Giờ đây sự gần gũi của Hứa Tịch Ngôn không phải vì bản hợp đồng kia.
Mà vì cảm xúc không kiềm chế được.
Đầu ngón tay Văn Nhiễm bấu chặt vào khe ghế. Trong gần mười năm yêu thầm Hứa Tịch Ngôn, nàng chưa từng nghĩ đến một khoảnh khắc như thế này.
Nàng vẫn không lên tiếng, nụ hôn của Hứa Tịch Ngôn đã rơi xuống.
Ban đầu rất khẽ, chỉ mút lấy môi nàng. Có lẽ Hứa Tịch Ngôn nghĩ nàng sẽ đẩy ra.
Tiếp theo, Hứa Tịch Ngôn nâng cằm nàng lên, đầu lưỡi đưa vào.
Văn Nhiễm vừa co một chân, vừa hôn Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn nghiêng người hôn nàng, từ ôm lấy cằm cho đến khi tay vòng ra sau gáy. Không biết là đã hôn bao lâu, Văn Nhiễm chỉ cảm thấy chân đã tê cứng, lông mi của Hứa Tịch Ngôn đôi lúc chạm vào lông mi nàng.
Hương bơ trong không khí nhạt dần, chỉ còn hương thơm trên người Hứa Tịch Ngôn lan tỏa.
Trong tủ lạnh còn nguyên liệu bánh quy nam việt quất, nhưng chẳng ai nhớ đến nữa.
Hứa Tịch Ngôn kéo nàng đứng dậy, đưa vào phòng ngủ.
Văn Nhiễm cảm thấy Hứa Tịch Ngôn rất thích căn phòng ngủ nhỏ của nàng, cũng thích bộ đồ ngủ giặt nhiều lần đến mức lấm tấm những cục bông nhỏ.
Trong phòng chỉ bật chiếc đèn ngủ vàng nhạt ở đầu giường, Hứa Tịch Ngôn hôn nàng qua lớp áo ngủ, rồi dần dần tiến xuống.
Nàng giữ lấy Hứa Tịch Ngôn, không rõ là dùng giọng điệu gì để nói: "Đợi đã."
"Hứa Tịch Ngôn, đợi một chút."
Hứa Tịch Ngôn dừng lại, nơi khóe mắt đã lấp lánh ánh nước: "Sao vậy?"
Văn Nhiễm không nói rõ được bản thân bị làm sao. Lúc đó mọi cảm giác đều vượt qua lý trí, nàng để Hứa Tịch Ngôn nằm trên chiếc gối nhỏ, mớ chăn lộn xộn chất đống ở tường. Nàng biết chiếc quần ngủ Hứa Tịch Ngôn mặc bây giờ, dây thun ở eo đã bị giặt đến nhão, như vừa vặn đáp lại động tác kéo nhẹ của nàng.
Nàng ôm lấy eo Hứa Tịch Ngôn: "A Ngôn."
Rồi hôn lên nốt ruồi ở chân Hứa Tịch Ngôn: "A Ngôn."
Trước đây nàng từng bị Hứa Tịch Ngôn trêu ghẹo bắt gọi "chị". Nhưng giờ không giống, giọng điệu này, cách xưng hô đặc biệt này, dường như nói rằng Hứa Tịch Ngôn chỉ thuộc về riêng nàng.
Sân khấu đã biến mất. Ánh đèn cũng biến mất. Bao nhiêu ống kính đều biến mất. Nàng đơn độc chiến đấu với cả thế giới để đánh cắp được Hứa Tịch Ngôn.
Hơi thở gấp gáp thấp trầm của Hứa Tịch Ngôn ẩn sâu trong chiếc gối mềm mại.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn là trong cuộc thi dương cầm. Khi ấy Hứa Tịch Ngôn đang thay lễ phục phía sau cánh cửa tủ đồ trong phòng thay đồ, đôi chân thiếu nữ thon dài trắng trẻo, lúc đó Văn Nhiễm đã thấy nốt ruồi ấy ở chân Hứa Tịch Ngôn.
Nàng có từng ao ước không? Tất nhiên rồi. Tình cảm nàng dành cho Hứa Tịch Ngôn chưa từng thuần khiết.
Giọng Hứa Tịch Ngôn càng thêm khàn đục: "A Nhiễm, chỉ cần cậu muốn, có thể tiếp tục."
Văn Nhiễm hơi ngẩng đầu, nhìn vào hình ảnh Hứa Tịch Ngôn dao động dưới ánh đèn.
Thần của giới dương cầm.
Đôi mắt lạnh lùng trời sinh, tính cách có vẻ lịch sự nhưng thực ra rất khó gần.
Vậy mà cũng có lúc mang dáng vẻ thế này.
Thế nhưng Văn Nhiễm dừng lại, nghiêng người mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra chiếc hộp có vị đào nhỏ ném lên gối, rồi nằm xuống.
Hứa Tịch Ngôn hơi bất ngờ.
Văn Nhiễm: "Mình không định tiếp tục." Đó là chút lý trí cuối cùng còn sót lại của nàng.
Cuối cùng, họ vẫn quay lại trạng thái quen thuộc. Nàng không tiến thêm bước cuối cùng với Hứa Tịch Ngôn, mà là để Hứa Tịch Ngôn chiếm lấy nàng.
"A Ngôn." Nàng vẫn gọi khe khẽ, trán ướt mồ hôi.
Sự mãnh liệt cuộn trào quá sức chịu đựng của nàng, có lẽ do cơn mưa chưa dứt vào chiều hoàng hôn, mười năm thoáng qua trong chớp mắt.
*******
Hứa Tịch Ngôn giúp Văn Nhiễm dọn dẹp xong, thay ga giường, rồi tự đi mình đi tắm lần nữa.
Khi quay lại, Văn Nhiễm đang tựa vào đầu giường, hút một điếu thuốc.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu có muốn đi tắm không?"
Văn Nhiễm lắc đầu.
Không còn sức nữa.
Thấy nàng không có ý định ngủ ngay, Hứa Tịch Ngôn bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra. Ánh trăng đầu xuân thật đẹp, xuyên qua khe cửa, giống như hương sen say đắm, quẩn quanh bên người, mịt mùng như làn sương.
Hứa Tịch Ngôn quay lại ngồi bên giường, đầu ngón tay mảnh khảnh chải từng sợi tóc dài của Văn Nhiễm: "Tụi mình nói chuyện nghiêm túc một lần được không?"
"Nói gì?"
"Chuyện của tụi mình."
Tay Văn Nhiễm khựng lại một chút: "Đợi cậu hoàn thành buổi biểu diễn ở Maroc rồi nói."
"Trước đó, cậu không nên bị phân tâm." Văn Nhiễm dụi tắt điếu thuốc: "Tụi mình cứ giữ quan hệ như trên hợp đồng đi."
Hứa Tịch Ngôn hỏi Văn Nhiễm: "Muốn đi Maroc cùng mình không?"
Văn Nhiễm khẽ lắc đầu: "Mình xem chương trình phát sóng trực tiếp."
Giống như tất cả những người ngước nhìn cậu.
Hứa Tịch Ngôn: "Nếu mình thất bại, cậu có cười mình không?"
"Hứa Tịch Ngôn, đừng nói mấy lời như vậy." Văn Nhiễm chậm rãi lắc đầu, vân vê đầu ngón tay. Đã rất lâu rồi nàng không chơi đàn với cường độ nhiều thế này, đầu ngón tay đã chai cứng lên thành một lớp dày: "Người như cậu, một khi đã đứng trên sân khấu thì tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân thất bại."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười.
Chỉ cần cô cười, dù đang ngâm mình trong ánh trăng, vẫn là một mặt trời phá vỡ trực tự thời gian.
Văn Nhiễm hỏi: "Bao giờ cậu đi?"
Phải quay lại làm việc. Quay lại luyện tập. Quay lại để cố gắng thử vượt qua cơn đau thể xác và nỗi sợ trong lòng.
"Không thể nán lại thêm một thời gian sao?"
"Cái gì?"
"Những ngày như bây giờ." Hứa Tịch Ngôn nhẹ nhàng nói.
Làn khói vừa tan hòa quyện cùng ánh trăng, quẩn quanh giữa hai người.
Văn Nhiễm lắc đầu: "Không được."
Đây đã là giới hạn của nàng.
Nếu có nhiều hơn nữa, chỉ sợ rằng nàng sẽ nảy sinh lòng tham, muốn giữ lấy mặt trời ở bên mình.
******
Tết sắp đến, sự cân bằng mong manh giữa hai người chật vật được duy trì nhờ bản hợp đồng.
Hứa Tịch Ngôn đã có chìa khóa nhà trọ của Văn Nhiễm. Thỉnh thoảng, khi nàng tan làm ở Khu Văn Hóa Sáng tạo trở về, sẽ ngửi thấy hương thơm đặc trưng của Hứa Tịch Ngôn trong làn hơi nước mịt mù.
Hứa Tịch Ngôn thường cố tình nói vài câu để thăm dò. Văn Nhiễm sẽ cắn răng theo ngôn từ trong hợp đồng mà né tránh.
Cuối cùng Hứa Tịch Ngôn cũng quay lại đúng quỹ đạo, Đậu Thần không nhắc lại chuyện cô bỏ đi nữa. Nếu khi đó Hứa Tịch Ngôn không xảy ra chuyện, đội của họ vốn sẽ ở lại Maroc, cùng Hứa Tịch Ngôn thực hiện những buổi luyện tập thích nghi dài hạn.
Nhưng đến nước này rồi, Đậu Thần cũng không hối Hứa Tịch Ngôn quay về, thậm chí không nhắc đến chuyện chơi đàn trước mặt cô, chỉ âm thầm theo trật tự thúc đẩy các công việc thương mại của Hứa Tịch Ngôn.
Ngoài công việc, Hứa Tịch Ngôn luôn tự nhốt mình trong phòng dương cầm, ngay cả Trần Hi cũng không được phép ở bên cạnh.
Không ai biết cô đang luyện tập như thế nào.
Thậm chí không ai biết cô có đang luyện tập hay không.
Thời gian đã bước sang tháng ba, nếu Hứa Tịch Ngôn còn không đến Maroc thì đồng nghĩa với việc cô thực sự sẽ để lỡ buổi biểu diễn này.
Cuối cùng, ba ngày trước buổi diễn, Hứa Tịch Ngôn nói với Đậu Thần: "Chúng ta lên đường thôi."
Tối hôm trước ngày xuất phát, Hứa Tịch Ngôn ở lại nhà Văn Nhiễm.
Sáng hôm sau, cô thức dậy thay đồ, trời còn chưa sáng hẳn, Văn Nhiễm co ro trong chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu mềm mại.
Hứa Tịch Ngôn biết Văn Nhiễm đã tỉnh, cô đứng ở góc phòng thay áo sơ mi, vừa đưa cánh tay thon dài luồn vào tay áo, vừa hỏi: "Muốn tiễn mình không?"
Văn Nhiễm vẫn vùi đầu trong chăn, quay lưng về phía cô: "Không."
"Vậy... Thậm chí cũng không muốn dậy à?"
Văn Nhiễm im lặng.
Hứa Tịch Ngôn bước lại xoa xoa đỉnh đầu nàng: "Mình đi đây."
"Ừm."
Lần này Hứa Tịch Ngôn rời đi, mặc trên người một chiếc áo sơ mi, một chiếc quần jean và một chiếc áo len của Văn Nhiễm, ba sắc xanh dương đậm nhạt khác nhau.
Khi cô chuẩn bị khép cửa phòng ngủ lại giúp Văn Nhiễm, nàng lên tiếng: "Hứa Tịch Ngôn."
Hứa Tịch Ngôn dừng tay.
Văn Nhiễm nói: "Mình sẽ ngồi trước máy tính xem chương trình phát sóng trực tiếp."
Hứa Tịch Ngôn khựng lại một lúc lâu, gật đầu: "Được, cậu hãy nhìn mình."
Trước khi đóng cửa, cô đưa mắt nhìn quanh căn hộ thuê chỉ vỏn vẹn bốn mươi mét vuông của Văn Nhiễm.
Giống như một chiếc thuyền bé nhỏ, nâng cô lên trong lúc khốn cùng nhất.
******
Sau khi Hứa Tịch Ngôn rời đi, Văn Nhiễm lập tức ngồi dậy khỏi giường.
Nàng bước đến bên cửa sổ phòng khách, vén một góc rèm, châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn Hứa Tịch Ngôn đang đứng ven đường chờ xe.
Ánh sáng ban mai dịu nhẹ, bao bọc lấy cô như lớp sương mỏng manh.
Đó là một khí chất vô cùng mạnh mẽ.
Về sau, nhờ sự thăng tiến trong sự nghiệp, Văn Nhiễm đã gặp không ít người tài giỏi.
Nhưng chỉ có Hứa Tịch Ngôn.
Cô luôn mang nét thờ ơ và hàng mi rũ nhẹ khi bước vào phòng, chẳng cần nói một lời, không khí của cả căn phòng đã thay đổi vì sự hiện diện của cô.
Đó chính là một ngôi sao trời sinh.
Đó chính là Hứa Tịch Ngôn.
******
Hứa Tịch Ngôn cùng đoàn của Đậu Thần bay đến Maroc.
Cô mặc nguyên bộ đồ của Văn Nhiễm, ngủ rất lâu trên máy bay. Tóc xoăn rối bời mà trông như đã được tạo kiểu, khẩu trang che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt vừa lạnh lùng vừa thâm tình.
Cô đề xuất với Đậu Thần rằng lần này muốn chọn lại lễ phục biểu diễn.
Chỉ cần cô chịu lên sân khấu, Đậu Thần tự nhiên không phản đối gì. Bộ váy ban đầu là chiếc đầm nhung đỏ đậm kinh điển của Hứa Tịch Ngôn, sang trọng và ngây ngất.
Lần này, Đậu Thần cùng cô đến một thương hiệu xa xỉ, người quản lý đích thân tiếp đón, trưng bày toàn bộ mẫu váy mới nhất của mùa này.
Đậu Thần ngồi trên ghế sofa, nhìn Hứa Tịch Ngôn từ giữa một dãy váy kéo ra một chiếc: "Chính là nó."
******
Buổi biểu diễn tuyển chọn của Hiệp hội Nghệ thuật Quốc tế không phải buổi biểu diễn thương mại, thời gian được xếp vào buổi trưa
Khi Hứa Tịch Ngôn chờ đến lượt lên sân khấu, Đậu Thần cuối cùng cũng thở phào: "Chỉ cần em chịu tiếp tục chơi đàn là tốt rồi."
Hứa Tịch Ngôn lắc đầu: "Không phải tiếp tục."
Đậu Thần nhìn cô.
Thấy cô đang nhìn cây dương cầm ở giữa sân khấu: "Là có người đã cho em một khởi đầu mới."
Giữa hai người lại rơi vào im lặng.
Mãi đến khi Đậu Thần nói: "Lợi hại thật... Cô gái nhỏ của em đó."
"Dám chạy đến tận Maroc để đánh cắp người."
Hứa Tịch Ngôn bật cười, nụ cười chân thành hiếm hoi, chứ không phải nụ cười xã giao thường ngày mà đáy mắt không hề có ý cười. Lúc này đến cả lông mày cũng cong lên: "Ừm."
Cô nhìn ánh đèn lần lượt thắp sáng trên sân khấu, nói: "Rất lợi hại."
******
Maroc chênh lệch với trong nước bảy tiếng đồng hồ. Khi buổi diễn sắp bắt đầu, ở Trung Quốc đang là chiều tối.
Tại Studio Nốt Móc Đơn, sau giờ tan ca, Hề Lộ và Trịnh Luyến cùng mọi người đều chưa về vội.
Trịnh Luyến thậm chí còn đạp xe công cộng đi mua đậu luộc và bia, không ai muốn bỏ lỡ buổi biểu diễn lần này của Hứa Tịch Ngôn.
Hề Lộ gọi Văn Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, tuy cậu không hứng thú với Hứa Tịch Ngôn, nhưng ít nhất hôm nay hãy ở lại xem cùng mọi người đi. Cậu mà đi nữa thì không hòa đồng chút nào đâu đấy."
Văn Nhiễm mỉm cười: "Mình không đi đâu, mình ở lại ăn đậu."
Nàng thật sự lấy một chiếc dĩa sứ hoa màu lam của studio, đổ một ít đậu ra, rồi ngồi xuống bàn làm việc.
Những người khác quây quần bên sofa lười, mở máy chiếu mà Hà Vu Già thường dùng để chơi game. Hề Lộ quay đầu hỏi: "Cậu ngồi lệch vậy có nhìn rõ không?"
Văn Nhiễm: "Xem qua thôi."
Có lẽ nàng đã quen với điều này.
Luôn hướng về phía trước bên trái, tìm kiếm Hứa Tịch Ngôn, dõi theo Hứa Tịch Ngôn.
Thậm chí không cần dùng mắt, mà bằng tất cả những dây thần kinh nhạy bén trong cơ thể.
Tám giờ tối, buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn chính thức bắt đầu.
Trịnh Luyến lay tay Hề Lộ, nói liên tục: "Tới rồi tới rồi tới rồi!"
Khi cô phấn khích như thế, Hứa Tịch Ngôn thật ra còn chưa xuất hiện. Người được mọi người chú ý, người rực rỡ đến chói mắt, luôn luôn đến muộn. Hứa Tịch Ngôn chính là như thế, khi cô chậm rãi bước lên sân khấu, khiến mọi người đều sững sốt
Cô không mặc chiếc váy nhung đỏ thẫm vốn đã trở thành biểu tượng từ khi nổi tiếng.
Bộ lễ phục hôm nay cũng là nhung, nhưng là màu đen tuyền, kiểu dáng tối giản, ôm trọn thân hình mảnh mai, để lộ chiếc cổ thiên nga và đôi vai trắng như tuyết.
Những ai quen thuộc với cô đều nhìn ra được, hôm nay cô để mặt mộc không trang điểm, chỉ thoa một chút son đỏ thắm trên môi, như ngọn lửa dịu dàng, thiêu đốt những đóa tường vi để đánh thức hương xuân vừa chớm.
Hôm nay cô đặc biệt đeo một đôi găng tay cũng bằng nhung đen tuyền, đủ dài che qua khuỷu tay, mang đến cảm giác như bức tượng "Venus mất tay".
Hôm nay cô mang một vẻ đẹp của sự đoạn tuyệta, bi tráng và trang nghiêm.
Cô vốn được mệnh danh là "nữ tư tế dương cầm", bởi vì những ai từng nghe cô chơi một bản nhạc đều như bị lấy mất linh hồn. Mà hôm nay, cô thật sự mang theo khí chất của một "tư tế", không ai biết cô sắp hiến tế điều gì.
Chỉ có Văn Nhiễm biết.
Hứa Tịch Ngôn ngồi vào ghế đàn, nhẹ nhàng siết bàn tay phải của mình.
Văn Nhiễm dõi theo không chớp mắt.
Trịnh Luyến hỏi: "Những nghệ sĩ dương cầm đỉnh cao thế giới như thế này, đeo găng tay chơi đàn chẳng phải sẽ ảnh hưởng cảm giác tay sao?"
Đúng lúc cô hỏi, trên màn hình, Hứa Tịch Ngôn từ từ tháo găng tay ra.
Một chiếc đặt bên cạnh ghế đàn, một chiếc nắm trong tay, rồi cô nâng tay lên.
Tất cả mọi người trước màn hình đồng loạt khe khẽ thốt lên một tiếng—— Hứa Tịch Ngôn dùng chiếc găng như dải lụa, che ngang qua mắt mình, rồi buộc thành nút ở sau đầu.
Đến lúc này Văn Nhiễm mới hiểu.
Với những nghệ sĩ dương cầm đỉnh cao đã chuẩn bị kỹ càng thì không nhìn bản nhạc không phải chuyện gì lạ, mọi nốt nhạc đều đã thuộc lòng trong tâm trí. Hứa Tịch Ngôn mất đi sự kiểm soát bàn tay phải do tình trạng tê liệt và đau đớn bởi bệnh viêm dây thần kinh. Giờ đây cô cố gắng loại bỏ mọi giác quan khác để tập trung toàn bộ tinh thần.
Để tất cả cảm giác đều dồn vào đôi tay.
Để bản thân không bị xao nhãng, cảm nhận trọn vẹn bàn tay phải của mình.
Chỉ có Hứa Tịch Ngôn mới dám đánh cược như vậy. Chỉ có Hứa Tịch Ngôn mới có sự dứt khoát đến thế.
Trong khoảng thời gian bệnh viêm dây thần kinh của Hứa Tịch Ngôn chưa khỏi hẳn, cô thật ra chưa từng luyện tập nghiêm túc. Cô chỉ ngồi trong phòng đàn, đối diện một cây dương cầm im lìm, nghe đi nghe lại bản thu âm tiếng đàn của Văn Nhiễm.
Ngày đêm không nghỉ, không ngủ không ăn.
"Ting——!"
Khi nốt nhạc đầu tiên rơi xuống như cơn mưa bão quét qua, Văn Nhiễm vô thức nhắm mắt lại.
Đã bay lên.
Người ấy mang theo quyết tâm phi thường, một lần nữa tìm lại phép màu của mình, cưỡi lên cây chổi thần, rời xa cuộc sống tầm thường đầy phiền toái.
Một lần nữa bay lên, cao đến mức chẳng ai có thể chạm tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương